Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 54

Bầu trời âm u.

Hồn phách Thẩm Kim Loan mắc kẹt trong vũng bùn trước lều, giằng xé vùng vẫy, đóa đào xuân sơn mới cài bên tóc mai đã nát thành bùn đất.

Giọng nói Cố Từ Sơn, mỗi một chữ đều là sấm sét chấn động tận trời.

Cố gia đại lang cưới công chúa Bắc Địch, phản bội Đại Ngụy, chém giết đại ca của nàng.

Mười lăm năm bụi trần lắng xuống, như một ngọn núi nặng trĩu ầm ầm giáng xuống, đè ép hồn phách nàng không thể nào đứng dậy được nữa.

Dưới ánh sáng ngàn vạn của chuỗi hạt Phật, Thẩm Kim Loan đau đớn khôn nguôi, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ:

Cố Tích Triều ngàn vạn lần đừng đến đây.

Cho dù có đến cũng đừng nghe thấy sự thật đau lòng này.

Ý thức Thẩm Kim Loan mơ hồ, hồn phách không ngừng run rẩy cho đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm vang dội cuốn tới.

Một mũi tên xé toạc màn đêm tĩnh mịch, chuỗi hạt Phật như ngàn vạn xiềng xích vỡ tan.

Nàng thoát khỏi trói buộc, mất sức ngã xuống đất, từ vũng bùn ngước đầu nhìn lên.

Trong tầm mắt, đêm tối mịt mùng, bụi đất mù mịt.

Một bóng người giương cung trên tay, khí thế sắc bén, phía sau là vô số cung thủ hộ vệ. Hắn từ trong màn sương mỏng bước ra, mũi giày còn vương những giọt máu tươi khi giết địch từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thẩm Kim Loan muốn bảo hắn đừng qua đó, bàn tay hư vô của hồn phách nàng từ dưới đất giơ lên, chỉ xuyên qua vạt áo hắn đang cuồn cuộn.

Nàng phẫn hận lẫn chua xót, lại chỉ có thể nhìn hắn lướt qua nàng, từng bước từng bước đi về phía trước hàng vạn binh Bắc Địch.

Nhìn hắn một lần nữa, một mình đi về phía trước số mệnh khó lường.

Đối diện, giữa tầng tầng lớp lớp binh Bắc Địch, một bóng dáng quen thuộc ngồi cao trên lưng ngựa lặng lẽ nhìn xuống bọn họ.

Người vốn nên đã chết mười lăm năm, vẫn phong thần tuấn lãng, mày rậm mắt đen, một thân hồ bào trắng nền kim tuyến, tóc xõa lệch sang trái, đầu đội khăn trán hoàn toàn là trang phục của người Bắc Địch ngoài quan ải.

Không tìm ra dáng vẻ tóc đen búi cao, quân tử đoan chính trong ký ức, không thấy dấu tích năm xưa áo mũ đầy kinh thành.

“Ta tìm ngươi mười lăm năm.”

Ánh mắt Cố Tích Triều lạnh lẽo, nhìn người trên ngựa như đang nhìn một người chết.

“Trọn vẹn mười lăm năm.”

Hắn khẽ thở dài, ánh lửa bốn phía lay động trong mắt hắn.

Năm xưa người thân trở mặt, bạn chí cốt đoạn tuyệt, ngày đêm dày vò, tay nhuốm máu tươi, khổ sở như bị lửa thiêu đốt, hắn chưa từng bỏ cuộc.

Vứt bỏ tất cả, đi xa đến Bắc Cương không màng sống chết, hao tâm tổn trí, dù không thu hoạch được gì, thân đầy thương tích cũng chưa từng một ngày dám lơ là.

Mười lăm năm gió sương mưa tuyết, mười lăm năm sống mà như chết.

Nhưng khi người kia sống sờ sờ xuất hiện trước mắt, tất cả hóa thành bong bóng.

Cố Từ Sơn nhìn dáng vẻ hắn, dường như ngẩn người rồi sau đó lắc đầu.

Công tử phong lưu biến thành tướng quân sắt đá. Mặt đầy bụi bặm, tóc đã điểm sương. Hắn ngược lại có chút không nhận ra.

Lẽ ra hắn phải là người một mình hưởng thụ sự giàu sang vô tận của Cố gia, sao lại rơi vào tình cảnh này.

Hắn hờ hững khẽ lay động dây cương, trong vẻ mặt thâm trầm như nước hàm chứa một chút chế nhạo lạnh lùng nói:

“Cố gia có liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần phải khổ sở như vậy.”

Ghìm ngựa quay lại, gọi người nói:

Ghìm ngựa quay người, gọi người nói:

“Mười lăm năm không gặp, ngươi đã còn coi ta là đại ca, tình nghĩa huynh đệ một hồi, vốn nên nâng chén vui vẻ. Người đâu, mang rượu lên.”

“Ầm——”

Cố Tích Triều vung tay lên, đám cung thủ phía sau đã nhanh như chớp bắn rơi vò rượu vừa được đưa lên.

