Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 472

Chương 472 -
Chương 472 -

Người khác là giỏi kết bạn trong thiên hạ.

Còn nàng là giỏi kết bạn với các chủng tộc khác nhau.

Trong lúc nhất thời, người đến đều là đồng minh của nàng.

Tiên giới hoàn toàn không có cách nào đánh lại được.

Trên mặt các tiên nhân lộ ra vẻ sầu muộn.

--

Yêu vương ở bên cạnh nhìn người này, nhìn người kia, cười nói: "Hiểm thấy Yêu tộc ta cũng có thể giẫm lên đầu của bọn họ, chỉ là hôm nay đánh không thoải mái."

Đồng minh quá nhiều.

Còn chưa làm gì hết, những thần tiên kiêu ngạo kia lại đầu hàng như vậy.

Các tiên nhân nghe vậy, không cam lòng, trên mặt cũng đỏ vì xấu hổ.

Nhưng còn có thể làm gì bây giờ?

Cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm tù nhân mà thôi.

Mà Yêu vương nói xong, lại cảm thấy buồn bực: "Sao không thấy Xích Tiêu?”

Ông ta vừa nhìn về phía Dung Di nói: "Nói thế nào cũng là đệ tử thân truyền của ngươi, là người thừa kế của ngươi. Sao không tới gặp người ta một lần?"

Dung Di hoàn toàn không để ý Yêu vương.

Sau khi hắn ta trải qua trận chiến ở Phục Hi tông, hôm nay còn chưa khôi phục hoàn toàn. Tất nhiên Yêu vương thích chế giễu hắn ta.

Chẳng qua hôm nay Xích Tiêu rất lợi hại, không hổ là người thừa kế của hắn.

Chờ Xích Tiêu trở về, đánh cho Yêu vương này một trận, cũng không phải việc gì khó...

Mà lúc này Xích Tiêu đang ở đâu?

Hắn ta đang canh giữ bên ngoài bát vàng.

Tất nhiên không phải vì lo lắng cho Thanh Nguyên tiên quân.

Hắn ta chỉ là đợi, chờ hoàn thành trách nhiệm nặng nề đã đè lên vai hắn ta rất lâu...

Ở chỗ Kim Thiền tông bỗng nhiên xuất hiện dị tượng.

Linh khí và sương mù bỗng nhiên trút xuống một phương hướng, giống như nơi đó có một cái lỗ thật to, hút hết tất cả mọi thứ bên ngoài vào bên trong.

Hòa thượng canh cửa sợ hết hồn, đang muốn bẩm báo cho thượng sư.

Lại nghe bên trong lỗ truyền đến một giọng nói uy nghiêm hùng hậu: "Vô Tương Tử ở chỗ nào?"

Tiểu hòa thượng quay đầu chạy vào bên trong: "Thượng sư! Thượng sư! Có quái vật tới muốn cướp Phật tử!"

Tế Không thượng sư bị kinh động, khoác tăng y đi ra ngoài.

Sau lưng ông ta có các hòa thượng khác đi theo.

Một hòa thượng trẻ tuổi nhìn một xung quanh, không hiểu nói: "Quái vật ở chỗ nào?"

Đến cùng Tế Không thượng sư kiến thức rộng rãi, đôi mắt nhìn chăm chú về một phía, nói: "Tin đồn giới A Tu La, nếu hiện thân ở nhân gian, người bình thường sẽ không nhìn thấy được. Chỉ có người sinh ra có một đôi mắt không có một chút dơ bẩn nào, mới có thể nhìn thấy."

"Đúng vậy, coi như là một hòa thượng thông minh." Một giọng nói vang lên.

Làm cho hòa thượng trẻ tuổi sợ hết hồn.

"Dám hỏi vì sao các hạ lại đòi phật tử của tông ta?" Tế Không thượng sư hỏi.

Mà các phật tu còn lại thì cũng đã căng thẳng bày trận đợi.

"Sao lại nói nhiều như vậy? Trước tiên ngươi nói Vô Tương Tử có ở chỗ các ngươi hay không?"

"Thứ cho ta không thể nói."

