Đại Ngụy vốn có lời đồn, kỵ binh dưới trướng Chiến Thần Cố Tích Triều có danh xuất quỷ nhập thần.
Trận pháp biến hóa khôn lường, thần quỷ khó đoán, nhanh như chớp, mạnh như sấm.
Khi kẻ địch còn chưa kịp nhận ra, lưỡi dao sắc bén đã kề cổ cho đến khi toàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thấy Cố Tích Triều dẫn quân lặng lẽ bất ngờ xuất hiện, điều đầu tiên Thẩm Kim Loan nghĩ đến lại là binh lực hai bên chênh lệch lớn như vậy, hắn lại cả gan dám đặt chân vào Thứ Kinh Lĩnh kiên cố phòng thủ của Bắc Địch.
Nàng nghiến răng chống tay, chậm rãi đứng dậy từ mặt đất di chuyển bước chân, muốn dùng hình thể hư vô chắn trước kiệu.
Giây tiếp theo, hắn vứt đao ôm chặt lấy nàng, gọi nàng là “thê tử”.
Người đàn ông có tính cách mạnh mẽ và thô bạo, cơ bắp cánh tay căng cứng đến mức hơi run rẩy.
Hơi thở dương khí ấm áp không ngừng tuôn trào. Hồn phách Thẩm Kim Loan lại không ngừng run rẩy.
Xem ra, vết thương trên người hắn đã lành hẳn. Nhưng người thì đã phát điên rồi.
Ánh nến cháy bùng, nước mắt nàng đọng lại nơi khóe mắt từ lâu sắp rơi xuống.
Tuyệt đối không phải vì gặp lại hắn mà vui mừng đến rơi nước mắt, nhất định là vì biết kế hoạch của mình sắp thất bại mà đau khổ khóc than. Nàng tự nhủ trong lòng.
Bắt cóc Cố Từ Sơn từ nha trướng Bắc Địch, Thẩm Kim Loan đã hao tổn hết hồn lực, không thể giãy dụa trong vòng tay hắn, không thể động đậy.
Chỉ có thể dùng hết chút sức lực cuối cùng, thở dài một tiếng:
“Cố Tích Triều, huynh sỉ nhục ta.”
Cả đời là kẻ thù, sao có thể làm thê tử.
Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm nàng càng siết chặt hơn. Thẩm Kim Loan bị ép nhẹ nhàng dựa vào hắn, thứ duy nhất có thể động đậy là môi, từng câu từng câu kể lể:
“Bái đường thành thân, là do tình thế lúc đó cấp bách lúc đó ép buộc, không tính là thật.”
“Còn việc cùng giường chung gối, chẳng qua là vì…”
Dương khí của hắn có lợi cho âm hồn.
Nàng khó kiềm chế. Đến nỗi ngay cả bóng dáng trên màn trướng, nàng cũng muốn chạm vào.
Nhưng hai chữ “dương khí”, nàng lại không thể nào thốt ra, quay đầu đi, bất lực nói:
“Chỉ là giả vờ thôi.”
Người đàn ông ôm nàng đứng im như núi, dường như không bị nàng kích động, chỉ khẽ nhướng mày, nói:
“Nàng lại có thể vì quân Bắc Cương mà làm đến mức này.”
Giọng hắn trầm thấp bên tai, ý mỉa mai rõ ràng:
“Thẩm Thập Nhất, kế hoạch liên hoàn hôm nay của nàng thực sự khiến ta kinh ngạc. Dù Khổng Minh tái thế cũng không bằng nàng.Đến tính mạng bản thân nàng cũng không cần nữa là vì lý do gì chứ?”
Đây là cố ý hỏi, hắn đã sớm phát hiện chiếc kiệu hỷ phía sau nàng.
Thẩm Kim Loan khẽ cụp mắt xuống, chỉ một tia sáng còn sót lại nhìn sâu vào người trong kiệu.
Kế hoạch dù mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
Nàng ngàn cay vạn đắng, trải qua bao gian nguy, bằng chứng đánh cắp được từ nha trướng Bắc Địch lại là vì hắn mà làm áo cưới.
Ý thức Thẩm Kim Loan chìm xuống, đã không còn sức để tranh cãi, mặc cho thân thể mềm mại bị hắn ôm chặt trong lòng.
Cố Tích Triều cúi đầu về phía nàng, cằm tựa vào tóc mai nàng, nói thẳng vào lòng người:
“Nàng hao tâm tổn trí, không hề tiếc chút sinh khí cuối cùng của hồn phách cũng muốn đoạt người này về. Là không yên tâm hắn rơi vào tay ta sao?”
Thẩm Kim Loan ngước mắt nhìn hắn, đối diện với hắn, lạnh lùng nói:
“Ngươi muốn giết hắn.”
“Đúng.” Cố Tích Triều nhìn đôi mắt vô tình của nàng, nhẹ nhàng thừa nhận, “Ta nhất định phải giết hắn.”
Thẩm Kim Loan không kìm được nói:
“Hắn là đại ca ngươi.”
Hắn cũng đáp lại:
“Người thân cũng có thể giết.”
Thẩm Kim Loan hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra sự thật mà nàng đã sớm nhìn thấu:
“Hắn bị tàn phế đôi chân rồi. Hắn căn bản không đi đâu được nữa, chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của người đàn bà kia.”
Nàng liều một phen, cố gắng khơi gợi lại tình xưa của hắn.
Cố Tích Triều im lặng hồi lâu, cuối cùng không nói gì về chuyện giết người nữa, chỉ nói một câu:
“Ta đã hứa với nàng, án oan của Thẩm gia, ta sẽ cho nàng, cho quân Bắc Cương, cho thiên hạ một lời giải thích.”
“Trước đó, nàng chỉ cần dưỡng hồn cho tốt, đợi sau khi được rửa oan, có thể đầu thai chuyển thế.”
Hắn nói từng chữ từng chữ, mạnh mẽ hứa với nàng. Thẩm Kim Loan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của hắn, dưới đôi lông mày rậm sâu, đôi mắt sáng tối như sao băng.
Nhân chứng duy nhất có lẽ sắp bị hắn thủ tiêu, làm sao hắn có thể rửa oan cho cha anh nàng?
Nàng đã tuyệt vọng rồi.
Thẩm Kim Loan bị hắn giam trong vòng tay, cổ dần dần nghiêng qua tựa vào vai giáp lạnh lẽo của hắn, chậm rãi lắc đầu.
“Cố Tích Triều, ta hận ngươi.”
Vốn nên bị đâm vào tim nhưng Cố Tích Triều trên mặt không chút gợn sóng, không có chút vui buồn nào, ngược lại khẽ nhếch khóe môi.
Hận đi, hận rồi sẽ không tiếc nuối.
Hận, cũng lâu dài hơn yêu.
…
Đám quân Đại Ngụy theo sau Cố Tích Triều đã bao vây lại, đỡ Hạ Tam Lang dưới đất dậy trói lại, Lạc Hùng và bốn người khác đã khiêng kiệu đi về.
Bốn phía truyền đến vài tiếng tuyết đè gãy cành cây, kinh động một đàn chim đêm.
Thẩm Kim Loan nhắm mắt lại, nghe rõ ràng, nhớ đến Thứ Kinh Lĩnh nguy hiểm trùng trùng mà bản đồ bố phòng vẫn còn trong đầu Tần Chiêu.
Cũng không biết thuật hoàn hồn của Triệu Tiện có thành công hay không. Chuyến đi này của nàng cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Nàng mở mắt, nhìn thẳng vào Cố Tích Triều.
Chỉ vài hơi thở, người đàn ông cảm nhận được, biết nàng có lời muốn nói liền lại cúi đầu, một lọn tóc mai bên thái dương hắn rủ xuống môi nàng, ngứa ngáy tê dại.
“Lần này, ta còn mang về được một nửa tấm bản đồ bố phòng, đã gửi đến Sóc Châu rồi…” Nàng khó khăn mở lời.
Cố Tích Triều khựng bước.
Thẩm gia thập nhất nương ở nhân gian này chỉ còn lại một linh hồn yếu ớt này.
Thứ hắn có thể giữ lại chỉ có một tàn hồn này, không để nàng tan thành mây khói.
Nhưng nàng lại muốn dùng hồn phách quý giá nhất của hắn để đi tìm về tấm bản đồ bố phòng vô dụng nhất.
Vân Châu có thể đoạt lại, hồn phách chỉ có một. Sao nàng cứ không hiểu.
Hắn cảm thấy buồn cười nhưng thực sự không cười nổi, chỉ thấy tim co rút một cái.
Lại nhìn thoáng qua hồn phách yếu ớt như sợi tơ trong lòng, lại co rút một cái, đau đớn như bị co giật.
Nhưng Cố Tích Triều chỉ lạnh lùng nói:
“Nếu quân Đại Ngụy phải dựa vào một hồn phách của nàng mới có thể đoạt lại Vân Châu, đó là nỗi ô nhục của binh gia, Đại Ngụy cũng sớm nên diệt vong rồi.”
“Nàng mạo hiểm thân mình, căn bản không có ý nghĩa gì.”
Nàng dường như mệt mỏi lắm rồi, nhắm mắt lại, hàng mi dài dưới ánh nến như cánh quạ rủ xuống, lẩm bẩm:
“Thứ Kinh Lĩnh quá nguy hiểm, ngươi về Sóc Châu đi lấy được bản đồ bố phòng rồi hãy tính tiếp.”
“Ta, tạm thời không đi được.” Cố Tích Triều bình tĩnh nói.
Khi tìm thấy nàng, hắn đã phát hiện bốn phía có địch quân địch áp sát bao vây, nghe số lượng ít nhất cũng có cả ngàn kỵ binh đã bao vây bọn họ.
Chắc chắn sẽ là một trận ác chiến.
Vậy nên hắn đã chiều theo lòng mình, buông thả một lần.
Cố Tích Triều cúi đầu, môi hắn lướt qua tóc mai nàng khẽ nói bên tai nàng:
“Nàng đi trước đi. Đợi ta trở về.”
Hắn đã đưa ra quyết định.
Cố Tích Triều ôm nàng đang hôn mê, đi thẳng đến trước mặt Hạ Tam Lang, đưa cây nến sừng tê giác trong tay cho hắn rồi sai người dắt cho hắn một con ngựa nhanh nhất.
“Người của ta sẽ hộ tống ngươi ra khỏi trận. Ngươi mau về Sóc Châu, mang nàng đi tìm đạo nhân Kính Sơn Triệu Tiện.”
Sự thay đổi to lớn khiến Hạ Tam Lang thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn đưa tay nhận lấy ngọn nến lúc lên ngựa vẫn còn lúng túng.
Bầu trời đêm nặng nề, phía xa tối đen nổi lên những mảng lửa lớn dày đặc, di chuyển quỷ dị giữa rừng cây, bao phủ lấy lớp sương mù sắp tan.
Nhìn người trong đêm chỉ cần đếm số đuốc.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, sao Thứ Kinh Lĩnh đột nhiên lại có nhiều kẻ địch như vậy?
Cố Tích Triều nhìn Hạ Nghị, vẫn lạnh lùng và bình tĩnh nói:
“Nàng như thế này, một khắc cũng không thể chậm trễ.”
“Đi!”
Hắn dùng vỏ đao mạnh mẽ vỗ vào mông ngựa, con tuấn mã hí vang một tiếng sau đó lao về phía trước.
Cung thủ lập tức bắn tên yểm trợ, mưa tên đầy trời, lớp lớp giáp binh mở đường máu cho kỵ binh đơn độc này.
Cố Tích Triều nhìn bóng người biến mất trong rừng cây rậm rạp phía nam sau đó quay người lại nhìn thấy đại quân Bắc Địch đen kịt như quạ, từ bốn phương tám hướng, tiếng vó ngựa như sấm rền làm rung động đất trời.
Ánh mắt hắn lướt qua từng người bên cạnh, chỉ thấy một vẻ mặt duy nhất đó chính là sợ hãi.
Đó là hơi thở của cái chết.
Sợ hãi giống như ánh lửa chiếu vào trong mắt, theo quân Bắc Địch từ xa đến gần, từng chút từng chút phóng đại.
Người Khương dẫn đầu xông lên trước trận. Ấp Đô nắm chặt đao, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thấm ướt cả cán đao. Hắn thấp giọng chửi một tiếng:
“Hôm nay nếu chết, ta chỉ tiếc đứa con nhỏ mà A Mật Đương giao cho ta là Tang Đa vẫn chưa trưởng thành. Ta có lỗi với hắn.”
“Cáp Na nói, đợi ta trở về sẽ sinh cho ta một đứa con trai. Ta không thể chết ở đây…” Mãng Cơ nghiến răng nói.
Cố Tích Triều nhìn lại bọn họ nói:
“Chiến đấu đến cuối cùng để có thể sống sót, nếu các ngươi muốn quay trở lại dưới trướng Khả Hãn Bắc Địch, ta tuyệt đối sẽ không trách. Là ta nợ A Mật Đương một mạng.”
Ấp Đô và những người Khương khác ngây người tại chỗ.
Đây chính là đang lo liệu hậu sự sắp xếp đường lui cho bọn họ sao?
Mãng Cơ mắt đỏ hoe dẫn người Khương giơ tay hô lớn:
“Lão tử không bao giờ đầu hàng địch! Lão tử hôm nay liều mạng với chúng.”
Ấp Đô trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:
“Cố Cửu, ngươi đừng có chết. Mối thù của A Mật Đương, ta còn chưa tìm ngươi báo! Mạng của ngươi phải giữ thật kỹ!”
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy, có tướng quân ở đây đương nhiên là chúng ta sẽ thắng!” Lạc Hùng vỗ mạnh vào ngực.
Nhắc đến tính mạng, Cố Tích Triều lại nhớ ra, vì trận chiến này cầu mong điều tốt lành tránh điềm dữ, Triệu Tiện đặc biệt kéo hắn đến bói một quẻ.
Liên tiếp gieo ba quẻ tất cả đều là quẻ “Khảm”, sắc mặt Triệu Tiện lần nào cũng nghiêm trọng hơn lần trước, lắc đầu thở dài.
Hắn khi còn nhỏ là thư sinh, cũng đọc kỹ Kinh Dịch, khá thông hiểu hào từ, tự biết quẻ Khảm có ba, quẻ nào cũng không được sống.
Cuối cùng, Triệu Tiện sau khi suy diễn nhiều lần lại cười nói, ba quẻ Khảm cộng lại chính là mệnh chết đi sống lại. Trừ khi hắn tự tìm đường chết, bằng không có thể lại vào cửa sinh.
Cố Tích Triều bật cười.
Mạng của hắn, nếu không phải tự tay giao ra, quả thực không ai có thể lấy đi.
