Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 13

Thẩm Kim Loan thực ra đã quên gần hết những ký ức trước khi chết.

Có lẽ khoảng thời gian bị giam cầm trong quan tài quá dài, nàng gần như đã lãng quên. Nhưng nguyên nhân cái chết quá giống nhau của vợ Chu Trinh lại đánh thức những ký ức mà nàng cố tình chôn giấu.

Nàng nhớ lại, trước khi chết, nàng đã nhận được một cành đào xuân sơn do Cố đại tướng quân ở tận Bắc Cương sai người mang đến.

Thời gian đó, hoàng thành tuyết rơi liên miên mấy ngày liền. Nàng bị Nguyên Hoằng giam cầm ở Vĩnh Lạc Cung, bệnh nặng không xuống giường được, một mình nằm trong hậu điện tối tăm.

Nhìn thấy cành đào từ xa xôi đưa đến, người bệnh tật ủ rũ như nàng hiếm khi thấy tinh thần phấn chấn, không biết là vì đây là cành đào xuân sơn mà nàng thích nhất khi còn nhỏ hay là vì biết Cố Tích Triều chưa chết ở Bắc Cương.

Tuy nhiên, bát thuốc theo sau đó đã đập tan mọi suy nghĩ miên man của nàng.

Chưa kể, sau khi chết hồn phách nàng còn bị giam trong quan tài, lâu ngày không được giải thoát.

Chỉ cần nghĩ đến cảm giác ngột ngạt vô cùng đó, trong lòng nàng lại dâng lên nỗi kinh hoàng và phẫn hận sâu sắc, một bụng oán niệm xông thẳng lên đầu, lớp giấy trên người “rào rào” rung lên.

Tuy nhiên, vừa nói ra, nàng đã hối hận. Nhỡ đâu, Mạnh Như cô nương mà nàng mượn danh không bị hạ độc chết, đã bị Cố Tích Triều khám nghiệm tử thi ở nghĩa trang rồi, vậy chẳng phải nàng đã lộ tẩy hết rồi sao?

Thẩm Kim Loan chột dạ liếc nhìn.

Trong khóe mắt, ánh mắt Cố Tích Triều không còn vẻ sắc bén thường ngày, thậm chí dường như có chút ngơ ngác khác thường. Nửa khuôn mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối như bị nhốt trong một cái lồng sâu không thấy đáy.

Vừa nãy có một khoảnh khắc, nàng thực sự muốn hỏi hắn:

Cố Tích Triều, vì sao ngươi hạ độc giết ta?

Vì sao khi hạ độc giết nàng còn muốn giết người đoạt tim, gửi đến cành đào xuân sơn  mà nàng thích nhất khi còn nhỏ.

Ý nghĩa của cành đào xuân sơn, trời biết đất biết, chỉ có hai người họ biết.

Nhưng Thẩm Kim Loan cuối cùng vẫn nhịn được.

Cố Tích Triều muốn giết nàng còn cần lý do gì sao?

Ánh lửa của bật lửa yếu dần, mơ hồ thấy đôi môi mỏng của Cố Tích Triều hơi tái xanh, khẽ run rẩy.

Dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Hiếm khi thấy Cố Tích Triều có vẻ khó xử như vậy, trong lòng Thẩm Kim Loan bỗng thấy thoải mái lạ thường, chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua chuyện này rồi phất tay áo, hỏi quỷ hồn trong bát:

“Là ai hạ độc giết cô?”

Hồn phách của vợ Chu Trinh lại không trả lời, chỉ u uất thở dài.

Không cần đoán, cũng biết hung thủ là ai.

Vừa nghe thấy câu nói của quỷ hồn, Chu Trinh sợ đến vãi cả mật, chỉ cố gắng chui vào khe hở dưới giường.

Dù hắn trốn ở đâu, những tiếng thở dài u oán này, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nhưng lại vang vọng bên tai hắn, không chỗ nào không lọt tới.

Câu nói này dường như đưa hắn trở về một tháng trước, cái ngày mà hắn tự tay hạ độc the etuwr kết tóc của mình.

