Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 24

Với tư cách là đệ nhất chiến tướng của Đại Ngụy triều trước, trên đời này người có thể giết được Cố Tích Triều chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ phi chính hắn đưa đao, cam tâm tình nguyện chỉ cầu một cái chết.

Người như vậy, trên đời chỉ có một mình Thẩm Thập Nhất Nương Thẩm Kim Loan mà thôi.

Thời gian như ngừng lại, bàn tay lạnh lẽo như băng của linh hồn đặt trên động mạch cổ nóng hổi của người đàn ông, hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Thẩm Kim Loan ngẩn người một lát.

Dường như không ngờ hắn lại kiên quyết như vậy, còn điên cuồng trao mạng sống cho mình như thế.

Tiếp đó, trong ánh mắt mang theo sự áp bức của người đàn ông, nàng tựa như hối hận, hai tay chậm rãi rút về từ cổ hắn.

Linh hồn nàng như mất hết sức lực, lảo đảo lùi lại mấy bước trực tiếp ngã ngồi vào trong hình nhân giấy, quay mặt đi.

Cố Tích Triều cũng đột nhiên quay lưng đi, gân xanh trên trán nổi lên, vành mắt hơi ửng đỏ nói:

“Tính cả hôm nay, cả đời thần cộng lại đã cho nương nương ba cơ hội, người đều không ra tay. Mười năm rồi, chẳng lẽ nương nương vẫn không nỡ?”

Thẩm Kim Loan trừng mắt nhìn bóng lưng lạnh lẽo như bàn thạch của hắn, hai tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nói:

“Nay khác xưa rồi, giết ngươi, ta làm sao tìm được hài cốt? Ta và ngươi, bây giờ không còn là ngươi sống ta chết như trước mà là cùng chung một thuyền. Nhưng thông đồng với địch b*n n**c, đó là giới hạn cuối cùng của ta.”

“Chỉ cần, ngươi tự mình nói không hề thông đồng với địch, ta sẽ… sẽ tin ngươi một lần nữa.”

Chữ “tin” mang theo bao nhiêu khó khăn mới thốt ra được.

“Ta làm gì, không làm gì, không cần thiết phải giải thích với nương nương.” Cố Tích Triều sắc mặt âm trầm, từng chữ từng chữ nói, “Nương nương tin cũng được không tin cũng vậy, ta chỉ nói với người lần này thôi.”

“Ta quả thật có giao hảo với người Khương nhưng tuyệt đối không phải thông đồng với địch b*n n**c. Lần này ta đến đây, chỉ vì chuyện hài cốt của phụ thân và huynh trưởng người, muốn gặp mặt Khương Vương.”

“Có giao hảo với người Khương?” Thẩm Kim Loan ngẩng đầu, nhíu mày,chợt cười một tiếng nói, “Mười năm trôi qua, nếu Cố tướng quân đã quên chuyện năm xưa, ta không ngại nhắc lại một lần.”

“Năm xưa quân Bắc Cương chiến bại, Đại Ngụy đau đớn mất Vân Châu, người Khương trong nháy mắt liền đầu hàng Bắc Địch. Nhị ca ta dù chết hóa quỷ, còn muốn giết hết đám người Khương bỏ trốn về Đại Ngụy kia, chắc chắn cũng căm hận hành động phản bội của bọn chúng.”

“Người Khương từ lâu đã là kẻ địch của Đại Ngụy ta, sao ngươi có thể giao hảo với kẻ địch?”

Cố Tích Triều nghiêng đầu sang một bên, không nhìn mặt nàng, từng chữ từng chữ nói:

“Bắc Địch mạnh, Đại Ngụy yếu, không trách người Khương dựa vào kẻ mạnh hơn. Nay, chỉ cần có thể dùng được, đừng nói là người Khương, ngay cả người Bắc Địch cũng có thể kết giao.”

Giọng hắn lạnh lẽo vô cùng, khiến nàng nhất thời nghẹn lời, chỉ thốt ra một tiếng “Hoang đường!”

Nàng không khỏi nhớ lại, vừa rồi khi theo hắn vào doanh trại người Khương, dọc đường những người Khương hình dáng khác nhau, to lớn vạm vỡ đều nhìn hắn, vẻ mặt cung kính vô cùng.

Chỉ riêng khí thế đứng đó của Cố Tích Triều đã trấn áp được đám man di này.

