Nha trướng Bắc Địch.
Ánh lửa rừng rực xé toạc màn đêm vô tận, trùng trùng lớp lớp binh giáp bao vây chiếc trướng lớn lộng lẫy mà trong suốt.
Trước ngai vàng của Khả Hãn, đại vương tử Thiết Lặc Cố ngã nhào xuống đất, giận dữ đảo mắt nhìn đám thân vệ trong trướng đang cầm đao đứng thẳng, vây quanh một bóng người cao gầy.
“Thiêt Lặc Diên, ngươi dám phản bội ta!”
Mũi dao hờ hững khều khều những than củi đang cháy trong lò, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ tách tách.
“Ngai vàng Khả Hãn này, chẳng qua là để huynh trưởng ngồi tạm vài ngày thay ta thôi.”
Người phụ nữ cười, đuôi mắt dài mảnh cong vút như lưỡi dao.
“Những thứ ta muốn, đương nhiên phải đòi lại từ huynh trưởng rồi.”
Chiếc váy Hồ màu vàng óng ánh lay động theo từng bước chân nàng tựa dòng sông sao chảy, lướt qua những vệt máu loang lổ trên mặt đất.
“Dưới gối phụ thân, ngươi tuy là trưởng tử nhưng xét về võ nghệ hay dụng binh đều là kẻ yếu nhất. Huynh trưởng tư chất tầm thường lại đa nghi, đố kỵ người tài, sợ bị người khác vượt mặt, ngay cả cận vệ trung thành nhất bên cạnh ngươi, tướng quân Ô Đồ, người đã theo ngươi mười tám năm, ngươi cũng không chịu cất nhắc.”
“Ô Đồ… là ngươi!” Thiết Lặc Cố trừng mắt đỏ ngầu, chỉ vào người đàn ông mặc giáp sắt đứng bên cạnh ả, chính là tên thân vệ phản bội của hắn.
“Chính ngươi cầm đầu mưu phản, tên phản đồ bị sắc đẹp làm mê muội!”
Ô Đồ mặt không đổi sắc, cười lạnh:
“Công chúa đối đãi với ta rất tốt. Cho nên ta theo công chúa.”
Thiết Lặc Cố nghiến răng ken két, muốn vùng lên nhưng lại bị đám thân vệ cũ cản ngã xuống đất, đập người xuống một tiếng “bịch”.
Thiêt Lặc Diên tiếc nuối lắc đầu, khẽ khẩy móng tay thon dài, nhẹ giọng nói:
“Tướng quân Ô Đồ là người tài giỏi như vậy, đương nhiên phải về dưới trướng ta để ta sử dụng.”
“Không nói đến Ô Đồ, những người khác trong nha trướng, có ai xem ngươi là Khả Hãn kế vị không?”
Thiết Lặc Cố trợn tròn mắt, nhìn từ khuôn mặt vô cảm này sang khuôn mặt vô cảm khác của mọi người trong trướng, cuối cùng cũng thất vọng ngồi phịch xuống đất.
Hắn nhìn đứa em gái ngoan ngoãn thường ngày bỗng bật cười:
“Ngươi dùng người Khương và người Đại Ngụy trong quân đội, Bắc Địch sắp bị dị tộc bao vây rồi. Bắc Địch nhất định sẽ diệt vong dưới tay kẻ đàn bà như ngươi!”
Thiêt Lặc Diên nhướng mày, cổ tay khẽ nâng, mũi dao đã nướng trên lò hồi lâu được nhấc lên, vỗ nhẹ vào má huynh trưởng.
Mũi dao nóng bỏng lập tức tóe lửa trên da thịt, một mùi khét lẹt lan tỏa.
Thiết Lặc Cố đau đớn đến đỏ cả mắt, muốn giãy giụa nhưng bị đám giáp binh phía sau đè chặt, bị ép quỳ lạy người phụ nữ.
“Huynh trưởng, ta không nỡ giết ngươi, hồi nhỏ ngươi còn dẫn ta đi cưỡi ngựa nữa mà.” Nàng thở dài nói.
