Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 23

Vùng Bắc Cương đóng băng ngàn dặm. Mùa đông khắc nghiệt sắp qua, cỏ dại trên thảo nguyên tích đầy tuyết, dưới làn gió xuân ẩm ướt từ phương Nam thổi tới đã bắt đầu tan chảy hóa thành dòng nước róc rách chảy qua những cánh đồng hoang vu.

Dưới ánh chiều tà, sắc mặt Cố Tích Triều lại lạnh hơn cả băng sương.

Hắn im lặng hồi lâu tựa như ngẩn người, lại tựa như lạnh lùng nghe nàng nói một tràng, không đồng tình cũng không phản đối. Rất lâu sau, cuối cùng hắn mới cất giọng chế giễu, khẽ nói một câu:

“Thiên hạ bao la, nương nương tìm không thấy hắn đâu.”

Thẩm Kim Loan không hiểu, đôi mắt nhìn hắn trong veo sáng ngời, đắc ý nói:

“Triệu Tiện đã giúp ta tính toán rồi, người đó ở ngay Bắc Cương.”

“Hơn nữa, Cố đại tướng quân uy danh lừng lẫy, người Cố gia trải khắp thiên hạ, xa đến tận cùng phương Bắc cũng có người đóng quân, chẳng lẽ chỉ cần động ngón tay giúp ta tìm một người là chuyện khó làm sao?”

“Giao ước giữa chúng ta không có điều này.”

Không ngờ Cố Tích Triều lại thẳng thừng từ chối, thái độ lạnh lùng không hề có chút thương lượng.

“Hừ!” Thẩm Kim Loan không cam tâm bĩu môi.

Ngay cả chuyện khó khăn như tìm kiếm hài cốt mười năm trước hắn còn đồng ý. Chỉ là thêm một chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng, hắn lại trầm mặt ngậm miệng không nói. Thật là một kẻ keo kiệt, chẳng chịu thiệt thòi chút nào.

Cố Tích Triều thúc ngựa im lặng, ánh mắt thoáng qua rồi vụt tắt, vẻ mặt lạnh lùng đến mức thờ ơ.

Người thân yêu nhất ư? Hắn xem nàng là người thân yêu gì chứ, khi mà mười lăm năm trước đã bỏ lỡ rồi.

Nếu như để nàng phát hiện ra thêm ân nhân nào nữa, hắn thậm chí ngay cả tư cách đốt hương cho nàng cũng không còn.

Mặt trời dần khuất bóng, Cố Tích Triều dẫn người quen tiến vào một khu rừng rậm. Hắn dường như rất quen thuộc với đường đi ở Vân Châu này, rẽ trái rẽ phải liên tiếp tránh được mấy cái hố bẫy bị cỏ dại che lấp.

Tiếng sói tru vọng lại từ vùng đất hoang vang vọng giữa những ngọn núi im lìm, càng thêm tĩnh mịch.

Đi đến một khu rừng rậm, Cố Tích Triều đảo mắt nhìn quanh, tựa như đã xác định được phương hướng, hạ lệnh tại chỗ nghỉ ngơi.

Các tướng sĩ nhận lệnh xuống ngựa, lấy lương khô từ hành lý ra cho ngựa ăn rồi xuống dòng suối gần đó lấy nước.

Cố Tích Triều sai người tìm kiếm phân ngựa xung quanh rồi đốt lửa ngay tại chỗ.

Thẩm Kim Loan nhìn về phía xa.

Đã gần thành Vân Châu rồi, thậm chí còn có thể nhìn thấy những đốm lửa nhỏ như sao trên cổng thành, mơ hồ nghe thấy tiếng hô vang vọng từ xa trong các bộ tộc.

Trên đường đi hắn cực kỳ cẩn thận, không đốt đuốc, sao đến Vân Châu, nguy cơ tứ phía lại đốt lửa? Nhỡ đâu dẫn người đến thì sao? Không giống với phong cách hành sự cẩn trọng thường ngày của Cố Tích Triều.

Thẩm Kim Loan đang nghi ngờ, ngọn lửa trong đống lửa trại khẽ lay động rồi vụt tắt.

Cố Tích Triều đã dập tắt những tàn lửa còn sót lại, vung áo choàng che phủ hình nhân giấy trên lưng ngựa và một chiếc túi da thú bên cạnh nàng.

Chốc lát, bốn phía im lặng như tờ, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.

Đêm tối đen như mực, sâu trong khu rừng phía Bắc bỗng nhiên lóe lên vài đốm sáng.

Đó không phải ánh sao mà là ánh lửa.

Ngay sau đó, ánh lửa dày đặc hơn tụ lại với nhau, kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập ập đến trong đêm tối đang từ từ tiến về phía họ.

Chính là đống lửa trại vừa rồi đốt bằng phân ngựa đã dẫn dụ đám người này tới.

