3
Chúng ta thu dọn đồ đạc rất nhanh.
Bao năm qua ta chưa từng đụng đến của hồi môn, ăn mặc dùng đều do phủ sắm sửa.
Còn lại… trang sức Lục An Hành tặng ta.
Ta nhìn đống vàng ngọc ấy mà lòng quạnh vắng.
Từng này trang sức đều do hắn tự mình thiết kế rồi tìm người chế tạo.
“Nương tử đẹp tuyệt trần, ta sợ rằng mình ngay cả một phần vạn cũng không bằng nàng.”
Hắn chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi ta, tựa như ta là nữ thần trong mắt hắn.
Nhưng rõ ràng ta chỉ là một nữ nhân bình thường.
Bây giờ ta đã mất đi tình yêu của phu quân, làm sao còn có thể xứng đáng với những món đồ trang sức này?
Lục An Hành đi cả đêm không về.
Sáng hôm sau, ta gặp bà bà đang thất hồn lạc phách.
“Mẫu thân, có chuyện gì xảy ra sao?”
Ta vội vàng đỡ bà ngồi xuống.
Bà bà là người rất có sức sống, chẳng sợ ngày hôm qua tức giận cũng không bao giờ mất hồn mất vía như thế này.
“Công công con đi cả đêm không về.”
Giọng bà run rẩy: “Hắn chưa bao giờ ngủ bên ngoài suốt đêm.”
Ta nghẹn ngào: “Lục An Hành cũng không về.”
Chúng ta nhìn nhau mà lặng lẽ rơi lệ.
Bọn họ dắt ngoại thất dự yến rồi một đêm không về.
Không cần nghĩ cũng biết đã ngủ ở đâu.
“Đồ đạc thu dọn đủ cả chứ?”
Thật lâu sau, bà nói với giọng khàn khàn:
“Phải đi, phải nhanh chóng.”
“Ở thêm một ngày lại thêm đau thương.”
Ta cố cười: “Đã thu dọn đầy đủ.”
Có lẽ biết chuyện cả đêm không về khó ăn nói nên Lục An Hành mang quà về cho ta.
“Nương tử, đây trâm ngọc ta tự thiết kế, nàng xem thích không?”
Hắn mỉm cười đưa ra một cây trâm ngọc.
Ta không nói một lời đem trâm ngọc cài lên búi tóc.
“Đẹp lắm.”
Hắn ôm ta vào trong ngực, cúi đầu hôn vào cổ ta, song trong đầu ta chỉ hiện ra cảnh tượng hắn ôm
“Ta thì có gì đẹp?”
Lần đầu tiên ta làm Lục An Hành mất hứng lúc hắn đang đ ộng tình:
“Ta rõ ràng chỉ là một nữ tử bình thường.”
“Nếu ngoài kia có nữ nhân khác xinh đẹp ôn nhu, có phải phu quân cũng sẽ thích nàng?”
Lục An Hành sửng sốt: “Trong lòng ta chỉ có nương tử, nữ nhân khác thì liên quan gì đến ta chứ?”
Dối trá.
Ta nhìn hắn nói dối mà mặt không hề biến sắc, cõi lòng chỉ cảm thấy bi thương.
Còn có chút ghê tởm.
“An Hành, vì sao lúc trước chàng lại chọn ta?”
Ta hỏi ra thắc mắc chôn dưới đáy lòng: “Sao phải là ta?”
Hắn hôn hôn vào giữa mày ta, kéo ta vào màn trướng.
“Tất nhiên là duyên trời định…”
Ta bị một nam nhân dơ bẩn chạm vào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta nghĩ đến đó mà ghê tởm muốn nôn ra.
Lục An Hành tỉnh dậy liền vội vàng ra ngoài.
Một lúc sau, bà bà đến tìm ta: “Đêm nay chính là thời cơ tốt.”
Hành tung của công công và Lục An Hành thần bí, đêm nay lại không trở về phủ.
Nhưng lần này bọn họ còn thông minh báo trước, còn dặn chúng ta yên tâm.
“Yên tâm? Hừ, bọn họ vẫn cho rằng chúng ta không biết gì hết!”
Bà bà phỉ nhổ: “Hai hôm trước đi cả đêm không về, ngủ với nữ nhân bên ngoài. Hôm qua trở về ngủ với chúng ta, đêm nay lại ngủ với ngoại thất!”
“Tốn công tốn sức, bôn ba như vậy cũng không sợ tinh tẫn nhân vong!”
Trăng đen gió lớn, thích hợp phóng hỏa.
Ta và bà bà cõng tay nải, nhìn nhau cười, ném đuốc trong tay xuống đất.
Vách tường trong phòng ngủ sớm đã bị chúng ta thấm đầy dầu.
Giây tiếp theo, ngọn lửa bùng lên hừng hực.
“Cháy! Cháy! Đi lấy nước!”
Quốc công phủ náo loạn theo tiếng tôi tớ hét lên.
Mẫu tử ta mặc y phục dạ hành, lợi dụng bóng đêm thoát ra.