Gương mặt đỏ rực của Thiết Lặc Cố bốc khói nhẹ, hắn trừng trừng nhìn nàng ta nói:
“Ngươi không giết ta chẳng qua là vì đội kỵ binh của ta thôi. Ngươi giết phụ thân, nhị đệ và tam đệ dù không tranh ngôi Khả Hãn, nhất định cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Ngươi nói bậy, phụ thân đâu phải do ta giết! Chính là ngươi!…” Thiêt Lặc Diên nhíu mày, sắc mặt thay đổi vẫy tay:
“Áp giải xuống, hầu hạ huynh trưởng ta cho tốt.”
Đám thân vệ nhận lệnh tiến lên xử lý, giữa tiếng chửi rủa của Thiết Lặc Cố, nàng ta ra lệnh đánh chiêng thu quân, hai tay chắp sau lưng, tung tăng bước ra khỏi trướng lớn, phía sau là một đám người đông nghịt trở về quân doanh do nàng ta chỉ huy.
Đến trước trướng nghe thấy tiếng đàn nhàn nhạt, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, lặng lẽ vẫy tay. Đám thị vệ mang đao đều lui xuống, mấy thị nữ mặc áo đỏ hiểu ý, giúp nàng ta chải tóc, nhẹ nhàng thoa phấn, lau vết máu trên tay áo chỉnh trang dung mạo.
Thiêt Lặc Diên phủi phủi vạt váy Hồ, vén màn trướng lên.
Lò Bác Sơn trong trướng từ từ nhả ra một làn khói, hương thơm trầm ấm mà thanh khiết lan tỏa khắp màn trướng.
Vén hết lớp màn trướng rủ xuống, một bóng người cao ráo ngồi quay lưng về phía nàng ở sâu trong trướng. m*nh tr*n, chỉ mặc áo lót nhưng lại toát lên vẻ đẹp cao quý, tĩnh lặng, lạnh lùng không thể xâm phạm.
Nàng nhảy tới, ôm chầm lấy cổ hắn, nũng nịu nói:
“Ách Lang, hôm nay sao huynh lại có nhã hứng đánh đàn vậy?”
Giọng người đàn ông trong trẻo như tiếng ngọc gõ vào băng:
“Tất nhiên là vì công chúa đã thắng trận trở về.”
Lời này vừa thốt ra, nụ cười của nàng liền lan tỏa như gợn sóng nước, gò má cọ nhẹ lên bờ vai rộng lớn của người đàn ông:
“Nếu không phải nhờ phò mã bày liên hoàn diệu kế, thì vị huynh trưởng này của ta đâu dễ dàng bị đánh bại như vậy.”
Người đàn ông cực kỳ chậm rãi chống người ngồi dậy, để lộ lồng ngực trần bóng loáng, thong thả tựa nửa người trên giường, nghiêng đầu chống tay, một tay mân mê chuỗi tràng hạt bồ đề đỏ thẫm.
Ý trời phong lưu, dù là vầng trăng sáng tỏ trên thảo nguyên cũng không sánh bằng một phần vẻ đẹp của hắn.
Thiêt Lặc Diên nhất thời không rời mắt được, thấy ánh mắt hắn quét tới, vừa dịu dàng lại mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo:
“Công chúa định thưởng ta thế nào?”
Đương nhiên là phải thưởng rồi.
Bàn tay đã rửa sạch trước khi vào trướng khẽ khàng luồn vào vạt áo, một cái vén nhẹ đã mở toang.
Bàn tay kia móc lấy chuỗi tràng hạt quấn trên cổ tay hắn kéo người tới gần. Vừa chạm vào, lớp son môi mới tô trên môi nàng đã bị hắn nghiền nát và l**m đi.
Từ một thứ nữ không được sủng ái trở thành Minh Hà công chúa được phụ thân yêu quý rồi đến chủ tướng Phi Ưng doanh nắm giữ binh quyền.
