Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 486

Chương 486 -
Chương 486 -

Lúc Ô Tinh Tinh vẫn còn là tiểu yêu quái, luôn nghĩ sau này mình có con, phải nuôi con của mình như thế nào.

Nhưng chờ thật sự có rồi...

Ô Tinh Tinh vô cùng căng thẳng nắm lấy tay áo của Tùy Ly, lại bị Tùy Ly nắm ngược lại. Nhất thời Ô Tinh Tinh hơi thả lỏng một chút.

"...Cần liếm sao?" Tân Ngao ở một bên, không hiểu hỏi: "Không phải chỉ cần tắm là được thôi sao?"

Ô Tinh Tinh bừng tỉnh hiểu ra: "A đúng rồi!"

Chỉ có tiểu yêu quái không có cách nào hóa hình, mới phải dựa vào liếm lông.

Rất nhanh Tân Ngao lại tìm được một đề nghị hữu ích khác: "Có phải là nên tìm tã không, mặc vào cho nó? Lúc Thái Dương sinh ra, cũng dùng tã bọc lại đưa vào trong tay của quả nhân."

Y dừng lại: "Chỉ là... Chỗ nào có tã nhỏ như vậy?”

Như vậy tính toán trước sau, Tân Ngao lại không biết làm gì nữa.

Cuối cùng Tùy Ly xé một đoạn vạt áo, bao lấy cục lông nhỏ kia, trước lau cho sạch sẽ.

Tân Ngao thấy vậy, ngay sau đó mang nước đến.

Nước chảy từ đầu xuống.

"A --- Thu."

Cứ như vậy tắm cho cục lông nhỏ.

Không lâu lắm, thị nữ hỏi muốn dùng thiện không.

Lúc này Ô Tinh Tinh mới nhớ đến: "Con non thì nên ăn cái gì?" Nàng liếm môi, lúc này hiếm khi lộ ra chút xấu hổ. Nàng ghé vào tai Tùy Ly, hỏi: "Uống... Sữa sao?"

Về điểm này, hiển nhiên Tùy Ly biết nhiều hơn.

Hắn vươn tay lấy linh quả trên bàn. Đó là tiên giới đưa đến cho chỗ này của Tân Ngao.

"Ăn cái này." Tùy Ly nói.

Tân Ngao quay đầu: "Ăn cái này?"

Sao thằng nhóc Tân Ly này còn hiểu biết nhiều hơn người đã làm cha là y thế?

Tùy Ly gật đầu, đặt linh quả đến trước mặt cục lông nhỏ.

Vào lúc này cục lông nhỏ đã tắm, cũng đã được thổi khô, nó run hai cái chân sau, dùng móng trước ôm linh quả.

Lần thứ nhất ôm không được.

Linh quả nhanh chóng bị lăn ra xa.

Tùy Ly lại nhặt lên đẩy trước mặt nó.

Lần này thì ôm chặt được rồi.

Chỉ là linh quả này còn lớn hơn cả cục lông nhỏ.

"Sẽ nghẹn chết không?" Ô Tinh Tinh lẩm bẩm nói.

Tân Ngao thì nói thầm trong lòng, đây cũng không phải là vấn đề bị nghẹn chết hay không, trẻ mới vừa sinh ra sẽ có răng sao?

Nhưng một giây sau.

Chỉ thấy cục lông nhỏ há miệng ra.

"A ô ---"

Linh quả kia được hút vào trong miệng của nó, trong nháy mắt đã biến mất.

Tùy Ly thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, quả nhiên là thế.

Thật ra lúc trước, hắn đã lật xem rất nhiều sách dạy nuôi con nhỏ. Từ hình rồng cho đến hình người, từ mèo đến chó, đủ các loại dị thú. Phàm là con non được ghi lại trong sách, hắn đều không bỏ qua.

Nhưng đọc trong sách thì cũng không bằng thực hành.

Tùy Ly lại lấy mấy linh quả, đẩy từng cái trước mặt cục lông nhỏ.

Cục lông nhỏ khó khăn dùng móng vuốt ôm linh quả, hút từng cái một.

Chỉ như vậy một hơi ăn không biết bao nhiêu, hai chân đạp một cái, ngửa mặt ngã xuống.

