Ba ngày sau, Cố Tích Triều từ Sóc Châu xuất binh, dẫn quân lên phía bắc.
Kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng hắn mang theo khí thế ngút trời, dọc đường từng bước đánh bại mấy bộ lạc dựa vào Bắc Địch, nắm chặt trong tay vùng đất rộng lớn phía bắc Hào Sơn.
Đại quân thần tốc tiến về phía trước, thẳng đến Thứ Kinh Lĩnh ở phía nam thành Vân Châu, đóng quân dựng trại hướng về phía bắc nhìn Vân Châu.
Núi Thứ Kinh, quân Bắc Địch chiếm giữ có địa hình cao, dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công. Đối với đội quân tinh nhuệ hung mãnh nhất của Đại Ngụy, do Cố Tích Triều chỉ huy thì đây lại là chướng ngại lớn nhất.
Vì vậy, Thứ Kinh Lĩnh là yếu tố then chốt để chiếm lấy Vân Châu.
Tuy nhiên, lần này chỉ có một vạn quân Lũng Sơn Vệ đóng quân ở Sóc Châu và cung vệ của Cố gia cộng thêm tàn quân Bắc Cương từ nha trướng trở về và hơn nghìn người Khương, cũng khó lòng mà công phá được Thứ Kinh Lĩnh.
Lý do cũng chỉ vì thánh chỉ từ kinh đô mãi vẫn chưa ban xuống.
Mà trận chiến Thứ Kinh Linh, hiện đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.
Trong trướng trung quân, ánh nến lờ mờ hắt lên người đàn ông, chiếc áo choàng màu đen càng làm nổi bật vẻ mặt u ám của hắn.
Cố Tích Triều ngồi thẳng lưng trước án, tiếp tục viết phong thư thỉnh cầu điều binh thứ hai gửi về kinh đô.
Một cơn gió từ bên ngoài ùa vào, người trinh sát đầy máu bước vào trướng, bẩm báo:
“Tướng quân, không phụ mệnh!”
Nói xong, hắn run rẩy lấy ra từ trong ngực một dải vải dính máu, ôm ngực bị trúng tên ngất đi.
Trên dải vải loang lổ vết máu, vẽ phác một phần nhỏ bản đồ bố trí quân phòng của quân Bắc Địch ở núi Thứ Kinh.
Chỉ một phần nhỏ nhưng đã tiêu hao hết sức lực của một trinh sát dày dặn kinh nghiệm.
Thân vệ bên cạnh dìu người ra ngoài chữa trị vết thương, trong lòng không ngừng than thở.
Dạo gần đây, mười trinh sát phái đi thì không thấy một người trở về, căn bản không thể thăm dò hết bố phòng của toàn bộ Thứ Kinh Lĩnh.
Thêm vào đó, tướng quân lại chưa điều được binh từ các châu, quân lực có hạn, thành bại của cuộc tấn công chỉ còn trông chờ vào ý trời.
Một cơn gió lạnh nữa thổi tới, thân vệ rùng mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung bay lên mấy vốc tiền giấy màu trắng bạc, đợi hắn dụi mắt, tiền giấy trước mắt lại biến mất.
Hắn lắc đầu, cho rằng mình hoa mắt, vén màn bước ra khỏi trướng.
Cố Tích Triều quay đầu đi, thấy người con gái nghiêng người tựa vào án thư, một thân áo lụa trơn màu tối cài hoa đào trên tóc mai, sắc mặt so với mấy ngày trước càng thêm tái nhợt.
Hắn dời mắt đi, tiếp tục đặt bút viết.
Nàng lại nhìn chằm chằm hắn nói:
“Mấy ngày nay Bắc Địch phòng thủ nghiêm ngặt ở Thứ Kinh Lĩnh, trinh sát của ngươi thương vong nặng nề. Chi bằng, ta lại đột nhập nha trướng một lần nữa, trộm bản đồ bố trí quân phòng đó về.”
Cố Tích Triều nhíu mày, không nói một lời, cánh tay sắt đặt trên án thư, sợi chỉ đỏ bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thẩm Kim Loan không chút thay đổi sắc mặt, tiếp tục khuyên nhủ:
“Ta không đi một mình, ta có thể triệu hồn quỷ đi cùng ta.”
“Cứ giằng co như vậy, đối với quân ta thực sự bất lợi.”
Quân Đại Ngụy dừng chân không tiến ở Thứ Kinh Lĩnh, cứ nán lại thêm một khắc chính là cho nha trướng Bắc Địch đang rối loạn có cơ hội tấn công.
Cả nàng và hắn đều hiểu rõ việc có được bản đồ bố phòng Thứ Kinh Lĩnh là vô cùng quan trọng, khi quân lực không đủ, đây chính là yếu quan trọng để xoay chuyển cục diện chiến trường hiện nay.
Thấy người đàn ông vẫn im lặng không trả lời, Thẩm Kim Loan khẽ động thân hình, tự mình ngồi lên án thư trước mặt hắn, hai chân dưới váy xếp lại, tay thon chống cằm lên đầu gối không rời mắt nhìn hắn nói:
“Cố tướng quân, chẳng lẽ là ngươi không nỡ để ta đi sao?”
Hơi thở hồn phách lạnh lẽo thoáng lướt qua, hàng mi rậm của người đàn ông khẽ run rẩy.
Trên tờ tấu vừa viết xong, đầu bút lông sói khựng lại, một vệt mực đen loang ra trên trang giấy trắng như tuyết thấm vào những nét chữ ngay ngắn.
Cố Tích Triều vẫn vẻ mặt bình thản như mặt nước giếng cổ, thu lại tờ tấu hỏng trải ra một tờ khác, nói:
“Nương nương, xin tự trọng.”
Thẩm Kim Loan khoát tay bay đến phía bên kia trướng, cách xa hắn nói:
“Vừa rồi tiểu quỷ ta phái đi báo lại, những huynh đệ tranh giành ngôi vị ở nha trướng của Thiết Lặc Diên đã bị nàng ta giam cầm hoặc là đã chết trong chiến trận.”
“Đợi nàng ta quét sạch tất cả các vương tử trưởng thành của Bắc Địch, không quá mười ngày nữa sẽ kế vị Hãn.”
Tay Cố Tích Triều cầm bút khựng lại, sắc mặt tái xanh, lắc đầu nói:
“Đây không phải là sức của một mình Thiết Lặc Diên.”
Thẩm Kim Loan hiểu rõ.
Qua mấy lần giao chiến với Thiết Lặc Diên, nàng ta tuy có dũng có mưu nhưng lại không có sự trầm ổn, mưu tính sâu xa và thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng ngắn ngủi đã liên tiếp đánh bại những người còn lại của Bắc Địch tranh giành ngôi vị, bố cục chu đáo, một đòn trúng đích.
Chỉ có người đó.
Kẻ phản bội từng làm rung chuyển cả kinh đô.
“Điều ta lo lắng, không chỉ có vậy.” Thẩm Kim Loan do dự một lát mới nói.
Cố Tích Triều hiểu ý nàng, trực tiếp nói toạc ra:
“Hắn hiểu rất rõ trận pháp của Lũng Sơn Vệ và quân Bắc Cương.”
Nhỡ đâu trong lúc hai quân giao chiến, hắn chỉ điểm sai lạc cho quân Bắc Địch, đánh úp bất ngờ, đối với quân Đại Ngụy, đó là một bất lợi cực lớn.
Cho nên, họ nhất định phải có được bản đồ bố trí quân phòng Thứ Kinh Lĩnh, biết người biết ta.