Nàng còn chưa kịp nhìn rõ bóng người, một loạt tên lửa xé gió “vèo vèo” từ trong bóng tối b*n r*.

Đám thân vệ phía sau Cố Tích Triều được huấn luyện bài bản, nhanh chóng tản ra, một mặt ghìm chặt dây cương bảo vệ ngựa, tránh để ngựa hí vang gây sự chú ý, một mặt thuần thục né tránh những mũi tên dày đặc, ung dung đối phó.

Chỉ trong chốc lát, mưa tên đã ngừng lại. Những mũi tên này thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra không có ý định giết người, chỉ là để trấn áp.

Trong rừng phía trước tối đen như mực, một bóng người ở giữa chậm rãi hạ cung tên xuống, dùng tiếng Khương quát lớn về phía họ:

“Người đến là ai?”

Cố Tích Triều bước lên một bước cũng dùng tiếng Khương lớn tiếng đáp lại:

“Cố Cửu.”

Nghe thấy cách xưng hô này, Thẩm Kim Loan vô thức nhíu mày.

Phía bên kia lại truyền đến một tiếng hô lớn:

“Cố Cửu, ngươi đến có chuyện gì?”

Cố Tích Triều đáp:

“Có việc quan trọng muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi.”

Phía bên kia trước tiên truyền đến tiếng xào xạc nhỏ, sau đó, mấy bóng người ngựa từ trong rừng rậm phía trước bước ra nhanh chóng bao vây đoàn người bên đống lửa trại.

Người đàn ông dẫn đầu với thân hình cao lớn vạm vỡ trên lưng ngựa, lông mày rậm rạp, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt dò xét. Nhưng vừa nhìn thấy Cố Tích Triều, trong mắt hắn liền ánh lên ý cười, nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa đi về phía hắn, lớn tiếng nói:

“Cố Cửu, quả nhiên là ngươi.”

Người Khương này trạc tuổi Cố Tích Triều, đầu đội khăn trắng, trên người khoác một tấm da thú màu xanh xám to lớn,= vắt từ vai trái xuống eo phải. Hắn quen biết Cố Tích Triều, mối quan hệ của cả hai trông có vẻ rất thân thiết.

Thẩm Kim Loan nhíu mày càng chặt hơn.

Cố Tích Triều dùng tiếng Khương lưu loát nói với hắn:

“Ấp Đô, dẫn ta đi gặp thủ lĩnh của các ngươi.”

Người Khương tên Ấp Đô quay người nhìn quanh, thấy vật gì đó được áo choàng che phủ trên lưng ngựa của Cố Tích Triều phồng lên một cục, đang định tiến lên xem xét thì Cố Tích Triều đã chắn ngang, ngăn cản hắn nhìn trộm.

Ấp Đô nhíu đôi lông mày rậm rạp, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua chuôi đao bên hông, đám binh sĩ Khương phía sau hắn như nhận được lệnh đồng loạt rút đao ra, một vệt hàn quang trắng xóa chiếu sáng những nơi tối tăm xung quanh.

Thấy vậy, đám thân vệ quanh Cố Tích Triều cũng đặt tay lên chuôi kiếm sẵn sàng nghênh chiến.

Trong khoảnh khắc căng thẳng, Cố Tích Triều vẫn không hề nhúc nhích, không hề lùi bước chỉ nhìn Ấp Đô, ánh mắt trầm tĩnh mang theo khí thế áp bức.

Ấp Đô dùng ngón tay vuốt nhẹ bộ ria mép, cười nói:

“Cố Cửu, ta và ngươi là huynh đệ đã đổi kiếm cho nhau, đây là thứ tốt gì mà ngay cả ta ngươi cũng muốn giấu?”

Cố Tích Triều đáp:

“Gặp thủ lĩnh của ngươi sẽ biết.”

Ấp Đô tỏ vẻ không hề ngạc nhiên, vẫy tay, đám binh sĩ phía sau lập tức thu đao lại.

Cố Tích Triều dắt ngựa đi bộ, hình nhân giấy được áo choàng của hắn che chắn kín mít. Thẩm Kim Loan ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, tai lắng nghe mọi động tĩnh.

Ấp Đô dẫn đoàn người vào rừng, đi song song với Cố Tích Triều vừa đi vừa trò chuyện:

“Cố Cửu, ngươi thật to gan, người Bắc Địch dạo này lùng sục khắp nơi, ngươi lại chỉ dẫn theo ít người như vậy. Đây có phải là câu ‘không vào hang cọp, sao bắt được cọp con’ mà người Hán các ngươi thường nói không?”

Cố Tích Triều nói ngắn gọn:

“Càng nhiều người, càng dễ bị lộ.”

