Sau khi Tam trưởng lão lên tinh thần, thì muốn đi gặp Diệp Chỉ Quân.
Ô Tinh Tinh lập tức muốn dẫn ông đi giới A Tu La.
Còn Tùy Ly thì về Cửu trọng thiên sắp xếp cho tàn hồn…
“Khó trách những thần tiên kia sợ hãi..." Sau khi Tam trưởng lão bước vào giới A Tu La, đứng trên sườn núi trơ trọi, đưa mắt nhìn lại, đều là tộc A Tu La vô biên vô tận.
Ở phương hướng xa hơn, còn mơ hồ nhìn thấy bóng người của Dạ Xoa.
Loại này làm cho người ta cảm nhận được sự áp bách, đúng là đủ chấn nhiếp.
"Đi bên này." Ô Tinh Tinh dẫn đường đi về phía trước.
Bọn họ một đường đi qua.
Tộc A Tu La thấy Ô Tinh Tinh đi đến, lập tức chia thành hai bên, như là chào đón vậy. Chẳng qua ai trong bọn chúng đều có thân hình cao lớn hơn người bình thường. Chào đón như thế này cũng hơi đáng sợ.
Thật sự không phải là người bình thường chịu được "hoan nghênh này".
Chờ càng đi về phía trước, sắp đến cung điện của vương A Tu La.
Chỉ thấy có hai tộc A Tu La ở bên cạnh bọn họ khom người xuống, gần như là quỳ rạp trên đất.
Ô Tinh Tinh: "Không cần đâu."
Tam trưởng lão không hiểu: "Đây là sao?"
Ô Tinh Tinh chỉ vào hai tộc A Tu La đang cúi đầu: "Là chúng muốn chúng ta cưỡi lên, đưa chúng ta đến vương cung A Tu La." Ô Tinh Tinh vừa nói vừa lắc đầu: "Nhưng mà bọn chúng đi bộ lảo đảo, xương cũng rất cứng, ngồi lên không thoải mái."
Vậy là lúc trước ngươi đã ngồi rồi đúng không?
Tam trưởng lão dở khóc dở cười.
Lúc này lại nhìn đám A Tu La mặt mũi dữ tợn, trái lại cũng không đáng sợ tàn nhẫn như vậy. Thậm chí có chút thật thà ngoan ngoãn.
"Hơn nữa chúng ta cũng không phải đi vương cung A Tu La." Ô Tinh Tinh nói tiếp.
Tam trưởng lão kinh ngạc nói: "Vậy Chỉ Quân ở chỗ nào?"
"Ở chỗ của Già Lâu La."
"Tại sao lại ở chỗ đó?"
Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút: "Ta cũng không biết.”
Chỗ ở của đám Già Lâu La cách nơi này rất xa.
Chẳng qua sau khi biết nơi Ô Tinh Tinh muốn đi, tộc A Tu La rất nhanh đã tìm hai con Già Lâu La đến.
Già Lâu La giương cánh, chở bọn họ bay lên trời.
Ô Tinh Tinh vỗ cánh toàn lồng mềm của Già Lâu La nói: "Cái này ngồi mới thoải mái."
Tam trưởng lão lại cảm thấy không biết làm sao.
Cũng không lâu lắm, Già Lâu La hạ xuống đất.
Nơi này có một tòa cung điện được xây dựng khác biệt, tuy không nguy nga lộng lẫy như vương cung, cung điện này được làm từ ngọc, ngọc thạch ánh ra ánh sáng trong suốt, hoàn toàn khác lạ so với giới A Tu La.
Mấy con Già Lâu La canh giữ ở cửa cung điện tò mò nhìn Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh đi xuống nhanh chóng nói: "Không thể bắt! Là khách."
Già Lâu La thủ vệ ngượng ngùng thu hồi móng vuốt lại.
Ô Tinh Tinh nói: "Ta tới tìm Diệp Chỉ Quân."
Mấy Già Lâu La thủ vệ lộ ra vẻ mặt không hiểu: "Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua."
