Quân Đại Ngụy không ngừng nghỉ rút lui khỏi nha trướng Bắc Địch, suốt đêm ngày di chuyển, đến Sóc Châu đã là ban ngày.
Vừa vào quân doanh, đám thân vệ đã đỡ Cố Tích Triều lên giường, vội vàng gọi quân y đến.
Thẩm Kim Loan hơi do dự cũng theo vào trướng, xuyên qua đám quân sĩ đang ra vào, đến trước mặt Cố Tích Triều đang ở chính giữa.
Cánh tay phải bị thương của người đàn ông tr*n tr**, da thịt rách toạc. Trên người chỉ mặc một bộ giáp nhẹ, trên mặt kỳ lân còn có mấy lỗ tên không ngừng rỉ ra vài giọt máu.
Hắn dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt đen khép hờ không nhìn nàng.
Quân y bước nhanh vào, vừa nhìn thấy sắc mặt Cố Tích Triều lại bắt mạch cho hắn, tay đầy máu. Hắn kinh hãi, vội vàng phân phó mấy người đi sắc thuốc cầm máu, nói:
“Tướng quân bị thương không nhẹ, phải mau chóng bôi thuốc nghỉ ngơi.”
Đám thân vệ vây quanh, muốn giúp hắn cởi giáp.
Cố Tích Triều đã tỉnh táo hơn nhiều, giơ tay ngăn lại.
Sau trận chiến ác liệt, vết đao xuyên thủng lớp giáp ngoài, c*m v** da thịt, sau khi cởi giáp cần phải lập tức nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được ra ngoài nhiễm gió tránh gây ra bệnh kín.
Đám thân vệ hiểu ra, tướng quân còn có việc chưa xong, không thể nghỉ ngơi, hỉ đành lau vết thương bên ngoài rồi bôi thuốc cho hắn.
Người đàn ông mở mắt, vẻ mặt hơi mệt mỏi, ánh mắt đen thẳm lại sắc bén vô cùng.
“Lạc Hùng đâu?”
Lạc Hùng râu ria đáp:
“Mạt tướng ở đây.”
Cố Tích Triều ra hiệu cho thân vệ, mấy người mang đến một chiếc bàn thấp, trải lên bàn một tờ giấy trắng mài mực cho hắn.
Hắn cầm bút viết lên tờ giấy, cánh tay phải bị thương hơi run rẩy, nét chữ rơi xuống lại vững như Thái Sơn.
Một trận chiến chưa dứt, hắn đã mưu tính cho trận tấn công tiếp theo.
Thẩm Kim Loan không cần nhìn cũng biết hắn đang viết tấu chương trình lên Nguyên Hoằng.
Cố Tích Triều từ khi bị giáng chức đến Bắc Cương đã không còn là vị trụ quốc đại tướng quân năm xưa hô mưa gọi gió, nắm giữ binh quyền nữa.
Chỉ khi có thánh chỉ của Nguyên Hoằng, hắn mới có thể điều động binh lính từ các châu ở Bắc Cương.
“Ngươi chuẩn bị tấn công Vân Châu?”
Thẩm Kim Loan im lặng hồi lâu, nhìn hắn hỏi.
Vẻ mặt Cố Tích Triều vẫn như cũ, cử chỉ thong dong.
Dường như cuộc đối đầu sinh tử vừa xảy ra ở nha trướng chỉ là một giấc mộng.
Hắn từng nét từng nét viết, không ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Thiết Lặc Diên tranh đoạt ngôi vị Khả Hãn với các vương tử là cơ hội tốt để đoạt lại Vân Châu. Nếu đợi nàng ta lên ngôi Khả Hãn, Bắc Địch bình định thì thời cơ sẽ không còn nữa.”
Bắc Địch càng rối loạn, càng chia rẽ thì càng có lợi cho Đại Ngụy.
Đám thân vệ đều cho rằng tướng quân đang nói với mình, liên tục gật đầu.
Cố Tích Triều viết xong tấu chương, sai Lạc Hùng nhanh chóng lên ngựa, đích thân trình lên kinh đô. Đi đi về về, nhiều nhất nửa tháng. Tính toán thời gian, quả thật không sai một ly.
Người thân vệ cuối cùng bôi thuốc xong cho hắn, bước ra ngoài trông nom nồi thuốc đang sắc trên bếp.
Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn ngồi.
Thẩm Kim Loan vòng qua chiếc án thư có bản đồ, bước sang bên cạnh hắn một bước. Vạt áo nàng bay phất qua nghiên mực, không dính một chút mực nào.
“Ngươi vội vàng đoạt lấy Vân Châu,hay là vì muốn đối phó với hắn?”
Có lẽ vì bị thương, Cố Tích Triều ngồi bất động, tư thế thẳng tắp như tượng đá.