Trong ánh lửa đuốc lay động, Cố Tích Triều nhìn Ấp Đô bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh nói:
“Ấp Đô, còn một việc này.”
Ấp Đô quay đầu lại.
Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp, chỉ có hắn nghe thấy.
Chỉ thấy Cố Tích Triều nhìn về phía bắc Vân Châu, nhàn nhạt nói:
“Nếu ta chết trận, hãy đưa thi thể ta về Vân Châu.”
Ấp Đô khẽ giật mình.
Dù Cố Tích Triều không nói rõ Vân Châu ở đâu, hắn cũng biết ý chỉ của hắn là khu tư trạch kia.
Hơn mười năm qua, hắn đã vô số lần thay hắn vào trong đó, cúng bái hương khói.
Trước giây phút sinh tử nơi mà hắn nghĩ đến chỉ có ngôi nhà đó.
Tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến, từng lớp từng lớp cành cây trong rừng run rẩy trong gió đêm, những chiếc lá non mới mọc bị đột ngột vẩy lên vài giọt máu ấm nóng.
Quân Đại Ngụy dàn trận, tiêu diệt hết lớp quân Bắc Địch này đến lớp quân Bắc Địch khác đang bao vây.
Kẻ địch không ngừng bao vây lại giống như những bức tường thành được đắp lên, không ngừng tiến lên, vây chặt quân mã bên trong.
Đầu tiên mũi đao đâm trúng ngựa rồi chỉ về phía những quân sĩ đang liều mạng chiến đấu.
Trong bóng người đang chiến đấu, bỗng đâu đó truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng rít của những mũi tên bay loạn xạ trên trời, tiếng va chạm của máu thịt kèm theo đó là tiếng gầm gừ của người phụ nữ:
“Các ngươi mau giao Ách Lang cho ta!”
Mọi người lúc này mới hiểu ra lý do vì sao tối nay ở Thứ Kinh Lĩnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều quân tinh nhuệ của Bắc Địch. Hóa ra là công chúa Bắc Địch Thiêt Lặc Diên đích thân phái quân đến để truy bắt phò mã đã rơi vào tay họ.
Người phụ nữ mặc chiến giáp đỏ từ trong vòng vây của thân binh cưỡi ngựa bước ra, khinh miệt nhìn những người Đại Ngụy đang hấp hối giãy giụa:
“A đệ, ngươi mang hắn đi thì sao, hắn sẽ không đi theo ngươi đâu. Trái tim hắn ở chỗ ta…”
Nàng ta nhìn thẳng vào Cố Tích Triều, nhếch môi cười:
“Ngươi còn không giao ra, ta sẽ không nể tình ngươi là em trai hắn nữa, nhất định phải khiến tất cả các ngươi chết ở Thứ Kinh Lĩnh!”
Lời nàng ta vừa dứt tay liền vung lên sau đó một đợt tên nữa từ trên trời giáng xuống.
Lạc Hùng và những người khác bận rộn chống đỡ, lại thấy Cố Tích Triều một mình đi về phía đại quân của Thiêt Lặc Diên.
Người đàn ông cô độc một mình, giáp vai nhuộm đỏ máu, bước đi vững chãi như ác quỷ từng chém giết trong biển máu núi thây, mỗi bước tiến lên lại khiến binh lính Bắc Địch cầm đao phía trước phải lùi lại vài bước.
“A đệ, ngươi vẫn nên là từ bỏ ý định này đi. Ngươi giao Ách Lang ra đây, ta sẽ lui binh, tha cho ngươi và những người này.”
Nói xong dứt câu nàng huýt sáo một tiếng, quân đội Bắc Địch đang tấn công rút lui sau đó trừng mắt nhìn quân Đại Ngụy đang bị bao vây.
“Ta không tin ngươi.”
Cố Tích Triều xoay cổ tay đặt ngang đao trước mặt, giọng lạnh lùng.
“Một khi ta giao hắn cho ngươi, ngươi chắc chắn sẽ lập tức nhổ cỏ tận gốc.”
“Quỷ kế của ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Thấy kế hoạch của mình bị hắn liếc mắt đã nhìn thấu, vẻ mặt đắc thắng của Thiết Lặc Diên đột nhiên biến sắc, sát ý trong đôi mắt đen láy không còn giấu giếm nữa.
Chỉ thấy con dao nhọn đẫm máu của Cố Tích Triều đột ngột đâm vào trong kiệu.
Một đâm này, thân hình Thiết Lặc Diên lập tức cứng đờ kinh hô:
“Ngươi dừng tay!”
Nàng ta đã sớm nghe ngóng về chuyện năm xưa hắn từng đích thân giết người thân, cũng từng tận mắt chứng kiến lần huynh đệ tương phùng kia—khi mà sát tâm trong mắt hắn bùng lên không chút che giấu. Giờ đây, chỉ cần nhìn vào từng cử động, từng ánh mắt của hắn, nàng đã có thể chắc chắn: hắn thật sự có thể ra tay g**t ch*t chính đại ca của mình.
“Ngươi đừng giết hắn.”
Giọng nàng ta mang theo tiếng khóc nức nở, tức muốn hộc máu, vừa đe dọa vừa khẩn cầu nói:
“Nếu ngươi dám giết hắn, ta lập tức sẽ bắn tên cho tất cả các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Ta cầu xin ngươi buông tha cho hắn, hắn đã là phu quân của ta… Chỉ cần ngươi chịu, ta sẽ lui binh, ta nhất định lui binh.”
Mà giờ khắc này, hai bên ai cũng không thể tin tưởng đối phương, chỉ có thể giằng co.
Mọi người hiểu rõ, vì tính mạng của cả đội quân tinh nhuệ, Cố Tích Triều không thể giết Cố Từ Sơn, lúc này hắn chính là con tin để bảo toàn mạng sống.
“Cục diện sinh tử.”
Ngay lúc này, trong bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn từ trong kiệu truyền ra.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy chiếc kiệu đứng im trong bóng tối có một bàn tay gầy guộc từ trong chiếc kiệu đen kịt vén tấm rèm châu đã đứt lộ ra chiếc cằm trắng bệch.
“Ách Lang!” Thiêt Lặc Diên từ xa thấy Cố Từ Sơn bình an vô sựn liền mím môi cười nơi khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Khuôn mặt người đàn ông trong kiệu ẩn trong bóng tối, giọng nói như từ vực sâu vọng lên:
“Mấy ngày trước ta mới dạy nương tử mấy chiêu cuối cùng của đao pháp Cố gia, còn nhớ không?”
Đao pháp đó cương mãnh quyết liệt, quét ngang ngàn quân như cuốn chiếu. Thiêt Lặc Diên lộ vẻ vui mừng, gật đầu đắc ý nói:
“Lần trước ván cờ sinh tử chưa phân thắng bại, nếu Ách Lang đã nói vậy thì lại so tài một trận nữa.”
Nàng bất chấp sự ngăn cản của thân binh bên cạnh, nhảy xuống ngựa, rút thanh đao đeo bên hông:
“Ta nể tình ngươi là em trai hắn nên hết lần này đến lần khác nhượng bộ. Lần này, ta sẽ không nương tay với ngươi nữa, nhất định phải khiến ngươi chết tâm phục khẩu phục.”
Lạc Hùng thấy trên người Cố Tích Triều đã có vài vết thương, thanh trường đao tinh thiết sắc bén như chém bùn, thổi nhẹ cũng đứt lông đã có vết mẻ. Các tướng sĩ khuyên hắn suy nghĩ kỹ.
Cố Tích Triều lướt mắt qua mọi người, vẻ mặt bình tĩn, nói:
“Chỉ cần ta thắng, các ngươi đều có thể ra khỏi Thứ Kinh Lĩnh, sống sót.”
Mọi người bừng tỉnh.
Tướng quân vốn rất giỏi võ, chỉ dựa vào thuộc h* th*n tín và sức mình cũng có thể phá vòng vây. Dù sẽ phải hi sinh một số người, nhưng đâu cần phải liều mạng một mất một còn với công chúa Bắc Địch – người cũng nổi tiếng là cao thủ?
Hắn lúc này không tiếc tính mạng, đáp ứng nghênh chiến, là muốn cứu tất cả bọn họ!
“Tướng quân!…” Một đám quân sĩ quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt đau buồn.
Cố Tích Triều mắt không hề nhìn ngang, v**t v* con rồng quấn trên chuôi đao khẽ nói:
“Ta sẽ không để mình chết ở đây.”
Hắn dùng hết dũng khí cả đời, thê tử mà hắn vừa tìm lại được vẫn còn ở Sóc Châu chờ hắn.
Nàng đã hận hắn đến thế rồi, nếu hắn thua trận, mất đi những người mà nàng đã dốc hết sức mang đến, e rằng nàng sẽ càng hận hắn thấu xương.
Rừng sâu sương nặng, đao quang kiếm ảnh. Là giao chiến thật sự, đao đâm vào thịt.
Ban đầu trận chiến nằm ở trạng thái hai người với kẻ tấn công người phòng thủ, thanh trường đao trắng như tuyết lạnh lẽo như gió mỗi nơi nó lướt qua đều có máu tươi phun trào cũng nhưmùi tanh nồng nặc.
Mỗi nhát đao của Cố Tích Triều bổ xuống, mang theo uy lực sấm sét, thế mạnh như cuồng phong cuốn sạch núi rừng..
Chưa hết bốn hiệp, Thiết Lặc Diên liên tục vung đao mỗi đao dồn dập nhắm vào vết thương của người đàn ông mà tấn công. Hắn ta gắng gượng chống đỡ hết lần này đến lần khác, liều mạng đứng dậy mặc kệ hai cánh tay đã nhuốm đầy máu tươi.
Vừa rồi đã chiến đấu kịch liệt một hồi, một chiêu đao của hắn đánh hụt, nàng ta lại đâm trúng vết thương đã rách toạc của hắn. Tiếp đó có một nhát chém trúng mũi giày không có giáp che chắn.
“Vang!” một tiếng thét chói tai vang lên sau đó trường đao tuột khỏi tay, Cố Tích Triều liên tiếp lùi lại năm sáu bước phải dùng chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.
“Tướng quân!” Lạc Hùng và đám thân binh khóc rống lên.
Trong tiếng khóc nức nở đau đớn, lần này hắn cúi đầu để tóc mai che khuất mặt, lâu thật lâu sau cũng không thấy đứng dậy.
Thiêt Lặc Diên đi về phía hắn, mũi đao dính máu vạch một đường dài sâu trên mặt đất.
Đến khi chỉ còn cách ba bước chân, Cố Tích Triều hai tay nắm chặt chuôi đao, thân đao rung lên dữ dội.
Hắn vẫn không thể đứng dậy.
Làn sương mù dày đặc bị thổi tan, bốn phía vắng lặng như tờ.
“Như vậy có nghĩa là ngươi muốn bỏ cuộc sao?”
Người đàn ông trong kiệu đột nhiên ho khan vài tiếng, Thiêt Lặc Diên căng thẳng dừng bước, mắt không rời khỏi chiếc kiệu.
“Cửu Lang, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”
Cố Từ Sơn dường như vẫn luôn quan sát chiến cuộc, lúc này bỗng lắc đầu rèm châu theo đó khẽ lay động theo.
“Ca ca từng dạy ngươi thế nào? Gia pháp của nhà Cố là khi chưa chiến đấu đến phút cuối, thắng bại vẫn chưa thể định đoạt. Sao ngươi có thể dễ dàng bỏ cuộc đến như vậy?”
Tóc đen của Thiết Lặc Diên rối tung bàn tay khẽ v**t v* vết máu còn đọng lại trên đao, miệng hắn thì cười điên dại không thôi:
“Ách Lang, ngươi thật là tàn nhẫn, rõ ràng em trai chàng đã kiệt sức nhận thua rồi. Chàng còn ép hắn haha…”
Tiếng cười đột ngột im bặt.
Người đàn ông đã đứng thẳng dậy từ mặt đất, mặt đầy máu chỉ lộ ra đôi mắt đen láy trong veo. Ánh mắt vẫn như cũ, kiên cường bất khuất, sắc bén như lưỡi đao.
Trong gió lạnh thấu xương, hắn lại giơ cao trường đao, mặt không chút sợ hãi đối mặt với đòn tấn công chí mạng của kẻ địch, vung đao chống đỡ.
“Keng!”
Là tiếng thân đao rơi xuống đất, sau đó là tiếng th* d*c nặng nề, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa.
Trường đao trong tay Cố Tích Triều vẫn còn, hắn ngước mắt nhìn bốn phía.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Thiết Lặc Diên quỳ một chân trên đất, vẻ mặt kiêu ngạo hoàn toàn biến mất chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch như giấy như bị rút cạn sức lực, không ngừng th* d*c.
Từng dòng máu đen đặc như suối trào ra từ miệng nàng.
Nàng trừng lớn đôi mắt sáng ngời, ánh mắt trở nên mơ hồ vẻ mặt không thể tin được ngước nhìn người đàn ông cầm đao bất động, lẩm bẩm:
“Đây, đây là… Sao lại thế này?”
“Ha ha…”
Một tiếng cười khẽ từ trong chiếc kiệu đã im lặng từ lâu vọng ra.
Lại một tiếng nữa, khàn khàn như dây đàn đứt vang vọng giữa khu rừng vắng lặng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Cố Từ Sơn kéo đôi chân đã tê liệt nhiều năm, chậm rãi bò ra khỏi kiệu.
Hắn bò trên mặt đất, những ngón tay thon dài trắng nõn cắm sâu vào bùn. Bình tĩnh và chậm rãi, từng chút một hắn vươn tay về phía thê tử đang chảy máu không ngừng ở không xa.
Thiết Lặc Diên hoàn toàn ngã xuống đất, trong đáy mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông, đôi môi lạnh lẽo thất thần, giọng điệu run rẩy:
“Ách Lang, là chàng…”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của hắn, giống như nhìn vào con quỷ dữ sinh ra từ suối vàng.
“Là chàng!”
“Bạch Đàn hương, kỵ rượu kỵ sắc dục kỵ huyết khí.” Giọng người đàn ông bình thản như nước.
Giữa làn khói hương lượn lờ, hắn dịu dàng đưa chén rượu cho nàng. Khi hai quân đối đầu, hắn cố ý để nàng cùng em trai mình đơn đả độc đấu.Huyết khí bừng bừng để rồi tất cả hóa thành tro tàn.
Mỗi bước đi này đều là cố ý tính toán kỹ lưỡng.
Thiết Lặc Diên hoàn hồn, khuôn mặt vặn vẹo không ngừng cười, miệng đầy máu đỏ tươi phun trào ra:
“Ách Lang… Bao nhiêu năm qua, chúng ta là phu thê hoá ra chàng vẫn muốn giết ta.”
