Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 53

Khi đô úy kỵ binh Lũng Sơn Vệ Cố Ngu Lang tỉnh lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Trong bóng tối, thân thể nặng nề của hắn va vào một bên, nghe thấy tiếng “két” vang lên.

Vừa mở mắt, một luồng gió lạnh lẽo thấm vào, hắn rùng mình phát hiện cả người lắc lư, mình đang ngồi trong một chiếc kiệu giấy kêu cót két.

Bên ngoài kiệu trống rỗng, không thấy bóng dáng người phu kiệu nào. Kiệu như lơ lửng trên không trung, cảnh đêm bên ngoài không ngừng lùi lại.

Hắn sởn tóc gáy, theo bản năng sờ vào con dao bên hông, lúc này mới nhớ ra mình bị ép ra chiến đấu với kỵ binh Bắc Địchsau đó bị bắt.

Địa lao trong quân doanh Bắc Địch âm u ẩm ướt, tanh tưởi vô cùng. Hắn và đám tướng sĩ bị nhốt chung một chỗ, nhớ lại năm xưa gươm giáo lạnh lùng, một thân giáp kỳ lân đạp bằng núi Hạ Lan.

Hôm nay lại phải chết mục nát ở nơi này một cách vô danh.

Thậm chí, hắn còn nhìn thấy một người chết ở cửa địa lao hay nói đúng hơn, một người đã chết từ lâu.

Cố Ngu Lang sợ hãi không nhẹ, tưởng rằng mình cũng đã chết rồi, sau đó bị ném vào hố chôn tập thể bên ngoài quân doanh Bắc Địch.

Hắn tỉnh lại lần nữa, đã ở trong chiếc kiệu cưới bằng giấy này.

Chiếc kiệu màu đỏ tươi cưỡi gió trong đêm tối vô biên giống như bị quỷ sai dẫn đường, đi đường quỷ xuống địa phủ.

Cố Ngu Lang dứt khoát nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, chợt lóe lên một ánh nến sáng mờ bao phủ mí mắt.

Hắn dụi mắt tỉnh ngủ, tưởng rằng đã đến địa phủ nhưng không thấy Hắc Bạch Vô Thường, cũng không thấy Diêm La phán quan. Trái lại giống như đang ở trong trung quân trướng của Đại Ngụy.

Ánh nến lay động, một bóng người cao gầy đứng trước bản đồ trong trướng, vẻ mặt lạnh lùng. Trên chiếc ghế thái sư, một bóng hình mảnh mai khác đang tựa người, hơi cúi xuống, hai ngón tay kẹp hai tờ giấy giống như đang nghe người bên dưới bẩm báo.

Cố Ngu Lang trợn mắt nhìn sang. Chỉ thấy bên dưới là bốn tiểu quỷ xanh xám, cúi đầu khom lưng, mỗi đứa nhận lấy hai tờ tiền giấy vàng óng từ tay nàng rồi chui xuống đất biến mất.

“Cố Cửu, tiền giấy không đủ rồi.” Giọng nữ nũng nịu nói.

Trong trướng của tướng quân, từ khi nào lại có nữ nhân rồi?

Cố Ngu Lang suýt nữa lại ngất đi, một cánh tay mạnh mẽ đã nhấc hắn từ dưới đất lên.

Một ngọn nến vụt tắt, hắn dụi mắt chỉ thấy chiếc ghế thái sư trống trơn, người đàn ông kia đang lặng lẽ nhìn hắn.

Hai vị tướng quân của Lũng Sơn Vệ này, tướng mạo khác biệt khá nhiều, khí chất cũng hoàn toàn khác nhau.

Cố Ngu Lang run rẩy một chút dần dần tỉnh táo lại, liều mạng nắm lấy tay người đàn ông, lớn tiếng nói:

“Cửu Lang! Ta… ta hình như thấy đại lang rồi.”

Đêm đó, Tần Chiêu Hạ Nghị vội vã đến quân doanh Đại Ngụy đóng quân ở phía bắc Hào Sơn.

Nơi này binh lính tuần tra, đuốc sáng trưng. Hai người thúc ngựa vào doanh trại qua cổng chính, được lính dẫn đến trước trung quân trướng.

Hạ Tam Lang cẩn thận quan sát xung quanh, không khỏi thầm nghi hoặc, không biết thống soái quân đội này là ai, quản quân nghiêm minh rất có khí thế.

Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Kim Loan trên chiếc ghế thái sư chính giữa liền gạt bỏ mọi lo lắng, tươi cười rạng rỡ:

“Thập Nhất!”

Quả nhiên là Hoàng hậu nương nương, một tiếng hô trăm người hưởng ứng, khí phái vô cùng.