Ngay cả Khương Vương cũng nguyện ý cung cấp tình báo cho hắn, để hắn lợi dụng, thủ đoạn sắt đá của Cố đại tướng quân, quả thật không hề kém cạnh thời còn ở triều đình.

“Ta không biết ngươi muốn dùng người Khương vào việc gì. Nhưng Bắc Cương là nơi Thẩm thị ta ba đời gây dựng, trải qua mấy chục năm tâm huyết cũng là nơi phụ thân và ca ca ta yên nghỉ…”

Nàng cụp mắt xuống rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, từng chữ từng chữ kiên quyết:

“Nếu để ta phát hiện ngươi thật sự tư thông với giặc ngoài, đẩy Bắc Cương vào nguy hiểm. Dù là chân trời góc biển, dù là hoàng tuyền bích lạc, dù ta có hồn phi phách tán cũngquyết truy sát ngươi đến cùng.”

Cố Tích Triều đứng im không động, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Hắn hiểu rõ, Bắc Cương và quân Bắc Cương đều là vảy ngược của nàng.

Vì vảy ngược này, năm xưa, nàng có thể vứt bỏ sơ tâm quyết tuyệt nhập cung, ra tay tàn nhẫn với hắn, đến ngày nay cũng sẽ chỉ cần hắn chạm nhẹ vào vảy ngược này mà không tiếc hồn phi phách tán, cùng hắn một trận sống mái.

Mà hắn, ngay cả tư cách vuốt phẳng vảy ngược này cũng không có. Chỉ cần là hắn, chạm vào chính là lưỡng bại câu thương.

Hắn tuy có hận nhưng hắn cũng không có lập trường để hận nữa.

“Hay cho một câu chân trời góc biển, hoàng tuyền bích lạc, Cố Tích Triều khẽ cúi đầu, khóe môi như có như không nhếch lên nói, “Lần sau, nương nương nếu còn muốn giết ta, e là khó rồi.”

Thẩm Kim Loan khẽ rũ ống tay áo đang bị gió lạnh thổi lay động, nhẹ nhàng nói:

“Vậy thì chưa chắc. Ngươi làm sao biết, sau khi ta lợi dụng ngươi tìm được hài cốt của phụ thân và ca ca ta, sẽ không giết ngươi thêm một lần nữa?”

Lời vừa dứt, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Cố Tích Triều vốn còn cách nàng một bước, đột nhiên nghiêng người về phía nàng, khẽ nói bên tai nàng:

“Xem ra, nương nương vẫn chưa quên, là người muốn cùng thần đến Vân Châu, tìm hài cốt của phụ thân và ca ca người.”

Giọng hắn chậm lại, mang theo một phần ngông cuồng bị kìm nén, hơi thở phả vào mái tóc mai xõa xuống bên tai nàng, thậm chí khiến linh hồn lạnh lẽo của nàng cũng cảm thấy một chút nóng rực.

“Nương nương đã có chuyện cầu ta, vậy thì nên nghe theo quy củ của ta.”

Nói xong, hắn lại không đứng dậy, hơi thở trầm nặng vẫn quanh quẩn bốn phía hình nhân giấy, rõ ràng tựa như vẫn luôn kiềm chế, giờ phút này lại có chút ngang ngược khác thường.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông phóng đại trước mắt, Thẩm Kim Loan mở to mắt, trong đáy mắt chỉ còn lại đường nét sâu sắc của hắn.

Nàng ngồi ngây ra trong hình nhân giấy, không dám nhúc nhích, cảm thấy đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ của hắn vén những sợi tóc rối trên hình nhân, rồi lại như muốn v**t v* gò má nàng, cuối cùng dừng lại ở sau gáy nàng.

Từ góc nhìn của nàng, trông giống như bị hắn ôm trọn vào lòng.

Sự mập mờ đột ngột, lại giống như một sự dò xét đã được tính toán từ trước.

“Ngươi!…”

Thẩm Kim Loan kinh hãi, những lời muốn nói đều nghẹn lại, lại nghe hắn dừng một chút, rồi đổi giọng:

“Ta nhớ trước khi đến đã có hẹn với nương nương, không có việc gì không được tự ý rời khỏi hình nhân giấy, người đã trái với ước định…”

Một câu nói nhẹ bẫng, khiến nàng dự cảm chẳng lành, biết có chuyện không hay, hồn phách vừa định đứng dậy, một lá bùa màu vàng tươi đã từ lòng bàn tay kia dán lên sau lưng hình nhân.