“Ta yêu chàng đến thế…”
Mười lăm năm quen biết, cầm sắt hòa minh*, vậy mà vẫn chẳng thể thắng nổi bóng ma năm xưa sao? Thiết Lặc Diên khàn giọng, nằm rạp xuống đất, nước mắt tuôn rơi.
*Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鳴) là một điển tích Hán-Việt, nghĩa đen là tiếng đàn cầm và đàn sắt hòa cùng một khúc, mang nghĩa ám chỉ sự hòa hợp, ăn ý trong tình cảm vợ chồng hoặc đôi lứa.
Người đàn ông tay ôm lấy nàng, ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng như lần đầu gặp gỡ cứ ngỡ rằng là cao vời vợi như trăng trên trời nhưng hoá ra lại gần ngay trước mắt.
Rõ ràng nàng ta đã tốn bao tâm tư, dùng hết mọi thủ đoạn để có thể hái xuống vầng trăng này, giữ lại bên cạnh rồi mà.
Tầm mắt Thiết Lặc Diên chỉ còn lại một màu đỏ tươi, nắm chặt lấy tay áo hắn, nghe thấy giọng hắn ôn hòa:
“Công chúa cho rằng, tất cả những gì nàng làm, ta đều không hay biết sao?”
“Ban đầu ép ta đầu hàng rồi phế bỏ đôi chân ta, giam cầm ta nửa đời. Vậy mà cũng dám mơ tưởng mong có thể có được tình yêu của ta?”
Thiết Lặc Diên khẽ cười một tiếng, vừa cười vừa khóc nhìn phu quân của mình, trong đáy mắt tràn ngập ngọn lửa hận thù và ái dục cháy bỏng..
Khi hơi thở sắp cạn kiệt, cuộc đời nàng như thước phim tua chậm hiện ra trước mắt. Điều nàng ta nhớ đến lại là một chuyện rất nhỏ.
Khi còn nhỏ nàng ta đi săn, bắt sống một con sói con bị thương sau đó nàng nuôi lớn, nó có bộ lông đẹp đẽ, nàng ta liền yêu thích không rời tay.
Nhưng cha nàng ta nói, sói là loài không thuần hóa được rồi một ngày nào đó sẽ làm nàng ta bị thương. Nàng ta không chịu nghe lời cha.
Sau này, con sói con quả nhiên cắn vào tay nàng ta rồi bỏ trốn.
Nàng ta vẫn ngốc nghếch như khi còn bé. Nuôi một kẻ lòng lang dạ sói.
Thiết Lặc Diên dùng hết sức lực cuối cùng của đời mình, giơ tay nắm chặt vạt áo người đàn ông, kéo hắn xuống.
Nàng khẽ nói bên tai hắn:
“Một ngày làm vợ chồng trăm năm ân nghĩa. Dù ta chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, vĩnh viễn vĩnh viễn đi theo ngươi… Mối thù ta nợ ngươi, ta đã trả rồi nhưng tình ngươi nợ ta, cuối cùng cũng phải trả lại…”
“Kiếp này, đời đời kiếp kiếp, Ách Lang à, chàng đừng hòng trốn thoát.”
Lần cuối cùng nàng nằm ngửa trên đùi hắn, hơi thở tắt lịm nhưng vẫn gắt gao không chịu nhắm mắt, trong mắt trước sau ánh lên hình bóng người tình sáng trong như trăng rằm.
Một đôi bàn tay run rẩy to lớn chậm rãi phủ lên đôi mắt đang mở trừng trừng của nàng ta.
Hai hàng nước mắt trong veo, không một tiếng động, khuôn mặt tuấn tú của Cố Từ Sơn trầm xuống, khóe miệng lại nở một nụ cười vui sướng. Cũng không biết là nụ cười thống khổ hay là thoải mái.
Hắn cúi xuống, đặt lên trán người phụ nữ một nụ hôn sâu, môi khẽ mấp máy, từng chữ run rẩy:
“Đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, ta cùng nương tử sống cùng chăn, chết cùng huyệt.”
Thấy chủ tướng đột ngột chết đi, quân Bắc Địch tan tác bỏ chạy, trốn trong rừng cây.
Quân Đại Ngụy thoát khỏi hiểm cảnh, nước mắt lưng tròng.
Rất lâu sau, Cố Từ Sơn vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, thi thể người phụ nữ ôm trong lòng đã lạnh cứng.
Một đôi ủng đen bước đến trước mắt hắn đang cúi xuống:
“Đại ca…”
Cố Từ Sơn không ngẩng đầu, giọng nói dường như rất bình tĩnh:
“Ngày đó tình thế bức bách, đại ca đã nói rất nhiều lời trái lòng, để mê hoặc kẻ địch, đệ đừng để bụng.”
“Đệ không biết, đại ca thấy đệ vui mừng đến nhường nào. Cửu Lang, đệ đã trưởng thành thành dáng vẻ mà ta mong đợi khi còn trẻ, vừa có dũng vừa có mưu, quyết đoán giết giặc. Giao Cố gia cho đệ, ta đã không nhìn lầm người.”
Cố Tích Triều nhìn hắn, tê dại nói:
“Huynh hao tâm tổn trí, hạ độc giết Thiêt Lặc Diên, đại ca cho rằng như vậy là có thể chuộc tội?”
“Nhưng huynh khiến Vân Châu rơi vào tay địch, hại chết thủ tướng Thẩm Đình Xuyên…”
“Ba vạn anh hồn quân Bắc Cương, oan án trung liệt của cha con Thẩm gia, Vân Châu mười lăm năm thất thủ, làm sao kết thúc?”
“Cửu Lang.” Cố Từ Sơn ngẩng mặt lên, nước mắt làm khuôn mặt hắn sáng ngời, như ngọc như ngà, thần thái giống hệt năm xưa:
“Đại ca tuy tham sống sợ chết, thân bất do kỷ* nhưng chưa bao giờ phản bội Đại Ngụy, không có lỗi với Đình Xuyên.”
*Thân bất do kỷ (身不由己) là một thành ngữ Hán-Việt, nghĩa đen là “thân thể không do mình làm chủ”, ý chỉ bất đắc dĩ, không được tự do quyết định, bị hoàn cảnh ép buộc phải làm điều gì đó dù bản thân không muốn.
“Năm đó, chính Đình Xuyên cầu xin ta, muốn ta chặt đầu hắn làm vật hiến tế đầu hàng địch, chỉ để cứu một thành bá tánh…”
Cố Tích Triều đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua muôn vàn sông núi.
Cố Từ Sơn quay mặt về phía em trai, ngẩng đ** ng*c ưỡn thẳng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm:
“Bạn thân nhờ cậy, ta không thể từ chối. Ta hao tổn cả đời, vạn kiếp bất phục nhưng chưa bao giờ phụ lòng hắn.”
“Người quân tử ngay chính, dù xuống địa ngục cũng không nao núng.
Vì nhà vì nước, máu sắt lòng son.”
“Ý huynh là, Cố gia chưa bao giờ có lỗi với Thẩm gia?…”
Như cách một thế giới, giọng Cố Tích Triều nghẹn ngào.
Người đàn ông rơi vào bóng tối, mười lăm năm qua, lần đầu tiên đôi mắt đen lóe lên ánh sáng rực rỡ,chiếu sáng khu địa ngục âm u quỷ dị này.
Nửa đời còn lại của hắn, vẫn luôn ở trong địa ngục tăm tối mà cô độc bước đi.
Từ nay về sau, cuối cùng hắn cũng đã có thể quang minh chính đại bước đi dưới ánh mặt trời ban ngày cùng với nàng.
Rồi lại đem mười lăm năm tình yêu không thể nói thành lời, tuyên bố ra.
“Đại ca, Thẩm gia còn có hậu nhân. Chúng ta đi nói cho nàng… Kể lại chuyện năm xưa, từng việc từng việc đều phải được làm rõ ràng.”
【Lời tác giả】
CP bò lê lết trong bóng tối đến đây là kết thúc rồi.
Thi thể tiểu Cố ấm lên rồi, sống lại một nửa rồi.
Dưới đây là lưu bút ngày 12 tháng 2 năm 2025:
Tôi thấy ở hậu trường có rất nhiều thảo luận về việc Cố đại có “yêu” Thiêt Lặc Diên hay không.
Thành thật mà nói, cá nhân tôi không thể đưa ra câu trả lời trực tiếp, bởi vì nhân vật đại ca này tôi viết đến cuối cùng hắn đã sống lại, có tư tưởng và ý chí của riêng mình, cục diện chết đều do hắn tự mình muốn, ngòi bút cá nhân của tôi đã không thể điều khiển hắn được nữa.
Cảm nhận cá nhân của tôi là: tình cảm của con người vô cùng phức tạp, không có tình yêu thuần khiết cũng không có hận thù hoàn toàn.
Đại ca không một khắc nào không hận, vì anh em mình, vì Vân Châu, đương nhiên càng hận chính mình. Dù có thể cứu được tính mạng của bá tánh Vân Châu và tù binh quân Bắc Cương vẫn không thể phá cục.
Mười lăm năm sớm tối bên nhau, ân ái vợ chồng cũng không thể xóa nhòa ý chí báo thù của hắn, nhưng tất cả đều là giả dối sao?
Nhưng nếu đi sâu hơn nữa, đến mức “yêu” sao? Nếu yêu thì có thể ra tay tàn nhẫn như vậy không, có thể trước khi nàng chết tuyệt tình nói ra những lời tàn nhẫn như vậy không, vì sao phải đợi đến khi nàng chết không nghe thấy nữa mới nói ra câu “sinh tử đồng huyệt” mà nàng mong đợi, hoàn thành lời hứa của hắn với nàng?
Một ngàn độc giả có một ngàn câu trả lời, câu trả lời ở trong lòng mỗi người xem.
Đối với tác giả tôi mà nói, sau nhiều tháng nhìn lại, tôi vẫn kiên trì và mừng vì cách viết ban đầu của mình, vì vậy không sửa một chữ.
Chương 58: Băng Thích – Trao trọn tình yêu mười lăm năm không thể nói thành lời.
Đại Ngụy vốn có lời đồn, kỵ binh dưới trướng Chiến Thần Cố Tích Triều có danh xuất quỷ nhập thần.
Trận pháp biến hóa khôn lường, thần quỷ khó đoán, nhanh như chớp, mạnh như sấm.
Khi kẻ địch còn chưa kịp nhận ra, lưỡi dao sắc bén đã kề cổ cho đến khi toàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thấy Cố Tích Triều dẫn quân lặng lẽ bất ngờ xuất hiện, điều đầu tiên Thẩm Kim Loan nghĩ đến lại là binh lực hai bên chênh lệch lớn như vậy, hắn lại cả gan dám đặt chân vào Thứ Kinh Lĩnh kiên cố phòng thủ của Bắc Địch.
Nàng nghiến răng chống tay, chậm rãi đứng dậy từ mặt đất di chuyển bước chân, muốn dùng hình thể hư vô chắn trước kiệu.
Giây tiếp theo, hắn vứt đao ôm chặt lấy nàng, gọi nàng là “thê tử”.
Người đàn ông có tính cách mạnh mẽ và thô bạo, cơ bắp cánh tay căng cứng đến mức hơi run rẩy.
Hơi thở dương khí ấm áp không ngừng tuôn trào. Hồn phách Thẩm Kim Loan lại không ngừng run rẩy.
Xem ra, vết thương trên người hắn đã lành hẳn. Nhưng người thì đã phát điên rồi.
Ánh nến cháy bùng, nước mắt nàng đọng lại nơi khóe mắt từ lâu sắp rơi xuống.
Tuyệt đối không phải vì gặp lại hắn mà vui mừng đến rơi nước mắt, nhất định là vì biết kế hoạch của mình sắp thất bại mà đau khổ khóc than. Nàng tự nhủ trong lòng.
Bắt cóc Cố Từ Sơn từ nha trướng Bắc Địch, Thẩm Kim Loan đã hao tổn hết hồn lực, không thể giãy dụa trong vòng tay hắn, không thể động đậy.
Chỉ có thể dùng hết chút sức lực cuối cùng, thở dài một tiếng:
“Cố Tích Triều, huynh sỉ nhục ta.”
Cả đời là kẻ thù, sao có thể làm thê tử.
Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm nàng càng siết chặt hơn. Thẩm Kim Loan bị ép nhẹ nhàng dựa vào hắn, thứ duy nhất có thể động đậy là môi, từng câu từng câu kể lể:
“Bái đường thành thân, là do tình thế lúc đó cấp bách lúc đó ép buộc, không tính là thật.”
“Còn việc cùng giường chung gối, chẳng qua là vì…”
Dương khí của hắn có lợi cho âm hồn.
Nàng khó kiềm chế. Đến nỗi ngay cả bóng dáng trên màn trướng, nàng cũng muốn chạm vào.
Nhưng hai chữ “dương khí”, nàng lại không thể nào thốt ra, quay đầu đi, bất lực nói:
“Chỉ là giả vờ thôi.”
Người đàn ông ôm nàng đứng im như núi, dường như không bị nàng kích động, chỉ khẽ nhướng mày, nói:
“Nàng lại có thể vì quân Bắc Cương mà làm đến mức này.”
Giọng hắn trầm thấp bên tai, ý mỉa mai rõ ràng:
“Thẩm Thập Nhất, kế hoạch liên hoàn hôm nay của nàng thực sự khiến ta kinh ngạc. Dù Khổng Minh tái thế cũng không bằng nàng.Đến tính mạng bản thân nàng cũng không cần nữa là vì lý do gì chứ?”
Đây là cố ý hỏi, hắn đã sớm phát hiện chiếc kiệu hỷ phía sau nàng.
Thẩm Kim Loan khẽ cụp mắt xuống, chỉ một tia sáng còn sót lại nhìn sâu vào người trong kiệu.
Kế hoạch dù mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
Nàng ngàn cay vạn đắng, trải qua bao gian nguy, bằng chứng đánh cắp được từ nha trướng Bắc Địch lại là vì hắn mà làm áo cưới.
Ý thức Thẩm Kim Loan chìm xuống, đã không còn sức để tranh cãi, mặc cho thân thể mềm mại bị hắn ôm chặt trong lòng.
Cố Tích Triều cúi đầu về phía nàng, cằm tựa vào tóc mai nàng, nói thẳng vào lòng người:
“Nàng hao tâm tổn trí, không hề tiếc chút sinh khí cuối cùng của hồn phách cũng muốn đoạt người này về. Là không yên tâm hắn rơi vào tay ta sao?”
Thẩm Kim Loan ngước mắt nhìn hắn, đối diện với hắn, lạnh lùng nói:
“Huynh muốn giết hắn.”
“Đúng.” Cố Tích Triều nhìn đôi mắt vô tình của nàng, nhẹ nhàng thừa nhận, “Ta nhất định phải giết hắn.”