Giờ đây, nhờ những mưu tính của người đàn ông trước mắt, nàng thấy rõ cơ hội đăng lên ngôi vị khả hãn, vững vàng cai trị ba vạn dặm đất đai phía bắc.
Dù là trăng trên trời, nàng cũng muốn kéo xuống cùng nàng rơi vào chốn hồng trần.
“Vì ngôi vị khả hãn, huynh trưởng, đệ đệ đều muốn giết ta. Ách Lang, ta chỉ còn lại một mình chàng, ta không thể không có chàng.”
Nàng dịu dàng thủ thỉ, đâu còn dáng vẻ của một nữ tướng quân trong quân doanh.
“Ngôi vị khả hãn, ta sẽ vì công chúa mà đoạt lấy, đích thân dâng lên.”
Trong dư âm của tiếng đàn, người đàn ông mặc nàng tùy ý hành động mang theo sự dung túng, thỉnh thoảng lại có tiếng th* d*c kìm nén. Ánh mắt hắn không hề lay động, thản nhiên mà lạnh nhạt.
Chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nữ khả hãn đầu tiên của Bắc Địch.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên tựa như chế giễu, tựa như đắm chìm.
Ngoài trướng, mưa rơi xối xả, sấm chớp vang rền trong cơn mưa rào giữa mênh mông dịu dàng rơi xuống vùng đất mùa đông rộng lớn của thảo nguyên.
Một khắc sau, có lẽ là mất kiên nhẫn, cánh tay mạnh mẽ siết lại, vạt áo tung bay, hắn trở mình đè xuống, tấm màn trướng nặng nề cũng che phủ xuống.
Gấm vóc cuộn trào, nến đỏ cháy bừng, ngọn nến lay động,dần dần nhỏ giọt thành những ụ nến như những nấm mồ nước mắt trên án thư.
Đêm xuân mưa rào, đêm đã khuya, người đàn ông đã khoác áo đứng dậy cầm bút trên án thư, phác họa một bức tranh sơn thủy dài.
Thiêt Lặc Diên vẫn còn lười biếng nằm nghiêng trên giường, tay chống má, hai gò má ửng hồng quyến rũ. Ngón tay cầm đao khẽ vuốt những sợi tóc dài của hắn rủ xuống giường, nàng chăm chú ngắm nhìn sườn mặt tĩnh lặng mà đẹp đẽ của người đàn ông.
Vài cơn gió lạnh lẽo thổi qua, tan ra trong trướng,làm xào xạc trang giấy vẽ.
“Đêm nay gió sao lớn vậy?” Nàng tự tay khép rèm trướng lại cho hắn, đặt lên bức tranh một chiếc trấn giấy bằng ngọc bích.
Người đàn ông thần sắc chuyên chú, vạt áo tung bay theo gió, nàng không nhịn được mà nghiêng người tới tựa như đứa trẻ nằm phục trên đầu gối hắn.
“Ách Lang, đừng rời bỏ ta.”
Công chúa Bắc Địch nắm giữ trọng binh, tay nhuốm máu tanh đột nhiên nói.
Một đôi bàn tay to lớn từ trên đỉnh đầu vuốt xuống, nhẹ nhàng v**t v* gò má nàng, từ cằm chậm rãi di chuyển xuống giữa cổ họng mà x** n*n:
“Công chúa là thê tử kết tóc của ta. Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh công chúa.”
Vô cùng dịu dàng, vô cùng lạnh lẽo.
Nàng ngước mắt lên, trong ánh nhìn sáng ngời mang theo chút dò xét, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn hồi lâu, cuối cùng cũng mỉm cười.
Ngoài trướng đã truyền đến tiếng tỳ nữ thúc giục bẩm báo, gọi liền ba tiếng dường như có quân tình khẩn cấp.
“Đi đi.” Người đàn ông ngồi yên bất động, tay tỉ mỉ vẽ từng nét trên bức tranh.
Thiêt Lặc Diên quyến luyến không rời, hôn nhẹ lên vạt áo hắn rồi mới đứng dậy cầm đao rời đi.