Vừa nhắc đến người đó, hồn phách của nàng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo toát ra từ người Cố Tích Triều.
Thẩm Kim Loan dừng lại một chút, khẽ nói:
“Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ càng, vẫn còn một nghi ngờ chưa giải đáp được.”
“Tần Chiêu và Hạ Nghị gặp được người mang đi hài cốt hẳn là hắn. Hắn đã phản bội rồi, vậy sao còn tốn công tốn sức thu liệm hài cốt của phụ thân và ca ca ta?”
Hơn nữa, không phải tùy tiện thu liệm ở đâu đó trong Vân Châu mà là chùa Thao Quảng, nơi mà đại ca hắn muốn được chôn cất nhất khi còn sống.
Cố Tích Triều im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:
“Hắn từng coi đại ca người là tri kỷ cả đời.”
“Có lẽ trong lòng có chút áy náy.”
Thẩm Kim Loan lắc đầu nói:
“Nếu muốn che giấu thân phận, hắn biết ngón tay phải của mình từng bị gãy xương, đáng lẽ phải diễn kịch cho trọn vẹn nhưng vẫn cố tình để lại sơ hở cho ngươi phát hiện. Ta luôn cảm thấy có lẽ là cố ý.”
Về cầm quân đánh trận, ta không thể sánh được với Cố đại tướng quân. Nhưng về mưu tính, hiểu lòng người, ta đã lăn lộn nhiều năm trong cung cấm, tự nhận mình cũng không kém cạnh.
“Ngươi cứ nghe ta một lời, ngày sau gặp nhau trên chiến trường, trước hết hãy giữ lại mạng cho hắn…”
Màn trướng đột nhiên động đậy, tiếng thì thầm của hai người trong trướng chợt im bặt.
Thì ra đã đến giờ chữa thương, quân y xách theo hộp thuốc bước vào ngó trước ngó sau, thấy trong trướng không có ai, khẽ ho khan một tiếng, ngạc nhiên nói:
“Ta còn tưởng tướng quân đang tiếp khách.”
Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng người nói trong trướng.
Dù quân y không nhìn thấy hồn phách của nàng, Thẩm Kim Loan vẫn đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Mấy ngày trước, Cố Tích Triều nói chuyện một mình với hồn phách của nàng, vô tình bị một thân vệ nhìn thấy đã ra ngoài bắt đầu xì xào bàn tán.
Nàng tuy nhịn không được cười nhưng cũng không muốn làm tổn hại đến danh tiếng uy phong của đại tướng quân.
Làm dao động lòng quân thì không hay.
“Thật là chuyện lạ.” Quân y bắt đầu kiểm tra vết thương của hắn, chân mày bất giác nhíu chặt.
Thẩm Kim Loan lặng lẽ bay đến gần, nín thở lắng nghe.
Quân y cởi băng gạc, lật đi lật lại xem xét cánh tay phải bị thương lần trước của người đàn ông, thở dài nói:
“Vết thương ở những chỗ khác đều đã lành gần hết. Tại sao chỗ cánh tay này, nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa khỏi hoàn toàn?”
Thẩm Kim Loan lướt mắt qua bàn tay mà quân y đang băng bó.
Cánh tay phải tr*n tr** của Cố Tích Triều, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh ẩn hiện như rồng đang bơi, vẫn còn rỉ ra vài giọt máu ánh lên vẻ tối tăm, chết chóc màu đỏ sẫm.
“Có phải là tướng quân ban đêm ngủ không cẩn thận, chạm vào vết thương không?” Quân y cảm thấy khó tin, lại nói, “Cũng không thể, nếu như lúc ngủ vô tình chạm phải v*t c*ng, sao mấy ngày liền đều như vậy?”
Cố Tích Triều mặt không biểu cảm, hàng mi rậm che khuất ánh mắt. Thẩm Kim Loan lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Mặt nàng chợt nóng lên, lập tức rời khỏi trướng.
Ngoài trướng trời đã nhá nhem tối. Trên bầu trời từng vệt mây ráng đỏ rực, ánh chiều tà huy hoàng, rực rỡ nở rộ khắp những ngọn núi trùng điệp của Thứ Kinh Lĩnh.
Lòng Thẩm Kim Loan rối bời, bất giác bay càng lúc càng xa cho đến khi rời khỏi hẳn doanh trại.
“Quý nhân xin dừng bước—”
Tiếng gọi hồn cất lên mới kéo được ý thức của nàng quay trở lại.
Thẩm Kim Loan lúc này phát hiện bản thân đã cách doanh trại mấy dặm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới tán cây tạp có một bóng người râu tóc bạc phơ đứng đó.
Chính là đạo nhân Kính Sơn Triệu Tiện.
Lòng nàng an tâm được phần nào bay về phía hắn.
Triệu Tiện vuốt vuốt bộ râu trắng đã được tỉa tót cẩn thận mấy ngày nay, nhìn nàng, vẻ mặt hơi ưu tư:
“Quý nhân đã không còn là một cô hồn yếu ớt mà ta gặp ở Hào Sơn năm xưa nữa.”
Hắn nói một cách ẩn ý:
“Thuật dùng hồn chiêu hồn, quý nhân vẫn nên thận trọng ít dùng. Những cô hồn dã quỷ lang thang giữa trời đất thường chấp niệm quá sâu, lệ khí không tan, quỷ khí nặng nề. Dù cô tâm niệm mạnh mẽ, triệu hồi chúng đến sẽ tổn hại đến bản thân, không có lợi ích gì.”
“Gần đây, có phải trong lòng cô luôn có một luồng oán khí,thường xuyên trực chờ dâng lên không?”
Thẩm Kim Loan dùng ngón tay xoắn nhẹ lọn tóc mai rủ xuống bên cổ, gật đầu.
Cố Tích Triều vẫn luôn không cho nàng triệu hồn giúp đỡ, có phải cũng vì lý do này? Cái tên Triệu Tiện này vẫn quen thói mách lẻo với hắn.
“Lão đạo có điều này, nhất định phải nói cho quý nhân nghe.”
Triệu Tiện sắc mặt nghiêm nghị, thở dài nói:
“Hồn ma tham luyến dương khí của người sống, vốn là chuyện tự nhiên. Tướng quân vốn cũng là người dương khí dồi dào, chỉ là mấy ngày nay vẫn còn đang dưỡng thương, quý nhân tốt nhất vẫn là không nên chạm vào hắn.”
Hai má Thẩm Kim Loan hơi ửng hồng, nàng cụp mắt xuống.
Kể từ đêm Cố Tích Triều vô cớ nói mớ, nàng sau khi hắn ngủ say chỉ chờ hắn nói thêm những lời mà ngày thường không nghe thấy.
Đáng tiếc, từ khi hết hơi men, hắn ngủ rất say, một câu nói mớ cũng không có.
Đêm đến, khi nến tắt chỉ còn lại ánh trăng tràn ngập trong trướng. Cố Tích Triều ngủ rất ngay ngắn, cả đêm không động đậy. Một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra đặt ngang trên giường, hồn phách của nàng luôn gối lên cánh tay ấm áp của hắn.
Nàng cậy vào việc không ai nhìn thấy. Hắn không động, nàng cũng không động.
Hóa ra là hồn ma tham luyến dương khí của người sống.
Vì vậy, vết thương ở cánh tay phải của Cố Tích Triều mãi không lành, chính là do nhiễm phải quỷ khí của nàng.
“Nếu đốt nến sừng tê giác thì sao? Như vậy, ta chẳng khác nào người sống chứ?” Thẩm Kim Loan lay động tay áo, che giấu sự kinh hãi trong lòng.
