Tế Không ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, không có chen miệng vào.
Ông ta chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Ông ta hy vọng phật tử có thể cởi được khúc mắc trong lòng, biết được không phải là lỗi do mình, tất cả nhân quả đều do một mình ông ta gây ra.
Vô Tương Tử không nói gì nữa.
Bọn họ đi theo tộc A Tu La đi về phía trước.
Cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng Vô Tương Tử mới thấp giọng khàn khàn nói: "A Tinh cũng nghĩ như vậy sao?"
Tân Ngao thầm nghĩ không hiểu nổi mấy nhóc con các ngươi.
Cái này còn cần phải nghi ngờ sao?
"Nếu không nàng tìm ngươi làm gì?" Tân Ngao hỏi ngược lại
Nhất thời đôi mắt của Vô Tương Tử trở nên sáng ngời.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tân Ngao: "Ngài nói đúng."
Lúc này nhìn về phía nam nhân không giận tự uy này, Vô Tương Tử cảm thấy thân thiết rất nhiều, hắn ta hỏi: "A Tinh và ngài là...?"
"Ta là cha của nàng."
Vô Tương Tử vội vàng khom người chào hỏi:"Lúc nãy thất lễ."
Thấy vậy, tộc A Tu La đều kinh ngạc trợn to mắt. Ồ, Phật tử cũng cúi đầu sao?
Vô Tương Tử chào hỏi với Tân Ngao xong, lại di chuyển đến gần Tân Ngao.
Tộc A Tu La bị dọa sợ rối rít lui về phía sau.
Tân Ngao thấy vậy: "Trái lại kim quang trên người ngươi có mấy phần kỳ dị..."
Y chép miệng một cái: "Trên người A Tinh, cũng giống với cái của ngươi đi."
Cuối cùng Vô Tương Tử cũng nở nụ cười: "Vâng."
Tân Ngao cũng không muốn nói vòng vo, sau khi nói mấy câu thì nói đến chuyện quan trọng.
Tân Ngao lập tức lắng nghe,
Lúc trước hắn ta bế quan thật lâu.
Nhất thời càng muốn gặp Ô Tinh Tinh hơn.
Lúc nào lại đi xuống sông mò cá, lại dùng kim quang trên người hắn ta, nướng cá đây?
----
Bên trong bát vàng.
Thần quân ngồi dựa vào thành bát, yếu ớt giương mắt lên, nhìn về phía Thanh Nguyên tiên quân: "Ta đã sớm nói với ngươi, dù phật có ở chỗ này, cũng không có cách nào. Bọn họ không cứu được ngươi. Ngươi kế thừa máu thịt của ta, vậy thì cùng nhau chết ở chỗ này với ta đi. Chỉ là có lẽ ta sẽ chết nhanh hơn một chút. Mà ngươi còn phải ở chỗ này, cô đơn vượt qua không biết bao nhiêu năm tháng. Rõ ràng ngươi và người trong lòng của mình gần trong gang tấc, nhưng muôn đời không gặp được nhau. Nàng chờ 100 năm, 200 trăm... Vậy 1000 năm, 2000 năm thì sao?”
Thần quân vừa mới nói xong.
Bát đột nhiên bị gõ.
Ô Tinh Tinh nằm trên bát, lớn tiếng nói: "Chúng ta tới cứu chàng rồi! Trước tiên chàng bịt tai lại đi..."
Thần quân cười lạnh: "Sao phải phí công sức như vậy?"
Y vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng "ông" vang lên thật lớn.
Tiếp đó là vô số tiếng "ông", "ông" vang lên, trong nháy mắt vang lên toàn bộ bên trong bát vàng.
Bỗng nhiên bị bất ngờ, Thần quân bị chấn khí huyết cuồn cuộn, choáng váng mặt mày.
Bên ngoài có người tụng kinh.
Kinh văn vang lên không dứt.
Lúc này Thần quân mới phát hiện, thì ra tiếng "ông" "ông" là do cái bát rung chuyển tạo ra.
Bát vàng càng rung chuyển dự dội hơn.
