Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 474

Chương 474 -
Chương 474 -

Chỉ nàng sao?

Nhưng mà...

“Phỉ Phỉ... Là thứ gì?"

Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi nói: "Thú của Hắc sơn, bộ dạng như hồ ly, có một cái đuôi dài màu trắng, tên là Phỉ Phỉ. Nuôi có thể giải buồn... Khi còn nhỏ ta đã từng gặp nàng."

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: ".... Là như vậy sao. Thì ra ta thật sự không phải là hồ ly, đã lâu cũng không mọc thêm ra cái đuôi nào."

Xích Tiêu nghe lời của nàng mà cứng đờ cả người, đưa lưng về phía nàng, ai cũng không nhìn thấy được sắc mặt của hắn.

"Tất nhiên là không mọc ra rồi." Dung Di tiếp lời, "Nói như vậy, ngươi chắc là do Xích Tiêu nuôi lớn đi?"

Xích Tiêu khàn khàn nói: "Không phải."

"Sao có thể? Khụ khụ khụ... Khi đó ta nghe Thanh Nguyên tiên quân sắp chết. Nên đã từ chỗ của Thần quân trộm trái tim của Thanh Nguyên tiên quân, vì giấu kỹ nó, ta đã đặc biệt từ trong rất nhiều dị thú, chọn trúng ngươi. Đút trái tim cho ngươi ăn. Ai ngờ ngươi ăn xong thì bạo thể."

Ô Tinh Tinh: "..."

Dung Di nói đến chỗ này, còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên, sau đó thần hồn của ta đưa lên trên thân hồ ly, bị ngươi nuôi chịu không ít khổ? Cái này gọi là gì? Thiên đạo luân hồi."

"Không nói đến chuyện này nữa..." Dung Di nói đến chủ đề khác: "Sau khi ngươi chết, ta nhặt ngươi. Ai biết ngươi biến thành một quả trứng. Sau đó ta lệnh Yêu tộc tấn công tiên giới. không nghĩ đến Thanh Nguyên tiên quân không có trái tim, thiếu xương gân cốt, chỉ còn lại một chút sức cũng có thể đánh chết ta. Trong lòng ta nghĩ trái tim của hắn vẫn còn ở trong trứng, có lẽ tương lai Yêu tộc có thể sử dụng. Vì vậy trước khi chết, ta giao quả trứng là ngươi cho Xích Tiêu, ta còn dặn dò hắn nhiều lần, nói ngươi là hy vọng phục hưng Hồ tộc, chỉ sợ hắn nuôi chết ngươi..."

Dung Di buồn bực nói: "Sao ngươi lại không phải do Xích Tiêu nuôi lớn chứ?"

Nhất thời không có người nào trả lời vấn đề này của Dung Di.

Hồi lâu, Xích Tiêu mới ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của hắn ta đã giăng đầu tơ máu, nước mắt lạnh lẽo chậm rãi rơi xuống.

"Ngài nói với ta, nàng là hy vọng của Hồ tộc, ta cho rằng nàng giống với ngài, đều có huyết mạch tuyết hồ và hỏa hồ, tương lai sẽ trở thành vua vạn yêu. Vì vậy mỗi ngày ta đều chăm sóc cẩn thận cho nàng, đợi không biết bao nhiêu năm, cuối cùng nàng cũng phá trứng chui ra. Nhưng nàng không mọc ra được cái đuôi thứ hai."

“Nàng không mọc ra được đuôi thứ hai!"

"Ta nghĩ, ta đã hủy diệt hy vọng Hồ tộc. Ta làm sai, ta phụ kỳ vọng lớn của ngài... Nhưng, thì ra ngài giao nàng cho ta, chỉ vì trái tim kia."

Dung Di há miệng, kinh ngạc nói: "Lúc đó ta không có nói rõ..."