Nhưng thấy bên cạnh nàng vẫn đứng người thị vệ tên “Cố Cửu” kia, tay cầm đao đứng thẳng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng có vài phần không thiện cảm.

Hạ Tam Lang khẽ hừ một tiếng, vẫn như thường lệ đặt đóa hoa đào xuân sơn vừa hái được vào lòng bàn tay nàng, nhìn nàng, mắt mày đều tươi cười.

Thẩm Kim Loan hờ hững mân mê đóa hoa, hỏi hai người đã lâu ở Bắc Địch có từng gặp người đàn ông trong trướng công chúa không.

Tần Chiêu đáp:

“Theo như ta biết bao năm nay, trong trướng công chúa không có người đàn ông nào khác, chỉ có vị phò mã tên là ‘Ách’ kia thôi.”

“Vị phò mã này quả thật rất kỳ lạ, không ai từng thấy mặt thật của hắn.”

“Nói ra thì, nếu không phải hắn thành thân với công chúa, Bắc Địch đại xá thiên hạ thì năm xưa chúng ta trộm hài cốt đã sớm bị chém đầu rồi.”

Hạ Nghị nói:

“Ta nghe một tỳ nữ nói, công chúa và phò mã rất ân ái. Vì phò mã tu Phật, nàng ta cũng bớt đi rất nhiều sát khí.”

“Người thường không vào được trướng của phò mã, đặc biệt là phụ nữ. Trướng đó được canh phòng nghiêm ngặt, đều là thân vệ của công chúa.”

Thanh niên tướng mạo khôi ngô, thân hình khỏe mạnh có thể đến nha trướng làm việc trước mặt những tỳ nữ có địa vị, vì vậy nghe được những lời đàm tiếu mà những tù binh bình thường không thể nghe thấy.

Nhưng vừa dứt lời, hắn đã thấy sắc mặt của Cố Cửu thay đổi, đôi mắt đen đến đáng sợ.

Tuy trên mặt không lộ vẻ vui giận nhưng cùng là quân nhân, Hạ Tam Lang có thể cảm nhận được sát khí không giấu được trên người hắn.

Khi hắn quyến luyến không rời bước ra khỏi trướng, vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại bên trong.

Thâp Nhất của hắn và Cố Cửu kia vẫn luôn thì thầm, những lời nói nhỏ mà hắn không nghe được.

Trong lúc nói chuyện, Cố Cửu kia lại còn dám phạm thượng, một cánh tay khoác sau lưng ghế thái sư trông như đang ôm lấy vai của Thập Nhất.

Bàn tay kia chống trên mép bản đồ trên án thư, còn tiện tay gạt bỏ đóa hoa đào xuân sơn mà hắn mang đến.

Không biết là vô tình hay cố ý.

Hạ Tam Lang gãi đầu, đuổi theo Tần Chiêu đang bước nhanh rời đi, buồn bực nói:

“Tần nhị ca, huynh có thấy Cố Cửu này kỳ lạ không? Võ nghệ cao cường như vậy, sao chỉ là một thị vệ?”

Sắc mặt Tần Chiêu không được tốt lắm, hạ giọng nói:

“Ta vừa thấy, lính canh ngoài trướng có người mặc giáp kỳ lân. Ở đây, có người của Cố gia.”

“Cố Từ Sơn, tên tiểu nhân bỉ ổi kia đã giết thiếu tướng quân.” Mặt hắn căng thẳng, lẩm bẩm, “Thiếu tướng quân có ơn lớn với ta. Dù ta có chết cũng phải báo thù cho ngài ấy.”

Trong quân trướng, ánh nến lặng lẽ cháy.

Cố Tích Triều im lặng, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ luân phiên gõ nhẹ trên bản đồ.

Thẩm Kim Loan không đoán ra được suy nghĩ của hắn, thăm dò nói:

“Chẳng lẽ, Cố đại lang quả thực vẫn luôn ở trong quân Bắc Địch, làm phò mã của người Bắc Địch rồi sao?”

Nàng chấm ngón tay vào nước, nắm lấy một ngón trỏ của người đàn ông, trên án thư từng nét một, da thịt cọ xát viết ra chữ “Cố”.

Sau đó, nàng xóa đi nửa bên phải, chỉ còn lại chữ “Ách”.

Vết nước theo gió tan đi, đôi bàn tay đang quấn quýt trên án thư buông ra.

“Ách nghĩa là bị vây khốn.”

Cố Tích Triều khẽ nâng mí mắt nói:

“Nương nương muốn nói gì?”

Thẩm Kim Loan gật đầu nói:

“Cố Từ Sơn đổi tên thành Ách, thân là phò mã,

lại không ở nha trướng, mà luôn bị giam cầm trong Phi Ưng doanh được canh phòng nghiêm ngặt. Theo ta thấy, hắn nhất định là bị ép trở thành tù binh của Minh Hà công chúa rồi.”

