Vào khoảng cuối đông đầu xuân năm Thuần Bình thứ mười chín, Đại tướng quân Cố Từ Sơn của Đại Ngụy đóng quân tại Lũng Sơn Vệ nhận được hai tín hiệu khói lửa từ Vân Châu cách đó trăm dặm.
Người Bắc Địch đã chịu đựng cái lạnh khắc nghiệt suốt nửa mùa đông, rèn quân luyện mã, vượt ngàn dặm đường tiến xuống phía nam cướp bóc, quyết chiến một trận sống mái với quân Bắc Cương.
Quân địch mệt mỏi vì hành quân gấp gáp và không quen địa hình nê quân ta sẽ có lợi thế. Chủ soái quân Bắc Cương Thẩm Tiết suy nghĩ kỹ, quyết định dẫn quân ra thành nghênh chiến, bố trí đội hình quân tinh nhuệ, quyết trong một trận đánh tan quân Bắc Địch để giành thắng lợi.”
Trưởng tử của ông, Trung Vũ tướng quân Thẩm Đình Xuyên nhận lệnh ở lại giữ thành.
Nào ngờ quân Bắc Địch chia làm hai đường có một cánh quân khác ngày đêm vượt ngàn dặm đường trực tiếp vòng qua núi non trùng điệp, tiến thẳng đến cổng thành Vân Châu.
Đội quân tinh nhuệ thiện chiến đều không ở trong thành. Quân giữ thành của Vân Châu phần lớn là dân thường được quân Bắc Cương tuyển mộ quanh năm, lại đúng vào dịp lễ Tết, khả năng chiến đấu đương nhiên không bằng, dù cho Thẩm Đình Xuyên có thường xuyên tăng cường bố phòng, cuối cùng vẫn không địch lại kỵ binh Bắc Địch người đông ngựa khỏe.
Ngày thứ mười cố thủ, màn đêm buông xuống, quân Bắc Địch đã ngừng các đợt tấn công trong ngày, quân sĩ giữ thành có cơ hội nghỉ ngơi. Thẩm Đình Xuyên như thường lệ, thừa lúc đêm tối yểm trợ, một mình ra thành nhặt nhạnh tên và vũ khí, chuẩn bị cho ngày mai.
Trên sườn đồi, hắn lại từ xa nhìn thấy một người bạn.
Đó là người đã đốt lửa hiệu mười ngày trong thành, là người đứng đầu đội quân mà hắn vẫn luôn chờ đợi nhưng không thấy.
Người đàn ông chìm trong bóng đêm, dáng vẻ vẫn như xưa. Đôi mắt tựa nước mùa thu, xương cốt như ngọc*, mày thanh mắt sáng tựa sao trời.
*Câu gốc là “Thu thủy vi thần, ngọc vi cốt” (秋水为神,玉为骨): là một câu văn gốc Hán, thường dùng để tôn vinh vẻ đẹp thanh thoát, tao nhã, cao quý.
Chỉ là trên người, không còn bộ giáp kỳ lân vàng mà mặc bộ chiến giáp sắt của người Bắc Địch.
“Từ Sơn?…”
Hắn tưởng mình giữ thành nhiều ngày không chợp mắt, đây là ảo giác.
Nhưng bóng người đó lại đi về phía hắn. Phía sau hắn, từ xa đi theo đám quân Bắc Địch đen kịt như quạ.
Thẩm Đình Xuyên vốn nên thúc ngựa phi nhanh nhưng bước chân lại dừng lại. Đội quân Bắc Địch này cũng không tấn công hắn.
Người đó ném một bộ giáp Quỳ Ngưu đã tàn phá không còn hình dạng xuống trước mặt ông.
“Phụ thân…”
Thẩm Đình Xuyên nhận ra bộ giáp độc nhất vô nhị của chủ soái quân Bắc Cương. Hắn run rẩy toàn thân, trong mắt lóe lên một tia sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt:
“Từ Sơn, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Cố Từ Sơn bình tĩnh nói:
“Thẩm Tiết đã chết trận, quân Bắc Cương ra thành nghênh chiến toàn quân bị tiêu diệt. Đại quân Bắc Địch hai cánh hợp lại hàng vạn quân, thành Vân Châu đã không còn giữ được nữa.”
