“Ầm ầm——”
Bầu trời đêm bên ngoài sấm rền từng cơn,bên trong trướng Cố Tích Triều đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc ngồi dậy trên giường.
Vết thương ở cánh tay phải đã lành hẳn, hắn vẫn quen với việc dang tay khi ngủ.
Quay đầu nhìn lại, bên cạnh giường trống không, màn lụa khẽ lay động.
Không biết những lần trước mỗi khi đêm về mộng mị, rốt cuộc là người hay quỷ.
Là quỷ cũng chẳng sợ, chỉ sợ đến một lúc nào đó nàng không còn đến nữa.
Hồn phách kia mỗi đêm đều cho rằng hắn ngủ say, tuỳ ý hành động, tự mình nằm xuống bên cạnh hắn gối đầu lên cánh tay hắn, đôi mắt đẹp lay động, đôi môi khẽ mở.
Bên gối màn lụa, hơi thở của nàng và hắn quấn quýt lấy nhau, một lạnh một nóng đủ mọi hương vị, vương vấn trên môi răng, quanh quẩn trong lòng.
Những năm này, dù ở nơi cao quyền quý hay nơi biên ải xa xôi, Cố gia cửu lang luôn nắm giữ sinh sát trong tay, chưa từng trải qua cảm giác kì lạ nay sao lại có thể rung động như vậy?
Thân thể hắn còn khó chịu hơn cả những lần mai phục quân địch trong rừng sâu hiểm hóc mấy ngày mấy đêm không động đậy.
Con thú bị nhốt trong cơ thể hắn đang rục rịch muốn thoát ra.
May mắn thay trong trướng quá tối, hắn lại luôn nhắm chặt mắt.
Hắn sợ nàng thấy ánh mắt hắn sáng rực.
Sợ nàng chạm mặt con thú bị nhốt chặt trong lòng kia của hắn.
Hắn sợ nàng nhìn thấu tâm ma của hắn nảy sinh.
Tiếng kim tháp vang lên từ thành Sóc Châu, Cố Tích Triều khoác áo đứng dậy vén màn lụa xuống giường, trong phòng vẫn không thấy bóng dáng kia.
Hắn khẽ xoa thái dương mới nhớ ra Triệu Tiện từng nói, dạo gần đây nàng vì trận chiến Thứ Kinh Lĩnh, dùng hồn chiêu hồn hao tổn quá nhiều, hồn phách suy yếu vô lực nhất định phải về Sóc Châu tĩnh dưỡng.
“Tướng quân, hôm nay có một người bán hàng rong mang đến vật này.” Thị vệ tiến đến, đưa một vật cho hắn.
Cố Tích Triều vén tấm vải bọc ra, thanh kim đao ngự ban có cán hình rồng liền hiện ra trước mắt.
Đôi mắt đen thẳm lộ ra một tia ngạc nhiên, ánh mắt khẽ động.
Ngày đó, ở bộ lạc nhỏ kia, hắn và nàng cùng nhau đi chợ.
Kiếp này hắn khó có thể có được những ngày nhàn nhã như vậy, cứ như hắn quay trở về thời niên thiếu lúc còn ở kinh đô.
Trong lòng hắn vui vẻ, dùng thanh kim đao này đổi lấy một món trang sức.
Không ngờ đến được, nhiều ngày trôi qua, hồn phách của chính nàng còn sớm tối khó giữ được vậy mà nàng vẫn luôn nhớ.
Không biết nàng đã dùng cách quỷ quái gì chuộc lại thanh kim đao cho hắn.
Cố Tích Triều lắc đầu cười, ý trong lòng khó có thể nói được thành lời.
“Tướng quân!——”
Lạc Hùng vội vàng chạy tới, thân hình cao lớn xé toạc màn đêm, lớn tiếng báo:
“Minh Hà công chúa Bắc Địch Thiết Lặc Diên đã tuyên cáo với các bộ tộc Bắc Cương, chẳng bao lâu sẽ kế vị Khả Hãn.”
“Các vương tử trưởng thành còn lại đều đã bị nàng ta xử tử, chỉ có đại vương tử Thiết Lặc Cố vượt ngục trốn về phía bắc tập hợp tàn quân, chuẩn bị phản công.”
Cố Tích Triều ngước mắt nhìn trời, ánh mắt còn sâu hơn cả màn đêm, cuối cùng hạ lệnh:
“Thời gian không đợi người. Đêm nay xuất binh.”
Lạc Hùng biết rõ, tướng quân mấy ngày nay không quản ngày đêm đã sớm điều binh khiển tướng bố trí trận pháp xong xuôi. Nhưng hắn vẫn do dự nói:
“Tướng quân không đợi thánh chỉ đến, binh lực hai châu còn lại của Bắc Cương tập hợp rồi mới xuất chinh sao?”
Tướng quân đích thân viết thư điều binh thỉnh tấu đã trình lên ngự tiền nhưng mãi vẫn chưa thấy chiếu chỉ ban xuống, các cánh quân cũng không đến hội quân.
Dưới ánh trăng, Cố Tích Triều chắp tay sau lưng đứng đó lắc đầu:
“Nếu ta đoán không sai, thánh chỉ đã xuống rồi.”
Mấy ngày nay, hắn đã thăm dò được các thứ sử ở các châu Bắc Cương đều đã âm thầm điều động binh mã các quận nhưng không đến hội quân với hắn, ý là muốn quan sát cục diện chiến sự.
Đợi đến khi chiến sự rõ ràng mới đến thêm hoa trên gấm.
“Nếu ta không xuất chinh trước, bọn họ sẽ không đến.”