Xích Tiêu lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngài nói với Thần quân "Vậy cũng là chuyện xưa không biết bao nhiêu năm trước, từng ngày trôi qua, ta cũng không nhớ rõ nữa". Thì ra đối với ngài mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện xưa. Vì vậy trách nhiệm chấn hưng Hồ tộc đè nặng lên vai ta nhiều năm, còn có mối thù diệt tộc... Chẳng qua cũng chỉ là chuyện xưa. Những năm nay thứ ta kiên trì cố chấp, trái lại càng giống như một chuyện cười."

Dung Di nhíu mày: "Ta là yêu, không phải người, không phải thánh nhân, ta làm việc tùy tâm sở dục, vì tư lợi. Ta là không nhớ rõ chuyện năm đó. Dù sao công chiếm tiên giới, lúc bắt đầu cũng là vì quyền lợi và dục vọng của ta quấy phá. Ta chỉ là không ngờ đến lời dặn dò mấy câu trước khi chết của mình, lại thành trói buộc ngươi cả đời..."

“Ô Tinh Tinh không phải do ta nuôi lớn, bởi vì khi nàng còn nhỏ, ta đã đuổi nàng ra hỏi Hồ tộc. Ta căm ghét nàng vì sao không mọc ra cái đuôi thứ hai, cũng căm ghét chính mình, vì sao không hoàn thành lời dặn trước khi chết của ngài." Xích Tiêu nói xong, chậm rãi lui về phía sau mấy bước.

Dung Di há miệng, nhưng cũng không biết nói gì.

"Ta không làm tộc trưởng Hồ tộc nữa." Xích Tiêu xoay người lại: "Ta đi đây."

Hắn ta có lỗi với Ô Tinh Tinh, có thể dùng cả đời này để chuộc tội.

Nhưng những thứ hắn ta cố gắng gánh vác, kiên trì, cuối cùng lại là một hiểu lầm, là một chuyện cười, là thứ mà người khác đã không còn quan tâm nữa...

Hắn ta cứ như vậy không có con đường để đi xuống.

Đuôi dài màu đỏ thẫm, dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lúc này trên đất rõ ràng kéo ra một vệt máu dài.

Dung Di sửng sốt đứng tại chỗ hồi lâu.

Hắn ta định nghĩ lại, trước khi hắn ta chết, dáng vẻ của Xích Tiêu... Nhưng hắn ta làm cách nào cũng không nghĩ ra.

Hắn ta chỉ nhớ, Xích Tiêu lúc đó, chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi. Khi đó Xích Tiêu sẽ khóc, sẽ cười, trong mắt là sự kiên định, hay bi thương, hay hăm hở... hắn ta cũng không còn nhớ rõ nữa.

---

Cứ như vậy Thanh Nguyên tiên quân trở thành Thần quân mới.

Ngày hôm đó trong tiệc kế vị.

Tộc A Tu La, Yêu tộc và tu sĩ Nhân tộc đều tụ tập lại.

Các tiên nhân giận mà không dám nói gì.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã học được cách suy nghĩ ở một góc độ khác.

Suy nghĩ một chút, ít nhất sẽ không có Thần quân địa vị vững chắc mạnh như vậy đúng không?

Sau đó cũng không cần lo lắng tộc khác đến xâm lấn?

Chỉ cần nghĩ thoáng ra là được.

Chẳng có cái gì là không vượt qua được cả.

Cũng chính là ở bữa tiệc này, bọn họ mới hiểu hôm nay vì sao tộc A Tu La hành quân có luật, tiến thối có độ, hoàn toàn không phải hoang dã lộn xộn như lời đồn.

Thì ra bọn họ có một vị vương A Tu La mới.

Còn có một vị "quân sư" vô cùng trẻ tuổi, người ta gọi quân sư này là Nguyên quân.

Mà vị Nguyên quân kia, cũng phải bái kiến Ô tiên tử, vừa lạy vừa gọi: "Môn chủ."

Môn chủ?

Môn chủ gì?

Bọn họ nhớ đến lão quái vật Nhất trọng thiên, luôn miệng nói Ô tiên tử là môn chủ của Vô Cực môn.

"Các ngươi đã từng nghe nói qua chưa?"

Bình Luận (0)
Comment