Vừa bước ra khỏi trướng, vẻ mặt dịu dàng của nàng liền thay đổi hoàn toàn, màn đêm đen như mực nhuộm sâu thẳm khó dò.
Tỳ nữ mặt mày lo lắng bẩm báo:
“Công chúa, quân Đại Ngụy tập kích bất ngờ, đóng quân cách Vân Châu năm mươi dặm về phía nam, một đội kỵ binh nhẹ đã vòng qua Vân Châu tiến thẳng đến nha trướng.”
Thiêt Lặc Diên nheo mắt lại, thời điểm quá trùng hợp.
Phụ hãn vừa mới qua đời chưa đầy mười ngày, ngôi vị khả hãn chưa định, quân Đại Ngụy đã đột ngột tập kích, đây là ý đồ gì?
Thiêt Lặc Diên sắc mặt ngưng trọng, từng chữ một nói:
“Dụ dỗ rồi giết.”
Tỳ nữ nhận lệnh, gật đầu nói:
“Thời khắc quan trọng này, nha trướng không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Công chúa nhất định phải ổn định ngôi vị khả hãn trước rồi sau đó mới tính tiếp.”
Thiêt Lặc Diên đột nhiên quay đầu nhìn lại chiếc trướng ấm áp phía sau, ra lệnh cho tỳ nữ:
“Mấy ngày nay, phò mã ở trong trướng làm gì?”
“Ban ngày gảy đàn vẽ tranh, ban đêm bầu bạn với công chúa, không có gì khác thường cả.” Tỳ nữ bẩm báo, “Công chúa đang lo lắng điều gì sao?”
Thiêt Lặc Diên xoa xoa trán, đầu có chút choáng váng, bị gió đêm thổi mới tỉnh táo hơn một chút. Nàng mím đôi môi đã nhạt hết son nói:
“Từ khi hài cốt ở chùa Thao Quảng bị người ta cướp đi, trong lòng ta luôn bất an.”
Tỳ nữ ngạc nhiên, không hiểu hỏi:
“Hài cốt của mười lăm năm trước, ai có thể nhận ra được?”
Thiêt Lặc Diên lắc đầu, nhìn về phía dãy núi xa xăm, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên tia sắc bén:
“Chủ nhân của con dao vàng kia, tuyệt đối không phải là người tầm thường.”
Đôi mắt nàng hơi khép lại, sát khí lạnh lùng hiện ra rõ ràng, bảo đám lính canh nghiêm ngặt trước trướng rằng:
“Canh giữ phò mã cho kỹ.”
Trong trướng, tiếng đàn réo rắt không ngừng vang vọng giữa bầu trời đêm đen kịt tựa như đầm lầy, cũng như nhà tù.
…
Bầu trời đêm trải dài trăm dặm, hoang mạc mênh mông kéo dài trăm dặm, không một bóng người.
Một cơn gió lạnh lẽo vượt núi băng đèo lướt qua trăm dặm hoang mạc.
Trong một ngọn nến, ngọn lửa khẽ rung, tia lửa “tách tách” một tiếng rồi vỡ tan.
Trên sườn đồi vắng vẻ, ngựa đứng san sát nhìn xuống nha trướng sáng đèn phía dưới.
Chỉ có một bóng người ngồi nghiêng trên cành cây, váy lụa trắng ngà xòe rộng, viền áo thêu hoa sen lay động trong gió lạnh.
Nữ tử lười biếng khẽ nâng mí mắt.
Khói nhẹ từ dưới đất lượn lờ bay lên hóa thành ba bốn tiểu quỷ, hướng về phía người nữ tử chính giữa mà khấu bái.
“Trong trung quân trướng có bày đồ vật của Phật, chúng ta không vào được.”
“Nhưng ta có thể khẳng định, vị phò mã trong trướng của công chúa là người Đại Ngụy.”
“Công chúa đã dẫn quân tới rồi. Tiểu cô nương nhất định phảicẩn thận. Tiểu nhân xin cáo lui.”