“Cây nến sừng tê giác đó, càng ít đốt càng tốt.”
Vẻ mặt Triệu Tiện càng thêm đau buồn, liên tục lắc đầu nói:
“Ánh nến tuy có thể chiếu ra hình dáng xưa kia của hồn phách nhưng dù sao vẫn là hồn ma, âm khí sẽ không giảm…”
Giọng điệu hắn do dự, Thẩm Kim Loan nhạy bén ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn.
Triệu Tiện cúi đầu im lặng hồi lâu, dưới ánh mắt ép buộc của Thẩm Kim Loan mới nói ra:
“Nến sừng tê giác, thứ đốt cháy thực ra chính là dương thọ của người thắp nến.”
Gió nổi lên, lá cây bay tán loạn khắp trời tựa như vô vàn điểm sáng nhỏ bé rơi xuống, chìm vào mặt đất.
Thẩm Kim Loan đứng trong gió tóc bay tán loạn, sắc mặt lạnh như băng, sắc mặt nàng trắng bệt không còn chút tươi tắn.
Cố Tích Triều, hắn có biết điều này không?
Một cơn đau xé lòng quen thuộc lại trào dâng trong tim nàng.
Có một khoảnh khắc, nàng muốn chọc vào mũi hắn, hỏi thẳng mặt hắn, nhìn hắn im lặng hoặc trả lời, không bỏ sót dù chỉ một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng đó.
Nhưng nàng nhớ đến lời dặn của Triệu Tiện, lúc này nàng thậm chí không có tâm trạng bước vào cái trướng kia.
Hồn phách tụ lại rồi tan biến, bất định không ngừng, bầu không khí xung quanh quỷ dị như sương mù. Thẩm Kim Loan hít sâu một sau đó hơi nhắm mắt cười, đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Đạo trưởng, ta còn bao nhiêu ngày nữa?”
Triệu Tiện khẽ giật mình.
“Ngươi bảo ta ít chiêu hồn lại bảo ta chú ý quỷ khí của bản thân, chắc là thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi.” Thẩm Kim Loan nhìn hắn, thản nhiên nói.
Triệu Tiện thở dài một tiếng, khẽ vuốt ngón tay, nhẹ giọng nói:
“Sau khi rời khỏi hình nhân giấy có bảy bảy bốn mươi chín ngày, đến lúc đó nếu hồn phách vẫn không nhập luân hồi sẽ tan thành mây khói.”
“Hiện tại, đã không còn đủ được mười ngày.”
Điều Thẩm Kim Loan quan tâm nghe thấy đầu tiên không phải là nàng chỉ còn mười ngày ở nhân gian.
Mà là may mắn thay, chỉ tổn thất hơn một tháng dương thọ của Cố Tích Triều, nàng sẽ không nợ hắn quá nhiều.
Triệu Tiện thấy hồn phách của nàng ảm đạm đi, vội nói:
“Chi bằng, ta lại tạo cho quý nhân một hình nhân giấy nữa. Hình nhân giấy có thể phong ấn hồn phách, quý nhân có thể tạm thời ở trong đó…”
Trong lòng hắn vẫn còn một tia hy vọng, cẩn thận thăm dò.
“Không cần đâu.” Thẩm Kim Loan từ chối rất nhanh.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía vùng đất Bắc Cương rộng lớn, trời xanh như ngọc, núi non trùng điệp như dải lụa.
Đã từng nếm trải cảm giác hồn phách tự do bay lượn giữa trời đất, sao có thể cam tâm bị giam cầm trong hình nhân giấy, sống lay lắt qua ngày được nữa.
Giống như, đã từng tung hoành vó ngựa ở Bắc Cương, nàng lúc đầu sao có thể vào cung, hao tổn cả đời trong những bức tường thành cao ngất.
Nhưng, vì Thẩm gia, vì cha anh, nàng không hối hận.
“Mười ngày, đủ rồi.”
Chỉ cần Vân Châu ổn định, chân tướng rõ ràng,rửa sạch oan khuất cho cha anh, nàng dù luân hồi chuyển thế hay tan thành mây khói,đều đáng với kiếp này.
Thẩm Kim Loan khẽ nhắm mắt, dưới tay áo, một sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay.
Đủ rồi. Nàng nghĩ.
Hoàng hôn buông xuống, Triệu Tiện nhìn bóng lưng nàng, mấy lần muốn tiến lên,nhưng lại thôi.
Hắn nhớ lại ngày từ Lao Sơn trở về Sóc Châu, một mình trong gió tuyết đến tận cửa gặp lại cố nhân ở Kế Huyện.
Khi đó, nàng vẫn còn đang hôn mê vì hồn phách gần như tan biến, hắn gặp riêng tướng quân trước, vui mừng khôn xiết nói:
“Không phụ sự ủy thác của tướng quân. Tiểu đạo khổ tu mười năm, có một thuật tái tạo nhục thân cho hồn phách, ta có lẽ có thể thử xem.”
Khi xưa, hắn có thể từ Kế Huyện đến Lao Sơn tu hành hoàn toàn nhờ vào danh tiếng lừng lẫy của tướng quân, tổ tiên lại có quan hệ tốt với Lao Sơn, hắn mới có thể nhập môn.
Mười năm ở Lao Sơn, hắn chịu ơn tướng quân, cuối cùng cũng có thể thực hiện tâm nguyện. Thực hiện lời hứa trước đây của hai người.
Ai ngờ tướng quân lại lắc đầu.
Triệu Tiện vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại thay đổi ý định.
Chỉ thấy người đàn ông đứng trong mưa phùn, nhàn nhạt nói:
“Cả đời này của nàng khi còn sống bị giam cầm trong thâm cung, sau khi chết lại bị trói buộc bởi chấp niệm, nhiều khổ nạn, ít niềm vui, ta biết lòng nàng muốn luân hồi, mọi thứ làm lại từ đầu.”
“Nếu không phải nàng tự nguyện, ta sẽ không ép buộc.”
Mưa xuân lất phất như tơ. Qua màn mưa, vị đại tướng quân thống lĩnh ngàn quân vạn mã quay đầu lại, hướng về phía hắn cúi người hành lễ,nói:
“Lời hẹn ước giữa ta và ngươi, mong Kính Sơn đạo nhân từ nay giữ kín trong lòng, vĩnh viễn không nhắc lại.”
Triệu Tiện chỉ đành đáp lễ, nhận lời.
Bóng đêm hoàn toàn bao trùm nơi đây.
Một cành cây khô, uốn cong lại như trăng khuyết. Dưới bóng cây, làn khói xanh mờ ảo phản chiếu ánh sáng đậm màu u ám, phác họa ra những cái bóng hình người đang quỳ lạy dưới vạt váy thêu hoa tối màu của người con gái.
“Bẩm nương tử, chúng ta tìm thấy rồi!”
Chỉ thấy một đám tiểu quỷ khiêng một chiếc kiệu đỏ thắm, từ xa đến gần, từ sâu trong rừng bay nhanh đến trước mặt Thẩm Kim Loan, tươi cười rạng rỡ, nâng hai tay lên xin nàng ban thưởng.
Vô số tiền giấy rơi xuống, kiệu vừa chạm đất, tiểu quỷ hóa thành vô số làn khói xanh lượn lờ tan đi.
Triệu Tiện và Thẩm Kim Loan cùng nhau tiến lên xem xét, thở phào nhẹ nhõm.
