Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 44

Nghe thấy đệ đệ gọi “Thẩm Thập Nhất Nương”, Hạ Vân Nương lúc này mới nhớ ra nhưng khi nàng quay đầu nhìn quanh, cũng đã không thấy bóng dáng năm xưa nữa.

Cứ như vừa trải qua một giấc mơ. Trong mơ, người xưa gặp lại,chỉ để báo tin dữ.

Trước mặt nàng, người đàn ông xa lạ đứng trong bóng tối ánh mắt sắc bén, đầy vẻ áp bức, Hạ Vân Nương ánh mắt né tránh, chỉ có thể nhìn đệ đệ muốn nói lại thôi.

Thiếu niên tuấn tú, cô nương dịu dàng. Hai tỷ đệ, đôi uyên ương chưa thành, mười lăm năm sau cuối cùng cũng trùng phùng, trong trướng thổ lộ tâm tình ôm nhau khóc nức nở.

Hồn phách ảm đạm lặng lẽ lơ lửng bên cạnh ba người, chỉ cách một bước chân, bàn tay đưa ra muốn nhẹ chạm vào người bạn cũ không nhìn thấy nàng, cuối cùng vẫn rụt tay lại.

Cố Tích Triều quay lưng lại đứng cách xa hơn, ngắm nhìn bóng lưng nàng, trong tay vẫn còn cây nến sừng tê giác cháy dở, khẽ nói:

“Nếu người muốn gặp bọn họ…”

Thẩm Kim Loan không quay đầu lại, chỉ lắc đầu.

Có thể gặp lại Vân Nương, nàng nhất thời vui mừng khôn xiết.

Tuy nhiên, chuyện phụ thân và ca ca mười lăm năm trước, nhiều nghi vấn ở Vân Châu chưa được giải đáp, nàng là hậu duệ duy nhất của Thẩm gia, sâu sắc cảm thấy nợ những người bạn cũ ở Vân Châu này một lời giải thích.

Càng gần càng sợ, không dám hiện thân gặp mặt.

Tần Chiêu dịu giọng an ủi Vân Nương xong, ánh mắt sắc bén đánh giá trang phục người Khương trên người Cố Tích Triều, nắm chặt chuôi đao, nghi ngờ nói:

“Rốt cuộc ngươi là ai? Vừa là người Đại Ngụy lại tại sao giả trang thành người Khương, ngươi cố ý tiếp cận Vân Nương có mục đích gì?”

“Chiêu Lang, không phải như huynh nghĩ đâu.”

Hạ Vân Nương vội vàng chạy tới, kể lại hết những chuyện đã xảy ra trong yến tiệc mừng thọ, cuối cùng còn nói:

“Hắn ngàn dặm xa xôi đến tìm hài cốt của cha con Thẩm gia, còn nói muốn đưa chúng ta cùng rời khỏi trướng. Ta… ta tin hắn!”

Tần Chiêu và Hạ Nghị nhìn nhau.

Họ đã mười lăm năm chưa từng thấy người Đại Ngụy xa lạ nào trong trướng của Bắc Địch. Quê hương Đại Ngụy dường như đã quên quân Bắc Cương và họ. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người như vậy, trên người đầy nghi vấn chỉ khiến người ta nghi ngờ.

Tần Chiêu trầm ngâm hồi lâu, nhíu mày nói:

“Ngươi gan cũng thật lớn. Trướng nguy hiểm trùng trùng, ngươi là người Đại Ngụy, chỉ bằng một cái đầu dám dẫn theo mấy người Khương đến đòi hài cốt với Khả Hãn Bắc Địch? Không sợ có mạng đi, không có mạng về sao?”

Cố Tích Triều mắt cũng không thèm nhấc, bình thản nói:

“Trong trướng này, bây giờ không ai dám động vào ta.”

“Xin hỏi, đường đường Khả Hãn Bắc Địch nếu ngay cả người dẹp loạn cũng không bảo vệ được, từ nay về sau bộ lạc nào ở Bắc Cương còn nguyện trung thành với trướng, thần phục hắn?”

Tần Chiêu chợt hiểu ra, trong lòng thầm bội phục mưu lược và gan dạ của người này nhưng nghi ngờ trong lòng không giảm, lại xác nhận:

“Ngươi đến trướng cũng là vì hài cốt của tướng quân chúng ta?”

Cố Tích Triều gật đầu.