Trong ánh mắt giận dữ của đám binh Bắc Địch, bàn tay thon dài mạnh mẽ của Cố Tích Triều đặt lên chuôi đao, chậm rãi rút đao ra.

Cánh tay trong tay áo tên còn đang chảy máu lộ ra một góc hình xăm, máu nhỏ xuống con mãnh thú đang giương nanh múa vuốt, hung ác đáng sợ.

“Ngươi không phải đại ca ta.”

Đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường sắc bén, giọng nói bình tĩnh:

“Đại ca ta là một anh hùng vĩ đại, một bề tôi trung thành giúp đỡ thiên hạ, không phải kẻ phản bội hèn nhát như ngươi.” 

“Ngươi mạo danh là Phiêu Kỵ tướng quân tam phẩm của triều đình Đại Ngụy, con trai cả Cố gia ở Lũng Sơn, theo luật thì phải bị chém đầu bêu xác.” 

“Ngươi, tự sát đi.”

Vô số binh Bắc Địch đồng loạt rút đao chỉ vào hắn, kiếm giương cung căng.

Cố Từ Sơn dường như đã liệu trước, khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng lộ ra một vẻ âm trầm hung ác.

“Tự sát?”

Hắn cười khẽ một tiếng ngắn ngủi khàn khàn.

“Bảo ta tự sát, ngươi đã chậm mười lăm năm.”

Cố Từ Sơn trên lưng ngựa khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm dài và hờ hững, như thể đang nhìn lại mười lăm năm trước, trận chiến thảm bại khói lửa ngút trời.

“Năm đó, ta dẫn quân vội vã đi cứu viện Thẩm Tiết, một mình ta bị mắc kẹt sâu trong vòng vây địch, tình thế nguy cấp như ngọn đèn trước gió nhưng quân Lũng Sơn lại không một ai đến cứu. Ta đã không tự sát.” 

“Với tư cách là chủ tướng, ta bị bắt và cầm tù tận mắt chứng kiến quân sĩ dưới quyền bị làm nhục, khuôn mặt biến dạng, chết không nhắm mắt. Ta đã không tự sát.” 

“Mỗi khi vết thương cũ tái phát, thuốc thang và châm cứu đều không có tác dụng, đau đớn đến mức muốn chết đi, ta lại nhớ đến đám quân Lũng Sơn vốn là thuộc quyền chỉ huy của ta, là thân binh của Cố gia nhưng lại bỏ mặc ta và Thẩm Tiết chết dưới mưa tên của quân địch, để mặc cho chúng xâu xé. Hận ý này đã ăn sâu vào xương tủy, ta không bao giờ muốn tự sát nữa.”

“Một bên là lửa dữ dội, một bên là tên lạc, một bên là xác chết của các tướng sĩ đã ngã xuống, một bên là vực sâu vạn trượng, ngươi ở giữa, mọi người xa lánh cô độc không nơi nương tựa, sự dày vò của việc tuyệt vọng chờ chết…” 

“A đệ, cái mùi vị này, ngươi đã từng nếm trải chưa?” 

Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, mặt không chút biểu cảm:

“Vậy nên, ngươi liền đầu hàng Bắc Địch.”

“Vì tham sống sợ chết, ngươi giết Thẩm Đình Xuyên, còn dâng thành cho quân địch?”

Gió lớn nổi lên cuồn cuộn, Cố Từ Sơn trên ngựa trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng cúi đầu cười:

“Thẩm Đình Xuyên ngu xuẩn không thể tả, binh lực chênh lệch lớn như vậy, còn vọng tưởng giữ được Vân Châu.”

Đôi mắt hắn bừng lên vẻ đỏ ngầu vô hình, trên mặt thản nhiên nói:

“Đầu của hắn là lễ vật ta dâng nộp.”

Những tù binh đầu hàng Bắc Địch nhất định phải giết đồng đội trước. Tần Chiêu, Hạ Nghị, tất cả những quân Bắc Cương còn sống đều từng giết đồng đội.

Mà lễ vật đầu hàng của Cố Từ Sơn chính là đầu của người bạn thân năm xưa Thẩm Đình Xuyên.

“Vân Châu là sính lễ của ta.”

“Ta nửa đời trung thành với Cố gia, Cố gia lại bỏ mặc ta. May mắn có công chúa cứu ta khỏi nguy nan, hạ gả cho ta. Vân Châu vốn dĩ đã vào thế khó chống đỡ, ta chỉ dùng chút mưu kế nhỏ lấy Vân Châu làm sính lễ, tặng cho tân hôn thê tử của ta.”

Dưới vạn người, bàn tay rộng lớn của hắn nắm chặt tay Thiết Lặc Diên bên cạnh, xung quanh vang lên tiếng hoan hô của binh Bắc Địch.

Tần Chiêu và Hạ Nghị bị binh Bắc Địch giữ chặt, nghe hắn nói vậy, mắt muốn nứt ra.