Thánh chỉ ẩn ý, thâm ý trong đó, hắn hiểu rõ. Chẳng qua là trận này nếu bại là hắn bại, không phải Đại Ngụy bại. Trận này nếu thắng là Đại Ngụy thắng.
Đây đã trở thành quy tắc ngầm mà binh mã các nơi của Đại Ngụy đều ngầm hiểu sau khi Vân Châu thất thủ.
Lạc Hùng hừ một tiếng, hiểu ra tức giận nói:
“Bọn họ đây là không thấy thỏ thì không thả chó săn mà. Nếu thắng thì đến đòi công, thua, thì cũng không tính là quân bại. Nghĩ cũng hay thật.”
“Trận này sẽ không bại.” Cố Tích Triều nhàn nhạt nói.
Bởi vì hắn sẽ chiến đấu đến cùng, cho đến khi cục diện chiến sự rõ ràng, các nơi xuất binh.
Tiếng trống trận nổi lên vang vọng như sấm.
Lạc Hùng nhìn bóng lưng tướng quân trên ngựa, không khỏi nhớ lại năm xưa theo hắn chinh chiến ác liệt ở Nam Yến.
Các tướng lĩnh dưới trướng tướng quân ở Lũng Sơn Vệ gần như không còn ai, hắn dẫn một đội kỵ binh thân tín đột phá vòng vây, không bỏ chạy tứ tán, ngược lại xông vào trận địa, sống sờ sờ giết ra một con đường máu.
Một thân sát khí tựa như quỷ vương bước ra từ địa ngục.
Từ đó, danh hiệu Chiến Thần vang danh khắp ba châu.
Ngoài cổng doanh trại, ngàn quân vạn mã hàng ngũ chỉnh tề, Cố Tích Triều ngồi thẳng lưng trên ngựa , điểm binh trước trận.
Đội quân đứng đầu hàng ngũ là người Khương.
Người Khương thông thuộc địa lý, chính là tiên phong của trận chiến này. Từ khi người Khương đến sinh sống ở núi Hào Sơn thuộc Sóc Châu, cống hiến cho Đại Ngụy, họ hiểu rõ từng hạt gạo từng miếng ăn không phải tự nhiên mà có, cần phải dùng máu thịt để giành lấy.
Chịu sự áp bức của Bắc Địch nhiều năm, người Khương vừa cần lập công để trung thành với Đại Ngụy cũng như mong dựa vào trận chiến này để trút bỏ cơn giận dữ.
“Lão tử sớm đã không ưa bọn Bắc Địch, nhất định phải giết chúng không còn một mảnh giáp!”
Ấp Đô Mãng Cơ và các tráng sĩ cùng quân Đại Ngụy nâng chén cụng chén, uống cạn một bát rượu mạnh,rồi mạnh tay ném bát xuống đất.
Cố Tích Triều nhìn Ấp Đô dẫn đầu nói:
“Là quân tiên phong, sẽ mang trách nhiệm nặng nề, liên quan đến sống chết của toàn quân.”
Đứa con nhỏ mà A Mật Đương để lại, tiểu Khương vương Tang Đa của người Khương vẫn còn ở Sóc Châu, được người Đại Ngụy chăm sóc. Ấp Đô hừ lạnh một tiếng, vung tay áo nói:
“Ngươi cứ yên tâm, không ai quen thuộc Thứ Kinh Lĩnh hơn người Khương chúng ta, cũng không ai trong chúng ta làm kẻ nhút nhát.”
“Đương nhiên, nếu người của ngươi có thể lấy được bản đồ bố trí quân phòng của người Bắc Địch ở đây thì càng chắc chắn…”
Giọng Ấp Đô nhỏ dần, không nói nữa. Hắn cũng biết rõ, người Bắc Địch ở Thứ Kinh Lĩnh luôn phòng thủ nghiêm ngặt, trận chiến này là mạo hiểm cầu thắng, hung hiểm dị thường.
Tất cả mọi người đều phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc đi không trở về.
Đội quân cuối cùng là tàn quân Bắc Cương. Cố Tích Triều ghìm ngựa quay người lại nói:
“Trận chiến này ngàn vạn điều nguy hiểm – lành ít dữ nhiều, các ngươi có thể tự do chọn đi hay ở, ta không ngăn cản.”
Hạ Nghị đứng đầu nheo mắt lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào bộ huyền giáp kim văn trên người người đàn ông vừa nói dứt câu, kỳ lân trước ngực như muốn bay lên, khí thế hung hãn, uy thế mạnh mẽ ập đến. Phía sau hắn là kỵ binh sắt của Lũng Sơn Vệ, một mảng đen kịt, nhuộm cả màn sương mù xung quanh thành màu của bóng tối.
Mọi người tránh né, Hạ Tam Lang lại đứng im không động, lặng lẽ nhìn người đàn ông trên ngựa, vẻ mặt khinh thường nói:
“Trong quân Bắc Cương không có kẻ tham sống sợ chết. Chỉ là một ngọn núi Thứ Kinh Lĩnh nhỏ bé, chúng ta nhất định phải ra trận.”
Cố Tích Triều ngồi trên lưng ngựa khẽ liếc xuống, đúng lúc chạm phải ánh mắt không chút sợ hãi của thiếu niên.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, hắn còn thấy khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười mà hắn chưa từng thấy.
Trước đây, Hạ Tam Lang đã có ác cảm với hắn. Sau khi Tần Chiêu thất bại trong việc ám sát Cố Từ Sơn và chết tại nha trướng, hắn vô cùng tức giận với Cố gia. Tuy nhiên, dưới sự khuyên nhủ của Thẩm Kim Loan, hắn đành nhẫn nhịn mối hận, tạm thời giữ thế giằng co.
