Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 478

Chương 478 -
Chương 478 -

Đại chiến hôm đó, nếu không có A Tu La, tu sĩ Nhân tộc phản bội, còn có Yêu tộc đến trợ trận... Thật ra Phục Hổ cũng sẽ chọn lâm trận tạo phản, bảo vệ Tùy Ly.

Tình nghĩa đồng đội cũng chỉ có như vậy.

Trong ngày thường cũng không nghĩ đến, nhưng nó đã ở chỗ đó, cắm rễ rất sâu, sẽ không tùy tiện thay đổi

Hắn ta coi Tùy Ly là lợi ích hàng đầu, tất nhiên suy nghĩ rất khác với người ngoài.

"Chi bằng đi đến động phủ Minh Diệc kia dạo một vòng đi?" Hắn ta lẩm bẩm.

Thần quân không ở đây, vậy thì để hắn ta đi dọa Minh Diệc kia một chút.

Mà một bên khác, Tùy Ly và Ô Tinh Tinh đi đến giới A Tu La.

Tân Ngao thấy hai người bọn họ, tất nhiên là rất vui.

Thị nữ vội vàng dâng nước trà và bánh ngọt lên.

Tân Ngao dẫn đầu đẩy mâm bánh ngọt về phía Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh nói: "Không cần đâu..."

Đồ ăn của A Tu La rất kỳ quái.

Còn sống dính máu.

Tân Ngao giơ tay mở nắp ra: "Con nhìn đi, thích món này không?"

Ô Tinh Tinh cúi đầu nhìn một cái.

Vỏ ngoài vàng giòn, mơ hồ còn tản ra mùi hương dụ người.

Nàng lập tức nhận ra.

"Đậu hũ chiên giòn?" Ô Tinh Tinh buột miệng nói.

Lúc trước nàng và Tùy Ly đi Đại hội Luận kiếm đã ăn trên đường.

Bên ngoài được chiên xốp giòn, bên trong là khoai lang mềm thơm.

"Đây là đồ ăn nhân gian!" Ô Tinh Tinh vui vẻ nói.

Tân Ngao cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Thái Dương thích không?"

Mà thị nữ ở một bên vội rót nước để cho Ô Tinh Tinh rửa tay.

Ô Tinh Tinh nhanh chóng bốc một miếng nếm thử.

Miệng đầy mùi thơm.

Đó là mùi vị thuộc về nhân gian.

Ô Tinh Tinh vui vẻ sắp khóc rồi.

"Ăn ngon." Nàng ngước mắt lên, sau đó phát hiện... Ừ? Tân Ngao và Tùy Ly nhìn nàng chăm chú.

Giống như đang chờ cái gì đó.

Là đang chờ cái gì?

Ô Tinh Tinh cúi đầu nhìn đậu hủ chiên giòn trên mâm, lại ngẩng đầu nhìn bọn họ.

À...

Nàng biết rồi.

"Hai người cũng ăn đi?"

"..." Không ai trả lời nàng.

Rất rõ ràng, tiếp theo đút cho ai trước, chính là một vấn đề vô cùng quan trọng!

Ô Tinh Tinh chép miệng một cái.

Tay trái tay phải cầm lên một miếng, đút đến miệng bọn họ.

Tân Ngao: "..."

Tùy Ly: "..."

Ô Tinh Tinh mím môi cười nói.

Không nghĩ tới chứ gì?

Ta có hai cái tay đó!

Chỉ là rốt cuộc tay trái không linh hoạt bằng tay phải.

Tùy Ly ngồi bên trái của nàng, Ô Tinh Tinh thiếu chút nữa đút vào mắt của người ta.

Cũng may Tùy Ly cũng không thèm để ý, hơi ngẩng đầu lên, ăn đậu hũ chiên vào miệng.

Tân Ngao cũng ăn.

Mặc dù vẫn có chút khó chịu, nhưng nói thế nào đây, cuối cùng vẫn là con gái đút, cũng có chút vui vẻ.

Ô Tinh Tinh ăn xong thì cúi đầu uống một ngụm trà, hỏi: "Cha đục ra một cái lỗ ở nhân gian sao?"

Tân Ngao nhéo sau gáy của Ô Tinh Tinh một cái: "Con cho rằng cha con là chuột à, đục lỗ gì chứ?"

