Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 10

Các bước mà Thẩm Kim Loan đã dày công tính toán đều rối tung lên.

Nếu trước đây nàng có thể đoán trước được khoảnh khắc này, nàng nhất định sẽ không thiết kế từng bước trêu chọc Cố Tích Triều.

Giờ phút này, nàng nhìn quanh bốn phía, Triệu Tiện đã sớm chạy mất dạng, chỉ còn lại một mình nàng đối mặt với vị sát thần Cố Tích Triều này.

Người đàn ông đang đứng yên trong bóng tối của chính đường, bóng lưng cao lớn thẳng tắp tựa như một ngọn núi, nặng nề ép xuống hình nhân giấy yếu đuối.

Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy không còn đường lui, không nơi ẩn náu siết chặt đầu ngón tay đến nỗi tay áo làm bằng giấy hồ cũng nhăn nhúm lại.

Nàng không khỏi cúi đầu nhìn hình nhân giấy dưới thân, trông như mớ rơm rạ mục nát.

Khung tre làm xương, hồ dán làm gân, giấy màu làm da. Một đôi mắt không có con ngươi, còn vẽ lệch một cao một thấp, một to một nhỏ. Chỉ miễn cưỡng ra hình người có thể nói tướng mạo hết sức sơ sài và xấu xí.

Thẩm Kim Loan, hoàng hậu Đại Ngụy năm xưa, dung mạo như tranh vẽ, châu ngọc quấn quanh, khi bước lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, nhan sắc rực rỡ như hoa đào mùa xuân, đẹp nhất hậu cung.

Mà hồn phách nàng lúc này ẩn trong hình nhân giấy, tóc tai bù xù, vài sợi tóc đen rối bời che đi khuôn mặt tái nhợt ốm yếu. Thân hình gầy gò mặc bộ đồ lụa trắng đơn bạc mặc khi còn nằm trên giường bệnh lúc chết, cổ tay áo không biết từ khi nào đã dính đầy vết máu loang lổ.

Hoàn toàn khác biệt với Thẩm Kim Loan khi còn sống.

Cố Tích Triều dù có nhìn thấy hồn ma của nàng cũng không thể nhận ra nàng được, phải không?

Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Kim Loan vừa buồn bã, vừa hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nói đi nói lại, dáng vẻ tiều tụy suy sụp của Cố Tích Triều ngày hôm nay hoàn toàn là do kế độc của nàng năm xưa gây ra. Nếu nhận ra là nàng, sao có thể bình tĩnh như vậy?

Mấy ngày nay nàng nhìn rõ, Cố Tích Triều đối với người thân thích ruột thịt còn đuổi tận giết tuyệt, không chút lưu tình, vậy thì làm sao có thể tha cho nàng, người đã đối đầu với hắn nửa đời người?

Dù sao kiếp trước cũng là hoàng hậu nắm giữ hậu cung nhiều năm, Thẩm Kim Loan bình tĩnh lại liền thử dò hỏi:

“Ngươi, biết ta là ai không?”

Cố Tích Triều chắp tay sau lưng, không nhìn nàng nữa mà hờ hững hỏi ngược lại:

“Vậy cô có biết ta là ai không?”

Hắn ném câu hỏi ngược lại cho nàng, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào. Một câu đơn giản, hỏi khiến nàng nhất thời rơi vào thế khó xử.

Thẩm Kim Loan không lộ vẻ gì, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Rốt cuộc là cứ giả vờ không biết gì, tuyệt đối không để lại sơ hở cho hắn hay là cứ nhận lời, vừa tiến vừa lùi, tiếp tục dò hỏi hắn.

Tuyệt đối không thể lộ ra vẻ yếu đuối. Nàng quá quen thuộc với con người Cố Tích Triều. Một khi nàng có ý định rút lui, bị hắn phát hiện ra dù chỉ một chút manh mối, lời nói dối vụng về của nàng chắc chắn sẽ bị hắn phản bác sắc bén mà vạch trần.

Từ năm mười ba tuổi một mình vào kinh, từ vùng Bắc Cương xa xôi đến chốn phồn hoa đô hội này, “tuyệt đối không lộ vẻ yếu đuối” đã sớm trở thành thói quen khắc sâu vào xương tủy của nàng.

Cho dù Cố Tích Triều biết nàng là ai thì có sao? Nàng chết cũng đã chết rồi, một sợi hồn phách cũng suýt chút nữa tan biến, cũng chẳng còn gì để mất nữa. Hắn có thể làm gì với hồn phách của nàng?

Bây giờ nàng đến hồn phi phách tán còn không sợ, còn sợ một Cố Tích Triều sa cơ lỡ vận, bị gãy cánh ở Bắc Cương sao.