"Đó là người! Giống với ta!" Ô Tinh Tinh chỉ vào mình.
Bọn thủ vệ lập tức hiểu được: "Người... Nàng ở..."
Thủ vệ giơ tay lên, đếm tầng của cung điện: "Một hai, ba... Ở tầng sáu."
Những Già Lâu La khác buồn bực nói: "Tầng sáu là Nguyên quân ở."
"Đúng vậy, nhưng nữ nhân kia cũng ở tầng sáu, chính là Nguyên quân mang về."
Ô Tinh Tinh kinh ngạc trợn to mắt.
Nguyên Chử sao?
Không lẽ hắn ta định làm chuyện xấu gì?
Ô Tinh Tinh quay đầu nhìn xung quanh một vòng, chọn con Già Lâu La tương đối to lớn: "Ngươi cúi xuống, ta muốn đi tầng sáu."
Già Lâu La nói: "Chúng ta không thể bay đến chỗ đó."
Tam trưởng lão chen miệng vào: “Tại sao?”
Già Lâu La nhìn ông, không lên tiếng.
Ô Tinh Tinh hỏi lại: "Tại sao?"
Lúc này Già Lâu La đó mới đáp: "... Sẽ chết." Nó cũng không hiểu quá nhiều, chỉ nói: "Chính là sẽ chết."
Tam trưởng lão bất đắc dĩ nói: "Có thể thấy mặc kệ đi đến chỗ nào, đều phân biệt tôn ti cao thấp. Vậy tầng sáu kia chắc là cao không thể leo được giống như Cửu trọng thiên tiên giới vậy?"
Nói xong, ông lại bỗng nhiên nhớ đến: "Tu chân giới cũng là như vậy."
Cho nên mới phân ra tông môn lớn, tông môn nhỏ.
Trái lại Ô Tinh Tinh không suy nghĩ quá nhiều, thoải mái nói: "Vậy gọi Nguyên quân của các ngươi ra đón chúng ta là được."
Già Lâu La đưa bọn họ tới lên tiếng: "Đúng vậy đúng vậy. Đây là khách của vương, theo lý Nguyên quân nên ra đón."
Mấy Già Lâu La thủ vệ cũng chưa gặp Ô Tinh Tinh lần nào.
Dù sao cũng không phải ai cũng có tư cách ra chiến trường.
Bọn chúng nhìn nhau, lúc này mới dè dặt chạy đến cung điện.
Không đợi thủ vệ đến gần, Nguyên Chử đã nhô đầu từ tầng sáu ra.
Nguyên Chử vỗ cái đầu của một con Già Lâu La ở trên đó cho nó hạ xuống, sau đó ngồi lên, mượn Già Lâu La, đi tới trước mặt của Ô Tinh Tinh.
Hắn cúi người nói: "Môn chủ." Dừng lại, sau đó cười nói: "Đế cơ."
"Mới vừa rồi Xá Nữ nói ngài đến, ta đứng ở trên nhìn một cái, thì ra đúng là như vậy."
Mấy thủ vệ nghe vậy, lặng lẽ nhìn Ô Tinh Tinh.
Ồ, thì ra nàng không chỉ là khách của vương, còn là khách quý của Nguyên quân.
Là loại rất quý rất quý.
"Sao Đại sư tỷ lại ở chỗ của người?" Ô Tinh Tinh tò mò hỏi.
Nguyên Chử vẫn còn đang mỉm cười. Lúc quay đầu lại đối mắt với Tam trưởng lão.
Ô Tinh Tinh nói: "Đây là Tam sư thúc của Phục Hi tông chúng ta."
"Phục Hi tông?"
"Ừ, Đại sư tỷ không nhắc đến ngươi sao?"
Tam trưởng lão hơi suy nghĩ gì đó, có chút âm trầm nhìn Nguyên Chử nói: "Chỉ Quân chính là đệ tử của Đại sư huynh ta."