Năm nay, Bắc Cương tuyết lớn, bảy ngày bảy đêm mới ngừng. Tuyết dày năm thước, sông băng đóng, vận chuyển lương thực gặp nhiều trở ngại, sương giá hại lúa mì, ba châu mười mấy huyện ở Bắc Cương có hàng trăm người chết vì đói rét mỗi ngày.

Vốn chỉ là một ngày bình thường. Trời lạnh giá, Chu Trinh đã đói mấy ngày liền đội gió tuyết ra đồng đào chút rễ cây, cho cả nhà già trẻ ốm yếu ăn cầm hơi.

Lề mề mãi một canh giờ vẫn chưa ra khỏi cửa thì tộc trưởng chưa từng đến nhà lại đến.

Bọn họ đội mũ da dày, mặc áo da cừu dày, đích thân đến nhà hắn nhét một thỏi vàng vào tay hắn, hứa hẹn sau khi thành công sẽ có nhiều hơn nữa. Chu Trinh cả đời chưa từng thấy thỏi vàng nào lớn như vậy, ánh vàng lấp lánh làm hắn hoa mắt, trong lòng chấn động.

Một khi con người ta nổi lòng tham thì nó sẽ sinh sôi nảy nở như cỏ dại.

Ngày đó, hắn không đi làm, lang thang vô định trên đường phố mấy canh giờ, khi về nhà, trong tay hắn xách một miếng bánh ngọt và một gói thuốc bắc.

Hắn tự tay nhặt củi đốt lửa, nấu bát thuốc kia, ngây ngốc ngồi canh một canh giờ, mãi đến khi ngọn lửa bên dưới tắt ngấm, thuốc cũng sắp cạn mới nhớ ra bưng vào.

“Nếu thuốc đắng quá, nàng ăn chút bánh ngọt rồi uống…” Hắn đã lâu không nhìn thẳng vào người vợ ốm yếu tiều tụy, miễn cưỡng dỗ dành rồi đặt miếng bánh ngọt béo ngậy bên cạnh nàng.

Người vợ như được sủng ái mà rơi lệ, lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bàn tay run rẩy nhận lấy bát thuốc màu nâu sẫm.

Đêm đó, hắn không trở về phòng nữa, ở ngoài trời tuyết xoa tay, giậm chân thức trắng một đêm.

Nửa đêm về sau, lạnh quá chịu không nổi nữa, hắn nghe thấy bên trong dường như không có động tĩnh gì liền đẩy cửa bước vào.

Trên giường, người vợ nằm im như một ngọn núi, cứng đờ không động đậy, dường như đã tắt thở. Từ khe hở của chăn, lộ ra một bàn tay khô gầy rũ xuống nửa vời.

Hắn từng bước tiến lại, siết chặt đầu ngón tay trong lòng bàn tay đến nỗi run rẩy không ngừng, vừa sợ hãi, vừa mong đợi.

Vừa bước đến trước giường, bàn tay rũ xuống kia đột nhiên giơ lên, nắm chặt lấy tay hắn, gân tay nổi rõ từng sợi.

Hắn sợ đến mức suýt chút nữa thì hét lên, muốn dùng sức hất tay nàng ra.

“Phu quân…”

Vợ hắn co giật, sắc mặt còn trắng hơn cả tiền giấy, khóe miệng trào bọt mép. Nàng dường như cũng đã thức trắng một đêm, hấp hối thoi thóp, môi mấp máy, muốn nói gì đó với hắn.

Nhưng hắn chỉ nghĩ đến việc giật tay nàng ra, trong lúc hoảng loạn, hắn nghe rõ nàng đang nói gì:

“Phu quân ơi, thuốc này không đúng, đừng cho mẹ uống.”

Người vợ vốn yếu đuối của hắn, trước khi bị hắn hạ độc chết đã dùng hết sức lực cuối cùng, kiên cường muốn làm một việc, không phải là mắng chửi, không phải là báo thù mà là nói với hắn thuốc này không đúng, đừng cho mẹ chồng uống.

Đừng hại mẹ hắn nữa.

Nói xong lời trăng trối này, tay người phụ nữ vô lực rơi xuống, không còn động tĩnh gì nữa.

Chu Trinh ngây người tại chỗ rất lâu, trong lòng trống rỗng mờ mịt, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Đầu giường, miếng bánh ngọt vẫn còn nguyên, hương thơm vẫn còn.