Trong thoáng chốc, Cố Tích Triều không hiểu nụ cười của hắn có ý nghĩa gì.
Nhưng Cố Tích Triều đã nhận được câu trả lời trung thành của quân Bắc Cương trong trận chiến này, dưới sự chú ý của mọi người, Cố Tích Triều khẽ gật đầu không dừng lại, vừa quay người, vẻ mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng.
Nụ cười thoáng qua vô tình của thiếu niên kia giống như một cái gai, ghim sâu vào đáy lòng.
Hạ Tam Lang đứng trong hàng ngũ cũng thu lại nụ cười.
Trong bộ giáp cứng rắn, hắn giấu mấy cây nến sừng tê giác.
Thập Nhất vẫn còn ở Thứ Kinh Lĩnh chờ hắn cùng nhau bàn chuyện, đương nhiên phải đi hội ngộ với nàng.
…
Cố Tích Triều xuất chinh vào lúc đêm khuya, đích thân dẫn đầu đám kỵ binh tinh nhuệ nhất dưới trướng, lẻn vào Thứ Kinh Lĩnh do Bắc Địch kiểm soát.
Nửa đêm, Thứ Kinh Lĩnh nổi lên sương mù dày đặc che khuất bầu trời, cách một trượng cũng không thấy bóng người.
“Sương mù nhiều thật.” Ấp Đô ngạc nhiên nói, “Ta chưa từng thấy Thứ Kinh Lĩnh có sương mù nhiều đến mức như vậy. Nhất định có gì đó kỳ lạ.”
Cố Tích Triều ra hiệu toàn quân mai phục tại chỗ, quan sát tình hình hành động thận trọng.
“Bẩm tướng quân, sương mù quá dày, mấy người quân Bắc Cương lạc mất rồi, có lẽ bị tụt lại phía sau.” Có lính tiến lên bẩm báo.
Cố Tích Triều nhíu mày rậm, đang suy nghĩ thì tim đột nhiên quặn thắt đau đớn, như bị đánh mạnh.
Hắn siết chặt dây cương hằn lên vết máu trên lòng bàn tay, khẽ cúi người, mồ hôi thấm ướt tóc mai.
“Tướng quân, sao vậy?” Lạc Hùng đi theo sát bên cạnh tiến lên hỏi.
Cố Tích Triều chậm rãi giơ cánh tay lên, thấy sợi chỉ đỏ trên cổ tay ngày càng mờ nhạt.
Nàng chẳng phải đang dưỡng hồn cùng Triệu Tiện ở Sóc Châu sao, sao lại mong manh như sợi tóc, yếu ớt đến vậy?
Hắn vốn biết rõ tính tình của nàng, nàng có quyết tâm gần như tàn nhẫn. Chỉ cần đã quyết định, một lòng dũng cảm không màng sống chết.
Cố Tích Triều nhắm mắt, muôn vàn suy nghĩ dồn lại một chỗ.
Sương mù dày đặc như khói như sương, hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lạnh lẽo xuyên thủng màn sương.
Hắn biết nàng đi làm gì rồi.
Cuộc tranh đấu giữa nhà họ Thẩm và Cố, giờ chỉ còn lại một người.
…
Nha trướng Bắc Địch.
Trướng lớn chính giữa, đèn đuốc sáng trưng, cảnh xuân tươi đẹp. Một làn hương bạch đàn từ lò vàng lượn lờ bay lên, nồng nàn như mây mù bao phủ lan tỏa khắp trướng.
Trong trướng, rèm châu mờ ảo, trên giường có một đôi nam nữ ôm nhau. Trong đó, người đàn ông áo trắng mắt đẹp tuấn tú vừa gõ nhịp vừa hát:
“Ở phương Bắc có giai nhân, một lần ngoảnh lại nghiêng thành, hai lần ngoảnh lại nghiêng nước…”
Tiếng hát trầm bổng oai hùng như người rời xa quê hương mang theo nỗi buồn man mác.
Trong lòng, người phụ nữ mặc y phục lộng lẫy chống tay nằm nghiêng, tiếng “Ách Lang” ngọt ngào hoà vào xương tủy khiến lòng người tan nát.
Một khúc ca vừa dứt lời, trong trướng im lặng hơn một khắc.
Cố Từ Sơn cuối cùng cũng mở vò rượu trên tấm thảm. Trong làn hương rượu nồng nàn, hắn rót rượu vào hai chén có hoa văn kỳ lân, một chén đưa đến trước mặt người phụ nữ, trịnh trọng nói:
“Thần dùng mười năm ủ rượu đào sơn, chúc mừng nữ Khả Hãn kế vị.”
Thiêt Lặc Diên mắt mày đều tươi cười, đều là vẻ dịu dàng của người phụ nữ nhưng tính tình lại cứng như thép, rất vui vẻ nhưng lại từ chối:
“Vài canh giờ nữa là đến đại điển kế vị rồi nên hôm nay ta không uống.”
Giây tiếp theo, một mảng tối sầm sập rơi xuống trước mắt.
Người đàn ông đã cúi người xuống, ngậm rượu ngon,dùng môi mớm cho nàng, đổ hết rượu vào miệng nàng.
Nàng không phòng bị, đầu lưỡi vô thức khép lại, bị hắn mạnh mẽ tách ra ép vào nuốt trọn ngụm rượu này.
Rượu đào sơn ủ mười năm có vị cay nồng pha lẫn chút ngọt chát.