Chúng ta chạy chầm chậm tới bến tàu phía đông:
“Mẫu thân, chúng ta đi đâu đây?”
“Dương Châu!”
Bà bà vỗ tay cười lớn: “Lén nuôi ngoại thất sau lưng ta? Ta đốt sạch nhà ngươi!”
“Thật sảng khoái!”
Thấy bà phấn khởi như thế, ta cũng nhẹ lòng: “Dương Châu, được!”
Ánh mắt ta sáng lên “Nghe nói Dương Châu nhiều ‘ngựa gầy’, không chỉ có ngựa gầy nữ mà còn có ngựa gầy nam!”
4
Đêm ấy, ngọn lửa ở Quốc công phủ cháy dữ dội, ráng đỏ phủ nửa bầu trời Kinh thành.
Ta và bà bà hoàn toàn không hay biết, cùng lúc ấy, Quốc công Lục Văn Duẫn và Lục An Hành mang theo hai nữ mật thám bất ngờ tập kích phủ Nghịch Vương.
Nghịch Vương bèn chó cùng rứt giậu, khởi binh quyết chiến.
Một đêm kinh tâm động phách trôi qua, cuối cùng bè đảng Nghịch Vương cũng bị bắt gọn.
Khoảnh khắc phụ tử đang ở trong cung bẩm báo thắng lợi thì chợt nghe tin Quốc công phủ phát hỏa.
“Lửa lớn quá, hai vị phu nhân đều không kịp chạy thoát…”
Quan trấn thủ Kinh thành khóc lóc: “Hạ quan… vô năng.”
Phụ tử Dung Quốc công khiếp sợ nhìn cột lửa cao tận trời, phát cuồng lao khỏi cung.
Thời điểm họ về tới phủ, chỉ thấy nha hoàn thân cận của chúng ta quỳ ngoài cổng gào khóc.
Nghe nói, hai người bất chấp tất cả xông vào biển lửa, nhưng chẳng tìm thấy gì.
“Cháy lớn thế này, e là tro tàn cũng chẳng còn.”
Không biết ai buột miệng nói một câu.
Lửa lớn cháy suốt một đêm.
Tại gian phòng ngủ, Lục An Hành nhặt được một chiếc trâm ngọc:
“Trang sức do phu quân thiết kế cho ta, ta nhất định ngày nào cũng mang không rời thân.”
Nụ cười lúc trước của ta chợt hiện lên.
Não Lục An Hành như nổ tung, miệng “hộc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Quốc công Lục Văn Duẫn lục tìm giữa đống tro tàn thê lương, muốn tìm ra chút tung tích của thê tử:
“Vân Lam… Vân Lam!”
Ông gào lên cực kỳ bi thương với Quốc công phủ đã bị đốt thành tro.
Tin hậu sự ở Kinh thành, ta và mẫu thân đều chẳng hay biết.
Chúng ta đối mặt với một vấn đề mới.
Chúng ta trốn ở bến tàu, khi sắc trời vừa lóe rạng đông thì liền đi thuyền xuống phía Nam.
Phong cảnh đúng thật hữu tình, nhưng ai cũng không tưởng tượng được rằng chúng ta sẽ say sóng.
Suốt dọc đường đi cứ cảm thấy buồn nôn, khó chịu muốn chết, nào còn tâm trí gì để ngắm phong cảnh.
“Từ nghèo biến giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.”
Bà bà dựa vào đầu giường cảm thán: “Phải chi biết mang theo nha hoàn.”
Ta hổ thẹn trong lòng, bèn gượng dậy: “Mẫu thân, để con hầu hạ người.”
“Con nghỉ ngơi đi, trông sắc mặt con còn khó coi hơn ta.”
“Hai ta đều phải nghỉ ngơi, một lát là tốt thôi.”
Nhưng nghỉ cũng chẳng đỡ hơn là bao.
Thấy sắc mặt chúng ta ngày càng tái nhợt, thuyền trưởng cũng lo lắng không thôi:
“Hay là mời đại phu khám xem?”
Nếu người ta ở trên thuyền mà xảy ra chuyện gì thì thuyền trưởng cũng không gánh vác nổi.
Bà bà nhìn khuôn mặt trắng bệch của ta, cắn răng nói: “Được!”
“Dù sao cũng đi được xa thế này rồi, không cần sợ lộ hành tung nữa.”
Du y trên thuyền cẩn thận bắt mạch, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng ta:
“Không biết… hai vị có quan hệ thế nào với nhau?”
“Đây là hôn tử của ta.”
“Vậy xin chúc mừng phu nhân, thiếu phu nhân đã hoài thai.”
“Ta có… thai?”
Ta kinh hô.
Đại phu tươi cười vuốt râu: “Lão phu thấy cách ăn mặc của phu nhân còn tưởng là nữ tử chưa gả nên mới do dự nói ra.”
“Nếu là bà bà và hôn tử thì tất nhiên là hỷ sự.”
Ta sững sờ xoa bụng, không ngờ trong ấy có sinh linh.