Hắn bỗng nhiên khẽ nói một câu:
“Năm xưa, đáng lẽ phải là ta.”
Thẩm Kim Loan không hiểu ý hắn, quay đầu nhìn hắn.
Người đàn ông lông mi buông xuống, bên mái một dúm sợi bạc hoàn toàn lẫn vào trong tóc đen, hơi ánh lên một chút.
“Mùa xuân năm Thuần Bình thứ mười chín, đáng lẽ hắn phải từ Lũng Sơn Vệ nghỉ phép về kinh, đổi ta luân phiên đi lĩnh binh.”
“Ta đã nhờ hắn thay ta. Bởi vì…”
“Bởi vì, ngươi muốn ở lại kinh thành cầu xin tiên đế ban cho tờ hôn thư kia.” Thẩm Kim Loan tiếp lời.
Lời vừa thốt ra, nàng cũng không ngờ mình có thể nhớ rõ ràng như vậy, nhanh chóng nói ra như vậy.
Ban đầu nàng không biết, sau này làm hoàng hậu thỉnh thoảng nghe đám tâm phúc trêu chọc chuyện này của Cố đại tướng quân, lúc này đột nhiên nhớ lại thời điểm đó, vừa vặn khớp với nhau.
Cố Tích Triều rũ mắt, im lặng hồi lâu.
“Lúc đó, đáng lẽ ta phải dẫn Lũng Sơn Vệ đi Vân Châu.” Hắn lẩm bẩm.
Vẻ mặt Thẩm Kim Loan từng chút từng chút đông cứng lại như băng, bình tĩnh như thủy triều rút, chỉ khẽ cười một tiếng:
“Cho dù ngươi đi Vân Châu thì sao, quân Lũng Sơn của Cố gia cũng sẽ không đến cứu viện, phụ thân và ca ca ta vẫn sẽ chết trận, ngươi cũng sẽ chết ở Vân Châu…”
“Dù cho năm xưa ta đã chết ở Vân Châu!…” Cố Tích Triều ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao, giọng nói khàn khàn.
Cũng tốt hơn bây giờ huynh đệ tương tàn, hắn phải buộc lòng đối đầu với người huynh trưởng đã nuôi nấng hắn hơn mười năm.
Thẩm Kim Loan ngẩn người hồi lâu, cuối cùng giơ ngón tay, ngón tay vô hình khẽ chạm vào giáp ngực hắn:
“Nếu Cố đại tướng quân chết rồi, vậy thì cả đời này của ta chẳng phải quá vô vị sao.”
Phụ thân và ca ca chết trận, nàng cô độc không nơi nương tựa, đá đổ Cố gia, đối đầu với Cố Tích Triều trở thành hy vọng duy nhất để nàng sống sót lúc đó.
Dường như chỉ có hận hắn, nàng mới có thể lâu dài gắn kết và ở bên hắn.
Nói ra thì kỳ lạ, hắn vừa rời kinh đi Bắc Cương, nàng liền ngã bệnh qua đời.
Thẩm Kim Loan nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang ngơ ngác ngồi:
“Cố tướng quân đừng chết như vậy chứ, ta còn đi đâu tìm được con dao tốt như thế nữa?”
“Đêm đó ở nha trướng, là ngươi dạy ta, nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng tự tay giết kẻ thù còn thoải mái hơn hơn.”
“Ta quyết không đổi.” Cố Tích Triều tùy ý lau đi vết máu ứ đọng còn sót lại trên khóe môi nói, “Ta đã nói, ta sẽ đem đầu hắn đến cúng trước linh vị của Thẩm gia.”
Hai anh em này, thật đúng là huynh đệ yêu thương nhau. Đại ca hắn làm hắn bị thương thành ra thế này, trong đầu hắn thì toàn nghĩ cách chặt đầu đại ca hắn.
Thẩm Kim Loan nắm chặt tay lại nghe hắn nói tiếp:
“Vì hắn mà Thẩm gia chịu oan khuất mười lăm năm. Đến lúc đó, ta sẽ cho thiên hạ một lời giải thích.”
“Được.”
Thẩm Kim Loan khẽ rũ tay áo, đáp rất nhanh.
Người đàn ông khẽ ngước mắt, từ khi trở về doanh trại đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào nàng.
Lần này xác nhận nguyên nhân cái chết của Thẩm Đình Xuyên là do Cố Từ Sơn giết để làm lễ vật đầu hàng địch. Nàng đối với chuyện này biểu hiện quá mức bình tĩnh.
Thẩm Kim Loan chú ý đến ánh mắt hắn, khẽ vuốt tóc mai, ánh mắt không hề động đậy.
Thời cơ khó có được, thời gian nàng làm hồn phách lại càng thêm cấp bách.
