Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 481

Chương 481 -
Chương 481 -

Lại một năm trôi qua.

Nước láng giềng tới chinh phạt, Hoàng đế Thái Sơ ngự giá thân chính, tự tay giơ đao chặt xuống đầu của tướng quân đối phương.

Nước láng giềng muốn làm hòa, bị y từ chối.

Ngay sau đó y một đường đánh chiếm vào trong đô thành nước láng giềng, chém chết vua của nước láng giềng.

Máu chảy đầy đô thành.

Gạch xanh phía dưới cũng bị thấm ướt.

Lại một năm nữa trôi qua.

Một quốc gia ở xa hơn tới tiến cống, thấy Hoàng đế Thái Sơ không còn trẻ, dưới gối lại không có con cháu, cho nên lập tức muốn xâm chiếm Tuyết quốc.

Chiến loạn lại xảy ra.

Nguyên Chử cầm trường kiếm trong tay, đâm vào tim của tướng quân thủ lĩnh phe địch, ngay sau đó moi tim ra. Hoàng đế Thái Sơ mang trái tim đó đi đến vương đô của địch quốc, cuối cùng đút cho hoàng đế địch quốc ăn.

Hoàng đế kia sau đó bị dọa sợ cho phát điên, rồi chết.

Cứ như vậy từng năm trôi qua.

Những đất nước nhỏ lớn kia bởi vì nhìn thấy Hoàng đế Thái Sơ già đi thì ngông cuồng đến xâm phạm, nhưng cuối cùng đều bị tiêu diệt trong tay của y.

Cho đến cuối cùng, Hoàng đế Thái Sơ không biết mình đã giết chết bao nhiêu người,

Mà vào một năm khi Hoàng đế Thái Sơ đã trở nên già đi.

Có binh lính địch quốc tàn sát bá tánh biên cảnh.

Cuối cùng những binh lính này đều bị giết hết, chôn vào trong hầm, nhiều đến mức trăm trượng cũng không chôn đủ, máu từ từ ngâm vào bùn đất, ánh nắng trên bầu trời cũng trở nên đỏ rực.

Tân Ngao cảm thấy mình sắp chết già rồi.

Nhưng khi máu tươi thấm ướt đất bùn, cuối cùng ở phía dưới nứt ra một kẽ hở.

Y nhìn thấy một con quái vật.

Quái vật dữ tợn, thân cao ba trượng.

Ngay khi ai cũng hoảng sợ kêu la, Tân Ngao chậm rãi nở nụ cười, không chùn bước đạp con quái vật kia xuống khe nứt, mình cũng nhảy vào.

Y làm hoàng đế tốt rất lâu rồi.

Hôm nay nên đi làm một người cha tốt.

Nguyên Chử cũng nhảy vào theo.

"Bệ hạ!"

Những tiếng gào thét đầy hoảng sợ cứ như vậy từ từ biến mất....

Ở trong sử sách "bạo quân” thường được viết tương đối dài.

"Nhân quân" cũng giống như vậy.

Nhưng Hoàng đế Thái Sơ được xem là gì.

Vừa bạo vừa nhân.

Hơn nữa y lại còn chinh chiến đánh bại nhiều nước lớn nhỏ như thế.

Cho nên trong sử sách, ghi chép về y cũng càng dài hơn.

Chỉ là Tuyết quốc tồn tại đến một lúc nào đó thì cũng sẽ suy yếu.

Mấy trăm năm, trong dòng sông lịch sử, cũng chỉ là một giọt nước mà thôi.

Mà khi đó tu sĩ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của dân chúng.

Mọi người nghị luận những "tiên nhân" kia còn nhiều hơn đế vương được ghi chép trong sử sách.

Tất nhiên cũng không có người nào hiểu.

Vì sao vị Hoàng đế Thái Sơ vừa "bạo" vừa "nhân".

Vì sao y lại xây lăng mộ kỳ quái như vậy.

Lại vì sao trong lời đồn, y nhảy vào khe nứt đen nhánh, mang theo chút màu đỏ tươi.

Mà những chuyện này, đều bắt đầu từ chuyện Đế cơ Thái Dương và công tử Tân Ly rời khỏi Tuyết quốc.

...

"... Sau đó quả nhân và Nguyên Chử đi vào trong giới A Tu La, lập tức đụng phải một con Dạ Xoa. Dạ Xoa quả nhiên hung mãnh còn thích ăn thịt người giống như lão hòa thượng nói. Chỉ là vật kia rất ngu xuẩn, dễ dàng bị chúng ta đùa giỡn. Nguyên Chử còn vẽ văn đuổi tà trên người nó. Cuối cùng chúng ta dùng nó nướng ăn."

Tân Ngao lạnh nhạt nói.

Dạ Xoa muốn ăn thịt người, cuối cùng lại bị người ăn.

Cũng chỉ có đế vương dũng mãnh không sợ, hung ác cùng với Nguyên Chử thủ đoạn mưu tính tàn nhẫn mới có thể làm được.

Tân Ngao nói đến chỗ này thì dừng lại một chút, rồi nói: "Có phải có chút tàn nhẫn hay không?"

