Thẩm Kim Loan ngẩn ngơ một thoáng.
Khi Cố Tích Triều thắp hương, cử chỉ đoan trang, còn có chút dáng vẻ quý công tử thời trẻ.
Trong ký ức, đôi bàn tay trắng như ngọc quanh năm cầm đao, chai sạn đầy ngón tay, gân xanh nổi rõ, nhìn lên nữa giáp tay thô ráp cũ kỹ, vết đao vẫn còn, trải qua trăm trận chiến.
Thẩm Kim Loan nhíu chặt mày, hất đầu sang một bên không nhìn hương khói thơm ngào ngạt trên bàn thờ. Nhưng không chịu nổi làn khói kia cứ như tìm được đường mà chui vào hồn phách nàng.
Nàng khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm:
“Không có công thì không nhận lộc. Hương khói của Cố tướng quân, ta không dám nhận.”
Khéo lại là bữa cơm cuối cùng.
Người đàn ông không nói gì, gương mặt vô cảm trong làn khói càng thêm khó đoán.
Nhân lúc hắn không chú ý, Thẩm Kim Loan lại lén hít một hơi hương thơm, mím môi lén quay đầu đi, “phì phì” hai tiếng.
Nàng không muốn ăn hương khói của Cố Tích Triều đâu.
Ánh mắt Cố Tích Triều khẽ động, một tay chắp sau lưng, ngón tay cái khẽ v**t v* thản nhiên nói:
“Ăn không đủ no, làm sao có sức lực tìm người?”
Thẩm Kim Loan ngẩn ra, do dự hỏi lại:
“Ngươi… ngươi đồng ý rồi sao?”
“Ăn no rồi thì lên đường thôi.” Giọng Cố Tích Triều lại thấp đi vài phần, chiếc áo choàng đen tuyền trên người hắn khẽ tung lên.
Thẩm Kim Loan không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân hình nhân giấy nhẹ bẫng.
Hắn bọc hình nhân giấy từ trên ghế thái sư lại, nhẹ nhàng nhấc lên, cách lớp áo choàng ôm nàng vào khuỷu tay phải.
“Cái… cái… cái gì thế này…” Thẩm Kim Loan sợ hãi lắp bắp, phản kháng nói, “Cố tướng quân, ta thật ra tự đi được.”
Người đàn ông chân dài bước rộng, cụp mắt xuống liếc nhìn hình nhân giấy, cười như không cười:
“Cô đi chậm quá.”
Huống chi hình nhân giấy này không thể đi được, nhiều nhất chỉ có thể coi là bò. Thẩm Kim Loan nghẹn một bụng khí, lớp giấy trên người phập phồng chỉ có thể mặc kệ hắn.
Triệu Tiện nấp sau tấm rèm lo lắng nhìn một người một quỷ, thỉnh thoảng dụi mắt còn tưởng mình nhìn nhầm.
Vốn tưởng rằng lần này hình nhân giấy lại gặp nạn rồi, bị ném vào lửa như lần trước vẫn còn nhẹ.
Ai ngờ vị Cố tướng quân trước đây không tin quỷ thần lại mang theo hình nhân giấy, cử chỉ cẩn thận vô cùng, dịu dàng hết mực, đặc biệt là đoạn cẳng tay kia căng chặt, gân xanh nổi lên dường như đang khẽ run rẩy.
Không ngờ cái cô hồn suýt chút nữa mất mạng này lại có thể khiến đại tướng quân quan tâm đến vậy.
Thật là quỷ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Triệu Tiện vuốt vuốt chòm râu thưa thớt dưới cằm, lại nhìn về phía hương khói đang nghi ngút một cách kỳ lạ trên bàn thờ, vẻ mặt trầm tư.
…
“Thành Bắc Chu gia đời đời làm nông, đời này thế hệ thưa thớt, chỉ còn lại một mình Chu Trinh là tráng niên, nhà ở một thôn nhỏ tận cùng phía bắc Kế Huyện, nghèo khó túng quẫn, bữa no bữa đói.”
“Từ khi thê tử Chu Trinh sau khi chết bị hưu, gả cho quỷ tướng công, Chu gia liền xảy ra nhiều chuyện quái dị…”
“Ví dụ như, bài vị tổ tiên nửa đêm chảy ra máu, lau thế nào cũng không sạch, còn có sau nhà đột nhiên xuất hiện bia mộ khắc tên chủ nhà Chu Trinh, qua một ngày lại biến mất. Còn có bà mẹ già tám mươi tuổi của Chu Trinh, đêm khuya đột nhiên phát hiện mình ngủ trong quan tài…”
Trên đường đi, Thẩm Kim Loan kể lại từng manh mối mà các quỷ cô nương đã nói cho nàng nghe.