Nàng chỉ có thể bắt đầu từng bước tính toán, mưu tính cho tương lai. Đây là thói quen sâu sắc ăn vào xương tủy từ khi vào cung, không hề để lại chút dư thừa nào cho cảm xúc, chỉ xem lợi hại, chỉ xem tương lai.
Thẩm Kim Loan hít sâu một hơi, chân thành nói:
“Chỉ cần Cố Từ Sơn vẫn là kẻ thù chung của chúng ta, chúng ta vẫn có thể liên thủ.”
Ít nhất, cuối cùng cũng tìm được thủ phạm, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc ban đầu mờ mịt không biết gì, tay chân luống cuống.
Vẻ áp lực nặng nề trong mắt Cố Tích Triều tan đi một chút, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, khẽ mở môi thản nhiên nói:
“Hoàng hậu nương nương, dễ dàng tin ta như vậy sao?”
Vẫn luôn chờ nàng rút đao ra đối đầu hoặc là dứt khoát rời đi. Nhưng nàng đều không làm.
Thật không giống tính cách trước kia trong ký ức, hễ có thù tất báo.
Thẩm Kim Loan khẽ cúi đầu cười, chợt thân hình phiêu lãng ngồi xuống bên cạnh hắn, đối diện hắn, xòe bàn tay hồn phách trong suốt ra:
“Bởi vì, ta không còn cách nào khác cũng không còn nơi nào để đi.”
Nàng nhìn hắn, đôi mắt hạnh cong lên lại dịu dàng cười nói:
“Chỉ có thể nương nhờ tướng quân đây thôi.”
“Cố đại tướng quân lời nói đáng giá ngàn vàng, đã sớm nói rõ sẽ cùng ta mưu đồ Vân Châu, sao có thể vì một kẻ tiểu nhân mà bỏ dở?”
Hắn khựng lại, theo ánh mắt nhìn sang, nhìn thẳng vào đáy mắt nàng mới phát hiện, trong nụ cười của nàng rõ ràng có lệ ý.
Một nơi nào đó trong tim bị hung hăng bóp nghẹt rồi xé toạc ra, chìm xuống đáy sâu.
Mà hồn phách của nàng không dừng lại, đã lướt nhanh trên tấm bản đồ rộng lớn, chỉ cho hắn xem từng nơi từng nơi:
“Nếu Nguyên Hoằng phản ứng nhanh chóng, trong triều không có đại thần phản đối, lệnh điều binh vừa ban xuống nhanh nhất nửa tháng sau ngươi có thể tập hợp đại quân ba châu Bắc Cương, cùng nhau tiến vào Vân Châu…”
“Từ Sóc Châu đến Vân Châu, khắp nơi đều có kỵ binh du mục của Bắc Địch tuần tra. Mấy lần trước chúng ta là một đội nhỏ nên không dễ bị phát hiện nhưng đại quân muốn đánh bất ngờ, cần phải thăm dò trước bố phòng của quân Bắc Địch ở khắp nơi trong Vân Châu.”
“Còn nữa, địa thế Vân Châu phức tạp, khe rãnh núi non trùng điệp, các bộ tộc Khương đã sống ở đây từ lâu quen thuộc đường mòn, chúng ta có thể lợi dụng người Khương để dò đường.”
“Tàn quân Bắc Cương mà ta mang về cũng rất quen thuộc với Vân Châu, có họ, công việc sẽ dễ dàng hơn gấp bội…”
Dù sao cũng là hậu duệ của võ tướng trấn thủ Vân Châu qua nhiều đời, tâm tư rõ ràng chỉ huy quyết đoán.
Dù chỉ là một hồn phách, trong sáng như nước mùa xuân chiếu rọi, rực rỡ lung linh cũng kiên cường bất khuất như sương tuyết.
Cố Tích Triều lặng lẽ nhìn nàng, nghe nàng nói tâm trạng hắn đang cuộn trào xé nát dần bình tĩnh lại.
“Ầm!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng vỡ nát, sau đó là tiếng bẩm báo của thân vệ:
“Tướng quân, người Khương dẫn một đám người đến gây rối.”
Tiếp theo là tiếng hô lớn của Ấp Đô và Mãng Cơ khi lôi người sang một bên:
“Cố Cửu, ngươi ra đây, đám người Hán mà ngươi mang về muốn tạo phản, chúng ta không khuyên được.”
Thẩm Kim Loan ngước mắt lên từ tấm bản đồ.
Là đám tàn quân Bắc Cương mà nàng bố trí ở bộ lạc Hào Sơn cùng với người Khương.
Chuyện gì xảy ra, hai người ở đây đều hiểu rõ.
Nàng lúc này mới hiểu ra, Cố Tích Triều đã sớm liệu được chuyện này cho nên vừa về đã chần chừ không cởi giáp tĩnh dưỡng, chính là đang đợi người của nàng đến.