Lần này, hồn phách trong hình nhân giấy nhất thời bị lá bùa khống chế, khó lòng thoát ra. Nàng vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Tích Triều đã rút tay từ sau gáy nàng về, đột ngột đứng dậy lùi về phía sau nàng một bước.

Đây là cái trò đánh lạc hướng quỷ quái gì của hắn vậy!

Người đàn ông ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng, ngón tay cái vuốt phẳng phần đuôi lá bùa bị cong lên, dán chặt vào:

“Kính Sơn đạo nhân trước khi đi đã dặn dò ta vạn lần, hồn phách của nương nương suy yếu, cần phải ở trong hình nhân giấy dưỡng cho tốt.”

“Hắn đi Lão Sơn tu luyện nâng cao đạo thuật, nhỡ đâu  sau này đạo thuật đại thành, có thể vì nương nương mà tạo lại thân xác nhưng tiền đề là hồn phách của người phải hoàn hảo không bị làm sao. Thế nên, hắn tặng ta vài lá bùa, vừa có tác dụng dưỡng hồn, không mảy may làm tổn thương nương nương lại có thể bảo vệ hồn phách của người.”

Cái gọi là hồn phách hoàn hảo không bị làm sao chính là muốn nhốt nàng trong hình nhân giấy này đây.

Thẩm Kim Loan thầm mắng tên Triệu Tiện kẻ gió chiều nào theo chiều ấy cả trăm lần, hận đến nghiến răng, khẽ nói:

“Sao ngươi dám?…”

Cố Tích Triều còn có gì mà không dám, tuy miệng luôn gọi nàng là “nương nương” nhưng trong lời nói mang theo vẻ giễu cợt, có bao giờ xem nàng là hoàng hậu đâu?

Nàng giao dịch với một kẻ tâm địa độc ác như hắn, vốn dĩ chẳng khác nào đùa với lửa.

Cố Tích Triều mắt cũng không hề chớp, đi đi lại lại vài bước bên cạnh hình nhân giấy, gật đầu nói:

“Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nương nương đã định giao dịch với thần thì nên thành tâm đối đãi, không nên nghi ngờ nữa.”

“Nếu người tự ý rời khỏi hình nhân, hồn phách sẽ tan biến, ta nhất định sẽ không tuân thủ ước định tìm kiếm hài cốt cho người nữa.”

Thẩm Kim Loan khẽ động lông mày, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Dạy dỗ đương kim hoàng hậu, Cố đại tướng quân vẫn là người đầu tiên.”

Tuy cảm thấy lá bùa này không mạnh, thậm chí còn rất ôn hòa nhưng bị nhốt thì dù sao cũng khó chịu, nàng ghét nhất là bị giam cầm, nghĩ bụng kẻ trượng phu biết co biết duỗi liền khẽ ho một tiếng, thái độ mềm mỏng xuống, dịu giọng nói với người đàn ông:

“Xin Cố tướng quân hãy gỡ lá bùa này ra trước, lần sau sẽ thương lượng với ngươi.”

“Không có lần sau nữa.” Ánh mắt Cố Tích Triều dừng trên mặt nàng, “Quy tắc ta đặt ra cũng không có chỗ cho thương lượng.”

Những dải vải phướn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng bay lượn, bên ngoài lều truyền đến tiếng người ngày càng gần, ánh lửa lập lòe chiếu qua rèm lều vào trong căn lều tối tăm.

Người từ lều của Khương Vương đến truyền lệnh triệu Cố Tích Triều vào lều, thấy hắn không đáp lời liền cung kính chờ ở bên ngoài lều.

Cố Tích Triều lấy chiếc túi da thú xuống ôm vào tay, trước khi đi lại đến gần, nhìn nàng một cái rồi nói:

“Người Khương sùng bái thần đầu dê, trong lều của Khương Vương có thần linh bảo hộ, nương nương thân thể ngàn vàng không nên mạo hiểm, nên ở lại trong lều nghỉ ngơi một lát, đợi ta trở về.”

Lòng Thẩm Kim Loan khẽ động. Cố Tích Triều nhốt nàng trong lều chính là không muốn nàng cùng hắn đến lều của Khương Vương dò xét.