Dù sao năm xưa ở kinh đô ai mà không biết, Cố đại lang phong tư tuấn dật, dung mạo cực kỳ đẹp, suýt chút nữa còn được tiên đế điểm làm thám hoa.

Cố Tích Triều ngẩng mặt lên nói:

“Lũng Sơn Cố gia, xưa nay không có chủ tướng đầu hàng.”

Thẩm Kim Loan nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, càng thêm bất an.

Nàng vẫn luôn nhớ rõ đêm phái binh dụ giết kia, Cố Tích Triều nói “sẽ đích thân chặt đầu hắn”.

Năm xưa đại bại ở Vân Châu, Cố Từ Sơn hẳn là người sống sót duy nhất hiểu rõ nội tình.

Dù thế nào đi nữa, Cố Từ Sơn vẫn không thể chết.

“Kế hoạch hiện tại chỉ có thể mang hắn đến, đối chất trực tiếp.”

Thẩm Kim Loan nói:

“Phi Ưng doanh của Thiết Lặc Diên canh phòng nghiêm ngặt, ngươi phái bao nhiêu người cũng vô ích, chi bằng ta tự mình dẫn theo mấy tiểu quỷ kia đi dò xét một lần nữa.”

“Không được.”

Cố Tích Triều nhíu mày nói:

“Dù nương nương có tài giỏi đến đâu, chuỗi tràng hạt huynh ấy mang theo là do vị cao tăng Tây Vực ở Vĩnh Ninh Tự kinh đô ban tặng, tương truyền là pháp bảo vô thượng của Phật môn. Người là một hồn ma, không thể đến gần huynh ấy được.”

Thẩm Kim Loan khẽ nhíu mày, tiếng chuông ngọc trên người nàng khẽ vang. Nàng vô tình vuốt nhẹ chiếc hoa tai mới đeo dưới mái tóc mây, một kế hoạch nảy ra trong đầu.

“Ta có một kế, chắc chắn thành công.”

“Nhưng cần ngươi, Cố Cử làm một lần cuối cùng.”

Ánh mắt nàng lấp lánh, nụ cười ranh mãnh nhìn thẳng vào hắn.

Khuôn mặt ngọc ngà xinh đẹp, rực rỡ như hoa phù dung. Cố Tích Triều im lặng ngắm nhìn.

Nếu có thể, hắn muốn làm Cố Cửu cả đời.

Nhưng hắn không thể.

Cố Tích Triều dời mắt đi.

Gần nha trướng Bắc Địch, rải rác các bộ lạc lớn nhỏ.

Hôm nay vừa đúng phiên chợ phiên hàng tháng, dưới những chiếc lều yên ngựa nạm ngọc, cung cong làm bằng da thuộc, dao găm rèn từ sắt tinh, đủ loại hàng hóa.

Thẩm Kim Loan đã rất lâu rồi chưa đi chợ.

Ngày xưa ở Lạc Dương, trên đại lộ của kinh thành đầy ắp quán ăn tửu lầu, các loại cửa hàng vải vóc và phấn son, vô số trân kỳ dị bảo còn có bến thuyền, những chiếc thuyền hoa thong thả lướt trên mặt nước xanh biếc. Lúc mới đến kinh đô, nàng đã bị cảnh phồn hoa đô hội này làm choáng ngợp.

Đáng tiếc là sau khi vào cung, nàng không còn được đi nữa.

Chợ phiên ở biên ải hôm nay cũng náo nhiệt như vậy. Nàng dáo dác nhìn quanh các quầy hàng, đi lại không dấu vết, vô cùng thích thú.

Cố Tích Triều đi theo sau nàng, một tay đặt trên chuôi đao, một tay cầm nến.

Hắn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt như rơi vào giữa khu chợ muôn màu muôn vẻ lại như đang chăm chú, chỉ nhìn theo bóng hình mảnh khảnh của nàng đang bay phất phơ.

Những người già trẻ trai gái đi ngang qua trong bộ lạc thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn ban ngày cầm nến, là một chàng ngốc.

Còn có những cô gái thấy chàng trai tuấn tú xa lạ, cười khúc khích ném những đóa hoa đào núi xuân vừa hái được về phía hắn.

Thẩm Kim Loan thấy hoa rơi lả tả bên cạnh, như có như không nhìn về phía Cố Tích Triều phía sau nói:

“Ở Bắc Cương, dù là người Hán hay bộ lạc, tặng hoa đào xuânsơn chính là ý cầu hôn. Không cần những thứ rườm rà như tam thư lục lễ, tám người khiêng kiệu ở kinh đô đâu.”