Ấp Đô ngẫm nghĩ một chút thấy rất có lý, không khỏi lộ vẻ khâm phục, ghé sát vào hắn nói:

“Lần này ngươi đến có chuyện gì? Chuyện ngươi dặn ta…”

“Im lặng. Có người đến.” Cố Tích Triều đột nhiên dừng bước, hắn vừa dừng lại, tất cả mọi người đều dừng theo.

Sắc mặt Ấp Đô cũng hoàn toàn thay đổi.

Tiếng vó ngựa vang dội, vọng khắp khu rừng rậm, mặt đất dưới chân dường như cũng rung chuyển.

Thẩm Kim Loan lắng nghe kỹ. Không giống với tiếng động khi người Khương đến, tiếng vó ngựa mạnh mẽ dứt khoát này, nàng rất quen thuộc, đó là tiếng của kỵ binh có đóng móng sắt.

Ngọn đuốc của người Khương lay động dữ dội trong gió mạnh, ánh lửa bay loạn, chớp tắt liên tục.

Một luồng sát khí từ bốn phương tám hướng ập đến đám người khoảng vài chục trong rừng này.

Lúc này muốn quay người lên ngựa bỏ chạy đã không kịp nữa. Ấp Đô thầm mắng một tiếng, lùi lại một bước vậy mà cũng không dám rút lui cùng với Cố Tích Triều đứng nguyên tại chỗ, án binh bất động.

Sau vài tiếng ngựa hí vang, một đội kỵ binh tuần tra của Bắc Địch bất ngờ xuất hiện, khí thế hung hãn, nhìn thấy những gương mặt xa lạ liền lộ vẻ hung ác, rút đao chĩa vào họ.

Kỵ binh Bắc Địch trên ngựa đảo mắt nhìn một lượt đám người dưới đất, nhìn về phía Ấp Đô hét lớn một tiếng, mũi đao chỉ vào hắn hỏi:

“Ấp Đô, những người này là ai?”

Ấp Đô thầm kêu không ổn, tay phải nắm chặt đặt lên vai trái, cúi người khom gối, hướng về phía người vừa đến hành lễ nói:

“Vâng, là, là tù binh.”

Kỵ binh Bắc Địch cúi người xuống từ trên ngựa, nhìn thấy trang phục của Cố Tích Triều và những người khác, nghi ngờ hỏi:

“Người Đại Ngụy?”

Ấp Đô cúi đầu, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ sau gáy thấm ướt lớp da thú. Hắn còn chưa kịp trả lời thì thấy Cố Tích Triều bên cạnh bước lên, vẻ mặt bình tĩnh dùng tiếng Bắc Địch đáp:

“Ta là người Đại Ngụy đến nương nhờ bộ tộc Khương, Khả Hãn cũng biết họ của ta. Ta họ Cố.”

Vừa nghe thấy chữ “Cố”, sắc mặt kỵ binh Bắc Địch liền biến đổi, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, đi đi lại lại quanh Cố Tích Triều đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy cảnh giác.

Không phát hiện ra sơ hở nào, người Bắc Địch lại quay sang Ấp Đô, nghi ngờ hỏi:

“Trước đó Khương Vương bẩm báo với Khả Hãn, có đám phản đồ Đại Ngụy muốn đến nương nhờ các ngươi, chính là bọn chúng?”

Ấp Đô ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Cố Tích Triều. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, hai người nhìn nhau, Ấp Đô chợt hiểu ra, ra hiệu cho thuộc hạ lấy ra một cuộn giấy da dê có vẽ hình, đưa cho kỵ binh trưởng:

“Chính là người này.”

Người Bắc Địch không khách khí giật lấy cuộn giấy da dê từ tay người Khương, đem người vẽ trên giấy so đi so lại với dung mạo của Cố Tích Triều.

Thẩm Kim Loan thò đầu ra khỏi hình nhân giấy liếc nhìn cuộn giấy da dê một cái.

Người được vẽ trên đó, rõ ràng là Cố Tứ thúc đã chết dưới tay nàng.

Lúc đó, Cố Tứ thúc dẫn theo những ngườiCố gia đang chạy trốn, tất cả đều mặc trang phục của người Khương chính là muốn trốn ra khỏi quan ải, đến nương nhờ người Khương và Bắc Địch. Chẳng trách Cố Tích Triều liều mạng truy sát họ.

Hôm nay chạm trán với người Bắc Địch trên đường hẹp, Cố Tích Triều mưu sâu tính kỹ, trực tiếp mạo nhận là Cố Tứ, người đứng đầu.

Hai người là người cùng tộc, dung mạo tất nhiên sẽ có phần giống nhau, bức họa sơ sài vài nét không thể nhìn rõ ràng.

Thẩm Kim Loan ngược lại có phần bội phục khí thế bình tĩnh không loạn của hắn trong lúc nguy cấp.