Chỉ thấy hắn đã vén rèm bước ra khỏi lều, sải bước rời đi. Một mình trong bóng tối, đi về phía chiếc lều lớn sáng rực ánh đèn kia.

Sau khi hắn đi, Thẩm Kim Loan ở lại trong lều lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười.

Trong ánh nến lay lắt, tâm tư nàng còn sâu thẳm hơn cả màn đêm bên ngoài.

Mười năm không gặp, trên người Cố Tích Triều dường như mang theo quá nhiều bí mật mà nàng không biết, lần đầu tiên dò xét, hắn không cho nàng gặp Khương Vương, chắc chắn lại có ẩn ý gì đó.

Nhưng hồn phách nàng quả thật quá yếu cũng không dám mạo muội đi theo, xông vào lều của Khương Vương, nhỡ đâu thật sự bị thần linh làm tổn thương thì thiệt hại không nhỏ.

Dù Cố Tích Triều thật sự không tư thông với người Khương, hắn cũng không đáng để hoàn toàn tin tưởng. Mười năm này, rốt cuộc hắn đã làm gì sau lưng nàng, còn giấu nàng bao nhiêu chuyện nữa?

Thẩm Kim Loan trằn trọc không yên, trong lòng tràn ngập câu nói của Cố Tích Triều trước khi đi: “Nương nương đã có chuyện cầu ta, vậy thì nên theo quy củ của ta.”

Nàng không thể ngồi chờ chết, phải để lại một đường lui cho mình.

Trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò hóa thành ngọn nến lặng lẽ cháy trong lều, ngưng tụ thành một vũng lệ đen đặc không tan.

Trước lều lớn của Khương Vương.

Cố Tích Triều mặc kệ lính canh trước lều thu lấy thanh đao của hắn, khi định nhận lấy chiếc túi da thú của hắn, hắn liền rụt tay lại.

Đám lính canh nhìn nhau một cái, không ép buộc, vén rèm lều cho hắn, khom người làm một động tác “mời”.

Ánh sáng vàng chói mắt từ trong lều hắt ra, trên mặt đất trải một tấm thảm nỉ có hoa văn thú dữ tợn, từ cửa thẳng đến nội thất. Bên trong cùng, trên tấm rèm treo cao một đầu dê, đôi sừng nhọn hướng về phía trước, treo đầy những tấm mạ vàng.

Bên ngoài tuyết rơi dày, bên trong lều một lò sưởi cháy rừng rực ở chính giữa, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Ấp Đô và đám người Khương vây quanh, hộ tống Khương Vương A Mật Đương.

Hắn ngồi xếp bằng thoải mái trước lò sưởi, thân hình vạm vỡ, đầu đội khăn trán nạm ngọc, râu mọc kín nửa mặt, đôi mắt màu nâu lộ ra từ bộ râu đen rậm rạp, ánh mắt dò xét, giọng nói vang dội:

“Xung quanh toàn là sài lang hổ báo, có chuyện gì lớn mà lại khiến ngươi đến tận đây tìm ta?”

“Hay là, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi, muốn đến nương nhờ bộ tộc Khương ta? Nơi này thảo nguyên rộng lớn, ngươi có thể tùy thời tùy chỗ tìm kiếm hài cốt mà ngươi muốn, so với việc làm một tiểu binh ở Đại Ngụy thì ở đây tự do thoải mái hơn nhiều.”

Cố Tích Triều từng bước tiến vào trong, giẫm lên tấm thảm nỉ hoa lệ rồi dừng lại nói:

“Ta đến hỏi ngươi về hài cốt năm xưa.”

Khương Vương trẻ tuổi trên tấm thảm ngồi ngửa người ra sau một chút rồi nói:

“Những năm này, Ấp Đô tự ý giúp ngươi tìm khắp nơi ở Vân Châu, những hài cốt quân Đại Ngụy tìm được đều đã giao cho ngươi rồi. Ngươi còn muốn gì nữa?”

Cố Tích Triều nói:

“Hài cốt của chủ tướng Đại Ngụy năm xưa.”

Khương Vương vuốt vuốt râu, nheo mắt lại, chỉ lắc đầu không nói gì.

“A Mật Đương,” Cố Tích Triều gọi thẳng tên Khương Vương, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, “Ngươi dám lấy danh nghĩa Thần Thiên Dương mà thề không, nói rằng ngươi chưa từng biết một chút tin tức nào về hài cốt?”