Rượu mạnh bị ép trôi vào họng, Thiêt Lặc Diên khẽ giật mình, ít khi thấy hắn chủ động mạnh mẽ như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác tê dại như rơi vào đám mây mềm mại, liền mặc hắn rót hết chén này đến chén khác.
Trong cơn say mê, chợt nghe ngoài trướng có tiếng bước chân vội vã, có thân vệ bẩm báo:
“Công chúa! Đại vương tử hắn… hắn trốn rồi!”
Cố Từ Sơn nhíu mày, chén rượu trong tay khẽ rung làm tràn ra vài giọt rượu, dừng lại giữa không trung, không còn mớm rượu cho nàng nữa.
Thiết Lặc Diên đột nhiên ngồi dậy, trừng mắt giận dữ quát:
“Nuôi các ngươi làm gì, một tên cỏn con như Thiết Lặc Cố cũng không trông coi nổi!”
Cố Từ Sơn đưa tay lên, ngón tay thon dài lau đi vết rượu còn sót lại trên môi nàng, nhẹ nhàng v**t v* ngực nàng đang th* d*c không ngừng nói:
“Thiết Lặc Cố chỉ là một kẻ vô dụng, căn bản không đáng lo ngại. Công chúa đừng nóng giận, kẻo lại hại thân.”
“Đại điển kế vị sắp đến, ta đích thân đi bắt hắn về. Ách Lang, chàng ở đây chờ ta một lát, ta còn phải cùng chàng đến đại điển kế vị nữa.”
Thiết Lặc Diên chỉnh lại áo choàng, lập tức cầm dao gài bên hông, tay cầm roi dài bước ra ngoài.
Sau khi người đi, rèm trướng lay động, thỉnh thoảng có cơn gió tràn và, thổi tung vạt áo mỏng manh của người đàn ông.
Hắn như mất hết sức lực, bị gió thổi ngã thẳng xuống giường, đôi mắt vốn không phân biệt được sáng tối, cuối cùng cũng dâng lên một tia sáng trong trẻo.
“Đại Lang, đám tù binh Lũng Sơn Vệ mới đến lần trước xảy ra chuyện rồi!” Bên tai vang lên tiếng bẩm báo của ám vệ Tàng Phong.
Hắn cẩn thận, mãi đến khi Thiết Lặc Diên đi xa mới dám hiện thân.
Cố Từ Sơn nhớ ra, còn chuyện tù binh Lũng Sơn Vệ chưa xong.
Hắn mở mắt, cánh tay chậm rãi duỗi ra. Tàng Phong thấy vậy nhanh chóng tiến lên, thuần thục đỡ hắn từ trên giường dậy.
Hắn cẩn thận đỡ chủ nhân bước ra khỏi trướng, trong mắt vừa bi phẫn vừa căm hờn, máu nóng cuộn trào.
“Ai?”
Những người canh giữ ngoài trướng vẫn luôn tuân lệnh công chúa, lâu ngày canh giữ hắn, lúc này thấy người lạ mang theo phò mã ra trướng đều rút đao, như lâm đại địch.
Cố Từ Sơn khẽ gật đầu ra hiệu, Tàng Phong nhận lệnh, lần lượt đánh ngất những người đó, hai người tiếp tục đi về phía địa lao giam giữ Lũng Sơn Vệ.
Địa lao không một ngọn đèn đậu, binh lính Bắc Địch canh giữ ở đây lúc này mặt mày hoảng hốt, run rẩy, nóng lòng như lửa đốt.
Không biết vì sao, hôm nay những tù binh Đại Ngụy bị giam giữ ở đây cứ lần lượt ngã xuống bất động, giống như đã chết, hơi thở gần như không còn, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Mười mấy năm nay, công chúa đối đãi với người Đại Ngụy trong nha trướng không tệ, không ít lần tha cho những tù binh bị giam trong địa lao. Xảy ra chuyện này, người canh giữ sợ là khó thoát khỏi trách nhiệm.
Người canh ngục còn đang do dự thì sau gáy đột nhiên nặng trịch, còn chưa kịp nhìn thấy bóng người phía sau đã bị đánh ngất xuống đất.
Xiềng xích cửa lao được mở ra, Tàng Phong dìu chặt Cố Từ Sơn, men theo bậc thang ẩm ướt đi sâu vào bên trong.
Chỉ thấy trên mặt đất dày đặc thi thể tù binh nằm la liệt, càng vào sâu, cảnh tượng càng kinh hoàng.
“Chủ nhân, bọn họ vẫn còn hơi thở… Sao lại thế này?” Tàng Phong cúi người, lần lượt kiểm tra, sắc mặt càng thêm kinh hãi.
“Chủ nhân?” Tàng Phong nhìn quanh, không còn nghe thấy tiếng người.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, như bị vật gì đó che phủ tối tăm không thấy mặt trời, ý thức chìm xuống.
Một khắc sau, kẻ canh ngục tỉnh lại sờ đầu chỉ thấy trời đất quay cuồng, sợ hãi đến mức gần như tê liệt:
“Có ma, đây chắc chắn là có lệ quỷ đòi mạng!”
Một người lắc đầu nói:
“Nào có ma quỷ gì, ta thấy những người này chắc chắn là mắc bệnh dịch gì đó rồi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều rùng mình, mười mấy năm trước trong nha trướng có người mắc bệnh dịch, sau đó người này chết nối tiếp người kia.
Lỡ như hôm nay trong nha trướng lại có dịch bệnh, vậy thì sẽ chết rất nhiều người mất.