Tần Chiêu suy nghĩ một hồi, không nhớ mười lăm năm trước trong quân Bắc Cương từng có nhân vật tàn nhẫn như vậy lại dò hỏi:

“Không biết ngươi là huynh đệ ở doanh nào, từng ở dưới trướng vị tướng quân nào?”

Cố Tích Triều chắp tay sau lưng, đáp gọn:

“Ta không phải người trong quân Bắc Cương. Lần này đến đây, chỉ vì lời ủy thác của người bạn cũ.”

Hạ Nghị bước lên một bước, cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin tưởng truy hỏi:

“Bạn cũ là ai? Tên là gì?”

Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống hai người, nói:

“Không liên quan gì đến các ngươi.”

“Ngươi!…” Hạ Nghị thấy hắn kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn toàn không để ai vào mắt, không khỏi tức giận muốn xông lên nhưng bị Tần Chiêu và Hạ Vân Nương ngăn lại.

Cố Tích Triều không hề nao núng, nhìn thoáng qua người thanh niên đang giậm chân trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng:

“Ngươi nói, năm đó ngươi đầu hàng địch là để ở lại trướng tìm lại hài cốt của cha con Thẩm gia. Sau này, hài cốt có tìm thấy không?”

Nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại đâm thẳng vào tim gan.

“Đó là đương nhiên.” Hạ Nghị bị hắn kích động, không khỏi ưỡn ngực lên.

“Chính là mười năm trước, chúng ta đã đoạt lại hài cốt từ tay người Bắc Địch!”

Hắn giọng nói sang sảng, kể lại từ đầu.

Thành Vân Châu thất thủ, Tần Chiêu và Hạ Nghị lần lượt trở thành tù binh đầu hàng.

Vì trẻ tuổi lại có sức khỏe, từ chỗ ban đầu chỉ bị canh giữ trong trại như trâu ngựa làm tạp dịch dần dần họ được đi tuần tra ở rìa trướng và trong thành Vân Châu… Cuối cùng, họ đã tạo được mối quan hệ tốt với một trưởng quan Bắc Địch cấp trên có thể được phái đến lầu thành Vân Châu.

Năm đó, Thiết Lặc Đằng treo thi thể chủ soái trên lầu thành Vân Châu, quân dân đi qua đều có thể thấy, chỉ thêm sợ hãi, có sợ hãi thì dễ bề kiểm soát.

Chỉ có hai người thanh niên này, mỗi khi nhìn thấy, trong mắt chỉ có hận thù nồng đậm, không ngày nào không muốn lên cướp lại thi thể.

Hai người khổ tâm tính toán, mất mấy tháng trời lên kế hoạch, dò la các vọng gác bí mật gần lầu thành, vạch sẵn đường đi. Chỉ chờ đến đêm giao thừa của người Bắc Địch, đa số mọi người đều đi uống rượu, phòng thủ lỏng lẻo, cuối cùng cũng hạ được thi thể xuống.

Trong gió lạnh, cả hai người đều nước mắt lưng tròng. Bởi vì vị tướng quân cao lớn như vậy, trải qua bao năm sương gió, thi thể chỉ còn lại một cục nhỏ.

Nhưng họ không có thời gian thương tiếc, nhanh chóng bọc thi thể trong vải, vác lên vai, thúc ngựa nhanh chóng chạy về phía nam, muốn trở về Sóc Châu.

Bởi vì họ biết, Thẩm tướng quân chắc chắn không muốn bị chôn ở nơi người Bắc Địch, nhất định phải về Đại Ngụy trước rồi mới an táng.

Chỉ tiếc, trăm mưu vẫn có một sơ hở, họ đã bỏ sót một vọng gác bí mật dưới chân thành. Người đó thấy hai người bỏ trốn, trong đêm tĩnh lặng đã thổi tù và báo động.

Quân truy đuổi đuổi đến phía bắc Hào Sơn, trong rừng rậm,đã có tầng tầng ánh lửa áp sát.

Địch đông ta ít, hai người đã đến đường cùng, đang định liều mình vác hài cốt nhảy xuống vực thẳm coi như chết trên quê hương, trọn vẹn danh trung nghĩa, còn hơn bị bắt lại khiến thi thể bị sỉ nhục lại làm tù binh.

Lúc này, bên bờ vực xuất hiện một đội quân hoàn toàn xa lạ.