Thẩm Đình Xuyên đột nhiên đứng dậy, túm chặt vạt áo bên trái của hắn, giọng khàn khàn:
“Quân đội hỗ trợ đâu?”
Cố Từ Sơn không động đậy, mặc cho vạt áo siết chặt thành vết hằn sâu vào cổ, nghẹn ứ yết hầu. Hắn cụp mắt nhìn người bạn thân mắt đỏ hoe, lòng đầy tuyệt vọng khẽ nói:
“Viện binh sẽ không đến đâu. Nếu thật sự có viện binh, sao ta lại bị người Bắc Địch bắt sống?”
“Sao huynh lại bị bắt sống?” Thẩm Đình Xuyên lập tức buông tay, không dám tin.
Cố Từ Sơn kể lại việc mình đơn độc thâm nhập vào, đi cứu viện đại quân của Thẩm Tiết cuối cùng rơi vào vòng vây địch, bị quân Bắc Địch bắt làm tù binh.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng đã nói hết tình trạng khó khăn mà Cố Từ Sơn gặp phải cũng như tinh thần nghĩa hiệp của hắn.
Dù đã liệu trước sẽ không có viện binh, dù biết phía trước là một trận tử chiến, hắn vẫn đến.
Thẩm Đình Xuyên thất thần lùi lại, Cố Từ Sơn đột nhiên nắm chặt hai cánh tay hắn, nhìn hắn nói rõ ràng từng chữ:
“Đình Xuyên, huynh mau về Vân Châu, sau đó ra thành vào kinh, bẩm báo chuyện này với bệ hạ. Ta sợ rằng nếu để lâu ngày không có chứng cứ sẽ bất lợi cho Thẩm gia và quân Bắc Cương.”
Trong tình thế nguy cấp như vậy, hắn đầu óc vẫn tỉnh táo, vẫn còn lo nghĩ cho hắn và Thẩm gia.
Thẩm Đình Xuyên nhìn hắn bày mưu tính kế, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả những lời lẽ sau khi vào kinh, bảo hắn nhớ kỹ từng điều. Hắn lại lắc đầu, nói:
“Vậy còn huynh thì sao?”
Cố Từ Sơn phất tay áo nói:
“Cố gia là dòng họ danh giá trăm năm, nền tảng vững bền khó có thể lay chuyển. Thiếu một mình ta cũng không sao nhưng Thẩm gia…”
Hắn hiểu rõ Thẩm thị xuất thân hàn môn quân hộ*, những gì có được ngày hôm nay đều là do nhiều đời đổ máu, một đao một súng mà giành lấy quân công, không dễ dàng gì.
*Hàn môn quân hộ” (寒门军户): tức những gia đình bình dân, nghèo khó, không quyền thế tuy nhiên có truyền thống hoặc bổn phận đi lính, phục vụ quân đội qua nhiều đời.
Thẩm Đình Xuyên thất thần lùi lại, bàn tay cầm đao run rẩy hồi lâu.
Chủ soái đã chết, viện binh không đến, hy vọng cuối cũng giữ thành cũng tan vỡ.
Danh tiếng Thẩm thị, đang ở bên bờ vực sắp sụp đổ, lung lay như bông liễu tàn trong gió.
“Huynh đã bị người Bắc Địch bắt giữ, sao bọn chúng lại thả ngươi đến đây?” Hắn đột ngột hỏi.
Cố Từ Sơn im lặng một lát, nói ra việc mình đã cầu xin công chúa Bắc Địch Thiết Lặc Uyên, hứa rằng kế hoạch của mình có thể thuận lợi chiếm được Vân Châu, để nàng ta lập công lớn trước mặt Khả Hãn.
Lấy cớ đó, nàng ta mới cho phép hắn ra ngoài gặp hắn, sau khi trở về vẫn sẽ bị giam cầm lâu dài.
Lòng Thẩm Đình Xuyên chìm xuống đáy vực.
Hắn biết rõ Cố gia đại lang là người như thế nào. Thiên chi kiêu tử*, chưa từng cầu xin ai. Hắn không dám tưởng tượng ra cảnh tượng huynh ấy đã thuyết phục công chúa Bắc Địch như thế nào.
