"Chưa từng."
Bọn họ xấu hổ lắc đầu. Ai bảo lúc trước các tiên nhân khinh thường tu sĩ từ nhân gian phi thăng lên? Ai sẽ đi quan tâm ở nhân gian có môn phái tên là Vô Cực môn hay không.
Bên này ông lão xách bầu rượu, lảo đảo lắc lư đi tới bên cạnh Ô Tinh Tinh.
“Ta nghe Tam trưởng lão Phục Hi tông nói, chỗ của ngươi có bức họa của các môn chủ qua các thời đại phải không?"
"Đúng là có." Ô Tinh Tinh vội vàng lấy ra cho ông ấy xem.
Ông lão lật từng bức tranh, chỉ vào một bức tranh trong đó: “Đây là ta."
Ông ấy lại lật tiếp, chỉ vào một bức họa khác, nói: "Đây là đồ đệ của ta." Nói xong, lã chã rơi lệ.
Ô Tinh Tinh đưa một cái khăn cho ông ấy.
Ông lão lau mặt, từ từ dừng khóc, lại nghĩ tới chuyện hỏi Nguyên Chử là ai, tại sao cũng gọi nàng là môn chủ.
"Là đệ tử mới thu sao?"
"Mới thu?" Nguyên Chử cười một tiếng, nói: "Là là người của Vô Cực môn của ngàn năm trước, chỉ là sông lâu một chút thôi."
Ông lão vội vàng hỏi tên họ.
“Nguyên Chử." Hắn ta đáp lại.
ôÔg lão kinh ngạc hoảng sợ.
Ô Tinh Tinh không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Ông lão nói: "Người này nhập môn còn sớm hơn ta mấy trăm năm! Trong ghi chép của Vô Cực môn chúng ta, có tên họ của hắn. Nói là lúc trước Vô Cực môn thật sự đi lên con đường tà tu. Người này giỏi cả vu cổ. Suýt chút nữa sinh ra tai họa. Nhưng hắn thiên tư thông minh, là một hạt giống tu tiên tốt. Ngay cả sư tổ cũng khen ngợi... Mà Nguyên Chử đó, thì ra là ngươi!"
Ông lão đi vòng quanh Nguyên Chử hai vòng, hơi có chút cảm giác không chân thật.
Mà Nguyên Chử lại cung kính gọi Ô Tinh Tinh là môn chủ.
Sau đó lại nhận cái quỳ lạy của ông lão.
Mà ông lão này gọi Ô Tinh Tinh là chắt chắt chắt đồ tôn... Chỉ vì mấy môn chủ ở sau đồ đệ của ông ấy, phần lớn đều có thọ mệnh không dài, bất tri bất giác đổi một đời lại một đời.
Tóm lại, quan hệ này không nói rõ ràng được.
Có tiên nhân đột nhiên nhớ đến: "Hôm nay tiên quân biến thành Thần quân, vậy Hi Nhân ngày xưa thiếu chút nữa để cho Ô tiên tử làm tiểu thiếp của mình..."
“Hi nhân còn sống không?"
"Còn sống."
"Vậy chắc cũng không còn sống được bao lâu nữa đi?"
Không có người nào trả lời vấn đề này.
Không lâu lắm, bữa tiệc kết thúc.
Chúng tiên tản đi, ông lão cũng lưu luyến mà rời đi.
Người của Phục Hi tông ngồi chung một chỗ.
Tam trưởng lão đổ một ly rượu về phía xa xa: "Đạo tôn, sư huynh, sư đệ.. Chúng ta uống với nhau một ly."
Đám người Ô Tinh Tinh ngồi ở phía dưới, cũng không khỏi nâng ly lên, uống cạn sạch.
Diệp Chỉ Quân nói: "Chỗ Dung Di có thu được một ít mảnh vụn của hồn phách."
Tam trưởng lão lập tức quay đầu lại: "Cái gì?" Ông cực kỳ vui mừng: "Bên trong có đạo tôn không?"
Diệp Chỉ Quân: "Không biết, còn phải phân loại ra mới biết được.”
Sao Tam trưởng lão còn ngồi yên được ở chỗ này.
Vội vàng đi tìm Dung Di.
Mà lúc này Dung Di đang tính toán cầu trân bảo của tộc A Tu La từ chỗ Tân Ngao.