Người nào người nấy đều là tinh binh, đầu đội mũ trùm, áo giáp bó sát, lưng đeo trường đao, vai có cung tên. Nhưng lại không phải một đường với quân Bắc Địch truy đuổi ngoài rừng rậm.

Người dẫn đầu mặc áo choàng, đầu đội mũ trùm, che kín từ trên xuống dưới, không thấy mặt mũi tự mình xuống ngựa đi về phía hai người.

Người đó nói, chỉ cần giao ra hài cốt vừa có thể giúp họ an táng hài cốt trên đất của người Đại Ngụy, vừa có thể bảo toàn tính mạng cho cả hai người.

“Ngươi… ngươi là ai?” Tần Chiêu không dám tin, trong bóng tối lại có thần binh từ trên trời rơi xuống giúp đỡ.

Người đó khẽ cười một tiếng, giọng khàn khàn, thỉnh thoảng lại ho. Hắn nói mình không phải người Bắc Địch, cũng không phải người Đại Ngụy, càng không phải người Khương. Chỉ vì có quen biết với quân Bắc Cương, nguyện ý giúp họ một tay.

Nói đến đây, Tần Chiêu thở dài một tiếng sâu sắc, chống đao ngồi xuống khom lưng, hai tay ôm trán:

“Chúng ta tưởng hắn là thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ nào đó xung quanh, từng chịu ơn của Thẩm tướng quân nên muốn báo đáp cùng chúng ta một lòng.”

“Ta thấy người đó, khí độ bất phàm, nói chuyện cũng rất thành khẩn liền nghiến rang giao hài cốt của tướng quân cho hắn.”

Hạ Nghị nắm chặt tay, tức giận nói:

“Nhưng ai ngờ, người đó lấy được hài cốt, hướng rời đi lại vẫn là về Vân Châu. Chúng ta lúc này mới biết trúng kế, Chiêu ca, ta đã nói không được dễ dàng tin người lạ mặt mà! Huynh cứ không nghe…”

Tần Chiêu nhíu chặt mày, vẻ mặt nghi ngờ, lắc đầu nói:

“Nếu thật sự là người Bắc Địch thì cần gì phải tốn công phí sức như vậy, trực tiếp bắt hai chúng ta đi cướp hài cốt chẳng phải xong sao?”

“Hơn nữa, lúc đó chúng ta đã đến đường cùng, quân truy đuổi đã ở ngoài rừng. Ta sợ hài cốt khó khăn lắm mới đoạt lại được lại rơi vào tay người Bắc Địch, không biết sẽ còn phải chịu đựng giày vò thế nào, làm nhục tướng quân của chúng ta… Chi bằng cứ đánh cược một phen, giao cho người đó, nhỡ đâu còn có cơ hội chuyển biến, có thể đưa hài cốt của các tướng quân về quê hương, yên nghỉ dưới lòng đất.”

Cố Tích Triều híp mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi một cách thờ ơ:

“Hai ngươi trộm hài cốt rồi bị bắt lại về trướng, sao còn sống được?”

Tần Chiêu đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám quét sạch, sảng khoái cười lớn:

“Lão tử mạng lớn!”

“Sau khi đội quân kia đi, chúng ta bị quân Bắc Địch đuổi theo bắt được trong rừng, ném vào ngục tối chờ chém đầu. Vốn nghĩ chết cũng sạch sẽ, chỉ thấy có lỗi với Vân Nương, chưa cứu được nàng. Sau này không ngờ, đúng dịp công chúa Minh Hà đại hôn vậy mà lại đặc xá cho tất cả tù nhân trong ngục tối, bao gồm cả chúng ta.”

“Lại là công chúa Minh Hà này.” Thẩm Kim Loan nãy giờ im lặng khẽ nhíu mày.

Hạ Nghị gãi đầu, thở dài:

“Chúng ta tuy may mắn sống sót nhưng từ đó về sau không còn gặp lại người đó nữa. Chỉ mong, hắn thật sự có thể đưa hài cốt mà chúng ta liều chết đoạt lại về nước Đại Ngụy, để tướng quân có thể yên nghỉ dưới lòng đất.”

Tần Chiêu cúi đầu, lắc đầu nói:

“Ta thấy khó rồi. Người đó mang đi hài cốt mà chúng ta liều chết đoạt được, nói là nhất định sẽ chôn tướng quân ở quê hương Đại Ngụy nhưng lại quay về Vân Châu…”

“Hài cốt chắc chắn vẫn còn ở Vân Châu.” Cố Tích Triều đột nhiên nói.