“Thi thể của Tần Chiêu, quả nhiên giống như Cố Ngu Lang năm xưa, bị vứt vào hố chôn tập thể trước nha trướng.”
Triệu Tiện từng nói, trước ngày đầu thất của người chết, có thể dùng vu thuật hoàn hồn. Sau bảy ngày, Diêm Vương cũng vô phương cứu chữa.
Sau khi từ nha trướng trở về, nàng đã sai tiểu quỷ đến hố chôn tập thể canh giữ.
Nhưng phải đợi đến ba ngày, hôm nay mới đợi được người Bắc Địch vứt thi thể Tần Chiêu xuống, tiểu quỷ liền mang về.
Thấy thi thể trong kiệu còn nguyên vẹn, Triệu Tiện chắp tay nói:
“Bảy ngày hoàn hồn là trái với quy luật của trời đất. Lão đạo chỉ có thể mạo muội thử một lần, thành hay không đều là do ý trời.”
“Vân Nương và Tần Chiêu tình nghĩa vợ chồng sâu nặng. Chuyện hoàn hồn này, xin nhờ đạo trưởng.” Tần Chiêu vì chuyện của Thẩm gia nàng mà đột ngột mất mạng, trong lòng nàng thực sự áy náy.
Triệu Tiện nghiêm nghị nói:
“Khi xưa ở Kế Huyện làm âm hôn, ta tội nghiệt sâu nặng, sau này nhất định phải lập nhiều công đức để bù đắp. Người có tình rồi sẽ thành đôi, đây là một việc công đức, tiểu đạo tự nhiên sẽ tận tâm tận lực.”
Nói xong, Triệu Tiện nhìn trái nhìn phải thi thể, nhíu mày nói:
“Kỳ lạ thay,thi thể của hắn lại không có hồn phách.”
Thẩm Kim Loan nhìn quanh khu rừng, quả thực không thấy hồn phách Tần Chiêu đi theo.
Triệu Tiện sắc mặt trầm xuống, bấm đốt ngón tay tính toán nói:
“Con người chúng ta ai cũng có ba hồn bảy vía. Sau khi chết, bảy vía dần tan, trong ba hồn có một hồn xuống địa phủ đầu thai chuyển kiếp, một hồn bám vào linh vị, hồn còn lại theo thi thể ở mộ. Vị lang quân này tạm thời chưa có mộ cũng không có linh vị, ta tính ra hồn kia của hắn cũng chưa xuống địa phủ, vậy đáng lẽ ra hồn phách của hắn phải bám theo thi thể…”
“Nếu hồn phách đã mất, không thể hoàn hồn. Chúng ta cần phải phải tìm thấy hồn phách của hắn trước.”
“Có phải hắn còn nguyện vọng chưa thực hiện được hay không?”
Thẩm Kim Loan trầm ngâm một lát.
Tần Chiêu nửa đời làm phó tướng cho ca ca nàng Thẩm Đình Xuyên, nửa đời còn lại làm tù binh ở nha trướng, chỉ vì đoạt lại thi thể chủ tướng bị sỉ nhục.
Một lòng trung nghĩa, cuối cùng cũng vì báo thù cho ca ca nàng, vì ám sát Cố Từ Sơn mà chết.
Cố Từ Sơn không chết, chấp niệm của hắn không tan, hồn phách của hắn nhất định vẫn còn lưu lại trong nha trướng Bắc Địch.
Thẩm Kim Loan nghĩ ra kế, lạnh lùng nói:
“Vừa hay, ta cũng đang muốn đến nha trướng Bắc Địch một chuyến, tiện lúc có thể tự mình tìm lại hồn phách của hắn. Đến lúc đó, xin đạo trưởng giúp hắn hoàn hồn.”
Không chỉ vì tình nghĩa này của hắn.
Tần Chiêu là người ở gần Cố Từ Sơn nhất khi đó, những gì hắn thấy và nghe trước khi chết, đối với cục diện chiến trường hiện tại vô cùng quan trọng, nàng cần phải tìm hắn xác nhận lại một lần.
Thẩm Kim Loan cùng Triệu Tiện nói rõ kế hoạch chuyến đi này. Cuối cùng, nàng nói:
“Chính vì vậy, xin phiền đạo trưởng lấy lý do hồn thể ta không ổn, đừng để tướng quân biết.”
Nàng hiểu rằng chắc chắn hắn sẽ không để nàng mạo hiểm hành động một mình.
Nhưng nàng lại không thể không mạo hiểm.
Vị hoàng hậu nửa đời khuynh đảo hậu cung, Thẩm gia thập nhất nương bị hậu thế gán cho danh hiệu yêu hậu chỉnh trang lại dung mạo của mình, với thân phận quỷ hồn, khom người hành lễ với Kính Sơn đạo nhân nói:
“Việc nước nhà là việc trọng đại, thành bại hay không đều quyết định ở lần này, thắng thua đều dựa vào bản thân ta, xin đạo trưởng hãy giúp ta một phen.”
Tu đạo đã nhiều năm, sắc mặt Triệu Tiện vốn đã luôn hòa nhã, lúc này dần trở nên ngưng trọng, lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn liền đột nhiên hiểu ra, ý tứ vĩnh biệt trong lời nói của nàng.
Triệu Tiện quỳ một gối xuống đất, không nhận lễ của nàng, ánh mắt khẽ động không nhịn được lại hỏi:
“Quý nhân, chuyến đi này có còn tâm nguyện nào chưa thể dứt bỏ được hay không?”
Không vì lý do gì, Thẩm Kim Loan chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía doanh trại quân Đại Ngụy kia.
Quân trướng trải dài vô tận nhưng nàng có thể liếc mắt thấy ngay cái trướng lớn nhất ở chính giữa. Cách rất xa, vẫn có thể mơ hồ thấy bóng dáng thẳng tắp nghiêng nghiêng trên màn trướng.
Dưới ánh nến, thân hình người đàn ông trầm ổn, nghiêm cẩn, vì Vân Châu của hắn và nàng mà tính kế.
Thẩm Kim Loan không kìm được khẽ đưa tay lên, trong hư không, từng chút từng chút vẽ theo đường viền của bóng nến chiếu xa kia.
Nàng lẩm bẩm:
“Có kỳ vọng nhưng không thể mong chờ.”
“Muốn đến gần nhưng ngàn vạn lần khó chạm tới.”
Cố gia, Thẩm gia. Đại ca, Vân Châu. Sinh tử, người quỷ.
Từng lớp từng lớp ngăn cách, chia lìa.
Giờ khắc này, trên màn trướng xa xăm, bóng dáng hắn uy nghiêm như núi, ánh sáng tỏa ra lại quá đỗi kín đáo thoắt ẩn thoắt hiện giữa những ngón tay nàng lướt qua.
Gần ngay trước mắt, mà như xa cách tận chân trời.
Chỉ có ở kiếp này, dù không thể đến nhưng lòng vẫn luôn hướng về.
【Lời tác giả】
Chúc mọi người Trung thu vui vẻ! Chúc mọi người trăng tròn người đoàn viên, mọi sự viên mãn!
Xin lỗi mọi người, sự đoàn viên tình cảm của Tiểu Thẩm và Tiểu Cố còn phải đợi thêm vài chương nữa, sau một sự kiện lớn. Nhưng rõ ràng là đã trên con đường chạy về phía nhau rồi!
Sắp đến cao trào của cốt truyện rồi, những chi tiết ẩn giấu trước đây đang dần được hé lộ. Truyện khá lạnh, nhưng cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, dù chỉ một bình luận cũng có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.
