Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 477 - Chương 477 - Tân Ngao

Chương 477 - Tân Ngao
Chương 477 - Tân Ngao

Chuyện Hi Nhân bị nhổ sạch lông, rất nhanh truyền khắp tiên giới.

Sau khi chúng tiên nghe xong, trái lại thở phào nhẹ nhõm.

Dù gì vẫn còn sống mà.

Có thể thấy tiên quân, không, hôm nay là Thần quân, cũng không phải là người tàn nhẫn thích giết người.

Lúc trước sao bọn họ sẽ cảm thấy Thần quân tàn nhẫn thích giết chóc chứ?

Đại khái là bởi vì khi đó lần nào chinh chiến phần lớn đều phái Thanh Nguyên thần quân đi. Lúc trước vị Việt Tàm Thần quân kia cũng càng cố gắng tạo ra ấn tượng như vậy cho Thanh Nguyên thần quân trong lòng bọn họ.

"Gần đây các ngươi có nghe tình trạng của vị Minh Diệc tiên quân kia không?" Bỗng nhiên có tiên nhân lên tiếng.

“Nghe nói thần hồn tản rồi, có phải hay không... Đã già đi?"

Vốn dĩ tiên nhân sẽ không già.

Cái gọi là thần tiên già đi, cũng chỉ là "chết" trong miệng của người phàm mà thôi.

Nhưng tiên nhân kia lại lắc đầu nói: "Không có, vẫn còn sống. Hôm qua Thần quân còn đi thăm hắn ta."

Thần quân?

Chúng tiên tỉnh hồn.

À, đúng rồi, là Thần quân hôm nay.

"Nhưng Thần quân và hắn ta..." Không phải có thủ oán lớn sao?

Phải biết hôm đại chiến đối lập với Việt Tàm Thần quân nói rất rõ ràng. Minh Diệc tiên quân hạ phàm, là vì thanh trừ Phục Hi tông, giết chết Ô tiên tử.

Sau đó gần như diệt sạch Phục Hi tông.

Không phải trong đó cũng có Minh Diệc góp sức sao?

Thần quân và Phục Hi tông nghĩa nặng tình thâm, chắc chắn phải vô cùng hận hắn ta, sao... Sao còn đi thăm?

Tiên nhân bên cạnh lại sâu xa nói: "Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút đi?"

Những người còn lại vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ trong lòng.

Đúng vậy, Thần quân, đi đến chỗ đó, chưa chắc đã là đi thăm.

Thật ra chết rất dễ dàng.

Nhưng để cho người ta sống không bằng chết, sợ rằng là một loại cực hình tàn nhẫn khác.

Minh Diệc không chết, nhưng chỉ có thể làm một "người tàn phế", ngày qua ngày nằm trên giường, rạng rỡ ngày xưa không còn nữa, tiếp theo hắn ta sẽ sống trong vô vọng không biết năm nào tháng nào mới kết thúc.

Có lẽ để cho hắn ta chết đi, trái lại là một loại giải thoát.

Có phải có một giây phút nào đó, Thần quân cảm thấy cha ruột của mình chết qúa nhanh hay không...

Không thể suy nghĩ thêm nữa.

Các tiên nhân âm thầm giật mình.

Mà Hi Nhân ở một bên khác thì cũng không cảm thấy mình may mắn.

Phải biết chim tìm bạn đời, phần nhiều là dựa vào tiếng hót và lông chim xinh đẹp.

Hôm nay lông chim không còn, hắn ta dùng cái gì đi tìm bạn đời? Thấy mỹ nhân thì xuất hiện hát một bài cho người ta nghe sao? Đó cũng quá hạ thấp Phượng Hoàng rồi.

Chỉ có thể nói, cũng may sau khi Thần quân Việt Tàm chết, cha của Hi Nhân mới được thả từ Thường Dương ra.

Hi Nhân đi gặp cha.

Chỉ là sau khi gặp mặt, không biết vì sao, Phi Long sai người truyền tin cho hắn ta: "Sau này đừng đến nữa."

Hi Nhân rất khiếp sợ.

Hắn ta đã đến trình độ đi đâu cũng bị ghét? Ngay cả cha ruột cũng không chịu nổi?

Vẫn là thị nữ bên cạnh cha thấy hắn mất mác, nhìn có mấy phần đáng thương, lúc này mới không đành lòng nói: "Không gặp ngài là vì tốt cho ngài, cha ngài làm ra chuyện không tốt lắm, đang sợ...." Thị nữ vươn tay chỉ lên phía trên: "Đang sợ vị cấp trên kia nhớ thương."