Ánh mắt hắn sắc lạnh, nhìn về phía hai người mặc áo giáp lính Bắc Địch, giọng nói lạnh lẽo:

“Hai ngươi tuần tra ở Vân Châu nhiều năm, Vân Châu còn lại di tích năm xưa của người Hán không, nơi nào chưa bị người Bắc Địch xâm chiếm?”

Tần Chiêu đáp:

“Đều không còn nữa. Đừng nói đến việc thành bị phá năm xưa, quê hương tan nát. Những năm này, Vân Châu thay đổi lớn, khắp nơi trong thành đều bị người Bắc Địch phá hủy xây mới, không cho chúng ta canh tác, đổi thành chăn nuôi gia súc, mỗi nhà mỗi người đều phải học tiếng Bắc Địch, ngay cả phong tục của người Hán cũng không cho chúng ta giữ lại, những di tích cũ của người Hán càng không còn bao nhiêu…”

Người Bắc Địch để cai trị tốt hơn dần dần đồng hóa người dân Đại Ngụy cũ đã ban hành một loạt các sắc lệnh bỏ Hán hóa, muốn thuần hóa hoàn toàn người Đại Ngụy ở Vân Châu.

Thẩm Kim Loan trầm ngâm hồi lâu, mày nhíu chặt.

“Ta biết rồi!” Nàng đột nhiên lên tiếng, lẩm bẩm, “Là chùa.”

“Phật giáo và đạo giáo ở Bắc Địch rất thịnh hành, ngay cả vương công quý tộc cũng tin theo Phật pháp, cúng dường tượng Phật, đốt hương đàn. Có lẽ họ sẽ phá hủy các công trình của người Hán ở Vân Châu nhưng duy nhất sẽ không phá hủy chùa. Đốt miếu hủy Phật là điều đại kỵ của Phật giáo.”

“Mười lăm năm qua chỉ có chùa do người Hán xây dựng là tồn tại lâu dài ở Vân Châu, chùa, chính là đất của người Hán. Người đó nhất định đã đưa hài cốt của phụ thân và huynh trưởng ta đến chùa.”

Mắt nàng từng chút một sáng lên, nhìn Cố Tích Triều nói:

“Cuốn bản đồ Vân Châu kia, cho ta xem.”

Cố Tích Triều gật đầu, lấy từ trong ngực ra cuộn da dê trải ra trước bàn. Những nét vẽ mực trên cuộn da dê vẫn còn rất đậm, mép giấy ố vàng cong lại trông có vẻ thường xuyên được xem.

Thẩm Kim Loan lơ lửng qua lại giữa các bản đồ, ngón trỏ lướt qua toàn bộ lớp da dê đã mờ mực, đến góc phía tây nam, chấm một cái.

“Chùa Thao Quảng.” Nàng khẽ nói.

Cố Tích Triều khẽ nói:

“Trong địa phận Vân Châu ít nhất cũng có mười ngôi chùa. Làm sao người có thể chắc chắn là ở ngôi chùa Thao Quảng này?”

Thẩm Kim Loan hít sâu một hơi lắc đầu.

“Ta không chắc.” Nàng nhắm mắt lại, nói, “Ta chỉ nhớ ca ca thường kể, hồi nhỏ mỗi tháng huynh ấy sẽ cùng mẫu thân ta đến chùa Thao Quảng cầu phúc cho phụ thân khi người chinh chiến.”

“Nếu có lựa chọn, hài cốt của ta nhất định phải để lại dưới mắt người Bắc Địch, ta sẽ chọn chùa Thao Quảng.”

“Ta lập tức đến chùa Thao Quảng một chuyến.” Cố Tích Triều không chút do dự, đứng dậy cầm đao.

Hắn vừa quay người lại, đã thấy hai người đàn ông rút đao đối diện với hắn.

“Sao ngươi lại có bản đồ Vân Châu?” Tần Chiêu hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng chất vấn.

Bản đồ châu huyện của triều Đại Ngụy thường được bí mật cất giữ trong đại doanh quân đội, thuộc về cơ mật, chỉ có quan chức cấp cao của châu đó mới được sử dụng, binh lính bình thường căn bản không nhìn thấy.

Hắn làm quan trong quân đội có cấp bậc cao cũng chỉ mới nhìn thấy bản đồ thành Vân Châu một lần.