Dưới đất, chiếc bát sứ đựng thuốc độc rơi xuống, vỡ thành bốn mảnh.

Giờ phút này, những mảnh sứ vỡ đã ghép lại thành chiếc bát hoàn chỉnh, những vết nứt lớn như dao cắt, chói mắt kinh hoàng.

“Thuốc này không đúng, đừng cho mẹ uống.”

Chu Trinh, kẻ đã tự tay hạ độc giết vợ đã ngã quỵ xuống đất, bò loạn xạ, đưa tay muốn níu lấy vạt áo choàng của Cố Tích Triều, nhích người muốn trốn sau lưng hắn, vừa kêu la thảm thiết:

“Cứu ta…”

Trong mắt Thẩm Kim Loan vừa ghê tởm vừa bi ai, lắc đầu nói:

“Nàng không đến hại ngươi đâu.”

Sau khi vợ Chu Trinh bị bát thuốc độc kia g**t ch*t, bát sứ vỡ tan, hồn phách cũng theo đó mà tan tác. Khi chết, nàng nắm chặt bát sứ trong tay, chấp niệm của nàng cũng vì thế mà bám vào những mảnh vỡ.

Nơi bốn mảnh vỡ nằm chính là cuộc đời ngắn ngủi và bình dị của nàng. Gả vào Chu gia chăm sóc chồng con, hiếu kính mẹ chồng, quán xuyến việc nhà, gấp chăn nấu cơm, chăm sóc con nhỏ, những chuyện vụn vặt chiếm hết thời gian của nàng.

Nhưng chưa bao giờ có ý định hại người.

Chu Trinh đương nhiên không tin. Hắn hại chết vợ để có được một khoản tiền lớn, cả đời chưa bao giờ giàu có đến thế, quay đầu xây nhà mới, còn cưới vợ mới.

Hắn chỉ cho rằng nàng nhất định quay về đòi mạng hắn, cả nhà ôm đầu chạy trốn, cuối cùng co rúm lại trốn ở góc tường.

Hồn phách của vợ Chu Trinh chậm rãi theo hắn di chuyển, vẻ mặt bình tĩnh, không giống như lệ quỷ gì cả. Trước khi chết nàng bệnh nặng, gầy đến mức da bọc xương, bóng ma trông rất nhỏ bé, không đỡ nổi bộ quần áo rách nát trên người.

Nàng nhìn dáng vẻ điên cuồng hèn nhát của trượng phu, thở dài một hơi, trong mắt chỉ còn lại sự thương xót nói:

“Chu Trinh, khi ngươi đưa cho ta bát thuốc đó, ta đã hiểu sự lựa chọn của ngươi rồi.”

“Sau khi tộc trưởng đến, ngươi liền bất an, về nhà còn mua cho ta một miếng bánh ngọt. Nhà mình làm sao mua nổi thứ đó…”

“Vốn nghĩ rằng, cứ như vậy mà đi cũng tốt, nhà có tiền rồi, mọi người đều có thể sống tốt hơn. Nhưng thuốc đắng quá, đắng đến xé lòng xé dạ, ta lăn lộn trên giường cả đêm, gần sáng mới tắt thở.”

Nói rồi, trên khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ lại lộ ra một nụ cười đắm đuối:

“Khi ta đau đớn đến chết đi sống lại, ta nhớ lại ngày chúng ta thành thân, ngươi sợ ta đói cũng lén lút nhét cho ta một miếng bánh ngọt mà ngươi không nỡ ăn. Cái hương vị đó, ta vẫn luôn nhớ.”

Chu Trinh ngây người, đập mạnh vào trán, nước mắt giàn giụa.

Thẩm Kim Loan cười lạnh một tiếng, nhớ lại cành đào núi xuân sơn được gửi từ ngàn dặm xa xôi đến kinh đô. Ánh nắng chiếu xuống, những đường gân nhỏ trên cánh hoa vẫn còn rõ mồn một.

“Thật đáng hận,” Ánh mắt lạnh lẽo của nàng như có như không liếc về phía Cố Tích Triều, nghiến răng nói, “Trước khi hạ độc, còn giả vờ tốt bụng đưa một miếng bánh ngọt đến.”