Thấy Khương Vương khẽ nhắm mắt lại không trả lời, ánh mắt Cố Tích Triều sắc bén như dao cắt, nhìn hắn nói:

“Bao nhiêu năm nay, hài cốt của những quân Bắc Cương khác ngươi đều có thể tìm được từng cái một, chỉ riêng hài cốt của chủ tướng là mãi không thấy tung tích.”

“A Mật Đương, ngươi có chuyện giấu ta, hài cốt ta muốn nhất định có liên quan đến ngươi.”

Những năm này, hắn đã dần có nghi ngờ, lần này, Thẩm Đình Chu đã chết đưa ra manh mối về người Khương, hắn liền chắc chắn, hài cốt dù không phải ở ngay trong bộ tộc người Khương thì người Khương cũng nhất định biết tung tích.

Khương Vương đặt tay lên lớp da thú khẽ gõ, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, chợt cười nói:

“Mười năm rồi, quả nhiên ngươi thủ đoạn thông thiên, ngay cả chuyện bí mật chỉ có Thần Thiên Dương biết ngươi cũng dò ra được.”

Mười năm này, Khương vương mặc cho thuộc hạ Ấp Đô tìm kiếm hài cốt mà hắn muốn, không phải là giúp đỡ vô ích, hắn ta muốn mượn cơ hội này ngấm ngầm giữ lại một đường lui với Đại Ngụy.

Hắn hiểu rõ, hài cốt bị thất lạc này chính là điểm yếu chết người của kẻ này cũng là con bài hắn giấu trong tay.

Hôm nay, người Đại Ngụy lại cứ muốn hắn đưa con bài này ra ánh sáng, hắn cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể ném con bài này ra trước.

“Hài cốt mà ngươi muốn tìm, ta quả thật biết một vài manh mối. Nhưng…” Hắn dừng một chút, “Bộ tộc Khương ta đã quy phục Bắc Địch, ngươi chỉ là một tên tiểu tốt vô danh trong quân Đại Ngụy, chúng ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi?”

Sắc mặt Cố Tích Triều không đổi, lòng bàn tay nắm chặt chuôi đao, dứt khoát nói:

“Đại Ngụy và Bắc Địch nhất định sẽ có một trận chiến, chỉ là hiện tại chưa phải thời cơ khai chiến. Đến lúc đó, A Mật Đương, ngươi nhất định phải chọn một bên, không thể giống như bây giờ hai đầu đều muốn.”

Khương Vương nhìn ra ngoài lều, về phía những doanh trại trên thảo nguyên bằng phẳng, chỉ vào thảo nguyên bao la, thở dài một hơi dài nói:

“Từ khi bộ tộc Khương ta quy phục dưới sự cai trị của Bắc Địch, bọn chúng giống như lũ chó sói ngoài đồng, cướp đoạt trâu dê của chúng ta, cưỡng đoạt phụ nữ của chúng ta, chúng ta sống ở Vân Châu ngày càng tệ hơn…”

Cố Tích Triều nói:

“Ngươi có từng nghĩ đến việc dẫn cả bộ tộc quay về với Đại Ngụy không?”

A Mật Đương trầm ngâm hồi lâu, mới ngước mắt lên hỏi:

“Nếu bộ tộc ta nguyện ý, ngươi có biết thủ lĩnh của các ngươi có bao nhiêu binh mã, có thể giúp cả bộ tộc chúng ta quay về Đại Ngụy không?”

Cố Tích Triều chỉ giơ một ngón tay.

Biên giới Đại Ngụy chia năm xẻ bảy, chỉ riêng ba châu Bắc Cương dưới sự cai trị của hắn cũng không thể điều động nhiều quân đến vậy, tạm thời vẫn không thể địch lại người Bắc Địch binh hùng tướng mạnh.

Sắc mặt Khương Vương trầm xuống, lắc đầu.

Hắn vẫn muốn mưu cầu một con đường ổn định hơn, nhiều lợi ích hơn cho bộ tộc. Có thêm chút binh mã sẽ có thêm một phần thắng.

Con bài quan trọng sống còn như vậy, sao có thể dễ dàng dâng cho người khác.

“Quá ít.” Hắn lộ vẻ tiếc nuối nói, “Đại Ngụy nên nuôi dưỡng thêm binh mã rồi bàn chuyện tương lai.”

