Đảo mắt một tháng lại một tháng trôi qua.
Có lúc nàng đột nhiên rất buồn ngủ, có khi tinh thần lại vô cùng sáng láng.
Ngày hôm đó sau khi đi đến chỗ Đại sư tỷ, trên đường về cùng buồn ngủ, vì vậy để cho Già Lâu La mang nàng bay thẳng đến chỗ Tân Ngao.
Vào điện thì lập tức ngủ trên ngai vàng của Tân Ngao, làm cho tộc A Tu La ở trong điện sững sốt một chút.
Tân Ngao cũng mặc cho nàng ngủ, còn lấy thảm đắp cho nàng.
Sau đó gọi tộc A Tu La trong điện đi, nhường lại vương điện cho Ô Tinh Tinh ngủ, tránh đánh thức nàng.
Tân Ngao xử lý một chút công việc.
Vừa quay đầu đã hai hơn hai canh giờ.
Tân Ly cũng nên tới chỗ hắn, một nhà ba người cùng nhau ăn cơm.
Lúc này Tân Ngao mới xoay người về vương điện, chuẩn bị gọi Thái Dương dậy.
Chờ đi vào cửa điện, đã lập tức nhìn thấy Ô Tinh Tinh đang ngơ ngác ngồi trên ngai vàng.
Cái thảm kia đã tuột xuống đất.
Tân Ngao căng thẳng trong lòng.
Đây là thế nào?
Y ba bước biến thành hai bước đi tới bên cạnh Ô Tinh Tinh.
Y nhìn chăm chú một cái, nhưng phát hiện ngồi ngơ ngác ở chỗ đó không phải có Thái Dương.
Còn có một người, không, một cục lông nho nhỏ, lớn bằng bàn tay, cả người ướt nhẹp. Bốn móng vuốt của nó tròn xe, vững vàng bám trên mặt bàn, một cái đuôi nhỏ nhô ra từ dưới bụng.
Trên đầu nó, còn có một đôi sừng màu bạch kim.
Cái sừng này không lớn, giống như có cái gì đó bằng ngọc mọc ra từ đám lông.
Một con vật nho nhỏ, trên mặt cũng ngơ ngác nhìn quanh.
Hô hấp của Tân Ngao cứng lại: "Đây là... Cái gì?"
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu, sợi tóc tán loạn trên gò má, tỏ tra vô cùng vô tội, nàng nói: "Con không biết... Có lẽ... là con non?"
"Con, con non? Con sinh con rồi?"
"Hình như là vậy."
Trong đầu Tân Ngao giống như có gì đó nổ tung.
Chờ Tùy Ly đến vương cung A Tu La, bước vào trong cửa điện.
Cảnh hắn nhìn thấy chính là hai lớn một cái cục nho nhỏ, lần lượt mơ mang ngây ngô ngồi chỗ đó.
Vẻ mặt của người sau còn mờ mịt hơn người trước.
Một cái chớp mắt Tùy Ly đã đi đến bên cạnh.
Hắn nhìn Ô Tinh Tinh trước, hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra một tiếng, lắc đầu.
Tùy Ly lập tức hiểu ra.
Lúc này mới quay đầu tỉ mỉ quan sát vật nhỏ kia.
Sau khi nhìn kỹ bộ dạng của nó, Tùy Ly vươn tay ra, vững vàng nâng nó lên.
Vật nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, vô cùng ngoan ngoãn, cũng không lộn xộn.
Tùy Ly tỉnh táo hỏi: "Đây là con của chúng ta sao?"
Cuối cùng Ô Tinh Tinh tỉnh táo lại từ trong đả kích to lớn, nàng cẩn thận gật đầu, lại bổ sung: "Nhưng mà... ta chỉ là ngủ một giấc thôi, sau đó cảm giác có thứ gì chui ra từ thân thể của ta... Chính là nó sao? Nó thật sự quá nhỏ."
Giọng nói của Ô Tinh Tinh ngày càng nhỏ, giống như là sợ làm phiền vật nhỏ kia.
Tùy Ly thử dùng thần thức dò xét đoàn tinh phách trong thân thể của Ô Tinh Tinh.
Quả nhiên đã không còn ở đó nữa.
Tùy Ly khẳng định nói: "Chính là nó."
Chỉ là trước mắt chỉ lớn chừng bàn tay, cũng không phân biệt được đực hay cái.