Thẩm Kim Loan không kìm được nói:
“Hắn là đại ca huynh.”
Hắn cũng đáp lại:
“Người thân cũng có thể giết.”
Thẩm Kim Loan hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra sự thật mà nàng đã sớm nhìn thấu:
“Hắn bị tàn phế đôi chân rồi. Hắn căn bản không đi đâu được nữa, chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của người đàn bà kia.”
Nàng liều một phen, cố gắng khơi gợi lại tình xưa của hắn.
Cố Tích Triều im lặng hồi lâu, cuối cùng không nói gì về chuyện giết người nữa, chỉ nói một câu:
“Ta đã hứa với nàng, án oan của Thẩm gia, ta sẽ cho nàng, cho quân Bắc Cương, cho thiên hạ một lời giải thích.”
“Trước đó, nàng chỉ cần dưỡng hồn cho tốt, đợi sau khi được rửa oan, có thể đầu thai chuyển thế.”
Hắn nói từng chữ từng chữ, mạnh mẽ hứa với nàng. Thẩm Kim Loan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của hắn, dưới đôi lông mày rậm sâu, đôi mắt sáng tối như sao băng.
Nhân chứng duy nhất có lẽ sắp bị hắn thủ tiêu, làm sao hắn có thể rửa oan cho cha anh nàng?
Nàng đã tuyệt vọng rồi.
Thẩm Kim Loan bị hắn giam trong vòng tay, cổ dần dần nghiêng qua tựa vào vai giáp lạnh lẽo của hắn, chậm rãi lắc đầu.
“Cố Tích Triều, ta hận huynh.”
Vốn nên bị đâm vào tim nhưng Cố Tích Triều trên mặt không chút gợn sóng, không có chút vui buồn nào, ngược lại khẽ nhếch khóe môi.
Hận đi, hận rồi sẽ không tiếc nuối.
Hận, cũng lâu dài hơn yêu.
…
Đám quân Đại Ngụy theo sau Cố Tích Triều đã bao vây lại, đỡ Hạ Tam Lang dưới đất dậy trói lại, Lạc Hùng và bốn người khác đã khiêng kiệu đi về.
Bốn phía truyền đến vài tiếng tuyết đè gãy cành cây, kinh động một đàn chim đêm.
Thẩm Kim Loan nhắm mắt lại, nghe rõ ràng, nhớ đến Thứ Kinh Lĩnh nguy hiểm trùng trùng mà bản đồ bố phòng vẫn còn trong đầu Tần Chiêu.
Cũng không biết thuật hoàn hồn của Triệu Tiện có thành công hay không. Chuyến đi này của nàng cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Nàng mở mắt, nhìn thẳng vào Cố Tích Triều.
Chỉ vài hơi thở, người đàn ông cảm nhận được, biết nàng có lời muốn nói liền lại cúi đầu, một lọn tóc mai bên thái dương hắn rủ xuống môi nàng, ngứa ngáy tê dại.
“Lần này, ta còn mang về được một nửa tấm bản đồ bố phòng, đã gửi đến Sóc Châu rồi…” Nàng khó khăn mở lời.
Cố Tích Triều khựng bước.
Thẩm gia thập nhất nương ở nhân gian này chỉ còn lại một linh hồn yếu ớt này.
Thứ hắn có thể giữ lại chỉ có một tàn hồn này, không để nàng tan thành mây khói.
Nhưng nàng lại muốn dùng hồn phách quý giá nhất của hắn để đi tìm về tấm bản đồ bố phòng vô dụng nhất.
Vân Châu có thể đoạt lại, hồn phách chỉ có một. Sao nàng cứ không hiểu.
Hắn cảm thấy buồn cười nhưng thực sự không cười nổi, chỉ thấy tim co rút một cái.
Lại nhìn thoáng qua hồn phách yếu ớt như sợi tơ trong lòng, lại co rút một cái, đau đớn như bị co giật.
Nhưng Cố Tích Triều chỉ lạnh lùng nói:
“Nếu quân Đại Ngụy phải dựa vào một hồn phách của nàng mới có thể đoạt lại Vân Châu, đó là nỗi ô nhục của binh gia, Đại Ngụy cũng sớm nên diệt vong rồi.”
“Nàng mạo hiểm thân mình, căn bản không có ý nghĩa gì.”
Nàng dường như mệt mỏi lắm rồi, nhắm mắt lại, hàng mi dài dưới ánh nến như cánh quạ rủ xuống, lẩm bẩm:
“Thứ Kinh Lĩnh quá nguy hiểm, ngươi về Sóc Châu đi lấy được bản đồ bố phòng rồi hãy tính tiếp.”
“Ta, tạm thời không đi được.” Cố Tích Triều bình tĩnh nói.
Khi tìm thấy nàng, hắn đã phát hiện bốn phía có địch quân địch áp sát bao vây, nghe số lượng ít nhất cũng có cả ngàn kỵ binh đã bao vây bọn họ.
Chắc chắn sẽ là một trận ác chiến.
Vậy nên hắn đã chiều theo lòng mình, buông thả một lần.
Cố Tích Triều cúi đầu, môi hắn lướt qua tóc mai nàng khẽ nói bên tai nàng:
“Nàng đi trước đi. Đợi ta trở về.”
Hắn đã đưa ra quyết định.
Cố Tích Triều ôm nàng đang hôn mê, đi thẳng đến trước mặt Hạ Tam Lang, đưa cây nến sừng tê giác trong tay cho hắn rồi sai người dắt cho hắn một con ngựa nhanh nhất.
“Người của ta sẽ hộ tống ngươi ra khỏi trận. Ngươi mau về Sóc Châu, mang nàng đi tìm đạo nhân Kính Sơn Triệu Tiện.”
Sự thay đổi to lớn khiến Hạ Tam Lang thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn đưa tay nhận lấy ngọn nến lúc lên ngựa vẫn còn lúng túng.
Bầu trời đêm nặng nề, phía xa tối đen nổi lên những mảng lửa lớn dày đặc, di chuyển quỷ dị giữa rừng cây, bao phủ lấy lớp sương mù sắp tan.
Nhìn người trong đêm chỉ cần đếm số đuốc.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, sao Thứ Kinh Lĩnh đột nhiên lại có nhiều kẻ địch như vậy?
Cố Tích Triều nhìn Hạ Nghị, vẫn lạnh lùng và bình tĩnh nói:
“Nàng như thế này, một khắc cũng không thể chậm trễ.”
“Đi!”
Hắn dùng vỏ đao mạnh mẽ vỗ vào mông ngựa, con tuấn mã hí vang một tiếng sau đó lao về phía trước.
Cung thủ lập tức bắn tên yểm trợ, mưa tên đầy trời, lớp lớp giáp binh mở đường máu cho kỵ binh đơn độc này.
Cố Tích Triều nhìn bóng người biến mất trong rừng cây rậm rạp phía nam sau đó quay người lại nhìn thấy đại quân Bắc Địch đen kịt như quạ, từ bốn phương tám hướng, tiếng vó ngựa như sấm rền làm rung động đất trời.
Ánh mắt hắn lướt qua từng người bên cạnh, chỉ thấy một vẻ mặt duy nhất đó chính là sợ hãi.
Đó là hơi thở của cái chết.
Sợ hãi giống như ánh lửa chiếu vào trong mắt, theo quân Bắc Địch từ xa đến gần, từng chút từng chút phóng đại.
Người Khương dẫn đầu xông lên trước trận. Ấp Đô nắm chặt đao, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thấm ướt cả cán đao. Hắn thấp giọng chửi một tiếng:
“Hôm nay nếu chết, ta chỉ tiếc đứa con nhỏ mà A Mật Đương giao cho ta là Tang Đa vẫn chưa trưởng thành. Ta có lỗi với hắn.”
“Cáp Na nói, đợi ta trở về sẽ sinh cho ta một đứa con trai. Ta không thể chết ở đây…” Mãng Cơ nghiến răng nói.
Cố Tích Triều nhìn lại bọn họ nói:
“Chiến đấu đến cuối cùng để có thể sống sót, nếu các ngươi muốn quay trở lại dưới trướng Khả Hãn Bắc Địch, ta tuyệt đối sẽ không trách. Là ta nợ A Mật Đương một mạng.”
Ấp Đô và những người Khương khác ngây người tại chỗ.
Đây chính là đang lo liệu hậu sự sắp xếp đường lui cho bọn họ sao?
Mãng Cơ mắt đỏ hoe dẫn người Khương giơ tay hô lớn:
“Lão tử không bao giờ đầu hàng địch! Lão tử hôm nay liều mạng với chúng.”
Ấp Đô trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:
“Cố Cửu, ngươi đừng có chết. Mối thù của A Mật Đương, ta còn chưa tìm ngươi báo! Mạng của ngươi phải giữ thật kỹ!”
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy, có tướng quân ở đây đương nhiên là chúng ta sẽ thắng!” Lạc Hùng vỗ mạnh vào ngực.
Nhắc đến tính mạng, Cố Tích Triều lại nhớ ra, vì trận chiến này cầu mong điều tốt lành tránh điềm dữ, Triệu Tiện đặc biệt kéo hắn đến bói một quẻ.
Liên tiếp gieo ba quẻ tất cả đều là quẻ “Khảm”, sắc mặt Triệu Tiện lần nào cũng nghiêm trọng hơn lần trước, lắc đầu thở dài.
Hắn khi còn nhỏ là thư sinh, cũng đọc kỹ Kinh Dịch, khá thông hiểu hào từ, tự biết quẻ Khảm có ba, quẻ nào cũng không được sống.
Cuối cùng, Triệu Tiện sau khi suy diễn nhiều lần lại cười nói, ba quẻ Khảm cộng lại chính là mệnh chết đi sống lại. Trừ khi hắn tự tìm đường chết, bằng không có thể lại vào cửa sinh.
Cố Tích Triều bật cười.
Mạng của hắn, nếu không phải tự tay giao ra, quả thực không ai có thể lấy đi.
Trong ánh lửa đuốc lay động, Cố Tích Triều nhìn Ấp Đô bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh nói:
“Ấp Đô, còn một việc này.”
Ấp Đô quay đầu lại.
Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp, chỉ có hắn nghe thấy.
Chỉ thấy Cố Tích Triều nhìn về phía bắc Vân Châu, nhàn nhạt nói:
“Nếu ta chết trận, hãy đưa thi thể ta về Vân Châu.”
Ấp Đô khẽ giật mình.
Dù Cố Tích Triều không nói rõ Vân Châu ở đâu, hắn cũng biết ý chỉ của hắn là khu tư trạch kia.
Hơn mười năm qua, hắn đã vô số lần thay hắn vào trong đó, cúng bái hương khói.
Trước giây phút sinh tử nơi mà hắn nghĩ đến chỉ có ngôi nhà đó.
Tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến, từng lớp từng lớp cành cây trong rừng run rẩy trong gió đêm, những chiếc lá non mới mọc bị đột ngột vẩy lên vài giọt máu ấm nóng.
Quân Đại Ngụy dàn trận, tiêu diệt hết lớp quân Bắc Địch này đến lớp quân Bắc Địch khác đang bao vây.
Kẻ địch không ngừng bao vây lại giống như những bức tường thành được đắp lên, không ngừng tiến lên, vây chặt quân mã bên trong.
Đầu tiên mũi đao đâm trúng ngựa rồi chỉ về phía những quân sĩ đang liều mạng chiến đấu.
Trong bóng người đang chiến đấu, bỗng đâu đó truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng rít của những mũi tên bay loạn xạ trên trời, tiếng va chạm của máu thịt kèm theo đó là tiếng gầm gừ của người phụ nữ:
“Các ngươi mau giao Ách Lang cho ta!”
Mọi người lúc này mới hiểu ra lý do vì sao tối nay ở Thứ Kinh Lĩnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều quân tinh nhuệ của Bắc Địch. Hóa ra là công chúa Bắc Địch Thiêt Lặc Diên đích thân phái quân đến để truy bắt phò mã đã rơi vào tay họ.
Người phụ nữ mặc chiến giáp đỏ từ trong vòng vây của thân binh cưỡi ngựa bước ra, khinh miệt nhìn những người Đại Ngụy đang hấp hối giãy giụa:
“A đệ, ngươi mang hắn đi thì sao, hắn sẽ không đi theo ngươi đâu. Trái tim hắn ở chỗ ta…”
Nàng ta nhìn thẳng vào Cố Tích Triều, nhếch môi cười:
“Ngươi còn không giao ra, ta sẽ không nể tình ngươi là em trai hắn nữa, nhất định phải khiến tất cả các ngươi chết ở Thứ Kinh Lĩnh!”
Lời nàng ta vừa dứt tay liền vung lên sau đó một đợt tên nữa từ trên trời giáng xuống.
Lạc Hùng và những người khác bận rộn chống đỡ, lại thấy Cố Tích Triều một mình đi về phía đại quân của Thiêt Lặc Diên.
Người đàn ông cô độc một mình, giáp vai nhuộm đỏ máu, bước đi vững chãi như ác quỷ từng chém giết trong biển máu núi thây, mỗi bước tiến lên lại khiến binh lính Bắc Địch cầm đao phía trước phải lùi lại vài bước.
“A đệ, ngươi vẫn nên là từ bỏ ý định này đi. Ngươi giao Ách Lang ra đây, ta sẽ lui binh, tha cho ngươi và những người này.”
Nói xong dứt câu nàng huýt sáo một tiếng, quân đội Bắc Địch đang tấn công rút lui sau đó trừng mắt nhìn quân Đại Ngụy đang bị bao vây.
“Ta không tin ngươi.”
Cố Tích Triều xoay cổ tay đặt ngang đao trước mặt, giọng lạnh lùng.
“Một khi ta giao hắn cho ngươi, ngươi chắc chắn sẽ lập tức nhổ cỏ tận gốc.”
“Quỷ kế của ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Thấy kế hoạch của mình bị hắn liếc mắt đã nhìn thấu, vẻ mặt đắc thắng của Thiết Lặc Diên đột nhiên biến sắc, sát ý trong đôi mắt đen láy không còn giấu giếm nữa.
Chỉ thấy con dao nhọn đẫm máu của Cố Tích Triều đột ngột đâm vào trong kiệu.
Một đâm này, thân hình Thiết Lặc Diên lập tức cứng đờ kinh hô:
“Ngươi dừng tay!”
Nàng ta đã sớm nghe ngóng về chuyện năm xưa hắn từng đích thân giết người thân, cũng từng tận mắt chứng kiến lần huynh đệ tương phùng kia—khi mà sát tâm trong mắt hắn bùng lên không chút che giấu. Giờ đây, chỉ cần nhìn vào từng cử động, từng ánh mắt của hắn, nàng đã có thể chắc chắn: hắn thật sự có thể ra tay g**t ch*t chính đại ca của mình.
“Ngươi đừng giết hắn.”
