Bà bà ta là một nữ tử xuyên không, khác hẳn các bà bà khác ở Kinh thành.
Người chưa từng hối thúc ta sinh hài nhi, cũng không cho phép phu quân nạp thiếp.
Bởi công công đã hứa với bà nhất sinh nhất thế nhất song nhân nên bà cũng mong ta có được một cuộc hôn nhân viên mãn.
Nhưng hôm ấy bà bà lại đỏ mắt gạt lệ: “Công công con đem về một nữ tử.”
Tim ta chợt thắt lại: “Phu quân con cũng đem về một nữ tử!”
Bà vỗ bàn giận dữ: “Từ già trẻ đều không ra gì! Phường bạc tình không có cũng được!”
Ta cũng gật đầu theo: “Tất cả nghe mẫu thân!”
Chúng ta gom hết vàng bạc, phóng hỏa giả chết rồi đào thoát.
Ba năm sau.
Công công và phu quân chặn đường mẫu tử ta trước cửa, hai hài đồng ngửa cổ lên kêu: “Không được ức hiếp mẫu thân ta!”
Mặt công công biến sắc: “Nàng sinh cho ta một nữ nhi sao?”
Phu quân sững người: “Nàng sinh cho ta một nam nhi sao?”