"Cho ngươi." Tân Ngao rất hào phóng.
Vậy là A Tiếu cũng được cứu rồi.
Diệp Chỉ Quân còn ngồi ở chỗ đó, nàng ấy quay đầu lại, phát hiện trên mặt Ô Tinh Tinh không có chút vui mừng nào.
Tại sao mèo không vui.
Nàng ấy nghĩ.
Thanh Nguyên tiên quân hỏi ra tiếng trước nàng ấy: "Vì sao A Tinh không vui?"
Đầu tiên Ô Tinh Tinh lắc đầu một cái, ngay sau đó gật đầu, khẽ thở dài nói: "Ta chỉ là nghĩ lại lúc trước, khi ta còn rất nhỏ, Xích Tiêu vẫn rất yêu thương ta."
Thanh Nguyên tiên quân giơ tay vuốt ve đầu nàng: "A Tinh đừng buồn.”
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng ừ một tiếng.
Thanh Nguyên tiên quân giống như thấy không trấn an được nàng, đột nhiên nâng mặt của nàng lên, hôn xuống.
Diệp Chỉ Quân là người mù.
Nhưng mà một đoàn hồn phách sát lại gần mèo, hai luồng chạm vào nhau.
Nàng ấy cũng không phải là người ngu, còn có thể không đoán ra được sao?
Diệp Chỉ Quân đứng lên, đánh nát cái ly.
Thế nhưng hai người cũng không quay đầu lại nhìn nàng ấy.
Diệp Chỉ Quân đánh nát bàn ngọc.
Ô Tinh Tinh muốn nghiêng đầu, nhưng bị Thanh Nguyên tiên quân đè gáy lại.
"Ưm ưm?
Diệp Chỉ Quân : "..."
Thôi.
Diệp Chỉ Quân quay đầu rời đi.
Chỉ chớp mắt, nơi này chỉ còn lại Ô Tinh Tinh và Thanh Nguyên tiên quân.
Thanh Nguyên tiên quân ôm lấy eo nàng, bế nàng lên.
Cuối cùng Ô Tinh Tinh cũng phản ứng lại: "Này, chờ chút, lúc nào chàng khôi phục trí nhớ vậy?"
Thanh Nguyên tiên quân, không phải gọi là Tùy Ly.
Tùy Ly đặt tay lên gáy của nàng, nhẹ nhàng vuốt vẻ, nói: "Nàng đoán xem."
Ô Tinh Tinh tức giận cắn hắn một cái.
Tùy Ly giơ tay đè lên môi của nàng, ánh mắt của dần trở nơi âm u: "...A Tinh."
Nhớ lại lúc mình mất trí nhớ, là một chuyện cực kỳ kỳ dịu.
Sẽ có chút ghen tị, nhưng không nhiều.
Thậm chí còn có chút ghét.
Ghét mình khi đó, tại sao lại đối xử lạnh lùng với nàng như vậy? Vì sao không phải lần gặp đầu tiên ở tiên giới, ôm nàng từ trong quan tài ra.
Nhưng lúc hắn mất trí nhớ, quả thật phong cách làm việc giống với hắn như đúc.
Bao gồm chuyện xảy ra sau đó, hắn giả vờ khôi phục trí nhớ, sờ đuôi của nàng, chờ lúc nàng chìm vào giấc ngủ sẽ cúi đầu hôn nàng.
Thậm chí còn dạy nàng học pháp thuật, chỉ vì muốn thấy nàng hi sinh làm việc để cứu hắn.
Mỗi khi nàng học được gì đó, thì chứng minh nàng yêu hắn nhiều thêm một chút, hôm nay Tùy Ly nghĩ lại, vẫn cảm thấy ngọt trên đầu lưỡi.
Mà yêu cảnh nhốt yêu tộc, cũng chỉ là mộng cảnh của Phỉ Phỉ.
Mà "Tùy Ly" bên trong yêu cảnh, là lúc nàng nhớ hắn sinh ra sao?
Hắn càng nghĩ lại, càng không nhịn được yêu nàng nhiều hơn.
Tùy Ly ôm Ô Tinh Tinh đi vào trong điện Thần quân mới tinh.
Ô Tinh Tinh chỉ cảm thấy dưới thân mềm mại, đã bị Tùy Ly đặt lên giường rồi.