Lời đồn ở Kế Huyện kể rằng, quỷ tướng công sinh ra ở Bắc Cương, khi còn sống từng có một người yêu trạc tuổi. Hai người đã đính hôn nhưng hắn lại chết ở Hào Sơn trước khi cưới, vì vậy sau khi chết âm hồn không tan, vẫn luôn tâm niệm về người yêu.
Thẩm Kim Loan khi còn nhỏ ở Bắc Cương, sống phóng khoáng tự do, không bị gò bó, thường chơi đùa với đám con cháu của những gia đình hào tộc và quân nhân. Thời niên thiếu cùng nhau uống rượu, cùng nhau cưỡi ngựa, tiếng cười vang vọng đất trời cho đến khi mỗi người một ngả, tan tác khắp nơi.
Khi nhị ca đến kinh đô thăm nàng từng nói, sau khi nàng đi, những thiếu niên ở Bắc Cương vẫn luôn nhớ đến nàng. Lúc đó, bị giam trong viện học nữ công, nàng luôn nghĩ rằng, cả đời này nhất định phải trở về một chuyến, gặp lại những người bạn cũ.
Thế nhưng, sau trận thua thảm bại chưa từng có ở Vân Châu, biết bao nhiêu trai tráng Bắc Cương đã chiến tử sa trường, thân xác gói trong da ngựa. Vạn dặm Bắc Cương, người xưa đã khuất.
Chẳng lẽ, quỷ tướng công là một trong những người bạn chơi của nàng khi đó?
“Không đúng.”
Cố Tích Triều đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Kim Loan ngơ ngác ngẩng đầu, liếc mắt thấy ánh mắt Cố Tích Triều lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, vợ Chu Trinh sợ hãi đến mức trốn ra sau hình nhân giấy.
“Chỗ nào không đúng?” Nàng hỏi dồn.
Cố Tích Triều ôm đao trước ngực, liếc nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm nói:
“Triệu Tiện từng bói toán, vị hôn thê ban đầu của quỷ tướng công vẫn còn sống, chỉ là không ở Bắc Cương, điều này không phù hợp với Mạnh cô nương.”
Nói ngắn gọn, dứt lời liền quay đầu đi, không nói nữa.
Thẩm Kim Loan hồi tưởng lại, nàng ở Bắc Cương chưa từng đính hôn với ai liền giả bộ “ồ” một tiếng.
Vợ Chu Trinh hứng thú, khuôn mặt u ám nở nụ cười, vui vẻ nói:
“Vậy chẳng lẽ, quỷ tướng công đột nhiên thích cô rồi?”
Thẩm Kim Loan dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn hồn phách mình tóc tai bù xù, không rõ mặt mũi.
Đại tỷ ơi, ta thế này, đến kẻ thù lớn nhất của ta còn không nhận ra, tỷ xem khắp người ta đi, có chỗ nào đáng để quỷ tướng công thích không.
Nàng thầm đảo mắt, vô tình liếc qua, chỉ thấy sắc mặt Cố Tích Triều đã vô cùng khó coi, ngón tay đặt trên chuôi đao, thậm chí còn âm trầm hơn cả hồn ma này.
Thẩm Kim Loan dời mắt, khẽ ho vài tiếng lại hỏi vợ Chu Trinh:
“Những quỷ cô nương đó đều nói, quỷ tướng công và cô có chút duyên phận, chúng ta mới đặc biệt tìm đến đây.”
Vợ Chu Trinh cúi đầu, do dự rất lâu mới ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:
“Các người là ân nhân của ta và Quý nhi… Được, ta nói cho các người biết.”
“Khi phụ thân ta còn sống, khoảng mười mấy năm trước, ở ngoài quan ải vô tình đào được hài cốt của hắn đã lập cho hắn một ngôi mộ gió ở phía bắc Hào Sơn. Có lẽ, các người có thể tìm thấy hắn ở đó.”
Nàng nhìn hai người rồi nhỏ giọng nói:
“Hắn đã chết hơn mười năm rồi, còn lâu hơn cả chúng ta, chấp niệm sâu nặng, là một người rất đáng thương…”
Ánh mắt Thẩm Kim Loan phức tạp, nhẹ giọng nói:
“Sao cô không nói sớm? Nói rồi, có lẽ cô đã không phải chịu ép gả cho quỷ tướng công.”
Vợ Chu Trinh nhíu mày, hồn phách trong suốt khẽ rung động, ánh mắt tối sầm lại nhưng vẫn kiên định:
“Ta sợ người Kế Huyện biết được sẽ trăm phương ngàn kế phá hủy mộ gió của hắn, hại hắn không được siêu sinh. Trước khi mất phụ thân đã từng nói, quỷ tướng công không phải là ác quỷ, là một anh hùng, phụ thân không muốn ai quấy rầy hắn… Ta đã hứa với phụ thân, chết cũng không được nói, cả đời này của ta coi như đã làm được.”