Nguyên Chử lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng chào hỏi Tam trưởng lão: "Thì ra là Tam sư thúc."
Tam trưởng lão hơi né người ra.
Nguyên Chử vẫn không xấu hổ, mỉm cười nói: "Môn chủ không bằng đi hỏi Xá Nữ một chút?"
Ô Tinh Tinh: "Được rồi, đi thôi đi thôi, đi gặp Đại sư tỷ trước."
Diệp Chỉ Quân đang chờ ở cửa tầng sáu.
Vẻ mặt của nàng lạnh lùng, mặc một bộ quần áo màu xanh, khí chất cao ngạo.
Nhưng còn không chờ đám người Ô Tinh Tinh đến gần, nàng ấy đã đi đến: "Hả... Tam sư thúc?" Nàng ấy nghĩ, hôm nay người còn sống, nói chung cũng chỉ có ông. Hôm đó đại chiến, người nàng ấy nhìn thấy chính là ông đi? Quá xa, không nhìn thấy rõ ràng. Sau đó nàng ấy lại không thể ở quá lâu trên tiên giới, cho nên lập tức vội vàng trở về giới A Tu La.
Nhất thời hốc mắt của Tam trưởng lão đỏ ửng, cầm lấy tay của Diệp Chỉ Quân: "Là ta."
Mà nữ tử tính tình cao ngạo lạnh như băng, lại quỳ xuống với Tam trưởng lão, dập đập một cái, hình như hốc mắt nàng ấy ửng đỏ, sau đó mới chậm rãi đứng lên.
Nguyên Chử thấy vậy, như là có chút bất ngờ, không khỏi nhướng mày.
Tam trưởng lão cũng không ngăn cản nàng ấy, chỉ là chờ Diệp Chỉ Quân đứng lên, lại sờ đầu nàng ấy nói: "Ta biết hôm đó ngươi đã cố gắng hết sức, tất cả mọi người đều đã cố gắng hết sức. Ngươi có thể sống sót, ta rất vui vẻ. Từ nhân gian đến giới A Tu La, ngươi nhất định chịu không ít khổ đi. Nhưng ta rất vui vẻ, từ đầu đến cuối, Phục Hi tông chúng ta không có người nào bởi vì sợ hãi mà lùi bước, lúc nào các ngươi cũng nhớ đến tình nghĩa đồng môn, các ngươi đều là đệ tử xuất sắc nhất của Phục Hi tông."
Diệp Chỉ Quân là người rất ít nói.
Tùy Ly là lười nói chuyện với người khác.
Mà Diệp Chỉ Quân thì có thói quen độc lai độc vãng, nàng ấy thật sự là người kiệm lời.
Nàng ấy mấp máy môi, cũng chỉ phun ra một chữ: "Vâng."
Diệp Chỉ Quân nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh hỏi nàng: "Lúc trước không phải ngươi ở tầng một sao? Sao bây giờ lại đến tầng sáu?" Nàng nói xong thì nhíu mày tiếp tục nói: "Muốn gặp ngươi thật sự không dễ dàng."
Diệp Chỉ Quân :"Vậy ta trở về."
Nguyên Chử lập tức lên tiếng: "Đây là đi về?"
"Ừ."
"Không học nữa sao?"
Ô Tinh Tinh chen miệng vào: "Học cái gì?"
"Học làm người đứng đầu nên làm gì." Nguyên Chử nói.
"Tất nhiên Xá nữ lợi hãi, nhưng có lẽ không có chút kinh nghiệm nào làm một người đứng đầu." Nguyên Chử nói.
Tam trưởng lão đột nhiên lên tiếng: "Các hạ có kinh nghiệm?"
Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút: "Hình như đúng là hắn có một ít kinh nghiệm." Nàng nghĩ gì đó, lại sửa lại: "Ừ, tương đối có nhiều kinh nghiệm. Hắn cũng đã sống mấy ngàn năm rồi. Lúc ta biết hắn, hắn là người mà ai trong Vô Cực môn đều sợ, ai cũng nghe lời của hắn cả."
