Mây đen che khuất mặt trăng.
Cỏ dại trên vách đá dựng đứng run rẩy trong gió lạnh. Gió thổi cỏ rạp xuống mơ hồ lộ ra những chiếc lông chim đỏ trên mũ trụ của mấy người, phất phơ trong gió.
Cố Tích Triều và những thân vệ phía sau ngậm chặt lông chim đỏ trong miệng, tránh bị lộ.
Cả nhóm bọn họ trốn dưới một tảng đá lởm chởm bên mép vực. Vừa rồi để bám sát vách đá leo lên từ đáy vực, tất cả đều đã cởi bỏ áo giáp, không hề phòng bị. Lúc này áo bào bị tuyết chưa tan trên vách đá thấm ướt, toàn thân lạnh lẽo vẫn còn nhỏ nước.
Nếu sơ ý trượt chân ngã xuống, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là bị mắc kẹt vĩnh viễn ở dưới đó.
Đường núi hiểm trở, trên đỉnh lại không còn mũi tên nào bắn lén. Mọi thứ quá thuận lợi khiến người ta nghi ngờ.
Bây giờ lại quá yên tĩnh, càng thêm bất thường.
Lạc Hùng không nhịn được hạ thấp giọng, hỏi những quân sĩ phía sau:
“Các ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Nhìn ra xa trên vách núi, những ngọn đuốc vốn sáng rực lần lượt tắt ngấm. Giống như bị gió lớn thổi tắt, không còn cháy lại nữa.
Cố Tích Triều nhìn ánh lửa đang lụi tàn, ánh mắt hơi nheo lại, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Hắn leo lên tảng đá kỳ dị, tung người nhảy lên mép vực. Những người còn lại được huấn luyện bài bản, động tác nhanh nhẹn như hổ vồ mồi, mèo rình chuột, từng người một lặng lẽ theo sát phía sau.
Sương mù bên mép vực vẫn chưa tan, trên mặt đất lốm đốm sương tuyết. Lần theo cỏ dại mà tiến tới, cuối đám cỏ hiện ra một vệt máu dài.
Cố Tích Triều khom người, dùng chuôi đao chấm một ít.
Vết máu vẫn còn ấm.
Bước chân mọi người khựng lại rồi lại lần theo vết máu tìm kiếm, phát hiện trong đám cỏ sâu có hai xác chết nằm đó.
“Chẳng lẽ là người Bắc Địch?” Mọi người rút những thanh đao dài đeo bên hông ra, nghiêm túc đề phòng.
Nếu Bắc Địch từ Vân Châu xâm phạm, không chỉ bọn họ không còn đường sống mà biên phòng cũng nguy kịch.
Ngón tay Cố Tích Triều đang đặt trên dây lưng từ từ chuyển xuống nắm chặt chuôi đao, chăm chú nhìn kỹ, nhận ra là gương mặt quen thuộc nói:
“Là đám tù nhân trốn ngục kia.”
Lạc Hùng lật hai xác chết lên, mượn ánh sáng yếu ớt xem xét từ trên xuống dưới.
“Hai người này đều chết vì thất khiếu chảy máu, trên người không có vết đao kiếm.” Hắn lẩm bẩm, “Chẳng lẽ lại là quỷ tướng công?”
Càng đi về phía trước, càng thấy nhiều xác chết của những đào phạm Cố gia bỏ trốn nằm ngổn ngang hai bên đường, cũng đều thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt.
Mọi người càng đi càng kinh hãi, không ngờ lại chết nhiều người như vậy.
Nếu những tên đào phạm này còn sống canh giữ ở đây, cho dù bọn họ có may mắn trèo lên từ đáy vực, cũng khó tránh khỏi một trận ác chiến, sống chết khó lường.
Đám cỏ rậm rạp phía trước khẽ rung động, một tiếng kêu yếu ớt truyền đến:
“Có quỷ… cứu… cứu ta!”
Cố Tích Triều nhanh chóng bước tới, rẽ đám cỏ ra thấy một người nằm gục trên mặt đất, hai chân kéo lê trên cỏ tạo thành hai vệt máu đỏ tươi, dường như muốn trốn về phía vách đá. Vết sẹo kia, xé rách như vậy, kéo dài đến đuôi mắt đã nhuốm máu, trong bóng đêm càng thêm đáng sợ.