Nghĩ như vậy, cảm giác nặng nề trên vai Thẩm Kim Loan tan biến, nàng khẽ cười tự nhiên trả lời:

“Dân nữ đương nhiên là nhận ra Cố tướng quân.”

Nghe vậy, Cố Tích Triều ngước mắt liếc nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Thẩm Kim Loan khựng lại một chút, tiếp tục nói:

“Ta là người Bắc Cương, vẫn luôn ngưỡng mộ danh tiếng lẫy lừng của Cố tướng quân. Nghe nói tướng quân đang truy bắt tên tội phạm kia, ta dù là quỷ hồn cũng muốn giúp tướng quân một tay.”

Những lời nịnh hót này, Thẩm Kim Loan trong lòng không cam tâm tình nguyện, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Nàng tự tạo cho mình một thân phận không thể sai sót. Nàng quả thật nhận ra Cố Tích Triều, cũng quả thật là người Bắc Cương, đồng thời cũng là một trong mười chín nữ tử từng bị gả âm hôn cho quỷ tướng công.

Lời nói dối nửa thật nửa giả, dễ dàng lừa gạt được đôi mắt tinh tường nhất. Dù Cố Tích Triều hỏi gì nữa, nàng cũng có thể đối đáp trôi chảy. Cuối cùng, nàng còn khéo léo chuyển chủ đề từ nàng sang tên đào phạm kia.

Nàng tin chắc rằng, so với thân phận không quan trọng của nàng, Cố Tích Triều chắc chắn coi trọng tung tích của người kia hơn.

Cố Tích Triều ngược lại khá kiên nhẫn, lặng lẽ nghe nàng nói một tràng lời quỷ quái, trong lúc đó, đôi mày rậm dường như khẽ nhíu lại một chút khó nhận ra.

Hắn không hỏi thêm gì nữa, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày tựa như đã chấp nhận lời giải thích của nàng lại giống như không muốn dây dưa với nàng nữa.

Lúc này, đến lượt Thẩm Kim Loan tức giận, không nhịn được mà hỏi ngược lại:

“Ha, ngươi rõ ràng đã sớm nhìn thấy ta, sao không thành thật nói ra?”

Đây là mỉa mai hắn làm người không quang minh chính đại chút nào. Luôn lén lút nghe trộm người khác thì tính là anh hùng hảo hán gì.

Cố Tích Triều im lặng, bóng dáng u ám của hắn đổ dài trên bức tường đổ nát, bất động như núi. Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng, vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc nói:

“Trước giờ ta không tin quỷ thần…”

Giọng điệu trang nghiêm lại có chút do dự.

Thẩm Kim Loan khẽ cười nhạo một tiếng, suýt chút nữa thì cười sặc.

Cố Tích Triều người này từ nhỏ đã tôn thờ đạo Khổng, việc chấp nhận trên đời này thật sự có quỷ hồn quả thật không hề dễ dàng.

Nghĩ đến một người trầm mặc trang trọng, làm việc gì cũng khuôn phép như vậy, phải trải qua bao nhiêu suy nghĩ mới dám xác nhận, buộc phải bác bỏ tín niệm cả đời mới mở miệng nói chuyện với nàng, nàng liền cảm thấy hả dạ không ít.

Nàng nhướng mày, nói:

“Ta là quỷ hồn có thể thông với cõi âm, biết được tung tích của tên đào phạm kia, nhất định sẽ giúp tướng quân tìm về người này.”

Cố Tích Triều thần sắc không đổi, mí mắt hơi rũ xuống che đi một nửa ánh mắt, tỏ ra thờ ơ với tất cả, còn có một chút mệt mỏi nhàn nhạt.

“Ta không cần.”

Một vệt trăng sáng lọt vào, hắn mặc một thân đen tuyền, vạt áo khẽ lay động dưới ánh trăng nhợt nhạt trông càng thêm cũ kỹ.

Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm một câu:

“Cô sớm ngày đi đầu thai chuyển kiếp đi, không cần lưu luyến trần thế.”

Nghe như hắn đang khẽ cười, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Thẩm Kim Loan ngạc nhiên sững sờ.

Lời nói của hắn khiến trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

Chỉ trơ mắt nhìn Cố Tích Triều đã quay lưng, đẩy cánh cửa chính đường đóng chặt ra. Gió lạnh thấu xương, bóng lưng hắn lay động trong ánh trăng như sắp tan vào màn đêm tịch mịch.

“Ngươi cứ như vậy mà bỏ cuộc sao? Không đuổi nữa à?”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Tên tội phạm kia hại chúng ta đều phải gả cho quỷ tướng công, chúng ta vốn còn trông chờ cô báo thù cho chúng ta đó.”