Ấp Đô đứng bên cạnh vỗ mạnh vào ngực, lớn tiếng nói:

“Thủ lĩnh của chúng ta trước đó đã bẩm báo chuyện này với Khả Hãn rồi, không hề gian dối! Thần Thiên Dương chứng giám, chúng ta trung thành với Khả Hãn lắm!”

Hắn viện dẫn Khả Hãn ra lại có bức họa làm chứng, kỵ binh Bắc Địch không truy cứu nữa, gấp tờ giấy da dê lại, ném trả cho người Khương,= rồi bắt đầu kiểm tra hành lý phía sau Cố Tích Triều.

Bọn chúng vẫn nghi ngờ thân phận của đoàn người Cố Tích Triều, sợ rằng đó là quân Đại Ngụy đang bí mật hành quân.

Vừa nhìn thấy đống lửa trại đã tắt, người Bắc Địch khẽ cười khinh bỉ.

Quân đội Đại Ngụy đóng quân ở biên cương phía Bắc quân kỷ nghiêm minh, sao có thể mạo hiểm đến Vân Châu còn dám đốt lửa trại. Mấy người này không chỉ mặc quần áo vải thô rách nát, hành quân cũng không hề cẩn thận, chắc chắn không phải quân Đại Ngụy.

Lúc này, người Bắc Địch mới coi như bỏ đi sự nghi ngờ.

Thẩm Kim Loan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Cố Tích Triều hành động khác thường, quả nhiên có ẩn ý, đã tính toán kỹ lưỡng từng bước đi của địch.

“Kia là cái gì?” Một kỵ binh Bắc Địch chỉ vào lưng ngựa của Cố Tích Triều, lớn tiếng hỏi.

Chỗ đó, chiếc túi da thú được áo choàng che phủ phồng lên một cách kỳ lạ, nặng trĩu rủ xuống.

Thẩm Kim Loan nhớ ra, vừa rồi Cố Tích Triều trước mặt Ấp Đô còn che chắn chiếc túi da thú kia, chắc là có vật gì quan trọng. Nếu bị người Bắc Địch lục ra thì chắc chắn không hay.

Cố Tích Triều không lộ vẻ gì, ngón tay cái mân mê những đường vân trên chuôi đao, thậm chí còn khẽ rút lưỡi đao ra một hai tấc, tựa như giây phút tiếp theo sẽ rút đao ra giết người.

Thẩm Kim Loan trong lòng khẽ động, đầu ngón tay hơi nhếch lên, hồn phách khẽ lay, hình nhân giấy liền trượt xuống từ trong áo choàng trên yên ngựa, ngã xuống nền tuyết.

Hình nhân giấy mặc áo cưới quỷ dị lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Gương mặt trắng bệch điểm chút ửng hồng như người say rượu, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào đám lính Bắc Địch đang tiến đến, đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên thành một nụ cười quái dị.

“Đây là cái gì?” Người Bắc Địch không hề phòng bị, lộ vẻ kinh hãi như gặp phải kẻ thù lớn, vội vàng vung đao chém về phía hình nhân giấy.

Thẩm Kim Loan giật mình, trước mắt lại lóe lên một vệt sáng trắng, một bóng người chắn ngang phía trước.

Cố Tích Triều rút đao đỡ lấy mũi đao của người Bắc Địch, cánh tay rắn chắc đột nhiên nâng lên, ép tên lính Bắc Địch kia phải lùi lại mấy bước.

“Ngươi làm gì? Dám động đao với ta?”

Lúc này, đám kỵ binh Bắc Địch bên cạnh đều nhìn sang, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Cố Tích Triều và hình nhân giấy trên đất.

Bốn phía im lặng như tờ, Lạc Hùng trong lòng đổ mồ hôi lạnh chợt nảy ra một ý, bỗng nhiên lớn tiếng nói:

“Bình tĩnh! Vị này dưới đất… là nương tử vừa mới bái đường của thủ lĩnh chúng tôi!”

Thẩm Kim Loan nhíu mày, khẽ “a” một tiếng.

Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có Ấp Đô hơi sững lại một chút, phản ứng nhanh nhất tựa như chợt hiểu ra:

“A! Thì ra đây chính là thê tử đã qua đời của ngươi sao? Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng ngươi cũng tìm thấy nàng rồi sao?”

Hắn lắc đầu thở dài một tiếng, chỉ vào hình nhân giấy, giọng điệu đầy cảm xúc nói với người Bắc Địch từng chuyện một:

“Người này ấy à, si tình lắm, cả đời chỉ có một người trong lòng thôi, quý trọng vô cùng. Tiếc là nàng ấy ra đi sớm quá, hắn đau khổ đến chết đi sống lại, từ đó về sau, đầu óc cứ ngơ ngẩn…” Ấp Đô dùng ngón tay chỉ vào trán mình, không nói tiếp nữa.