Bên kia, lão y lại tiếp tục bắt mạch cho bà bà.
Nhưng sắc mặt ông có vẻ kỳ dị như không thể tin nổi, bắt mạch tay trái rồi lại chuyển quả tay phải.
“Bà bà ta có chuyện gì sao?”
Thấy ông không nói gì, ta suốt ruột muốn xoay vòng.
Lão y trầm ngâm, tay vuốt râu đến nỗi rớt vài cọng.
“Ông mau nói ra đi.”
“Xin chúc mừng phu nhân.”
Đại phu đứng dậy hành lễ với ta.
“Ta biết ta mang thai, ông không cần chúc mừng ta, bà bà ta thế nào?”
Sắc mặt bà tái nhợt, lo lắng không thôi.
“Chúc mừng phu nhân, bà bà của phu nhân cũng mang thai.”
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
“Ta… cũng mang thai?”
Bà ấy kêu lên: “Cái tuổi này?”
“Phu nhân nói sai rồi, ngài chưa đến tứ tuần, thân thể lại khỏe mạnh, có thai chẳng có gì lạ.”
Lão y cười ha hả để lại mấy thang thuốc an thai rồi thong thả rời thuyền.
Ta và mẫu thân mỗi người ôm bụng, tròn mắt nhìn nhau.
5
Lúc trước còn nghĩ hai phú bà sẽ đi đến Dương Châu, cầm vạn quan kim ngân tìm vài nam “ngựa gầy” để tiêu dao.
Ta cũng muốn thử hưởng thụ cảm giác vui thú trong chốn rượu thịt xa hoa ấy.
Nào ngờ lúc rời đi lại mang theo một hài tử trong bụng.
Ngựa gầy nam kia tạm thời cưỡi không được.
Ta và bà bà xuống thuyền giữa đường, tạm dừng chân ở một trấn nhỏ hẻo lánh để dưỡng thai.
“Cũng tốt thôi, có hài tử rồi, nửa đời sau của chúng ta cũng có nơi để nương tựa.”
Bà xoa xoa bụng, nói: “Tài khoản lớn của ta coi như bỏ, mở tài khoản nhỏ “cày” lại từ đầu.”
Ta chẳng hiểu tài khoản lớn, tài khoản phụ nghĩa là gì, chỉ biết rằng, bản thân sắp có một đứa con.
Chúng ta giả vờ làm một đôi bà bà - hôn tử góa bụa, sắm sửa một căn nhà, thuê mướn gia nhân.
Người ta nói trước cửa nhà quả phụ thì lắm chuyện thị phi, hai quả phụ thì càng nhiều chuyện hơn.
May mà trong tay chúng ta không thiếu tiền, đóng cửa lại thì cuộc sống ngày thường vẫn trôi qua sung sướng.
Phận nữ nhân mang thai vốn chẳng dễ dàng, đến khi gần sinh, chúng ta đã bị giày vò không ít.
“Ta là sản phụ lớn tuổi, còn con là lần đầu mang thai, chưa có kinh nghiệm.”
Mỗi khi đau đớn, bà bà lại vừa thở hổn hển vừa giảng cho ta mấy điều về việc sinh nở: “Đừng sợ, nhất định sẽ thuận lợi thôi.”
“Chết tiệt, hai tên nam nhân khốn kiếp ấy di tình biệt luyến, lại còn hại chúng ta phải sinh con cho bọn họ!”
Mỗi lần không suôn sẻ, bà bà lại lôi tên công công ra mắng.
Mắng xong công công lại đến nhi tử, ta cười đến rơi cả nước mắt.
Mười tháng hoài thai, một ngày vượt cạn.
Bà bà sinh một nữ nhi còn ta sinh một nam nhi.
“Những đứa nhỏ này là chúng ta trải qua muôn vàn cay đắng mới sinh ra được, đương nhiên phải mang họ của chúng ta.”
Bà phất tay nói lớn: “Con gái ta sẽ mang họ Chu, gọi là Chu Hinh.”
Ta ôm nhi tử, nước mắt tuôn rơi: “Vậy con trai của con sẽ mang họ Thẩm, tên là Thẩm Sanh.”
Những sinh mệnh mới, từ nay về sau, chúng ta cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Thời gian dần trôi qua, bọn trẻ cũng lớn lên từng ngày.
Hinh tỷ nhi có đôi mắt đôi mày giống y như bà bà, tính cách hoạt bát, đáng yêu vô cùng.
Sanh ca nhi lại mang khuôn mặt rất giống Lục An Hành, không biết bao lần đã làm ta ngẩn ngơ khi nhìn vào cặp mắt ấy.
“Chuyện cũ đã qua.”
Bà ấy nắm lấy tay ta: “Hài tử vô tội.”
Ta khẽ gật đầu.
Dẫu trong lòng ta có thất vọng và đau đớn vì Lục An Hành, nhưng đứa bé là cốt nhục thân sinh của ta, ta chỉ biết thương yêu nó đến tận xương tủy.