Giọng nàng ta mang theo tiếng khóc nức nở, tức muốn hộc máu, vừa đe dọa vừa khẩn cầu nói:
“Nếu ngươi dám giết hắn, ta lập tức sẽ bắn tên cho tất cả các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Ta cầu xin ngươi buông tha cho hắn, hắn đã là phu quân của ta… Chỉ cần ngươi chịu, ta sẽ lui binh, ta nhất định lui binh.”
Mà giờ khắc này, hai bên ai cũng không thể tin tưởng đối phương, chỉ có thể giằng co.
Mọi người hiểu rõ, vì tính mạng của cả đội quân tinh nhuệ, Cố Tích Triều không thể giết Cố Từ Sơn, lúc này hắn chính là con tin để bảo toàn mạng sống.
“Cục diện sinh tử.”
Ngay lúc này, trong bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn từ trong kiệu truyền ra.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy chiếc kiệu đứng im trong bóng tối có một bàn tay gầy guộc từ trong chiếc kiệu đen kịt vén tấm rèm châu đã đứt lộ ra chiếc cằm trắng bệch.
“Ách Lang!” Thiêt Lặc Diên từ xa thấy Cố Từ Sơn bình an vô sựn liền mím môi cười nơi khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Khuôn mặt người đàn ông trong kiệu ẩn trong bóng tối, giọng nói như từ vực sâu vọng lên:
“Mấy ngày trước ta mới dạy nương tử mấy chiêu cuối cùng của đao pháp Cố gia, còn nhớ không?”
Đao pháp đó cương mãnh quyết liệt, quét ngang ngàn quân như cuốn chiếu. Thiêt Lặc Diên lộ vẻ vui mừng, gật đầu đắc ý nói:
“Lần trước ván cờ sinh tử chưa phân thắng bại, nếu Ách Lang đã nói vậy thì lại so tài một trận nữa.”
Nàng bất chấp sự ngăn cản của thân binh bên cạnh, nhảy xuống ngựa, rút thanh đao đeo bên hông:
“Ta nể tình ngươi là em trai hắn nên hết lần này đến lần khác nhượng bộ. Lần này, ta sẽ không nương tay với ngươi nữa, nhất định phải khiến ngươi chết tâm phục khẩu phục.”
Lạc Hùng thấy trên người Cố Tích Triều đã có vài vết thương, thanh trường đao tinh thiết sắc bén như chém bùn, thổi nhẹ cũng đứt lông đã có vết mẻ. Các tướng sĩ khuyên hắn suy nghĩ kỹ.
Cố Tích Triều lướt mắt qua mọi người, vẻ mặt bình tĩn, nói:
“Chỉ cần ta thắng, các ngươi đều có thể ra khỏi Thứ Kinh Lĩnh, sống sót.”
Mọi người bừng tỉnh.
Tướng quân vốn rất giỏi võ, chỉ dựa vào thuộc h* th*n tín và sức mình cũng có thể phá vòng vây. Dù sẽ phải hi sinh một số người, nhưng đâu cần phải liều mạng một mất một còn với công chúa Bắc Địch – người cũng nổi tiếng là cao thủ?
Hắn lúc này không tiếc tính mạng, đáp ứng nghênh chiến, là muốn cứu tất cả bọn họ!
“Tướng quân!…” Một đám quân sĩ quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt đau buồn.
Cố Tích Triều mắt không hề nhìn ngang, v**t v* con rồng quấn trên chuôi đao khẽ nói:
“Ta sẽ không để mình chết ở đây.”
Hắn dùng hết dũng khí cả đời, thê tử mà hắn vừa tìm lại được vẫn còn ở Sóc Châu chờ hắn.
Nàng đã hận hắn đến thế rồi, nếu hắn thua trận, mất đi những người mà nàng đã dốc hết sức mang đến, e rằng nàng sẽ càng hận hắn thấu xương.
Rừng sâu sương nặng, đao quang kiếm ảnh. Là giao chiến thật sự, đao đâm vào thịt.
Ban đầu trận chiến nằm ở trạng thái hai người với kẻ tấn công người phòng thủ, thanh trường đao trắng như tuyết lạnh lẽo như gió mỗi nơi nó lướt qua đều có máu tươi phun trào cũng nhưmùi tanh nồng nặc.
Mỗi nhát đao của Cố Tích Triều bổ xuống, mang theo uy lực sấm sét, thế mạnh như cuồng phong cuốn sạch núi rừng..
Chưa hết bốn hiệp, Thiết Lặc Diên liên tục vung đao mỗi đao dồn dập nhắm vào vết thương của người đàn ông mà tấn công. Hắn ta gắng gượng chống đỡ hết lần này đến lần khác, liều mạng đứng dậy mặc kệ hai cánh tay đã nhuốm đầy máu tươi.
Vừa rồi đã chiến đấu kịch liệt một hồi, một chiêu đao của hắn đánh hụt, nàng ta lại đâm trúng vết thương đã rách toạc của hắn. Tiếp đó có một nhát chém trúng mũi giày không có giáp che chắn.
“Vang!” một tiếng thét chói tai vang lên sau đó trường đao tuột khỏi tay, Cố Tích Triều liên tiếp lùi lại năm sáu bước phải dùng chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.
“Tướng quân!” Lạc Hùng và đám thân binh khóc rống lên.
Trong tiếng khóc nức nở đau đớn, lần này hắn cúi đầu để tóc mai che khuất mặt, lâu thật lâu sau cũng không thấy đứng dậy.
Thiêt Lặc Diên đi về phía hắn, mũi đao dính máu vạch một đường dài sâu trên mặt đất.
Đến khi chỉ còn cách ba bước chân, Cố Tích Triều hai tay nắm chặt chuôi đao, thân đao rung lên dữ dội.
Hắn vẫn không thể đứng dậy.
Làn sương mù dày đặc bị thổi tan, bốn phía vắng lặng như tờ.
“Như vậy có nghĩa là ngươi muốn bỏ cuộc sao?”
Người đàn ông trong kiệu đột nhiên ho khan vài tiếng, Thiêt Lặc Diên căng thẳng dừng bước, mắt không rời khỏi chiếc kiệu.
“Cửu Lang, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”
Cố Từ Sơn dường như vẫn luôn quan sát chiến cuộc, lúc này bỗng lắc đầu rèm châu theo đó khẽ lay động theo.
“Ca ca từng dạy ngươi thế nào? Gia pháp của nhà Cố là khi chưa chiến đấu đến phút cuối, thắng bại vẫn chưa thể định đoạt. Sao ngươi có thể dễ dàng bỏ cuộc đến như vậy?”
Tóc đen của Thiết Lặc Diên rối tung bàn tay khẽ v**t v* vết máu còn đọng lại trên đao, miệng hắn thì cười điên dại không thôi:
“Ách Lang, ngươi thật là tàn nhẫn, rõ ràng em trai chàng đã kiệt sức nhận thua rồi. Chàng còn ép hắn haha…”
Tiếng cười đột ngột im bặt.
Người đàn ông đã đứng thẳng dậy từ mặt đất, mặt đầy máu chỉ lộ ra đôi mắt đen láy trong veo. Ánh mắt vẫn như cũ, kiên cường bất khuất, sắc bén như lưỡi đao.
Trong gió lạnh thấu xương, hắn lại giơ cao trường đao, mặt không chút sợ hãi đối mặt với đòn tấn công chí mạng của kẻ địch, vung đao chống đỡ.
“Keng!”
Là tiếng thân đao rơi xuống đất, sau đó là tiếng th* d*c nặng nề, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa.
Trường đao trong tay Cố Tích Triều vẫn còn, hắn ngước mắt nhìn bốn phía.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Thiết Lặc Diên quỳ một chân trên đất, vẻ mặt kiêu ngạo hoàn toàn biến mất chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch như giấy như bị rút cạn sức lực, không ngừng th* d*c.
Từng dòng máu đen đặc như suối trào ra từ miệng nàng.
Nàng trừng lớn đôi mắt sáng ngời, ánh mắt trở nên mơ hồ vẻ mặt không thể tin được ngước nhìn người đàn ông cầm đao bất động, lẩm bẩm:
“Đây, đây là… Sao lại thế này?”
“Ha ha…”
Một tiếng cười khẽ từ trong chiếc kiệu đã im lặng từ lâu vọng ra.
Lại một tiếng nữa, khàn khàn như dây đàn đứt vang vọng giữa khu rừng vắng lặng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Cố Từ Sơn kéo đôi chân đã tê liệt nhiều năm, chậm rãi bò ra khỏi kiệu.
Hắn bò trên mặt đất, những ngón tay thon dài trắng nõn cắm sâu vào bùn. Bình tĩnh và chậm rãi, từng chút một hắn vươn tay về phía thê tử đang chảy máu không ngừng ở không xa.
Thiết Lặc Diên hoàn toàn ngã xuống đất, trong đáy mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông, đôi môi lạnh lẽo thất thần, giọng điệu run rẩy:
“Ách Lang, là chàng…”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của hắn, giống như nhìn vào con quỷ dữ sinh ra từ suối vàng.
“Là chàng!”
“Bạch Đàn hương, kỵ rượu kỵ sắc dục kỵ huyết khí.” Giọng người đàn ông bình thản như nước.
Giữa làn khói hương lượn lờ, hắn dịu dàng đưa chén rượu cho nàng. Khi hai quân đối đầu, hắn cố ý để nàng cùng em trai mình đơn đả độc đấu.Huyết khí bừng bừng để rồi tất cả hóa thành tro tàn.
Mỗi bước đi này đều là cố ý tính toán kỹ lưỡng.
Thiết Lặc Diên hoàn hồn, khuôn mặt vặn vẹo không ngừng cười, miệng đầy máu đỏ tươi phun trào ra:
“Ách Lang… Bao nhiêu năm qua, chúng ta là phu thê hoá ra chàng vẫn muốn giết ta.”
“Ta yêu chàng đến thế…”
Mười lăm năm quen biết, cầm sắt hòa minh*, vậy mà vẫn chẳng thể thắng nổi bóng ma năm xưa sao? Thiết Lặc Diên khàn giọng, nằm rạp xuống đất, nước mắt tuôn rơi.
*Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鳴) là một điển tích Hán-Việt, nghĩa đen là tiếng đàn cầm và đàn sắt hòa cùng một khúc, mang nghĩa ám chỉ sự hòa hợp, ăn ý trong tình cảm vợ chồng hoặc đôi lứa.
Người đàn ông tay ôm lấy nàng, ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng như lần đầu gặp gỡ cứ ngỡ rằng là cao vời vợi như trăng trên trời nhưng hoá ra lại gần ngay trước mắt.
Rõ ràng nàng ta đã tốn bao tâm tư, dùng hết mọi thủ đoạn để có thể hái xuống vầng trăng này, giữ lại bên cạnh rồi mà.
Tầm mắt Thiết Lặc Diên chỉ còn lại một màu đỏ tươi, nắm chặt lấy tay áo hắn, nghe thấy giọng hắn ôn hòa:
“Công chúa cho rằng, tất cả những gì nàng làm, ta đều không hay biết sao?”
“Ban đầu ép ta đầu hàng rồi phế bỏ đôi chân ta, giam cầm ta nửa đời. Vậy mà cũng dám mơ tưởng mong có thể có được tình yêu của ta?”
Thiết Lặc Diên khẽ cười một tiếng, vừa cười vừa khóc nhìn phu quân của mình, trong đáy mắt tràn ngập ngọn lửa hận thù và ái dục cháy bỏng..
Khi hơi thở sắp cạn kiệt, cuộc đời nàng như thước phim tua chậm hiện ra trước mắt. Điều nàng ta nhớ đến lại là một chuyện rất nhỏ.
Khi còn nhỏ nàng ta đi săn, bắt sống một con sói con bị thương sau đó nàng nuôi lớn, nó có bộ lông đẹp đẽ, nàng ta liền yêu thích không rời tay.
Nhưng cha nàng ta nói, sói là loài không thuần hóa được rồi một ngày nào đó sẽ làm nàng ta bị thương. Nàng ta không chịu nghe lời cha.
Sau này, con sói con quả nhiên cắn vào tay nàng ta rồi bỏ trốn.
Nàng ta vẫn ngốc nghếch như khi còn bé. Nuôi một kẻ lòng lang dạ sói.
Thiết Lặc Diên dùng hết sức lực cuối cùng của đời mình, giơ tay nắm chặt vạt áo người đàn ông, kéo hắn xuống.
Nàng khẽ nói bên tai hắn:
“Một ngày làm vợ chồng trăm năm ân nghĩa. Dù ta chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, vĩnh viễn vĩnh viễn đi theo ngươi… Mối thù ta nợ ngươi, ta đã trả rồi nhưng tình ngươi nợ ta, cuối cùng cũng phải trả lại…”
“Kiếp này, đời đời kiếp kiếp, Ách Lang à, chàng đừng hòng trốn thoát.”
Lần cuối cùng nàng nằm ngửa trên đùi hắn, hơi thở tắt lịm nhưng vẫn gắt gao không chịu nhắm mắt, trong mắt trước sau ánh lên hình bóng người tình sáng trong như trăng rằm.
Một đôi bàn tay run rẩy to lớn chậm rãi phủ lên đôi mắt đang mở trừng trừng của nàng ta.
Hai hàng nước mắt trong veo, không một tiếng động, khuôn mặt tuấn tú của Cố Từ Sơn trầm xuống, khóe miệng lại nở một nụ cười vui sướng. Cũng không biết là nụ cười thống khổ hay là thoải mái.
Hắn cúi xuống, đặt lên trán người phụ nữ một nụ hôn sâu, môi khẽ mấp máy, từng chữ run rẩy:
“Đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, ta cùng nương tử sống cùng chăn, chết cùng huyệt.”
Thấy chủ tướng đột ngột chết đi, quân Bắc Địch tan tác bỏ chạy, trốn trong rừng cây.
Quân Đại Ngụy thoát khỏi hiểm cảnh, nước mắt lưng tròng.
Rất lâu sau, Cố Từ Sơn vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, thi thể người phụ nữ ôm trong lòng đã lạnh cứng.
Một đôi ủng đen bước đến trước mắt hắn đang cúi xuống:
“Đại ca…”
Cố Từ Sơn không ngẩng đầu, giọng nói dường như rất bình tĩnh:
“Ngày đó tình thế bức bách, đại ca đã nói rất nhiều lời trái lòng, để mê hoặc kẻ địch, đệ đừng để bụng.”
“Đệ không biết, đại ca thấy đệ vui mừng đến nhường nào. Cửu Lang, đệ đã trưởng thành thành dáng vẻ mà ta mong đợi khi còn trẻ, vừa có dũng vừa có mưu, quyết đoán giết giặc. Giao Cố gia cho đệ, ta đã không nhìn lầm người.”