Ô Tinh Tinh không nhịn được xốc nó lên, nhẹ nhàng quơ quơ.

Cục lông nhỏ duỗi chân ra giữa không trung, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ đầy lông, cọ vào ngón tay của Ô Tinh Tinh.

Hai cái sừng trên đầu hơi mềm non, cọ vào làm cho nàng có chút nhột.

Nhìn như vậy, cũng không có bị no chết.

Ô Tinh Tinh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lại chuyển tay bỏ cục lông nhỏ vào trong tay áo của mình.

"Đi thôi đi thôi, chúng ta nên ăn cơm."

Tân Ngao còn có chút chưa lấy lại được tinh thần: "Bây giờ... Đi ăn cơm?"

Thái Dương của y sinh con, còn là sinh ra con dạng thú, tất cả mọi thứ đều quá nhanh, sắp làm cho y không có cảm giác chân thật.

Tùy Ly tỉnh táo nói: "Ừ, nên ăn một ít, tuy nói sinh sản của thần thú dễ dàng hơn nữ tử nhân loại, nhưng vẫn sẽ bị thương nguyên khí."

Tân Ngao kịp phản ứng: "Đúng vậy đúng vậy!"

Y nhíu mày: "Nhưng giới A Tu La chỗ nào có thứ tốt có thể ăn chứ?"

"Không sao, con mới vừa truyền âm sai người đưa chút thức ăn chứa nhiều linh khí tới đây." Tùy Ly nói.

Tân Ngao cũng không biết Tùy Ly truyền âm lúc nào.

Chẳng qua chuẩn bị rất đầy đủ.

Tân Ngao không nhịn được sờ mũi, thầm nghĩ, Tùy Ly làm cha vẫn vô cùng đáng tin... Như vậy so sánh một chút, Tân Ngao cảm thấy thủ pháp chăm con nhỏ của mình lúc trước... Ừ càng nghĩ lại càng có mấy phần chột dạ.

Cũng may Thái Dương của y không ghét bỏ.

Mang thức ăn đến là Phục Hổ tướng quân.

Hắn ta chỉ biết có chuyện lớn, cho nên cũng không mượn tay người khác, tự mình chạy đến.

"Thần quân." Phục Hổ cung kính dâng thức ăn lên.

Dõi mắt nhìn lại, đan Đại Diễn, nhụy hoa phượng hoàng, quả long tức... Đều là "thức ăn" trân quý nhất cõi đời này, ngay cả tiên nhân cũng khó thấy.

Trong đó còn có rất nhiều thứ được Thần quân Việt Tàm cất giấu bên trong Quân Thiên các.

Phục Hổ thấy cũng cảm thấy rung động.

Có thể nói, Thần quân để cho hắn ta lấy những thứ này, có thể nói Thần quân vô cùng xem trọng và tín nhiệm hắn ta.

Phục Hổ cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng bưng những thứ này đến bên cạnh Tùy Ly, hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó nói: "A Tinh, ăn một chút đi?"

Ô Tinh Tinh lên tiếp đáp lại.

Phục Hổ kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng không có cảm thấy gì lạ cả.

Dù sao hôm nay người nào không biết Thần quân đối xử như thế nào với Ô tiên tử chứ?

Ngay cả mất trí nhớ cũng chưa từng quên nàng.

Phục Hổ cúi đầu.

Nhưng đột nhiên phát hiện... Hả? Sao tay áo của nàng lại đang động? Thật giống như bên trong có giấu một vật sống vậy.

Lúc này, Phục Hổ lại nghe tiếng của Ô Tinh Tinh.

Nàng nhíu mày, nói: “Đều là đồ ăn lạnh..."

Tùy Ly nói: "Ta sẽ chọn một ít để nấu ăn, lại lấy một ít làm bánh. Nàng chọn mấy loại trái cây trong này ăn cho đỡ đói trước đi. Chờ thêm một chút, canh và bánh cũng sẽ được làm xong."

Ô Tinh Tinh đáp lại: "Ừ... Cũng muốn ăn thịt."

Tùy Ly: "Đều có."

Ô Tinh Tinh vui sướng gật đầu: "Ừ."

Phục Hổ nghe được đối thoại này, quả thật không nhịn được lớn gan ngẩng đầu lên.