Minh Hà công chúa ngày mai sẽ kế vị làm Khả Hãn Bắc Địch, không thể xảy ra chuyện vào lúc này, nếu không thì khó giữ được tính mạng.
Trong đó, người có kinh nghiệm nhất quả quyết nói:
“Chúng ta mau chóng vứt hết những thi thể đó xuống hố chôn tập thể, đừng để những người này hại chết tất cả! Không phải lỗi của chúng ta, công chúa sẽ không trách…”
“Mau mau mau!——”
Từng thi thể tù binh Đại Ngụy trong địa lao được đưa ra ngoài, bị coi như những xác chết thông thường, khẩn trương xử lý sạch sẽ.
Phò mã của Minh Hà công chúa sống ẩn dật, chưa từng xuất hiện trước công chúng. Mấy tên cai ngục này đương nhiên cũng chưa từng gặp mặt.
Địa lao tối đen như mực, Cố Từ Sơn bất tỉnh nhân sự lẫn lộn với tất cả tù binh Đại Ngụy bên dưới, bị bí mật đưa ra khỏi nha trướng trong đêm, vứt xuống cái hố chôn tập thể kia.
…
Phía bắc Thứ Kinh Lĩnh,rừng núi hoang vu, đêm đến có tiếng quỷ khóc.
Gió âm nổi lên dữ dội, tiếng gió rít tràn vào rừng, sương mù dày đặc bao phủ núi non không tan.
Một chiếc kiệu đỏ thắm lơ lửng trên không trung, trong gió âm sương mù dày đặc dần dần chìm vào sâu trong Thứ Kinh Lĩnh bay về phía nam.
Bên dưới và xung quanh kiệu là một đám khói hồn mênh mông, liên miên không dứt giống như một đội quân quỷ hàng trăm người.
Trên nóc kiệu, một bóng trắng mảnh khảnh đứng đón gió.
“Thập Nhất nương, Cố Từ Sơn tội ác tày trời sao không giết hắn, ngược lại còn muốn cứu hắn?” Bên dưới kiệu, người đàn ông bước chân lơ lửng nghiến răng nghiến lợi, hung thần hung ác.
Thẩm Kim Loan nhìn xuống, liếc xéo người đàn ông, lắc đầu nói:
“Đại ca ta sao lại dạy dỗ ra một kẻ l* m*ng như ngươi?”
“Khi đó ngươi không màng tính mạng, ám sát hắn thất bại thì thôi. Nếu Cố Từ Sơn thực sự chết, ai có thể làm chứng rằng cha anh ta, quân Bắc Cương chúng ta chưa bao giờ phản quốc?”
Hồn phách Tần Chiêu khựng lại, ngây người tại chỗ.
Thẩm Kim Loan thu lại ánh mắt chế giễu, sắc mặt nghiêm nghị phất tay áo nói:
“Ta đã nói, ta nhất định phải khiến kẻ có tội, từng người từng người phải chịu tội. Giết Cố Từ Sơn chẳng qua chỉ là hả giận mà thôi. Sự việc đã đi đến nước này, ta sẽ không so đo chuyện thù hận nhất thời.”
Nàng ngẩng đầu, chiếc cằm xinh đẹp kiêu hãnh ngẩng cao, từng chữ từng chữ nói:
“Ta chỉ cầu mong sao chân tướng rõ ràng với thiên hạ, rửa sạch oan khuất cho vụ án của Thẩm gia năm xưa.”
Tần Chiêu cảm xúc vô cùng chấn động, hồn phách cường tráng cũng run rẩy trong gió.
Như vậy, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ sự suy tính sâu xa của Thẩm gia thập nhất nương. Hắn vừa vui mừng vừa buồn bã, nhỏ giọng nói:
“Nếu lão tướng quân và thiếu tướng quân còn sống, hẳn sẽ vui mừng biết bao.”
Bốn phía kiệu, phía sau Tần Chiêu, từng đợt khói hồn xanh biếc hóa thành từng bóng người, phiêu đãng trước mặt Thẩm Kim Loan.
Hơn trăm hồn phách ngước nhìn nàng, đều là những khuôn mặt mờ ảo dãi dầu sương gió, năm tháng bào mòn, giáp trụ tàn tạ không còn dáng vẻ oai hùng năm xưa trong quân, lúc này nước mắt lưng tròng, nức nở nói:
“Không ngờ sau khi chết chúng ta còn có thể gặp lại con gái của tướng quân.”
Tần Chiêu sau khi chết hóa thành quỷ, bởi vì chấp niệm ám sát Cố Từ Sơn không thành lại thêm việc người kia tu Phật, nên vẫn luôn không thể tiếp cận hắn.
Hắn không đạt được tâm nguyện cả đời, mấy ngày nay vẫn luôn lang thang ở Vân Châu.
Mà năm đó thành Vân Châu bị phá, những cô hồn dã quỷ còn sót lại của quân Bắc Cương ở đây đâu chỉ có một mình hắn?
Thế là, những quỷ hồn gặp nhau, quen biết nhau dần dần tụ lại thành một đội quân quỷ.
Khi Thẩm Kim Loan đến nha trướng tìm lại Tần Chiêu, người mà nàng đã gặp, đó chính là Tần Chiêu dẫn theo đám quân sĩ cô hồn đã chết mười lăm năm này.
Bọn họ giống như năm xưa quỳ lạy cha anh nàng, nhận nàng làm chủ, nghe theo hiệu lệnh của nàng cùng nàng mưu tính trận đánh đổi trời trăng hôm nay.
Nàng điều binh khiển tướng, có trật tự, không gì không thuận lợi.