Cố Tích Triều nhìn hắn, tê dại nói:
“Huynh hao tâm tổn trí, hạ độc giết Thiêt Lặc Diên, đại ca cho rằng như vậy là có thể chuộc tội?”
“Nhưng huynh khiến Vân Châu rơi vào tay địch, hại chết thủ tướng Thẩm Đình Xuyên…”
“Ba vạn anh hồn quân Bắc Cương, oan án trung liệt của cha con Thẩm gia, Vân Châu mười lăm năm thất thủ, làm sao kết thúc?”
“Cửu Lang.” Cố Từ Sơn ngẩng mặt lên, nước mắt làm khuôn mặt hắn sáng ngời, như ngọc như ngà, thần thái giống hệt năm xưa:
“Đại ca tuy tham sống sợ chết, thân bất do kỷ* nhưng chưa bao giờ phản bội Đại Ngụy, không có lỗi với Đình Xuyên.”
*Thân bất do kỷ (身不由己) là một thành ngữ Hán-Việt, nghĩa đen là “thân thể không do mình làm chủ”, ý chỉ bất đắc dĩ, không được tự do quyết định, bị hoàn cảnh ép buộc phải làm điều gì đó dù bản thân không muốn.
“Năm đó, chính Đình Xuyên cầu xin ta, muốn ta chặt đầu hắn làm vật hiến tế đầu hàng địch, chỉ để cứu một thành bá tánh…”
Cố Tích Triều đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua muôn vàn sông núi.
Cố Từ Sơn quay mặt về phía em trai, ngẩng đ** ng*c ưỡn thẳng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm:
“Bạn thân nhờ cậy, ta không thể từ chối. Ta hao tổn cả đời, vạn kiếp bất phục nhưng chưa bao giờ phụ lòng hắn.”
“Người quân tử ngay chính, dù xuống địa ngục cũng không nao núng.
Vì nhà vì nước, máu sắt lòng son.”
“Ý huynh là, Cố gia chưa bao giờ có lỗi với Thẩm gia?…”
Như cách một thế giới, giọng Cố Tích Triều nghẹn ngào.
Người đàn ông rơi vào bóng tối, mười lăm năm qua, lần đầu tiên đôi mắt đen lóe lên ánh sáng rực rỡ,chiếu sáng khu địa ngục âm u quỷ dị này.
Nửa đời còn lại của hắn, vẫn luôn ở trong địa ngục tăm tối mà cô độc bước đi.
Từ nay về sau, cuối cùng hắn cũng đã có thể quang minh chính đại bước đi dưới ánh mặt trời ban ngày cùng với nàng.
Rồi lại đem mười lăm năm tình yêu không thể nói thành lời, tuyên bố ra.
“Đại ca, Thẩm gia còn có hậu nhân. Chúng ta đi nói cho nàng… Kể lại chuyện năm xưa, từng việc từng việc đều phải được làm rõ ràng.”
【Lời tác giả】
CP bò lê lết trong bóng tối đến đây là kết thúc rồi.
Thi thể tiểu Cố ấm lên rồi, sống lại một nửa rồi.
Dưới đây là lưu bút ngày 12 tháng 2 năm 2025:
Tôi thấy ở hậu trường có rất nhiều thảo luận về việc Cố đại có “yêu” Thiêt Lặc Diên hay không.
Thành thật mà nói, cá nhân tôi không thể đưa ra câu trả lời trực tiếp, bởi vì nhân vật đại ca này tôi viết đến cuối cùng hắn đã sống lại, có tư tưởng và ý chí của riêng mình, cục diện chết đều do hắn tự mình muốn, ngòi bút cá nhân của tôi đã không thể điều khiển hắn được nữa.
Cảm nhận cá nhân của tôi là: tình cảm của con người vô cùng phức tạp, không có tình yêu thuần khiết cũng không có hận thù hoàn toàn.
Đại ca không một khắc nào không hận, vì anh em mình, vì Vân Châu, đương nhiên càng hận chính mình. Dù có thể cứu được tính mạng của bá tánh Vân Châu và tù binh quân Bắc Cương vẫn không thể phá cục.
Mười lăm năm sớm tối bên nhau, ân ái vợ chồng cũng không thể xóa nhòa ý chí báo thù của hắn, nhưng tất cả đều là giả dối sao?
Nhưng nếu đi sâu hơn nữa, đến mức “yêu” sao? Nếu yêu thì có thể ra tay tàn nhẫn như vậy không, có thể trước khi nàng chết tuyệt tình nói ra những lời tàn nhẫn như vậy không, vì sao phải đợi đến khi nàng chết không nghe thấy nữa mới nói ra câu “sinh tử đồng huyệt” mà nàng mong đợi, hoàn thành lời hứa của hắn với nàng?
Một ngàn độc giả có một ngàn câu trả lời, câu trả lời ở trong lòng mỗi người xem.
Đối với tác giả tôi mà nói, sau nhiều tháng nhìn lại, tôi vẫn kiên trì và mừng vì cách viết ban đầu của mình, vì vậy không sửa một chữ.
Đại Ngụy vốn có lời đồn, kỵ binh dưới trướng Chiến Thần Cố Tích Triều có danh xuất quỷ nhập thần.
Trận pháp biến hóa khôn lường, thần quỷ khó đoán, nhanh như chớp, mạnh như sấm.
Khi kẻ địch còn chưa kịp nhận ra, lưỡi dao sắc bén đã kề cổ cho đến khi toàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thấy Cố Tích Triều dẫn quân lặng lẽ bất ngờ xuất hiện, điều đầu tiên Thẩm Kim Loan nghĩ đến lại là binh lực hai bên chênh lệch lớn như vậy, hắn lại cả gan dám đặt chân vào Thứ Kinh Lĩnh kiên cố phòng thủ của Bắc Địch.
Nàng nghiến răng chống tay, chậm rãi đứng dậy từ mặt đất di chuyển bước chân, muốn dùng hình thể hư vô chắn trước kiệu.
Giây tiếp theo, hắn vứt đao ôm chặt lấy nàng, gọi nàng là “thê tử”.
Người đàn ông có tính cách mạnh mẽ và thô bạo, cơ bắp cánh tay căng cứng đến mức hơi run rẩy.
Hơi thở dương khí ấm áp không ngừng tuôn trào. Hồn phách Thẩm Kim Loan lại không ngừng run rẩy.
Xem ra, vết thương trên người hắn đã lành hẳn. Nhưng người thì đã phát điên rồi.
Ánh nến cháy bùng, nước mắt nàng đọng lại nơi khóe mắt từ lâu sắp rơi xuống.
Tuyệt đối không phải vì gặp lại hắn mà vui mừng đến rơi nước mắt, nhất định là vì biết kế hoạch của mình sắp thất bại mà đau khổ khóc than. Nàng tự nhủ trong lòng.
Bắt cóc Cố Từ Sơn từ nha trướng Bắc Địch, Thẩm Kim Loan đã hao tổn hết hồn lực, không thể giãy dụa trong vòng tay hắn, không thể động đậy.
Chỉ có thể dùng hết chút sức lực cuối cùng, thở dài một tiếng:
“Cố Tích Triều, huynh sỉ nhục ta.”
Cả đời là kẻ thù, sao có thể làm thê tử.
Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm nàng càng siết chặt hơn. Thẩm Kim Loan bị ép nhẹ nhàng dựa vào hắn, thứ duy nhất có thể động đậy là môi, từng câu từng câu kể lể:
“Bái đường thành thân, là do tình thế lúc đó cấp bách lúc đó ép buộc, không tính là thật.”
“Còn việc cùng giường chung gối, chẳng qua là vì…”
Dương khí của hắn có lợi cho âm hồn.
Nàng khó kiềm chế. Đến nỗi ngay cả bóng dáng trên màn trướng, nàng cũng muốn chạm vào.
Nhưng hai chữ “dương khí”, nàng lại không thể nào thốt ra, quay đầu đi, bất lực nói:
“Chỉ là giả vờ thôi.”
Người đàn ông ôm nàng đứng im như núi, dường như không bị nàng kích động, chỉ khẽ nhướng mày, nói:
“Nàng lại có thể vì quân Bắc Cương mà làm đến mức này.”
Giọng hắn trầm thấp bên tai, ý mỉa mai rõ ràng:
“Thẩm Thập Nhất, kế hoạch liên hoàn hôm nay của nàng thực sự khiến ta kinh ngạc. Dù Khổng Minh tái thế cũng không bằng nàng.Đến tính mạng bản thân nàng cũng không cần nữa là vì lý do gì chứ?”
Đây là cố ý hỏi, hắn đã sớm phát hiện chiếc kiệu hỷ phía sau nàng.
Thẩm Kim Loan khẽ cụp mắt xuống, chỉ một tia sáng còn sót lại nhìn sâu vào người trong kiệu.
Kế hoạch dù mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
Nàng ngàn cay vạn đắng, trải qua bao gian nguy, bằng chứng đánh cắp được từ nha trướng Bắc Địch lại là vì hắn mà làm áo cưới.
Ý thức Thẩm Kim Loan chìm xuống, đã không còn sức để tranh cãi, mặc cho thân thể mềm mại bị hắn ôm chặt trong lòng.
Cố Tích Triều cúi đầu về phía nàng, cằm tựa vào tóc mai nàng, nói thẳng vào lòng người:
“Nàng hao tâm tổn trí, không hề tiếc chút sinh khí cuối cùng của hồn phách cũng muốn đoạt người này về. Là không yên tâm hắn rơi vào tay ta sao?”
Thẩm Kim Loan ngước mắt nhìn hắn, đối diện với hắn, lạnh lùng nói:
“Huynh muốn giết hắn.”
“Đúng.” Cố Tích Triều nhìn đôi mắt vô tình của nàng, nhẹ nhàng thừa nhận, “Ta nhất định phải giết hắn.”
Thẩm Kim Loan không kìm được nói:
“Hắn là đại ca huynh.”
Hắn cũng đáp lại:
“Người thân cũng có thể giết.”
Thẩm Kim Loan hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra sự thật mà nàng đã sớm nhìn thấu:
“Hắn bị tàn phế đôi chân rồi. Hắn căn bản không đi đâu được nữa, chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của người đàn bà kia.”
Nàng liều một phen, cố gắng khơi gợi lại tình xưa của hắn.
Cố Tích Triều im lặng hồi lâu, cuối cùng không nói gì về chuyện giết người nữa, chỉ nói một câu:
“Ta đã hứa với nàng, án oan của Thẩm gia, ta sẽ cho nàng, cho quân Bắc Cương, cho thiên hạ một lời giải thích.”
“Trước đó, nàng chỉ cần dưỡng hồn cho tốt, đợi sau khi được rửa oan, có thể đầu thai chuyển thế.”
Hắn nói từng chữ từng chữ, mạnh mẽ hứa với nàng. Thẩm Kim Loan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của hắn, dưới đôi lông mày rậm sâu, đôi mắt sáng tối như sao băng.
Nhân chứng duy nhất có lẽ sắp bị hắn thủ tiêu, làm sao hắn có thể rửa oan cho cha anh nàng?
Nàng đã tuyệt vọng rồi.
Thẩm Kim Loan bị hắn giam trong vòng tay, cổ dần dần nghiêng qua tựa vào vai giáp lạnh lẽo của hắn, chậm rãi lắc đầu.
“Cố Tích Triều, ta hận huynh.”
Vốn nên bị đâm vào tim nhưng Cố Tích Triều trên mặt không chút gợn sóng, không có chút vui buồn nào, ngược lại khẽ nhếch khóe môi.
Hận đi, hận rồi sẽ không tiếc nuối.
Hận, cũng lâu dài hơn yêu.
…
Đám quân Đại Ngụy theo sau Cố Tích Triều đã bao vây lại, đỡ Hạ Tam Lang dưới đất dậy trói lại, Lạc Hùng và bốn người khác đã khiêng kiệu đi về.
Bốn phía truyền đến vài tiếng tuyết đè gãy cành cây, kinh động một đàn chim đêm.
Thẩm Kim Loan nhắm mắt lại, nghe rõ ràng, nhớ đến Thứ Kinh Lĩnh nguy hiểm trùng trùng mà bản đồ bố phòng vẫn còn trong đầu Tần Chiêu.
Cũng không biết thuật hoàn hồn của Triệu Tiện có thành công hay không. Chuyến đi này của nàng cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Nàng mở mắt, nhìn thẳng vào Cố Tích Triều.
Chỉ vài hơi thở, người đàn ông cảm nhận được, biết nàng có lời muốn nói liền lại cúi đầu, một lọn tóc mai bên thái dương hắn rủ xuống môi nàng, ngứa ngáy tê dại.
“Lần này, ta còn mang về được một nửa tấm bản đồ bố phòng, đã gửi đến Sóc Châu rồi…” Nàng khó khăn mở lời.
Cố Tích Triều khựng bước.
Thẩm gia thập nhất nương ở nhân gian này chỉ còn lại một linh hồn yếu ớt này.
Thứ hắn có thể giữ lại chỉ có một tàn hồn này, không để nàng tan thành mây khói.
Nhưng nàng lại muốn dùng hồn phách quý giá nhất của hắn để đi tìm về tấm bản đồ bố phòng vô dụng nhất.
Vân Châu có thể đoạt lại, hồn phách chỉ có một. Sao nàng cứ không hiểu.
Hắn cảm thấy buồn cười nhưng thực sự không cười nổi, chỉ thấy tim co rút một cái.
Lại nhìn thoáng qua hồn phách yếu ớt như sợi tơ trong lòng, lại co rút một cái, đau đớn như bị co giật.
Nhưng Cố Tích Triều chỉ lạnh lùng nói:
“Nếu quân Đại Ngụy phải dựa vào một hồn phách của nàng mới có thể đoạt lại Vân Châu, đó là nỗi ô nhục của binh gia, Đại Ngụy cũng sớm nên diệt vong rồi.”
“Nàng mạo hiểm thân mình, căn bản không có ý nghĩa gì.”
Nàng dường như mệt mỏi lắm rồi, nhắm mắt lại, hàng mi dài dưới ánh nến như cánh quạ rủ xuống, lẩm bẩm:
“Thứ Kinh Lĩnh quá nguy hiểm, ngươi về Sóc Châu đi lấy được bản đồ bố phòng rồi hãy tính tiếp.”
“Ta, tạm thời không đi được.” Cố Tích Triều bình tĩnh nói.
Khi tìm thấy nàng, hắn đã phát hiện bốn phía có địch quân địch áp sát bao vây, nghe số lượng ít nhất cũng có cả ngàn kỵ binh đã bao vây bọn họ.
Chắc chắn sẽ là một trận ác chiến.
Vậy nên hắn đã chiều theo lòng mình, buông thả một lần.