Vốn dĩ không có lệnh của Thần quân, là không thể tùy ý nhìn thẳng vào Thần quân. Chẳng qua đây chính là quy củ lúc trước Thần quân Việt Tàm để lại.

Mà lúc này Phục Hổ ngẩng đầu, phát hiện Thần quân thật sự lựa chọn ra một ít thứ, xoay người muốn rời đi."

"Thần quân đây là..."

Tùy Ly lạnh nhạt lên tiếng đáp lại: "Nấu canh."

Phục Hổ: ?

Phục Hổ: "... Ngài, ngài nấu sao?"

Tùy Ly: "Tất nhiên.”

Sau khi Phục Hổ nghe xong thì hoảng hốt một trận.

Thần quân... Là dùng như thế này sao? Lấy đồ đi nấu canh?

Mà bánh này chắc cũng sẽ không phải Thần quân làm chứ?

Chỉ nghe vương A Tu La ở một bên cũng rất tích cực nói: "Quả nhân đi với con, Thái Dương thích ăn thịt quả nhân nướng nhất."

Tùy Ly lại nói: "Cha vẫn nên ở lại với A Tinh đi ạ."

Tân Ngao nghĩ cũng phải.

Mới vừa sinh con xong, bên cạnh Thái Dương không thể thiếu người được.

Tất nhiên làm cha phải ở bên cạnh con gái.

Trái lại cũng không vội tranh giành nấu ăn này với Tân Ly!

Tân Ngao nghĩ xong thì ngồi xuống bên cạnh Ô Tinh Tinh.

Mà Phục Hổ nghe đến chỗ này, đã triệt để rung động.

Thần quân là nhân vật cao cao tại thượng như vậy.

Vương A Tu La tàn khốc cay nghiệt như thế.

Lại đều vì nàng "rửa tay nấu ăn".

"Thần quân... vậy ta... Cáo lui trước?" Phục Hổ do dự lên tiếng.

Thật ra hắn ta có chút muốn hiểu biết nhiều hơn về vị Ô tiên tử này.

Nhưng lại cảm thấy mình ở chỗ này, hình như không thích hợp.

"Ừ." Tùy Ly lạnh nhạt đáp lại.

Phục Hổ khom người lạy một cái. đang muốn lui ra, lại phát hiện ống tay áo của Ô Tinh Tinh lại động đậy.

Mà lần này, cuối cùng hắn ta cũng thấy rõ...

Nơi đó có một cái đầu không lớn lộ ra. Lông lông, có sừng, mở mắt ra, chính là màu đỏ xen lẫn vàng. Vật nhỏ kia, nhe răng về phía hắn ta.

Trong nháy mắt, Phục Hổ cảm giác được uy áp mãnh liệt.

"Đó là... Cái gì?" Phục Hổ buột miệng hỏi.

Ô Tinh Tinh cúi đầu, lấy cục lông nhỏ từ trong tay áo ra: "Ngươi nói cái này sao, đây là con của ta và Tùy Ly... không, là Thanh Nguyên."

Cái gì?!

Phục Hổ choáng vang.

Thần quân... Thần quân có con?

Sao lại... Sao lại nhanh như vậy...

Khó trách chỉ mới một chút xíu, đã có uy áp như vậy.

Phục Hổ không nghĩ gì lập tức quỳ lạy, còn là đại lễ ba quỳ chín lạy với cục lông nhỏ.

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ thật là khách sáo.

Nàng đặt cục lông nhỏ trên bàn dài, suy nghĩ một chút, lại chia trái cây cho cục lông nhỏ.

Nàng hỏi: "Con ăn không?"

Nàng cũng không biết con non có nghe hiểu hay không, nhưng nàng vẫn hỏi.

Cục lông nhỏ ôm lấy quả long tức, nhảy lên mu bàn tay của Ô Tinh Tinh, sau đó theo cánh tay nàng leo lên. Bò rồi bò, trái cây bị rơi xuống đất.

Cục lông nhỏ lại nhảy xuống, lại ôm, lại thử leo lên.

Như vậy nhiều lần, Ô Tinh Tinh đã hiểu.

Nàng nâng cục lông nhỏ lên: “Con là muốn đút ta ăn sao?"