Bước đầu tiên, bọn họ thả đại vương tử trong địa lao dẫn dụ Thiết Lặc Diên đi.
Sau đó, chúng quỷ tề tựu, quỷ khí mạnh mẽ khiến cho toàn bộ thuộc hạ cũ của Cố Từ Sơn bị bắt trong lao tạm thời hôn mê, dẫn dụ hắn đích thân đến địa lao rơi vào bẫy của nàng.
Rồi dùng kế “di hoa tiếp mộc” khiến cho phò mã bị binh lính Bắc Địch không biết mặt mũi ra sao vứt xuống hố chôn tập thể.
Cuối cùng, nàng chỉ cần dẫn theo đám tiểu quỷ khiêng kiệu, ở hố chôn tập thể “ôm cây đợi thỏ” mang đi Cố Từ Sơn cũng bị quỷ khí mê hoặc.
“Cuối cùng cũng có thể được hậu nhân của Thẩm tướng quân sử dụng, chúng ta cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện rồi.”
Chấp niệm của bọn họ chẳng qua cũng là vì thất bại thảm hại năm xưa, làm quân nhân hổ thẹn khó nhịn, vì vậy mười lăm năm không thể nhập luân hồi.
“Thập Nhất nương, chúng ta nhìn người lớn lên, hôm nay có thể gặp lại người một lần đã là tâm nguyện được đền đáp… Chuyến này luân hồi, cuối cùng cũng phải chia ly, ngàn vạn lần trân trọng!”
Khói hồn mênh mông cuồn cuộn, trong làn sương mù dày đặc tựa như những ngọn núi nhấp nhô, kéo dài hơn mười dặm, hướng về nàng hành lễ.
Thẩm Kim Loan nhìn xa những hồn phách bơ vơ không nơi nương tựa này tan về phía chân trời, cuối cùng nhập luân hồi, trong lòng vô cùng cảm phục.
Thế còn chốn về của nàng sẽ ở đâu?
“Thập Nhất nương, muội ổn chứ?”
Tiếng gọi khẽ của Tần Chiêu này khiến Thẩm Kim Loan từ trong mơ màng tỉnh lại, giơ tay áo che chặt trán, đầu đau như búa bổ.
Nàng tập trung buông tay xuống, liếc thấy những vết nứt trên lòng bàn tay dưới tay áo, đã ngày càng nứt sâu hơn giống như từng đường rãnh, sắp hoàn toàn vỡ vụn.
Cố Từ Sơn tu Phật, đối với quỷ hồn mà nói dù không chạm vào, tổn thương cũng vô cùng lớn.
Chuyến đi này mạo hiểm, may mắn cuối cùng cũng thành công.
Thẩm Kim Loan hít sâu một hơi, những vết nứt trên lòng bàn tay khép lại một chút, bị nàng giấu dưới tay áo.
Tần Chiêu nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào Cố Từ Sơn bất tỉnh trong kiệu nói:
“Ngày đó ta thấy hắn ngã ngựa, khi ám sát hắn đã phát hiện có gì đó không đúng, không ngờ chân hắn thật sự bị tàn phế, nếu không thì hôm nay cũng không thuận lợi như vậy…”
Thẩm Kim Loan trầm ngâm hồi lâu hỏi:
“Ngày đó lúc hai người đối mặt nhau, hắn đã nói gì với ngươi?”
“Nếu ta không nghe nhầm, hắn chỉ nói ba chữ.” Tần Chiêu từng chữ nói:
“Thứ Kinh Lĩnh.”
“Đây là có ý gì?” Thẩm Kim Loan nhíu mày.
Thứ, Kinh, Lĩnh. Nàng không ngừng nhẩm ba chữ này trong miệng, nhất thời cũng không nghĩ ra ba chữ này có ý nghĩa sâu xa gì.
Rừng cây âm u, không thấy ánh trăng, sợi chỉ đỏ trên cổ tay nàng trong đêm tối phát sáng như tơ như sợi, lấp lánh.
Chẳng lẽ Cố Tích Triều cũng đã đến Thứ Kinh Lĩnh rồi sao? Nàng hình như nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.
Nàng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình.
Nguyên Hoằng chưa ban chiếu chỉ điều binh, Cố Tích Triều vốn dùng binh như thần, sẽ không mạo hiểm cưỡng đoạt Thứ Kinh Lĩnh.
Nhớ đến trước khi rời đi, bóng dáng nghiêng nghiêng thẳng tắp trầm ổn trên màn trướng kia, tim Thẩm Kim Loan khẽ rung động một thoáng rồi từng chút từng chút chìm xuống, luôn giữ vẻ kiềm chế bình tĩnh.
Nàng không thể để Cố Tích Triều gặp Cố Từ Sơn.
Cố gia cửu lang, dù sao vẫn là người của Cố gia.
Năm xưa hắn có thể vì che giấu chuyện nội loạn của Cố gia, bảo vệ danh dự gia tộc, không tiếc giết hết người thân, hôm nay hắn biết được chân tướng, sát tâm không giảm chắc chắn cũng sẽ không chút lưu tình g**t ch*t người huynh trưởng năm xưa.
Mà đối với nàng, dù thế nào đi nữa, Cố Từ Sơn lúc này vẫn chưa thể chết.
Trước mặt thiên hạ, hắn đáng phải rửa sạch oan khuất cho một nhà trung liệt Thẩm gia.
