Một năm đó, đêm của Tuyết quốc đặc biệt trở nên dài đằng đẵng.
Có bá tánh nói bọn họ vì mất đi Mặt trời, mất đi Đế cơ Thái Dương.
Công tử Tùy Ly chết. Trái cũng không có quá nhiều người chú ý đến.
Trong triều thần, thậm chí còn có mấy người âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù công tử Tân Ly sức khỏe ốm yếu, nhưng tâm cơ thâm trầm, bên cạnh bệ hạ có hắn, chỗ nào còn có con đường sống cho bọn họ? Chết rất tốt!
Chỉ là trước mặt bệ hạ, không thể biểu lộ ra như vậy.
Ba tháng sau.
Lăng mộ của Đế cơ và công tử Tân Ly đã được xây xong.
Bệ hạ dẫn triều thần đi đến.
Triều thần còn chưa đi đến gần, đã khóc.
Phía sau học bộ dạng của người phía trước, khóc giống như cha nương của mình chết vậy.
Có người lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bệ hạ.
Bệ hạ lại không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là nhìn chằm chằm một nơi không biết nào đó.
Bọn họ cũng không biết khóc bao lâu, đại khái là khóc mệt, cuối cùng có người lên tiếng khuyên nhủ: "Bệ hạ tuyệt đối phải bảo trọng thân thể..."
Người sau cũng thừa cơ hội ngừng khóc, dồn dập lên tiếng khuyên giải an ủi.
Sắc trời cũng từ từ tối xuống.
Lúc này hoàng đế của bọn họ mới hài lòng, chậm rãi đứng dậy, vỗ đất bùn dính trên vạt áo, nói: "Đi thôi."
Lúc đi ra lăng mộ, có bề tôi cảm thấy lăng mộ mới xây sau lưng cũng không phải chỉ xây cho Đế cơ và công tử Tân Ly. Còn có muốn tòa cũng giống như mới xây, chỉ là kích thước lớn hơn một chút.
Bỗng nhiên bề tôi kịp phản ứng lại, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Vậy chẳng lẽ... Chẳng lẽ bệ hạ xây cho mình?!
Tân Ngao ngồi lên xe.
Xa dư của hoàng đế chậm rãi đi qua, bọn họ vội vàng lui ra, để cho hoàng đế đi trước.
Chỉ nghe bệ hạ nói: "Ngày khác phải xây một cái lồng thật to."
Lồng?
Đó là cái gì?
Bệ hạ lại nói: "Bao ba lăng mộ kia vào bên trong, nối thành một mảnh."
Ba lăng mộ?
Bọn họ quay đầu nhìn lại.
Trừ lăng mộ của Đế cơ và công tử Tân Ly ra, tòa lăng mộ khổng lồ hơn... Thì ra là lăng tẩm mà bệ hạ xây cho mình.
Bọn họ kinh ngạc trong lòng.
Nhưng đi về phía trước mấy bước, lại không khỏi xuất thần.
Thầm nghĩ từ xưa đến nay nào có tiền lệ như vậy chứ? Bệ hạ đối với hai người kia thật sự có quá nhiều vinh sủng.
Sau khi trở về không bao lâu, bọn họ lập tức nghe được, lại có mấy vương công quý tộc, bởi vì hôm đó chia buồn, khóc không đủ thương tâm, người bị đày người bị chém đầu rồi.
Chuyện này làm cho các thần tử bị dọa sợ không nhẹ, vì vậy không khỏi nhớ lại tính tình thích giết chóc của bệ hạ nhiều năm trước...
Từ từ, dân gian lại truyền ra cái tên "bạo quân" này...
Một ngày nào đó, có người ngồi trong trà lâu cười nói: "Sao dám gọi là bạo quân? Những năm này bệ hạ bãi bỏ chế độ tế người, chẳng lẽ còn không đủ sao? Mỗi năm đi tuần các nơi cũng sẽ mang theo Đế cơ, để cho kim quang trên người Đế cơ chiếu sáng khắp nơi, cái nào không phải là ban ân huệ cho bá tánh? Hôm nay Đế cơ bất ngờ bỏ mạng, thật ứng với câu kia, vốn không phải là vật phàm trần, tất nhiên phải quay về trời."