Cuối cùng cũng có một ngày. Hắn không thể mãi là Cố Cửu, chỉ có thể là Cố Tích Triều.
Thấy hắn đứng dậy, cầm lấy thanh đao dài đặt bên giường định bước ra ngoài, Thẩm Kim Loan giơ tay áo ngăn lại:
“Ngươi bị thương rồi. Để ta đi.”
Nếu ngay cả chuyện này nàng cũng không giải quyết được thì làm sao chấn hưng Bắc Cương quân.
Cố Tích Triều hơi nhướng mày, nhìn xuống hồn phách trước mắt không nhường đường.
“Thần hộ giá nương nương.”
…
Thẩm Kim Loan bước nhanh về phía trước, Cố Tích Triều cầm đèn đi theo sau.
Trên khoảng đất trống trước quân doanh, đầu tiên xuất hiện một bóng người khập khiễng.
Là Hạ Nghị, một tay băng bó, một tay cầm đao.
Vừa thấy Cố Tích Triều, hắn liền xông về phía hắn, bị hai thân vệ bên cạnh đè xuống đất.
Cố Tích Triều mặt không chút gợn sóng, khẽ giơ tay, thân vệ buông Hạ Nghị ra lùi bước về sau.
Hạ Tam Lang nằm sấp trên đất, thấy vạt áo màu xanh khói ở phía trước, bên cạnh là đôi ủng da viền hoa văn dính máu.
Hắn đột nhiên đứng dậy, nhìn đám hộ vệ trùng trùng trước mặt, ánh mắt rơi vào người đàn ông mặt lạnh lùng ở chính giữa.
“Cố tướng quân, xin ngài tránh ra.” Thiếu niên cố nén, nghiến răng nói, “Ta có chuyện muốn nói với Thập Nhất.”
Cố Tích Triều liếc nhìn hắn một cái, rồi nhìn Thẩm Kim Loan khẽ gật đầu với hắn mới lui sang một bên, khoanh tay đứng nhìn.
Trong sự im lặng chết chóc, Hạ Tam Lang ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Thẩm Kim Loan, nói:
“Thập Nhất, hắn không phải là thị vệ Cố Cửu của muội. Muội sớm đã biết hắn là Cố Tích Triều, em trai của Cố Từ Sơn. Có phải không?”
Thấy nàng im lặng, hắn ném thanh đao xuống đất, giọng khàn khàn:
“Tần Chiêu vì báo thù cho Thiếu tướng quân mà chết dưới đao của người Bắc Địch, thi thể vẫn còn ở nha trướng, tỷ tỷ của ta đã khóc đến ngất đi…”
“Năm đó, muội biết đấy chính là đám Lũng Sơn Vệ của Cố gia không chịu chi viện cho Thẩm lão tướng quân, Cố gia đại lang đích thân thừa nhận đã giết hại Thiếu tướng quân của chúng ta!”
Hạ Tam Lang bị người Bắc Địch bắt giữ ở nha trướng đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của anh em nhà họ Cố, lúc này mới kinh hoàng nhận ra, người luôn ở bên cạnh Thẩm Thập Nhất Nương chính là người của Cố gia.
Tên đại tướng quân Cố Tích Triều giết người như ngóe trong lời đồn.
Hắn không dám tin, vết thương trên người còn chưa băng bó xong đã chạy đến quân doanh tìm nàng liền nhìn thấy cảnh hai người sánh vai đi cùng nhau.
“Cố gia và chúng ta không đội trời chung. Thập Nhất, sao muội có thể luôn ở cùng hắn?”
Hạ Tam Lang nói đến khàn cả giọng, cả người đầy mùi máu tanh, Thẩm Kim Loan không khỏi lùi lại một bước.
Nhưng khi nàng liếc mắt nhìn thấy Cố Tích Triều đang v**t v* chuôi đao ở bên cạnh, nàng hít sâu một hơi, đứng thẳng người.
“Là người của Cố gia thì sao?”
Thẩm Kim Loan nhìn hắn, đôi mày thanh tú nhíu lại:
“Hài cốt của phụ thân và ca ca ta chính là hắn đã liều chết mang về từ chùa Thao Quảng. Các huynh, những người cũ của Bắc Cương quân cũng là ta và hắn liên thủ cứu ra từ nha trướng.”
“Chúng ta đã trở thành phản quân Đại Ngụy, nhà cửa, bông vải, lương thực mà các huynh được bố trí ở bộ lạc, ăn mặc, đồ dùng, thứ nào không phải do quân đội Cố gia cấp phát cứu tế?”
“Ta chỉ biết rằng, trước hết phải sống sót rồi mới tính đến chuyện sau này.”