Người Bắc Địch sau khi ngơ ngác, nhìn hình nhân giấy rồi lại nhìn Cố Tích Triều, giống như đang nhìn một quái vật.

Thấy ánh mắt hắn đờ đẫn, hai bên thái dương có vài sợi tóc bạc, áo bào rách rưới tả tơi, sự nghi ngờ của bọn chúng giảm đi vài phần, thậm chí ánh mắt nhìn hắn còn mang theo một chút thương hại.

Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy trợn mắt lên trời.

Lạc Hùng ăn nói tùy tiện thì thôi, không ngờ tên người Khương mới đến này cũng ba hoa chích chòe, cứ như rất hiểu Cố Tích Triều lắm vậy, nói cứ như thật.

Thấy Cố Tích Triều vẫn luôn im lặng không nói gì, người Bắc Địch bán tín bán nghi, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Ấp Đô dùng khuỷu tay huých nhẹ Cố Tích Triều ra hiệu, hạ giọng thúc giục:

“Ngươi mau nói đi, có phải không?”

Rất lâu sau, Cố Tích Triều cuối cùng cũng gật đầu nói:

“Nội tử qua đời sớm, xin các vị đừng kinh động vong linh.”

Gió lạnh thổi qua những sợi tóc bạc bên thái dương hắn, đôi mắt sâu thẳm hòa vào bóng đêm.

Lạc Hùng cũng không rảnh rỗi, cố ý hạ thấp giọng nói:

“Các ngươi đừng coi thường hình nhân giấy này, đây là cấm thuật của người phương Nam chúng ta, hình nhâni có linh, không được tự ý động vào sẽ chiêu hồn quỷ quái…”

Để giúp đội người này thoát hiểm, Thẩm Kim Loan cũng chỉ có thể làm theo lời hắn nói, giả vờ phất động tạo ra những cơn gió lạnh lẽo ép đám người Bắc Địch phải lùi lại mấy bước.

Bọn chúng không khỏi rùng mình lại nhìn về phía hình nhân giấy trên nền tuyết kia.

Hình nhân giấy này tà môn thật, chỉ cần đến gần liền cảm thấy gió lạnh từ đâu ùa tới, khí lạnh lẽo thấm thẳng vào xương sống.

Nhớ lại câu nói “kinh động vong linh” của người đàn ông kia, người Bắc Địch vốn đã rất sợ hãi tà thuật vu cổ của người Trung Nguyên, liền không tra xét kỹ nữa, vẫy tay cho qua, ra lệnh cho Ấp Đô nhanh chóng dẫn đám người này đi, còn mình thì đi tuần tra về phía nam.

Nhớ lại hình nhân giấy của mình bị nói thành thê tử đã khuất của hắn, Thẩm Kim Loan trong lòng không vui, nhìn sắc mặt Cố Tích Triều u ám càng thêm cạn lời.

Rõ ràng người chịu thiệt là nàng, tại sao hắn lại tỏ vẻ khó chịu hơn cả nàng?

Thẩm Kim Loan trong lòng vẫn còn nghi hoặc, thừa lúc không ai chú ý, nàng khẽ lên tiếng chất vấn:

“Những người Khương này tại sao lại giúp ngươi?”

Cố Tích Triều chỉ nói:

“Nếu bọn họ không giúp ta, người Bắc Địch sẽ bắt hết bọn họ, tra tấn nghiêm hình.”

Thẩm Kim Loan nghĩ thầm, Cố Tích Triều đã giấu thân phận với người Khương, nếu nói rõ là chủ tướng quân Đại Ngụy, người Khương chắc chắn sẽ giết hắn để dâng cho Khả Hãn Bắc Địch tranh công.

Lời hắn nói tuy có lý có chứng nhưng chuyện này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, nàng vẫn chưa chắc chắn, không hỏi thêm nữa chỉ im lặng tiếp tục quan sát.

Ấp Đô đuổi kịp Cố Tích Triều, ôm thanh đao trước ngực nói:

“Bao nhiêu năm không gặp, lát nữa ngươi đấu với ta một trận nữa. Lần này, chưa chắc ta đã thua ngươi. Danh hiệu dũng sĩ số một Vân Châu nên là của ta mới đúng.”

“Chỉ là hư danh, cho ngươi thì đã sao.” Cố Tích Triều nhìn về phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng.

Ấp Đô vỗ mạnh vào ngực, giọng nói thô lỗ:

“Không được! Ngươi khó khăn lắm mới đến một chuyến, ta phải so tài với ngươi một lần nữa, lần này đổi lại ta đánh bại ngươi cho cả bộ tộc thấy, ta mới là dũng sĩ số một…”

Trên đường đi, Ấp Đô và đám người Khương đều rất quen thuộc với đoàn người Cố Tích Triều, thỉnh thoảng lại hỏi han, trò chuyện như người nhà, ánh mắt nhìn hắn rất ngưỡng mộ giống như đã quen biết từ lâu.