"Chúng ta nghe còn phải rơi nước mắt. Huống chi là vương công quý tộc? Trong đó có mấy người lạnh lùng vô tình, bệ hạ không tha, sao có thể được xem là bạo quân chứ?"
Lời này vừa ra, tất nhiên người nghị luận cũng ít đi.
Chỉ có người biết chuyện, biết được những vương công quý tộc bị đày bị xử chết kia, là vì thấy Đế cơ và công tử đã chết, trong lòng muốn đưa con cháu của mình cho bệ hạ nuôi, tương lai muốn mưu đồ ngôi vua,
Đây không phải là đáng đời sao?
Bệ hạ mới vừa mất con trai con gái, ngươi đã muốn đưa con trai con gái của mình cho y.
Nói là an ủi nỗi đau mất con của bệ hạ, nhưng thật ra chính là đâm vào chỗ đau của người ta.
Trái lại hôm nay tốt rồi.
Nếu ngươi muốn đưa con trai con gái cho quả nhân làm con, vậy người làm cha như ngươi cũng đừng sống nữa, đây chẳng phải càng dễ để cho con mình có cha khác sao?
Triều thần sợ hãi, lập tức cũng biết, những đau buồn kia cũng không đánh sụp được bệ hạ, hôm nay Hoàng đế Thái Sơ vẫn anh minh thần vũ như vậy.
Chỗ nào được xem là "bạo quân" chứ?
Đến ngày vào triều.
Tân Ngao cúi đầu, nhìn bộ dạng cung kính, càng sợ hãi kính phục đối với y của các thần tử, chỉ cảm thấy không thú vị.
Chẳng qua y bĩnh tĩnh đón nhận sự nhàm chán này.
Y tỉnh táo xử lý chuyện triều chính.
Những chính vụ mà lúc trước làm cho y buồn bực nhức đầu, vào lúc này cũng trở nên vô cùng dễ dàng.
Gặp phản thần làm loạn, Tân Ngao cũng không tức giận.
Y bình tĩnh hạ lệnh tiêu diệt, mà không ngự giá thân chinh.
Hôm nay tính mạng của y rất quan trọng, y còn muốn sống lâu một chút...
Rồi đến ngày lễ, Tân Ngao cũng sẽ không tổ chức tiệc, chỉ ở trong điện Bạch Hổ bày một bàn đồ ăn và rượu.
Lại sai người đưa chút đồ ăn, quà lễ đến các cung.
Cơ thiếp trong cung kinh ngạc vì sự "dịu dàng" của bệ hạ, Minh Châu phu nhân càng gan dạ, muốn thừa cơ hội hôm nay, thân thiết với bệ hạ.
Nhưng người mới vừa đến gần điện Bạch Hổ, đã bị đuổi đi rồi.
Sau đó có cơ thiếp cũng đi, muốn đưa chút cháo qua, cũng bị đuổi.
Mọi người lập tức biết, tuy bệ hạ đã hiền hòa hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là rất lạnh lùng.
Chỉ là cũng may...
Hôm nay bệ hạ không còn thường xuyên nổi giận, cũng không sai người phạt các nàng cấm túc, cắt ban thưởng, thậm chí còn xui xẻo bị đưa về nhà, hoặc là đày vào lãnh cung giống như lúc trước nữa.
Cho nên trong các nàng có người nói, hình như bệ hạ thay đổi, nhưng hình như lại không thay đổi.
Chỉ có Tân Ngao biết...
Mặc dù Thái Dương và Tân Ly đã rời đi.
Nhưng thời gian sống chung, bọn họ đã để lại dấu vết trên người của y
Tân Ngao không ghét sự "thay đổi" này của mình.
Thậm chí y cảm thấy rất tốt.
Bởi vì đó là chứng minh tốt nhất bọn họ đã từng đến.
Cũng chính bởi vì như vậy, cả đời này đại khái Hoàng đế Thái Sơ cũng sẽ không lần nữa bước vào vũng bùn, đi vào bóng tối dữ tợn.
Trong lòng y vẫn luôn có một góc, lưu giữ một tia ấm áp.