Không ngờ một huyện biên giới nhỏ bé như Kế Huyện lại có nữ tử giữ lời hứa đến mức không màng sống chết như vậy. Thẩm Kim Loan tâm thần rung động, nhìn nữ quỷ đang thao thao bất tuyệt, không khỏi hỏi:
“Quỷ tướng công không phải là lệ quỷ sao, cô và phụ thân cô, còn cả những quỷ cô nương kia dường như đều không sợ hắn, cũng không hận hắn?”
Vợ Chu Trinh khẽ nhếch khóe miệng cứng đờ, cười nói:
“Sau khi ta chết mới hiểu ra, quỷ tướng công chẳng qua chỉ là thủ đoạn thao túng lòng người của các tộc trưởng thôi. Bọn họ biết lòng người sợ quỷ liền nghĩ ra cái kế độc ác này, trên đời này, không gì có thể khống chế con người ta hơn sự sợ hãi.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hình nhân giấy rồi lại hỏi ngược lại:
“Hơn nữa, cùng là quỷ hồn, có gì đáng sợ chứ, quỷ có đáng sợ bằng người không? Cô cứ nghĩ xem, kẻ hại chúng ta thảm hại như thế này, rốt cuộc là người hay là quỷ?”
Thẩm Kim Loan nhất thời nghẹn lời.
Vợ Chu Trinh vẫn không yên tâm, lại hỏi Cố Tích Triều vài chuyện trong quân doanh.
Lòng mẹ thương con, đại khái là như vậy. Những chuyện vụn vặt hàng ngày của con cái đều là những điều mà họ quan tâm nhất.
Thẩm Kim Loan về sau có chút mất kiên nhẫn. Nhưng Cố Tích Triều lại hoàn toàn không lộ ra vẻ bực bội nào, vô cùng kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi, giọng nói trầm thấp và dịu dàng.
Sau khi vợ Chu Trinh hỏi xong, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, tâm nguyện đã thành, ngay cả màu sắc của hồn phách cũng không còn ảm đạm nữa.
Một tia sáng yếu ớt xé tan màn đêm vô tận, xuyên qua những ngọn núi xa xôi mà đến chiếu rọi khắp mặt đất. Thân thể hồn phách của vợ Chu Trinh bắt đầu trở nên càng lúc càng nhạt, giống như một bức họa đã phai màu theo năm tháng.
Vợ Chu Trinh hành lễ với hai người:
“Ta phải lên đường rồi, con nhỏ xin nhờ hai vị. Sau này nếu có sai khiến gì nhất định sẽ không chối từ.”
Thẩm Kim Loan gật đầu đáp lễ.
Việc vợ Chu Trinh không đi đầu thai, không giống như những nữ tử khác bị ép âm hôn mang trong lòng oán hận, muốn tìm kẻ hại mình báo thù. Ngược lại, khi chết nàng ấy thậm chí còn cam tâm tình nguyện.
Chấp niệm mạnh mẽ của nàng ấy cũng chỉ vì một mình con trai Chu Quý. Giờ đã giao phó xong con nhỏ, tâm nguyện đã thành, nàng ấy đã có thể yên tâm đi luân hồi chuyển thế.
Trên trời rơi xuống những bông tuyết trắng xóa, bay lả tả khắp mặt đất.
Vợ Chu Trinh từ biệt một người một quỷ, trong ánh sáng rực rỡ bay về phía xa như đang du ngoạn, chợt biến mất. Nhìn lại, bóng dáng nàng đã ở ngoài mười trượng, đang bay về phía chân trời bao la dần dần xa khuất.
Trong sự tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng gọi:
“Mẹ!”
Thẩm Kim Loan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé gầy gò từ xa chạy tới.
Là Chu Quý.
Đôi giày bông của nó chạy vài bước đã rách toạc, nó dứt khoát chân trần chạy trên tuyết, những bước chân nhỏ bé dường như đang cố gắng hết sức để đuổi theo cái bóng cô đơn kia.
Bầu trời bao la, vô biên vô tận. Cái bóng cô đơn bay đi trên trời và đứa trẻ nhỏ bé dưới đất cách nhau một khoảng xa xôi, càng lúc càng xa, cuối cùng hóa thành một vệt sáng trong veo biến mất.
“Mẹ đừng đi…”
Tiếng trẻ con non nớt vang vọng giữa trời băng giá, nức nở không ngừng.
Nước tuyết bắn lên thấm vào chiếc áo bông rách nát của nó, là do a nương từng đường kim mũi chỉ may cho nó dưới ánh đèn.