Đi được vài dặm, đến bộ tộc của người Khương, từ xa đã thấy tuyết trên những chiếc lều tròn đã tan gần hết lộ ra đỉnh lều bằng nỉ trắng tinh.

bộ tộc sau khi trời tối, một hàng đuốc cháy rừng rực, ánh đèn sáng trưng như ban ngày. Bên trong hàng rào gỗ, trâu dê ngựa lạc nghe thấy tiếng người liền tản ra, tiếng lạc đà kêu leng keng, từng tiếng một vọng vào màn đêm.

Lính canh trong bộ tộc thấy Ấp Đô dẫn người trở về liền nghênh đón vào doanh trại. Đoàn người Cố Tích Triều bước vào doanh trại, đi đến đâu, tất cả mọi người đều bỏ dở công việc trong tay, tự động nhường đường cho họ.

“Ta đi bẩm báo thủ lĩnh, ngươi cứ vào lều chờ trước đi.” Ấp Đô nói xong, bước nhanh về phía chiếc lều tròn cao lớn nhất ở chính giữa bộ tộc.

Cố Tích Triều đi đến trước một chiếc lều lớn, thân binh canh giữ bên ngoài, hắn bế hình nhân giấy xuống ngựa, lấy chiếc túi da thú quý giá kia vén rèm lều bước vào.

Trong lều không đốt đèn, một mảnh tối đen như mực. Những tấm màn nặng trịch cao mấy thước dày đặc bao quanh chiếc giường thấp ở giữa.

Một tấm thảm lông cừu trải trên giường, bên cạnh đôi sừng dê trang trí đặt một thanh đao cong, lò sưởi ở giữa cháy rất lớn.

Cố Tích Triều đặt chiếc túi da thú sang một bên, sau đó quay người rời khỏi khu vực giường cởi chiếc giáp vai bên lò sưởi.

Phía trên đầu treo những dải vải ngũ sắc giống như cờ chắn ngang phía trước, gió thổi rèm lay động phát ra tiếng kêu lộp bộp.

Nơi này tĩnh lặng. Quen nghe nàng bình phẩm mà lần này nàng đã im lặng rất lâu rồi.

Lòng Cố Tích Triều chợt chùng xuống nhìn về phía hình nhân giấy.

Hình nhân giấy cứng đờ vẫn còn đó, chỉ là một vật chết, hồn phách bên trong đã biến mất.

Giây phút tiếp theo, một cơn gió lạnh từ ngoài rèm đột nhiên ập đến, những dải vải phướn trên đỉnh đầu chợt cuộn lên dữ dội.

Thanh đao cong trên sừng dê đầu giường kêu ong ong không ngừng, đột nhiên rút khỏi vỏ, lưỡi dao sắc bén hướng thẳng về phía hắn.

Cố Tích Triều nghiêng đầu, lưỡi dao trắng loáng trong nháy mắt lướt qua mái tóc mai của hắn gần như sát cổ họng mà đi, cho đến khi đâm vào cọc gỗ phía sau hắn.

Mũi đao cắm sâu vào gỗ ba phần, chỉ cách sau tai hắn một tấc, sát khí lạnh lẽo.

Cố Tích Triều chậm rãi ngước mắt, ánh mắt lướt qua tấm màn chỉ thấy một cô hồn đang ngồi trên giường, đoan trang cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn y như ngày xưa ở điện Kim Loan.

Hắn vặn mạnh cánh tay, rút thanh đao ra khỏi cọc gỗ chậm rãi bước về phía chiếc giường thấp. Những dải vải phướn bị mũi đao đâm rách bay lả tả như dòng nước chảy qua trước mắt, tan biến khẽ lay động một lọn tóc mai rủ xuống của hắn.

Hắn đứng im trước mặt nàng, vẻ mặt thản nhiên:

“Nương nương lại muốn giết ta sao?”

Hồn phách âm u nhìn hắn, giọng nói lạnh hơn cả lưỡi đao như bóp nghẹt cổ họng:

“Cố Tích Triều, ngươi thật to gan, thân là biên tướng Đại Ngụy lại dám tư thông với người Khương.”

“Trước đây ở Kế Huyện, ngươi hiểu rõ về vật tổ của người Khương như vậy, ta chỉ coi như ngươi biết người biết ta, không hề nghi ngờ.”

“Từ Kế Huyện đến Vân Châu, trên đường có nhiều ngã rẽ và cạm bẫy như vậy, ngươi một lần cũng không đi sai, rõ ràng là đã qua lại nhiều lần. Đống lửa trại cố ý đốt bằng phân ngựa trong rừng cũng là tín hiệu đã hẹn trước với người Khương.”