“Những quỷ cô nương khác trước và sau khi âm hôn đều chưa từng gặp quỷ tướng công. Chúng ta cảm thấy, chắc chắn là quỷ tướng công chỉ có tình cảm đặc biệt với thê tử của Chu Trinh nên mới ở lại Chu gia.”
Phía bắc Kế Huyện giáp núi, đường núi ban đêm khó đi, Cố Tích Triều xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ, u uất nói:
“Cô biết nhiều nhỉ.”
Thẩm Kim Loan khẽ giật mình, nhẹ giọng nói:
“Ta là người Kế Huyện, đương nhiên không gì không biết.”
Dây cương trên cổ tay Cố Tích Triều như đồ chơi bị nới lỏng rồi lại siết chặt, hắn thờ ơ nói:
“Trong mười chín tân nương ở Kế Huyện, cô là vị nào, tên gọi là gì?”
Tuy là một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lòng Thẩm Kim Loan lại thắt lại.
Sau khi dặn dò Triệu Tiện ba bước kia, thật ra còn có bước thứ tư.
“Bước cuối cùng, Cố Tích Triều tâm cơ sâu nặng chưa chắc đã tin hoàn toàn. Chỉ khi thật sự có người như vậy mới có thể dập tắt nghi ngờ của hắn.”
Ánh mắt nàng tùy ý lướt qua, nhìn thấy tên của một người phụ nữ đã chết trên một bài vị nói:
“Ngươi nhớ kỹ, hồn phách được gọi đến chính là ta, tên là Mạnh Như.”
…
“Mạnh Như. Ta tên là Mạnh Như.” Thẩm Kim Loan nói.
“Mạnh, Như.” Đôi môi mỏng của Cố Tích Triều khẽ động, như đang nhai kỹ cái tên này, “Mạnh cô nương.”
Nói nhiều sai nhiều, Cố Tích Triều không hỏi nữa, Thẩm Kim Loan cũng không lên tiếng, sợ lại bị hắn tìm ra sơ hở.
Hai người đến một vùng đất hoang ở rìa làng. Mấy gian nhà tranh vách đất được bao quanh bởi những trụ đá, vách tường mới xây chưa được mấy ngày trơn bóng phản quang.
Hàng rào được đẩy ra, trong sân có một mảnh đất trồng ngô, trông có vẻ đã lâu không ai chăm sóc, lá úa tàn trong tuyết.
Nhưng phía bên kia lại chất đầy những đống thóc và củ cải như núi nhỏ, trong cái thôn nhỏ này cũng coi như là nhà khá giả.
Trong sân than củi cháy ấm áp, giữa sân một chiếc nồi đồng bốc hơi nghi ngút, bên trong nấu bắp cải tươi và xương sườn lợn ngon còn dính máu, nước dùng trắng đục, thơm nức mũi.
Chu gia này, hoàn toàn không giống như những gì các quỷ cô nương nói là nghèo khó.
Căn nhà chính giữa khép hờ cửa, bên trong ánh đèn leo lét như hạt đậu, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng ho, căn nhà tranh còn lại cửa đóng then cài, trên xà nhà treo một dải vải trắng, bên trên vẽ bùa chú loằng ngoằng mấy chữ.
Dải vải trắng kia vừa nhỏ vừa ngắn như thể đã bị người ta xé xuống. Nếu không nhìn kỹ, còn không phát hiện ra.
Quả thật là vừa mới có người chết không lâu.
Cửa nhà mở ra, một người đàn ông trung niên dáng người không cao bước ra, thân hình chỉ còn da bọc xương, gầy guộc lởm chởm lại mặc một chiếc áo bông mới tinh, bụng rõ ràng nhô lên, da thịt chồng chất dưới bụng, như thể vừa ăn no xong bước ra, còn ợ hơi, đâu có vẻ gì đói rét.
Người này chắc chắn là chủ nhà Chu Trinh rồi.
Hắn thấy người lạ đến thì ngẩn ra, rụt cổ lại, đánh giá Cố Tích Triều, đột nhiên chỉ vào hình nhân giấy trong tay hắn la lớn:
“Quỷ! Có quỷ!…”
Chu Trinh sợ hãi ngã ngồi xuống đất, thần trí không rõ, la hét om sòm. Trong nhà nhanh chóng bước ra một thôn phụ còn trẻ vội vàng đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng, xoa ngực cho hắn.
Thôn phụ trẻ tuổi kia chỉ vào hình nhân giấy, dịu dàng nói:
“Đây chỉ là hình nhân giấy, không phải quỷ. Đừng sợ.”