Lúc này, Thẩm Kim Loan cố gắng chống đỡ thân thể hồn phách tụ tán không chừng, dựa theo kế hoạch đã bày ra từ trước hỏi Tần Chiêu:
“Bản đồ bố trí quân phòng phía bắc Thứ Kinh Lĩnh, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Quân sĩ Bắc Cương thông thuộc binh sự, hôm nay chúng quỷ hợp lực, cuối cùng cũng thăm dò được bố trí quân phòng của Bắc Địch ở phía bắc Thứ Kinh Lĩnh. Muốn thăm dò phía nam đã không kịp nữa rồi.
Tần Chiêu gật đầu nói:
“Nhớ rồi, nhất định sẽ chép lại giao cho tên nhóc họ Cố kia, thuận lợi đoạt lại Vân Châu. Đáng tiếc, lần này chỉ có được bản đồ của bố phòng phía bắc.”
Bản đồ bố phòng là then chốt của trận chiến Vân Châu này, ít nhất đã có một nửa, phần thắng tăng lên rất nhiều.
Cuối cùng, Thẩm Kim Loan nói với Tần Chiêu:
“Những tướng sĩ Lũng Sơn Vệ ở hố chôn tập thể tạm thời mất dương khí mà hôn mê, vài ngày sau sẽ tỉnh lại, đợi ngươi hoàn hồn nhất định phải phái người đến cứu họ về Sóc Châu.”
Nàng đã hoàn toàn không còn sức lực để gọi tiểu quỷ khiêng kiệu.
Ngày đó Cố Tích Triều yêu binh như con không tiếc dùng thân binh làm mồi, dốc hết sức lực cũng phải thiết kế để Cố Từ Sơn xuất hiện cứu thuộc hạ cũ, mới cuối cùng thăm dò ra thân phận của hắn.
Những người này lại từ đó bị vây hãm trong nhà tù.
Hôm nay nàng lại lợi dụng một lần đám thuộc hạ cũ này, cũng tiện thể cứu họ ra.
Trước đây nào từng nghĩ, sẽ có một ngày nàng sẽ cứu người Cố gia.
Coi như trả lại một phần tình nghĩa đốt nến giúp đỡ, bớt đi một phần nợ nần.
Lần này, nàng xuống phía nam vào kinh, đích thân hộ tống Cố Từ Sơn chịu thẩm vấn sẽ tránh đường ba châu Bắc Cương, chỉ đi đường hoang.
Mà hắn, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ dẫn binh xuất chinh lên phía bắc Vân Châu.
Quỷ có đường quỷ, người có đường người.
Nàng và hắn, kiếp này không gặp lại, động như Tham Thương. Dường như vẫn luôn đi ngược chiều nhau, không ngừng bỏ lỡ.
Nàng và hắn, kiếp này không gặp lại, động như sao Tham và sao Thương. Giống như vẫn luôn đi ngược chiều nhau, không ngừng bỏ lỡ.
Thẩm Kim Loan sắc mặt tái nhợt, khóe môi nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Nàng nhìn về nơi xa những dãy núi liên miên không ngừng của Bắc Cương giống như thấy được tầng tầng lớp lớp những bức tường cung cao ngất.
Vì chân tướng nàng cần thiết phải trở lại nơi nàng không muốn trở về, đối diện với người mà nàng đến chết không muốn đối diện.
Nhìn hồn phách Thẩm Kim Loan lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, Tần Chiêu không chịu rời đi, quanh quẩn bên cạnh nàng, vô cùng lo lắng nói:
“Thập Nhất nương, ta không yên tâm về muội.”
Thẩm Kim Loan nói:
“Ta ở đây chờ Hạ Tam Lang. Cùng hắn đưa Cố Từ Sơn đến kinh đô chịu thẩm vấn.”
Nàng thúc giục hắn:
“Nhị ca Tần, huynh cần nhanh chóng tìm đạo nhân Kính Sơn để hoàn hồn, quá đầu thất thì không kịp nữa. Vân Nương vẫn còn ở nhà chờ huynh…”
Tần Chiêu thở dài một tiếng, cuối cũng bay xa rời đi, chìm vào trong sương mù dày đặc.
Một khắc sau, trong màn sương mù mịt mờ xuất hiện một ngọn nến, ánh sáng dần đến gần, hòa vào trong sương mù.
“Thập Nhất, Thập Nhất, muội ở đâu?”
Hạ Tam Lang cùng mấy thuộc hạ cũ của quân Bắc Cương cầm nến mà đến, cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Kim Loan ở nơi sương mù dày đặc nhất, mọi người đều vui mừng khôn xiết.
“Thập Nhất, chúng ta đến rồi.”
Hồn phách Thẩm Kim Loan lúc này cũng như bị rút cạn sức lực, ánh nến vừa chiếu vào, thân thể nàng đã được hắn một tay đỡ dậy.
Hạ Nghị nhìn kỹ thân thể hồn phách yếu ớt của nàng, bàn tay không ngừng run rẩy, đau lòng không chịu nổi.
“Ta nhận được thư muội nhờ đạo sĩ kia để lại cho ta rồi, ta cùng muội vào kinh, trong kinh còn có không ít cố nhân của Hạ gia, là thân thích bên ngoại của ta đang làm quan trong triều, có thể giúp chúng ta một tay.”
Hạ gia tuy cùng Thẩm gia đều xuất thân từ quân hộ nhưng mấy đời nay lại có hôn ước với những thế gia vọng tộc suy tàn ở kinh đô. Tuy không phải là môn phiệt hiển hách nhưng trong số hậu duệ của những người này, có người phấn đấu vươn lên, cuối cùng cũng thành danh, làm quan trong triều, cánh chim dần đủ lông đủ cánh đã có được một chỗ đứng.