“Huống chi, ngươi nói tiếng Khương lưu loát, hơn nữa thái độ của những người Khương này đối với ngươi trên đường đi, tuyệt đối không phải là bình thường. Nơi này, chắc chắn không phải lần đầu tiên đến. Chiếc lều này không phải mới dựng, là người Khương đã cố ý chuẩn bị sẵn cho ngươi, đồ đạc bên trong đều là những thứ ngươi quen dùng nhất.”

Nàng chỉ vào giường, vị trí ban đầu của thanh đao:

“Giường của Cố đại tướng quân, mỗi khi cần thiết đều phải đặt một thanh đao mới có thể ngủ được.”

“Chuyện này đến chuyện khác, ngươi ngay cả giả vờ cũng lười giả vờ, là thật sự coi ta ngu ngốc không thể tả, không nhận ra hay là căn bản không lo lắng ta sẽ nhìn thấu?”

Cố Tích Triều nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên ẩn chứa ý giễu cợt, nói:

“Hoàng hậu nương nương quan sát tỉ mỉ, ta chỉ không ngờ, người lại còn nhớ chuyện cũ.”

Thẩm Kim Loan khựng lại.

Ngày xưa, nàng quen thuộc từng thói quen của hắn.

Trước giường phải đặt đao, mang theo khăn tay gấm, quần áo phải được xông hương, vật yêu thích là thanh kim đao do mẹ ruột để lại. Khi có ý định giết người sẽ dùng ngón tay cái v**t v* chuôi đao, những vật trang trí hắn thích, những đồ dùng quen thuộc… nàng mười năm chưa từng quên.

Chỉ vì, nàng và hắn từng là những người bạn cùng cảnh ngộ, thấu hiểu nhau, đồng hành cùng nhau, giãi bày tâm sự, không chuyện gì không nói.

Sau khi nàng nhập cung, nghe nói hắn tâm địa độc ác, giết sạch người thân chỉ để trở thành gia chủ của Cố gia Lũng Sơn thống lĩnh thế gia, nàng mới phát hiện ra hình như mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Cố Tích Triều. Kẻ công tử giàu sang từ nhỏ đã mất mẹ nhưng lại lớn lên trong nhung lụa này, trong xương tủy hắn ẩn chứa khí chất tàn bạo.

Sau này hắn đi xa đến Bắc Cương, trong triều từng có phe cánh của thái hậu tâu lên, muốn Nguyên Hoằng thu hồi binh quyền của hắn, thậm chí ban chết cho hắn để tránh hắn ở Bắc Cương tư thù báo oán, gây họa cho biên cương.

Bọn họ lo lắng hắn từ đỉnh cao quyền lực, từ vị trí cao nhất rơi xuống mất đi quyền thế địa vị và vinh hoa phú quý trước đây, con cưng của trời bị tước đoạt đôi cánh đày đến nơi biên ải chắc chắn từ đó sẽ sinh lòng oán hận, sẽ vì leo lên vị trí cao mà không từ thủ đoạn.

Mà nay sau khi nàng chết gặp lại hắn, phát hiện hắn quả thực đã hoàn toàn thay đổi, trở  thành một người khác.

Giọng Thẩm Kim Loan sắc bén:

“Ngày xưa, Cố tướng quân ba lần đánh Nam Yến, thu phục đất đai đã mất, vì Đại Ngụy mà rèn quân, trong việc binh đao dốc hết sức lực, là cánh tay phải của quốc gia, Nguyên Hoằng quả thật không nhìn lầm ngươi. Vì vậy, dù giữa ngươi và ta thù sâu như biển, ta vẫn coi ngươi là một đối thủ đáng kính.”

Cố Tích Triều ánh mắt trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch lên tựa như chế giễu nàng, lại tựa như tự giễu mình:

“Mười năm không gặp, đối thủ đáng kính của người, trong mắt người lại trở thành kẻ thông đồng với địch b*n n**c sao?”

Vẻ mặt hắn như vậy tựa như chạm vào sẽ vỡ tan, nàng chưa từng thấy trên gương mặt của đại tướng quân Cố Tích Triều ngạo mạn ngông cuồng ngày xưa.

Nhớ lại hắn ở Hào Sơn chín chết một sống cũng phải giết sạch người Cố gia bỏ trốn ra khỏi quan ải, lòng Thẩm Kim Loan khẽ động, thở dài một tiếng nói:

“Ta đã không còn nhận ra ngươi cũng không dám tin ngươi nữa.”

Từ khi nắm giữ Phượng Ấn, nàng đã thấy quá nhiều những kẻ bề tôi như cây sậy, đầu nặng chân nhẹ gốc rễ nông cạn thấy gió liền đổi chiều, vì lợi ích có thể vứt bỏ mọi tôn nghiêm của con người.