Ba ngày sau, Cố Tích Triều từ Sóc Châu xuất binh, dẫn quân lên phía bắc.
Kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng hắn mang theo khí thế ngút trời, dọc đường từng bước đánh bại mấy bộ lạc dựa vào Bắc Địch, nắm chặt trong tay vùng đất rộng lớn phía bắc Hào Sơn.
Đại quân thần tốc tiến về phía trước, thẳng đến Thứ Kinh Lĩnh ở phía nam thành Vân Châu, đóng quân dựng trại hướng về phía bắc nhìn Vân Châu.
Núi Thứ Kinh, quân Bắc Địch chiếm giữ có địa hình cao, dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công. Đối với đội quân tinh nhuệ hung mãnh nhất của Đại Ngụy, do Cố Tích Triều chỉ huy thì đây lại là chướng ngại lớn nhất.
Vì vậy, Thứ Kinh Lĩnh là yếu tố then chốt để chiếm lấy Vân Châu.
Tuy nhiên, lần này chỉ có một vạn quân Long Sơn Vệ đóng quân ở Sóc Châu và cung vệ của Cố gia cộng thêm tàn quân Bắc Cương từ nha trướng trở về và hơn nghìn người Khương, cũng khó lòng mà công phá được Thứ Kinh Lĩnh.
Lý do cũng chỉ vì thánh chỉ từ kinh đô mãi vẫn chưa ban xuống.
Mà trận chiến Thứ Kinh Linh, hiện đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.
Trong trướng trung quân, ánh nến lờ mờ hắt lên người đàn ông, chiếc áo choàng màu đen càng làm nổi bật vẻ mặt u ám của hắn.
Cố Tích Triều ngồi thẳng lưng trước án, tiếp tục viết phong thư thỉnh cầu điều binh thứ hai gửi về kinh đô.
Một cơn gió từ bên ngoài ùa vào, người trinh sát đầy máu bước vào trướng, bẩm báo:
“Tướng quân, không phụ mệnh!”
Nói xong, hắn run rẩy lấy ra từ trong ngực một dải vải dính máu, ôm ngực bị trúng tên ngất đi.
Trên dải vải loang lổ vết máu, vẽ phác một phần nhỏ bản đồ bố trí quân phòng của quân Bắc Địch ở núi Thứ Kinh.
Chỉ một phần nhỏ nhưng đã tiêu hao hết sức lực của một trinh sát dày dặn kinh nghiệm.
Thân vệ bên cạnh dìu người ra ngoài chữa trị vết thương, trong lòng không ngừng than thở.
Dạo gần đây, mười trinh sát phái đi thì không thấy một người trở về, căn bản không thể thăm dò hết bố phòng của toàn bộ Thứ Kinh Lĩnh.
Thêm vào đó, tướng quân lại chưa điều được binh từ các châu, quân lực có hạn, thành bại của cuộc tấn công chỉ còn trông chờ vào ý trời.
Một cơn gió lạnh nữa thổi tới, thân vệ rùng mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung bay lên mấy vốc tiền giấy màu trắng bạc, đợi hắn dụi mắt, tiền giấy trước mắt lại biến mất.
Hắn lắc đầu, cho rằng mình hoa mắt, vén màn bước ra khỏi trướng.
Cố Tích Triều quay đầu đi, thấy người con gái nghiêng người tựa vào án thư, một thân áo lụa trơn màu tối cài hoa đào trên tóc mai, sắc mặt so với mấy ngày trước càng thêm tái nhợt.
Hắn dời mắt đi, tiếp tục đặt bút viết.
Nàng lại nhìn chằm chằm hắn nói:
“Mấy ngày nay Bắc Địch phòng thủ nghiêm ngặt ở Thứ Kinh Lĩnh, trinh sát của ngươi thương vong nặng nề. Chi bằng, ta lại đột nhập nha trướng một lần nữa, trộm bản đồ bố trí quân phòng đó về.”
Cố Tích Triều nhíu mày, không nói một lời, cánh tay sắt đặt trên án thư, sợi chỉ đỏ bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thẩm Kim Loan không chút thay đổi sắc mặt, tiếp tục khuyên nhủ:
“Ta không đi một mình, ta có thể triệu hồn quỷ đi cùng ta.”
“Cứ giằng co như vậy, đối với quân ta thực sự bất lợi.”
Quân Đại Ngụy dừng chân không tiến ở Thứ Kinh Lĩnh, cứ nán lại thêm một khắc chính là cho nha trướng Bắc Địch đang rối loạn có cơ hội tấn công.
Cả nàng và hắn đều hiểu rõ việc có được bản đồ bố phòng Thứ Kinh Lĩnh là vô cùng quan trọng, khi quân lực không đủ, đây chính là yếu quan trọng để xoay chuyển cục diện chiến trường hiện nay.
Thấy người đàn ông vẫn im lặng không trả lời, Thẩm Kim Loan khẽ động thân hình, tự mình ngồi lên án thư trước mặt hắn, hai chân dưới váy xếp lại, tay thon chống cằm lên đầu gối không rời mắt nhìn hắn nói:
“Cố tướng quân, chẳng lẽ là ngài không nỡ để ta đi sao?”
Hơi thở hồn phách lạnh lẽo thoáng lướt qua, hàng mi rậm của người đàn ông khẽ run rẩy.
Trên tờ tấu vừa viết xong, đầu bút lông sói khựng lại, một vệt mực đen loang ra trên trang giấy trắng như tuyết thấm vào những nét chữ ngay ngắn.
Cố Tích Triều vẫn vẻ mặt bình thản như mặt nước giếng cổ, thu lại tờ tấu hỏng trải ra một tờ khác, nói:
“Nương nương, xin tự trọng.”
Thẩm Kim Loan khoát tay bay đến phía bên kia trướng, cách xa hắn nói:
“Vừa rồi tiểu quỷ ta phái đi báo lại, những huynh đệ tranh giành ngôi vị ở nha trướng của Thiết Lặc Diên đã bị nàng ta giam cầm hoặc là đã chết trong chiến trận.”
“Đợi nàng ta quét sạch tất cả các vương tử trưởng thành của Bắc Địch, không quá mười ngày nữa sẽ kế vị Hãn.”
Tay Cố Tích Triều cầm bút khựng lại, sắc mặt tái xanh, lắc đầu nói:
“Đây không phải là sức của một mình Thiết Lặc Diên.”
Thẩm Kim Loan hiểu rõ.
Qua mấy lần giao chiến với Thiết Lặc Diên, nàng ta tuy có dũng có mưu nhưng lại không có sự trầm ổn, mưu tính sâu xa và thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng ngắn ngủi đã liên tiếp đánh bại những người còn lại của Bắc Địch tranh giành ngôi vị, bố cục chu đáo, một đòn trúng đích.
Chỉ có người đó.
Kẻ phản bội từng làm rung chuyển cả kinh đô.
“Điều ta lo lắng, không chỉ có vậy.” Thẩm Kim Loan do dự một lát mới nói.
Cố Tích Triều hiểu ý nàng, trực tiếp nói toạc ra:
“Hắn hiểu rất rõ trận pháp của Lũng Sơn Vệ và quân Bắc Cương.”
Nhỡ đâu trong lúc hai quân giao chiến, hắn chỉ điểm sai lạc cho quân Bắc Địch, đánh úp bất ngờ, đối với quân Đại Ngụy, đó là một bất lợi cực lớn.
Cho nên, họ nhất định phải có được bản đồ bố trí quân phòng Thứ Kinh Lĩnh, biết người biết ta.