Ô Tinh Tinh bị y nhấc gáy lên, thoắng một cái biến thành nguyên hình.

Tân Ngao lập tức ôm Ô Tinh Tinh đặt lên gối mình, lần này càng yêu thích không muốn buông tay, tay chân vụng về xoa loạn đầu đuôi của nàng.

Ô Tinh Tinh bị xoa lông ngã trái ngã phải, lông mèo cũng bay tán loạn.

Chỉ chốc lát sau vạt áo của Tân Ngao cũng dính đầy lông mèo.

Tân Ngao xoa còn chưa đủ, nói: "Lúc con còn nhỏ, quả nhân cũng ôm con vào lòng thế này. Tóc trên đầu xù xù, gương mặt cực kỳ mềm. Sau đó trưởng thành, quả nhân còn muốn cõng con, nhưng mà con khăng khăng không chịu..."

Tân Ngao nói xong, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.

"Khi đó quả nhân còn nghĩ, nếu con có thể nhỏ một chút, quả nhân sẽ bỏ con vào trong túi, muốn mang đi đâu thì mang, hoặc giấu vào trong tay áo, đi tới chỗ nào ôm chỗ đó, như vậy không phải rất tốt sao?"

Tân Ngao cười một tiếng: "Cuối cùng hôm nay đã được thực hiện rồi."

Ô Tinh Tinh cắn cổ áo của Tân Ngao, sau đó lao lên vai của y, móng trước vịn đầu Tân Ngao, cứ như vậy đứng rất vững.

"Vậy thì cho cha ôm hai ngày." Nàng rất hào phóng nha.

Tân Ngao cười lớn: "Hahaha, trái lại quả nhân rất vui vẻ, chỉ là không biết Tân Ly có nguyện ý hay không..."

Sắc mặt Tùy Ly không thay đổi: "Cha vui vẻ là được."

Ai biết Tân Ngao vừa nghe lời này, còn không được tự nhiên di chuyển thân thể, nói: "Sao hôm nay con dễ nói chuyện như vậy? Còn mở miệng là gọi "cha". Lúc trước bảo con gọi, con còn không chịu tùy tiện gọi nữa."

Tùy Ly ngước mắt nhìn y, nói: "Bởi vì vốn dĩ cha chính là cha." Hắn dừng lại nói: "Tất nhiên con hy vọng cha vui vẻ."

Tân Ngao khựng lại một lát, lập tức nghĩ đến Việt Tàm Thần quân gì đó. Lão già kia... Tân Ngao nhíu mày. Lại nhìn Tùy Ly, đáy lòng có chút đau lòng và cảm khái.

Tân Ngao giơ tay lên vỗ vai Tùy Ly, nói: "Nếu con có nguyên hình là rắn hay rồng gì đó, quả nhân cũng có thể để con lên vai quả nhân, dẫn con và Thái Dương đi chơi cùng.”

Tân Ngao tỏ ra là một người cha vô cùng công bằng.

"Sao con lại là người chứ?" Tân Ngao thở dài nói.

Lời này nghe có chút giống mắng chửi.

Nhưng Tùy Ly lại hơi nở nụ cười, hắn nói: "Không sao."

Như vậy sau một phen nói chêm chọc cười, Tân Ngao mới đứng đắn nói: "Đúng là giới A Tu La mở ra một cái lỗ ở nhân gian. Đây cũng là chuyện mà mấy năm nay mới có thể làm. Nếu đổi thành lúc trước, hoàn toàn không có bản lĩnh này, nào có chuyện muốn ăn thức ăn của nhân gian chứ..."

Rất nhanh Tùy Ly đã bắt được trọng điểm trong đó: "Cho nên cha ở chỗ này, ăn đồ ăn của tộc A Tu La mấy ngàn năm?”

Tân Ngao hơi khựng người lại, lắc đầu: "Không nhớ nữa."

Ô Tinh Tinh vội vàng giơ móng vuốt vỗ đầu đi, nói: "Đồ ăn của tộc A Tu La thật khó ăn, cha nhất định là đã chịu nhiều khổ sở."

Tân Ngao cười nói: "Cũng không có tệ hại như vậy."

Ô Tinh Tinh thấy y lại hời hợt như thế, nhíu mày, nói: "Hôm nay con và Tân Ly đến thăm cha, còn muốn nghe cha nói, sao cha lại đến giới A Tu La? Còn có trong thời gian rất dài rất dài, cha sống như thế nào?"