Năm xưa, khi Thẩm Kim Loan còn là hoàng hậu, thao túng triều cương, trong phe cánh của nàng cũng có người của Hạ gia.
Hạ Tam Lang siết chặt cánh tay nàng, khẽ nói:
“Thập Nhất, đừng cái gì cũng gánh vác một mình. Muội chỉ là một nữ tử yếu đuối, kiếp này đã chịu quá nhiều khổ sở rồi… Từ nay về sau, chuyện gì muội cũng có thể giao cho ta gánh vác.”
Thẩm Kim Loan nhìn thấy cây nến sừng tê giác trong tay hắn có thể chiếu ra hồn phách của nàng, trong lòng khẽ động, nhẹ giọng nói:
“Cây nến này là ngươi lấy từ chỗ hắn sao?”
“Nếu không, ta làm sao tìm được muội.” Hạ Tam Lang nhướng mày, cười nói, “Trước đây, ta chính là ‘diệu thủ không không’ Hạ Tam Lang.”
Cũng đúng, Hạ Tam Lang là người sống, nếu không có nến sừng tê giác làm sao có thể giống như Tần Chiêu thấy được hồn phách của nàng, cùng nhau mưu tính chuyện sau này.
Cánh tay thiếu niên dịu dàng mà mạnh mẽ, vì thương xót nàng mà cùng nàng run rẩy. Thẩm Kim Loan trong lòng buồn bã, khẽ nói:
“Nến này cần dùng dương thọ để đốt…”
Hạ Tam Lang đỡ nàng đứng vững, chậm rãi để đầu nàng tựa vào vai mình, mặt không đổi sắc, kiên định nói:
“Kiếp này của ta sẽ luôn ở bên cạnh muội, cho đến khi ta chết làm quỷ cũng không rời xa muội.”
Năm xưa trơ mắt nhìn tiểu cô nương rời khỏi Bắc Cương mà bất lực, nỗi đau khổ đó hắn không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.
Trong lòng hắn dịu dàng như nước, đang nói thì ngọn nến trong tay hắn đột nhiên nhảy lên, lung lay một chút.
“Bằng không, làm sao ta có thể tìm được ngươi.” Hạ Tam Lang nhướng mày, cười nói, “Trước đây, ta chính là ‘diệu thủ không không’ Hạ Tam Lang.”
Cũng đúng, Hạ Tam Lang là người sống, nếu không có nến sừng tê giác, làm sao có thể cùng Tần Chiêu giống nhau thấy được hồn phách của nàng, cùng nhau mưu tính chuyện sau này.
Cánh tay thiếu niên dịu dàng mà mạnh mẽ, vì thương xót nàng mà cùng nàng run rẩy. Thẩm Kim Loan trong lòng buồn bã, thấp giọng nói:
“Ngọn nến này, cần dùng dương thọ để đốt…”
Hạ Tam Lang đỡ nàng đứng vững, chậm rãi để đầu nàng tựa vào vai mình, mặt không đổi sắc, kiên định nói:
“Kiếp này của ta, sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, cho đến khi ta chết thành quỷ cũng sẽ không rời xa ngươi.”
Năm đó trơ mắt mà nhìn tiểu cô nương rời khỏi Bắc Cương mà bất lực, nỗi đau khổ đó hắn không bao giờ muốn nếm trải nữa.
Trong lòng hắn dịu dàng như nước, đang nói ngọn nến trong tay hắn bỗng nhiên nhảy lên, đong đưa một chút.
Trong nháy mắt, ánh lửa đột nhiên lụi tàn.
Vầng sáng tan đi, hồn phách đang tựa vào vai hắn hoàn toàn biến mất.
Một ánh sáng sắc bén như điện xẹt qua bên gáy hắn, vẽ ra một vết máu chí mạng nhưng không chết người.
Hạ Tam Lang bị lực đạo hung mãnh mạnh mẽ này kéo theo, mạnh mẽ đập xuống mặt đất.
Nến sừng tê giác bị đánh nát thành hai đoạn, rơi xuống trên mặt đất. Thẩm Kim Loan lại biến thành hồn phách, xiêm y lay động, yếu ớt mong man, như là tùy thời sẽ tan vỡ.
Nàng ngẩng đầu, lông mày cố gắng nhíu lại, theo bản năng quay người liếc nhìn cỗ kiệu giấu kín Cố Từ Sơn.
Phía trước nàng, một bóng hình quen thuộc từ trong sương mù dày đặc bước ra, như mãnh thú mai phục trong rừng sâu.
Kỳ lân làm giáp, kim long làm đao, ủng dài đạp nát cây nến sừng tê giác trên mặt đất, từng bước từng bước đi về phía nàng, trong tay lại đốt một ngọn nến.
“Nàng muốn đi đâu?”
Hồn phách nàng run rẩy yếu ớt, ngực khó chịu, cảm thấy sợi chỉ đỏ trên cổ tay từng chút từng chút thắt chặt lại.
Sợi chỉ đỏ tươi sáng của người đàn ông quấn quanh cổ tay, chìm vào giữa những ngón tay nổi rõ gân xanh.
Cùng nàng kết nối chặt chẽ, không thể tách rời.
“Bái đường thành thân, cùng giường chung gối, cùng nhau say giấc nồng.”
Hắn từng chữ thì thầm:
“Thẩm Thập Nhất, nàng đã là thê tử của ta. Nàng còn muốn đi đâu?”
Sợi chỉ đỏ cuối cùng đột nhiên siết chặt lại.
Hắn ôm chặt lấy nàng, một thân thể yếu đuối.