Mấy tiểu quỷ líu ríu, chắp tay vái nàng rồi cáo lui. Thẩm Kim Loan khẽ xua tay, tiểu quỷ liền hóa thành làn khói xanh chui xuống đất biến mất.
Thẩm Kim Loan nhìn đám kỵ binh đang nghiêm trận chờ lệnh bên cạnh, lộ vẻ khinh thường.
Đội kỵ binh này do Cố Tích Triều đích thân dẫn đầu. Còn quân Đại Ngụy đóng quân cách đó hơn mười dặm, khó lòng tiếp ứng.
Thật là một canh bạc tất tay.
Xem ra lần này hắn chọn người, chẳng phải người Khương thông thuộc địa lý Bắc Cương cũng chẳng phải tàn quân Bắc Cương ẩn náu ở nha trướng mười lăm năm mà lại chọn một đám người hoàn toàn xa lạ.
Mặc giáp lân, là những tướng sĩ trong quân đội Lũng Sơn Vệ ngày trước.
Thậm chí, những người này mấy năm gần đây rất ít khi đặt chân đến vùng lân cận Vân Châu, hoàn toàn không quen thuộc với nơi này, còn phải nhờ nàng triệu hồi mấy tiểu quỷ từ trong thung lũng ra để dò đường.
Đến địa bàn của người khác mà mai phục ám sát, dù đội quân này trước kia có dũng mãnh đến đâu, trong lòng vẫn không chắc chắn, rụt rè sợ hãi.
Thế là, khi kỵ binh Bắc Địch huýt gió lao đến, bụi đất tung mù mịt, bọn họ chống đỡ không nổi, vừa đánh vừa lui.
Trong số đó có một người tên là Cố Ngu Lang, từng là đô úy kỵ binh của Lũng Sơn Vệ, bị ngã ngựa bỏ chạy, bị ba tên lính Bắc Địch xuống ngựa vây công.
Chỉ một cái chớp mắt, ba tên lính Bắc Địch ngã gục xuống đất, đầu trúng tên, máu b*n r* tung tóe lên mặt hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên sườn dốc cao một bóng hình quen thuộc, tay giương cung dài, bắn liền ba phát chính xác không sai một ly g**t ch*t đám lính Bắc Địch đang vây tới.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Cố Ngu Lang tràn ngập niềm vui sướng sau cơn ác mộng, hắn muốn chạy trở lại, bên tai lại vang lên những tiếng xé gió.
Lại ba mũi tên nhọn lao về phía hắn, chỉ cần lùi lại một bước, dưới chân hắn đã đầy những mũi tên liên tiếp cắm xuống khiến hắn không thể nhúc nhích.
Đây không phải là cứu hắn mà là một lần nữa ép hắn xông vào trận địa địch.
Hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát. Tất cả mọi người đều chết dưới mũi tên hay rơi vào tay địch.
Trong khoảnh khắc này, da đầu Cố Ngu Lang tê rần, hoàn toàn tuyệt vọng.
Vốn dĩ nghĩ rằng, Lũng Sơn Vệ cùng với Cố Cửu Lang bị trục xuất khỏi kinh thành đã im hơi lặng tiếng ở Bắc Cương mười năm, đêm nay khó khăn lắm mới xuất kích, tưởng rằng có thể lập được quân công. Ai ngờ lại là một trận chiến sống còn với lực lượng địch ta chênh lệch quá lớn như vậy.
Mà tướng quân, dường như là cố ý làm như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn hiểu ra lập tức cảm thấy rợn người.
Đội kỵ binh này đi trước nghênh chiến, tướng quân chọn người, đều là những binh lính cũ nhiều năm trong Lũng Sơn Vệ, là thuộc hạ cũ của Cố đại lang năm xưa. Năm xưa bọn họ không cứu viện, tưởng rằng có thể trở lại quân doanh lập công chuộc tội, hôm nay tướng quân lại đến tìm bọn họ để tính sổ.
Cơ hội lập công này, chẳng lẽ thực chất là một trận chiến diệt khẩu sao?
Đặt vào chỗ chết, chẳng khác nào tàn sát.