Lại một tiếng cười khẽ. Trên bàn thờ, một trận gió thổi tới, hương khói lay động qua lại giữa hàng hàng lớp lớp bài vị, từng sợi khói lượn lờ như thể chật ních bóng người.

“Hừ, nếu người yêu của ta có thể nhìn thấy hồn phách của ta, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để báo thù cho ta…”

“Vừa nãy, chúng ta đã nói với cô nhiều như vậy đều vô ích sao?”

“Ôi, ta chết thật thảm, không báo được thù đến luân hồi cũng không được.”

Hương khói rối loạn, giữa các bài vị mười chín quỷ cô nương ẩn hiện lay động, xì xào bàn tán.

Thẩm Kim Loan trong lòng chấn động.

Đuổi giết đào phạm không chỉ là hận thù của riêng nàng mà còn là hận thù của tất cả nữ tử bị ép buộc âm hôn.

Nàng không kìm được mà gọi lớn về phía bóng lưng người đàn ông đang rời đi:

“Cố Tích Triều!”

Ngoài dự liệu, Cố Tích Triều dừng bước, bóng dáng đứng im ở cửa. Nàng dường như nhìn thấy một tia hy vọng, chỉ hận mình bị kẹt trong hình nhân giấy không thể động đậy, lớn tiếng gọi hắn:

“Ngươi có biết, tất cả những nữ tử bị ép âm hôn ở Kế Huyện đều bị chọn như thế nào không?”

Người đàn ông lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt im lặng lướt qua như muốn nghe xem nàng định nói gì.

Thẩm Kim Loan hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

“Kế Huyện hàng trăm năm nay lấy tông tộc trị gia, tộc lão từ mỗi nhà mỗ hộ rút thăm, chỉ cần bị rút trúng, dù đã xuất giá, dù còn sống hay đã chết đều phải hiến cho quỷ tướng công làm vợ quỷ.”

“Thế nhưng, nhà nào cũng không muốn con gái con dâu mình bị trúng thăm, thế là có người dùng tiền mua chuộc, để danh ngạch này không rơi vào nhà mình. Vậy nên cuối cùng những người bị chọn đa phần đều là những cô nhi nghèo khó không nơi nương tựa.”

“Những cô nhi này, có người còn chưa chết đã bị nhà chồng nhà mẹ đẻ vứt bỏ, bị ép chết, định sẵn mối hôn sự với quỷ tướng công!”

Đây là những gì mà nàng vừa nãy cầu xin các quỷ cô nương trên bài vị, họ lần lượt kể cho nàng nghe. Những câu chuyện đằng sau mỗi cuộc âm hôn, chữ nào chữ nấy đều thấm đẫm nước mắt.

Trước đây chỉ nghe nói đến việc bọn buôn người mua bán nữ tử, cái trò dơ bẩn này bây giờđến cả  hồn phách của nữ tử cũng không tha.

Những nữ tử này khi còn sống không chỉ phải làm trâu làm ngựa cho nhà chồng mà khi chưa chết đã bị gia đình bán cho quỷ tướng công để gả âm hôn.

Thẩm Kim Loan nghe mà hồn phách run rẩy, không khỏi nghĩ đến bản thân mình.

Năm xưa, nàng cũng chỉ là một cô nhi, tuy là vì vinh nhục của gia tộc mà gả cho Nguyên Hoằng nhưng cũng thật lòng thật dạ tốt với hắn, cùng hắn trải qua gian khổ, tưởng rằng vợ chồng đồng lòng. Nhưng cuối cùng, nàng lại bị Nguyên Hoằng ghét bỏ trở thành cô hồn dã quỷ, đến nơi nương tựa cũng không có.

Dù từng là hoàng hậu một nước, số phận của nàng cũng không khác gì những nữ  tử ở Kế Huyện này.

Lúc này, Thẩm Kim Loan nghiến nát răng, hồn phách đứng thẳng dậy từ trên ghế thái sư.

Một cơn gió thổi tung vạt áo dính đầy máu của nàng, đỏ đến mức như sắp nhỏ máu. Tựa hồ vẫn là hình ảnh nàng còn là hoàng hậu năm xưa trên điện Kim Loan, coi thường quần thần.

“Chúng ta chưa bao giờ có lựa chọn, chỉ có thể đường cùng mà chết, sau khi chết trở thành cô hồn dã quỷ, có nhà không về được, thi thể không được chôn cất, không ai cúng bái, không có hương khói để ăn, gần như hồn phi phách tán, thật vô tội biết bao!…”

“Tất cả mọi chuyện này, đều do đám người muốn mượn quỷ tướng công để trốn ra ngoài quan ải gây ra.”