“Trước đây, ta đã từng nói với ngươi rồi.”

Cái “trước đây” này là rất lâu trước kia, khi hai người còn chưa đoạn tuyệt.

Cố Tích Triều phủi nhẹ những cánh hoa dính trên vạt áo, không lộ vẻ gì lạnh lùng nói:

“Vậy có một người bảo ta hái nhiều lần hoa đào xuân sơn như vậy, chẳng phải sớm nên lấy thân báo đáp rồi sao?”

Hắn lạnh lùng nói, Thẩm Kim Loan lại bị câu này nghẹn lời, không ngờ tới gò má bất giác nóng lên, vội bước nhanh mấy bước, giả vờ như không có chuyện gì mà chọn lựa trước một quầy hàng trang sức.

Vòng tay đá bích tỷ, khuyên tai hồng mã não, trâm vàng nạm đá quý.

“Vị tiểu nương tử này thật có mắt nhìn. Đây đều là nghề thủ công gia truyền của chúng ta đấy ạ.” Một người bán hàng nhiệt tình tiến lên.

“Cái này, cái này không cần.” Thẩm Kim Loan chỉ vào mấy món trên sạp, hào phóng nói, “Những thứ khác, gói hết lại cho ta. Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng một trăm lượng vàng.” Người bán hàng vội vàng đáp.

Cố Tích Triều nhíu mày.

“Bao nhiêu?” Đôi mắt hạnh của Thẩm Kim Loan chớp chớp, lông mày khẽ nhướn lên.

Rõ ràng là ỷ bọn họ là người Hán mà cố tình lừa gạt, đồ vật mười lượng vàng dám hét giá lên tới trăm lượng, quả thực vô lý hết sức.

“Ngươi, tên gian thương này, không sợ ta đập nát cái sạp hàng tồi tàn của ngươi sao?”

Vừa đến Bắc Cương, tính cách ngang ngược của tiểu cô nươngBắc Cương liền nổi lên. Bởi vì trước đây, ở Vân Châu dưới sự cai trị của cha và các huynh trưởng nàng, không ai dám ra giá trên trời như vậy.

Người bán hàng vội vàng trốn sau lưng Cố Tích Triều, chắp tay nói:

“Vị lang quân này, nương tử của ngài được ngài nuông chiều đến mức tính tình lớn quá rồi.”

“Lấy hết chỗ này đi.” Cố Tích Triều gật đầu ra hiệu cho người bán hàng.

“Hả?” Thẩm Kim Loan ngẩn người.

Người bán hàng làm xong việc, xòe hai tay chờ trả tiền nhưng đợi hồi lâu, thấy Cố Tích Triều hết s* s**ng thắt lưng lại s* s**ng túi áo, mãi vẫn không lấy ra được gì, sắc mặt dần biến đổi.

Thẩm Kim Loan nhận ra, cười cong cả mắt không nhịn được nói:

“Ngươi sẽ không phải là…”

Năm xưa ở kinh đô, lầu các đèn hoa rực rỡ, Cố Cửu Lang của Cố gia vung tay ngàn vàng chỉ để mua một vò rượu ngon Tây Vực, hôm nay lại túng thiếu đến mức mấy đồng tiền lẻ cũng không lấy ra nổi.

Hắn dường như thật sự nghèo túng, ngay cả chiếc áo choàng và áo khoác da cừu trên người cũng cũ đến mức viền áo bạc màu, trông như đã lâu rồi chưa may sắm đồ mới.

Vậy những bộ quần áo mới và trâm cài mới mà nàng mặc mấy ngày nay là sao?

Thẩm Kim Loan vừa thấy buồn cười lại vừa có chút chua xót, muốn kéo người đi nói:

“Chúng ta đi xem ở cửa hàng khác, kế hoạch của ta cũng chưa chắc cần đến…”

Nghe những lời này, sắc mặt Cố Tích Triều dường như lập tức tối sầm lại. Bất ngờ, hắn tháo con dao vàng bên hông xuống đưa cho người bán hàng.

Người bán hàng thấy lưỡi dao sắc bén, chuôi dao nạm vàng, mừng rỡ như nhặt được vàng, vội vàng cúi đầu khom lưng gói ghém trang sức đưa cho hắn.

“Sau khi xong việc, thanh đao vàng này ta sẽ giúp ngươi đòi lại.” Trong lòng Thẩm Kim Loan không khỏi xót xa.

“Không sao.” Cố Tích Triều chắp tay sau lưng rời đi nói, “Hôm nay đã là Cố Cửu thì không cần đến đao vàng.”

Giữa chợ phiên náo nhiệt, Thẩm Kim Loan ngẩn người, cụp mắt thở dài một tiếng.