Con búp bê vải vụn nắm chặt trong tay rơi xuống, vùi vào tuyết, là do a nương và nó cùng nhau nhặt những mảnh vải vụn của người khác về khâu lại. Đường kim mũi chỉ to là do nó khâu, đường kim mũi chỉ nhỏ là do a nương khâu.
Dù áo không đủ che thân, bụng không đủ no, mẹ nó vẫn luôn muốn dành cho nó những điều tốt nhất.
Mẹ nó không phải là quỷ. Nó sẽ nghe lời mẹ, ngoan ngoãn lớn lên, chăm chỉ làm việc, sau này còn may áo mới cho mẹ, xây nhà lớn, mời thầy thuốc giỏi nhất…
Nhưng từ nay về sau, nó không còn mẹ nữa.
Chu Quý bước chân lảo đảo, ngã nhào xuống tuyết.
Không xa, có người đạp tuyết mà đến, cúi người xuống, chậm rãi nhặt con búp bê vải vụn từ trên tuyết, phủi lớp tuyết, đưa đến trước mặt nó.
Chu Quý ngước đôi mắt mơ hồ lên, trước tiên nhìn thấy cổ tay áo người kia thêu một đóa hoa cánh trắng phác họa. Ánh mắt dời lên, thấy một người đàn ông dáng người thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị.
Là người đàn ông đã cho nó kẹo mạch nha.
Trong cánh tay còn lại của hắn, vẫn ôm một hình nhân giấy buồn cười. Người quân sĩ mặc giáp trụ vừa nãy vẫn luôn trông chừng nó, giờ đứng sau lưng hắn, uy nghiêm kính cẩn.
Chu Quý ôm chặt con búp bê vải vụn, bĩu môi, vẻ mặt bướng bỉnh:
“Con không đi đâu hết, con muốn đi tìm mẹ.”
Người đàn ông nhìn nó, lạnh lùng nói:
“Mẹ của con đã đi rồi. Những người khác trên đời này, ngoài thương hại con ra chỉ muốn giẫm thêm một chân khiến con không bao giờ đứng dậy được nữa.”
Giọng người đàn ông tuy bình thản nhưng khí thế lại khiến người ta e sợ. Chu Quý không nói gì, nước mắt lưng tròng, cố gắng không để một giọt nào rơi xuống.
Cố Tích Triều khoanh tay đứng đó, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những ngọn núi ở chân trời, bình tĩnh nói:
“Khi mẹ ta mất, ta cũng giống như con hôm nay, không làm được gì cả.”
Hắn khép mắt lại, ngón tay thon dài nắm lấy chuôi đao, nhẹ nhàng v**t v* những đường vân trên vỏ đao. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đen của hắn sâu thẳm và mạnh mẽ:
“Ta hối hận vì mình không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ được mẹ. Vì vậy ta thề, trong quãng đời còn lại sẽ không bao giờ khiến bà thất vọng, vĩnh viễn không bao giờ bất lực như vậy, vĩnh viễn không bao giờ hối hận như vậy nữa.”
Chu Quý ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ bé từ từ ngưng tụ ánh sáng.
“Nếu con không đủ mạnh mẽ sẽ có người bắt nạt con, bắt nạt mẹ con.”
Cố Tích Triều giơ tay, chỉ về phía nơi vệt sáng trong veo cuối cùng tan biến ở chân trời nói:
“Từ nay về sau, mẹ con sẽ ở trên trời nhìn con, con cũng không muốn mẹ con thất vọng đúng không?”
Chu Quý ngẩn người một lúc rồi dùng sức gật đầu.
Cậu bé mạnh mẽ không cần ai giúp, tự mình mò mẫm bò dậy từ tuyết, cắn môi lau đi vết tuyết, gạt nước mắt đứng thẳng người.
Không thể để mẹ bị bắt nạt, cũng không muốn mẹ thất vọng. Câu nói này như một hạt giống, nảy mầm trong trái tim cậu bé đang tuyệt vọng và cằn cỗi.
Cuối cùng Chu Quý nhìn căn nhà một cái, nhanh chân theo kịp người quân sĩ phía trước đang dẫn cậu đi, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Rất lâu sau, gió tuyết ngừng rơi, Cố Tích Triều vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Sau cơn tuyết, đất trời bao la, bóng dáng cô đơn của hắn và bóng lưng xa dần của Chu Quý dần dần hòa làm một.
Lần này, Thẩm Kim Loan hiếm khi im lặng, không nói một lời.
Nàng nhớ lại quá khứ về mẹ ruột của Cố Tích Triều.
