Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 482 - Chương 482 - Sinh Ra Cái Gì?

Chương 482 - Sinh ra cái gì?
Chương 482 - Sinh ra cái gì?

Gần với chỗ Quần Thanh quan, ở trên Nhất trọng thiên bằng phẳng có một tòa kiến trúc xuất hiện.

Trên tấm bảng, viết hai chữ "Phục Hi" rồng bay phượng múa.

Tam trưởng lão ở bên trong đó.

Sau khi Thần quân Việt Tàm chết đi, đại khái thù lớn đã được báo, Cả người ông giống như bị rút hết tinh thần, trong lúc nhất thời lại lộ ra già đi rất nhiều.

Đã thành tiên, vốn không nên hiện ra trạng thái già đi.

Trong lòng Tam trưởng lão vẫn nhớ thương đệ tử Phục Hi tông ở nhân gian, trái lại tâm trạng có chút tương tự với ông lão của Quần Thanh quan.

Cho nên mỗi ngày hai người đều đến nói chuyện với nhau.

Có lúc tu sĩ trên U Sơn cũng sẽ xuống núi làm khách, bọn họ còn đáng tiếc nói: "Thần quân Việt Tàm kia nói chết là chết? Trước mặt lại không có chuyện gì có thể làm rồi."

"Tộc A Tu La kia cũng dừng đánh lại rồi."

“Lúc nào mới có chút loạn, để chúng ta đi tham gia náo nhiệt một chút, hôm đó còn chưa kịp làm gì..."

Lúc mọi người đang nói chuyện, chỉ nghe ông lão vui vẻ nói: "Chắt chắt chắt đồ tôn của ta tới rồi!"

Mọi người của U sơn chỉ đành ngượng ngùng im lặng.

Hôm nay lão đại của tiên giới, chính là phu quân của vị Ô cô nương này, sao có thể ở trước mặt người ta nói ra mấy thứ không hay được.

Ô Tinh Tinh vào cửa.

Tùy Ly cũng đi theo phía sau.

Mọi người U sơn thấy hắn. đừng thấy mới vừa rồi mạnh mẽ, vào lúc này không tự chủ rùng mình, lập tức nói: "Bái kiến Thần quân."

Tùy Ly đi theo Ô Tinh Tinh đi thẳng đến bên cạnh Tam trưởng lão

Tam trưởng lão đang đánh cờ với người ta, cũng không ngẩng đầu đã nói: "Trên lò đang nấu trà, tự mình rót đi."

Tùy Ly giơ tay lên.

Bình trà và ly trà cũng không có vào trong tay Tùy Ly.

Đầu tiên hắn rót cho Ô Tinh Tinh, sau đó mới rót cho mình,

"Nếu ở Phục Hi tông, sẽ nấu trà Bàn Hào." Tùy Ly cúi đầu, nhàn nhạt nói.

Ô Tinh Tinh không nhịn được tò mò hỏi: "Bàn Hào nào/? Đó là cái gì?"

Tam trưởng lão bị gợi lên trí nhớ, đặt con cờ trong tay xuống, quay đầu nói: "Là tên của trà. Là một loại rất quý ... trồng trên núi của Đại sư bá ngươi."

Nói xong, Tam trưởng lão không nhịn được thở dài: "Lúc đầu tất cả mọi người đều muốn phi thăng, chờ hôm nay mơ màng thật sự làm thần tiên, nhưng luôn nhớ lại cuộc sống ở nhân gian."

"Cuối cùng có một ngày, sẽ xuất hiện cuộc sống giống như khi còn ở nhân gian." Tùy Ly nói.

"Hả?"

“Không phải Dung Di góp nhặt rất nhiều tàn hồn của Phục Hi tông sao?"

"Ừ... Nhưng bị tàn phá không còn hình dạng.” Tam trưởng lão nói đến chỗ này lại cảm thấy đau lòng: "Hôm nay mới được chải chuốt sạch sẽ, dùng vò nuôi dưỡng. Có lẽ qua năm trăm năm, năm ngàn năm... Cũng không biết có được nữa hay không."

Ô Tinh Tinh và Tùy Ly đều suy nghĩ đến Tân Ngao.

Tân Ngao bước vào giới A Tu La có từng có suy nghĩ này không? Y không nghĩ tới, có lẽ trải qua trăm năm, ngàn năm, vạn năm, cũng không nhất định có cơ hội gặp lại.

Tùy Ly mím môi nói: "Ít nhất năm trăm năm sau, hoặc năm ngàn năm sau, luôn có hy vọng gặp lại. Đã có tuổi thọ trường sinh, chẳng lẽ còn không có dũng khí chờ đợi?”

Lời này giống như đang khuyên Tam trưởng lão.