Nhưng ngày mai, hắn sẽ không còn là Cố Cửu nữa.

Quân doanh Bắc Địch, Phi Ưng doanh.

Thiêt Lặc Diên ngồi cao trên tấm thảm da chính giữa, tay nắm chặt một chiếc khuyên tai đá quý, từng chút một nghiền thành bột ném về phía tỳ nữ đang quỳ trước trướng.

“Rốt cuộc là ai?”

Nàng sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi.

Liên tiếp mấy ngày, trong trướng phò mã ở quân doanh, ngày trước nàng thấy một vạt lụa mỏng lộ ra từ giữa lớp chăn gấm. Cách một ngày lại nhặt được một chiếc khuyên tai đá quý ở góc án thư, hôm nay lại nhặt được một chiếc vòng tay đá bích tỷ dưới tấm thảm nỉ có chỗ phồng lên khác thường.

Những trang sức và khăn choàng của phụ nữ này không phải là đồ của nàng, vô duyên vô cớ xuất hiện khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Người phụ nữ vô danh nào đó đã lẻn vào trướng, ăn chơi trác táng, trên giường, trên án thư, trên tấm thảm nỉ đã làm những chuyện mờ ám với phu quân của nàng.

Mặc dù phụ hãn và vô số huynh đệ của nàng có vô số thê thiếp, mặc dù người đàn ông như vầng trăng sáng trên cao kia thân phận tôn quý ở đất Hán vốn cũng nên có tam thê tứ thiếp…

Nhưng hắn rõ ràng đã hứa với nàng cả đời chỉ yêu một mình nàng, sao nàng có thể không ghen?

Thiêt Lặc Diên siết chặt tấm thảm bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo.

Mấy tỳ nữ run rẩy liên tục dập đầu xuống đất, trán đã sớm rướm máu.

“Không phải chúng ta đâu công chúa, chúng ta làm sao dám…”

Một tỳ nữ mắt tinh, chỉ vào những món trang sức vỡ nát trên đất nói:

“Trang sức này căn bản không phải kiểu dáng ở nha trướng chúng ta, là của những phụ nữ của bộ lạc bên ngoài.”

Thiêt Lặc Diên nheo mắt lại, doanh trại Phi Ưng quân mà phụ hãn ban cho nàng ban đầu chính là để thu phục các bộ lạc ở Bắc Cương mà dựng nghiệp, cách những bộ lạc đó quá gần, khó tránh khỏi có những cô gái lẳng lơ không biết điều.

“Người đâu, dời trướng cho phò mã, mấy ngày nay hộ tống chàng ấy đến nha trướng.”

Nha trướng ở nơi cao rộng, nằm trên sườn núi, chắc chắn có thể cách ly đôi uyên ương này.

Nàng siết chặt lòng bàn tay, oán hận nghĩ.

Mấy ngày sau, Thiêt Lặc Diên vừa đánh lui Tam vương tử từ phía bắc đến tranh đoạt ngôi vị, vừa trở về trướng ngồi nghỉ trên chiếc ghế đẩu chợt thấy tướng quân Ô Đồ bên cạnh vội vã vào trướng bẩm báo:

“Công chúa, quân Đại Ngụy đã ở cách đây mười dặm, đang tiến về phía doanh trại của chúng ta.”

Thiết Lặc Diên vén rèm trướng, bắt đầu điểm danh tướng sĩ vào đội ngũ, rút đao chỉ lên trời: 

“Theo ta xông lên!”

Một đám dũng sĩ Bắc Địch cũng đồng loạt rút đao, phấn khích vỗ ngực, hô vang tên nàng.

Thiêt Lặc Diên quay đầu lại, nói với tỳ nữ phía sau:

“Bảo vệ phò mã cho tốt.”

Tỳ nữ cúi người đáp:

“Công chúa quên rồi sao, phò mã không phải đã chuyển đi khỏi quân doanh rồi sao, giờ đang ở tận nha trướng kia, công chúa cứ yên tâm…”

Thiêt Lặc Diên sững người tại chỗ, nheo mắt lại trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn.

Thiêt Lặc Diên dẫn quân thoát khỏi những đợt tấn công liên tiếp của quân Đại Ngụy, đã là nửa canh giờ sau.

Nàng thúc ngựa chạy như bay, dẫn theo một đội quân nhỏ trở về nha trướng, mồ hôi lạnh ướt đẫm, tim đập thình thịch.

Từ khi phụ hãn qua đời, thân binh nha trướng đã bị nàng dùng thủ đoạn thu phục vào doanh trại, nhằm vào việc vây bắt mấy vị ca ca. Chỉ vậy thôi, binh lực nha trướng đã trống rỗng.

Chiếc trướng mà nàng đặc biệt bố trí cho hắn, nơi hai người ân ái mặn nồng giờ đây đã trống không.