Người đàn ông rụt rè nép vào lòng người phụ nữ, nhìn kỹ một lú, rồi nhanh chóng quay đầu nhắm mắt lại, lại cẩn thận liếc nhìn một cái nữa mới xác nhận đó quả thật chỉ là một “hình nhân giấy”. Hắn vỗ mạnh vào ngực, thở ra:
“Cái hình nhân này, dọa chết ta rồi. Ta cứ tưởng là… là quỷ đến…”
“Quỷ ở đâu ra chứ, không có đâu.” Thôn phụ kia dịu dàng dỗ dành.
Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Thẩm Kim Loan cạn lời, nhìn quanh cái sân nhỏ này, bực bội nói:
“Nơi này quả thật có quỷ. Quỷ tướng công sắp đến đòi mạng ngươi rồi.”
Vừa bước vào sân, nàng đã cảm thấy một luồng quỷ khí. Thế nhưng nó hoàn toàn khác với hơi thở mạnh mẽ của quỷ tướng công, đây giống như một luồng oán khí dai dẳng buồn bã, thoắt ẩn thoắt hiện thậm chí còn có chút ôn hòa.
Chu Trinh mãi mới hoàn hồn, nhìn thấy Cố Tích Triều tưởng là ai, đột nhiên nổi giận quát:
“Các ngươi bảo ta bỏ A Như, đi làm vợ quỷ cho cả huyện trừ tai họa, ta đều làm theo rồi, các ngươi còn đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh các ngươi, đi đi đi!…”
Cố Tích Triều trấn thủ Bắc Cương, thường mặc thường phục áo vải xanh lam giản dị, bên hông đeo đao trông không khác gì một võ nhân bình thường.
Thôn phụ kia thấy Cố Tích Triều lạ mặt nhưng khí chất phi phàm, chỉ đứng đó thôi, khí thế lạnh lùng thực sự mạnh mẽ, không giống như người do tộc trưởng phái đến. Nàng ta không dám đắc tội, nhỏ giọng hỏi:
“Thiếp họ Lương, dám hỏi vị này là?”
Cố Tích Triều đáp:
“Cố mỗ không phải người trong tộc. Nghe nói trong nhà có nhiều chuyện kỳ lạ, có lẽ có thể giúp được gì đó.”
Thẩm Kim Loan khẽ cười nhạo một tiếng. Còn giúp đỡ nữa chứ, khí thế sát thần Cố Tích Triều trông giống như đi tịch thu tài sản hơn.
Lương thị do dự một lát, trước tiên dỗ dành người đàn ông đang la hét, dỗ hắn vào nhà nghỉ ngơi. Nàng ta vén lại vài sợi tóc mai bên thái dương, nói với Cố Tích Triều:
“Các hạ muốn hỏi gì? Ta mới gả đến đây không lâu, chuyện của Chu gia ta biết cũng không nhiều.”
Thẩm Kim Loan liếc mắt, chú ý đến chiếc trâm bạc mới cài trên tóc mai của Lương thị.
Thê tử mới chết chưa lâu, vậy mà đã vội vàng cưới vợ mới về nhà, thật là nóng lòng mà. Nàng cười lạnh một tiếng, chen vào nói:
“Cứ hỏi nàng ta có từng thấy quỷ hồn đến đòi mạng không.”
Cố Tích Triều bỏ qua nàng mà nghiêm nghị hỏi:
“Cái gọi là chuyện kỳ lạ là chỉ?”
Lương thị cúi đầu xuống, khẽ nói:
“Thật ra, không có gì lớn, đại nhân mời theo ta, nhìn một cái sẽ rõ.”
Nàng ta bước đến trước một cái bếp lò nhỏ bằng đá bên cạnh căn nhà tranh phía bên phải, ngồi xổm xuống, lấy ra từ trong củi một nắm thứ gì đó đen sì nói:
“Từ tháng nay trở đi, trên bếp lò luôn có một bát cơm, dùng gạo cũ đã thiu rồi, không ăn được. Chắc là trẻ con nghịch ngợm, trộm từ nhà người khác về.”
Thẩm Kim Loan liếc mắt nhìn, nhướng mày.
Có chút thú vị. Loại gạo này nàng đã thấy ở chỗ Triệu Tiện, rõ ràng là loại gạo nếp cúng người chết, trong bát cơm còn cắm ba nén hương. Vậy mà Lương thị lại thản nhiên như không có chuyện gì.
Sau đó, Lương thị lại dẫn người đến một căn phòng khác cửa đóng then cài.
Cửa phòng vừa đẩy đã mở, trong căn phòng tối om lập tức bụi bay mù mịt.
“Đây vốn là phòng ngủ của phu quân và a tỷ. Mỗi ngày chăn trên giường đều được gấp gọn gàng nhưng trên đó dần dần mọc ra những vết đen, còn bốc mùi hôi. Là do nhà nghèo không có tiền thay mới, để lâu ngày bị mốc.”