*Thiên chi kiêu tử (天之骄子): nghĩa đen là “người con kiêu ngạo của trời”, ám chỉ người được trời ưu ái, sinh ra với tài năng, vận mệnh hơn người, thường dùng để chỉ những nhân vật xuất chúng, tài hoa, hoặc con cưng của số phận.
Cố Từ Sơn không tiếc tính mạng, không tiếc tôn nghiêm cũng phải đến cứu hắn, đồng thời cảnh báo cho Thẩm gia.
Trong đêm tối mênh mông, Thẩm Đình Xuyên đứng trên sườn đồi, gió lạnh thấu xương.
Vẻ mặt hắn đã không còn vẻ hoảng hốt mơ hồ ban đầu, nhàn nhạt nói:
“Từ Sơn, người Bắc Địch phái huynh đến đàm phán nếu như huynh tay không trở về, bọn họ nhất định sẽ gây bất lợi với huynh.”
Cố Từ Sơn nắm chặt lòng bàn tay, vẫn im lặng.
Thẩm Đình Xuyên không cần quay đầu lại cũng biết vẻ mặt hắn không chút gợn sóng, sẽ không để lộ ra bộ dáng lúng túng mảy may suy nghĩ.
“Từ Sơn, nể tình chúng ta nhiều năm giao hảo, ta cầu xin huynh hai chuyện.”
“Thứ nhất, xin huynh nhất định phải đạt được giao dịch với vị công chúa Bắc Địch dẫn quân kia, ngày mai ta sẽ mở thành đầu hàng, ta và các tướng sĩ mặc nàng chém giết nhưng xin nàng đừng làm hại bá tánh trong thành ta.”
“Thứ hai, vào ngày mai trước trận chiến với quân Bắc Địch, xin huynh hãy chặt đầu ta làm vật hiến tế để từ đó có được sự tin tưởng của người Bắc Địch.”
Thẩm Đình Xuyên chinh chiến nhiều năm, lòng dạ sắt đá, không một chút mềm yếu và do dự đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
Thân hình Cố Từ Sơn cứng đờ, mặt trắng bệch, lần đầu tiên trong đời quát lớn với bạn thân:
“Tuyệt đối không thể.”
“Ta đã tốn bao tâm sức mới có thể đến gặp mặt huynh một lần, chỉ muốn cứu mạng huynh. Vậy mà huynh lại muốn dễ dàng từ bỏ như vậy sao?
Con đường sống này của hắn là do hắn phải khom lưng quỳ gối, cầu xin công chúa Bắc Địch mà có được. Đại thiếu gia Cố gia, một người quang minh chính đại đã bao giờ làm cái việc hèn mọn, sống tạm bợ thế này?
Vậy mà huynh ấy lại nhẫn tâm chà đạp tâm ý của hắn như vậy.
Thẩm Đình Xuyên chậm rãi nhưng kiên quyết lắc đầu:
“Thẩm gia chúng ta bao đời nay trấn giữ quân Vân Châu. Cha đã từng nói, quân trấn giữ không phải để giữ thành mà là để bảo vệ dân. Ăn lộc vua thì phải trung thành với vua, nếu ta ngay cả một thành bá tánh cũng không bảo vệ được thì làm sao có thể làm tướng, làm soái được?”
“Từ Sơn, huynh đã được công chúa Bắc Địch kia coi trọng, vậy người sống sót chỉ có thể là huynh thôi. Huynh là hy vọng duy nhất để chúng ta lật lại vụ án.”
“Ta biết lời thỉnh cầu của ta đối với huynh mà nói là quá tàn nhẫn. Coi như ta ích kỷ đến cùng, huynh nhường ta một lần này đi.”
“Huynh nhường ta một lần đi.” Cố Từ Sơn nghe thấy người bạn thân năm xưa lại một lần nữa nói như vậy.
Trước đây hai người đánh cược sách, đua ngựa, uống rượu, thưởng hương… Quân tử lục nghệ, Thẩm Đình Xuyên luôn thua hắn.