Cố Tích Triều cúi đầu, môi hắn lướt qua tóc mai nàng khẽ nói bên tai nàng:
“Nàng đi trước đi. Đợi ta trở về.”
Hắn đã đưa ra quyết định.
Cố Tích Triều ôm nàng đang hôn mê, đi thẳng đến trước mặt Hạ Tam Lang, đưa cây nến sừng tê giác trong tay cho hắn rồi sai người dắt cho hắn một con ngựa nhanh nhất.
“Người của ta sẽ hộ tống ngươi ra khỏi trận. Ngươi mau về Sóc Châu, mang nàng đi tìm đạo nhân Kính Sơn Triệu Tiện.”
Sự thay đổi to lớn khiến Hạ Tam Lang thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn đưa tay nhận lấy ngọn nến lúc lên ngựa vẫn còn lúng túng.
Bầu trời đêm nặng nề, phía xa tối đen nổi lên những mảng lửa lớn dày đặc, di chuyển quỷ dị giữa rừng cây, bao phủ lấy lớp sương mù sắp tan.
Nhìn người trong đêm chỉ cần đếm số đuốc.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, sao Thứ Kinh Lĩnh đột nhiên lại có nhiều kẻ địch như vậy?
Cố Tích Triều nhìn Hạ Nghị, vẫn lạnh lùng và bình tĩnh nói:
“Nàng như thế này, một khắc cũng không thể chậm trễ.”
“Đi!”
Hắn dùng vỏ đao mạnh mẽ vỗ vào mông ngựa, con tuấn mã hí vang một tiếng sau đó lao về phía trước.
Cung thủ lập tức bắn tên yểm trợ, mưa tên đầy trời, lớp lớp giáp binh mở đường máu cho kỵ binh đơn độc này.
Cố Tích Triều nhìn bóng người biến mất trong rừng cây rậm rạp phía nam sau đó quay người lại nhìn thấy đại quân Bắc Địch đen kịt như quạ, từ bốn phương tám hướng, tiếng vó ngựa như sấm rền làm rung động đất trời.
Ánh mắt hắn lướt qua từng người bên cạnh, chỉ thấy một vẻ mặt duy nhất đó chính là sợ hãi.
Đó là hơi thở của cái chết.
Sợ hãi giống như ánh lửa chiếu vào trong mắt, theo quân Bắc Địch từ xa đến gần, từng chút từng chút phóng đại.
Người Khương dẫn đầu xông lên trước trận. Ấp Đô nắm chặt đao, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thấm ướt cả cán đao. Hắn thấp giọng chửi một tiếng:
“Hôm nay nếu chết, ta chỉ tiếc đứa con nhỏ mà A Mật Đương giao cho ta là Tang Đa vẫn chưa trưởng thành. Ta có lỗi với hắn.”
“Cáp Na nói, đợi ta trở về sẽ sinh cho ta một đứa con trai. Ta không thể chết ở đây…” Mãng Cơ nghiến răng nói.
Cố Tích Triều nhìn lại bọn họ nói:
“Chiến đấu đến cuối cùng để có thể sống sót, nếu các ngươi muốn quay trở lại dưới trướng Khả Hãn Bắc Địch, ta tuyệt đối sẽ không trách. Là ta nợ A Mật Đương một mạng.”
Ấp Đô và những người Khương khác ngây người tại chỗ.
Đây chính là đang lo liệu hậu sự sắp xếp đường lui cho bọn họ sao?
Mãng Cơ mắt đỏ hoe dẫn người Khương giơ tay hô lớn:
“Lão tử không bao giờ đầu hàng địch! Lão tử hôm nay liều mạng với chúng.”
Ấp Đô trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:
“Cố Cửu, ngươi đừng có chết. Mối thù của A Mật Đương, ta còn chưa tìm ngươi báo! Mạng của ngươi phải giữ thật kỹ!”
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy, có tướng quân ở đây đương nhiên là chúng ta sẽ thắng!” Lạc Hùng vỗ mạnh vào ngực.
Nhắc đến tính mạng, Cố Tích Triều lại nhớ ra, vì trận chiến này cầu mong điều tốt lành tránh điềm dữ, Triệu Tiện đặc biệt kéo hắn đến bói một quẻ.
Liên tiếp gieo ba quẻ tất cả đều là quẻ “Khảm”, sắc mặt Triệu Tiện lần nào cũng nghiêm trọng hơn lần trước, lắc đầu thở dài.
Hắn khi còn nhỏ là thư sinh, cũng đọc kỹ Kinh Dịch, khá thông hiểu hào từ, tự biết quẻ Khảm có ba, quẻ nào cũng không được sống.
Cuối cùng, Triệu Tiện sau khi suy diễn nhiều lần lại cười nói, ba quẻ Khảm cộng lại chính là mệnh chết đi sống lại. Trừ khi hắn tự tìm đường chết, bằng không có thể lại vào cửa sinh.
Cố Tích Triều bật cười.
Mạng của hắn, nếu không phải tự tay giao ra, quả thực không ai có thể lấy đi.
Trong ánh lửa đuốc lay động, Cố Tích Triều nhìn Ấp Đô bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh nói:
“Ấp Đô, còn một việc này.”
Ấp Đô quay đầu lại.
Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp, chỉ có hắn nghe thấy.
Chỉ thấy Cố Tích Triều nhìn về phía bắc Vân Châu, nhàn nhạt nói:
“Nếu ta chết trận, hãy đưa thi thể ta về Vân Châu.”
Ấp Đô khẽ giật mình.
Dù Cố Tích Triều không nói rõ Vân Châu ở đâu, hắn cũng biết ý chỉ của hắn là khu tư trạch kia.
Hơn mười năm qua, hắn đã vô số lần thay hắn vào trong đó, cúng bái hương khói.
Trước giây phút sinh tử nơi mà hắn nghĩ đến chỉ có ngôi nhà đó.
Tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến, từng lớp từng lớp cành cây trong rừng run rẩy trong gió đêm, những chiếc lá non mới mọc bị đột ngột vẩy lên vài giọt máu ấm nóng.
Quân Đại Ngụy dàn trận, tiêu diệt hết lớp quân Bắc Địch này đến lớp quân Bắc Địch khác đang bao vây.
Kẻ địch không ngừng bao vây lại giống như những bức tường thành được đắp lên, không ngừng tiến lên, vây chặt quân mã bên trong.
Đầu tiên mũi đao đâm trúng ngựa rồi chỉ về phía những quân sĩ đang liều mạng chiến đấu.
Trong bóng người đang chiến đấu, bỗng đâu đó truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng rít của những mũi tên bay loạn xạ trên trời, tiếng va chạm của máu thịt kèm theo đó là tiếng gầm gừ của người phụ nữ:
“Các ngươi mau giao Ách Lang cho ta!”
Mọi người lúc này mới hiểu ra lý do vì sao tối nay ở Thứ Kinh Lĩnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều quân tinh nhuệ của Bắc Địch. Hóa ra là công chúa Bắc Địch Thiêt Lặc Diên đích thân phái quân đến để truy bắt phò mã đã rơi vào tay họ.
Người phụ nữ mặc chiến giáp đỏ từ trong vòng vây của thân binh cưỡi ngựa bước ra, khinh miệt nhìn những người Đại Ngụy đang hấp hối giãy giụa:
“A đệ, ngươi mang hắn đi thì sao, hắn sẽ không đi theo ngươi đâu. Trái tim hắn ở chỗ ta…”
Nàng ta nhìn thẳng vào Cố Tích Triều, nhếch môi cười:
“Ngươi còn không giao ra, ta sẽ không nể tình ngươi là em trai hắn nữa, nhất định phải khiến tất cả các ngươi chết ở Thứ Kinh Lĩnh!”
Lời nàng ta vừa dứt tay liền vung lên sau đó một đợt tên nữa từ trên trời giáng xuống.
Lạc Hùng và những người khác bận rộn chống đỡ, lại thấy Cố Tích Triều một mình đi về phía đại quân của Thiêt Lặc Diên.
Người đàn ông cô độc một mình, giáp vai nhuộm đỏ máu, bước đi vững chãi như ác quỷ từng chém giết trong biển máu núi thây, mỗi bước tiến lên lại khiến binh lính Bắc Địch cầm đao phía trước phải lùi lại vài bước.
“A đệ, ngươi vẫn nên là từ bỏ ý định này đi. Ngươi giao Ách Lang ra đây, ta sẽ lui binh, tha cho ngươi và những người này.”
Nói xong dứt câu nàng huýt sáo một tiếng, quân đội Bắc Địch đang tấn công rút lui sau đó trừng mắt nhìn quân Đại Ngụy đang bị bao vây.
“Ta không tin ngươi.”
Cố Tích Triều xoay cổ tay đặt ngang đao trước mặt, giọng lạnh lùng.
“Một khi ta giao hắn cho ngươi, ngươi chắc chắn sẽ lập tức nhổ cỏ tận gốc.”
“Quỷ kế của ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Thấy kế hoạch của mình bị hắn liếc mắt đã nhìn thấu, vẻ mặt đắc thắng của Thiết Lặc Diên đột nhiên biến sắc, sát ý trong đôi mắt đen láy không còn giấu giếm nữa.
Chỉ thấy con dao nhọn đẫm máu của Cố Tích Triều đột ngột đâm vào trong kiệu.
Một đâm này, thân hình Thiết Lặc Diên lập tức cứng đờ kinh hô:
“Ngươi dừng tay!”
Nàng ta đã sớm nghe ngóng về chuyện năm xưa hắn từng đích thân giết người thân, cũng từng tận mắt chứng kiến lần huynh đệ tương phùng kia—khi mà sát tâm trong mắt hắn bùng lên không chút che giấu. Giờ đây, chỉ cần nhìn vào từng cử động, từng ánh mắt của hắn, nàng đã có thể chắc chắn: hắn thật sự có thể ra tay g**t ch*t chính đại ca của mình.
“Ngươi đừng giết hắn.”
Giọng nàng ta mang theo tiếng khóc nức nở, tức muốn hộc máu, vừa đe dọa vừa khẩn cầu nói:
“Nếu ngươi dám giết hắn, ta lập tức sẽ bắn tên cho tất cả các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Ta cầu xin ngươi buông tha cho hắn, hắn đã là phu quân của ta… Chỉ cần ngươi chịu, ta sẽ lui binh, ta nhất định lui binh.”
Mà giờ khắc này, hai bên ai cũng không thể tin tưởng đối phương, chỉ có thể giằng co.
Mọi người hiểu rõ, vì tính mạng của cả đội quân tinh nhuệ, Cố Tích Triều không thể giết Cố Từ Sơn, lúc này hắn chính là con tin để bảo toàn mạng sống.
“Cục diện sinh tử.”
Ngay lúc này, trong bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn từ trong kiệu truyền ra.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy chiếc kiệu đứng im trong bóng tối có một bàn tay gầy guộc từ trong chiếc kiệu đen kịt vén tấm rèm châu đã đứt lộ ra chiếc cằm trắng bệch.
“Ách Lang!” Thiêt Lặc Diên từ xa thấy Cố Từ Sơn bình an vô sựn liền mím môi cười nơi khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Khuôn mặt người đàn ông trong kiệu ẩn trong bóng tối, giọng nói như từ vực sâu vọng lên:
“Mấy ngày trước ta mới dạy nương tử mấy chiêu cuối cùng của đao pháp Cố gia, còn nhớ không?”
Đao pháp đó cương mãnh quyết liệt, quét ngang ngàn quân như cuốn chiếu. Thiêt Lặc Diên lộ vẻ vui mừng, gật đầu đắc ý nói:
“Lần trước ván cờ sinh tử chưa phân thắng bại, nếu Ách Lang đã nói vậy thì lại so tài một trận nữa.”
Nàng bất chấp sự ngăn cản của thân binh bên cạnh, nhảy xuống ngựa, rút thanh đao đeo bên hông:
“Ta nể tình ngươi là em trai hắn nên hết lần này đến lần khác nhượng bộ. Lần này, ta sẽ không nương tay với ngươi nữa, nhất định phải khiến ngươi chết tâm phục khẩu phục.”
Lạc Hùng thấy trên người Cố Tích Triều đã có vài vết thương, thanh trường đao tinh thiết sắc bén như chém bùn, thổi nhẹ cũng đứt lông đã có vết mẻ. Các tướng sĩ khuyên hắn suy nghĩ kỹ.
Cố Tích Triều lướt mắt qua mọi người, vẻ mặt bình tĩn, nói:
“Chỉ cần ta thắng, các ngươi đều có thể ra khỏi Thứ Kinh Lĩnh, sống sót.”
Mọi người bừng tỉnh.
Tướng quân vốn rất giỏi võ, chỉ dựa vào thuộc h* th*n tín và sức mình cũng có thể phá vòng vây. Dù sẽ phải hi sinh một số người, nhưng đâu cần phải liều mạng một mất một còn với công chúa Bắc Địch – người cũng nổi tiếng là cao thủ?
Hắn lúc này không tiếc tính mạng, đáp ứng nghênh chiến, là muốn cứu tất cả bọn họ!
“Tướng quân!…” Một đám quân sĩ quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt đau buồn.
Cố Tích Triều mắt không hề nhìn ngang, v**t v* con rồng quấn trên chuôi đao khẽ nói:
“Ta sẽ không để mình chết ở đây.”
Hắn dùng hết dũng khí cả đời, thê tử mà hắn vừa tìm lại được vẫn còn ở Sóc Châu chờ hắn.
Nàng đã hận hắn đến thế rồi, nếu hắn thua trận, mất đi những người mà nàng đã dốc hết sức mang đến, e rằng nàng sẽ càng hận hắn thấu xương.
Rừng sâu sương nặng, đao quang kiếm ảnh. Là giao chiến thật sự, đao đâm vào thịt.
Ban đầu trận chiến nằm ở trạng thái hai người với kẻ tấn công người phòng thủ, thanh trường đao trắng như tuyết lạnh lẽo như gió mỗi nơi nó lướt qua đều có máu tươi phun trào cũng nhưmùi tanh nồng nặc.
Mỗi nhát đao của Cố Tích Triều bổ xuống, mang theo uy lực sấm sét, thế mạnh như cuồng phong cuốn sạch núi rừng..
Chưa hết bốn hiệp, Thiết Lặc Diên liên tục vung đao mỗi đao dồn dập nhắm vào vết thương của người đàn ông mà tấn công. Hắn ta gắng gượng chống đỡ hết lần này đến lần khác, liều mạng đứng dậy mặc kệ hai cánh tay đã nhuốm đầy máu tươi.
Vừa rồi đã chiến đấu kịch liệt một hồi, một chiêu đao của hắn đánh hụt, nàng ta lại đâm trúng vết thương đã rách toạc của hắn. Tiếp đó có một nhát chém trúng mũi giày không có giáp che chắn.