Chính là Cố Đan Quân, kẻ đã mai phục giết bọn họ trên đỉnh vực.
Lần này, ông ta nhìn thấy Cố Tích Triều như nhìn thấy cứu tinh, trên mặt chỉ còn lại vẻ sợ hãi, khàn giọng hét lên:
“Cửu Lang, cứu ta! Quỷ… quỷ muốn giết ta!”
“Hừ, còn muốn lừa người?” Lạc Hùng dùng đao kề vào cổ họng hắn.
Đầu mũi đao vừa chạm vào, một dòng máu đỏ tươi từ từ trào ra từ khóe mắt, lỗ mũi, hai tai và miệng ông ta. Cả người như vừa được vớt ra từ vũng máu, không còn chút sức sống nào.
Mọi người đều kinh hãi, một thân binh tinh thông y thuật phía sau Cố Tích Triều nhanh chóng bước lên, bắt đầu cứu chữa.
Cố Tích Triều mặt không biểu cảm, khụy gối xuống nửa ngồi khẽ gọi một tiếng “Tứ thúc.”
Cố Đan Quân nghe thấy tiếng “Tứ thúc” này của hắn, ánh mắt kinh hoàng thoáng chìm vào hồi ức, lộ ra một tia buồn bã, một tia nhẹ nhõm.
Ông ta bị thằng nhóc này truy sát mười lăm năm, khó khăn lắm mới bày ra độc kế, tưởng rằng cuối cùng có thể g**t ch*t hắn dưới đáy vực, trừ bỏ hậu họa.
Không ngờ hắn lại có thể thoát chết dẫn người bám vách đá leo lên.
Rốt cuộc không có gì có thể g**t ch*t được Cố gia Cửu Lang. Hắn vốn giỏi liều mạng. Lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy.
Cố Đan Quân hơi tỉnh táo lại, tự biết thời gian không còn nhiều nhìn Cố Tích Triều cười tự giễu:
“Cửu Lang, ván này vẫn là ngươi thắng. Ta tài trí thủ đoạn đều không bằng ngươi, gia chủ Cố gia ở Lũng Sơn vẫn là ngươi xứng đáng…”
Cố Đan Quân kéo kéo khóe miệng dính máu, chợt lộ ra một nụ cười quỷ dị:
“Chỉ tiếc, dù Cửu Lang ngươi anh minh cả đời, tính toán kỹ lưỡng nhưng thiên hạ rộng lớn, thi thể đại ca ngươi, e rằng cả đời này ngươi cũng không tìm thấy.”
Ánh mắt Cố Tích Triều lạnh lùng như nước sắc bén như dao, vạt áo tung bay trong gió.
“Tứ thúc không chịu nói cũng được,” Hắn nhìn về phía Vân Châu, nhàn nhạt nói, “Chuyện thành do người, trên đời này không có chuyện gì là không thể làm được. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được hài cốt của đại ca cũng sẽ điều tra ra chân tướng năm xưa.”
Cố Đan Quân đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, móng tay dùng sức đến trắng bệch như dùng hết sức lực cả đời gọi:
“Cửu Lang!”
Ông ta ngẩng đầu nhìn Cố Tích Triều như ánh đèn dầu sắp cạn, ánh mắt sáng rực như bị đốt cháy, thiêu đốt về phía hắn:
“Năm xưa, khong phải ta cố ý hại đại lang nên mới không phát binh cứu viện nhưng thực sự là thiên mệnh khó cưỡng, thiên mệnh khó cưỡng mà!”
Người sắp chết, lời nói cũng thật lòng.
Ông ta nặng nề nói hai tiếng “thiên mệnh khó cưỡng”, Cố Tích Triều đột nhiên xoay người, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm, đôi mắt đen lạnh lẽo như băng gợn sóng, từng chữ một nói:
“Tứ thúc, nếu lúc đó người chịu phát binh, đại ca và cha con Thẩm gia đã không chết trận, Vân Châu cũng đã không rơi vào tay địch suốt mười năm.”
Hắn và nàng vốn dĩ không phải kẻ thù, càng không nên có kết cục như ngày hôm nay.