Vị Thẩm tướng quân cao lớn luôn bực bội nói một câu, “Từ Sơn, huynh không thể nhường ta một lần sao? Năm sau ta tuyệt đối không đi săn hươu xạ cho huynh cũng không ủ rượu ngon cho huynh nữa.”
Hai người lúc đó, tiền đồ rộng mở, có vô vàn ánh sáng.
Mà giờ đây trong đêm tối vô tận, khóe mắt Cố Từ Sơn trào ra hai hàng nước mắt trong veo rồi không nói gì nữa, cuối cùng gật đầu.
Lần cuối cùng nhường hắn.
Hai người đứng cạnh nhau trên sườn đồi, lần cuối cùng nhìn xuống vùng Bắc Cương bao la, gió bụi ngút trời, chiến loạn khắp nơi.
“Sau khi ta chết, hãy chôn ta ở chùa Thao Quảng của Vân Châu.”
“Ta cả đời vì nước vì dân, lương tâm không hổ thẹn, chết không hối tiếc…”
“Nhưng có điều duy nhất ta không yên tâm chính là về muội muội của ta, phụ thân vì vinh sủng của Thẩm gia đã đưa nó vào kinh đô. Nó một mình bơ vơ, không nơi lương tựa, rất vất vả…”
Cố Từ Sơn khẽ ho một tiếng, không khỏi tự hào nói:
“Cửu Lang nhà ta đã xin được thánh chỉ rồi, vẫn luôn muốn cưới cô nhóc đó làm thê tử. Thằng nhóc ngốc nghếch này, trong lòng trong mắt đều là muội muội của huynh.”
“Tháng ba mùa xuân năm nay, ta vốn đã xem được ngày lành tháng tốt định đích thân đến cửa Thẩm tướng quân để cầu hôn.”
Thẩm Đình Xuyên khựng lại, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, vỗ mạnh vào tay, liên tục nói:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Thập Nhất từ nhỏ tính tình thẳng thắn, không biết xoay xở, sợ là không hiểu được tâm tư của lang quân nhà huynh…”
Hắn dở khóc dở cười, thở dài một hơi rồi nói: “Ta biết, Cửu Lang là một người tốt, giao Thập Nhất cho hắn, ta yên tâm rồi, từ nay không còn gì hối tiếc nữa.”
Tai họa ập đến, sống chết ngay trước mắt, hai người nhìn nhau cười trong gió đêm.
Thẩm Đình Xuyên vỗ tay nói: “Hôm nay không có rượu, thật tiếc là không thể vui vẻ hết mình. Lần sau gặp lại, nhất định ta sẽ cùng huynh cạn ly.”
Cố Từ Sơn bình thản cười nói: “Dù ở bất cứ nơi đâu, dù thời gian có trôi qua bao lâu, chúng ta nhất định sẽ giữ lời hẹn này.”
Ngày hôm sau, Thẩm Đình Xuyên dẫn quân đầu hàng đích thân mở cửa thành, nghênh đón quân Bắc Địch vào thành.
Giữa tiếng reo hò của binh lính Bắc Địch, Cố Từ Sơn đã dùng thanh trường đao mà Thẩm Đình Xuyên tặng, tự tay chém đầu người bạn chí cốt của mình.
Từ đó, một người xương tàn thành tro bụi mang trên mình muôn vàn tội lỗi, một người rơi vào địa ngục vô hình, vạn kiếp không thể siêu sinh.
…
Trời mưa rồi lại là một trận mưa xuân. Sương mù dày đặc ở Thứ Kinh Lĩnh đã bị mưa rửa trôi, ánh sáng ban mai xuyên qua tầng mây trên núi chiếu rọi mọi vật. Trong mười lăm năm ở trướng quân, công chúa Minh Hà đã khá chiếu cố tù binh Đại Ngụy và dân chúng Vân Châu, dù sự chiếu cố này là do Cố Từ Sơn sắp đặt nhưng lúc này cũng không ai làm nhục thi thể nàng ta.
Lại có người không biết là ai đã đắp cho nàng ta một chiếc áo choàng rồi cùng quân đội mang đi.
Ngựa của quân Đại Ngụy có con trúng tên chết, có con bị đao chém, mấy con cuối cùng cũng kiệt sức, ngã xuống đất không động đậy nữa.