Tương truyền, năm xưa Cố Hầu gia khi còn trẻ du ngoạn ở Lâm An, từng có mối tình với một vũ nữ trên thuyền hoa. Người đó sinh ra Cố Tích Triều nhưng mãi không thấy hầu gia đến, hai mẹ con nghèo khổ không sống nổi đành dắt nhau đi ngàn dặm lên kinh đô nhưng lại bị tổ mẫu Cố gia sai người đuổi ra.
Người phụ nữ ngay lập tức giao đứa bé Cố Tích Triều còn nhỏ cho người hầu trong Hầu phủ, còn mình thì để lại một bức thư rồi dứt khoát rời đi.
Đợi Hầu gia tan triều tìm người, người phụ nữ đó đã tự gieo mình xuống sông mà chết, chỉ để lại thanh kim đao năm xưa hai người định tình, hắn đã tặng cho nàng.
Để không liên lụy đến con trai, không làm hỏng thanh danh sau này của con, người làm mẹ chỉ còn cách chết, để trải đường bằng phẳng cho con.
Từ đó về sau, Cố Tích Triều được nuôi dưỡng trong phòng của đích mẫu Cố gia, được dạy dỗ như con trai trưởng, trên dưới kinh đô chưa từng có ai dám coi thường dù chỉ một chút.
Nỗi đau mất mẹ, không ai có thể nói ra càng không thể nói, chưa bao giờ thể hiện trước mặt người khác. Nhưng hôm nay nhìn thấy Chu Quý, nàng mới có thể phần nào cảm nhận được tâm trạng của Cố Tích Triều lúc đó.
Khó trách sau này khi Cố Từ Sơn chết, Cố Tích Triều để đoạt lấy vị trí gia chủ Cố thị trở nên tàn nhẫn quỷ quyệt, không từ thủ đoạn, không niệm tình thân đến tận bây giờ vẫn đang truy sát Cố gia, chắc chắn cũng có nguyên nhân này.
Tuyết đã ngừng rơi từ lâu.
Cố Tích Triều đứng trong tuyết trắng xóa, dáng người cao lớn, áo choàng phủ đầy tuyết, vẻ tiêu điều khó tả.
Thẩm Kim Loan đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối:
“Cho dù không phải vì tung tích của quỷ tướng công, ngươi cũng sẽ cứu đứa bé Chu Quý mất mẹ kia, đúng không?”
Hàng mi dài của người đàn ông khẽ động, chậm rãi gật đầu.
Quả nhiên là vậy.
Thẩm Kim Loan hỏi như vậy là vì nàng vô cớ nhớ lại lần đầu gặp Cố Tích Triều khi còn nhỏ.
Hắn đã cứu nàng khi nàng bất lực nhất.
…
Năm mười tuổi, nàng mang theo sứ mệnh của gia tộc vào kinh, vì từ nhỏ đã mất mẹ, bị một đám con cháu thế gia chế giễu ngay tại yến tiệc.
Đó là yến tiệc thưởng cúc của các gia đình quý tộc vào mùa thu, nàng – người vừa từ Bắc Cương đến kinh đô cũng có mặt, vì không biết cách dùng bộ đồ nghề ăn cua mà lo lắng bất an.
Trong yến tiệc,đám con cháu thế gia nhìn nàng từ đầu đến chân, từ việc chế giễu chất liệu váy lụa lỗi thời trên người nàng đến chiếc trâm vàng vòng bạc lòe loẹt trên đầu, đến cách tách cua vụng về.
Cho đến cuối cùng, bọn họ không kiêng nể gì mà nói nàng mất mẹ nên không được dạy dỗ.
Nàng cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng ghi nhớ kỹ hai chữ “thể diện” mà ma ma đã dạy.
Vì thể diện, nàng không thể tranh cãi với bọn họ, có bao nhiêu người đang nhìn kia mà.
“Bốp——”
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng chén rượu vỡ.
“Ngươi là cái thá gì mà đem mẹ người khác ra làm trò cười?”
Một bóng dáng thanh tú cao ráo từ đám người vây quanh bước ra, áo gấm trắng muốt, tóc đen cài ngọc, quả là phong thần tuấn lãng, cao quý vô song.
Vừa nãy chính là hắn chỉ khẽ phẩy tay áo đã tiện tay đập vỡ một chiếc chén ngọc hồng vô giá.
Giày da thêu chỉ vàng đạp lên những mảnh ngọc vỡ trên đất, hắn từng bước tiến lại gần đám con cháu thế gia kia, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nhưng lại đang khẽ mỉm cười.
Đó chính là Cố gia Cửu Lang khi còn trẻ.
【Lời tác giả】
Hai quả khổ qua nhỏ khi còn bé cũng từng cùng cảnh ngộ, sẽ xen kẽ kể về việc hai người từng nương tựa nhau thế nào rồi lại đấu đá nhau sống chết ra sao~
Kẻ thù và người yêu định mệnh 【tuyệt vời】