“Vang!” một tiếng thét chói tai vang lên sau đó trường đao tuột khỏi tay, Cố Tích Triều liên tiếp lùi lại năm sáu bước phải dùng chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.
“Tướng quân!” Lạc Hùng và đám thân binh khóc rống lên.
Trong tiếng khóc nức nở đau đớn, lần này hắn cúi đầu để tóc mai che khuất mặt, lâu thật lâu sau cũng không thấy đứng dậy.
Thiêt Lặc Diên đi về phía hắn, mũi đao dính máu vạch một đường dài sâu trên mặt đất.
Đến khi chỉ còn cách ba bước chân, Cố Tích Triều hai tay nắm chặt chuôi đao, thân đao rung lên dữ dội.
Hắn vẫn không thể đứng dậy.
Làn sương mù dày đặc bị thổi tan, bốn phía vắng lặng như tờ.
“Như vậy có nghĩa là ngươi muốn bỏ cuộc sao?”
Người đàn ông trong kiệu đột nhiên ho khan vài tiếng, Thiêt Lặc Diên căng thẳng dừng bước, mắt không rời khỏi chiếc kiệu.
“Cửu Lang, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”
Cố Từ Sơn dường như vẫn luôn quan sát chiến cuộc, lúc này bỗng lắc đầu rèm châu theo đó khẽ lay động theo.
“Ca ca từng dạy ngươi thế nào? Gia pháp của nhà Cố là khi chưa chiến đấu đến phút cuối, thắng bại vẫn chưa thể định đoạt. Sao ngươi có thể dễ dàng bỏ cuộc đến như vậy?”
Tóc đen của Thiết Lặc Diên rối tung bàn tay khẽ v**t v* vết máu còn đọng lại trên đao, miệng hắn thì cười điên dại không thôi:
“Ách Lang, ngươi thật là tàn nhẫn, rõ ràng em trai chàng đã kiệt sức nhận thua rồi. Chàng còn ép hắn haha…”
Tiếng cười đột ngột im bặt.
Người đàn ông đã đứng thẳng dậy từ mặt đất, mặt đầy máu chỉ lộ ra đôi mắt đen láy trong veo. Ánh mắt vẫn như cũ, kiên cường bất khuất, sắc bén như lưỡi đao.
Trong gió lạnh thấu xương, hắn lại giơ cao trường đao, mặt không chút sợ hãi đối mặt với đòn tấn công chí mạng của kẻ địch, vung đao chống đỡ.
“Keng!”
Là tiếng thân đao rơi xuống đất, sau đó là tiếng th* d*c nặng nề, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa.
Trường đao trong tay Cố Tích Triều vẫn còn, hắn ngước mắt nhìn bốn phía.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Thiết Lặc Diên quỳ một chân trên đất, vẻ mặt kiêu ngạo hoàn toàn biến mất chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch như giấy như bị rút cạn sức lực, không ngừng th* d*c.
Từng dòng máu đen đặc như suối trào ra từ miệng nàng.
Nàng trừng lớn đôi mắt sáng ngời, ánh mắt trở nên mơ hồ vẻ mặt không thể tin được ngước nhìn người đàn ông cầm đao bất động, lẩm bẩm:
“Đây, đây là… Sao lại thế này?”
“Ha ha…”
Một tiếng cười khẽ từ trong chiếc kiệu đã im lặng từ lâu vọng ra.
Lại một tiếng nữa, khàn khàn như dây đàn đứt vang vọng giữa khu rừng vắng lặng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Cố Từ Sơn kéo đôi chân đã tê liệt nhiều năm, chậm rãi bò ra khỏi kiệu.
Hắn bò trên mặt đất, những ngón tay thon dài trắng nõn cắm sâu vào bùn. Bình tĩnh và chậm rãi, từng chút một hắn vươn tay về phía thê tử đang chảy máu không ngừng ở không xa.
Thiết Lặc Diên hoàn toàn ngã xuống đất, trong đáy mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông, đôi môi lạnh lẽo thất thần, giọng điệu run rẩy:
“Ách Lang, là chàng…”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của hắn, giống như nhìn vào con quỷ dữ sinh ra từ suối vàng.
“Là chàng!”
“Bạch Đàn hương, kỵ rượu kỵ sắc dục kỵ huyết khí.” Giọng người đàn ông bình thản như nước.
Giữa làn khói hương lượn lờ, hắn dịu dàng đưa chén rượu cho nàng. Khi hai quân đối đầu, hắn cố ý để nàng cùng em trai mình đơn đả độc đấu.Huyết khí bừng bừng để rồi tất cả hóa thành tro tàn.
Mỗi bước đi này đều là cố ý tính toán kỹ lưỡng.
Thiết Lặc Diên hoàn hồn, khuôn mặt vặn vẹo không ngừng cười, miệng đầy máu đỏ tươi phun trào ra:
“Ách Lang… Bao nhiêu năm qua, chúng ta là phu thê hoá ra chàng vẫn muốn giết ta.”
“Ta yêu chàng đến thế…”
Mười lăm năm quen biết, cầm sắt hòa minh*, vậy mà vẫn chẳng thể thắng nổi bóng ma năm xưa sao? Thiết Lặc Diên khàn giọng, nằm rạp xuống đất, nước mắt tuôn rơi.
*Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鳴) là một điển tích Hán-Việt, nghĩa đen là tiếng đàn cầm và đàn sắt hòa cùng một khúc, mang nghĩa ám chỉ sự hòa hợp, ăn ý trong tình cảm vợ chồng hoặc đôi lứa.
Người đàn ông tay ôm lấy nàng, ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng như lần đầu gặp gỡ cứ ngỡ rằng là cao vời vợi như trăng trên trời nhưng hoá ra lại gần ngay trước mắt.
Rõ ràng nàng ta đã tốn bao tâm tư, dùng hết mọi thủ đoạn để có thể hái xuống vầng trăng này, giữ lại bên cạnh rồi mà.
Tầm mắt Thiết Lặc Diên chỉ còn lại một màu đỏ tươi, nắm chặt lấy tay áo hắn, nghe thấy giọng hắn ôn hòa:
“Công chúa cho rằng, tất cả những gì nàng làm, ta đều không hay biết sao?”
“Ban đầu ép ta đầu hàng rồi phế bỏ đôi chân ta, giam cầm ta nửa đời. Vậy mà cũng dám mơ tưởng mong có thể có được tình yêu của ta?”
Thiết Lặc Diên khẽ cười một tiếng, vừa cười vừa khóc nhìn phu quân của mình, trong đáy mắt tràn ngập ngọn lửa hận thù và ái dục cháy bỏng..
Khi hơi thở sắp cạn kiệt, cuộc đời nàng như thước phim tua chậm hiện ra trước mắt. Điều nàng ta nhớ đến lại là một chuyện rất nhỏ.
Khi còn nhỏ nàng ta đi săn, bắt sống một con sói con bị thương sau đó nàng nuôi lớn, nó có bộ lông đẹp đẽ, nàng ta liền yêu thích không rời tay.
Nhưng cha nàng ta nói, sói là loài không thuần hóa được rồi một ngày nào đó sẽ làm nàng ta bị thương. Nàng ta không chịu nghe lời cha.
Sau này, con sói con quả nhiên cắn vào tay nàng ta rồi bỏ trốn.
Nàng ta vẫn ngốc nghếch như khi còn bé. Nuôi một kẻ lòng lang dạ sói.
Thiết Lặc Diên dùng hết sức lực cuối cùng của đời mình, giơ tay nắm chặt vạt áo người đàn ông, kéo hắn xuống.
Nàng khẽ nói bên tai hắn:
“Một ngày làm vợ chồng trăm năm ân nghĩa. Dù ta chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, vĩnh viễn vĩnh viễn đi theo ngươi… Mối thù ta nợ ngươi, ta đã trả rồi nhưng tình ngươi nợ ta, cuối cùng cũng phải trả lại…”
“Kiếp này, đời đời kiếp kiếp, Ách Lang à, chàng đừng hòng trốn thoát.”
Lần cuối cùng nàng nằm ngửa trên đùi hắn, hơi thở tắt lịm nhưng vẫn gắt gao không chịu nhắm mắt, trong mắt trước sau ánh lên hình bóng người tình sáng trong như trăng rằm.
Một đôi bàn tay run rẩy to lớn chậm rãi phủ lên đôi mắt đang mở trừng trừng của nàng ta.
Hai hàng nước mắt trong veo, không một tiếng động, khuôn mặt tuấn tú của Cố Từ Sơn trầm xuống, khóe miệng lại nở một nụ cười vui sướng. Cũng không biết là nụ cười thống khổ hay là thoải mái.
Hắn cúi xuống, đặt lên trán người phụ nữ một nụ hôn sâu, môi khẽ mấp máy, từng chữ run rẩy:
“Đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, ta cùng nương tử sống cùng chăn, chết cùng huyệt.”
Thấy chủ tướng đột ngột chết đi, quân Bắc Địch tan tác bỏ chạy, trốn trong rừng cây.
Quân Đại Ngụy thoát khỏi hiểm cảnh, nước mắt lưng tròng.
Rất lâu sau, Cố Từ Sơn vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, thi thể người phụ nữ ôm trong lòng đã lạnh cứng.
Một đôi ủng đen bước đến trước mắt hắn đang cúi xuống:
“Đại ca…”
Cố Từ Sơn không ngẩng đầu, giọng nói dường như rất bình tĩnh:
“Ngày đó tình thế bức bách, đại ca đã nói rất nhiều lời trái lòng, để mê hoặc kẻ địch, đệ đừng để bụng.”
“Đệ không biết, đại ca thấy đệ vui mừng đến nhường nào. Cửu Lang, đệ đã trưởng thành thành dáng vẻ mà ta mong đợi khi còn trẻ, vừa có dũng vừa có mưu, quyết đoán giết giặc. Giao Cố gia cho đệ, ta đã không nhìn lầm người.”
Cố Tích Triều nhìn hắn, tê dại nói:
“Huynh hao tâm tổn trí, hạ độc giết Thiêt Lặc Diên, đại ca cho rằng như vậy là có thể chuộc tội?”
“Nhưng huynh khiến Vân Châu rơi vào tay địch, hại chết thủ tướng Thẩm Đình Xuyên…”
“Ba vạn anh hồn quân Bắc Cương, oan án trung liệt của cha con Thẩm gia, Vân Châu mười lăm năm thất thủ, làm sao kết thúc?”
“Cửu Lang.” Cố Từ Sơn ngẩng mặt lên, nước mắt làm khuôn mặt hắn sáng ngời, như ngọc như ngà, thần thái giống hệt năm xưa:
“Đại ca tuy tham sống sợ chết, thân bất do kỷ* nhưng chưa bao giờ phản bội Đại Ngụy, không có lỗi với Đình Xuyên.”
*Thân bất do kỷ (身不由己) là một thành ngữ Hán-Việt, nghĩa đen là “thân thể không do mình làm chủ”, ý chỉ bất đắc dĩ, không được tự do quyết định, bị hoàn cảnh ép buộc phải làm điều gì đó dù bản thân không muốn.
“Năm đó, chính Đình Xuyên cầu xin ta, muốn ta chặt đầu hắn làm vật hiến tế đầu hàng địch, chỉ để cứu một thành bá tánh…”
Cố Tích Triều đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua muôn vàn sông núi.
Cố Từ Sơn quay mặt về phía em trai, ngẩng đ** ng*c ưỡn thẳng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm:
“Bạn thân nhờ cậy, ta không thể từ chối. Ta hao tổn cả đời, vạn kiếp bất phục nhưng chưa bao giờ phụ lòng hắn.”
“Người quân tử ngay chính, dù xuống địa ngục cũng không nao núng.
Vì nhà vì nước, máu sắt lòng son.”
“Ý huynh là, Cố gia chưa bao giờ có lỗi với Thẩm gia?…”
Như cách một thế giới, giọng Cố Tích Triều nghẹn ngào.
Người đàn ông rơi vào bóng tối, mười lăm năm qua, lần đầu tiên đôi mắt đen lóe lên ánh sáng rực rỡ,chiếu sáng khu địa ngục âm u quỷ dị này.
Nửa đời còn lại của hắn, vẫn luôn ở trong địa ngục tăm tối mà cô độc bước đi.
Từ nay về sau, cuối cùng hắn cũng đã có thể quang minh chính đại bước đi dưới ánh mặt trời ban ngày cùng với nàng.
Rồi lại đem mười lăm năm tình yêu không thể nói thành lời, tuyên bố ra.
“Đại ca, Thẩm gia còn có hậu nhân. Chúng ta đi nói cho nàng… Kể lại chuyện năm xưa, từng việc từng việc đều phải được làm rõ ràng.”
【Lời tác giả】
CP bò lê lết trong bóng tối đến đây là kết thúc rồi.
Thi thể tiểu Cố ấm lên rồi, sống lại một nửa rồi.
Dưới đây là lưu bút ngày 12 tháng 2 năm 2025:
Tôi thấy ở hậu trường có rất nhiều thảo luận về việc Cố đại có “yêu” Thiêt Lặc Diên hay không.
Thành thật mà nói, cá nhân tôi không thể đưa ra câu trả lời trực tiếp, bởi vì nhân vật đại ca này tôi viết đến cuối cùng hắn đã sống lại, có tư tưởng và ý chí của riêng mình, cục diện chết đều do hắn tự mình muốn, ngòi bút cá nhân của tôi đã không thể điều khiển hắn được nữa.
Cảm nhận cá nhân của tôi là: tình cảm của con người vô cùng phức tạp, không có tình yêu thuần khiết cũng không có hận thù hoàn toàn.
Đại ca không một khắc nào không hận, vì anh em mình, vì Vân Châu, đương nhiên càng hận chính mình. Dù có thể cứu được tính mạng của bá tánh Vân Châu và tù binh quân Bắc Cương vẫn không thể phá cục.
Mười lăm năm sớm tối bên nhau, ân ái vợ chồng cũng không thể xóa nhòa ý chí báo thù của hắn, nhưng tất cả đều là giả dối sao?
Nhưng nếu đi sâu hơn nữa, đến mức “yêu” sao? Nếu yêu thì có thể ra tay tàn nhẫn như vậy không, có thể trước khi nàng chết tuyệt tình nói ra những lời tàn nhẫn như vậy không, vì sao phải đợi đến khi nàng chết không nghe thấy nữa mới nói ra câu “sinh tử đồng huyệt” mà nàng mong đợi, hoàn thành lời hứa của hắn với nàng?
Một ngàn độc giả có một ngàn câu trả lời, câu trả lời ở trong lòng mỗi người xem.
Đối với tác giả tôi mà nói, sau nhiều tháng nhìn lại, tôi vẫn kiên trì và mừng vì cách viết ban đầu của mình, vì vậy không sửa một chữ.