Vừa nhắc đến người đó, hồn phách của nàng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo toát ra từ người Cố Tích Triều.
Thẩm Kim Loan dừng lại một chút, khẽ nói:
“Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ càng, vẫn còn một nghi ngờ chưa giải đáp được.”
“Tần Chiêu và Hạ Nghị gặp được người mang đi hài cốt hẳn là hắn. Hắn đã phản bội rồi, vậy sao còn tốn công tốn sức thu liệm hài cốt của phụ thân và ca ca ta?”
Hơn nữa, không phải tùy tiện thu liệm ở đâu đó trong Vân Châu mà là chùa Thao Quảng, nơi mà đại ca hắn muốn được chôn cất nhất khi còn sống.
Cố Tích Triều im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:
“Hắn từng coi đại ca người là tri kỷ cả đời.”
“Có lẽ trong lòng có chút áy náy.”
Thẩm Kim Loan lắc đầu nói:
“Nếu muốn che giấu thân phận, hắn biết ngón tay phải của mình từng bị gãy xương, đáng lẽ phải diễn kịch cho trọn vẹn nhưng vẫn cố tình để lại sơ hở cho ngươi phát hiện. Ta luôn cảm thấy có lẽ là cố ý.”
Về cầm quân đánh trận, ta không thể sánh được với Cố đại tướng quân. Nhưng về mưu tính, hiểu lòng người, ta đã lăn lộn nhiều năm trong cung cấm, tự nhận mình cũng không kém cạnh.
“Ngươi cứ nghe ta một lời, ngày sau gặp nhau trên chiến trường, trước hết hãy giữ lại mạng cho hắn…”
Màn trướng đột nhiên động đậy, tiếng thì thầm của hai người trong trướng chợt im bặt.
Thì ra đã đến giờ chữa thương, quân y xách theo hộp thuốc bước vào ngó trước ngó sau, thấy trong trướng không có ai, khẽ ho khan một tiếng, ngạc nhiên nói:
“Ta còn tưởng tướng quân đang tiếp khách.”
Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng người nói trong trướng.
Dù quân y không nhìn thấy hồn phách của nàng, Thẩm Kim Loan vẫn đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Mấy ngày trước, Cố Tích Triều nói chuyện một mình với hồn phách của nàng, vô tình bị một thân vệ nhìn thấy đã ra ngoài bắt đầu xì xào bàn tán.
Nàng tuy nhịn không được cười nhưng cũng không muốn làm tổn hại đến danh tiếng uy phong của đại tướng quân.
Làm dao động lòng quân thì không hay.
“Thật là chuyện lạ.” Quân y bắt đầu kiểm tra vết thương của hắn, chân mày bất giác nhíu chặt.
Thẩm Kim Loan lặng lẽ bay đến gần, nín thở lắng nghe.
Quân y cởi băng gạc, lật đi lật lại xem xét cánh tay phải bị thương lần trước của người đàn ông, thở dài nói:
“Vết thương ở những chỗ khác đều đã lành gần hết. Tại sao chỗ cánh tay này, nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa khỏi hoàn toàn?”
Thẩm Kim Loan liền lướt mắt qua bàn tay quân y đang băng bó.
Cánh tay phải tr*n tr** của Cố Tích Triều, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh ẩn hiện như rồng đang bơi, vẫn còn rỉ ra vài giọt máu ánh lên vẻ tối tăm, chết chóc màu đỏ sẫm.
“Có phải là tướng quân ban đêm ngủ không cẩn thận, chạm vào vết thương không?” Quân y cảm thấy khó tin, lại nói, “Cũng không thể, nếu như lúc ngủ vô tình chạm phải v*t c*ng, sao mấy ngày liền đều như vậy?”
Cố Tích Triều mặt không biểu cảm, hàng mi rậm che khuất ánh mắt. Thẩm Kim Loan lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Mặt nàng chợt nóng lên, lập tức rời khỏi trướng.
Ngoài trướng trời đã nhá nhem tối. Trên bầu trời từng vệt mây ráng đỏ rực, ánh chiều tà huy hoàng, rực rỡ nở rộ khắp những ngọn núi trùng điệp của Thứ Kinh Lĩnh.
Lòng Thẩm Kim Loan rối bời, bất giác bay càng lúc càng xa cho đến khi rời khỏi hẳn doanh trại.
“Quý nhân xin dừng bước—”
Tiếng gọi hồn cất lên mới kéo được ý thức của nàng quay trở lại.
Thẩm Kim Loan lúc này phát hiện bản thân đã cách doanh trại mấy dặm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới tán cây tạp có một bóng người râu tóc bạc phơ đứng đó.
Chính là đạo nhân Kính Sơn Triệu Tiện.
Lòng nàng an tâm được phần nào bay về phía hắn.
Triệu Tiện vuốt vuốt bộ râu trắng đã được tỉa tót cẩn thận mấy ngày nay, nhìn nàng, vẻ mặt hơi ưu tư:
“Quý nhân đã không còn là một cô hồn yếu ớt mà ta gặp ở Hào Sơn năm xưa nữa.”
Hắn nói một cách ẩn ý:
“Thuật dùng hồn chiêu hồn, quý nhân vẫn nên thận trọng ít dùng. Những cô hồn dã quỷ lang thang giữa trời đất thường chấp niệm quá sâu, lệ khí không tan, quỷ khí nặng nề. Dù cô tâm niệm mạnh mẽ, triệu hồi chúng đến sẽ tổn hại đến bản thân, không có lợi ích gì.”
“Gần đây, có phải trong lòng cô luôn có một luồng oán khí,thường xuyên trực chờ dâng lên không?”
Thẩm Kim Loan dùng ngón tay xoắn nhẹ lọn tóc mai rủ xuống bên cổ, gật đầu.
Cố Tích Triều vẫn luôn không cho nàng triệu hồn giúp đỡ, có phải cũng vì lý do này? Cái tên Triệu Tiện này vẫn quen thói mách lẻo với hắn.
“Lão đạo có điều này, nhất định phải nói cho quý nhân nghe.”
Triệu Tiện sắc mặt nghiêm nghị, thở dài nói:
“Hồn ma tham luyến dương khí của người sống, vốn là chuyện tự nhiên. Tướng quân vốn cũng là người dương khí dồi dào, chỉ là mấy ngày nay vẫn còn đang dưỡng thương, quý nhân tốt nhất vẫn là không nên chạm vào hắn.”
Hai má Thẩm Kim Loan hơi ửng hồng, nàng cụp mắt xuống.
Kể từ đêm Cố Tích Triều vô cớ nói mớ, nàng sau khi hắn ngủ say chỉ chờ hắn nói thêm những lời mà ngày thường không nghe thấy.
Đáng tiếc, từ khi hết hơi men, hắn ngủ rất say, một câu nói mớ cũng không có.
Đêm đến, khi nến tắt chỉ còn lại ánh trăng tràn ngập trong trướng. Cố Tích Triều ngủ rất ngay ngắn, cả đêm không động đậy. Một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra đặt ngang trên giường, hồn phách của nàng luôn gối lên cánh tay ấm áp của hắn.
Nàng cậy vào việc không ai nhìn thấy. Hắn không động, nàng cũng không động.
Hóa ra là hồn ma tham luyến dương khí của người sống.
Vì vậy, vết thương ở cánh tay phải của Cố Tích Triều mãi không lành, chính là do nhiễm phải quỷ khí của nàng.
“Nếu đốt nến sừng tê giác thì sao? Như vậy, ta chẳng khác nào người sống chứ?” Thẩm Kim Loan lay động tay áo, che giấu sự kinh hãi trong lòng.