Hi Nhân ngẩn ngơ, lại nhớ đến hình như người bên cạnh có nói, trước khi cha bị đánh vào Thường Dương, từng đi gặp Thần quân Việt Tàm, chắc là khi đó, cha nói lời không nên nói...

Hi Nhân không dám suy nghĩ nữa, ảo não trở về đảo Đan Huyệt của mình.

Hôm nay không có Ô Tinh Tinh, cũng bị mất lông...

Hi Nhân co cẳng đi đến viện của sủng cơ.

Tiên hạc đi theo sau hỏi: "Ngài đi đâu?"

Hi Nhân: "Tất nhiên là đi gặp Đông Hương. Không, vẫn là đi gặp Tiểu Vân đi. Tiểu Vân thông minh hơn, cũng càng dịu dàng hơn."

Đông Hương, Tiểu Vân đều là tên của sủng cơ.

Tiên hạc: "Không có Đông Hương."

Hi Nhân: ?

Hắn ta hỏi: "Không có Đông Hương? Đông Hương đi đâu?"

Tiên hạc: "Đông Hương đi rồi. Cũng không có Tiểu Vân, Tiểu Vân cũng đi rồi."

Hi Nhân vội hỏi: "Đi chỗ nào?"

Tiên hạc ngay cả cánh cũng không dám vỗ, trả lời: "Trở về tộc."

"Về tộc làm gì?"

"Tất nhiên, tất nhiên là về ở rồi, không trở lại nữa. Các nàng nói... Nói là nhìn bộ dạng trơ trụi của ngài, suy nghĩ gì cũng không có."

"..."

"Phù Cừ thì sao?" Hi Nhân chưa từng bỏ ý định.

"Đi rồi."

"Tú Tú. A Thiền, còn có Tư Thu đâu?"

"Toàn bộ đều đi rồi, không ai ở lại cả."

"..."

Phượng đực Hi Nhân thượng tiên phong lưu nổi tiếng trong tiên giới, bởi vì không có lông, mấy sung cơ đều bỏ đi cả đêm.

Lần này thật sự biến thành một chuyện cười rồi!

Dưới sự bi phẫn cực độ, Hi Nhân đánh bạo chạy đi "vô tình gặp được" Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh nhìn thấy hắn ta, nhất thời không nhận ra.

"Ta... Ta là Hi Nhân, ngươi không nhận ra sao?"

Ô Tinh Tinh lộ ra vẻ mặt bừng tình.

Con chim này không có lông.

Giống như một con gà bị trụng nước sôi nhổ hết lông chuẩn bị cho vào nồi.

"Thần quân... Nhổ hết lông của ta, bây giờ ta trở nên rất xấu sao?"

Ô Tinh Tinh do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng trước kia ngươi cũng không đẹp nha."

Hi Nhân: ?

Hi Nhân thượng tiên quay đầu rời đi, thật sự là vô cùng đau buồn phẫn nộ.

Kết quả không đi được mấy bước, thì đụng phải xa giá của Thanh Nguyên thần quân.

Hi Nhân sợ tới mức màu da chim thay đổi, nhanh chóng chạy đi.

Nghĩ đến mấy ngàn năm chắc cũng không dám tùy ý đùa giỡn lưu manh nữa.

Mà bên này Tùy Ly đi đến trước mặt Ô Tinh Tinh.

"Hôm nay sao lại ngồi ở chỗ này?" Tùy Ly nhìn biển mây cách đó không xa: "Đang đợi ánh sáng sao?"

Cửu trọng thiên ở trên đỉnh mây, có thể nhìn thấy ánh sáng mờ vạn trượng, toàn bộ biển mây đều được nhuộm màu.

"Không phải nha, đang đợi chàng."

Mà Phục Hổ tướng quân ở một bên có thể rõ ràng nhìn thấy, chân mày khóe mắt của Thanh Nguyên thần quân đều trở nên dịu dàng.

Phục Hổ bất đắc dĩ.

Vị Ô tiên tử này, thật sự chỉ dùng một câu nói tùy tiện, cũng làm cho Thần quân vui vẻ như vậy.

Mà bên này Tùy Ly lại hỏi chờ hắn làm gì.

Ô Tinh Tinh nói "Đi gặp Tân Ngao nha."

Phục Hổ thật sự không nhịn được.

Lại đi?

Đường đường là Thần quân tiên giới, không có chuyện gì cứ đi đến giới A Tu La, làm như đó là nhà mình... Chuyện này, thích hợp hay sao?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Phục Hổ vẫn cung kính cúi người xuống, cung tiễn Ô Tinh Tinh và Tùy Ly đi.

Phục Hổ xem như xứng đáng không thẹn với vị trí tâm phúc của Tùy Ly.

Bình Luận (0)
Comment