Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 480

Chương 480 -
Chương 480 -

Đảo mặt ngày tết lại đến.

Tân Ngao cúng tế trời đất như bình thường.

Mọi người cẩn thận ngước mắt lên, lại không nhìn thấy được kim quang trên người Đế cơ.

Không có kim quang ban phúc, năm sau sẽ có hình dạng như thế nào?

Bọn họ cũng không nhịn được cảm thấy khó chịu.

"Thái Dương, đến lượt con rồi." Tân Ngao nói.

Ngay sau đó y quay đầu lại.

Bên cạnh không có một ai.

Lại nhìn ra xa một chút, chỉ có đỉnh đầu của thần dân đang quỳ. Từng người một, đen nhánh.

Tân Ngao chậm rãi cúi đầu, vẫn nói: "Thái Dương, về thôi."

Nội thị và thần tử ở gần nghe được, không nhịn được hốc mắt ửng đỏ.

Trên mặt Tân Ngao không có cảm xúc gì.

Y trở về cung, đầu tiên đi Kiêm Hà cung, đi dạo một vòng trong cung, rõ ràng Tân Ly mới đi không bao lâu, nhưng mùi thuốc nồng nặc ban đầu đã biến mất rồi.

Gió xuyên qua cửa thổi vào, thổi bay sợi tóc của Tân Ngao.

Tân Ngao bừng tỉnh nói: "Lúc quả nhân không đến, các ngươi đóng cửa kín lại."

Cung nhân bất đắc dĩ đáp lại.

Vì sao phải đóng kín chứ?

Là bệ hạ... Không muốn nhìn cảnh nhớ người sao?

Là vì lưu giữ mùi hương ở lâu hơn một chút.

Tân Ngao ngước mắt lên, nhìn mặt trời chói chang ở xa xa.

Sau đó y cứ như vậy rời Kiêm Hà cung, đi tới điện Bạch Hổ.

Lại dạo một vòng ở điện Bạch Hổ, mới trở về điện Câu Dực của mình.

Cuối cùng vòng qua bình phong, đi tới trước giường.

Giường của đế vương là rộng nhất, ngày xưa có thể đủ để cho y, Thái Dương và Tân Ly nằm.

Nhưng hôm nay sẽ không còn Thái Dương muốn y kể chuyện cho nghe nữa.

Tân Ly cũng sẽ không khoác áo khoác rộng lớn của y ngồi ở mép giường, bất thình lình vạch trần khuyết điểm của hắn, nói hôm nay y làm gì không thích hợp trong triều.

À, lúc này Thái Dương sẽ thường vén một góc của áo choàng, chui vào bên trong.

Giống như một con mèo vậy.

Tân Ngao vuốt ve giường lớn, nằm xuống.

Cung nhân cẩn thận tiến lên, muốn thổi tắt nến.

Bỗng dưng Tân Ngao lên tiếng: "Để đó."

Y nhớ, có lúc Thái Dương sẽ chỉ vào cái bóng do ngọn nến chiếu trên màn trướng, nói: "Đó là ngôi sao."

Khi đó Tân Ngao vỗ đầu nàng, nói: "Sao lại ngốc như vậy? Quả nhân dẫn con đi đến thảo nguyên nhìn ngôi sao thật."

Hôm nay Tân Ngao nhìn chằm chằm màn giường.

Y thầm nghĩ, là giống ngôi sao.

Nếu như có thể tỏa ra một vầng Thái Dương, thì thật tốt.

Cung nhân bị lời mới vừa rồi dọa sợ dừng lại, nàng ta yêu lặng canh giữ một bên, lặng lẽ nhìn lén vẻ mặt của bệ hạ.

Hình như bệ hạ giống như đang cười.

Cung nhân thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là vết nhăn ở chỗ mi tâm bệ hạ càng sâu hơn.

Bệ hạ... đang già đi.

Suy nghĩ này quá đại nghịch bất đạo, cung nhân vội vàng cúi đầu.

Ngày hôm sau, Tân Ngao mặc áo choàng trong trí nhớ.

Hôm nay đang là mùa đông, trái lại mặc rất thích hợp.

Cứ như vậy cho đến khi mùa thu đến, bệ hạ của bọn họ vẫn luôn mặc cái áo choàng đó, làm cho mọi người xung quanh đều nói bàn tán thầm với nhau.

"Cái áo choàng kia là tám năm trước thợ trong cung làm cho bệ hạ, sau đó lại thấy công tử Tân Ly mặc. Cái áo choàng này lớn, mỗi khi công tử mặc vạt áo đều rủ xuống đất."

"Thì ra là như vậy..."

Bọn họ tỉ mỉ để ý.

Rất nhanh lập tức phát hiện bệ hạ hiếm thấy "Nhớ bạn cũ".

Ly ngọc mà lúc bệ hạ mới lên ngôi dùng, hôm nay lại lấy ra dùng.

"Đó là ly ngọc khi còn bé Đế cơ sẽ nằm bò trên bàn lặng lẽ uống."

Đêm khuya triệu kiến thần tử, lại thấy đèn mà cung nhân cầm đứng ở một bên, xiêu xiêu vẹo vẹo, không có hình dáng gì.

"Đó là vào đèn mà khi Đế cơ và công tử Tân Ly sáu tuổi tự tay làm."

Trên bàn bệ hạ, có lúc sẽ thấy được thẻ tre màu vàng.