Hai tay bọn họ cắm sâu vào bùn đất, hết lần này đến lần khác đấm xuống phát ra tiếng r*n r* thảm thiết.

Tần Chiêu nghiến răng, một tay bí mật mò đến con dao găm ở mắt cá chân, sẵn sàng hành động.

Mà Thẩm Kim Loan chỉ lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt trầm tĩnh, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt sắc như dao.

Nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, thần trí chưa bao giờ minh mẫn như lúc này.

Trong lòng chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không thể để Cố Từ Sơn chết ở đây lúc này.

Nàng chậm rãi nhìn về phía Cố Tích Triều cách đó một bước chân.

Cánh tay cầm đao của người đàn ông máu chảy đầm đìa, hơi run rẩy, không biết vừa rồi hắn đã giết bao nhiêu người trong quân doanh mới đến được đây.

Hắn bước nhanh lên phía trước, đột nhiên cất cao giọng, từng chữ từng chữ nói:

“Ngươi hận Cố gia đến vậy, những người Cố gia năm xưa phản bội ngươi, Cố tứ thúc, Cố ngũ thúc, Cố lục lang, Cố thất lang, ta đều đã giết hết rồi. Thù của ngươi, ta coi như cũng đã báo cho ngươi. Nếu ngươi vẫn còn hận Cố gia, đáng lẽ ngươi phải sống sót trở về, ngay cả ta cũng giết luôn đi…”

Lời vừa dứt, hắn khép mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt lạnh lẽo như sương, buốt giá như băng:

“Nhưng ngươi đã đầu hàng địch, vậy thì người đáng chết hôm nay chính là ngươi.”

Tiếng sấm ầm ầm từ xa vọng lại làm rung chuyển cả đất trời.

“Cửu Lang, ngươi muốn giết đại ca sao?”

Cố Từ Sơn áo trắng tung bay dữ dội, không hề nhúc nhích, nụ cười vẫn ôn hòa.

“Mười lăm năm này, A đệ tiến bộ không ít.”

“Trước là đánh lạc hướng, trộm đi hài cốt ở chùa Thao Quảng cũng không biết ngươi dùng cách gì, còn thừa cơ thắt cổ g**t ch*t Khả Hãn.”

“Bây giờ nghĩ lại, mấy ngày trước ngươi dùng tính mạng của những thuộc hạ cũ của Lũng Sơn Vệ làm mồi nhử chính là muốn dụ ta xuất hiện.”

“Những binh pháp này đều là ta năm xưa dạy cho ngươi. Mấy năm nay ngươi học hành tiến bộ, đại ca rất vui mừng.”

“Chiêu điệu hổ ly sơn hôm nay, càng thêm tinh diệu.” Hắn nheo mắt cười, “Xem ra là thật sự muốn giết ta sao?”

Cố Tích Triều không nói gì, lòng bàn tay siết chặt lấy chuôi đao.

“Đại ca, ta chưa từng quên ơn dưỡng dục chăm sóc của ngươi ở Cố gia năm xưa. Trung hiếu lễ nghĩa, thuật bắn cung đao pháp đều là ngươi đích thân truyền thụ, ta khắc cốt ghi tâm.”

“Nhưng hôm nay ngươi phản bội Cố gia, đầu hàng địch phản quốc lại không chịu tự sát tạ tội, vậy thì chỉ còn cách để ta ra tay.”

Hắn thản nhiên nói:

“Giết người thân,lấy đầu. Mười lăm năm trước ta đã làm rồi.”

Cố Từ Sơn thong thả cười nói:

“Đáng tiếc, ta không phải là những tên ngu ngốc Cố gia dưới đao ngươi. Muốn giết ta, còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.”

“Phu quân, ta đến giúp chàng.”

“Quân ta binh lực gấp đôi bọn chúng, hôm nay vừa vặn bắt cá trong rọ, tiêu diệt quân Đại Ngụy một mẻ.”

Thiết Lặc Diên đã hồi phục sức lực, đứng dậy mạnh mẽ, vung roi dài, vừa định ra lệnh cho giáp binh tấn công, một bàn tay đã giữ lấy chiếc roi nàng giơ lên.

Cố Từ Sơn vẻ mặt bình thản, liếc nhìn quân đội đối diện, lớn tiếng nói:

“Đã là chuyện nhà ta, cần gì phải làm lớn chuyện?”

Thấy nàng nhíu mày khó hiểu, Cố Từ Sơn khẽ nói bên tai nàng:

“Công chúa nên lấy đại cục làm trọng. Hôm nay hao tổn binh lực với người Đại Ngụy ở đây, ngày sau làm sao chống lại sự tấn công của các vương tử khác? Hơn nữa, nếu mấy vị ca ca của nàng biết được nha trướng binh loạn, ngày mai sẽ kéo quân đến tập kích, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là lưỡng bại câu thương. Đại kế của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển.”