Trong trướng, một ngọn đèn vẫn còn cháy, ánh sáng yếu ớt chiếu ra một làn hương đàn hương trắng nhạt, vẫn còn thoang thoảng.

Có người đã dung kế điệu hổ ly sơn, bắt cóc hắn đi rồi!

Thiêt Lặc Diên quay người lại, một đao chém xuống án thư, lạnh giọng ra lệnh:

“Đuổi theo cho ta!”

Ô Đồ lớn tiếng đáp lời. Dưới sự bảo vệ của vô số giáp binh, nàng giận đến dựng tóc, thân thể cứng đờ, khó thở. Vừa bước ra khỏi trướng, nàng chợt kinh hãi.

“Đợi một chút!” Nàng đột ngột quay người trở lại trướng.

Dưới lớp rèm dày nặng, trên chiếc giường mà nàng và hắn từng say đắm triền miên, có một bóng người mờ ảo đang ngồi.

Trong ánh nến, bóng dáng nghiêng nghiêng ấy đẹp dịu dàng không gì sánh bằng, lười biếng tựa nửa người, y phục mỏng manh chỉ một thoáng nhìn đã khiến người ta kinh ngạc như thấy tiên giáng trần.

Người con gái trên giường thấy nàng trở lại, chậm rãi xoay người nhìn.

Là một cô gái người Hán, khuôn mặt tái nhợt, dường như không chút máu nhưng lại vô cùng quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.

Mái tóc mây búi lỏng lẻo, trong một lọn tóc đen rủ xuống chỉ còn lại một chiếc khuyên tai đá quý khẽ rung lên kêu nhẹ.

Thiêt Lặc Diên liếc mắt nhận ra, chiếc khuyên tai còn lại chính là chiếc nàng tìm thấy trong trướng mấy ngày nay và chiếc trên tai người con gái này là một đôi.

“Ngươi chính là người đàn bà tư thông với Ách Lang?”

Mũi đao của nàng vén tấm rèm lên, từng bước ép sát, giọng nói run rẩy.

Nữ tử không đáp khẽ cười một tiếng, bóng dáng chập chờn trong ánh nến như thể sắp sửa bay đi.

Đợi đến khi mũi đao của nàng đâm về phía nữ tử kia, bóng người trên giường đã biến mất không dấu vết.

Thiêt Lặc Diên kinh hãi, tay cầm đao suýt chút nữa không vững. Nhưng một vạt váy lụa màu vàng nhạt lại ẩn hiện trước mắt.

Cứ giằng co như vậy ba lần, Thiêt Lặc Diên sức cùng lực kiệt, muốn gọi người đến nhưng lại không thể phát ra tiếng.

“Không đúng, ngươi đến để mang hắn đi!” Nàng trừng mắt nhìn nữ tử đang lơ lửng, lên tiếng.

Quả nhiên là một nữ tướng dày dặn kinh nghiệm, thấy nàng đã nhìn thấu kế ly gián của mình.

Thẩm Kim Loan lắc đầu, khẽ thở dài:

“Ta muốn mang hắn đi là vì một vụ án oan. Hắn vốn không thuộc về nơi này cũng không yêu ngươi. Ngươi hà cớ gì phải giữ hắn lại?”

“Ngươi dùng kế gạt ta, chuyển hắn đến nha trướng chính là để hôm nay mang hắn đi! Đúng không?” Trên mặt Thiêt Lặc Diên lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Hắn không sủng hạnh người phụ nữ khác, hắn chỉ là bị người khác dùng kế mang đi. Thiêt Lặc Diên hiểu ra, bật cười lớn.

“Ách Lang không hề phản bội ta! Hắn yêu ta mà…”

“Ta kính ngươi là một nữ tướng, đáng tiếc, chiến trường của ngươi là sa trường. Còn ta…” Hồn phách Thẩm Kim Loan nhẹ nhàng bay lượn, cười nói, “Còn ta lại không hề sợ hãi ngàn quân vạn mã của ngươi.”

Chiến trường của nàng ở nơi thâm cung bí sử, từng mở mắt ra là đấu tranh, hao tâm tổn trí, cho đến khi sức tàn lực kiệt.

Tính toán lòng người chính là bản năng sinh tồn của nàng.

“Luận về việc đùa giỡn lòng người, ngươi không địch lại ta đâu.”

“Ngươi chìm đắm trong tình ái, quả thật ngu xuẩn.”

Thẩm Kim Loan mặt không chút biểu cảm nói.

Nàng và Cố Tích Triều đã định kế, Cố Tích Triều dẫn quân tập kích bất ngờ Phi Ưng doanh, kiềm chế Thiêt Lặc Diên, sau đó để Tần Chiêu, Hạ Nghị và những người quen thuộc nha trướng bí mật lẻn vào mang Cố Từ Sơn trong trướng đi.