"Ta từng thấy qua, công tử Tân Ly sẽ ngồi dưới chân của bệ hạ, lật xem một đống thẻ tre với bệ hạ. Cũng không biết là bao nhiêu lần như vậy rồi."

...

"Nhớ bạn cũ" như vậy, không đếm được.

Ngay cả quân phản loạn nhìn thấy cũng muốn nói một câu, Hoàng đế Thái Sơ đối xử với Đế cơ tiên triều, đúng là thật lòng, thật ý.

Cũng không biết qua bao nhiêu ngày tháng, Tân Ngao triệu kiến Nguyên Chử.

Nói là triệu kiến, thật ra là bắt lại.

Nguyên Chử còn rất kinh ngạc: "Đế cơ thật sự không còn ở đây nữa?"

Dù sao lai lịch của nàng cũng có rất nhiều chỗ kỳ lạ.

"Đúng vậy, cho nên để tránh ngươi làm họa cho đất nước, hôm nay quả nhân sẽ giết ngươi."

Nhưng Nguyên Chử cũng không hoảng hốt, hắn ta khom người, nói: "Mặc dù ta không phải là người tốt lành gì, nhưng lúc trước đã đồng ý với Đế cơ, phải thật lòng giúp đỡ bệ hạ, sao hôm nay có thể làm tiểu nhân được? Ta không tin bệ hạ chưa từng nghĩ đến chuyện gặp lại Đế cơ và công tử Tân Ly. Bệ hạ nguyện ý thử hay không?"

Nam nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, lần này trên mặt hắn ta đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

"So với chuyện làm loạn đất nước, chuyện thoát khỏi ngũ hành luân hồi, chạy về phía trời đất rộng lớn hơn, đánh về định trước của trời, có phải... Còn có ý nghĩa hơn không?" Trong mắt Nguyên Chử tràn đầy ánh sáng hưng phấn.

Nguyên Chử cứ như vậy bảo vệ được tính mạng của mình.

Bắt đầu từ năm sau, Tuyết quốc lại có nhiều thiên tai.

Dù sao vốn dĩ Hoàng đế Thái Sơ nên là "bạo quân".

Làm bạn với "bạo quân" luôn là thiên tai nhân họa vô hạn.

Nhưng vẫn còn yên ổn hơn trong tưởng tượng của thần tử Tuyết quốc.

Mà quân phản loạn tạo phản thì cũng không tiêu dạo được bao lâu.

Từ khi có cứu tế của triều đình, cố gắng cho bá tánh khổ sở được ăn no mặc ấm, sau đó lại có các hòa thượng và người Vô Cực môn đến an ủi tình thần của bọn họ.

Rốt cuộc có một ngày.

Tân Ngao giống như thật sự là ngày càng già đi.

Y dùng cây trâm mà mình từng thưởng cho Tân Ly búi tóc của mình lại.

Trong mái tóc đen như mực đã có nhiều sợi tóc bạc.

Trong đôi mắt màu xám của y cũng có chút đục ngầu, giống như có một thứ gì đó che lại.

Mà đại hòa thượng cũng gần như biến thành lão hòa thượng.

Y hỏi lão hòa thượng: "Ta phải làm như thế nào mới có thể gặp lại bọn họ? Thành quỷ có được không?"

Lão hòa thượng lại nói, cõi đời này quỷ cũng sẽ tiến vào luân hồi.

Không vào được luân hồi, sẽ dần dần chôn vùi ở nhân gian.

Nhưng ông ấy biết có một chỗ.

"Bệ hạ, nếu đi đến chỗ này, có lẽ lúc này năm tháng sẽ dừng lại trên người bệ hạ."

Nguyên Chử hỏi: "Là bồng lai tiên sơn sao?"

Lão hòa thượng lắc đầu, nói: "Là ngục."

"Trong kinh văn từng ghi chép lại, tộc A Tu La cư trú ở Tu Di sơn. Buổi sáng, bọn họ du đãng ở hư không, buổi tối thì chìm vào trong làn nước đen, tranh quyền với tứ thiên, sau đó rơi vào trong đạo A Tu La, không già không chết, không sợ hãi. Cái gọi là đạo A Tu La, chính là quỷ vực, cũng có người cho rằng đó chính là địa ngục. Bởi vì không thấy mặt trời mặt trăng, chỉ có đêm tối từ từ cùng với ánh sáng đỏ như máu lộ ra nửa bầu trời.”

Lão hòa thượng chỉ vào đỉnh đầu: "Đạo A Tu La không thuộc về mảnh trời này, nơi đó độc lập với tam giới, ngay cả thần tiên trên trời cũng không nhìn thấy. Nếu ngài đi đến chỗ đó, dĩ nhiên có thể thoát khoát ngũ hành luân hồi của nhân loại. Nhưng A Tu La đố kỵ hiếu chiến. Cũng không ai biết đi đến đó, có thể sẽ bị chết ở đó? Nếu gặp Dạ Xoa, có lẽ sẽ bị xé nát ăn sống."

Tân Ngao chỉ hỏi: "Đi như thế nào?"

Lão hòa thượng thở dài một hơi, cũng không bất ngờ vì Tân Ngao sẽ hỏi như vậy.

Trong lòng của ông ấy cũng nhớ mong vị Đế cơ mang kim quang kia, cho nên sau khi yên lặng một lát thì nói: "A di đà phật." Rồi giao phương pháp có khả năng nhất ra.

Bình Luận (0)
Comment