Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Bà Bà, Phụ Tử Hối Hận Đến Phát Điên

Chương 3

Khi hai đứa trẻ lên hai, cuối cùng chúng ta cũng quyết định chuyển đến Dương Châu.

“Nơi này hẻo lánh, không có thầy giỏi. Chúng ta phải đưa bọn nhỏ đến học đường ở Dương Châu.”

Bà nói: “Dù nghèo đến đâu cũng không thể để con cái thiếu giáo dục, nhất định phải chuyển nhà.”

Ta gật đầu tán đồng: “Mẫu thân nói phải.”

“Đến Dương Châu rồi, ta cũng muốn mở mang tầm mắt một phen…”

Mặt bà bà đầy ý cười, ta che miệng, nhỏ giọng nói: “Ngựa gầy nam?”

Ý hợp tâm đầu, lập tức hành động.

Chúng ta nhanh chóng chuyển nhà, nửa tháng sau đã tới Dương Châu.

Phong cảnh Dương Châu quả nhiên tuyệt đẹp, nước trong, người cũng đẹp.

Ta và bà bà ngồi trên thuyền hoa, ca cơ nở nụ cười tươi rói, hát khúc tiểu từ vang vang.

Ngày tháng như thần tiên, có lẽ cũng chỉ đến thế là cùng.

Các cô nương trên thuyền hoa rất quý mến hai mẫu tử - chúng ta hào phóng, lại không giống đàn ông thô lỗ quấy nhiễu.

Chỉ cần hát vài khúc, nói dăm ba câu chuyện tỉ muội đã có thể nhận được tiền thưởng.

Khách như thế, ai mà không thích?

Chúng ta ở Dương Châu ăn chơi đàng đi3m, chẳng hề hay biết, ngôi làng nhỏ nơi chúng ta từng sống đã rúng động đến trời long đất lở.

Cả làng bị gọi ra tra hỏi từng người một.

Thị vệ bao vây kín căn nhà cũ của chúng ta - giờ đây đã vắng bóng người.

Trước cổng nhà, có hai bóng người cao lớn đứng lặng.

“Đến Dương Châu à?”

Người trẻ hơn khẽ hỏi: “Đi mua ngựa?”

“Nghe... nghe nói là đi mua ngựa!”

Một dân làng giơ tay đáp lời: “Nghe bảo là mua ngựa đực, còn phải là con gầy một chút... Hai quả phụ đó ăn xài phung phí, chắc cũng chẳng còn bao nhiêu bạc... Có lẽ là... ngựa gầy thì rẻ hơn?”

Lục An Hành nhíu mày, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Ta biết, hôm đó ta lén nghe thấy họ nói muốn đi mua ngựa gầy nam!”

Một giọng trẻ con non nớt vang lên.

“Chát.”

Chiếc roi ngựa trong tay công công lập tức bị siết đứt.

6

Đã được thưởng thức phong thái của ngựa gầy nữ, ta và bà bà muốn quyết định đi xem thử ngựa gầy nam một phen.

“Niệm Vi, thân mật một chút thì được, nhưng tuyệt đối không được tùy tiện động chạm gì đâu đấy.”

Bà căn dặn: “Đừng đệ bị dính bệnh tình d*c, thời đại này không có kháng sinh, bệnh bẩn khó trị lắm.”

Ta chẳng rõ ‘kháng sinh’ là gì, nhưng lời bà nói luôn đúng.

Khi ta sinh con xong, cũng là nhờ theo bà bà luyện cái gì mà ‘cách nhĩ vận động’, thân thể mới hồi phục nhanh như thế.

Bà ấy bảo quê nhà của bà phát triển, nên bà biết rất nhiều thứ mà ta không biết.

Ta chỉ cần học theo là được rồi.

“Mẫu thân, người cứ yên tâm!”

Ta nghiêm túc gật đầu.

“Ngoan lắm, ta sẽ để ý giúp con, nếu có ai còn chưa tiếp khách, thân thế trong sạch thì cũng có thể cân nhắc giữ lại qua đêm.”

Bà bà vừa cười vừa lấy ra bạc vàng đã chuẩn bị sẵn.

“Đi thôi~”

“Đi thôi!”

Ta hứng thú bừng bừng đi theo sau lưng bà bà, bước vào Thanh Phong Các nức tiếng gần xa.

“Các công tử ra tiếp khách~”

Tú bà vừa cất lời, các công tử tuấn tú liền đồng loạt xông tới.

Ta và bà bà vốn có dung mạo xinh đẹp, lại ra tay rộng rãi khiến đám công tử tranh nhau tiếp đón đến mức suýt đánh nhau.

Bà bà ôm một công tử bên trái, một công tử bên phải, vừa v3 vãn vừa nâng chén rượu uống không ngừng.

Ta cũng rúc trong lòng một công tử, miệng thì ăn nho do một công tử khác tận tay bóc cho.