Bước quan trọng này, lợi dụng chính là lòng ghen tuông của phụ nữ.

Trong tiếng thở dài, dải lụa trắng mềm mại từng chút một căng ra đã quấn quanh cổ Thiêt Lặc Diên, hết vòng này đến vòng khác siết chặt lại.

Khi người sống mê man, nguyên thần yếu nhất, ác quỷ dễ dàng ra tay.

Nữ tướng quân thống lĩnh ngàn quân kia hoàn toàn không hay biết, chỉ nhìn vào chiếc trướng trống rỗng, người đàn ông đã biến mất, ngơ ngác thì thầm:

“Xem ra ngươi chưa từng yêu ai. Chỉ cần yêu một người sẽ có ghen tuông. Không phải Thiêt Lặc Diên ta không thông minh mà là ta quá yêu hắn… Ta không thể kiềm chế được sự ghen tuông này!”

Thẩm Kim Loan nhíu mày.

Ghen? Sau khi Nguyên Hoằng lên ngôi, để lôi kéo các thế gia, hậu cung ba ngàn giai lệ, mỹ nhân như mây. Nhưng nàng dường như không có cái cảm giác gọi là ghen tuông đó.

Nàng không quan tâm Nguyên Hoằng ngủ ở cung nào, điều duy nhất nàng lo lắng là thế lực phía sau các phi tần thế gia sẽ chia bớt quyền lực của nàng.

Chỉ duy nhất khi nghe tin Cố Tích Triều có người trong lòng, còn cầu hôn thì dù sống hay chết, mỗi khi nhớ lại, trong lòng nàng đều có một cảm giác chua xót.

Đây chính là ghen sao?

Nàng không ghen với hậu cung của Nguyên Hoằng, vậy tại sao lại ghen với người trong lòng của Cố Tích Triều?

Thẩm Kim Loan thất thần, hít một hơi thật sâu, trong lòng thoáng qua một cảm giác xao xuyến khó tả.

Hồn ma rơi vào một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi. Gió lạnh ngừng thổi một lát, dải lụa trắng tạm thời nới lỏng, bay phất phơ trong không trung.

“Ách Lang, chàng không được đi…” Thiêt Lặc Diên vùng vẫy bò dậy, khàn giọng hét lên.

“Ngươi đừng hòng chia rẽ trái tim ta.”

Sau một tiếng cười khẽ, dải lụa lại siết chặt.

Thẩm Kim Loan đã hoàn hồn từ cơn mơ màng, trừng mắt nhìn nữ tử kia:

“Uổng công ta còn tin ngươi có tình thật, một kẻ giết cha như ngươi hiểu được gì là yêu?”

Thẩm Kim Loan nhớ lại đêm đó khi thắt cổ g**t ch*t Khả hãn Bắc Địch Thiết Lặc Đằng, hương đàn hương trắng trong trướng kết hợp với loại rượu mạnh mà Thiết Lặc Đằng thường uống, chắc chắn là do Minh Hà công chúa, người luôn khao khát ngôi vị khả hãn đã làm.

“Ngươi nói bậy! Ta làm sao có thể giết phụ hãn của ta!” Thiêt Lặc Diên ngẩng cao đầu không khuất phục.

“Đến nước này rồi mà còn không nhận?” Thẩm Kim Loan mặt lạnh như băng, “Là con cái mà dám giết cha vì ngôi vị khả hãn, thật đáng hận.”

Cả đời nàng khổ sở tìm kiếm hài cốt của cha và các huynh trưởng đã khuất, đau khổ tột cùng vì sự ra đi của người thân, hao tổn cả một kiếp này nhưng có những người, rõ ràng được ngàn vạn sủng ái lại không tiếc giết cha chỉ vì quyền thế và địa vị.

“Loại người như ngươi, sao xứng sống trên đời?”

Thiêt Lặc Diên bị dải lụa trắng vô hình siết chặt đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, cuối cùng phát ra một tiếng khóc nức nở:

“Ách Lang, cứu ta…”

Sức siết chặt ở cổ họng bỗng nhiên nới lỏng.

Ánh mắt đã nhòe đi của Thiêt Lặc Diên nhìn về phía trước, chỉ thấy hồn phách người nữ tử kia đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân run rẩy.

Nàng nhân cơ hội này, thoát khỏi sự trói buộc, bò rạp xuống đất trườn về phía ngoài trướng mà đi.