Người đàn ông xa lạ hôm nay trong yến tiệc mừng thọ công chúa tự xưng là người Khương đến đưa lễ, hành động tự do trong trướng, Khả Hãn còn chịu ban cho hắn một đêm với Vân Nương mà họ không thể tiếp cận được. Chưa kể đến thân thủ khó lường, hiện tại trong tay còn cầm bản đồ Vân Châu…

Tần Chiêu cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt:

“Rốt cuộc ngươi là ai? Đến trướng làm gì, cầm bản đồ Vân Châu có âm mưu gì?”

“Hôm nay ngươi không nói rõ ràng,” Phía bên kia, Hạ Nghị giơ đao tiến lại gần, quát lớn, “Đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”

Hai lưỡi đao sáng loáng từ trái và phải áp sát, ánh mắt lạnh lùng của Cố Tích Triều không rời khỏi bản đồ, nửa chế giễu nửa mỉa mai nói:

“Hai kẻ phản bội có tư cách gì chất vấn ta?”

Thẩm Kim Loan xoa xoa trán đang căng thẳng.

Nàng nghe thấy giọng hắn lạnh lẽo vô cùng, vẻ mặt dữ tợn, trước đó kìm nén không nói,là vì lo cho đại cục chuyến đi này, giờ bị mũi đao chỉ vào đã giận không thể kìm nén.

Dù sao cũng là Cố đại tướng quân ngạo mạn có thể nhẫn nhịn nhưng cũng có giới hạn. Từ khi biết họ là quân Bắc Cương giữ thành năm xưa lại phản bội đầu hàng địch, vẻ mặt hắn nhìn hai người đã hoàn toàn thay đổi.

Hạ Vân Nương muốn tiến lên khuyên ngăn, bị hai người kia che chắn phía sau.

Hai người bày thế, từng bước từng bước tiến lại gần người đàn ông trước bàn.

“Tất cả các ngươi dừng tay cho ta.” Thẩm Kim Loan lơ lửng giữa không trung, giận dữ quát, “Đều là người một nhà, còn muốn đánh nhau?”

Tiếc rằng chỉ có Cố Tích Triều nghe thấy tiếng nàng.

“Người một nhà?” Người đàn ông liếc nhìn nàng, cảm thấy nực cười, lạnh lùng nói, “Người có biết, bọn họ năm xưa vì sống sót đã từng làm những gì không?”

Trong sự im lặng chết chóc, ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua hai người, tự hỏi tự trả lời:

“Năm xưa thành bị phá, những quân sĩ Vân Châu may mắn không chết muốn sống sót thì phải nộp ‘thứ để chứng minh lòng trung thành’ cho người Bắc Địch. Cái gọi là ‘thứ để chứng minh lòng trung thành’ chính là trước mặt mọi người đích thân g**t ch*t đồng đội của mình, gia nhập quân Bắc Địch.”

Chuyện đau lòng mười lăm năm trước bị đột ngột nhắc lại, vết sẹo lớn chưa từng lành lại bị xé toạc, hai người theo bản năng nhìn về phía Vân Nương phía sau, nàng đang lảo đảo lùi lại, vẻ mặt kinh hãi.

Tần Chiêu có một thoáng thất thần, vẻ mặt thê lương:

“Vân Nương đừng sợ. Ta vốn cũng muốn dùng dao cắt cổ chết quách cho xong. Nhà họ Tần chúng ta xưa nay không có con cháu đầu hàng. Nhưng ta nhìn thấy cha ta đã chết trận dưới chân, thi thể các tướng quân trên lầu thành, còn có, còn có ngươi bị người Bắc Địch bắt đi… Ta, không cam tâm!”

Hắn đáng chếtnhưng hắn không thể bỏ xuống.

Hạ Nghị lẩm bẩm:

“A tỷ, ta còn nhớ người lính chết dưới tay ta, vốn là đầu bếp của quân Bắc Cương. Ngày thường, hắn thấy ta còn nhỏ tuổi trong quân, khi xới cơm luôn cười hì hì xới cho ta thêm một muỗng. Ta đến giờ vẫn nhớ hắn ngã xuống nhìn ta, nhổ vào ta một ngụm rồi nhắm mắt…”

“Nhưng ta nhìn thấy phụ thân và ca ca của Thập Nhất vẫn còn treo trên lầu thành kia, lúc đó ta chỉ nghĩ nếu Thập Nhất biết được sẽ đau lòng đến nhường nào… Dù nàng đã đi kinh đô từ lâu và có lẽ đã quên ta nhưng chính vì nàng, ta cũng phải sống sót!”