Hoặc là đang nói đến Tân Ngao của quá khứ.

Trong mắt Tam trưởng lão lóe lên ánh sáng, tinh thần trở nên phấn chấn: "Ngươi nói đúng."

Tùy Ly lại nói: "Giao tàn hồn cho ta đi. Cửu trọng thiên có một Ngự Hoa trì, có thể để cho hồn phách được ngưng luyện trở nên khỏe mạnh hơn."

"Được, được." Tam trưởng lão vui mừng đồng ý.

Nói xong, Tam trưởng lão lại thở dài: "Cũng không biết tình hình ở nhân gian như thế nào..."

Ông nói tiếp: "Hôm đó biết được A Tinh bị thiên lôi đánh ở Trường Thiên quốc, Tế Không thượng sư suy đoán chỉ sợ A Tinh đã phi thăng rồi. Vì vậy ta nhớ tới, A Tinh đã nói, chỗ chúng ta không thể phi thăng được."

"Mà Trường Thiên quốc ở Bắc Trạch Châu, từng là nơi Yêu tộc chạy trốn, vì vậy Thần quân hạ cấm chế ở Bắc Trạch Châu, từ đó lính khí của Bắc Trạch Châu gần như biến mất, tu sĩ khó mà dẫn khí nhập thể, dần dần tu sĩ cũng bị diệt hết, chỉ còn lại yêu ma trong trời đất, dựa vào bản lĩnh bẩm sinh, trên mảnh đất này có thể tự nhiên hóa hình."

"Áp chế linh khí, tất nhiên cũng rất khó phi thăng thành tiên. Chúng ta lập tức nghĩ đến--- Nếu Thần quân kia hạ xuống cấm chế như vậy, đã đạt đến mục đích, chắc là sẽ không cần phải lại hủy đi thang trời của Bắc Trạch Châu."

“A Tinh lại từng nói, lúc ngươi và nàng ở Bắc Trạch Châu, trong lúc vô tình phá vỡ cấm chế, cho nên linh khí bùng nổ. Hôm nay linh khí của Bắc Trạch Châu dư thừa, nếu thang trời vẫn còn, như vậy chuyện phi thăng cũng thuận lý thành chương!"

"Đúng như dự đoán, chờ chúng ta chạy đến, lính khi mênh mông gần như nhấn chìm chúng ta, sau đó lôi kiếp hạ xuống. Trong tu chân giới, phần lớn đại năng đều ở chỗ đó, đều theo ta phi thăng."

"Cũng không biết là vì bị áp chế mấy ngàn năm, hay là lôi kiếp kia không lợi hại như chỗ chúng ta, cuối cùng mỗi người đều bình an vượt qua. Nếu để cho lão già Quan Ngọc Minh kia biết, sợ rằng phải ghen tị trợn muốn rớt con mắt rồi..."

Tam trưởng lão nói lải nhải rất nhiều, nói bọn họ đến tiên giới như thế nào. Nói xong, ông lại chuyển chủ đề, giọng điệu cũng trở nên ngưng trọng: "Lúc trước Quan Ngọc Minh muốn đánh lén A Tinh, sau khi bị Tế Không vạch trần, thì một lòng ở Phiêu Miểu tông, Giống như là sợ chúng ta hợp lại đối phó với Phiêu Miểu tông. Nhắc đến đúng là lòng dạ tiểu nhân... sau đó chúng ta muốn tập hợp lại đi Trường Thiên quốc, ông ta cũng đi cùng. Hôm nay chúng ta là thành công phi thăng, nhưng Quan Ngọc Minh lại ở nhân gian, cũng không phải chuyện tốt gì. Sợ rằng một nhà Phiêu Miểu tông độc quyền, tiếp theo đó tùy ý chà đạp Phục Hi Tông chúng ta. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng ta thật sự rất lo lắng."

So với chuyện tàn hồn.

Đây mới là chuyện càng gấp gáp hơn.

Ô Tinh Tinh vội nói: "Còn có Đại sư tỷ mà."

"Đúng... Còn có Chỉ Quân có thể trở về." Vẻ mặt nghiêm túc của Tam trưởng lão hơi dịu lại, ông nói: "Thật sự ta có chút nhớ nàng. Lúc trước khi ở Phục Hi tông, các đệ tử đi ra ngoài lịch luyện, một năm nửa năm không gặp, cũng không cảm thấy nhớ gì cả. Hôm nay..."

Ô Tinh Tinh nói: "Ta cũng nhớ nàng, hôm qua còn muốn đi gặp nàng."

"Vậy gặp chưa?

"Không có, bị chuyện khác làm cho trì hoãn."

"Vậy hôm nay tại sao không đi?"

"Muốn tới gặp sư thúc nha."

Bình Luận (0)
Comment