Chưa đầy nửa canh giờ, đội kỵ binh này đã bị quân Bắc Địch bắt làm tù binh.
“Chỉ là đám tàn binh, dám dụ giết công chúa của chúng ta?” Kỵ binh trưởng Bắc Địch dẫn đầu nhổ một bãi nước bọt về phía bọn họ, rút đao muốn chém xuống.
Nhưng công chúa lại hét lớn một tiếng, ngăn cản thuộc hạ động đao.
Nàng thúc ngựa tới, y phục trong đêm tối đen như mực, khi nhìn thấy bộ giáp kỳ lân trên người bọn họ, ánh mắt nàng khẽ động.
“Giữ lại người sống. Đưa về.”
Thu phục dễ dàng không tốn chút sức.
Hài cốt nàng đã mất nhưng hôm nay lại có thêm một quân cờ, có thể làm vui lòng vị phu quân trong trướng của nàng rồi.
…
Trên sườn đồi cao không xa, Cố Tích Triều lặng lẽ nhìn xuống cuộc chém giết vô vọng phía dưới, mặt không chút gợn sóng.
Mười năm qua ra vào Vân Châu mấy lần, ngay cả nha trướng cũng đã dò xét, chỉ có một nơi hắn chưa từng đặt chân đến.
Doanh trại của Phi Ưng quân, nơi được Bắc Địch canh phòng nghiêm ngặt nhất. Trong trướng của Minh Hà công chúa.
Không phải là không dám mà là chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
Đêm nay, hắn dùng hơn trăm sinh mạng của những thuộc hạ cũ của đại ca hắn trong Lũng Sơn Vệ làm mồi nhử, bề ngoài là dụ giết Thiết Lặc Diệt, thực chất là đánh cược.
Cố Cửu Lang tàn nhẫn độc ác, ngay cả thân tín và thuộc hạ cũ cũng có thể coi là quân cờ, không chút do dự lợi dụng rồi vứt bỏ.
Trong cảnh máu thịt tung bay, Thẩm Kim Loan giật mình nhận ra cũng không cảm thấy hả hê chút nào.
Nàng nhướng mày, thăm dò nói:
“Đại ca ngươi nhất định biết năm xưa ở Vân Châu đã xảy ra chuyện gì, nếu tìm được đại ca ngươi, vậy thì có thể rửa sạch oan khuất cho cha và các huynh trưởng của ta.”
Nàng dừng lại một chút, lướt tới sợi chỉ đỏ trên cổ tay không ngừng lay động nhẹ nhàng, buồn chán vuốt nhẹ một sợi tóc mai bạc bên thái dương người đàn ông.
“Nhưng, nếu thực sự là đại ca ngươi, ngươi định làm gì?”
Nến chưa đốt, sợi tóc kia lay động rồi rủ xuống trên đầu ngón tay trắng bệch của nàng che khuất khuôn mặt u ám của người đàn ông.
Trong sợi tóc bạc phơ, Cố Tích Triều khẽ nhấc cổ tay, sợi chỉ đỏ co rút lại kéo nàng đến trước mặt.
Ánh mắt sắc bén ngước lên nhìn nàng một cái nói:
“Nương nương cho rằng, người cuối cùng dụ giết đội quân này của ta là ai?”
Thẩm Kim Loan khẽ giật mình, trong lòng lạnh lẽo.
Chỉ thấy người kia cô độc đứng đó nhìn về phía dãy núi đen kịt xa xăm, vạn dặm giang sơn.
Đêm tối mịt mù, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào đôi mắt hắn, từng chút một ngưng kết thành hàn băng lạnh lẽo:
“Nếu thực sự là huynh ấy. Ta sẽ đích thân chặt đầu huynh ấy dâng lên trước linh cữu cha và các huynh trưởng của người để tạ tội.”
Hắn mân mê con dao vàng trong tay, thản nhiên nói.
【Lời tác giả】
Không nhịn được muốn xem màn kịch huynh đệ tương tàn rồi, cặp đôi chính còn chưa đến mức hận thù, cặp đôi phụ trước đi.