Chuyện sau này còn rất nhiều, trước tiên phải rửa sạch oan khuất cho cha anh và quân Bắc Cương còn phải để những tướng sĩ trung quân ái quốc này trở về quê hương, có nhà để nương tựa.
Hạ Tam Lang im lặng một lúc, môi khẽ run nói:
“Thập Nhất, ta nghe nói hồn ma phải đi luân hồi, muội vẫn luôn ở đây chính là vì chúng ta, có phải không?”
Thẩm Kim Loan bình tĩnh gật đầu.
Hạ Tam Lang cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, ánh mắt xuyên thấu sự nóng rực của ánh nến:
“Hoàng đế mà trước đây muội gả cho, Thập Nhất có thích hắn không?”
Thẩm Kim Loan không biết hắn hỏi vậy để làm gì, vẫn trịnh trọng và chân thành trả lời:
“Thích hay không không quan trọng, quan trọng là có đáng hay không.”
Ít nhất khi nàng còn sống, gả cho Nguyên Hoằng làm hoàng hậu, duy trì danh tiếng của Thẩm gia không suy yếu, là con đường duy nhất còn lại.
Nhưng nghe nàng trả lời như vậy, Hạ Tam Lang ngơ ngác nhìn nàng rồi đột nhiên rơi nước mắt.
Hắn quả nhiên đoán không sai, Thập Nhất chính là vì quân Bắc Cương mà làm hoàng hậu.
Một người thích tự do như nàng, sao có thể vì vinh hoa phú quý mà vào cái nơi sâu thẳm tối tăm trong cung cấm.
Đồng thời, hắn lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, Thập Nhất khi còn sống vì quân Bắc Cương mà bị ép vào cung, làm quỷ rồi vẫn phải vì quân Bắc Cương mà ở lại bên cạnh kẻ thù Cố Tích Triều.
Hắn nghẹn ngào gầm nhẹ:
“Thập Nhất, muội không cần phải vì chúng ta như vậy. Để ta sống tạm bợ dưới trướng quân Cố gia, chẳng khác nào ở nha trướng của Bắc Địch?”
“Có phải là Cố Tích Triều kia ép buộc muội không? Muội về trước đi.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo vạt áo nàng.
Thẩm Kim Loan lại lùi thêm một bước, khi lùi bước nữa phía sau lưng đã có một bàn tay lớn ấm áp vững vàng đỡ lấy.
Cố Tích Triều chinh chiến nhiều năm, thính lực cực tốt, dù cách xa lời của Hạ Nghị, đọc khẩu hình hắn cũng đều hiểu rõ.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hắn nhíu mày vung tay lên.
Thân vệ bên cạnh lập tức xông lên, vây Hạ Tam Lang lại, ngăn hắn ra, tay đặt trên chuôi đao chỉ chờ tướng quân ra lệnh, sẽ trị tội kẻ dám xông vào tướng quân này.
Hạ Nghị dù còn trẻ cũng là một quân sĩ hung hãn từng vung đao trên lưng ngựa, xông pha chiến trường, vừa từ nha trướng trở về vẫn còn mang theo sát khí.
Một người đối diện với một đám người, không hề sợ hãi, coi cái chết như không.
Một vạt áo màu xanh trắng nhẹ nhàng gạt cánh tay người đàn ông đang chắn trước mặt nàng, sau đó lướt qua đám thân vệ mang đao đi đến trước mặt Hạ Nghị.
“Tam Lang, ta khi sống khi chết đều là hoàng hậu Đại Ngụy, không ai dám động đến ta.”
Thẩm Kim Loan vẻ mặt bình tĩnh, nhìn hắn nói:
“Vừa hay, hôm nay huynh đã gọi mọi người đến, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người.”
Thẩm Kim Loan đến bộ lạc ở Hào Sơn, nhìn khắp nơi.
Tất cả binh sĩ Bắc Cương quân từ nha trướng trở về đều đã đến, vẻ mặt đau khổ, tiếng than khóc vang vọng khắp nơi. Họ lại nghe thêm một lần chuyện năm xưa giống như vết thương cũ trên người bị xé toạc ra, máu mủ chảy ròng.
Mấy người phụ nữ đỡ lấy Hạ Vân Nương đang đau khổ khóc không ra hơi, bên cạnh là Hạ Nghị Hạ Tam Lang nắm chặt đao, trừng mắt nhìn Cố Tích Triều phía sau nàng.
Thẩm Kim Loan vẻ mặt bình tĩnh, cử chỉ thong dong.
“Thập Nhất Nương, có phải Cố gia đại lang hại chết Thiếu tướng quân của chúng ta không?” Một lão binh hỏi.
“Không sai.”
Thẩm Kim Loan vừa mở miệng, tất cả ánh sáng trong mắt những người kia đều vụt tắt.