Ngay cả Nguyên Hoằng tôn quý là bậc đế vương cũng vì cái gọi là lợi hại mà quên đi ước nguyện ban đầu.

Triều đại nào cũng có không ít biên tướng ngấm ngầm giao dịch với kẻ địch bên ngoài, giả vờ tấn công rồi rút lui, bày kế đánh thắng thảm bại để đổi lấy lợi ích trên triều đình.

Bổng lộc nhiều hơn, quan chức cao hơn, quyền thế lớn hơn, dù là mưu đồ gì đều là phản quốc.

Nếu nói Cố Tích Triều ngày xưa cao ngạo tự phụ, nhất định khinh thường những âm mưu quỷ kế thì nàng bây giờ đã không thể phân biệt được.

Thẩm Kim Loan còn đang do dự, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một bóng đen khổng lồ.

“Nương nương đã xác định ta thông đồng với địch phản quốc, vậy cứ theo luật Đại Ngụy mà giết ta đi.”

Cố Tích Triều đã bước lên một bước, áp sát nàng rồi cúi người xuống, cả bóng đen trầm mặc của hắn hoàn toàn bao phủ lấy linh hồn đơn bạc của nàng.

“Hoặc là, chẳng phải vẫn muốn báo thù cho phụ thân và huynh trưởng sao? Không cần phải đợi độc phát, ngay lúc này ngay tại đây có thể kết liễu ta. Tội danh chính là cấu kết với ngoại địch.”

Những hình ảnh quen thuộc trong quá khứ cũng hiện về trong đáy mắt.

Thuần Bình năm thứ mười chín, quân Bắc Cương bị tiêu diệt, hắn một mình từ Bắc Cương trở về, trong cơn mưa tầm tã đến trước mặt nàng đang mặc đồ tang, còn chưa kịp đến gần, một thanh đao đã đặt ngang cổ hắn.

Lúc đó hắn nghĩ, nếu có thể chết trong tay nàng cũng coi như là kết cục tốt nhất rồi.

Nhưng thanh đao cuối cùng đã trượt xuống rơi vào vô tận màn mưa. Mà nàng bước vào mưa, từ đó không bao giờ quay đầu lại.

Sau này, Thừa Bình năm thứ năm, ván cờ cuối cùng của nàng và hắn trên triều đình, hắn thất bại, ngàn tội đổ lên đầu, trao quyền sinh sát cho nàng chỉ chờ nàng ra lệnh lăng trì. Nhưng cuối cùng nàng lại thả hắn một mình một ngựa đi về Bắc Cương.

Mà nay, Thừa Bình năm thứ mười lăm, năm thứ mười sau khi nàng chết, một lần nữa hắn tự tay trao quyền sinh sát vào tay nàng.

“Giết người Cố gia như nào thì cứ giết ta như thế. Dù là thủ đoạn gì, đều do người quyết định.”

Cái lạnh lẽo áp sát linh hồn dần thấm vào da thịt, Cố Tích Triều tĩnh lặng chờ đợi, nụ cười lạnh lẽo.

Trong đáy mắt hắn cụp xuống, thấy linh hồn nàng từng lớp sương mù lượn lờ bao quanh thân hắn. Nàng đưa tay ra, chậm rãi leo lên cổ hắn, khi chạm đến yết hầu hắn, các ngón tay đột nhiên siết chặt.

Nàng tựa vào người hắn, lạnh buốt đến tận xương, mười ngón tay thon dài của nàng như những lưỡi dao sắc lẹm kề cổ.

 Khung cảnh vừa triền miên vừa nghẹt thở.

Cố Tích Triều không hề lộ cảm xúc, lạnh nhạt đưa tay lên.

Bàn tay to, ấm áp và thô ráp của hắn nắm lấy mu bàn tay lạnh lẽo, vô hình của nàng. Hai bàn tay, một của người sống, một của linh hồn siết chặt lấy nhau như thể mười ngón tay đang đan xen.

Hắn chậm rãi dẫn dắt bàn tay nàng, từ yết hầu di chuyển đến đường gân xanh ẩn hiện đang đập, lướt qua mạch máu sinh mệnh của hắn, bóp chặt cổ họng hắn:

“Mạng của ta, chỉ chờ nương nương đến lấy.”

【Lời tác giả】

Kẻ thù truyền kiếp thực sự nên yêu nhau và giết nhau~

Tôi đã phân tích trên weibo rồi, nam nữ chính của quyển này không giống với hai quyển trước, cả hai đều quá mạnh mẽ lại quá yếu đuối, cho nên đều có một chút khuynh hướng tự hủy hoại bản thân. Ví dụ như nam chính bên ngoài thì thân thể kim cương, giây tiếp theo lại có cảm giác bị nữ chính một lời nói ra là tan vỡ sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment