Lần trước nghe thấy Cố Tích Triều nói câu “Thần tham kiến, Hoàng hậu nương nương” là ở bên bờ ao Lạc Thủy trong hoàng cung kinh đô.
Đêm Trung Thu năm Thừa Bình thứ năm, Nguyên Hoằng mở tiệc trong ngự hoa viên, Cố Tích Triều vào cung hầu giá. Nàng thừa lúc Nguyên Hoằng cùng các đại thần uống rượu say, triệu kiến riêng Cố Tích Triều.
Lúc đó, tâm phúc của hắn vừa bị người của nàng vu oan giá họa bắt giữ. Nàng biết hắn vì cứu người, dù là núi đao biển lửa nhất định sẽ đến.
Lần đó, nàng đã nảy sinh ý định giết hắn.
Nàng cẩn thận chọn lựa mấy chục thị vệ đắc lực nhất mang theo một bình rượu độc đến chỗ hẹn.
Bên bờ ao Lạc Thủy, cỏ mọc um tùm, đình viện vắng vẻ, vài đốm đom đóm cô đơn mang theo ánh sáng bay lượn.
Cố Tích Triều không mang theo tùy tùng, một mình ngồi trên tảng đá bên bờ, chân dài chống cằm, bên cạnh đặt một bình rượu. Cả người tắm trong ánh trăng, thanh lãnh tiêu điều.
Nhưng lúc đó, nàng gần như không nhận ra hắn nữa.
Chàng thiếu niên từng mặc gấm vóc lụa là, đeo ngọc bội, khoác áo da chồn hoàn toàn mất đi vẻ nhiệt tình, phóng khoáng của tuổi trẻ. Một thân huyền thanh kình bào màu tối, không thêu thùa chạm trổ, không đeo ngọc bội trang sức vàng, cả người như chìm vào bóng tối vô biên.
Hắn một mình uống không ít rượu, mặt hơi ửng hồng, chỉ có đôi mắt đen là sáng đến kinh người. Gặp nàng cũng không tránh né, chỉ đứng dậy nói một câu:
“Thần, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Nói là tham kiến nhưng không hề có dáng vẻ hành lễ, thậm chí còn không cúi người, không hạ đầu. Cố Tích Triều là con cháu do đại nho dạy dỗ, xưa nay hành động đoan chính, chỉ riêng khi đối diện với nàng, một chút lễ nghi tôn ti quân thần cũng không có.
Sau này, nàng mới hiểu, nàng – một hoàng hậu xuất thân từ quân hộ ở Bắc Cương, các gia tộc vọng tộc xưa nay vốn không coi trọng.
Chuyện hạ độc đã cận kề, nàng cũng lười so đo lễ pháp với hắn nữa.
“Người muốn thế nào mới chịu tha cho Trần thị lang?”
Cố Tích Triều đột nhiên mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.
Khi nàng từ bên cạnh bưng chén rượu độc đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi bước về phía hắn, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt hắn.
Dù khoảnh khắc tiếp theo sẽ hạ độc hắn, nàng vẫn cảm thấy đôi mắt hắn phản chiếu ánh nước kia, thực sự tuấn mỹ vô song làm say đắm lòng người.
Nàng khép tay áo, đưa chén rượu đến trước mặt hắn:
“Chỉ cần Cố đại tướng quân uống chén rượu này, không chỉ Trần thị lang có thể về nhà, ân oán giữa chúng ta cũng có thể từ nay xóa bỏ.”
Hắn cụp mắt, nhìn chén rượu trong tay nàng rồi lại nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
“Thần còn có việc chưa xong, không thể uống chén rượu này.”
Nàng hất tay áo, định theo kế hoạch ra lệnh cho thị vệ tiến lên khống chế người rồi đổ rượu vào miệng hắn. Vừa xoay người, cổ tay nàng đột nhiên bị nắm chặt.
Các thị vệ có mặt, không ai dám tự tiện hành động, không ai dám lên tiếng.
Một người là Hoàng hậu nương nương nắm giữ phượng ấn, một người là Trụ Quốc đại tướng quân được hoàng đế tin tưởng.
Trăng sáng vằng vặc trên không, ánh đèn cung đình chiếu xuống mặt ao Lạc Thủy lấp lánh, bóng dáng hai người đối diện nhau trong làn sóng nước lay động thoáng tách ra rồi lại hòa vào nhau.
Cố Tích Triều kẹp chặt cổ tay nàng, ép nàng nghiêng chén rượu, rượu độc đổ xuống, toàn bộ chảy vào ao Lạc Thủy.
Sau đó, hắn dùng cánh tay mạnh mẽ kéo nàng đến trước mặt, áp sát vào người hắn.
Trong bóng tối, lớp sa y mỏng manh của nàng tung bay tùy ý trong gió hé lộ một đường vai trắng nõn, bị ép sát vào vạt áo màu đậm có thêu hoa văn chìm của người đàn ông, lấp lánh lay động.
Quá gần. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của người đàn ông phả vào mặt nàng, tiếng thở dồn dập có thể nghe rõ mồn một. Nàng không kịp chuẩn bị, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt hắn.
Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn phản chiếu chiếc trâm vàng trên búi tóc nàng, khẽ rung động mãi không thôi.
Dù đến tận hôm nay, nàng vẫn nhớ ánh mắt hắn lúc đó, thanh lãnh gần như thờ ơ nhưng lại ẩn chứa một tia huyết sắc nóng rực.
“Ngươi… vô lễ!” Mãi một lúc sau nàng mới hoàn hồn, khẽ quát.
Hắn chắc chắn đã say đến phát điên rồi, nàng nghĩ, móng tay sắc nhọn cào rách tay hắn, những sợi máu rỉ ra mang theo vẻ đẹp diễm lệ khó tả.
Cố Tích Triều vẫn không buông tay, chỉ nhìn nàng chăm chú, cánh tay căng chặt, không nói một lời, dùng rượu trong bầu rượu của mình rót đầy lại chén rượu đã cạn trong tay nàng.
Sau đó, hắn cầm tay nàng, ngửa đầu từ từ nghiêng chén rượu vào miệng, yết hầu khẽ động, không chút do dự uống cạn, không còn một giọt.
Uống xong hắn buông nàng ra, đưa tay lau vết rượu còn vương trên khóe môi, nhẹ nhàng nói:
“Thần, tạ Hoàng hậu ban rượu.”
Tay nàng đột nhiên trống rỗng, lòng cũng trống rỗng, hoàn hồn lại, nàng định ra lệnh cho thị vệ bắt giữ người thì Nguyên Hoằng đã phái người đến tìm. Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn Cố Tích Triều xách bầu rượu đi xa dần rồi lại biến mất trong bóng tối.
Chỉ có một tấc da thịt ở cổ tay phải bị hắn nắm chặt kia, nóng rực như bị thiêu đốt.
Trong ao Lạc Thủy gợn sóng tan đi, chuyện cũ cũng tan theo.
Bắc Cương xa xôi vạn dặm cùng một vầng trăng tròn lên đến giữa trời, cách biệt sống chết, Thẩm Kim Loan và Cố Tích Triều năm xưa đối diện nhau bên bờ ao Lạc Thủy lại đứng đối diện nhau.
Lại nghe thấy hắn nói một tiếng “tham kiến” này, hắn vẫn không hề có động tác khẽ khom người. Giống như lúc ở bên bờ ao Lạc Thủy chỉ lặng lẽ đứng đó, không hề giảm bớt vẻ tuấn lãng ngày xưa.
Nhưng vị tướng quân kiêu ngạo quyền khuynh thiên hạ năm xưa, tóc đen rối bời, sáng còn xanh mượt tối đã thành bạc trắng, những sợi bạc rủ xuống che đi khuôn mặt góc cạnh hằn sâu dấu vết phong sương. Vừa trải qua một trận huyết chiến sinh tử, cả người đẫm máu như từ địa ngục trở về. Dù là người sống nhưng lại giống ác quỷ hơn.
Mà vị Hoàng hậu nương nương uy nghi lộng lẫy trên phượng loan tọa năm xưa đã trở thành cô hồn dã quỷ, lưu lạc tha hương, sống lay lắt nhờ một hình nhân giấy rách nát.
Dù khác đường nhưng cùng chung đích đến.
Như vậy, kẻ thù năm xưa chính thức gặp lại, nàng cũng không tính là thất thế.
Thẩm Kim Loan ngồi trên nóc hỷ kiệu khẽ chỉnh lại tay áo, thản nhiên ung dung nhìn xuống người đàn ông dưới chân:
“Cố đại tướng quân, biệt lai vô dạng.”
Dưới bầu trời đêm vô tận, sương mù bao phủ, tiền giấy bay lả tả mà Cố Tích Triều chỉ hơi ngước đầu nhìn nàng, bất động hồi lâu không nói.
Thẩm Kim Loan trực tiếp hỏi:
“Rốt cuộc ngươi nhận ra ta từ khi nào?”
“Ngày đó, ta truy bắt tội phạm, trên đường gặp một đám cưới âm phủ, thấy trong kiệu giấu một người quen cũ.”
Giọng hắn chậm rãi nhưng một lời đã làm chấn động tâm can Thẩm Kim Loan.
Mắt nàng hơi nheo lại, che giấu vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, nhàn nhạt nói:
“Vậy mà ngươi từ đầu đã nhận ra ta.”
Thì ra, tất cả những phản ứng kỳ lạ của Cố Tích Triều đều đã có dấu vết từ trước.
Những câu trả lời nửa vời của hắn với nàng, những lần hắn thăm dò thân phận nàng, còn có ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện dừng trên hình nhân giấy… chỉ để chờ nàng tự mình thừa nhận, lộ ra bộ mặt thật.
Mỗi bước tính toán của nàng, trong mắt hắn đều là những sơ hở rõ ràng.
Nhưng không phải Triệu Tiện đã nói, người sống thấy quỷ chỉ có một phần vạn cơ duyên, tại sao những người khác đều không thấy, chỉ có Cố Tích Triều lại có thể thấy được hồn phách của nàng?
Nhất thời tức giận, không cam tâm, xấu hổ, phẫn uất, vô số cảm xúc phức tạp ngưng tụ trong lòng, nàng hừ lạnh một tiếng:
“Cố đại tướng quân đã nhận ra ta lại cố ý làm như không thấy, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Trong tĩnh mịch lạnh lẽo, nàng thấy một làn khói trắng xóa từ miệng hắn thở ra. Cố Tích Triều dường như khẽ thở dài một tiếng rồi mở miệng, giọng nói u ám:
“Thần vốn tưởng rằng, là ban đêm nằm mơ.”
Giọng điệu hắn bình thường và lạnh lùng, không hề có ý trêu chọc nhưng Thẩm Kim Loan nghe vậy, ngược lại cười lạnh chế giễu:
“Chẳng lẽ nói, ta thường xuyên vào giấc mộng của tướng quân sao?”
Cố Tích Triều không trả lời, chỉ nhìn xuống nền tuyết trắng xóa hồi lâu không nói, ánh mắt tối sầm như vực sâu.
Mười năm trước, thám tử của hắn từ kinh đô trở về Bắc Cương báo “Hoàng hậu bệnh nặng bị giam cầm”, hắn tưởng rằng lại là âm mưu quỷ kế của nàng để tính kế hắn nhưng vẫn động lòng, dốc hết sức lực gửi đi một cành đào xuân sơn.
Sau này, nhận được tờ công báo chính thức viết giấy trắng mực đen đã là ba tháng sau khi nàng chết, trên đó viết sáu chữ lớn “Hoàng hậu Thẩm thị băng thệ”, hắn còn tưởng mình đang nằm mơ.
Chỉ cần tỉnh mộng, nàng vẫn sẽ sống động như thường lại đến đấu với hắn một trận.
Sau này, hắn mất mười năm ròng rã, trải qua bao gian khổ mới tỉnh ngộ ra thì ra mình vẫn luôn tự lừa dối bản thân. Trên đời này làm gì có giấc mơ dài dằng dặc và đau khổ đến vậy.
Đến nỗi mười năm sau, tận mắt nhìn thấy hồn phách của nàng, hắn vẫn tưởng rằng nàng lại vào giấc mộng của hắn.
Mười năm sinh tử chỉ như một giấc mộng ảo.
Tiền giấy bay lả tả như những cánh hoa tàn úa chậm rãi rơi xuống giữa hai người hòa vào lớp tuyết dày.
Thẩm Kim Loan cùng hắn nhìn những vệt máu mới trên nền tuyết trắng xóa, khóe môi nàng cong lên, đột nhiên khẽ cười:
“Nếu ta thực sự có thể vào giấc mộng của ngươi, có lẽ ta sẽ giết hết người Cố gia rồi giết ngươi để hả giận.”
Lời này tuy vẫn là nói đùa nhưng ý định hàn huyên đã lặng lẽ trôi qua.
Cố Tích Triều quay đầu lại, nhìn thoáng qua toàn bộ mép vực, thi thể của những người thân thiết đều chết thảm thương. Hắn cầm chuôi đao trong tay chỉ lần lượt vào những vệt máu xung quanh hỏi:
“Những người này đều do hoàng hậu giết sao?”
Ánh trăng và tuyết phản chiếu khiến chiếc áo cưới đỏ của hình nhân giấy ánh lên màu trắng bệch. Thẩm Kim Loan khẽ chỉnh lại tay áo, không che giấu được những vết máu kinh hoàng trên áo, nàng không vui nhíu mày.
Nụ cười nhợt nhạt của nàng cố ý lộ ra vài phần xinh đẹp, vài phần mỉa mai:
“Người Cố gia chết dưới tay ta, còn ít sao?”
Năm ngón tay đang buông thõng của Cố Tích Triều từ từ siết lại thành nắm đấm.
Từ năm nàng lên ngôi hoàng hậu, phàm là người Cố gia từng tham chiến ở Vân Châu năm xưa đều bị nàng giết sạch, bất kể già trẻ, không tha một ai.
Ban đầu, trong quân Lũng Sơn của Cố gia, các tướng sĩ liên tiếp bị tống vào ngục tối với đủ loại tội danh kỳ lạ. Đến khi hắn điều tra rõ ràng chạy đến địa lao, chỉ còn lại một “thi nhân” cuối cùng chưa tắt thở.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, người đó vốn là đường ca xa đời của hắn, đã quá ba đời, trong ngục tối cả người dính đầy máu tanh hôi chưa khô, đã hoàn toàn không còn hình người, hơi thở thoi thóp vẫn dùng hết sức lực cuối cùng nói với hắn:
“Quân Bắc Cương diệt vong, Thẩm gia chết trận, đứa con gái nhà Thẩm gia kia đã sớm coi cả nhà Cố gia là kẻ thù. Giờ nàng ta lên ngôi, chỉ cần là người nhà Cố gia từng đến Vân Châu năm xưa đều bị nàng ta vu oan giá họa, không để lại một ai sống sót.”
“Cửu Lang, ngươi không thể mềm lòng, nếu ngươi không giết nàng ta, nàng ta nhất định sẽ đến giết ngươi.”
Cuối cùng, người đàn ông đau đớn vặn vẹo thân thể như sợi dây thừng, cầu xin hắn:
“Cửu Lang, ngươi cho ta một cái chết thống khoái đi…”
Hắn nhắm mắt lại, một đao kết thúc mọi đau khổ của “thi nhân” kia.
Máu tươi ồ ồ chảy ra, hắn ngây người đứng trong địa lao, nhìn chằm chằm dòng sông máu dưới chân cho đến khi khô cạn, ngưng tụ thành một vết sẹo khó phai trong lòng.
Từ đó mở ra những năm tháng hắn và nàng tranh đấu vì gia tộc.
Cách nhiều năm sau, Cố Tích Triều lại nhìn chằm chằm những vệt máu tương tự khắp nơi, bàn tay trong tay áo siết chặt chuôi đao, gân xanh nổi rõ.
Nàng dường như nhận thấy bàn tay hắn đang nắm chặt chuôi đao, khẽ cười một tiếng.
“Sao, tiếp theo, ngươi còn muốn báo thù cho bọn họ sao?”
Vẻ mặt tươi cười xinh đẹp của nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, khẽ nói:
“Chẳng lẽ, Cố đại tướng quân còn muốn giết ta thêm một lần nữa sao?”
“Lần này, là hạ độc giết ta hay là dùng con dao trong tay ngươi, một đao kết liễu?”
Hồn phách nàng run rẩy không ngừng, xuyên qua mép hình nhân giấy, cúi người xuống khẽ nói với hắn:
“Nhưng ta đã chết rồi… đã chết rồi mà…”
Nàng lặp lại chữ “chết”, trên mặt lộ ra một nụ cười, đôi môi hơi trễ xuống thậm chí còn gần sát sợi tóc bạc bên thái dương hắn.
Cố Tích Triều lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách với nàng, nhíu mày nói:
“Hoàng hậu nương nương, đây là ý gì?”
“Hừ,” Thẩm Kim Loan nghiêng đầu sang một bên, “Cố đại tướng quân thừa lúc ta bệnh nặng thất thế, mua chuộc ngự y của ta, hạ độc vào chén thuốc ta uống mỗi ngày.”
“Chỉ vì lòng nhân từ năm xưa của ta, không đuổi cùng giết tận ngươi, cuối cùng lại chết dưới tay ngươi…”
Nàng không nói tiếp, chỉ cảm thấy ngực phập phồng, một luồng oán khí xông thẳng l*n đ*nh đầu, lớp giấy kêu răng rắc.
Cố Tích Triều mặt trầm như nước, sắc môi tái nhợt, đôi mắt đột nhiên ngước lên nhìn thẳng vào nàng:
“Nương nương cho rằng là ta giết người sao?”
“Cố đại tướng quân vậy mà còn dám làm không dám nhận sao?” Thẩm Kim Loan lắc đầu, hừ một tiếng, “Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi.”
Như nghe thấy chuyện gì buồn cười, khóe miệng hắn khẽ động, sắc mặt thậm chí còn âm trầm hơn cả màn đêm.
“Nương nương cứ khăng khăng nói ta hạ độc, có bằng chứng gì?” Hắn đột nhiên bước về phía nàng một bước, Thẩm Kim Loan không khỏi lùi lại một bước, hình nhân giấy lung lay sắp đổ.
Uy áp mạnh mẽ của người đàn ông ép thẳng vào hình nhân giấy, Thẩm Kim Loan vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
“Bằng chứng?” Nàng cười lạnh, “Ngươi giết ta, còn cần bằng chứng sao? Chẳng lẽ chỉ vì ta chết không có bằng chứng, ngươi muốn chối bỏ sạch trơn chuyện hạ độc? Cố đại tướng quân, ngươi cho rằng ta làm quỷ rồi thì ngu ngốc dễ bị lừa sao?”
Hình nhân giấy tức giận run rẩy, hơi mất thăng bằng, khi ngã từ trên nóc kiệu xuống nền tuyết, một cánh tay mạnh mẽ đã vững vàng đỡ lấy nàng, chạm vào rồi rời đi ngay.
“Nếu không có bằng chứng, vậy thần xin mạn phép hồi tưởng giúp nương nương.”
Giọng Cố Tích Triều lạnh lùng như băng, chỉ có bàn tay nắm lấy hình nhân giấy còn chút hơi ấm:
“Người còn nhớ Mạnh Như, vị nương tử bị chồng hạ độc g**t ch*t không?”
“Nàng ta chết vì trúng độc, toàn thân nổi ban tím đỏ tươi, da dẻ xanh tím từng mảng lớn, tứ chi cứng đờ gần như không thể cử động.”
Thẩm Kim Loan nhớ lại hồn phách Mạnh Như nàng đã thấy ở Chu gia, còn có thi thể nàng khi hạ táng.
Dù là hồn phách hay thi thể, vết tím trên người nàng ta đều có màu đỏ tươi, cánh tay lộ ra cứng đờ rũ xuống, đặc biệt thân thể nặng trịch, khó di chuyển, càng không thể tự do như nàng.
Nàng không khỏi cúi đầu nhìn mình, hồn phách nàng trắng bệch không màu, không thấy xanh tím, rõ ràng hoàn toàn khác với vẻ chết của Mạnh Như.
Chẳng lẽ, nàng thực sự không bị bát thuốc kia hạ độc chết? Cố Tích Triều không ra tay với nàng?
Thẩm Kim Loan bình tĩnh lại, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang lạnh lùng nhìn nàng.
Hiếm khi thấy trên khuôn mặt bình tĩnh như mặt hồ kia của hắn lộ ra một tia phẫn nộ khó tả.
Năm xưa, Cố Tích Triều trúng kế độc của nàng rời xa Bắc Cương, từ đó bặt vô âm tín, vây cánh của Cố gia đã tan rã hết, đã sớm không thể gây sóng gió trong cung. Khả năng hắn phái người bên cạnh nàng hạ độc là vô cùng nhỏ.
Vả lại, dù Cố Tích Triều giết người như ngóe nhưng hành sự xưa nay quang minh lỗi lạc. Với tính cách của hắn, cho dù hắn thực sự hạ độc nàng, giờ phút này thấy nàng chất vấn, hắn chỉ có thể với tư thế người thắng mà thẳng thắn thừa nhận, càng khinh thường việc nói dối một cô hồn như nàng.
“Thần và nương nương đối địch nhiều năm, ban đầu không phải thần không có cơ hội.”
Giọng Cố Tích Triều tĩnh lặng như nước chết, nói:
“Nếu thật muốn động thủ, ta nhất định sẽ ở trên triều đình, quang minh chính đại mà đặt người vào chỗ chết.”
Câu này khơi dậy ký ức đã lâu của Thẩm Kim Loan.
Năm đó, Thẩm gia và Cố gia tranh chấp kịch liệt ở triều đình khiến người ta kinh hồn bạt vía, nỗi khổ bị một phe cánh của Cố gia đàn áp lại trỗi dậy.
Mà giờ phút này, Cố Tích Triều khí phách ngời ngời trong ký ức nàng đã rơi vào đường cùng, khốn đốn. Đặc biệt, nàng chú ý thấy sắc mặt hắn hoàn toàn không có chút máu, đầu ngón tay giấu dưới tay áo khẽ run rẩy.
Nàng không khỏi nhếch môi cười.
Lần này, nàng nắm trong tay viên giải độc duy nhất, có thể nắm giữ sinh mạng của Cố Tích Triều.
“Cố đại tướng quân đừng nóng giận, kẻo tức giận quá độ, độc tính lại phát tác.”
Thẩm Kim Loan tươi cười rạng rỡ, đầy vẻ chính khí nói:
“Người có thể giải độc cho ngươi, ta vừa mới giúp ngươi giết rồi.”
Cố Tích Triều ngước mắt, vẻ mỉa mai trong mắt rõ ràng:
“Một đường này của người đã sớm tính toán xong. Mười năm không gặp, ta không giết người, Hoàng hậu nương nương vẫn muốn giết ta sao?”
“Đã là hiểu lầm.” Nàng khẽ vuốt tóc mai, nhướng mày nói, “Ta tất nhiên cũng không đành lòng nhìn tướng quân trúng độc chịu khổ.”
Vạt áo giấy phất phơ chạm vào khóe môi tái xanh của hắn. Cố Tích Triều đột nhiên nghiêng người tránh đi, hơi lảo đảo, khuỵu gối chống đao Nhạn Linh xuống đất mới miễn cưỡng giữ được thân hình.
Thẩm Kim Loan thu tay lại, vẻ mặt tự nhiên nói:
“Trước khi ta giết người đã cẩn thận thẩm vấn một phen mới biết được bí phương giải độc.”
“Trên đời này, hiện giờ chỉ có ta biết cách giải độc. Ta nguyện bỏ qua hiềm khích cứu ngươi một mạng, chỉ cần ngươi chịu giúp ta một việc nhỏ.”
Nói ra thật nực cười, kịch độc mà người thân của hắn trăm phương ngàn kế hạ cho hắn đến cuối cùng lại chỉ có kẻ thù như nàng đến giải. Cảnh ngộ của Cố Tích Triều so với nàng cũng chẳng hơn kém là bao.
Chỉ thấy lông mày người đàn ông khẽ động, lòng bàn tay chậm rãi lay động thanh đao Nhạn Linh dưới tay, hắn nheo mắt lại, chế nhạo nói:
“Nương nương đây là uy h**p ta?”
“Chẳng qau ta chỉ muốn cùng tướng quân làm một giao dịch.”
Nàng không thể trực tiếp nói cho hắn biết, giải dược được giấu trong tay áo hình nhân giấy của nàng. Nàng là một cô hồn thế đơn lực bạc, đối mặt với Cố Tích Triều chỉ có thể dùng mưu, không thể cứng đối cứng.
Thẩm Kim Loan đứng ở mép vực, nhìn về phía bầu trời đêm Bắc Cương rộng lớn rồi lại quay sang nhìn Cố Tích Triều, trong mắt như có làn khói mờ ảo nói:
“Cố đại tướng quân thống lĩnh Bắc Cương, chỉ cần giúp ta tìm được hài cốt của phụ thân và ca ca năm xưa, ta sẽ đưa giải dược, cứu mạng ngươi.”
“Như vậy, có thể coi là công bằng.”
Nghe vậy, Cố Tích Triều dường như hơi sững lại ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt đen sắc bén như dao vẫn còn mang theo vẻ mỉa mai:
“Chưa nói đến việc phụ thân và ca ca người đều đã chết nhiều năm như vậy, cho dù còn hài cốt cũng đã sớm hóa thành bùn đất. Người Thẩm gia giết nhiều người Cố gia ta như vậy, bảo ta giúp người tìm hài cốt Thẩm gia, không sợ ta tìm được rồi sẽ nghiền xương cốt của họ thành tro bụi để hả giận sao?”
Thẩm Kim Loan nhìn hắn một lúc cũng không giận, xòe tay nói:
“Ta giết nhiều người Cố gia là thật nhưng người Cố gia các ngươi chẳng phải cũng hại phụ thân và ca ca ta, quân Bắc Cương diệt vong sao.”
“Hơn nữa, độc ngươi trúng, thuốc thang vô dụng, ba tháng không giải sẽ toàn thân thối rữa mà chết. Ta giữ lại cho ngươi một con đường sống, cùng ngươi làm giao dịch này đã là khai ân rồi.”
Hai người tuy là kẻ thù nhưng việc nàng cầu xin hôm nay cũng không gây tổn hại đến lợi ích của Cố gia.
Nàng không khỏi tiếc nuối, vừa rồi nhìn hắn dẫn binh phá vòng vây liều chết quên mình, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giành lấy một con đường sống, khát vọng sống mãnh liệt đến vậy, không chịu nuốt trôi hơi thở cuối cùng buông xuôi, dường như sống sót có điều gì đó đáng để hắn dốc hết sức lực, không thể lay chuyển.
Nàng tưởng rằng, hắn nhất định sẽ vì muốn sống mà đồng ý với nàng giao dịch này.
“Ta sống hay chết, không cần Hoàng hậu nương nương bận tâm.”
Giọng Cố Tích Triều lạnh lùng vang lên.
Thẩm Kim Loan kinh ngạc quay đầu lại.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua ánh tuyết trên mặt đất, Cố Tích Triều quay lưng đi, chống đao bước đi như muốn rời đi ngay lập tức.
Thực sự ngoài dự liệu, Thẩm Kim Loan lộ vẻ không vui, hỏi ngược lại:
“Cố Tích Triều, ngươi đã sớm nhận ra ta, ngày đó ta muốn cùng ngươi truy tìm hung thủ, ngươi tìm đại ca ngươi, ta tìm phụ thân và ca ca ta, tại sao ngươi lại đồng ý?”
Hắn dừng bước, quay người nhìn nàng, ánh mắt ẩn nhẫn, đôi môi mỏng khẽ động nói:
“Ngày đó người nói người là dân nữ Mạnh Như, ta liền coi người là vậy.”
“Nhưng giờ chúng ta không thể giả vờ như không quen biết nữa, vậy thì chuyện năm xưa, mối thù biển máu, người không thể quên, ta cũng không thể.”
Đúng vậy, khi nàng giả làm dân nữ Mạnh Như, nàng và Cố Tích Triều quả thực có thể tạm thời gác lại thù hận, cùng nhau điều tra vụ án, liên thủ đối địch.
Nhưng giờ phút này, lớp ngụy trang mỏng manh như cánh ve đã bị vạch trần, nàng vẫn chỉ có thể là Thẩm Kim Loan.
Cố gia hại quân Bắc Cương toàn quân bị diệt, Thẩm thị giết nhiều người Cố gia như vậy, ân oán cũ, nợ máu giữa nàng và Cố Tích Triều, làm sao có thể bỏ qua xóa bỏ hết được.
“Hay cho một câu ‘ngươi không thể, ta cũng không thể’.”
Trong mắt Thẩm Kim Loan thoáng hiện một tia mất mát, rất nhanh lại khôi phục vẻ thờ ơ như cũ:
“Nếu ngươi không quý trọng mạng sống của mình, ta xưa nay cũng không ép buộc người khác.”
“Trời đất bao la, người có thể giúp ta đâu chỉ có một mình ngươi.”
Nàng phất tay áo, gió âm thổi qua, hình nhân giấy trở lại hỷ kiệu, rèm châu lại khép lại.
Bốn tiểu quỷ vẫn luôn chờ đợi bên cạnh liền hiện thân, cười đùa nâng kiệu lên. Hỷ kiệu \đỏ tươi lơ lửng giữa không trung, bốn phía bay lượn những đốm lửa ma trơi rồi đột nhiên biến mất ở phía xa.
Thẩm Kim Loan ngồi ngay ngắn trong kiệu, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Giấy dán cửa sổ không ngừng phất lên rồi lại rủ xuống, trong khoảng thời gian ngắn, bên ngoài xuất hiện một bóng đen như mực, chỉ cách một bước chân.
“Cố tướng quân theo ta làm gì, chẳng lẽ đã thay đổi ý định?” Thẩm Kim Loan thong thả, mắt không hề liếc nhìn.
“Ý ta đã quyết.” Giọng Cố Tích Triều từ bên ngoài vọng vào, “Có điều ta tạm thời đi cùng nương nương một đoạn đường, cùng đến phía bắc Hào Sơn.”
Phía bắc Hào Sơn chính là nơi có ngôi mộ hoang đó.
Thẩm Kim Loan hơi suy nghĩ, vách núi này quả thực chỉ có một con đường quay lại, ngựa của Cố Tích Triều và các quân sĩ cũng vẫn ở ngôi mộ hoang kia. Hắn muốn quay về phía bắc Hào Sơn, đi cùng đường với nàng, quả thực không có gì đáng ngạc nhiên.
“Ta và tướng quân không cùng đường.” Nàng đặt hai tay ngang trên đầu gối, nhàn nhạt nói, “Ta tìm phụ thân và ca ca, đi chính là đường quỷ. Ta ở trong ngôi mộ của quỷ tướng công quỷ đã thấy y phục cũ của nhị ca ta đã chết trận.”
“Làm gì có y phục cũ?” Giọng Cố Tích Triều dường như khựng lại.
Thẩm Kim Loan thấy kỳ lạ, giọng có chút gấp gáp:
“Ngươi còn nhớ không, lúc đó ngươi dùng đao đào lên một mảnh áo giáp, bên dưới là lớp vải thêu Tịnh Đế Liên là do năm xưa ta tự tay thêu cho nhị ca, tuyệt đối ta sẽ không nhận lầm.”
Bên ngoài kiệu im lặng một lát, Cố Tích Triều đột nhiên dừng bước.
“Mảnh áo giáp đó ta quả thực có thấy.” Giọng hắn âm u, chậm rãi nói, “Nhưng mà, bên dưới áo giáp, không có gì cả.”
……
Khi một người một kiệu nhanh chóng trở về ngôi mộ hoang kia, trong núi lại đổ một trận tuyết lớn.
Lớp tuyết trắng xóa dày thêm một tầng, vùi lấp ngôi mộ gió hoang vu dưới tuyết, ngưng kết thành băng, đóng thành đất cứng. Mảnh áo giáp trước đó khó tìm dấu vết chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ một.
Cố Tích Triều không nói một lời, tự mình đào bới mấy ngôi mộ hoang, giẫm nát những xác chết thối rữa ở nơi này.
Nghĩ đến năm xưa, Cố Tích Triều cũng là một công tử tự phủ nổi danh ở kinh đô, mười ngón tay xưa nay chỉ nhúng mực Huy Châu, cầm bút lông sói, nắm đao Nhạn Linh, sao đến Bắc Cương lại toàn làm những chuyện đào xác trộm mộ thế này.
Lòng Thẩm Kim Loan vừa lo lắng vừa khó chịu, cuối cùng cũng thấy mảnh áo giáp bị vùi dưới lớp tuyết dày, dính đầy vết bẩn.
Cố Tích Triều khom người nửa quỳ, tự tay dùng đao Nhạn Linh từng nhát từng nhát đào cả mảnh áo giáp đó ra khỏi lớp đất đóng băng.
Thời gian bào mòn, bộ giáp trở nên xỉn màu nhưng những đường vân hình quái thú Kình Ngưu hung dữ trên đó vẫn còn mờ ảo, như thể vẫn đang gầm thét trên chiến trường.
Bộ giáp ánh lên vẻ lạnh lẽo của kim loại bạc, hắn đưa tay lên chậm rãi lật nó lại.
Sắc mặt của Thẩm Kim Loan đột nhiên thay đổi.
Bên dưới bộ giáp trống rỗng, không có vạt áo thêu Tịnh Đế Liên như ban đầu.
“Không thể nào, rõ ràng ta đã thấy mà. Sao bây giờ lại biến mất rồi?” Trong lòng nàng vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ.
Chẳng lẽ, quỷ cũng có thể hoa mắt sao? Hay là do chấp niệm quá sâu mà sinh ra ảo giác?
“Tướng quân!”
“Tướng quân… Người Khương! Ở đây, khắp nơi đều là người Khương…”
Đúng lúc này, trong thung lũng vắng lặng bỗng vang lên tiếng kêu kinh hãi của Lạc Hùng và những người khác.
Phía bắc núi Hào Sơn đã là ngoài quan ải, các bộ tộc du mục phức tạp, nhiều phe phái chiếm giữ, nếu người Khương lúc này xâm phạm, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho biên phòng phía bắc.
Ánh mắt Cố Tích Triều trở nên sắc bén, hắn nhanh chóng đứng dậy quay đầu nhìn lại, cuối cùng nhìn nàng nói:
“Năm xưa quân Bắc Cương đều chết trận ở Vân Châu, thân xác bọc trong da ngựa, vậy huynh trưởng của người sao có thể ở trong Hào Sơn này?”
“Bắc Cương rộng ba vạn dặm, hài cốt phụ thân và ca ca người đã không còn tìm thấy, hà cớ gì phải chấp mê bất ngộ như vậy?”
Dù lời Cố Tích Triều nói rất hợp lý, nàng vẫn không cam tâm. Thẩm Kim Loan lạnh lùng nhìn hắn đáp trả:
“Nếu Cố tướng quân không muốn giúp thì tự cầu phúc đi, trước khi độc phát tìm một nơi tốt mà chôn, đừng để kẻ thù đào mộ trở thành cô hồn dã quỷ như ta.”
Cố Tích Triều im lặng, quay người nhanh chóng chạy về phía có tiếng kêu cứu, bóng dáng hắn biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Nhìn quanh, màn sương mù dày đặc giữa những nấm mồ hoang vẫn không tan.
Bộ giáp không còn chút ánh sáng nào, khắp nơi cũng không thấy dấu vết của mảnh vải kia đâu. Thẩm Kim Loan tìm kiếm hồi lâu, lòng dần trùng xuống, hình nhân giấy gục xuống trên nền tuyết.
Những đám mây đen kéo dài trên bầu trời đêm chậm rãi kéo đến chỗ nàng, màn sương mù dày đặc xoáy tròn, hạ xuống, trong nháy mắt bao phủ chiếc kiệu nhỏ bé.
Bóng cây lay động, xào xạc. Thẩm Kim Loan tĩnh lặng ngồi trong bóng tối bị bóng tối vô biên bao vây.
Nàng chợt cảm thấy một luồng khí tức, hồn phách khẽ động.
Là quỷ khí. Thứ quỷ khí này nàng rất quen thuộc.
Là quỷ tướng công.
Nơi mây mù đen đặc nhất, lơ lửng một bóng hình xám xịt. Cái bóng chìm trong bóng tối nhưng viền ngoài lại ánh lên thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo, vụt qua trước mắt nàng.
Ánh sáng bạc đó, giống như ánh sáng phản chiếu từ áo giáp. Trong quầng sáng, dường như có một vạt áo tung bay trong gió.
Quỷ khí mạnh mẽ khiến toàn thân nàng tê dại, mí mắt nặng trĩu, nàng gắng gượng mở hé một chút, cố gắng nhìn rõ.
Bóng đen chậm rãi ngẩng mặt lên. Khuôn mặt tuấn tú ngày nào giờ đây âm u đáng sợ, xám xịt như người mắc bệnh lao. Thân hình cao lớn vạm vỡ trước kia chỉ còn là một bóng hình hư ảo, chạm vào sẽ tan biến.
Thẩm Kim Loan nhận ra hắn, cổ họng nghẹn lại khẽ gọi:
“Nhị ca?”
Quỷ tướng công chỉ im lặng nhìn cô.
Bộ y phục trên người hắn rách nát bạc màu mỏng như tờ giấy, bị gió thổi tả tơi, lúc tan lúc tụ theo làn sương. Ở vạt áo, một đóa Tịnh Đế Liên hình dáng khác lạ, rõ ràng trước mắt.
Đúng là nhị ca của nàng, Thẩm Đình Chu.
Thẩm Kim Loan cuối cùng cũng hiểu ra, lúc đó, hồn phách của nhị ca nàng đang ngủ say trong lớp tuyết dày ở ngôi mộ kia.
Khi đó vạt áo thêu Tịnh Đế Liên mà nàng nhìn thấy là quỷ y của hắn cho nên người sống như Cố Tích Triều không nhìn thấy. Mà vừa rồi, nàng không thấy vạt áo đó trên tuyết nữa là vì nhị ca thấy nàng đến, hồn phách vẫn luôn lặng lẽ ở phía sau cô.
Thẩm Kim Loan đau lòng khôn xiết, gọi từng tiếng một:
“Nhị ca! Nhị ca…”
Thế nhưng, nhị ca mà nàng ngày đêm mong nhớ, chỉ cách nàng một trượng, dù gọi thế nào, hắn vẫn nhìn nàng một cách xa lạ.
Chỉ có bộ y phục do chính tay nàng may là rung động mạnh mẽ theo tiếng gọi, dữ dội tung bay trong gió, như có cảm nhận, như đang kịch liệt đáp lại nàng.
Nàng nhớ lại, Triệu Tiện từng nói, người có ba hồn bảy vía, bảy vía mang theo thất tình lục dục của con người. Mà Quỷ tướng công là một hồn ma lang thang trên đời nhiều năm, phần lớn bảy vía đã tan hết, không còn tình cảm và ký ức của người, cuối cùng thứ tồn tại lâu dài chỉ là một nỗi chấp niệm.
Thẩm Kim Loan nhìn khuôn mặt ngày đêm mong nhớ, khóe mắt cay xè.
Cho nên, người dân Kế Huyện tổ chức mười chín đám cưới âm phủ cho Quỷ tướng công, hắn chưa bao giờ xuất hiện, ngoại trừ lần đầu tiên hồn phách nàng trở về Bắc Cương trong đám hỉ táng đó.
Dù hắn đã trở thành quỷ hồn nhiều năm, dù ký ức đã tiêu tan nhưng chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nghe thấy giọng nói của nàng, hắn sẽ bất giác xuất hiện.
Dù hắn không còn ý thức và ký ức của người nhưng vẫn nhớ hơi thở của nàng, nhớ phải bảo vệ nàng.
Thẩm Kim Loan run rẩy, như chìm vào nước, muốn khóc lớn mà không thành tiếng, không rơi nước mắt.
Hình nhân giấy nhẹ bẫng bay lên, hồn phách đơn bạc không tự chủ được vươn tay về phía bóng hình trong bóng tối, muốn nắm chặt vạt áo bào của nhị ca như trước kia nhưng lòng bàn tay chỉ nắm được một làn sương mù thoáng qua.
Thẩm Đình Chu như không có thần trí, du hồn qua lại, lặp đi lặp lại một cách cuồng bạo:
“Không phải phản quân. Quân Bắc Cương không phản quốc…”
Nàng lớn tiếng gọi theo bóng lưng hắn:
“Nhị ca, huynh đang nói gì vậy? Phản quân gì?”
Bóng lưng đột nhiên đứng im bất động.
Trong khoảnh khắc, hồn ma đó đột ngột quay người lại, đôi mắt trống rỗng không ánh sáng như bùng lên ngọn lửa hừng hực, như nhìn thấy kẻ thù mà căm hận nàng, muôn phần phẫn hận, gần như nghiến răng nghiến lợi gào lên:
“Không… phải… phản… quân!”
Tiếng nói theo tiếng gió nổi lên, trong nháy mắt trời đất tối tăm, sấm rền vang dội. Sương mù ngập trời càng lúc càng dày đặc như mực đổ xuống lại như sóng dữ cuộn trào về phía nàng.
Oán khí của hồn ma lúc này không biết vì sao tăng mạnh, với hồn phách sắp tan của nàng gặp phải hắn vốn vô cùng nguy hiểm, quỷ khí mạnh mẽ như muốn nuốt chửng nàng.
Sương mù mịt mờ như ập xuống nuốt trọn ánh sáng còn sót lại xung quanh.
Hồn phách của nàng càng lúc càng lung lay, khung xương mảnh dẻ của hình nhân giấy cũng theo đó mà rung động dữ dội, da giấy bị gió âm thổi phồng lên.
Ý thức của nàng mơ hồ, mơ hồ nhìn thấy một đốm sáng yếu ớt đang lao về phía nàng.
Như một ngọn đèn cô độc, mờ ảo như bụi trần, lay động như đom đóm nhưng vẫn kiên trì sáng phản chiếu một thân hình cao lớn.
Tối tăm không thấy mặt trời, không nghe thấy một tiếng động nào. Hồn phách của Thẩm Kim Loan căng thẳng, vô vọng giãy giụa, đau đớn dữ dội lan khắp cơ thể, càng lúc càng trong suốt như bị thứ gì đó xé rách, sắp vỡ tan.
Trong tầm nhìn tối đen, chỉ còn lại ngọn đèn cô độc đó.
Hơi sức cuối cùng ngưng tụ ở cổ họng, nàng vô thức phát ra mấy âm cuối cùng:
“Cố… Tích… Triều.”
Ngọn đèn cô độc mờ ảo trong nháy mắt đã đến, nơi ánh sáng vàng dịu chiếu rọi, mây âm u ngập trời vây quanh nàng trong nháy mắt ẩn vào bóng tối.