Cố Tích Triều cõng Cố Từ Sơn không thể đi lại được, từng bước một đi về phía Sóc Châu.
Người đại ca mười lăm năm qua thân thể cường tráng như trâu, giờ đây xương thịt dường như đã khô héo, nhẹ tựa tro tàn.
Cố Từ Sơn kể lại từng chữ những chuyện xưa đã chôn vùi bấy lâu, khẽ thở dài rồi nói: “Ta không biết, sau này Thẩm gia sẽ ra sao?”
Mưa rơi tí tách làm mặt đất lầy lội, Cố Tích Triều bước nặng nề khẽ nói: “Mười năm trước, bệ hạ đã ban chiếu chỉ thông báo với toàn dân thiên hạ, Thẩm gia thông đồng với giặc, phản quốc, bị xử tội như quân phản loạn.”
“Quả nhiên là vậy.”
Cố Từ Sơn khép mắt lại. Điều hắn lo lắng nhất trong những năm qua quả nhiên đã xảy ra.
Vân Châu thất thủ, sự thất bại của quân đội nhất định phải có người gánh chịu trách nhiệm. Đó vừa là mưu kế của đế vương, mục đích là để ổn định xã tắc và lòng dân.
Hắn mở mắt, ánh mắt ảm đạm xuyên qua màn mưa bỗng trở nên sắc bén lạ thường: “Ta hổ thẹn với Thẩm gia, kẻ phản quốc đầu hàng chỉ có một mình ta, không nên để cha con Thẩm gia phải chịu tiếng nhơ nhuốc này.”
“Cửu Lang, đệ hãy giúp ta viết một tờ tấu chương trình lên trước mặt Hoàng thượng. Cứ nói…”
“Cố Từ Sơn, Cố gia ở Lũng Sơn vào năm Thuần Bình thứ mười chín, ban đầu thì sợ hãi chiến đấu không dám ra quân, sau lại tham sống sợ chết đầu hàng giặc b*n n**c, giết hại đồng bào, tội ác tày trời, không thể tha thứ…”
“Mọi tội lỗi đều do một mình ta gánh chịu.”
“Đại ca!…”
Cổ họng Cố Tích Triều nghẹn lại, mạnh mẽ lắc đầu.
“Năm đó, người lẽ ra phải chỉ huy quân ở Lũng Sơn Vệ là ta. Chính huynh đã thay ta, quân tịch năm đó của Lũng Sơn Vệ, thậm chí cả tấu chương dâng lên ngự tiền đều ghi chép rõ ràng, vẫn còn tên của ta…”
Cố Từ Sơn lại cười, phủi những hạt mưa trên vai hắn rồi nói: “Làm đại ca không có gì là không thể gánh vác cho em trai. Đệ đừng tranh cãi với ca ca nữa.”
“Đại ca nhưng mà đệ…” Cố Tích Triều mím chặt môi.
“Không cần nói gì nữa. Đệ chính là em trai ta.” Cố Từ Sơn ngăn hắn lại, như thể quá mệt mỏi, đầu tựa vào vai hắn.
Lúc nhỏ, em trai nằm trên lưng anh trai nhưng vào ngày hôm nay, anh trai lại tựa vào vai em trai.
Qua khe hở của mí mắt, Cố Từ Sơn thấy những sợi tóc bạc lấp lánh trên mái tóc đen của em trai.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Cửu Lang, sao đệ lại có tóc bạc rồi?”
Hắn không nói gì, Cố Từ Sơn cũng hoàn toàn đoán ra, hắn thở dài một tiếng rồi khẽ nói: “Cửu Lang, đệ cũng sớm biết rồi, đệ không cần phải khổ sở vì Cố gia như vậy.”
“Cố gia và đệ có quan hệ gì chứ? Năm xưa là do ta ích kỷ, đã trói buộc đệ vào Cố gia.”
Cố Từ Sơn từ nhỏ đã dạy hắn đạo trung hiếu lễ nghĩa, lâu dần những điều đó khắc sâu vào tận xương tủy tạo nên một con người trung thành và hiếu thảo đến mức ngốc nghếch, giờ đây lại không biết là đúng hay sai.