“Cây nến sừng tê giác đó, càng ít đốt càng tốt.”
Vẻ mặt Triệu Tiện càng thêm đau buồn, liên tục lắc đầu nói:
“Ánh nến tuy có thể chiếu ra hình dáng xưa kia của hồn phách nhưng dù sao vẫn là hồn ma, âm khí sẽ không giảm…”
Giọng điệu hắn do dự, Thẩm Kim Loan nhạy bén ngước mắt, nhìn thẳng vào hắn.
Triệu Tiện cúi đầu im lặng hồi lâu, dưới ánh mắt ép buộc của Thẩm Kim Loan mới nói ra:
“Nến sừng tê giác, thứ đốt cháy thực ra chính là dương thọ của người thắp nến.”
Gió nổi lên, lá cây bay tán loạn khắp trời tựa như vô vàn điểm sáng nhỏ bé rơi xuống, chìm vào mặt đất.
Thẩm Kim Loan đứng trong gió tóc bay tán loạn, sắc mặt lạnh như băng, sắc mặt nàng trắng bệt không còn chút tươi tắn.
Cố Tích Triều, hắn có biết điều này không?
Một cơn đau xé lòng quen thuộc lại trào dâng trong tim nàng.
Có một khoảnh khắc, nàng muốn chọc vào mũi hắn, hỏi thẳng mặt hắn, nhìn hắn im lặng hoặc trả lời, không bỏ sót dù chỉ một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng đó.
Nhưng nàng nhớ đến lời dặn của Triệu Tiện, lúc này nàng thậm chí không có tâm trạng bước vào cái trướng kia.
Hồn phách tụ lại rồi tan biến, bất định không ngừng, bầu không khí xung quanh quỷ dị như sương mù. Thẩm Kim Loan hít sâu một sau đó hơi nhắm mắt cười, đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Đạo trưởng, ta còn bao nhiêu ngày nữa?”
Triệu Tiện khẽ giật mình.
“Ngươi bảo ta ít chiêu hồn lại bảo ta chú ý quỷ khí của bản thân, chắc là thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi.” Thẩm Kim Loan nhìn hắn, thản nhiên nói.
Triệu Tiện thở dài một tiếng, khẽ vuốt ngón tay, nhẹ giọng nói:
“Sau khi rời khỏi hình nhân giấy có bảy bảy bốn mươi chín ngày, đến lúc đó nếu hồn phách vẫn không nhập luân hồi sẽ tan thành mây khói.”
“Hiện tại, đã không còn đủ được mười ngày.”
Điều Thẩm Kim Loan quan tâm nghe thấy đầu tiên không phải là nàng chỉ còn mười ngày ở nhân gian.
Mà là may mắn thay, chỉ tổn thất hơn một tháng dương thọ của Cố Tích Triều, nàng sẽ không nợ hắn quá nhiều.
Triệu Tiện thấy hồn phách của nàng ảm đạm đi, vội nói:
“Chi bằng, ta lại tạo cho quý nhân một hình nhân giấy nữa. Hình nhân giấy có thể phong ấn hồn phách, quý nhân có thể tạm thời ở trong đó…”
Trong lòng hắn vẫn còn một tia hy vọng, cẩn thận thăm dò.
“Không cần đâu.” Thẩm Kim Loan từ chối rất nhanh.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía vùng đất Bắc Cương rộng lớn, trời xanh như ngọc, núi non trùng điệp như dải lụa.
Đã từng nếm trải cảm giác hồn phách tự do bay lượn giữa trời đất, sao có thể cam tâm bị giam cầm trong hình nhân giấy, sống lay lắt qua ngày được nữa.
Giống như, đã từng tung hoành vó ngựa ở Bắc Cương, nàng lúc đầu sao có thể vào cung, hao tổn cả đời trong những bức tường thành cao ngất.
Nhưng, vì Thẩm gia, vì cha anh, nàng không hối hận.
“Mười ngày, đủ rồi.”
Chỉ cần Vân Châu ổn định, chân tướng rõ ràng,rửa sạch oan khuất cho cha anh, nàng dù luân hồi chuyển thế hay tan thành mây khói,đều đáng với kiếp này.
Thẩm Kim Loan khẽ nhắm mắt, dưới tay áo, một sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay.
Đủ rồi. Nàng nghĩ.
Hoàng hôn buông xuống, Triệu Tiện nhìn bóng lưng nàng, mấy lần muốn tiến lên,nhưng lại thôi.
Hắn nhớ lại ngày từ Lao Sơn trở về Sóc Châu, một mình trong gió tuyết đến tận cửa gặp lại cố nhân ở Kế Huyện.
Khi đó, nàng vẫn còn đang hôn mê vì hồn phách gần như tan biến, hắn gặp riêng tướng quân trước, vui mừng khôn xiết nói:
“Không phụ sự ủy thác của tướng quân. Tiểu đạo khổ tu mười năm, có một thuật tái tạo nhục thân cho hồn phách, ta có lẽ có thể thử xem.”
Khi xưa, hắn có thể từ Kế Huyện đến Lao Sơn tu hành hoàn toàn nhờ vào danh tiếng lừng lẫy của tướng quân, tổ tiên lại có quan hệ tốt với Lao Sơn, hắn mới có thể nhập môn.
Mười năm ở Lao Sơn, hắn chịu ơn tướng quân, cuối cùng cũng có thể thực hiện tâm nguyện. Thực hiện lời hứa trước đây của hai người.
Ai ngờ tướng quân lại lắc đầu.
Triệu Tiện vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại thay đổi ý định.
Chỉ thấy người đàn ông đứng trong mưa phùn, nhàn nhạt nói:
“Cả đời này của nàng khi còn sống bị giam cầm trong thâm cung, sau khi chết lại bị trói buộc bởi chấp niệm, nhiều khổ nạn, ít niềm vui, ta biết lòng nàng muốn luân hồi, mọi thứ làm lại từ đầu.”
“Nếu không phải nàng tự nguyện, ta sẽ không ép buộc.”
Mưa xuân lất phất như tơ. Qua màn mưa, vị đại tướng quân thống lĩnh ngàn quân vạn mã quay đầu lại, hướng về phía hắn cúi người hành lễ,nói:
“Lời hẹn ước giữa ta và ngươi, mong Kính Sơn đạo nhân từ nay giữ kín trong lòng, vĩnh viễn không nhắc lại.”
Triệu Tiện chỉ đành đáp lễ, nhận lời.
Bóng đêm hoàn toàn bao trùm nơi đây.
Một cành cây khô, uốn cong lại như trăng khuyết. Dưới bóng cây, làn khói xanh mờ ảo phản chiếu ánh sáng đậm màu u ám, phác họa ra những cái bóng hình người đang quỳ lạy dưới vạt váy thêu hoa tối màu của người con gái.
“Bẩm nương tử, chúng ta tìm thấy rồi!”
Chỉ thấy một đám tiểu quỷ khiêng một chiếc kiệu đỏ thắm, từ xa đến gần, từ sâu trong rừng bay nhanh đến trước mặt Thẩm Kim Loan, tươi cười rạng rỡ, nâng hai tay lên xin nàng ban thưởng.
Vô số tiền giấy rơi xuống, kiệu vừa chạm đất, tiểu quỷ hóa thành vô số làn khói xanh lượn lờ tan đi.
Triệu Tiện và Thẩm Kim Loan cùng nhau tiến lên xem xét, thở phào nhẹ nhõm.