Bóng người cao lớn thon dài bước nhanh đến bên nàng, đêm đen sâu thẳm làm áo bào, ánh trăng như lụa viền quanh, anh tư bừng bừng, cô độc lạnh lùng.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông phả vào người nàng, dồn dập và nóng bỏng nhưng không khó chịu. Chiếc áo choàng quen thuộc như thường lệ mở ra, bao bọc lấy hình nhân giấy.
Nàng như rơi vào một vòng tay ấm áp.
Thẩm Kim Loan mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt kiên nghị của Cố Tích Triều, đôi mắt sâu thẳm.
Hắn là vẫn luôn không đi hay là đi rồi quay lại.
Ánh mắt nàng rũ xuống,rơi vào vạt áo hắn, nhìn thấy một chiếc sáo ngắn giấu trong ngực. Trải qua năm tháng, hoa văn loan phượng trên đó đã mờ đi chút ít nhưng thân sáo vẫn sáng bóng như mới, như thể được lau chùi thường xuyên.
Không ngờ, chiếc sáo ngắn này, hắn vẫn luôn mang theo bên mình.
May mắn là hắn mang theo.
Nàng hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, thân phận gì, bên cạnh là ai, trong lòng chỉ lo lắng cho hồn phách của nhị ca, yếu ớt nói với hắn:
“Cố Tích Triều, nhị ca ta… sáo…”
Hắn lấy chiếc sáo ngắn từ trong ngực ra, đặt vào lòng bàn tay đưa đến trước mặt nàng.
Thẩm Kim Loan giơ tay áo điều động gió âm, hơi thở lưu chuyển trong chiếc sáo ngắn, một điệu hát dân gian ấm áp mà xa xăm từ từ lan tỏa trong không trung.
Khúc điệu dân gian Bắc Cương này là mẫu thân quá cố của họ thường thổi, ba huynh muội từ nhỏ đã nghe đến lớn, đều vô cùng quen thuộc.
Sau khi một mình vào kinh, nàng và Cố Tích Triều thuở nhỏ bầu bạn cũng từng tặng nhau sáo ngắn, dạy hắn khúc nhạc này làm chứng cho tình bạn thắm thiết. Sau này, sau biến cố lớn ở Bắc Cương, nàng không còn gặp lại chiếc sáo ngắn này cũng không còn nghe thấy khúc điệu dân gian này nữa.
Đáng tiếc, hơi thở của nàng lúc này vô cùng yếu ớt, rất nhanh đã cạn kiệt sức lực không thể thúc giục được gió nữa, khúc nhạc dần dần nhỏ lại. Nàng bất lực khép hờ mắt.
Chỉ một lát sau, khúc nhạc lại vang lên.
Nàng mở mắt, thấy Cố Tích Triều đã thổi sáo ngắn. Giai điệu ai oán mà không bi thương như nước chảy róc rách, thành thục đến mức tự nhiên như trời sinh. Nhiều năm như vậy, vậy mà hắn không hề quên.
Âm luật như khóc như than, dường như đã đánh thức ký ức xa xăm của ai đó. Dần dần, sương mù tan đi, quỷ khí không còn ăn mòn nàng như dao cắt nữa.
Thẩm Kim Loan thấy bóng dáng nhị ca dừng lại, nhìn về phía nàng. Lửa oán hận rực cháy trong mắt hắn dịu lại, thần trí dường như đã khôi phục lại sự thanh tỉnh khi còn là người.
“Tiểu thập nhất,” một tia hồn phách vỡ vụn đến bên cạnh nàng, gọi nàng như lúc nhỏ, giọng nói lơ lửng nhưng từng chữ đều mạnh mẽ, “Chúng ta chiến đấu đến giây phút cuối cùng chưa từng phản quốc.”
Thẩm Kim Loan mờ mịt không hiểu, vội vàng lớn tiếng:
“Thẩm thị đương nhiên không phản quốc! Phụ thân, a huynh là lương tướng công thần của Đại Ngụy, lưu danh sử sách!”
Nàng nhập cung làm hậu, dốc sức bảo vệ thanh danh Thẩm thị, dưới sự xoay chuyển tình thế của nàng khi còn sống, cả tộc Thẩm thị rạng danh nghìn đời, quân Bắc Cương muốn đời tán dương.
Nhưng nhị ca của nàng chỉ nhìn nàng, ánh mắt bi thống rồi lắc đầu, thở dài một tiếng thật dài, phiêu đãng rời đi.
Thẩm Kim Loan đuổi theo, vội vàng hỏi:
“Nhị ca, sao huynh lại ở Hào Sơn? Thi cốt của phụ thân và đại ca ở đâu?”
Tiếng đáp lại từ xa truyền đến còn chấn động hơn tiếng sấm, vang vọng trời cao:
“Người Khương!…”
Lời này vừa thốt ra, nàng chợt cảm thấy bên cạnh mình dường như có oán khí vô tận, như thủy triều mãnh liệt lại trào về phía nàng.
Trong bầu trời đêm mờ mịt, đột nhiên bổ xuống từng đạo sấm sét kinh hoàng.
Oán khí cuồn cuộn xông thẳng lên trời xanh, dường như kinh động thần minh, trong khoảnh khắc sấm chớp rền vang như núi lở đất rung, trời long đất lở, vũ trụ hồng hoang đều bị hủy diệt.
Một tia sét đánh thẳng xuống, ánh bạc lóe lên, nàng tận mắt nhìn thấy nhị ca trước mặt, hồn phách mờ mịt trong sương đen như bị điện quang đánh trúng vỡ tan ra.
“Tiểu Thập Nhất…” Hắn gọi nàng lần cuối, giơ bàn tay ngày càng trong suốt muốn khẽ vuốt mũi nàng.
Giống như trước đây.
Khi sắp chạm vào, ngón tay trắng bệch đó trước mặt nàng như tro tàn bay đi.
“Nhị ca!”
Thẩm Kim Loan suy sụp nhìn hồn phách Thẩm Đình Chu tan thành tro bụi, biến mất giữa trời đất.
“Đừng qua đó.” Bóng dáng Cố Tích Triều lao nhanh tới, lồng ngực nóng rực che chở nàng trong áo choàng che phủ nàng.
Giây tiếp theo, một tiếng sét nữa đánh xuống, nổ vang bên cạnh họ.
…
Khi áo choàng mở ra, sương mù đen kịt giữa trời đất đã tan biến hoàn toàn. Sao trăng sáng tỏ, bầu trời đêm trong vắt, chỉ còn tiếng than khóc thảm thiết của nàng vang vọng trong trời đất hoang vắng, mãi không dứt.
Thẩm Kim Loan không còn chút sức lực nào, hình nhân giấy ngã xuống tuyết, da giấy mỏng manh trải dài trên mặt đất.
Trước đây âm dương cách biệt, người thường xuyên vào giấc mơ của nàng chính là nhị ca khi còn nhỏ sáng sủa vui vẻ. Khi gặp lại tối nay, hồn phách hắn ảm đạm không ánh sáng, trong nháy mắt đã tan thành tro bụi.
Nhị ca của nàng chính là quỷ tướng công. Quỷ tướng công đã chết hơn mười năm, nhị ca cũng đã… chết hơn mười năm sao?
Trận thảm bại ở Vân Châu năm Thuần Bình thứ mười chín đã qua hơn mười năm rồi sao?
Sự trống rỗng khổng lồ ập đến, nàng không khỏi lẩm bẩm:
“Vậy rốt cuộc ta đã chết bao lâu rồi?”
“Mười năm.”
Giọng nói chắc chắn từ phía sau truyền đến.
“Hiện tại, đã là Thừa Bình năm thứ mười lăm.” Giọng nói của Cố Tích Triều trầm hơn màn đêm, lọn tóc trắng bên thái dương khẽ lay động:
“Hoàng hậu nương nương,đã chết mười năm rồi.”
Một lời nói toạc ra.
Mười năm sinh tử, thế sự xoay vần, mưa tan thành mây, tuyết tan thành sông, xuân sơn đào nở, trong nháy mắt hoa tàn… mười năm thời gian thoắt cái tan biến như một mũi tên sắc bén bay vụt qua cũng như mũi tên hung hăng đâm xuyên lồng ngực nàng.
Vậy nên, hồn phách của nàng đã lang thang trên thế gian mười năm, tuổi thọ sắp hết cho nên mới sắp hồn phi phách tán. Vậy nên, Triệu Tiện và mọi người ở Kế huyện đã sớm không biết danh hiệu hoàng hậu Đại Ngụy, vậy nên, Cố Tích Triều đã có tóc bạc…
Chỉ có nàng vẫn còn lưu lại mười năm trước, vẫn lo lắng cho thi cốt của phụ thân và ca ca có được an táng hay không, vong linh Bắc Cương có được yên nghỉ hay không.
Bốn bề tĩnh mịch, ngay cả tiếng gió cũng u uất không nghe thấy.
Thời gian không còn quay đầu lại mà Thẩm Kim Loan bị lưu lại trong kẽ hở thời gian đột nhiên quay đầu lại, sau lưng chỉ có một mình Cố Tích Triều.
Nàng hoàn hồn, cúi đầu cười khổ một tiếng khẽ nói:
“Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao phụ thân và đại ca ta chiến tử ở Vân Châu mà nhị ca lại chết ở Hào Sơn giữa Vân Châu và Sóc Châu.”
Nghe thấy lời này, năm ngón tay Cố Tích Triều từ từ co lại, nắm chặt vào lòng bàn tay, gân xanh trên cánh tay ẩn hiện lay động.
Nửa đời hành quân đánh trận, Vân Châu Hào Sơn qua lại trăm lần, sao hắn lại không nhìn thấu được.
“Là muốn hắn đi cầu viện.” Hắn đáp.
Nàng lắc đầu nói:
“Phụ thân và đại ca ta ở Vân Châu bị sa lầy trong trận địch, chắc chắn đã dự liệu được kết cục cái chết. Họ để nhị ca đi Sóc Châu cầu viện, thật ra đã không còn suy nghĩ khác chỉ muốn nhị ca ta sống sót. Con trai Thẩm thị luôn phải có một người sống sót…”
“Nhị lang, con mau về Sóc Châu cầu viện thế gia. Chúng ta sẽ ở đây đợi con trở về.” Nàng bắt chước giọng điệu của phụ than và đại ca nàng, lại thêm vài phần nặng nề, nghiêm giọng nói, “Quân lệnh như núi, đệ dám không theo?”
Nàng nhắm mắt, giọng nói đứt quãng vì nghẹn ngào:
“Nếu không lấy danh nghĩa cầu viện, nhị ca ta tuyệt đối sẽ không chịu bỏ lại đại ca và phụ thân một mình chạy trốn.”
Nàng nhìn những vết lõm trên mảnh giáp kia như đang nhìn vực sâu. Dày đặc, đều là dấu vết của mũi tên, đâm sâu vào da thịt nhị ca nàng, gãy xương nứt gân.
“Từ Vân Châu đến Hào Sơn, nhị ca trúng nhiều mũi tên, còn chạy nhiều dặm đường như vậy. Hắn muốn đi cầu viện nhưng vẫn chết ở Hào Sơn cách Kế huyện mười dặm.”
Bàn tay vô hình của nàng v**t v* từng lỗ mũi tên sâu thẳm kia, như thể nhìn thấy bộ giáp cắm đầy mũi tên năm đó, có thể nghe thấy tiếng da thịt nhị ca nàng bị xé rách và tiếng kêu nặng nề khi trúng tên.
Không biết mũi tên cuối cùng nào đã trúng chỗ hiểm khiến hắn ngã xuống, không thể đứng dậy nữa.
Cổ họng Thẩm Kim Loan nghẹn lại, chỉ trong ánh mắt trống rỗng dần dần bùng lên bi thương và oán hận mãnh liệt:
“Lúc đó, nếu Cố gia các người có người đến cứu, dù chỉ một đội quân nhỏ…”
Nhị ca dũng cảm ngây thơ của nàng có lẽ sẽ không chết ở Hào Sơn. Mũi tên gãy làm bia mộ, áo cũ làm quan tài, tuyết tàn làm mồ chôn.
“Không có nếu như.”
Ánh mắt đen nhánh của Cố Tích Triều khẽ động, như gợn sóng dưới màn đêm. Giọng hắn hờ hững nói:
“Hiện tại đã là Thừa Bình năm thứ mười lăm, chuyện năm đó sử sách đã hóa thành tro bụi. Sau khi người chết đã là hồn phách rồi nên đi đầu thai vãng sinh, sớm chuyển thế làm người.”
Giọng nói của hắn trầm tĩnh mạnh mẽ khiến người ta vô cớ cảm thấy là phát ra từ tận đáy lòng.
Thẩm Kim Loan nghẹn họng.
Lần trước ở từ đường Triệu gia, nàng giả thần giả quỷ bị hắn vạch trần, hắn cũng khuyên nàng sớm ngày vãng sinh, đừng lưu luyến nhân gian.
Nàng là một cô hồn ở lại nhân gian trọn vẹn mười năm, không ai để ý đến sống chết của nàng, người thân cận nhất hại nàng thành cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa.
Vậy mà chỉ có Cố Tích Triều, kẻ tử thù ngày xưa mười năm không gặp, muốn nàng sớm ngày vãng sinh, chuyển thế làm người.
Trong nỗi đau buồn vô danh, đáy lòng nàng vẫn còn một tia phẫn uất khó nói như cỏ khô bốc lửa, âm thầm bùng cháy trong lòng.
“Sớm ngày chuyển thế làm người?” Thẩm Kim Loan lặp lại từng chữ trong lời hắn, đột nhiên cười, “Ngươi cho rằng, ta không muốn sớm ngày chuyển thế làm người ư?”
Trong khoảnh khắc, hình nhân giấy cả người da giấy đột nhiên bay lên cuồng loạn, quỷ khí mạnh mẽ đột nhiên trào dâng khiến hồn phách trong suốt của nàng xuyên thẳng qua hình nhân giấy, hiện ra hồn thể.
Xung quanh hồn phách, sương mù dày đặc, tiền giấy trên mặt đất bay tứ tung.
Thẩm Kim Loan mặc bộ áo lụa trắng tang dính đầy vết máu khi chết, mái tóc xanh chưa búi bay tán loạn, u uất hiện lên trong sương mù, thê lương mà quỷ dị.
Nàng từng bước đến trước mặt hắn, vết máu trắng bệch trên tay áo lướt qua lưỡi đao hắn chống trên đất:
“Năm đó, chính là Cố gia các ngươi khoanh tay đứng nhìn không chịu tiếp viện, hại phụ thân ca ca ta chiến tử ở Vân Châu, chết không thấy hài cốt khiến ta chết không nhắm mắt!”
“Hôm nay, ngươi lại còn muốn ta yên tâm thoải mái quên đi chuyện cũ, sớm ngày chuyển thế làm người?”
Đôi mắt không ánh sáng của nàng nhìn chằm chằm hắn, cười lạnh:
“Cố Tích Triều, ngươi không thấy, lời này quá mức nực cười sao?”
Tiếng gió nổi lên như tiếng quỷ khóc, khàn khàn vang vọng trên không trung. Trong gió, một lọn tóc trắng bên thái dương người đàn ông bị thổi rớt rồi lại bay lên.
Cố Tích Triều nhìn hồn phách lơ lửng giữa không trung, đôi mắt ảm đạm nổi lên một tia hung ác:
“Vừa rồi, hồn phách nhị ca người tan thành tro bụi, người đã tận mắt nhìn thấy. Người đã là tàn hồn, không đi vãng sinh, chẳng lẽ muốn giống như hắn tan biến giữa trời đất sao?”
Lần này, Thẩm Kim Loan không nói gì.
Cố Tích Triều môi mỏng khẽ nhếch, hung hãn rút đao làm tung tuyết đọng trên mặt đất. Hắn đột nhiên nâng cao giọng, nặng nề nói:
“Nếu người không muốn, ta sẽ mời đến đạo sĩ thiên hạ làm pháp siêu độ cho người. Một Triệu Tiện không được, ta sẽ mời mười người trăm người ngàn người cho đến khi người không thể không đi vãng sinh!”
Nghe hắn nói những lời hung ác này, Thẩm Kim Loan ngẩn người. Khí phách như vậy, hắn dường như vẫn là Cố Cửu Lang năm đó tài hoa ngút trời, khí thế nuốt trọn núi sông.
Nhưng Cố Tích Triều trước đây không tin quỷ thần, giờ đây lại muốn dùng mọi thủ đoạn để siêu độ cho nàng.
Nhìn bộ dạng hiếm thấy bá đạo của hắn, nàng thấy buồn cười nhưng thật sự không thể cười nổi. Không chỉ không cười nổi, thậm chí còn có cảm giác chua xót muốn rơi lệ.
Thẩm Kim Loan nhìn hắn, bình tĩnh nói:
“Cố Tích Triều, dù ngươi có mời hết đạo sĩ thiên hạ đến siêu độ cho ta, ta cũng không thể vãng sinh được.”
Trong ánh mắt âm trầm của hắn, nàng nhìn về phía xa, thản nhiên nói:
“Chẳng lẽ ngươi quên Mạnh Như, quên mười chín mạng nữ tử vô tội chết thảm sao? Cô hồn như chúng ta chấp niệm sâu nặng không thể vãng sinh.”
Gió lạnh thổi qua, đôi mắt ẩn sau mái tóc trắng của người đàn ông như muốn bốc cháy:
“Vậy nương nương muốn thế nào? Tiếp tục tìm ta báo thù, giết ta rồi giết sạch người Cố gia thiên hạ để báo thù sao?”
Mái tóc dài cuồn cuộn sau lưng nàng từ từ rơi xuống, dừng lại trên tấm lưng mảnh dẻ của nàng. Nàng thở dài, tâm trạng dần thu lại, thản nhiên nói:
“Hiện tại ta chỉ chấp nhất một chuyện, tìm thấy hài cốt của phụ thân và ca ca ta, chôn cất họ cùng một chỗ.”
Cố Tích Triều không nói gì, ngón tay cái v**t v* chuôi đao, cằm căng thẳng không đồng ý cũng không từ chối, chỉ im lặng.
Nàng không nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, ánh mắt rũ xuống, hít sâu một hơi như dùng hết dũng khí mới có thể nói ra đoạn lời này:
“Ta chỉ còn nhớ, năm đó có người từng hứa với ta nhất định sẽ giúp phụ thân và ca ca ta giương cờ chiến thắng trở về bình an… Ta biết rõ, người đó xưa nay lời nói đáng giá ngàn vàng, những lời đã nói với ta, dù sống chết cũng sẽ giữ lời…”
Lần này, Cố Tích Triều im lặng lâu hơn.
Hắn khép mắt, trong tầm nhìn tối tă, dường như có thể nhìn thấy ngày đó trong ký ức, nắng xuân ấm áp, cánh hoa đào xuân sơn theo gió bay.
Một đôi tay trắng nõn nhặt cánh hoa rụng, lật đi lật lại giữa các ngón tay. Thiếu nữ cầm hoa, tâm sự nặng trĩu nói:
“Cố Cửu, ta không biết sao, lần này rất lo lắng cho phụ thân và ca ca ta… nhất là nhị ca, lần đầu tiên huynh ấy ra trận, ta sợ…”
Thiếu niên ngồi bên cạnh nàng, vỗ vỗ ngực, lời nói hùng hồn:
“Ta hứa với nàng, dù có chiến tử cũng sẽ đưa họ trở về bình an.”
Thiếu nữ mặt đầy trách móc, nhảy dựng lên, mắng hắn nói chuyện không may mắn, làm bộ muốn đánh hắn, tiếng ngọc bội bên hông khẽ kêu linh động khéo léo.
Thiếu niên cũng không trốn, chỉ âm thầm bảo vệ cuộn hôn thư giấu trong tay áo.
Hắn đứng thẳng, nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa rơi trên tóc nàng, có chút thấp thỏm nói:
“Thẩm thập nhất, đợi ta trở về, nàng có thể hứa với ta một chuyện không?”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của thiếu nữ tò mò mở to, chờ hắn mở lời.
“Vậy quyết định như vậy nhé.” Hắn bẻ cành đào xuân sơn giữa hai người, đưa cho nàng trịnh trọng nói:
“Chúng ta lấy đào xuân sơn làm minh ước, đợi ta trở về, nàng phải đáp ứng ta một chuyện.”
Hoa đào xuân sơn rực rỡ, hai má thiếu nữ ửng hồng dưới ánh hoa, lúm đồng tiền nhè nhẹ, cười gật đầu:
“Được, vậy lấy đào xuân sơn làm minh ước.”
Nàng nhận lấy cành đào trong tay hắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay rịn ra một vốc mồ hôi nóng hổi, hơi ướt mép sơn son thiếp vàng của quyển hôn thư giấu trong tay áo.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bóng dáng thiếu nữ trước mắt mờ ảo tan đi biến thành sương mù, gần như trong suốt.
Tiếng nàng chợt vang lên bên tai:
“Cố Tích Triều, phụ than và ca ca ta ở đâu? Ngươi có đưa họ về không?”
Giọng nói khàn đặc, vang vọng như sấm.
Năm đó, phụ thân và ca ca nàng, đại ca hắn đều chết ở Bắc Cương. Chỉ có một mình hắn không chết, sống sót đến giờ.
“Cố Tích Triều, chuyện này, chẳng lẽ không phải ngươi nợ ta sao?”
Cố Tích Triều đột ngột mở mắt.
Giờ phút này, những cánh đào bay lượn trong ký ức đã biến thành tiền giấy tản ra ánh sáng trắng bệch trên nền tuyết phủ đầy đất.
Trước mắt, người con gái ấy đã biến thành một cô hồn không còn chút sinh khí, vẫn lặng lẽ nhìn hắn, nụ cười ngày xưa đã biến thành lạnh lẽo.
Lồng ngực hắn đột nhiên đau nhói, như thể một cây gai dài thô ráp mọc dưới đất mười năm, giờ phút này đâm xuyên qua lòng ngực hắn.
Đứng im lặng rất lâu, bàn tay nắm chặt chuôi đao của Cố Tích Triều cuối cùng cũng buông xuống. Hắn đột nhiên quỳ xuống, dùng đao nhạn linh từng nhát từng nhát đào lớp tuyết dưới đất.
“Ngươi làm gì vậy?”
Nàng khó hiểu, hắn không nghe thấy, dứt khoát vứt đao, dùng tay không đào sâu vào lớp đất đóng băng, bùn tuyết bắn tung tóe làm ướt áo bào.
Chẳng bao lâu, dưới lớp đất ba thước nơi có bộ giáp, vài mảnh xương cốt tàn tạ nằm rải rác trong đất.
Nhìn thấy những mảnh xương cốt đã phong hóa, Thẩm Kim Loan ngây người hồi lâu không thốt nên lời.
Dưới lớp áo giáp và áo cũ của nhị ca chỉ còn lại vài mảnh xương cốt.
Nàng không kìm được muốn phủi lớp bùn tuyết trên xương cốt nhưng bàn tay trong suốt chỉ xuyên qua, không thể chạm vào.
Cố Tích Triều im lặng, thu gom những mảnh xương cốt tàn tạ:
“Đây là một phần. Sau khi tìm được thi cốt của phụ thân và đại ca người, người hãy đi vãng sinh đi.”
Thẩm Kim Loan ngẩng đầu ngẩn người, không ngờ Cố Tích Triều lại thực sự thay đổi ý định. Nàng nhìn thấy vết máu đen ở khóe môi hắn đáp:
“Một lời đã định, sau khi xong việc, ta nhất định sẽ đưa thuốc giải.”
Cố Tích Triều chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Xương cốt dính đầy bùn đất thấm tuyết, hắn lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong ngực.
Thẩm Kim Loan vừa nhìn thấy hoa văn thêu trên chiếc khăn tay lập tức kinh ngạc tột độ, đứng sững tại chỗ.
Ở góc khăn tay, thêu một đóa đào xuân sơn đang hé nở, những cánh hoa màu hồng nhạt đã cũ, có hơi bạc màu.
“Cố Tích Triều.” Nàng đột nhiên gọi.
Người đàn ông không ngẩng đầu, lọn tóc ướt đẫm mồ hôi rũ xuống không nhìn rõ vẻ mặt, đôi bàn tay thon dài không ngừng lau sạch bùn đất trên xương cốt phát ra tiếng sột soạt.
Thẩm Kim Loan cũng cúi đầu, do dự nói:
“Trước khi ta chết, hình như ta đã nhận được một cành đào xuân sơn của ngươi gửi từ Bắc Cương đến…”
Tiếng sột soạt đột ngột dừng lại, hai tay Cố Tích Triều khựng lại, từ từ nắm chặt chiếc khăn tay, khớp ngón tay trắng bệch.
Giọng nàng hiếm khi ấp úng, nhẹ như sợi khói trong sự trống rỗng nhưng từng chữ đều đâm vào lòng hắn:
“Nếu không phải để giết ta, ngươi gửi cành đào xuân sơn đó đến là có ý gì?”
“Xoẹt——”
Một mảnh xương dăm đâm vào đầu ngón tay, hắn hoàn toàn không hay biết, mặc cho vết máu trào ra thấm vào cánh hoa đào bạc màu trên khăn tay, trong bóng tối rực rỡ sáng ngời, sống động như thật.
“Chúng ta lấy hoa đào làm minh ước, nàng phải đáp ứng ta một chuyện…”
Giọng nói trong ký ức không ngừng vang vọng, ầm ầm vang dội như một con thú bị giam cầm mười năm gầm thét sắp sửa lao ra.
“Nương nương nhớ nhầm rồi.”
Tiếng lòng gào thét đột ngột thu lại, Cố Tích Triều mặt lạnh tanh nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói:
“Ta chưa từng gửi hoa đào.”
【Lời tác giả】
【Giấu vàng ba trăm lượng ở đây, Cố Cửu nhà bên chưa từng gửi】
Nam chính miệng cứng, tác giả thở dài, không sao sẽ có Thẩm A Phiêu của chúng ta trị hắn ngay!