Cố Tích Triều lạnh lùng nói:

“A Mật Đương, hôm nay ta nhất định phải biết tung tích hài cốt.”

Hắn chậm rãi nới lỏng sợi dây rút buộc trên tay. Miệng túi da thú vừa mở, từ bên trong lăn ra hai cái đầu người.

Cái đầu người đã thối rữa gần hết, mơ hồ có thể thấy trên trán có hình xăm đầu dê. Chính là hài cốt người Khương mà người của hắn đã đào được ở những ngôi mộ hoang ở Hào Sơn trước đó.

Khương Vương đang quay lưng rời đi dừng bước, quay đầu nhìn lại. Ấp Đô và những binh sĩ Khương khác vừa nhìn thấy cái đầu người kia, sắc mặt liền thay đổi hoàn toàn.

“Đây là Na Già mất tích sao? Còn Mạc Tư nữa?…”

Ấp Đô nhanh chân bước tới, chậm rãi dừng lại trên tấm thảm nỉ, nhận ra cái đầu người, hắn thở hổn hển, trong mắt khó giấu vẻ bi thương, nhíu chặt mày hỏi:

“Cố Cửu, đây… ngươi tìm thấy ở Đại Ngụy sao?”

Cố Tích Triều thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, gật đầu nói:

“Không sai, xem ra các ngươi vẫn nhận ra người nhà.”

Ánh mắt sắc bén của hắn chuyển sang Khương Vương, chậm rãi nói:

“Trong vài năm qua, từng có vài nhóm binh sĩ Khương trốn đến biên thành Đại Ngụy ta, có chuyện đó không?”

Mọi người có mặt nhìn nhau rồi đồng loạt cúi đầu, không ai lên tiếng.

Người Bắc Địch quanh năm chinh chiến ở phương bắc, để chiếm đoạt những đồng cỏ tươi tốt hơn, cướp đoạt thêm nhiều trâu dê vàng bạc và phụ nữ đã bắt binh sĩ từ người Khương tấn công những bộ tộc khác không chịu quy phục. Dưới sự cai trị tàn khốc như vậy, trong số người Khương liên tục có những binh sĩ bị ép gia nhập quân đội Bắc Địch mất tích.

Bọn họ tìm kiếm khắp nơi không thấy, từng cho rằng đã chết trận, không ngờ bọn họ lại đào ngũ, thậm chí còn chạy đến biên thành Đại Ngụy.

Những binh sĩ này, có nhà không thể về, càng không muốn rời bỏ quê hương để bán mạng cho người Bắc Địch đến khi chết trận, thế là chọn cách sống tạm bợ ở Kế Huyện, nơi gần nhà hơn.

Ấp Đô nắm chặt tay, bi phẫn nói:

“Tại sao bọn họ không nghe lời? Chỉ cần lúc đó chịu quay về, ta nhất định có thể cứu được bọn họ!”

Cố Tích Triều khoanh tay trước ngực, hỏi ngược lại:

“Tạm thời cứu được thì sao? Người Bắc Địch có tha cho bọn họ không? Chết ở Đại Ngụy ít nhất còn được toàn thây.”

Khánh phụ gây loạn không trừ, nước Lỗ khó mà yên. Chỉ cần người Bắc Địch còn ở Vân Châu một ngày, người Khương sẽ phải sống lay lắt dưới sự cai trị của chúng. Một khi người Bắc Địch phát hiện ra những người này đã đào ngũ, chắc chắn sẽ bắt về hành hình để răn đe, giết một người để cảnh cáo trăm người.

Trong lúc im lặng, Cố Tích Triều thẳng thắn nói:

“Những người này đều là tộc nhân quý bộ, ta có thể giao trả hài cốt cho các ngươi, lá rụng về cội. Nhưng hôm nay ta đến đây, chỉ vì một chuyện.”

Ấp Đô cung kính cúi người về phía Khương Vương, vỗ tay vào ngực khẽ thăm dò nói:

“Thủ lĩnh, bộ tộc chúng ta xưa nay không thiếu nợ ai, Cố Cửu đã không ngại gian nguy mang hài cốt của Na Già và những người khác trả lại cho chúng ta. Nếu biết tin tức về hài cốt kia, chi bằng cứ nói cho hắn…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt sắc như dao của A Mật Đương đã quét qua hắn một cái, lập tức cắt ngang lời hắn. Ấp Đô lùi lại một bước, khó xử lắc đầu với Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều hiểu rõ ý của Ấp Đô nhưng vẫn không hề nao núng, thở dài một hơi, nói với A Mật Đương:

“Đáng tiếc hôm nay, ngươi không có quyền mặc cả với ta.”