“Vậy chúng ta làm sao có thể ở lại địa bàn của Cố gia?”
“Chúng ta nên liều chết, báo thù cho Thẩm tướng quân!”
Đám đông phẫn nộ không thôi, có người đấm xuống đất khóc lóc, có người đứng ngây ra bất động, có người rút đao ra.
Thẩm Kim Loan giận dữ nhìn mọi người, lớn tiếng quát:
“Ta tram ngàn cay đắng cứu các ngươi ra khỏi nha trướng, là muốn có một ngày có thể để quân Bắc Cương lại đứng vững trên mảnh đất Đại Ngụy, bảo vệ quốc gia.”
“Dù Cố gia có phụ bạc Thẩm gia chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn sống chết, không muốn sống nữa sao?”
Nàng cho đến khi thực sự chết đi, sau khi chết hóa thành một hồn phách cô đơn không nơi nương tựa mới ý thức được việc “có thể sống” này, bản thân nó quý giá đến nhường nào.
Hạ Vân Nương bị bắt đi không nên vì thất tiết mà chết, Bắc Cương quân bị bắt làm tù binh ở nha trướng cũng nên có cơ hội làm lại từ đầu.
Chỉ cần còn sống, sẽ có vô vàn khả năng.
Hãy nhìn xa trông rộng.
Những chuyện được mất, vinh nhục nhất thời, những oán hận nhất thời trước mặt sinh tử, căn bản không có ý nghĩa gì.
“Cái gọi là báo thù, không nên trở thành ý nghĩa sống của các ngươi.” Thẩm Kim Loan lớn tiếng nói, “Ta đã thề trước hài cốt của phụ thân và ca ca ta, ta sẽ đưa các ngươi trở về Đại Ngụy.”
“Không phải là Hào Sơn nơi này cũng không phải trong thành Sóc Châu…”
“Mà là Vân Châu.”
Đám đông im lặng hơn nửa khắc, những người còn lại của quân Bắc Cương trừng lớn mắt, sự mờ mịt trong mắt họ từng chút một ngưng tụ thành ngọn lửa đang cháy.
Vô số ánh mắt nhìn nàng.
Ánh nến lay động, thân hình nữ tử mềm mại như không xương, dường như sẽ bị một cơn gió thổi tan bất cứ lúc nào.
Nhưng lời nói của nàng lại kiên định mạnh mẽ như vậy, giống như cây cỏ lau kiên cường trên thảo nguyên, chỉ cần gió xuân thổi qua sẽ có thế lan rộng như cháy đồng.
Ngón tay Thẩm Kim Loan siết chặt trong lòng bàn tay, ngẩng đầu đón gió, từng chữ từng chữ nói:
“Những gì đã mất đi từ tay cha anh ta năm xưa, hôm nay sẽ phải đoạt lại từ tay ta. Trở về Vân Châu cần dựa vào sức mạnh của tất cả các ngươi.”
“Đợi chúng ta chiếm được Vân Châu, các ngươi sẽ giống như năm đó ở Vân Châu, có hộ tịch, có giấy thông hành, một lần nữa trở thành dân của Đại Ngụy, muốn đi đâu cũng được, không nơi nào không thể đến.”
Những người này từng nhiều đời theo Thẩm gia làm việc trong quân Bắc Cương. Sau khi trở thành tàn binh, trong lòng bồn chồn bất an, tràn đầy phẫn hận, một long muốn báo thù.
Nhưng giờ đây, có Thẩm gia sau này một lần nữa định nghĩa ý nghĩa của sự sống, trái tim trống rỗng của họ lập tức trở nên kiên định.
Lão binh râu tóc bạc phơ nhìn dáng vẻ kiên cường của nữ tử, ánh mắt sáng ngời, nước mắt rơi lã chã, vui mừng nói với nhau: “Thập Nhất Nương thật giống tướng quân khi còn trẻ!”
“Nếu tướng quân dưới suối vàng có biết, sẽ vui mừng đến nhường nào. Chúng ta những người mất nước này lại có nhà rồi.”
Một người dụi mắt, khẽ nói:
“Ôi, giữa ban ngày ban mặt thế này, sao Thập Nhất Nương lại không có bóng vậy?”
Giọng nói nhỏ bé của hắn nhanh chóng bị tiếng người ồn ào át đi.
…
Trên đường về thành, Thẩm Kim Loan thấy bàn tay nắm chặt đao của người đàn ông mới buông lỏng.
Lòng nàng khẽ động, mỉm cười nói:
“Ngươi lo ta bị người khác ức h**p sao?”
Người đàn ông chỉ buông đao xuống, im lặng không nói.
Thẩm Kim Loan lắc đầu, khẽ nói:
“Ta không còn là Thẩm Thập Nhất yếu đuối dễ bị người khác ức h**p khi mới đến kinh đô năm xưa nữa.”