Cố Tích Triều chắp tay sau lưng đứng thẳng, khép mắt lại mặc cho tiền giấy bay đầy trời rơi xuống, khi mở mắt ra lần nữa, sóng ngầm trong đáy mắt đã đông kết thành băng:
“Một câu thiên mệnh khó cưỡng, tứ thúc muốn phủi sạch tội lỗi sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn người thân đang giãy dụa dưới chân, hất vạt áo bị nắm chặt ra nói:
“Tứ thúc vẫn nên xuống cửu tuyền tự mình tạ tội với những huynh đệ đã chết đi.”
Cố Đan Quân đột nhiên cười khanh khách, thân thể co giật, ho khan một tiếng, máu trào ra khóe miệng.
Lưu vong nhiều năm như vậy, hắn đã sớm nhìn thấu. Phàm là những người từng trải qua chuyện năm xưa, có lẽ đã chết hết, chết ở Vân Châu hoặc là sau này bị Cố Tích Triều giết đến xương cốt cũng không còn…
Hoặc là những người không chết thì đã biến thành ác quỷ như hắn và Cố Tích Triều.
“Cửu Lang, ngươi cho rằng giết hết chúng ta là chuộc tội sao?” Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, ngón tay bấm chặt vào lưng Cố Tích Triều, “Trong người ngươi chảy dòng máu của Cố gia, tội nghiệt của chúng ta, ngươi cũng có phần, cả đời này ngươi vĩnh viễn là tội nhân!”
“Ngươi… ngươi thậm chí còn không phải người… ngươi chính là một con ác quỷ!”
Từng chữ đâm vào tim. Nhưng khuôn mặt Cố Tích Triều vẫn luôn bình tĩnh và thờ ơ, thậm chí còn có một nụ cười chế giễu.
Lời này nói cũng không sai. Bởi vì Cố gia Cửu Lang đã sớm chết vào mười năm trước, người sống sót vốn dĩ đã là một con ác quỷ không thể nhắm mắt.
Trong gió lạnh, Cố Tích Triều đưa tay ra, lau đi vết máu trên khóe mắt người sắp chết, chân thành nói:
“Tội nhân cũng được, ác quỷ cũng được. Đợi ta xong việc đời này, tự sẽ xuống địa ngục, đến lúc đó trước mặt liệt tổ liệt tông của Cố gia, tự sẽ có phán quyết.”
Cố Đan Quân trên mặt đất vặn vẹo như con giòi, nôn ra máu không ngừng.
Thân binh bên cạnh cố gắng cứu chữa hồi lâu nhưng lực bất tòng tâm, chỉ lắc đầu với Cố Tích Triều:
“Tướng quân, gân cốt tứ chi của người này đã đứt hết, ngũ tạng lục phủ như bị ngàn quân vạn mã giày xéo. Thoạt nhìn vẫn còn sống, chẳng qua là chịu đựng nỗi đau vô vọng, thực ra… thực ra người đã…”
“Cái… cái này rốt cuộc là thủ pháp giết người gì vậy?”
Ngay cả những quân sĩ chinh chiến sa trường nhiều năm quen nhìn cảnh sinh tử cũng kinh hãi không thôi.
Cố Tích Triều nhìn Cố Tứ thúc đang đau đớn dưới đất, ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay.
Là “thi nhân”.
Đúng như tên gọi, đó là một loại hình phạt, phạm nhân thoạt nhìn vẫn là người sống, nhưng thực ra đã là một xác chết. Khác với xác chết ở chỗ, người đó vẫn còn cảm giác đau đớn, cuối cùng chỉ có thể chảy hết máu mà chết dần trong tuyệt vọng.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, hắn đã từng thấy hơn mười năm trước.
Năm xưa, Lũng Sơn Vệ của Cố gia từ Vân Châu trở về, trong quân không có người nào đi cứu viện Thẩm gia mà còn sống sót, từng người một đều bị kết tội vô cớ, bị bắt vào đại lao, cuối cùng đều bị xử tử bằng hình pháp “thi nhân”.
Chỉ có kẻ đã chết mười năm mới có hận ý sâu sắc như vậy đối với người Cố gia.
Cố Tích Triều ngước mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là “thi nhân” của những người Cố gia bỏ trốn đã chết hết, chỉ còn người trước mắt vẫn còn chút hơi thở.
Mặt hắn tái mét, ánh mắt sắc lạnh, đột nhiên đỡ lấy vai người sắp chết, trầm giọng nói:
“Nàng giữ ngươi lại có phải có lời muốn ngươi mang đến cho ta?”
“Cửu Lang, cái người giấy kia, nàng ta… nàng ta lấy đi giải dược của ngươi rồi, đang đợi ngươi ở đó…” Ông ta chỉ về phía sâu trong màn sương mù dày đặc, “Nàng ta bảo ta nhắn lại, nói với ngươi một câu…”
Giọng Cố Đan Quân nhỏ đến mức không nghe rõ, run rẩy từng chữ một thốt ra:
“Cố đại tướng quân, đã lâu không gặp.”
Nghe vậy, Cố Tích Triều đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cuối màn sương mù, trong đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng mà mười năm qua chưa từng có.
“Cửu Lang, ngươi đừng đi, nàng… nàng ta dẫn ngươi đến đó là muốn giết ngươi đó!…” Cố Tứ thúc cuối cùng r*n r* một tiếng, ngã xuống dưới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, hai mắt mở trừng trừng đã chảy hết máu, không còn hơi thở.
Các quân sĩ ngơ ngác không hiểu, nhìn về phía vị tướng quân bất động.
Cố Tích Triều cả người đẫm máu, đột nhiên sải bước về phía trước, chiếc áo bào đen không có hoa văn tung bay trong đêm tối mờ mịt.
Sương mù phía xa dày đặc như mực đổ, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hú thấp đáng sợ, như có người phát điên, kinh hãi đến chết.
“Tướng quân…” Thân vệ khẽ gọi, không dám tiến lên nữa.
Đội quân trốn ngục này bọn họ đã truy kích nhiều năm, người nào cũng xuất thân từ quân ngũ, xảo quyệt đa đoan, thân thủ cực tốt, giờ lại chết thảm như vậy, không sợ hãi là không thể.
Nhưng Cố Tích Triều như không nghe thấy.
Hắn giơ cao cây đuốc, một mình thong thả bước qua bãi xác chết ngổn ngang. Dường như phía trước là núi đao biển lửa, địa ngục dầu sôi, hắn cũng vui vẻ bước tới.
Bên tai văng vẳng tiếng mõ canh của biên thành, áo bào hắn bị gió lạnh xé rách tung bay không ngừng, vang lên xào xạc trong tĩnh mịch, cây đuốc trong tay lúc sảng lúc mờ.
Tiền giấy bay đầy trời như tuyết rơi, làm mờ tầm nhìn của hắn.
Liên tục bôn ba không ngủ, thêm vào đó độc tính đã ngấm sâu, mùi máu tanh nồng bao quanh cơ thể, hắn không khỏi thần trí mơ hồ, bước chân có cảm giác hụt.
Ngước mắt nhìn, nơi này đã là nơi sương mù dày đặc nhất, hắn vừa đến, sương mù từ từ tan ra xung quanh hắn, ngay cả tiền giấy rơi xuống đỉnh đầu cũng ngừng lại.
Cuối vách núi, một chiếc hỷ kiệu màu đỏ tươi quen thuộc lặng lẽ đứng đó, trang nghiêm tĩnh mịch như đã đợi hắn rất lâu.
Xung quanh hỷ kiệu, mây mù bao phủ. Hình nhân giấy mặc áo cưới đã biến mất kia ngồi ngay ngắn trên kiệu, cao cao tại thượng, cả người dính đầy vết máu, tay áo giấy phất phơ trong gió.
Tựa như ngày xưa trên ngai vàng điện Kim Loan, tựa như phượng quan khoác trên người.
Gió mạnh thổi tới tấp, Cố Tích Triều dừng bước đứng trước kiệu, một sợi tóc mai bên thái dương khẽ lay động trong gió.
Sau đó, hắn lùi lại một bước, năm ngón tay từ từ nắm chặt trong tay áo rồi dùng một giọng điệu như thở dài, khẽ nói:
“Thần, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Chương sau xin mời thưởng thức màn lộ diện quy mô lớn, còn có màn giằng co giữa kẻ thù và người yêu!