Giọng hắn trầm ổn, nhìn thẳng vào Khương Vương vẫn luôn im lặng, ánh mắt như chuồn chuồn lướt, vẻ mặt lại kiên quyết:

“Nếu Khả Hãn Bắc Địch biết có nhiều người Khương phản bội, còn quy phục Đại Ngụy như vậy sẽ nghĩ như thế nào? Đến lúc đó, cả bộ tộc ngươi còn giữ được không?”

Mọi người có mặt trong lòng kinh hãi, trong nháy mắt hiểu ra, hắn đến đây không phải vì trả lại hài cốt của những người huynh đệ Khương tộc mà là muốn dùng chuyện này làm con tin, uy h**p sự an nguy của cả bộ tộc.

Thấy Cố Tích Triều ăn nói ngông cuồng, mấy thanh niên Khương tộc bên cạnh nắm chặt thanh đao cong, bước lên một bước lớn tiếng nói:

“Cố Cửu, ngươi đừng có không biết điều! Những năm này, chúng ta kính trọng ngươi là dũng sĩ, nể mặt ngươi một chút, ngoài hài cốt ngươi muốn, thủ lĩnh chúng ta còn nói cho ngươi biết tin tức về những kẻ đào tẩu Đại Ngụy kia, ngươi lại muốn phản bội chúng ta sao?”

“Chúng ta xem ngươi là huynh đệ, nếu ngươi muốn làm kẻ thù của chúng ta, vậy thì mạng của ngươi xem ra phải bỏ lại nơi này!”

Những binh sĩ đầy lều nghe tiếng liền động, người đông thế mạnh, nhe răng trợn mắt bao quanh Cố Tích Triều đang đứng một mình ở chính giữa, trong chốc lát bầu không khí trở nên căng thẳng.

Ấp Đô từ trong đám người bước nhanh mấy bước, lướt qua đám người đi đến trước mặt Cố Tích Triều. Hắn giả vờ tức giận rút thanh đao bên hông ra, một tay kề vào cổ hắn nói:

“Cố Cửu, ngươi tự ý đến bộ tộc chúng ta, hôm nay giết ngươi một đao cũng không ai biết. Ngươi dám uy h**p thủ lĩnh của chúng ta, chẳng lẽ không sợ có mạng vào mà không có mạng ra sao?”

Thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn che chắn cho những binh sĩ còn lại, một mặt nháy mắt ra hiệu cho hắn, hạ giọng nói:

“Chuyện hài cốt, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi, ngươi còn không mau đi?”

Trong ánh đao kiếm, mặt Cố Tích Triều không đổi sắc, thậm chí khóe môi còn nở một nụ cười lạnh nhạt.

“Từ khi ta bước chân vào quý bộ, chưa bao giờ có ý định toàn thân trở ra.” Hắn vượt qua Ấp Đô, vẻ mặt bình tĩnh nhìn A Mật Đương,trong vẻ lạnh nhạt ẩn chứa sự hiểm ác, “Nhưng mạng của Cố mỗ ta, không phải muốn lấy là lấy được đâu.”

“Chư vị đương nhiên có thể giết ta nga bây giờ. Nhưng nếu ta bảy ngày không về, người của ta ở Sóc Châu sẽ trực tiếp đưa hài cốt của những binh sĩ phản bội còn lại của quý bộ đến nha trướng của Khả Hãn Bắc Địch.”

Lời này vừa thốt ra, tình hình lập tức xoay chuyển, tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt ngưng trọng như núi.

“Người Đại Ngụy thật là giỏi tính toán.” A Mật Đương nheo mắt lại, hừ một tiếng, ra lệnh cho đám binh sĩ rút đao lui xuống.

Từ khoảnh khắc người Đại Ngụy này ném ra cái đầu người kia, hắn ta đã nhìn ra ý đồ của hắn rồi.

Hắn ta tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu của hắn nhưng đồng thời chẳng phải cũng bị hắn nắm giữ yết hầu sao.