Nàng mới vào kinh đô, bị chế giễu lạnh nhạt vì là con gái của quân hộ, sau này gả cho Nguyên Hoằng khi đó còn là thái tử cũng thực sự chịu không ít tủi nhục.
Đồng thời, điều đó cũng khiến nàng học được thủ đoạn, nắm bắt lòng người, từ bụi gai mà trưởng thành thành Thẩm Kim Loan vững vàng như núi Thái Sơn ngày nay.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại nhìn nàng chăm chú nói:
“Người đã ở trong quân của ta thì không ai có thể ức h**p được người. Quân Bắc Cương cũng không được.”
Thấy Hạ Nghị từng bước ép sát hắn, trong lòng Cố Tích Triều nổi lên một ngọn lửa vô danh.
Hắn lạnh lùng nói:
“Người hãy nhớ kỹ, ta giữ lại những người đó chẳng qua là vì nương nương có giao kèo trước với ta.”
“Nếu không phải vậy, tàn binh bại tướng của quân Bắc Cương có liên quan gì đến ta?”
Thẩm Kim Loan bật cười.
Hôm nay một màn này, hắn không thể là thị vệ Cố Cửu của nàng nữa.
Quả nhiên vẫn là Cố đại tướng quân tàn nhẫn độc ác, nói được làm được.
Khóe môi nàng cong lên, nghiêng đầu thấy Cố đại tướng quân cao lớn như tùng, loạng choạng một bước đột nhiên ngã xuống đất.
“Tướng quân!…”
Thân vệ phía sau đỡ người ngã dậy, dìu về quân doanh.
Cố Tích Triều cuối cùng cũng cởi bỏ bộ giáp.
Đợi đến khi tất cả những chuyện này lắng xuống, hắn mới chịu chữa thương nghỉ ngơi.
Quân y đi rồi lại trở về, thở dài liên tục, trước tiên cho hắn uống viên thuốc cầm máu rồi lại viết mấy phương thuốc sai người đi sắc. Ngoài cửa đốt hai ba lò lửa kêu sùng sục.
Mấy thân vệ hợp sức cởi bộ giáp của hắn ra, bắt đầu cẩn thận lau rửa vết thương và bôi thuốc. Vì quá hoảng loạn, thỉnh thoảng có động đến vết thương, Cố Tích Triều dù không kêu một tiếng, nhưng vẫn nhíu mày liên tục.
“Để ta làm cho.” Thẩm Kim Loan nói.
Ngoài dự đoán, vừa nghe nàng nói, tất cả thân vệ trong phòng đều quay đầu nhìn nàng.
Trong ánh mắt của họ, nàng mới phát hiện, cây nến sừng tê giác vẫn được người đàn ông nắm chặt trong tay chưa từng tắt.
Một sắc đỏ hồng thoáng qua trên mặt nàng.
Mấy thân vệ nhìn nhau, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Nữ tử xa lạ trước mắt hẳn là tướng quân mang về từ Vân Châu, vừa rồi họ đã cố gắng phớt lờ sự tồn tại của nàng.
Tướng quân vậy mà lại giấu người đẹp trong nhà, mười lăm năm nay đây là lần đầu tiên.
Chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt ngọc ngà xinh đẹp, rực rỡ như hoa sen.
Thân vệ không dám nhìn nữa, đã hiểu ý khẽ nhón chân, định lùi lại, lại nhìn về phía tướng quân trên giường.
Chỉ thấy Cố Tích Triều chậm rãi ngước mắt, đôi mày rậm nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét tới.
Thân vệ khựng lại chỉ đành gắng gượng tiếp tục thay thuốc.
Cố Tích Triều mặt trầm xuống, hai mắt nhắm nghiền, trán và thái dương dần rịn mồ hôi.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh trong từ đường ở Vân Châu, thân thể mềm mại, đầu ngón tay lạnh lẽo, hơi thở đan xen.
Nàng băng bó vết thương cho hắn, từng tiếng từng tiếng gọi hắn “Cố Cửu”.
Dù biết rõ là trong mật có dao găm, hắn cũng chấp nhận.
Nhưng dù sao cũng chỉ là ảo ảnh, một khi buông thả bản thân chìm đắm vào, chỉ e nảy sinh tham lam, sẽ khát khao, sẽ đòi hỏi.
Nàng luôn luôn sẽ rời đi.
Mọi người trong phòng bận rộn không ngơi tay, Thẩm Kim Loan hiểu ý lui sang một bên, không có việc gì làm, ngồi như trên đống lửa trông coi nồi thuốc đang sắc.
Cho đến khi trời nhá nhem tối, tất cả mọi người lặng lẽ lui ra ngoài, thân vệ nhẹ nhàng khép cửa lại.
Rèm trướng mờ ảo, Cố Tích Triều trên giường đã được bôi thuốc khắp người, cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi.
Đêm đã khuya, trong phòng chỉ còn một ngọn nến, tối tăm mờ mịt.
Thẩm Kim Loan đứng dậy bay đến bên giường.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc. Vết thương quá nhiều, dùng hết không ít rượu thuốc.
Càng đến gần màn trướng, mùi rượu càng nồng nặc khiến người ta choáng váng.
Qua tấm rèm, nàng lặng lẽ nhìn gương mặt gầy gò của người đàn ông trên giường.
Trước mặt tất cả tướng sĩ Bắc Cương quân, nàng không thể lộ ra một chút yếu đuối nào.
Nhưng lúc này, trước mặt Cố Tích Triều đang ngủ say, những giọt nước mắt nàng cố kìm nén mới dám từng giọt từng giọt rơi xuống.
Những năm qua, khi còn sống hay sau khi chết, nàng đều cố gắng tìm kiếm hài cốt, điều tra chân tướng, một khi lúc này buông lỏng, tất cả những uất ức và chua xót chôn sâu bấy lâu nay sẽ ùa ra.
Dù sao hắn cũng ngủ rồi, không nhìn thấy, không nghe thấy, nàng có thể thoải mái trút hết.
“Thẩm Thập Nhất, ồn ào.”
Người đàn ông nhắm mắt, giọng khàn khàn.
Thẩm Kim Loan khựng lại, bật cười. Nàng rõ ràng sợ đánh thức hắn, đã cố gắng khóc rất nhỏ tiếng rồi.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Ngước đôi mắt còn vương lệ nhưng thấy người đàn ông vẫn nhắm mắt, đôi mày tuấn tú nhíu chặt, ý thức không rõ ràng.
Thẩm Kim Loan dời mắt xuống, nhìn thấy vết máu mới rỉ ra trên băng gạc ở cánh tay hắn, nhẹ nhàng v**t v* từ xa.
Đám thân vệ vụng về của hắn sao có thể băng bó tốt bằng nàng.
Một cơn gió thổi qua rèm trướng, tấm chăn mỏng hé ra một chút.
Nàng kéo chăn lại cho hắn nhưng vạt chăn lại bị cánh tay hắn chặn lại, nàng mất đà, thế là nằm nghiêng xuống giường.
Mặt đối mặt, trong tầm mắt, người đàn ông ngủ say, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, hơi thở vì bị thương mà có chút nặng nề.
Nàng khẽ cúi đầu lại ghé sát hơn, không nhịn được hỏi:
“Có đau không?”
Chỉ cách một gang tay, người đàn ông nghiêng mặt, hơi thở nóng rực phả vào mặt nàng khẽ lắc đầu, đôi môi mỏng khẽ động thốt ra một câu:
“Thẩm Thập Nhất, đau.”
Có lẽ là tác dụng của rượu thuốc, hơi thở của hắn mang theo một chút men say.
Lòng Thẩm Kim Loan chợt thắt lại.
Không hiểu vì sao, người đàn ông cao lớn này hôm nay mỗi câu nói đều thêm “Thẩm Thập Nhất” ở phía trước, vụng về mà lại có chút đáng yêu.
Nàng cố ý trêu chọc, không nhịn được đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi đen rậm như cánh quạ của hắn.
“Đau cũng vô ích thôi. Nếu như lúc trước ngươi cưới được người trong lòng, bây giờ đã có người chăm sóc rồi.” Nàng nhỏ giọng chế giễu.
Người đàn ông dường như nghe thấy, chậm chạp lắc đầu.
“Thẩm Thập Nhất, nàng không muốn.”
Lòng nàng run lên, vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, lẩm bẩm:
“Người trong lòng của ngươi, rốt cuộc là ai?”
Hàng mi rậm của người đàn ông lại khẽ rung động, nhẹ giọng nói:
“Thẩm Thập Nhất.”
Lần này, nàng đợi mãi đợi, vẫn không đợi được nửa câu sau.
【Lời tác giả】
Tiểu Cố: Vợ nằm cạnh nhau, vết ban xác chết cũng nhạt đi nhiều rồi.
Viết về Tiểu Thẩm tôi thực ra cũng rất buồn.
Biết được sự thật tàn khốc, lối suy nghĩ của nàng cũng rất rõ ràng, không hề để lại chút không gian nào cho cảm xúc.
Nàng quá mạnh mẽ, chỉ có nàng mới có thể chữa lành cho Tiểu Cố.
Thân thể Tiểu Cố vững chắc không gì lay chuyển nổi (nhưng đã bị tê liệt), linh hồn Tiểu Thẩm mạnh mẽ đến mức không gì có thể phá hủy được (vì đã trải qua quá nhiều khổ nạn).