“Vả lại đệ đệ ta đây, âm mưu quỷ kế rất nhiều, ta sợ nơi này còn có quân mai phục, chúng ta không thể hành động khinh suất.”

“Vẫn là phu quân suy nghĩ chu đáo.” Thiết Lặc Diên chợt hiểu ra gật đầu, rồi lại nhìn chồng trên ngựa, vẻ mặt do dự, “Nhưng, chàng…”

“Chỉ có thể nhờ phu nhân ra tay rồi.” Cố Từ Sơn nói.

Phía bên kia, hồn phách Thẩm Kim Loan không thể hiện hình, kéo theo thân thể hồn phách nhanh chóng bay về phía Cố Tích Triều khuyên nhủ:

“Binh pháp chú trọng một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt. Ngươi dẫn binh vừa cùng Phi Diêu Doanh đánh một trận, thương vong không ít. Thêm vào đó hôm nay quân Đại Ngụy nhìn thấy người này, sĩ khí hạ xuống, ưu thế không ở ta. Chúng ta không thể liều lĩnh, ngày sau lại từ từ mưu tính.”

Người đàn ông đứng im không nhúc nhích, bàn tay nổi gân xanh mân mê chuôi đao.

Thẩm Kim Loan thấy trong mắt hắn sát ý không hề suy giảm, kéo kéo cánh tay đang căng cứng của hắn, vài giọt máu rơi xuống vạt áo trong suốt của nàng.

Vẻ mặt nàng căng thẳng, chắn trước mặt hắn nói:

“Khẩu dụ điều binh của Nguyên Hoằng chưa tới, chúng ta vẫn chưa đủ sức đối đầu với quân Bắc Địch. Hôm nay địch đông ta ít, thời cơ chưa đến, hà tất vì một chút phẫn hận mà hao tổn binh lực ở đây.”

“Cho dù ngươi dốc hết sức lực giết hắn, chẳng qua cũng chỉ hả được cơn giận trong lòng, cuối cùng binh lực tổn thất, thiệt hại nặng nề thì có ích gì?”

“Cố Cửu, ngươi đừng quên, mục tiêu của chúng ta là Vân Châu, tất cả là để đoạt lại Vân Châu.”

Phía bên kia, đã truyền đến tiếng hô lớn của Cố Từ Sơn:

“Sinh tử cục.”

“A đệ, ngươi dám không?”

Đám đông xôn xao, ồn ào. Giọng điệu hắn thản nhiên, những người có mặt nín thở lại hít vào một hơi lạnh.

Sinh tử cục là quy tắc của Bắc Cương. Hai người đối chiến, sống chết tự chịu. Người thắng sống, kẻ thua chết. Kẻ thua sống chết do người thắng quyết định.

Bất kể sống chết, ân oán đều tiêu tan.

Thẩm Kim Loan nhớ rõ, khi đó ở Ấp Đô người ta trói hình nhân giấy của nàng để uy h**p Cố Tích Triều, hai người đã định ra sinh tử cục, đánh một trận.

Cố Tích Triều dùng một cọng cỏ lau đánh bại Ấp Đô, người sau từ đó không còn tìm thù nữa.

Ai có thể ngờ, dòng chảy lịch sử xoay vần, đến lượt hai huynh đệ năm xưa, đến bước đường binh đao tương kiến này.

Thẩm Kim Loan tinh thần bất định.

Nàng không thể để Cố Từ Sơn chết dưới đao của Cố Tích Triều như vậy cũng không muốn nhìn Cố Tích Triều chết ở đây.

Từng ý nghĩ hiện lên trong đầu, nàng nắm chặt rồi lại buông lỏng tay áo.

“Thẩm Thập Nhất.”

Cố Tích Triều đột nhiên gọi nàng.

“Triệu Tiện nói, sát khí của người ngày càng nặng, không thể giết người nữa.”

Thẩm Kim Loan ngưng thần, như không nghe thấy vẫn theo sát hắn bay về phía trước.

Bóng dáng hắn bỗng đã ở phía trước nàng, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt trịnh trọng:

“Lần này, người đừng ra tay.”

“Đây là chuyện nhà Cố gia.”

Thẩm Kim Loan ngẩn người, mắt thấy bàn tay to lớn của hắn mở ra, nắm chặt vỏ đao chậm rãi rút trường đao ra.

Từ xa, Cố Từ Sơn trên ngựa bất động nói:

“Thê tử ta thay ta ra trận.”

Cố Tích Triều lạnh lùng liếc nhìn Thiết Lặc Diên đang giương đao dối đầu, lắc đầu nói:

“Chuyện Cố gia, người Cố gia giải quyết. Ngươi đấu với ta.”

Một con dao găm đã đâm thẳng về phía cổ hắn:

“Nhóc con, ra chiêu.”

Cố Tích Triều nhanh nhẹn né tránh, Thiết Lặc Diên vung đao không ngừng, bóng đao dày đặc, nhắm thẳng vào vết thương của hắn mà đâm tới.