A Mật Đương từ từ đứng dậy khỏi tấm thảm ngồi, chiếc áo da thú to lớn kéo lê đến tận chân, hắn vẫy tay, đám binh sĩ hung hãn cung kính lui ra khỏi lều. Ấp Đô đi ra cuối cùng, vẻ mặt lo lắng, thở dài một hơi rồi mới buông rèm lều, quay người rời đi.

Trong lều trở nên yên tĩnh, ánh nến lay lắt chiếu ra bóng dáng của hai người.

A Mật Đương chậm rãi bước về phía Cố Tích Triều, thở dài nói:

“Không phải ta không muốn nói thẳng mà là ta quả thật cũng không rõ lắm. Người biết về hài cốt của người Đại Ngụy, là huynh trưởng của ta, A Y Bột.”

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Cố Tích Triều khẽ động.

Thời tiên Khương Vương còn tại vị, huynh trưởng của A Mật Đương là A Y Bột là đại vương tử của người Khương, càng là dũng sĩ vô song trên thảo nguyên, danh chấn Bắc Cương.

Sau này, nghe nói A Y Bột không biết vì sao mắc bệnh nặng, không còn xuất hiện nữa, giống như đã chết vậy.

“Huynh trưởng ta từng du ngoạn khắp nơi ở phương bắc, đến tận đỉnh núi tuyết xa xôi nhất cũng từng đặt chân đến. Ta từng hỏi huynh ấy về chuyện hài cốt…” A Mật Đương nhớ lại, “Huynh ấy vô tình nhắc đến việc từng nhìn thấy hài cốt của chủ tướng Đại Ngụy nhưng sau đó lại luôn không chịu tiết lộ thêm với ta.”

A Mật Đương biết lời này nghe có vẻ hoang đường, chỉ đành nhìn ánh mắt sắc bén của Cố Tích Triều, lớn tiếng nói:

“Ta nguyện thề trước Thần Thiên Dương, lời ta nói tuyệt đối không có nửa câu giả dối.”

“Ta có thể dẫn ngươi đi gặp huynh ấy một lần. Nhưng những năm này, huynh ấy vẫn luôn bệnh, ta từng hỏi huynh ấy rất nhiều lần nhưng đều không chịu nói nửa lời. Ngươi đi gặp huynh ấy cũng vô ích thôi.”

Cố Tích Triều nói:

“Không thử sao biết?”

A Mật Đương biết rõ người này ý chí cực kỳ kiên định, chuyện đã quyết sẽ không thay đổi, mười năm như một. Lúc này, hắn ta cũng không thể lay chuyển được hắn liền quyết định dẫn hắn đến trước lều của huynh trưởng để hỏi rõ ràng, để hắn từ bỏ ý định.

Cố Tích Triều bước ra vài bước, chợt dừng lại nhìn nhìn sắc trời, bảo A Mật Đương chờ một chút, còn mình thì quay trở lại lều ban đầu.

Cái người kia trời sinh hiếu động, dù đã thành hồn phách nhưng tính tình vẫn không thay đổi, vẫn như thuở nhỏ. Hắn ở trong lều lớn đối đầu với người Khương đã hơn một canh giờ, nàng cũng bị nhốt hơn một canh giờ, chắc chắn đã ngồi không yên rồi.

Không đi đón nàng, nàng lại nổi giận cho mà xem.

Cố Tích Triều bước vào lều, chỉ thấy Thẩm Kim Loan đang ngủ say trong hình nhân giấy, không một tiếng động. Hắn lắc đầu, bước chân chậm lại, nhẹ nhàng ôm lấy hình nhân giấy, đặt vào cánh tay.

Đợi hắn từ trong lều đi ra, A Mật Đương vừa thấy hình nhân giấy trong cánh tay hắn, không khỏi nhìn thêm vài lần, nghi ngờ hỏi:

“Nghe Ấp Đô nói, cuối cùng ngươi cũng tìm được người trong lòng rồi sao? Mười năm rồi, thật là có công mài sắt có ngày nên kim…”

Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy đang giả vờ ngủ nghe thấy vậy, mí mắt khẽ hé ra một khe hở.

Người trong lòng nào? Cố Tích Triều có người trong lòng từ bao giờ vậy?

Nàng không động đậy, lặng lẽ dựng tai lên lắng nghe.

Bình Luận (0)
Comment