"Sao lại gọi là tàn nhẫn?" Giọng điệu của Tùy Ly rất bình tĩnh.

Tân Ngao cười một tiếng: "Quả nhân đã biết con nghe khẳng định sẽ không biểu hiện gì. Nhưng không nên để cho Thái Dương nghe..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng ta phát hiện, sau khi ăn thịt Dạ Xoa, hình như cơ thể trở nên trẻ tuổi một chút. Sau đó gặp được tộc A Tu La, Già Lâu La... Cũng đều ăn thử." Tân Ngao nói rất hời hợt, nhưng lúc đó khi bọn họ gặp được tộc loài hung ác như vậy, có thể biết được có bao nhiêu nguy hiểm.

"Về sau nữa..." Tân Ngao bất đắc dĩ nói: "Những thứ ngu xuẩn kia cũng phát hiện được, chúng ta thông minh hơn bọn chúng, thậm chí còn không sợ hãi hơn bọn chúng. Hơn nữa máu thịt của bọn chúng sáp nhập vào trong cơ thể của chúng ta. Hình như chúng ta cũng trở thành quái vật trong giới A Tu La, nhưng lại có bộ dạng của loài người."

"Không qua bao lâu, bọn chúng thuần phục quả nhân, lại tôn sùng Nguyên Chử thành Nguyên quân."

“Sau đó quả nhân cũng mang bọn chúng đi chinh chiến khắp nơi, lại có thủ đoạn mưu tính của Nguyên Chử. Gần như là đánh đâu thắng đó... Bọn chúng lại thần phục, còn hiến máu, xin quả nhân uống vào, tôn sùng quả nhân thành vương A Tu La."

Có thể thu phục được dị tộc hiếu chiến này. Thật ra trong đó cũng có công lao khi Tùy Ly còn ở Tuyết quốc dạy cho Tân Ngao cách điều khiển người dưới.

Mà lòng dạ tâm cơ này của Tùy Ly, cũng là thừa hưởng từ Thần quân Việt Tàm.

Việt Tàm chết, cũng coi như không oan.

Tất cả đều là nhân quả luân hồi, đã được định trước.

Thiếu một thứ trong đó, cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.

"Nói chung chuyện là như vậy... sau khi các con đi Tuyết quốc có bộ dạng gì, quả nhân cũng đã cẩn thận nói cho con biết, lần này đã hài lòng chưa?" Tân Ngao nhướng mày: "Quả nhân lợi hại đúng không?"

Nói nhiều như vậy, nhưng giọng điệu của Tân Ngao vẫn nhẹ nhàng lạnh nhạt.

Tùy Ly mấp máy môi.

Chỉ là không đợi hắn mở miệng.

Đột nhiên một bóng người ở ngoài điện chạy vào, nhào vào trong lòng của Tân Ngao.

Rất nhanh nước mắt của nàng đã thấm ướt áo trước ngực của Tân Ngao.

"Tân Ngao đã chịu khổ nhiều rồi." Nàng nức nở nói.

Tân Ngao rất khiếp sợ, sao nàng lại nghe hết rồi? Đang định tức giận, nhưng giữa chân may của y thoáng qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng đều biến thành không biết làm sao.

Y sờ đầu của Ô Tinh Tinh: "Khổ chỗ nào chứ? Quả nhân đến chỗ nào đều là người trên vạn người, hôm nay còn là đế vương sống thật lâu thật lâu. Sao lại khổ được?"

Ô Tinh Tinh ngẩng đầu lên, cũng không biết đếm kỹ những cái khổ này như thế nào.

Tóm lại nàng cảm thấy Tân Ngao thật khổ.

Nàng nghe xong, trong miệng đều là vị đắng, trong lòng cũng đắng.

Cuối cùng chỉ nói một câu: "Ăn Dạ Xoa, nhất định là rất đắng đi?"

Tân Ngao nghe xong thì cười lớn: "Đúng vậy, vừa thối vừa đắng. Cho nên con nên đút cho quả nhân ăn nhiều đậu hũ chiên. Cái đó ngọt.”

Tùy Ly cúi đầu, cầm một miếng đưa đến cho Tân Ngao.

Tân Ngao nhấp môi dưới, cười một tiếng, nhận lấy bỏ vào miệng, đột nhiên y nói: "Mà thôi, Thái Dương cũng không cần đi đến chỗ Đại sư tỷ của con nữa.”

Bọn họ ăn hết đậu hũ chiên.

Sau đó ngủ ở trên chiếc giường vô cùng lớn của vương cung A Tu La.

Tân Ngao vẫn còn hay ghen tị như năm đó, y vẫn cố gắng chen nằm giữa Tùy Ly và Ô Tinh Tinh.

Cứ như vậy.

Ngủ bên trái là con của y.

Ngủ bên phải cũng là con của y.

Nơi này không có màn giường.

Vì vậy Tân Ngao chỉ trên nóc cung điện, chỉ thấy một chút ánh sáng ánh lên trên, y nói: "Thái Dương, nhìn này."

Giới A Tu La không có mặt trời mặt trăng

Nhưng trong này...

"Có ngôi sao (tinh tinh)."

Bình Luận (0)
Comment