Nguyên Chử mỉm cười nói: "Thuật chỉ huy người, cũng có mấy phần thú vị."
Tam trưởng lão thật sự không thích người này, không khỏi nói: "Nếu nói về lĩnh vực này, thì phải nhắc đến Tùy Ly, không tinh thông, nhưng cũng không kém. Hôm nay hắn còn làm Thần quân." Ông dừng một chút, lại nói tiếp: "Chỉ Quân, sao không đi theo Tùy Ly học?"
Diệp Chỉ Quân: "Tùy Ly?"
Nàng ấy đột nhiên nhìn về phía Nguyên Chử: "Ta vẫn là nên đi theo học với ngươi thì hơn."
Nguyên Chử: "..."
Trái lại cũng không biết là chuyện nên vui vẻ hay không?
Tam trưởng lão: "..."
Trước đó còn mới khen các ngươi có tình nghĩa đồng môn nữa.
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh: "Đại chiến hôm đó, Đại sư tỷ không phải nói, là bạn của Tùy Ly sao?"
Diệp Chỉ Quân: "Bịa, chọc tức cha của hắn thôi."
Ô Tinh Tinh chớp mắt ồ một tiếng.
Diệp Chỉ Quân giơ tay sờ lên đầu của nàng, thậm chí còn hơn xoa hai cái.
Tam trưởng lão không nhịn được co rút khóe miệng.
Ngươi không thích Tùy Ly, lại thích xoa đầu A Tinh, không phải mâu thuẫn sao.
Tam trưởng lão cũng không ở chỗ này quá lâu.
Có thể thấy Diệp Chỉ Quân không bị khinh dễ, bị thương lúc trước cũng dần khôi phục, ông đã yên tâm.
Chỉ sợ ở càng lâu, tương lai càng không nỡ để nàng về nhân gian.
Đến cùng Diệp Chỉ Quân phải về Phục Hi tông, gánh vác trách nhiệm tông môn.
Chỉ có một mình Ô Tinh Tinh ở lại.
Nàng nghĩ đến nghĩ luôn, làm ra một quyết định lớn.
"Ta cũng muốn dạy ngươi." Ô Tinh Tinh hớn hở nói.
Trái lại thì cũng tốt đó, nhưng mà, Diệp Chỉ Quân: "... A Tinh dạy ta cái gì?"
"Dạy ngươi làm sao trở nên lợi hại hơn? Chờ ngươi trở về nhân gian, có lẽ ngay cả tông chủ Phiêu Miểu tông cũng không phải là đối thủ của ngươi!"
Diệp Chỉ Quân đã hiểu: “Pháp thuật của tiên giới?"
"Đúng đúng." Ô Tinh Tinh không xấu hổ chút nào: "Ta mới học, đều là pháp thuật lấy từ... Từ trong Quân Thiên các gì đó. Chắc là rất lợi hại đi?"
Diệp Chỉ Quân chưa từng nghe về Quân Thiên Các.
Nhưng Nguyên Chử nghe xong đôi mắt lập tức sáng lên, lên tiếng nói: "Quân Thiên các của Cửu trọng thiên."
Ô Tinh Tinh: "Ừ."
"Lúc trước bắt mấy thần tiên nhỏ, bọn họ từng nói, trong Quân Thiên các ghi chép lại pháp thuật chí cao của tam giới." Nguyên Chử chậm rãi nói.
Diệp Chỉ Quân đã hiểu: "... Tùy Ly dạy cho ngươi?"
Ô Tinh Tinh: "Đúng vậy."
Diệp Chỉ Quân: "..."
Nói như thế nào đây? Có chút động lòng, Hy vọng Tùy Ly sẽ không giơ đao chém nàng.
Rất nhanh song phương đạt thành nhất trí.
Cứ như vậy Ô Tinh Tinh trở thành "sư phụ" của Diệp Chỉ Quân.
Ta thật là giỏi!
Ô Tinh Tinh chép miệng nghĩ trong đầu.