Nàng giơ hai cánh tay trong suốt lên, dường như muốn ôm trọn mười chín bài vị phía sau vào lòng, trở thành những người ủng hộ trung thành nhất của các nàng.

Giờ phút này, trong mắt nàng không còn chút sợ hãi nào nhìn chằm chằm vào Cố Tích Triều, từng chữ từng chữ nói:

“Nếu không bắt hắn quy án, tâm nguyện của chúng ta không thành, dù thế nào cũng không thể đi luân hồi chuyển kiếp được.”

“Còn xin tướng quân, giúp chúng ta báo thù.”

Trong tích tắc, tấm rèm bên cạnh bàn thờ lay động dữ dội không ngừng, tất cả nến đều tắt ngấm. Hàng hàng lớp lớp bài vị trên bàn thờ u tịch đứng sừng sững, dù không nói không rằng nhưng lại không ngừng rung lên ong ong như tiếng người huyên náo, vạn lời đồng thanh hưởng ứng.

Cố Tích Triều mặt không chút gợn sóng, một tay đặt trên chuôi đao từ từ siết chặt lại, gân xanh ẩn hiện rồi lại nổi lên, các đốt ngón tay căng phồng.

Hắn đột nhiên quay người, bước về phía bàn thờ trầm giọng hỏi:

“Cô biết tên đào phạm kia đã đi đâu không?”

Ánh mắt uy nghiêm không giận mà tự uy của người đàn ông quét tới, Thẩm Kim Loan đang ngồi trên ghế thái sư cảm giác như bị phán xét, toàn thân cứng đờ giống như khi còn nhỏ bị ma ma dạy dỗ phạt ngồi thẳng lưng, lưng thẳng tắp còn hơn cả thước kẻ.

Nàng trấn tĩnh lại, không nhanh không chậm nói:

“Quỷ tướng công đã mang hắn đi rồi. Chỉ cần tìm được quỷ tướng công sẽ tìm được hắn.”

Nàng đã sớm dò hỏi từ các quỷ cô nương, đối đáp trôi chảy:

“Thành Bắc Chu gia. Ta biết đã từng có dấu vết của quỷ tướng công ở đó.”

Người đàn ông im lặng không nói, bóng đen hắn đổ xuống đất dần dần di chuyển tới cho đến khi bao phủ hoàn toàn hình nhân giấy trên ghế thái sư.

Ánh đèn mờ ảo, hắn đứng trước hình nhân giấy, đáy mắt ánh lên vẻ xanh xám như có mây đen che phủ chăm chú nhìn nàng.

“Cô vừa nói, sau khi cô chết không có hương khói để ăn, sắp hồn phi phách tán…” Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào hình nhân giấy, thản nhiên nói, “Thật khiến ta nhớ tới một vị cố nhân.”

Thẩm Kim Loan cảnh giác nhìn về phía hương khói trên bàn thờ rồi lại liếc nhìn Cố Tích Triều.

Hai tay hắn chắp sau lưng buông ra, chậm rãi xoay nhẹ cổ tay áo bên phải, mu bàn tay thon dài mạnh mẽ, tư thế sẵn sàng hành động.

Thẩm Kim Loan đoan trang ngồi im, nắm chặt tay áo, trong lòng tính toán nếu Cố Tích Triều đột nhiên trở mặt, nhận ra thân phận thật của nàng, nàng nên chống cự hay là bỏ chạy.

Nàng đã hình dung trong đầu cảnh tượng bàn thờ bị lật đổ, lư hương bị đập vỡ.

Ai ngờ, Cố Tích Triều giơ tay lên, chỉ hờ hững nhặt những nén hương đã cháy hết trong lư hương ra.

Sau đó, hắn lấy ra ba nén hương mới từ bên cạnh, hơ qua ngọn nến đốt lên rồi nhẹ nhàng vẩy vẩy.

Tàn lửa bay lả tả, trong nháy mắt, Cố Tích Triều đã thuần thục cắm ba nén hương trước mặt hình nhân giấy.

Thẩm Kim Loan trợn tròn mắt, bị ép hít một hơi hương khói do hắn đốt lập tức cảm thấy thần thức sung mãn, thân thể hồn phách mềm nhũn lại có thêm sức lực.

Nàng ngây người.

Triệu Tiện đã nói, chỉ có người thân yêu nhất mới có thể cúng bái hương khói cho người đã khuất.

Không phải người thân, không quen biết, vì sao Cố Tích Triều có thể đốt hương cho nàng?

【Lời tác giả】

Hắn siêu thích nhưng nói thế nào nhỉ, 

Cố tướng quân không phải là người câm như hến, là thật sự có nỗi khổ không thể nói ra (??_??)

Bình Luận (0)
Comment