Đôi môi mỏng của Cố Tích Triều khẽ nhếch lên, không nói gì, dường như không chút sinh khí, vô tri vô giác, chỉ có những ngón tay siết chặt dưới tay áo gần như muốn gãy lìa.

Vợ Chu Trinh đứng ở trên cao nhìn Chu Trinh đang ôm đầu, khép mắt lại, thê lương nói:

“Bánh ngọt ta không động đến, người sắp chết rồi, ăn phí lắm vẫn là để lại cho Quý nhi đi.”

“Trong nhà này, điều ta không yên tâm nhất chỉ có Quý nhi thôi.”

Đúng như Cố Tích Triều dự đoán, tàn hồn của vợ Chu Trinh vẫn còn vương vấn ở Chu gia, thỉnh thoảng để lại những dấu vết quỷ dị đáng sợ, chỉ là lo lắng đứa con nhỏ mất mẹ, không nơi nương tựa.

Từ đầu đến cuối không hề có ý định hại người. Mà là nghĩ rằng chồng và kế mẫu kiêng kỵ oan hồn cũng sẽ đối xử tốt với con trai nhỏ của nàng.

Chỉ cần oan hồn nàng còn ở đó một ngày, Chu Quý sẽ có thể sống bình thường, không bị hà khắc.

Thẩm Kim Loan nhìn vợ Chu Trinh, lòng nặng trĩu.

Cánh tay nàng cứng đờ rũ xuống, những vết bầm tím lộ ra ánh đỏ, trên làn da trong suốt mơ hồ có thể thấy những mảng xanh tím lớn, hình dạng lơ lửng, cứng ngắc như những mảnh thi thể đang di chuyển.

Đặc biệt, sắc thái của hồn phách rất ảm đạm, thậm chí không thể duy trì hình thể, nhẹ bẫng như một cơn gió mạnh có thể thổi bay.

Thẩm Kim Loan nhớ lại lời cảnh báo mà Triệu Tiện đã nói với nàng, không khỏi nói:

“Nhưng cô như vậy cũng không phải là kế lâu dài. Tàn hồn nếu không nhập luân hồi, cuối cùng sẽ có một ngày tan biến vào đất trời, không thể chuyển thế nữa.”

Ánh mắt khô khốc của vợ Chu Trinh nhìn về phía hình nhân giấy, khẽ cúi đầu rồi lại ngẩng lên, cười không sợ hãi:

“Đời này, chỉ cần có thể bảo vệ Quý nhi, ta đã mãn nguyện rồi.”

Thái độ nàng ôn hòa, không giống quỷ hồn mà chỉ là một người mẹ hiền.

Thẩm Kim Loan cụp mắt xuống không nói gì nữa, lòng bàn tay siết chặt, muốn làm gì đó nhưng lại lực bất tòng tâm. Nàng không còn là hoàng hậu nắm giữ quyền lực, chỉ là một cô hồn khó bảo toàn chính mình.

“Lệnh lang có thể vào quân đội của ta.”

Một giọng nói trầm ổn mạnh mẽ vang lên.

Dù sao cũng là đại tướng quân quen chỉ huy hàng vạn quân, Cố Tích Triều vừa mở miệng, hồn phách của Thẩm Kim Loan và vợ Chu Trinh gần như đồng thời chấn động.

“Tuy chưa chắc có thể vinh hoa phú quý, chỉ cần không làm lính đào ngũ, từ nay về sau chắc chắn sẽ có cơm no áo ấm.”

Ngay từ đầu, Cố Tích Triều đã hiểu rõ điều mà vợ Chu Trinh lo lắng, từng chữ đều đi vào thực tế.

Vẻ mặt người đàn ông trầm tĩnh, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng vô tình đó. Nhưng giọng điệu của hắn tuy lạnh nhạt nhẹ nhàng lại luôn có một khí thế khiến người ta tin tưởng sâu sắc.