"Lần trước không phải đã nói rồi sao?"

Ô Tinh Tinh trợn mắt nhìn: "Lần trước mới nói có mấy câu mà? Sao có thể được tính là đã nói rồi?”

Tùy Ly bỗng nhiên giơ tay sờ đầu của Ô Tinh Tinh.

Mềm mại mượt mà, xúc cảm rất tốt.

Tùy Ly nói: "Nàng có muốn đi gặp Đại sư tỷ không? Nàng ấy đã hai ngày không gặp nàng, nhất định rất nhớ nàng."

Ô Tinh Tinh do dự một chút, từ trên vai Tân Ngao nhảy xuống: "Vậy một lát nữa ta trở về."

Tùy Ly: "Ừ."

Dù sao Đại sư tỷ là bị tộc A Tu La bắt đến, nàng ấy cũng không phải là chân chính phi thăng thành tiên, cho nên không thể ở lại tiên giới.

Uy áp của chín tầng mây, sẽ ép nàng ấy thở không nổi.

Cho nên Đại sư tỷ tạm thời ở lại giới A Tu La, chỉ chờ thân thể khôi phục thật tốt, lại trở về nhân gian.

Đến lúc đó Phục Hi tông, chắc chắn sẽ giao cho nàng ấy.

Gánh vác trách nhiệm nặng nề thế này, Diệp Chỉ Quân nghe xong cũng không nhíu mày chút nào.

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ, mấy ngày nay Đại sư tỷ đều đang khổ cực luyện công.

Vẫn là nên đi gặp cho Đại sư tỷ vui vẻ một chút.

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng bước chân đi ra ngoài, chờ đi tới cửa, lập tức biến thành hình người.

Tộc A Tu La canh giữ ở bên ngoài thấy nàng, vội vàng khom người hành lễ.

Có thể cưỡi trên đầu vương, đó nhất định là một người còn lợi hại hơn vương!

Ô Tinh Tinh vẫy tay với bọn họ một cái, đột nhiên dừng bước lại, quay về, núp ở cửa, cũng không có lập tức đi xa.

Nàng muốn lặng lẽ nghe lén bọn họ nói chuyện.

Trong điện.

Tùy Ly hỏi: "Bây giờ có thể nói không?"

"Nói gì?" Tân Ngao hỏi ngược lại.

"Chính là lúc trước Thái Dương đã hỏi, những chuyện mà cha đã trải qua."

"Có cái gì hay để nói kia chứ?"

"Cha sợ Thái Dương nghe, sẽ đau lòng, con cũng không thể nghe sao?"

"..."

Tân Ngao yên lặng trong chốc lát, mới nói: "Cũng không cần nghe."

Tùy Ly tỉnh táo nói: "Con rất vui, cha yêu thương Thái Dương, cũng yêu thương con như vậy. Nhưng con muốn nghe."

Tân Ngao tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng lúc ở Tuyết quốc, công tử Tân Ly bệnh thoi thóp còn không sợ y, huống chi là bây giờ.

Tân Ngao thua trận: "Được rồi, được rồi, nói cho con nghe... Cũng không có gì hay để nói, lúc trước ta cũng đã nói với Thái Dương. Nói chung chính là, khi đó sau khi các con đi. Quả nhân cất đồ các con để lại. Quả nhân cũng không biết qua bao nhiêu năm, có lẽ là mười mấy năm đi, thật sự không nhớ rõ."

"Chỉ nhớ buổi sáng hôm đó, quả nhân sai người trói Nguyên Chử và đại hòa thượng đến. Quả nhân hỏi bọn họ ai biết được chuyện này là như thế nào, nên làm cách nào để lại gặp các con thêm lần nữa..."

"Nguyên Chử kia nói. Đầu tiên ít nhất phải sống đến khi các con được sinh ra. Tuy quả nhân là đế vương, nhưng cuối cùng thân xác chỉ là phàm tục."

“Nguyên Chử lập tức nói, sao không tu đạo cầu trường sinh. Nhưng lúc đó tuổi tác của quả nhân đã không nhỏ nữa, sợ rằng còn chưa tu được gì đã chết rồi."

"Quả nhân có hỏi, thành quỷ có được hay không?"

Bình Luận (0)
Comment