Ô Tinh Tinh ngạc nhiên nói: "Sao ta có thể sinh ra một vật nhỏ như vậy?"
Tùy Ly cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: "Đại khái là sự kỳ diệu của tạo hóa đi."
Hắn nhanh chóng hỏi Ô Tinh Tinh: "Có đau hay không?"
Ô Tinh Tinh nhớ lại một chút: "Không có đau."
Mặc dù biết được thân thú và nữ tử Nhân tộc sinh sản không giống nhau, nhưng Tùy Ly không nhịn được mà lo lắng.
Hắn nhỏ giọng đáp lại một tiếng, sau đó khom người nhặt tấm thảm trên đất lên, bao Ô Tinh Tinh lại.
Nhưng Ô Tinh Tinh lại cúi đầu, sát mặt lại gần vật nhỏ nằm trên bàn tay khác của Tùy Ly,
Sau đó vươn một tay ra, nhẹ nhàng đụng vào một cái.
Vật nhỏ như một cục lông kia cuối cùng cùng hồi thần từ trong hoang mang, nó nhẹ nhàng chớp mắt, đôi mắt đỏ như máu, nhưng cẩn thận nhìn lại trong con ngươi đỏ như máu có một chút ánh vàng.
Một chút ánh vàng này giảm đi màu đỏ tươi dữ tợn.
"Là một đôi mắt xinh đẹp." Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng nói, lại không nhịn được thở dài: "Là do ta sinh đó."
Trong giọng nói của nàng lộ ra chút hân hoan, giống như đang ngồi trên mây.
Đại khái vật nhỏ kia nghe được nương đang khen mình, hoặc là nghe được sự vui mừng bên trong, nó hơi đưa đầu gần về phía trước.
Ô Tinh Tinh chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên.
Vật nhỏ liếm nàng.
Vừa liếm, vừa dùng đầu cọ cọ.
Mà Tân Ngao ở một bên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại tình thần.
Y chậm rãi nhìn vật nhỏ kia: "Thái Dương, thật giống con."
Ô Tinh Tinh nghi ngờ nói: "Con khi còn bé cũng liếm tay của cha sao?" Không có đi. Khi đó mặc dù thân thể nàng còn nhỏ, nhưng linh hồn thì đã lớn rồi.
"Liếm thì không kiếm, nhưng con rất thích dụi đầu vào tay ta. không vui cũng dụi, vui vẻ cũng dụi."
Ô Tinh Tinh nghe xong, cũng không chột dạ, cũng không tức giận.
nàng chỉ là nhìn vật nhỏ kia, có lý chẳng sợ: "Giống như ta vậy, không hổ là con của ta!"
Đột nhiên vật nhỏ nâng móng vuốt trước lên, ôm lấy ngón trỏ của Ô Tinh Tinh.
Nhưng dù gì nó thật sự quá nhỏ, ôm cũng không ôm được, tiếp đó nghiêng ngã lắc lư lại té xuống khỏi lòng bàn tay của Tùy Ly.
Tân Ngao nhanh tay lẹ mắt chộp được nó.
"... Ta không bóp chết chứ?" Tân Ngao cẩn thận nói ra từng chữ.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Không có, chẳng qua là..."
Chẳng qua là cái gì?
Lúc này Tân Ngao mới dám cúi đầu nhìn thử.
Vật nhỏ kia giống như sinh ra đã cảm giác được khí tức của người khác, bị Tân Ngao nắm trong tay, hai chân đạp một cái, sau đó trợn mắt bắt đầu giả chết.
Chỉ là cái đuôi không ngừng đung đưa, bán đứng nó.
Tân Ngao không nhịn được cười ha ha, vươn tay đụng một cái, lúc này mới thả vào lòng bàn tay của Tùy Ly.
Vì để tránh cho vật nhỏ lại rơi khỏi bàn tay mình, Tùy Ly cong mấy ngón tay lên.
... Hắn cảm giác được tim đập của nó.
Trong nháy mắt một loại cảm giác huyết mạch tương liên kỳ diệu, lập tức tràn vào lòng của hắn.
Ô Tinh Tinh lại nhỏ giọng nói: "Tùy Ly, chúng ta có cần liếm lông cho nó không?"
Nàng nói xong, lại ngẩng đầu lên, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tùy Ly: "Chàng biết liếm không?"
"..."
Rất rõ ràng, hai người cũng không biết.