Cố Từ Sơn cười nói:

“Nàng là thê tử của ta, đương nhiên là người nhà Cố gia.”

“Nếu A đệ có đệ muội ở đây cũng có thể thay mặt, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”

Chưa kịp để người khác phản ứng, Thiết Lặc Diên đã xuất đao nhanh như chớp, căn bản không cho đối phương cơ hội th* d*c, hai người đã vung đao giao chiến.

Ánh đao xuyên thủng trời đất, từng đạo từng đạo, đan xen nhau mà đến, xé toạc màn đêm.

Những người vây xem vẻ mặt kinh nghi bất định.

Hai người đang giao chiến này, mỗi một đao, mỗi một thức, sao lại giống nhau đến thế.

“Là đao pháp của Cố gia.” Thẩm Kim Loan lẩm bẩm.

Những năm này, Cố Từ Sơn lại dạy đao pháp của Cố gia cho Thiết Lặc Diên.

“Đao pháp của Cố gia, năm xưa là ta tự tay dạy ngươi tất nhiên cũng có thể dạy cho thê tử ta.”

“Năm xưa ta vì cứu ngươi mà bẻ gãy ngón tay. Cả đời này ta không thể dùng tay phải cầm đao được nữa.”

Cố Từ Sơn cười lạnh một tiếng, giọng điệu nặng nề hơn nói:

“Ngươi nghĩ, ta có thể không hận sao?”

Cố Tích Triều đang giao chiến lảo đảo một bước.

“Cẩn thận.” Thẩm Kim Loan kinh hãi nói.

Trong chớp mắt, trường đao của Thiết Lặc Diên bay tới đã rạch một đường máu me trên vai hắn.

Cố Tích Triều giơ đao lên đỡ, hai lưỡi đao chạm nhau, phát ra một tiếng rít chói tai.

Thiết Lặc Diên chạm đất thu đao, thừa thế phản kích lại chém về phía vết thương ở bắp tay hắn.

“Keng——”

Mũi đao của người đàn ông khẽ hất lên hất văng lớp giáp bảo vệ cổ tay của nàng.

Cố Tích Triều vung đao chém tới không nhanh không chậm, tay phải bị thương từ trước dần nặng trĩu không nhấc lên nổi, máu chảy ròng ròng.

Thiết Lặc Diên gắng gượng chống đỡ, thế công dần yếu đi, th* d*c liên tục, mái tóc xõa xuống bị nàng cắn trong miệng, không ngừng phòng thủ.

Hai người đều đã đến giới hạn sức lực, chỉ chờ đối phương một sơ hở là sẽ tung ra đòn quyết định.

“A đệ, ngươi cũng biết, Cố gia đã sớm mục ruỗng như ung nhọt, hà tất phải cố gắng chống đỡ?”

“Như ta đây ôm được mỹ nhân về, tiêu dao tự tại, có gì không tốt?”

Giọng nói Cố Từ Sơn lúc lên lúc xuống, ôn tồn dịu dàng:

“Đại ca vẫn luôn nhớ kỹ, ngươi vì người trong lòng đã cầu xin tiên đế ban hôn thư. Trưởng huynh như cha, đại ca năm đó vốn định sau khi về kinh sẽ làm chủ cho ngươi, tam thư lục lễ, giúp ngươi cưới được thê tử tốt.”

“A đệ, người trong lòng của ngươi còn ở đó không?”

Cố Tích Triều làm như không nghe thấy, thế công bằng đao mạnh mẽ, khi thu đao lại, thân ảnh bỗng nhiên cứng đờ.

Cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, một ngụm máu ứ đọng trong lòng trào ra.

Hắn mặt trắng bệch,lùi lại một bước, khuỵu gối xuống đất chống đao xuống.

Lưỡi đao bị gãy làm đôi. Phát ra một tiếng động lớn trầm đục, bùn đất bắn tung tóe.

Cùng lúc đó, Thẩm Kim Loan ôm ngực, sợi dây đỏ trên cổ tay nàng ẩn hiện.

Tim nàng sao cũng đau đớn đến thế?

Mắt thấy Thiết Lặc Diên phía sau đã đứng dậy lần nữa, giơ đao nhanh chóng đi về phía Cố Tích Triều đang mất sức.

“Cố Cửu!” Thẩm Kim Loan vội vàng hô lên cảnh báo, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

Vì sao Cố Từ Sơn không tự mình ra trận mà lại để Thiết Lặc Diên thay hắn?

Chẳng lẽ, chỉ là muốn dùng đao pháp Cố gia mà người phụ nữ kia luyện thành để chọc tức Cố Tích Triều sao?

Thẩm Kim Loan nghĩ ra kế, nhanh chóng bay đến bên cạnh một cung thủ ở hàng đầu của quân Đại Ngụy.

Cung thủ kia trợn to mắt, tay giương cung lắp tên không ngừng run rẩy.

Hắn trơ mắt nhìn, dây cung trong tay tự động từ từ kéo về phía sau, căng đến cực hạn rồi sau đó, mũi tên trong tay hắn rời cung bay đi, cắm trúng con ngựa dưới thân Cố Từ Sơn.

Ngựa chiến trúng tên, hí lên một tiếng đột nhiên ngã xuống.

Cố Từ Sơn cũng trực tiếp ngã xuống ngựa, áo bào ướt đẫm, đầy bùn đất lại nằm bất động trên mặt đất, bình tĩnh như một pho tượng đá.

Thẩm Kim Loan nheo mắt lại. Quả nhiên là vậy.

“Ách Lang!”

Thiết Lặc Diên đang quyết đấu hét lớn, hoảng loạn thu đao quay người lao về phía phu quân ở đằng xa.

Tình thế đột nhiên thay đổi, mọi người thất thần một khắc, binh lính hai bên đều ngây người tại chỗ.

Trong đám binh Bắc Địch, đột nhiên xông ra một bóng người lao thẳng về phía Cố Từ Sơn đang nằm trên đất, đáy mắt bốc lửa, tay cầm một con dao nhọn.

Là Tần Chiêu.

Hắn cách Cố Từ Sơn không quá mười bước.

Bóng dáng hắn nhanh như điện xẹt, trong lúc binh Bắc Địch không hề phòng bị đã nhảy đến trước mặt Cố Từ Sơn, giơ đao đâm xuống.

“Ta giết ngươi, báo thù cho thiếu tướng quân!”

Cố Từ Sơn vẫn không động đậy, chỉ dùng tay không bắt lấy con dao hắn đâm tới, tay đầy máu tươi, ánh mắt thong dong.

Ánh mắt chạm nhau, người đàn ông lạnh lùng như xác chết khẽ mấp máy môi, nói ra một câu.

Lúc này, Tần Chiêu đang ám sát là người ở gần hắn nhất, binh Bắc Địch bốn phía cách xa hơn ba bước.

Chỉ có hắn nghe thấy câu nói đó.

Tần Chiêu nhìn người đàn ông trước mắt, nhận ra sự khác thường của hắn.

Hắn ngẩn người một khắc.

Đó là một khắc quyết định sinh tử.

Đợi đến khi Tần Chiêu hoàn hồn, muốn rút đao đâm tiếp, cánh tay vừa động, bỗng nhiên đau đớn xé rách.

Cúi đầu, một mũi dao đỏ tươi đã ở ngay ngực hắn.

Đâm sâu vào, xuyên qua lồng ngực hắn.

“Tự lượng sức mình.” Thiết Lặc Diên đã nhanh chóng chạy tới, mạnh mẽ rút đao ra.

Những thân binh phía sau ùa lên, vây Cố Từ Sơn vào giữa.

Tần Chiêu khẽ rên một tiếng, ngã xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt đen vẫn mở to, lắp bắp một tiếng:

“Vân Nương…”

Vốn đã nói rõ, lần này hắn trở về sẽ cưới nàng làm vợ.

Mi mắt mơ hồ, hắn dường như thấy dưới ánh nến đỏ, vị hôn thê mà hắn đã bỏ lỡ mười lăm năm, mặc áo cưới bước về phía hắn.

Hắn đưa tay ra với nàng.

Vô số lưỡi dao nhọn bao vây đâm xuyên cơ thể hắn.

“Tần nhị ca!” Hạ Nghị bi thống kêu lớn, lao tới, những mũi tên liên tiếp “vút vút” bay đến trước mặt hắn, ép lui đám binh Bắc Địch đang tiến về phía hắn.

Cũng ngăn hắn tiến thêm một bước, đến bên thi thể Tần Chiêu.

Quân Đại Ngụy đã thừa lúc binh Bắc Địch đi cứu phò mã vây Hạ Tam Lang vào giữa, đỡ hắn trở về đội ngũ.

“Tần Chiêu!”

Thẩm Kim Loan muốn đuổi theo nữa, bị một lực kéo ở cổ tay giữ lại, không thể đi được.

“Ta đã nói sẽ mang tất cả bọn họ trở về mà!”

Dù là thi thể cũng phải mang về. Thẩm Kim Loan nghiến răng.

Dù nàng giãy dụa thế nào, người đàn ông vẫn khẽ nhắm mắt, ý thức mơ hồ, ngón tay lại nắm chặt sợi chỉ đỏ không hề buông lơi.

“Thẩm Thập Nhất, đừng qua đó. Nguy hiểm…”

Cố Từ Sơn tu Phật, đối với quỷ hồn mà nói vô cùng hung hiểm.

Hắn chiến đến kiệt sức, chỉ còn lại câu mê sảng này.

Huyết khí nồng đậm của người đàn ông, từng chút từng chút phả vào mặt nàng.

Thẩm Kim Loan vẫn luôn nghẹn ở cổ họng một luồng khí, cuối cùng cũng trút xuống.

Vô số mũi tên, đen nghịt cả một mảng lớn, nối liền với màn đêm vô biên, tối tăm không thấy ánh mặt trời.

Đám thân vệ ùa tới đỡ Cố Tích Triều lên ngựa. Phía sau hắn, đám cung thủ đồng loạt giương cung, bắn tên yểm trợ cho vị tướng quân bị thương nặng rút lui.

Đại Ngụy và Bắc Địch, hai bên đều đang rút lui, mỗi bên đều có thương vong, hôm nay không muốn giao chiến nữa.

Ván cờ sinh tử này, kết thúc bằng cái chết của Tần Chiêu.

Trong trướng Bắc Địch.

Lư hương tiếp tục tỏa ra làn khói trầm mặc.

Màn trướng lay động, trong làn khói lượn lờ lẫn chút mùi máu nhàn nhạt.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Ta không sao.” Vết dao trên bắp tay Thiết Lặc Diên đã được băng bó xong, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.

“Thật ra, ta không hạ sát thủ với A đệ chàng. Ta sợ chàng không vui.”

Cố Từ Sơn không nói một lời.

“Hôm nay ta rất vui.” Thiết Lặc Diên vuốt mái tóc xanh rối tung, cúi đầu nói, “Chàng đã nói trước mặt mọi người, ta là thê tử chàng.”

Nàng ngập ngừng một lát, thử ngả người vào đầu gối hắn, ngước nhìn hắn nói:

“Năm xưa, ta không cho chàng tự sát, cưỡng ép bắt chàng về quân ta, chàng có hận ta không?”

“Dùng tính mạng của một thành Đại Ngụy và đám tù binh, uy h**p chàng cưới ta, chàng có hận ta không?”

Nàng một hơi nói xong, tim đập rất nhanh.

“Ta có lựa chọn sao?”

Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt trầm tĩnh như một vũng nước sâu, không thấy chút vui buồn.

Thiết Lặc Diên ngẩn người lại nghe hắn trầm giọng, dịu dàng nói:

“Binh bại như núi đổ, ta vốn nên chết tạ tội, công chúa đã cứu ta một mạng, công chúa đối với ta, có ơn cứu mạng.”

Hắn vén những sợi tóc xõa của nàng, nói:

“Phu thê chúng ta đã thề, sống cùng giường, chết cùng huyệt.”

“Chuyện cũ năm xưa, công chúa vẫn là đừng tự tìm phiền não.”

Ngón tay dài móc lấy một lọn tóc của nàng, Thiết Lặc Diên chợt cảm thấy da đầu căng lên như bị bóp nghẹt cổ họng, nghe hắn từng chữ nói:

“Đặc biệt là, những trò vặt vãnh như hôm nay, công chúa vẫn là đừng làm trước mặt ta nữa.”

“Ách Lang, chàng giận ta sao?”

Thiết Lặc Diên ngồi dậy, hàng mi run rẩy biết hắn đã sớm nhìn thấu.

Trước khi những người kia tìm được hài cốt, nàng chỉ muốn cả đời giấu hắn đi.

Nhưng hôm nay, nàng cố ý để tất cả mọi người thấy hắn ở Bắc Địch, phản quân phản quốc đã trở thành phò mã của nàng.

Như vậy, hắn sẽ không bao giờ có thể quay về được nữa.

Thiên hạ này ngoài bên cạnh nàng ra, hắn không còn nơi nào để đi.

“Ta đã quyết ý, vĩnh viễn sẽ không quay về Đại Ngụy.”

“Trời đất bao la, rượu ngon mỹ nhân, còn mong gì hơn?”

Ánh mắt nhàn nhạt của Cố Từ Sơn quét tới, phác họa đường nét nàng trong lòng, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, dù đã nhìn bao nhiêu năm vẫn khiến nàng rung động.

“Những lời chàng nói với bọn họ hôm nay, không phải để dỗ dành ta sao?”

Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngón tay khẽ chạm vào đôi mày mắt đẹp của hắn, không kìm lòng được nói:

“Nhưng mà, dù chàng ở ngay trước mắt ta, ta vẫn luôn cảm thấy chàng cách ta rất xa.”

Cố Từ Sơn nắm lấy ngón tay bị thương của nàng, lau đi vết máu giữa các ngón tay nàng nói:

“Vết thương của công chúa chưa lành, ta lo lắng.”

“Nhị vương tử binh lực hùng mạnh, không thể coi thường. Gần đây nhất định sẽ quay lại, công chúa không được sơ suất nữa, thắng bại tại trận này.”

Thiết Lặc Diên trong lòng ngọt ngào, nắm chặt tay hắn nói:

“Cái ngôi vị Khả Hãn này, chàng còn để tâm hơn cả ta.”

Cố Từ Sơn thờ ơ nói:

“Giương cung không có mũi tên quay đầu. Nếu như bỏ dở nửa chừng, chẳng khác nào giao tính mạng vào tay người khác.”

“Người phụ nữ của Cố Từ Sơn ta, há lại là kẻ bỏ cuộc giữa chừng?”