Họ nào đâu không biết kết cục của việc đầu hàng địch, trong đất trời này không chỉ mất đi nơi xuất phát mà cũng không còn nơi trở về.

Sống lay lắt, bao giờ cũng khó khăn hơn chết.

Thẩm Kim Loan thở dài một tiếng.

Nàng chỉ nghĩ, nếu nàng có thể sống lại một lần nữa cũng sẽ liều chết cầu sinh, chỉ vì muốn sống sót. Cho nên, trước đây nàng tuy căm hận hành vi đầu hàng địch, hôm nay lại cảm thấy thấu hiểu.

Chỉ cần, sống sót là tốt rồi.

Tần Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

“Dù chúng ta là kẻ phản bội của quân Bắc Cương, chúng ta chết cũng phải bảo vệ hài cốt của tướng quân! Chúng ta đã bị người ta lừa một lần, tuyệt đối sẽ không mắc lừa lần nữa!”

Hạ Nghị hừ lạnh một tiếng:

“Đừng phí lời với hắn, động thủ đi! Hắn căn bản không phải người của quân Bắc Cương năm xưa, còn dám xưng là bạn cũ? Quân Bắc Cương Thẩm gia không có người bạn cũ như ngươi!”

Đối diện với sự chất vấn gay gắt, Cố Tích Triều lại cười một tiếng, vẻ mặt đầy chế giễu.

“Theo quân pháp của Đại Ngụy, phản quốc đầu hàng địch là tội liên đới cả gia tộc, tội chết.”

Hắn dùng ngón tay dài v**t v* chuôi đao, nhàn nhạt nói:

“Hai ngươi đã tự mình muốn chết, ta sẽ thay quân Đại Ngụy thanh lý môn hộ.”

“Cố Tích Triều!” Thẩm Kim Loan tức giận bay loạn.

Nàng đương nhiên biết hắn căm hận kẻ phản bội đến nhường nào. Ở Bắc Cương mười năm, một lòng truy sát những người thân như Cố tứ thúc đã phản bội không hề nương tay, thậm chí suýt mất mạng.

Nàng nghĩ hết mọi lý do, khuyên nhủ hết lời:

“Ngươi làm vậy, nhỡ đâu động tĩnh quá lớn dẫn người Bắc Địch đến thì sao? Chi bằng chúng ta từ từ tính…”

“Không. Chỉ một đao là xong.” Hắn đáp giống như trêu đùa lại không giống trêu đùa.

Giọng nàng lại mềm xuống vài phần, bàn tay hư không khẽ kéo vạt áo người đàn ông, giọng điệu thương lượng:

“Cố Tích Triều, ngươi đốt cây nến kia lên. Ta đích thân ra dạy dỗ bọn họ. Được không?”

Người đàn ông làm ngơ, ngón tay đặt trên eo khẽ gảy nhẹ, thanh đao lập tức tuốt ra khỏi vỏ ba phần.

Thẩm Kim Loan cuối cùng cũng tức giận , trong cơn nóng nảy theo bản năng thốt ra:

“Cố Cửu! Ngươi cho ta ra!”

Nghe thấy lời nàng nói, dù mũi đao đã kề sát lông mày, Cố Tích Triều lại chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt ngưng trệ, lông mày nhíu chặt.

Sau một thoáng kinh ngạc, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên:

“Người gọi ta là gì?”

Cố Cửu, Thẩm Thập Nhất,là tên gọi thân mật mà hai người tự xưng với nhau trước khi chia cắt mười lăm năm trước.

Hắn là Cố Tích Triều, là Cố cửu lang hay là Cố tướng quân, chỉ có nàng gọi hắn là “Cố Cửu”.

Mười lăm năm sau, nàng lại một lần nữa gọi hắn bằng tên thân mật.

【Lời tác giả】

Thẩm A Phiêu: Nắm bắt chuẩn xác.

Tiểu Cố: Sao nàng biết ta không cố ý để nàng nắm bắt, chỉ muốn nghe nàng gọi ta một tiếng tên thân mật.

Tiểu Hạ: Gâu gâu gâu!

Tiểu Cố: Oe oe oe

Tiểu cẩu sắp gặp được A Phiêu rồi! Đã điên cuồng vẫy đuôi! Luôn phải có người trị cái miệng lưỡi sắc bén chứ.

Bình Luận (0)
Comment