Đám thân vệ của công chúa bên ngoài trướng ùa lên, Ô Đồ đỡ nàng dậy, chỉ về phía xa nói:

“Công chúa nhìn kìa, phò mã gia đã trở về rồi! Ngài ấy không đi đâu cả, công chúa ơi…”

Sau vô số bóng người, người đàn ông ngồi cao trên lưng ngựa đưa tay về phía nàng, như vầng trăng sáng trên cao chỉ chiếu rọi một mình nàng.

Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nói:

“Ta đã nói rồi sẽ không rời bỏ công chúa.”

Khi người đàn ông kia tiến lại gần, Thẩm Kim Loan vì sức mạnh to lớn của chuỗi tràng hạt, lại biến thành một làn khói.

Không xa đó, Tần Chiêu, Hạ Nghị và những người khác mà nàng phái đi cứu Cố Từ Sơn đã bị binh lính Bắc Địch khống chế.

Thẩm Kim Loan vẻ mặt không thể tin nổi nhìn người đàn ông trên lưng ngựa.

Kế hoạch của nàng hoàn hảo không một kẽ hở, rốt cuộc đã sai ở điểm nào?

Thuộc hạ của Thiêt Lặc Diên vây chặt hai người đang bỏ chạy, có người nhận ra mặt bọn họ, lớn tiếng nói:

“Công chúa, bọn họ là tù binh chiến tranh của quân Bắc Cương năm xưa.”

“Công chúa năm xưa đã cứu các ngươi, vậy mà các ngươi còn muốn lấy oán trả ơn!”

“Giết chúng!”

Binh lính Bắc Địch đồng loạt rút đao, chỉ chờ công chúa ra lệnh là sẽ chém đầu bọn tội phạm để thị chúng.

“Chậm đã.” Người đàn ông vẫn chưa xuống ngựa, chỉ khẽ đá vào bàn đạp, chậm rãi tiến lên.

Tất cả binh lính Bắc Địch cung kính nhường đường cho hắn.

Tần Chiêu bị đè chặt xuống đất, không cam lòng gào thét:

“Cố Từ Sơn, thiếu tướng quân đã từng tin tưởng ngươi như vậy… Có phải ngươi đã giết ngài ấy không?”

Người đàn ông nghe thấy cái tên này, dường như khơi gợi lại một ký ức xa xôi.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh như nước, giọng nói trong trẻo dường như thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo tột độ, từ trên cao nhìn xuống hai người dưới ngựa nói:

“Thì ra là cố nhân của quân Bắc Cương, nếu các ngươi một lòng muốn chết. Ta sẽ cho các ngươi chết một cách rõ ràng.”

Tiếp đó, người đàn ông phong tư tuyệt thế nhìn quanh bốn phía đám binh Bắc Địch, khép mắt lại rồi sau đó, hắn cất cao giọng nói:

“Chủ tướng quân Bắc Cương của các ngươi Thẩm Đình Xuyên, quả thật là do ta đích thân chém giết.”

Trong khoảnh khắc kế tiếp, hắn nghe thấy tiếng xé rách không khí bên tai.

Chuỗi hạt Phật trên cổ tay bị một mũi tên bắn trúng rơi xuống đất, những hạt châu nhuốm máu văng tung tóe khắp nơi.

Thiết Lặc Diên kinh hãi tỉnh ngộ, rút đao nhìn quanh hét lớn:

“Là ai?”

Cố Từ Sơn lại chỉ nhìn mũi tên c*m v** cổ tay, từng chút từng chút nở nụ cười.

Lực bắn mạnh mẽ, nhắm trúng hồng tâm, hiếm thấy trên đời.

Kỹ thuật bắn cung tuyệt vời như vậy, hắn từng chỉ dạy cho một người.

Trong sự tĩnh lặng chết chóc, hắn quay ngựa lại, nhìn về phía bóng tối mờ mịt ở tận cùng chân trời.

Những thuộc hạ cũ của hắn năm xưa mặc giáp kỳ lân đang vây quanh bóng dáng quen thuộc mà xa lạ ở giữa.

Người kia ghìm ngựa vung đao, tay giương cung dài, một thân hắc bào nhuốm đầy máu tươi tắm máu mà đến, sát khí chưa tan.

Vẻ mặt Cố Từ Sơn không chút gợn sóng, như thể không hề bất ngờ.

“A Đệ, mười lăm năm không gặp, đại ca rất nhớ đệ.”

Mười lăm năm bị cầm tù, nay mới thấy cố nhân.

Hắn giãn mày như thể cuối cùng cũng đợi được người mà hắn đã chờ đợi mười lăm năm.

【Lời tác giả】

【Chú thích】

Ách giả, khốn dã. Đến từ Hán đại Hứa Thận 《Thuyết văn giải tự》

Sau khoảnh khắc tối tăm nhất sẽ có ánh sáng.

Bình Luận (0)
Comment