Thiết Lặc Diên khoác áo đứng dậy, cười rạng rỡ nói:

“Ta sẽ đi xử lý quân vụ ngay, theo kế hoạch của chàng bố trí thiên la địa võng. Ta không tin, không đoạt được ngôi vị Khả Hãn này.”

Cố Từ Sơn gật đầu nói:

“Thê tử của ta sẽ là nữ Khả Hãn đầu tiên trong lịch sử Bắc Địch.”

Sau khi Thiết Lặc Diên vén màn bước ra khỏi trướng, bên ngoài trướng đã có thêm mấy tốp giáp binh, canh phòng nghiêm ngặt như một cái lồng sắt kín mít, không một kẽ hở.

Cố Từ Sơn cúi người bên án, tiếp tục vẽ bức tranh sơn thủy còn dang dở.

Một bóng người mặc giáp binh Bắc Địch bóng dáng người thoáng hiện bên cạnh, quỳ một gối xuống dưới chân hắn.

“Tàng Phong, ngươi bị thương rồi.”

Cố gia đại lang từng có mười ba ám vệ, võ công tinh thâm, mười lăm năm sau chỉ còn lại một người cuối cùng là Tàng Phong, vẫn chưa bị phát hiện g**t ch*t.

“Chủ tử, ta không ra ngoài được.”

Cố Từ Sơn tiếp tục vẽ, nói:

“Cố Ngu Lang đã truyền tin cho bọn họ như thế nào?”

“Hắn bị ném vào hố chôn tập thể bên ngoài nha trướng, sau này không biết tại sao thi thể lại biến mất.”

Tàng Phong ôm chặt vết thương, trong lòng bi thống.

Cố Từ Sơn tiếp tục vẽ, nói:

“Cố Ngu Lang đã truyền tin cho bọn họ như thế nào?”

“Hắn bị vứt ở hố chôn tập thể bên ngoài nha trướng, sau đó không biết vì sao thi thể lại biến mất.”

Tàng Phong ôm chặt vết thương, trong lòng vô cùng bi thương.

Sau khi Khả Hãn chết, Thiết Lặc Diên bắt đầu điều động binh lực từ khắp nơi ở Bắc Cương trở về, toàn bộ tập trung ở Vân Châu, canh phòng nghiêm ngặt. Dù là nha trướng hay quân doanh, một mình hắn đi lại rất khó khăn.

Chủ tử đã đợi mười lăm năm, khó khăn lắm mới chờ được người đến tiếp ứng, vậy mà hắn lại bất lực.

Tàng Phong cúi đầu nói:

“Chủ tử hôm nay hà tất phải nói những lời đó với Cửu Lang.”

“Tính tình của hắn, ta hiểu rõ hơn ai hết.”

Cố Từ Sơn khép mắt, dưới ngòi bút, cảnh sơn thủy hùng vĩ hiện ra, khói sóng cuồn cuộn, chỉ còn một góc nhỏ chưa vẽ xong.

“Kẻ mạnh nhất cũng là kẻ yếu nhất.”

“Đứa em trai này của ta, thiên phú quá cao, lòng tự trọng quá lớn, từ nhỏ mọi chuyện đều muốn hoàn hảo, đi đến đâu cũng chiến thắng, không gì cản nổi. Mà năm đó Vân Châu thảm bại không thể cứu vãn, tâm niệm của nó trong một sớm sụp đổ, tự trách hối hận, đau đớn thấu xương, mười lăm năm cũng không thể chữa lành.”

Ánh mắt xa xăm của Cố Từ Sơn từ bức tranh sơn thủy ngước lên, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm.

Hắn khẽ mỉm cười nói:

“Chỉ có cách đặt vào chỗ chết rồi mới có thể sống sót.”

“Vì đệ ấy, ta vẫn còn một kế cuối cùng.”

【Lời tác giả】

Chương này huynh đệ tái kiến là chương tôi viết lâu nhất từ trước đến nay, mỗi một nét bút đều được thiết kế tỉ mỉ. Viết rất chậm, mọi người đợi lâu rồi!

Muốn nói thêm một câu, chương 40 và các chương sau có miêu tả, Vân Châu có khu ổ chuột, có dân thường, chiến loạn chết một bộ phận người nhưng người Bắc Địch không theo lệ cũ tàn sát thành trì, cũng không giết hết tù binh.

Vụ án Vân Châu vẫn còn ẩn tình, Tiểu Thẩm Tiểu Cố sẽ tiếp tục điều tra, từ từ hé lộ.

“Kẻ mạnh nhất cũng là kẻ yếu nhất” là một câu tôi rất thích, cũng là hình ảnh nhân vật của Tiểu Cố, Đại Cố là người hiểu rõ hắn nhất.

Mọi người hãy tin rằng, tất cả các nhân vật phụ xuất hiện trong truyện này đều là để giúp đỡ hai nhân vật chính.

Chương sau chính là cảnh tình cảm của Tiểu Cố và Tiểu Thẩm rồi!

Bình Luận (0)
Comment