Cục lông nhỏ ôm quả long tức, đúng vào bên miệng của Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh cúi đầu cắn một cái.

"Ăn ngon." Nàng nheo mắt lại vui vẻ nói.

Mà Phục Hổ không có kiến thức, rốt cuộc cũng đột nhiên nhớ ra.

Hắn ta lẩm bẩm nói: "... Thời viễn cổ, thiên địa sơ khai, đế vương đầu tiên có đức hạnh tài năng của nhân gian ra đời. Tin đồn, sinh ra cùng với hắn có một thụy thú (thú may mắn), bộ dạng như hổ, nhưng cũng không phải hổ, trên đầu mọc sừng rồng, sinh ra đã biết chuyện quỷ thần, thông hiểu vạn vật, càng có thể tiêu trừ tà khí của thế gian, đến mức ai cũng tôn sùng nó là thánh. Nhưng dù gì cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cho tới bây giờ không ai chính mắt nhìn thấy nó, ngay cả thần tiên cũng chưa từng thấy qua. Có tiên nhân suy đoán, có lẽ thụy thú hiếm có như vậy, cũng chỉ là một đoạn huyết mạch sớm nở tối tàn, đã biến mất trong trời đất."

"Trong ghi chép của viễn cổ, nó tên là, Bạch Trạch."

Ô Tinh Tinh: ?

Phục Hổ dần dần kích động: "Ngài là thần thú Phỉ phỉ, có thể giải buồn. Mà thần quân kế thừa huyết mạch chính tà, chính là độc nhất trong trời đất. Hai người các ngài kết hợp lại, sinh ra Bạch Trạch... Trái lại cũng không phải là chuyện kỳ quái gì! Tiên nhân thường nói huyết mạch Phượng Hoàng hiếm thấy, nhưng Bạch Trạch càng hiếm thấy hơn..."

Hắn ta lại xong thì nhìn vẽ mặt của Ô Tinh Tinh.

Nhưng nàng cũng chỉ nghiêng đầu qua nhìn vật nhỏ, trên mặt không có chút khiếp sợ vui mừng nào.

Còn không vui vẻ bằng lúc nãy cục lông nhỏ, không không Bạch Trạch thời thơ ấu đút cho nàng ăn.

Nhất thời trong lòng Phục Hổ có chút thất vọng.

Hắn ta lập tức quay đầu nhìn vương A Tu La.

Nhưng vẻ mặt của A Tu La cũng rất bình tĩnh, thấy hắn ta nhìn đến, cũng nói một câu: "Ừ, không tệ."

Rất nhanh y lại quay đầu hỏi Ô Tinh Tinh: "Con ăn cái này không?"

Phục Hổ: "..."

Phục Hổ chỉ đành tạm thời cáo lui, lúc đi còn quyến luyến nhìn cục lông nhỏ kia mấy lần.

Nhưng con của Thần quân hoàn toàn không muốn để ý đến hắn ta.

Chỉ lớn chưa được bàn tay, cũng đã giống như cha mình, thích đút nương ăn như vậy.

Phục Hổ than thở, trở lại tiên giới, không ngừng truyền tin tức này cho chúng tiên biết.

Tất nhiên từ Bát trong thiên trở xuống, ai cũng hiện ra vẻ kinh sợ.

Các tiên nhân bắt đầu suốt ruột, không ngừng hỏi.

"Sinh lúc nào? Sao một chút tiếng gió cũng không có?"

"Không biết?"

Vậy lúc nào Ô tiên tử mang tiểu Thần quân trở về tiên giới?

"... Không biết."

"Thần quân thì sao?"

"... Hôm nay ngài ấy, đang, đang... Nấu canh cho Ô tiên tử."

"?"

“Có lẽ còn muốn làm bánh gì đó."

"???"

Phục Hổ trưng khuôn mặt nghiêm túc nói những chuyện kinh thiên động địa này.

Hắn ta nhìn thấy được bộ dạng rung động, bị đả kích của chúngng tiên nhân.

Hắn ta lập tức thoải mái.

Ừ. Cuối cùng cũng có người giống như hắn ta, thậm chí còn rung động hơn cả hắn ta nữa.

Bình Luận (0)
Comment