"..." Tân Ngao mất kiên nhẫn nói: "Thái Dương, không... A Tinh, cũng chính là Ô Tinh Tinh muốn tìm hắn, có chuyện gấp, cần đi với quả nhân một chuyến."

Tế Không ngẩn ra, nói: "Vì sao các hạ không bịa ra một lý do hoàn mỹ hơn! Ô cô nương đã đi đến tiên giới, làm thế nào để cho ngươi..."

Tế Không chợt dừng lại, kịp phản ứng: "Giới A Tu La đã đả thông lối đi vào tiên giới?"

"Còn không có ngốc lắm. Nếu ngươi không tin, quả nhân nhắc đến gương Hoa Duyên, ngươi có ấn tượng không?"

Tế Không cảm thấy có chút xấu hổ: "Ta tin rồi. Chỉ là tha thứ cho ta không thể tùy ý giao phật tử cho các ngươi..."

Tân Ngao thật sự tức giận: "Cái tên lão đầu trọc nhà ngươi..."

Cũng lắm thì ra tay cướp là được!

Tế Không: "Ta đi cùng có được không?"

Tân Ngao: "...Sao không nói sớm."

Từ sau khi Vô Tương Tử bế quan, đã không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Sau khi nghe được lời truyền của tiểu hòa thượng, hắn ta chậm rãi đi ra, trên người khoác một cái áo xanh cũ kỹ, thân thể thiếu niên cũng đã có thêm chút trưởng thành, đứng ở chỗ đó, có phần anh khí.

Hắn ta nói: "Đi thôi."

Nhưg đệ tử Kim Thiền tông nào có thể đồng ý chứ?

Cứ hồ đồ như vậy đi cùng người ta... Sao có thể được?

"Sư tôn."

Đệ tử Kim Thiền tông nhìn về phía Tế Không, còn muốn khuyên.

Tế Không biết được người đến đã gần như mất kiên nhẫn rồi.

Ông ta giơ tay lên chặn lại động tác của đệ tử còn lại nói: "Đời này nếu có thể chân chính nhìn thấy giới A Tu La, cũng không phí tu hành đời này."

Đúng vậy!

Người nào có thể may mắn thấy được giới A Tu La chứ?

Các đệ tử không khuyên nữa, khom người tiễn Tế Không thượng sư và phật tử rời đi.

Tế Không chỉ cảm thấy một cổ lực lượng vô hình, giống như có người nắm lấy tay và chân của ông ta. Chờ một cái chớp mắt, chính là một mảnh trời đất khác.

"Các hạ không lừa gạt ta, quả thật nơi này là giới A Tu La." Tế Không nhìn xung quanh một vòng, thu cảnh sắc dị giới vào trong mắt

Mà Vô Tương Tử thì là tự đi vào cái lỗ lớn

Dù sao cả người hắn ta đều là kim quang, không có thứ gì dám động vào hắn ta.

Hắn ta vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn về phía nam nhân cao lớn đứng ở gần đó.

Nam nhân đứng trong trung tâm của tộc A Tu La, hỏi hắn ta: "Có điều kiện gì muốn nói không? Lúc này không nói, một lát nữa hối hận cũng không kịp. Mặc kệ ngươi muốn cái gì..."

Vô Tương Tử ngắt lời: "Không cần bất kỳ điều kiện nào."

“À, trái lại ngươi là một tiểu hòa thượng trượng nghĩa."

Vô Tương Tử: "Trượng nghĩa?"

"Ừ." Lúc này ánh mắt nam nhân nhìn hắn ta cũng hơi hiền hòa: "Ngươi có phải là bạn của Thái Dương nhà ta, không, A Tinh, đúng không?"

Vô Tương Tử : "Ta... Ta không biết."

"Sao lại không biết? Tiểu hòa thượng nhà ngươi hồ đồ như vậy? Nếu ngươi không đòi hỏi cái gì, ngay cả hỏi cũng không nói nhiều một câu đã đi cùng, vậy ngươi nhất định là bạn của A Tinh." Nam nhân hào sảng nói.

Bình Luận (0)
Comment