Ngay cả Thẩm Kim Loan cũng phải thừa nhận, Cố đại tướng quân không bao giờ hứa hẹn bừa bãi nhưng một khi đã nói ra thì ngàn cân không lay chuyển, cả đời ắt sẽ thực hiện. Chu Quý có thể vào dưới trướng Cố Tích Triều, được hắn dạy dỗ coi như là kết cục tốt nhất rồi.

Vợ Chu Trinh đương nhiên cảm kích vô cùng, vội vàng gật đầu, cúi người quỳ xuống muốn bái lạy hai người:

“Chỉ cần các ngài chịu nhận nuôi nó, có thể cho nó có miếng ăn thì dù kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng cam lòng.”

Thẩm Kim Loan vẫy tay ngăn nàng hành lễ, nói:

“Không cần cô kiếp sau làm trâu làm ngựa. Chuyện kiếp này, kiếp này giải quyết, chúng ta không giúp cô vô ích, là muốn hỏi cô một chuyện.”

“Những quỷ cô nương khác đều nói cô và quỷ tướng công có quen biết, cô có biết làm thế nào để tìm được hắn không?”

Nghe thấy từ “quỷ tướng công”, vợ Chu Trinh khẽ giật mình, cúi đầu như đang do dự nói:

“Tuy ta gả cho hắn nhưng ta thực sự chưa từng gặp hắn…”

Thẩm Kim Loan truy hỏi:

“Hỉ sự của cô, hắn không xuất hiện sao?”

Vợ Chu Trinh lắc đầu nói:

“Không có. Đoàn rước dâu đến cuối đường sẽ trượt xuống vách núi, ta và những quỷ cô nương quỷ cũng vậy, sau đó hồn phách tự do đi lại, đến bóng dáng hắn ta cũng chưa từng thấy.”

“Vậy thì lạ rồi. Chỉ có hỉ sự của ta, hắn đến sao?” Thẩm Kim Loan nhíu chặt mày, không khỏi nhớ lại, “Khi đó ta ở trong kiệu hoa, từng cảm thấy một luồng quỷ khí, còn nhìn thấy một bóng đen ở trong rừng, chắc chắn là quỷ tướng công rồi. Khi đó ta còn tưởng rằng, hắn đến đón dâu…”

“Không chỉ một lần. Lần thứ hai chúng ta dùng âm hôn để giăng bẫy bắt người, quỷ tướng công cũng đến.”

Nếu quỷ tướng công chưa bao giờ gặp tân nương của hắn, vì sao lại cứ xuất hiện xung quanh nàng?

Thẩm Kim Loan cảm thấy da đầu tê dại, thân hình lung lay, hình nhân giấy nếu không được Cố Tích Triều ôm chặt, có lẽ đã ngã vào tuyết rồi.

Nàng lén liếc nhìn Cố Tích Triều, chỉ thấy sắc mặt hắn cũng đột nhiên trở nên rất khó coi, đôi mắt đen ẩn hiện tia máu.

Rõ ràng hắn cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của chuyện này giống như nàng.

Mặt nàng trắng bệch như tro tàn, cúi đầu trầm ngâm nói:

“Hễ có ta ở đó, quỷ tướng công đều sẽ xuất hiện…”

Ngước mắt lên lần nữa, nàng hít một hơi lạnh nói:

“Hắn nhắm vào ta.”

Vợ Chu Trinh đột nhiên trợn to mắt, nhìn từ trên xuống dưới hình nhân giấy Thẩm Kim Loan, hỏi:

“Cô là người Bắc Cương?”

“Đúng vậy.”

“Tổ tiên có phải là quân hộ không?”

“Tổ phụ và hai đời cha chú đều phải.”

“Đã từng gả chồng?”

“Đúng vậy.”

“Nhà chồng ở đâu?”

“Xa lắm.”

“Tiểu nương tử, ngươi… ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Khi chết là hai mươi ba tuổi.”

Vợ Chu Trinh tính toán một hồi, chợt vỗ đùi, bừng tỉnh ngộ ra:

“Chẳng lẽ cô chính là… người yêu phương xa mà quỷ tướng công cưới về đó sao!”

【Lời tác giả】

Tiểu Cố: Nắm đấm to như cái nồi cát thấy chưa?

Sao làm quỷ rồi mà vẫn còn đến l*m t*nh địch của ta hả???

Bình Luận (0)
Comment