“Tỷ tỷ, ngọt không?”

Công tử trẻ tuổi mặt hơi ửng hồng làm tim ta như tan chảy: “Ngọt! Thưởng!”

Dứt lời, ta vung tay tung một nắm hạt vàng lên không trung: “Tất cả đều có thưởng!”

Các công tử cùng trầm trồ khen ngợi, thay phiên nhau mời rượu ta.

Trong men say lờ mờ, ta từ vòng tay này lại ngả sang vòng tay khác.

“Hửm? Sao ngươi lại xông tuyết tùng?”

Ta lơ mơ ngồi dậy: “Ai cho ngươi xông hương tuyết tùng hả?”

“Xông hương tuyết tùng không tốt sao? Nàng không thích à?”

Nghe giọng nói mơ hồ vang bên tai, ta bỗng thấy tim đau nhói, viền mắt đỏ hoe.

“Không thích.”

Ngày trước, Lục Hành An thích nhất là hương tuyết tùng, trong vòng tay hắn lúc nào cũng phảng phất mùi hương dịu nhẹ ấy.

“Những kẻ xông tuyết tùng đều là đồ bạc tình, sau này ngươi không được xông nữa.”

Ta say đến mơ màng, cố hết sức mở mắt để nhìn rõ gương mặt hắn.

“Đừng nhúc nhích! Để ta xem ngươi trông thế nào.” 

Ta loạng choạng nâng mặt hắn lên: “He he, ngươi không chỉ thích xông cùng loại hương với kẻ phụ tình… mà còn trông cũng giống kẻ phụ tình nữa.”

Ta ghé sát mặt hắn, in lên môi hắn một nụ hôn.

“Ngươi... ngươi từng tiếp khách chưa?”

“Chưa.”

“Vậy... thân thể ngươi sạch sẽ chứ?”

Ta luôn ghi nhớ lời bà bà dặn dò: muốn đưa về nhà thì phải là người chưa từng tiếp khách, thân thể phải sạch sẽ.

“Sạch.”

Giọng hắn trầm thấp.

Ta bật cười rồi lại hôn lên môi hắn một cái: “Sạch sẽ thì theo ta về nhà đi…”

Yêu tinh giao đấu quả thực tốn sức.

Vì lâu rồi không “giao thủ” với ai nên ta chẳng trụ được mấy chiêu đã thua trận.  

Ta bị lật tới lật lui như cái bánh rán, giò, cháo, quẩy mà bà bà làm cho ta ăn buổi sáng vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau ta như búa bổ, chẳng rõ là do rượu hay do mệt.  

Cái vị công tử đêm qua nói là chưa từng tiếp khách, nhưng trải nghiệm lại khiến ta vô cùng hài lòng.

“Khụ, ngươi đã theo ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”  

Ta nhớ lại những lời đám công tử phong lưu trong thoại bản hay nói.

“Ta đã lấy đi thân trong trắng của ngươi, tất nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi…”

Chưa nói hết câu, người nằm quay lưng về phía ta liền hừ lạnh một tiếng.

Tóc gáy ta bỗng dưng dựng hết lên, một linh cảm chẳng lành ập tới.

“Nàng định chịu trách nhiệm thế nào?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, vị công tử ấy xoay người lại, một gương mặt phóng to đột ngột hiện ra trước mắt.

Lục An Hành giận dữ trừng mắt nhìn ta.

Ta hét lên một tiếng, hoảng hốt bật dậy khỏi giường.

“Sao lại là ngươi!”

7

Hương thơm quen thuộc, gương mặt tương tự…

Cảnh tượng hoang đường đêm qua chợt ùa về trong đầu ta.

Ta thật sự không thể ngờ được - vị công tử đêm qua lại chính là Lục An Hành!

Trong lòng ta có hơi chột dạ, mình rõ ràng là đi tìm ngựa gầy, thế mà người tìm được lại là… phu quân cũ.

Ngay cả mấy quyển thoại bản cũng không dám viết kiểu này.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt tức giận của Lục An Hành, ta đột nhiên chẳng còn thấy chột dạ nữa.

Hắn có thể nuôi ngoại thất, cớ gì ta lại không được tìm ngựa gầy?

Huống hồ, phu nhân hắn đã chết rồi, ta bây giờ hoàn toàn tự do!

“Đã là ngươi thì không cần chịu trách nhiệm nữa.”

Ta đứng dậy mặc lại y phục, tay run lẩy bẩy vì quá mệt mỏi.

“Dựa vào đâu mà với ta lại không cần chịu trách nhiệm?”

Lục An Hành hừ lạnh một tiếng, bước tới giúp ta buộc dây áo: “Đêm qua chẳng phải ta hầu hạ nàng rất tốt sao?”

Mặt ta đỏ bừng bừng: “Ngươi… ngươi nói dối!”

Bình Luận (0)
Comment