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hô vang, rốt cuộc bát vàng rời mặt đất, bỗng nhiên bay lên trời, không ngừng nhỏ đi, cuối cùng rơi vào trong tay một hòa thượng trẻ tuổi.
Trên người hòa thượng kia mang theo kim quang.
Tuổi còn trẻ, lại có mấy phần trang nghiêm.
Thần quân đột nhiên thấy được bầu trời, nhất thời khó chịu, miễn cưỡng ngước mắt lên, nhìn thấy hòa thượng trẻ tuổi kia quay đầu thở phào nhẹ nhõm nói với Ô Tinh Tinh: "Được rồi."
Thần quân giận đến mức phun một ngụm máu ra.
Y nhìn Ô Tinh Tinh vui vẻ, chạy thật nhanh vào trong lòng của Thanh Nguyên tiên quân, hai người ôm nhau thật chặt.
Sau lưng bọn họ... Không có một thần tiên nào.
Đều chết sạch rồi?
Hay là.... Đều đầu hàng quân địch rồi.
Thần quân nghĩ tới đây ngực càng đau nhức.
Mà bên kia Xích Tiêu canh giữa thật lâu bên cạnh bát vàng, bỗng nhiên tiến lên một bước.
Chín cái đuôi sau lưng vọt đến, hình như lông trên đuôi biến thành mũi nhọn, vô cùng sắc bén, hung mãnh... Bay thẳng đến chỗ của Thần quân.
"Phốc xuy".
Máu văng tung tóe lên người Thanh Nguyên tiên quân.
Xích Tiêu khàn khàn nói: "Không cần ngươi ra tay, ta tới, tất nhiên không tính là con giết cha."
Thần quân trừng mắt sắp nứt.
Y sao có thể... Sao có thể chết trong tay một yêu vật chứ?
Y phẫn uất đứng lên, tay không rút ra đuôi hồ ly đâm vào máu thịt của mình, một cái đuôi, hai cái đuôi... Thật giống như rút mãi chưa xong.
Tóc dài của Thần quân bay tán loạn, trên mặt dính đầy máu.
Y hét lớn một tiếng, giống như muốn niệm chú văn có thể lay chuyển được thiên địa.
Thanh Nguyên tiên quân một tay ôm lấy Ô Tinh Tinh, một tay còn lại vỗ lên trán của Thần quân.
Thanh Nguyên tiên quân nhàn nhạt nói: "Ta sẽ thay thế địa vị, quyền lực của ngươi."
Thần quân không thể tin, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Y muốn nguyền rủa con của mình, nguyền rủa Thanh Nguyên làm người cô độc, nguyền rủa Thanh Nguyên chết không tử tế.
Y muốn bạo thể, để cho tất cả mọi người đều chôn theo.
Nhưng y cái gì cũng không làm được.
Thần quân chỉ kịp khạc ra nửa chữ chú văn, ngay sau đó nặng nề ngã xuống.
Thân thể của y nhanh chóng dung nhập vào núi sông, trở về với trời đất.
Không còn một chút dấu vết nào ở cõi đời này.
Mọi người nhìn một màn này, thật lâu cũng chưa bình tĩnh lại được.
Gió thổi đến
Huyết khí chui vào trong mũi.
Bọn họ lấy lại tinh thần.
... Thì ra cõi đời này từ đây về sau không còn Thần quân Việt Tằm nữa.
Xích Tiêu chậm rãi rút đuôi của mình về, xoay người muốn đi.
Dung Di ngăn ở trước mặt hắn ta buồn bực nói: "Thằng nhóc nhà ngươi, không nhận ra ta sao?"
Xích Tiêu không nói lời nào.
Việt Tàm chết, báo thù được cho Hồ tộc, nhưng hắn ta vẫn có mấy phần phiền muộn trên mặt.
Lúc này Dung Di quay đầu nhìn về phía Ô Tinh Tinh: "Thì ra ngươi chính là Phỉ Phỉ."
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh nhớ đến, lúc trước Thần quân nói chuyện với Thanh Nguyên tiên quân, cũng từng nhắc đến Phỉ Phỉ, nói Phỉ Phỉ ăn trái tim của Thanh Nguyên tiên quân.