“Thi thể của Tần Chiêu, quả nhiên giống như Cố Ngu Lang năm xưa, bị vứt vào hố chôn tập thể trước nha trướng.”
Triệu Tiện từng nói, trước ngày đầu thất của người chết, có thể dùng vu thuật hoàn hồn. Sau bảy ngày, Diêm Vương cũng vô phương cứu chữa.
Sau khi từ nha trướng trở về, nàng đã sai tiểu quỷ đến hố chôn tập thể canh giữ.
Nhưng phải đợi đến ba ngày, hôm nay mới đợi được người Bắc Địch vứt thi thể Tần Chiêu xuống, tiểu quỷ liền mang về.
Thấy thi thể trong kiệu còn nguyên vẹn, Triệu Tiện chắp tay nói:
“Bảy ngày hoàn hồn là trái với quy luật của trời đất. Lão đạo chỉ có thể mạo muội thử một lần, thành hay không đều là do ý trời.”
“Vân Nương và Tần Chiêu tình nghĩa vợ chồng sâu nặng. Chuyện hoàn hồn này, xin nhờ đạo trưởng.” Tần Chiêu vì chuyện của Thẩm gia nàng mà đột ngột mất mạng, trong lòng nàng thực sự áy náy.
Triệu Tiện nghiêm nghị nói:
“Khi xưa ở Kế Huyện làm âm hôn, ta tội nghiệt sâu nặng, sau này nhất định phải lập nhiều công đức để bù đắp. Người có tình rồi sẽ thành đôi, đây là một việc công đức, tiểu đạo tự nhiên sẽ tận tâm tận lực.”
Nói xong, Triệu Tiện nhìn trái nhìn phải thi thể, nhíu mày nói:
“Kỳ lạ thay,thi thể của hắn lại không có hồn phách.”
Thẩm Kim Loan nhìn quanh khu rừng, quả thực không thấy hồn phách Tần Chiêu đi theo.
Triệu Tiện sắc mặt trầm xuống, bấm đốt ngón tay tính toán nói:
“Con người chúng ta ai cũng có ba hồn bảy vía. Sau khi chết, bảy vía dần tan, trong ba hồn có một hồn xuống địa phủ đầu thai chuyển kiếp, một hồn bám vào linh vị, hồn còn lại theo thi thể ở mộ. Vị lang quân này tạm thời chưa có mộ cũng không có linh vị, ta tính ra hồn kia của hắn cũng chưa xuống địa phủ, vậy đáng lẽ ra hồn phách của hắn phải bám theo thi thể…”
“Nếu hồn phách đã mất, không thể hoàn hồn. Chúng ta cần phải phải tìm thấy hồn phách của hắn trước.”
“Có phải hắn còn nguyện vọng chưa thực hiện được hay không?”
Thẩm Kim Loan trầm ngâm một lát.
Tần Chiêu nửa đời làm phó tướng cho ca ca nàng Thẩm Đình Xuyên, nửa đời còn lại làm tù binh ở nha trướng, chỉ vì đoạt lại thi thể chủ tướng bị sỉ nhục.
Một lòng trung nghĩa, cuối cùng cũng vì báo thù cho ca ca nàng, vì ám sát Cố Từ Sơn mà chết.
Cố Từ Sơn không chết, chấp niệm của hắn không tan, hồn phách của hắn nhất định vẫn còn lưu lại trong nha trướng Bắc Địch.
Thẩm Kim Loan nghĩ ra kế, lạnh lùng nói:
“Vừa hay, ta cũng đang muốn đến nha trướng Bắc Địch một chuyến, tiện lúc có thể tự mình tìm lại hồn phách của hắn. Đến lúc đó, xin đạo trưởng giúp hắn hoàn hồn.”
Không chỉ vì tình nghĩa này của hắn.
Tần Chiêu là người ở gần Cố Từ Sơn nhất khi đó, những gì hắn thấy và nghe trước khi chết, đối với cục diện chiến trường hiện tại vô cùng quan trọng, nàng cần phải tìm hắn xác nhận lại một lần.
Thẩm Kim Loan cùng Triệu Tiện nói rõ kế hoạch chuyến đi này. Cuối cùng, nàng nói:
“Chính vì vậy, xin phiền đạo trưởng lấy lý do hồn thể ta không ổn, đừng để tướng quân biết.”
Nàng hiểu rằng chắc chắn hắn sẽ không để nàng mạo hiểm hành động một mình.
Nhưng nàng lại không thể không mạo hiểm.
Vị hoàng hậu nửa đời khuynh đảo hậu cung, Thẩm gia thập nhất nương bị hậu thế gán cho danh hiệu yêu hậu chỉnh trang lại dung mạo của mình, với thân phận quỷ hồn, khom người hành lễ với Kính Sơn đạo nhân nói:
“Việc nước nhà là việc trọng đại, thành bại hay không đều quyết định ở lần này, thắng thua đều dựa vào bản thân ta, xin đạo trưởng hãy giúp ta một phen.”
Tu đạo đã nhiều năm, sắc mặt Triệu Tiện vốn đã luôn hòa nhã, lúc này dần trở nên ngưng trọng, lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn liền đột nhiên hiểu ra, ý tứ vĩnh biệt trong lời nói của nàng.
Triệu Tiện quỳ một gối xuống đất, không nhận lễ của nàng, ánh mắt khẽ động không nhịn được lại hỏi:
“Quý nhân, chuyến đi này có còn tâm nguyện nào chưa thể dứt bỏ được hay không?”
Không vì lý do gì, Thẩm Kim Loan chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía doanh trại quân Đại Ngụy kia.
Quân trướng trải dài vô tận nhưng nàng có thể liếc mắt thấy ngay cái trướng lớn nhất ở chính giữa. Cách rất xa, vẫn có thể mơ hồ thấy bóng dáng thẳng tắp nghiêng nghiêng trên màn trướng.
Dưới ánh nến, thân hình người đàn ông trầm ổn, nghiêm cẩn, vì Vân Châu của hắn và nàng mà tính kế.
Thẩm Kim Loan không kìm được khẽ đưa tay lên, trong hư không, từng chút từng chút vẽ theo đường viền của bóng nến chiếu xa kia.
Nàng lẩm bẩm:
“Có kỳ vọng nhưng không thể mong chờ.”
“Muốn đến gần nhưng ngàn vạn lần khó chạm tới.”
Cố gia, Thẩm gia. Đại ca, Vân Châu. Sinh tử, người quỷ.
Từng lớp từng lớp ngăn cách, chia lìa.
Giờ khắc này, trên màn trướng xa xăm, bóng dáng hắn uy nghiêm như núi, ánh sáng tỏa ra lại quá đỗi kín đáo thoắt ẩn thoắt hiện giữa những ngón tay nàng lướt qua.
Gần ngay trước mắt, mà như xa cách tận chân trời.
Chỉ có ở kiếp này, dù không thể đến nhưng lòng vẫn luôn hướng về.
【Lời tác giả】
Chúc mọi người Trung thu vui vẻ! Chúc mọi người trăng tròn người đoàn viên, mọi sự viên mãn!
Xin lỗi mọi người, sự đoàn viên tình cảm của Tiểu Thẩm và Tiểu Cố còn phải đợi thêm vài chương nữa, sau một sự kiện lớn. Nhưng rõ ràng là đã trên con đường chạy về phía nhau rồi!
Sắp đến cao trào của cốt truyện rồi, những chi tiết ẩn giấu trước đây đang dần được hé lộ. Truyện khá lạnh, nhưng cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, dù chỉ một bình luận cũng có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.