Ánh sáng lọt vào từ ngoài cửa chiếu sáng góc tối đã lâu không có ánh sáng. Lương thị tùy ý lật tấm chăn bông gấm mới mua trên giường rồi lại nhanh chóng đậy lại.
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thẩm Kim Loan mắt tinh liếc mắt đã thấy những đốm đen loang lổ trên lớp bông mới tinh. Đó là vết mốc do người chết đã lâu nằm xuống để lại, còn thoang thoảng mùi xác chết.
Cuối cùng, Lương thị chỉ vào một căn phòng khác khép hờ cửa, không mời người vào trong mà nói:
“Mẹ chồng ta quanh năm ốm yếu, không tiện tiếp khách. Bà ấy nói, từng nhìn thấy hồn ma của a tỷ hầu hạ bà ấy dậy đi vệ sinh ban đêm. Ta và phu quân đã đợi cả đêm cũng không thấy, đều nói ban đêm bà ấy mắt mờ hoa, mơ ngủ.”
Theo lời của Lương thị, tất cả những chuyện kỳ lạ ở đây chẳng qua chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên.
Cố Tích Triều liếc nhìn cái sân nhà đổ nát, đột nhiên hỏi:
“Vậy theo cô biết, vị Chu phu nhân trước khi qua đời, có gì khác thường không?”
Lương thị bị hỏi bất ngờ, hơi ngẩn người vội vàng đáp:
“Ta biết thật sự không nhiều. Chỉ nghe nói, sức khỏe a tỷ vẫn không tốt lắm. Phu quân ngày đêm làm việc để gánh vác cả gia đình, chưa bao giờ để a tỷ làm việc nặng.”
Giọng Lương thị càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi kêu nói:
“Sau này, a tỷ càng ngày càng bệnh nặng, cái gì cũng không ăn được, có ngày uống thuốc cũng không cứu được, đêm đó liền mất…”
“Nếu không còn chuyện gì khác, thiếp còn cả nhà già trẻ phải chăm sóc, xin đại nhân tự tiện.”
Nói xong, nàng ta lập tức đóng cửa đi vào.
Cái sân nhà đổ nát này và người nhà Chu gia khắp nơi đều toát lên vẻ kỳ dị. Đặc biệt là khi Cố Tích Triều vừa hỏi đến phu nhân trước, Lương thị đã muốn đuổi khách rồi.
Đêm đã khuya, tối đen như mực, không có một tia sáng.
Cố Tích Triều chậm rãi quẹt diêm, soi sáng khắp Chu gia, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Thẩm Kim Loan khẽ nhíu mày nói:
“Lương thị trông có vẻ thẳng thắn nhưng ta luôn cảm thấy nàng ta đang che giấu điều gì đó. Cố tướng quân có cảm thấy, cái chết của vợ Chu Trinh có gì bất thường không?”
Cố Tích Triều quay đầu nhìn hình nhân giấy một cái nói:
“Những nữ tử gả cho quỷ tướng công, thi thể đều không có nơi an táng, đều được đặt ở nghĩa trang.”
“Ngày đó ta khám nghiệm những thi thể bị quỷ tướng công đoạt mạng đã thấy mấy xác chết nữ, có người mặt mày méo mó, môi trắng bệch, có người khắp người đầy vết bầm tím, chết không giống nhau.”
Thẩm Kim Loan nhớ lại, Triệu Tiện từng nói với nàng, bị ép chọn nàng làm vợ quỷ là bởi vì nàng “mệnh cách đặc biệt” có thể “giúp” trấn áp quỷ tướng công.
Phàm là những nữ tử làm vợ quỷ cho quỷ tướng công, tướng chết kỳ quái, oán khí sâu nặng. Người bình thường tuổi thọ đã hết sẽ không có oán khí nồng nặc như vậy.
Nàng trầm ngâm nói:
“Những nữ tử gả cho quỷ tướng công đều không bình thường, đa phần chết bất đắc kỳ tử. Vậy thì, vợ Chu Trinh cũng nhất định không phải do chết bệnh rồi?”
Cố Tích Triều cúi đầu, không nhìn quanh sân nhà Chu gia kỳ dị nữa mà chậm rãi nhìn về phía hình nhân giấy.
Ánh lửa lay động trong tay hắn chiếu lên khuôn mặt vốn lạnh lùng dường như lại có một cảm giác dịu dàng.
“Mạnh cô nương, vậy còn cô,” Hắn mặt mày trầm tĩnh, nhìn nàng chăm chú hỏi, “Ngươi chết như thế nào?”
【Lời tác giả】
Nguyên nhân cái chết của nữ chính là bí ẩn xuyên suốt toàn bộ câu chuyện, mọi người có thể thông qua những diễn biến tiếp theo, từ từ đoán xem ha ha
Dù sao cũng không thể là do Tiểu Cố của chúng ta giết.