Nhưng trong đám con cháu Cố gia, quả thật chỉ có một mình hắn là xuất chúng.
Hắn không biết mình đang thương xót hay tàn nhẫn, khi để hắn gánh vác số phận như vậy.
“Không phải vậy.”
Cố Tích Triều lại đột ngột lắc đầu, trên khuôn mặt kiên nghị dần lộ ra một tia vui mừng nhàn nhạt.
“Đại ca, đệ vô cùng cảm kích.”
“Bởi vì đệ là người Cố gia, đệ mới có thể gặp được nàng.”
Gặp được nàng là điều đẹp đẽ nhất đã xảy ra trong cuộc đời đầy bất đắc dĩ của hắn.
Từ rung động tuổi trẻ ban đầu đến khát vọng sinh sát sau này, cho đến sự đồng hành sinh tử ngày hôm nay, tất cả đều liên quan đến nàng.
Cố Tích Triều cúi đầu, cười khổ sở nói: “Đại ca, đệ muốn cưới vợ.”
Cố Từ Sơn ngẩn người, thằng nhóc ngốc này vậy mà mười lăm năm vẫn chưa lấy vợ. Hắn nhíu mày, chợt nghĩ ra rồi hỏi: “Vẫn là muội muội Thẩm gia sao?”
Cố Tích Triều gật đầu mạnh.
Quả nhiên là vậy, Cố Từ Sơn thở dài, thật không biết nên nói gì cho phải. Lại nghĩ đến điều gì đó, không khỏi hỏi: “Mười lăm năm trôi qua, nàng vẫn chưa lấy chồng sao?”
Hắn nhất thời không biết, nếu thằng ngốc này nảy sinh ý định cướp vợ người khác, hắn phải làm sao cho tốt.
“Nàng đã từng kết hôn rồi.”
Hắn thản nhiên đáp. Sau đó lại như sợ người huynh trưởng nghiêm khắc của mình không đồng ý, vội vàng nói thêm: “Đệ hoàn toàn không quan tâm.”
Huynh đệ hiểu ý nhau, Cố Từ Sơn đương nhiên nhìn ra điều hắn lo lắng. Hắn cười lạnh một tiếng, không để ý đến máu tràn ra khóe miệng, phẩy tay nói: “Từng lấy chồng thì sao? Trinh tiết của người con gái không nằm ở dưới váy.”
“Muội muội của Thẩm Đình Xuyên, sao lại có thể là người tầm thường, đủ xứng với Cửu Lang. Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, dù cho có muôn vàn khó khăn đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ được ở bên nhau mà thôi.”
“Đại ca sẽ quyết định thay đệ lần cuối, Thẩm gia Thập Nhất nương, người con dâu này, Cố gia chúng ta nhất định phải có.”
Không ngờ người đại ca xuất thân từ danh gia vọng tộc trăm năm ở Lũng Sơn, luôn khắc kỷ phục lễ* lại có thể trả lời như vậy. Cố Tích Triều trợn tròn mắt, khóe môi khô nứt từ từ nhếch lên rồi nở ra một nụ cười rạng rỡ.
*Khắc kỷ phục lễ (克己复礼) là một tư tưởng quan trọng trong Nho giáo, được Khổng Tử đề cập trong Luận Ngữ, có nghĩa là người quân tử phải rèn luyện bản thân, chế ngự h*m m**n, giữ đúng lễ nghĩa để đạt đến nhân đức. Người lãnh đạo khắc kỷ phục lễ sẽ đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân.
Lẽ ra phải giữ vẻ ngoài nghiêm chỉnh nhưng lúc này lại không thể khép miệng lại được.
Mười lăm năm trời tăm tối, chưa từng có khoảnh khắc nào hắn có thể vui vẻ đến như vậy.
Cố Tích Triều giơ hai tay lên, đỡ người đại ca trên lưng cho vững rồi nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ của đệ và nàng đều không còn nữa. Đại ca là người thân duy nhất còn lại trên đời của chúng ta, có thể làm chủ hôn cho chúng ta.”
Lần trước bái đường ở Kế huyện, người chủ hôn là đạo sĩ Kính Sơn, còn bậc cao đường lại là hai hình nhân giấy. Hắn luôn cảm thấy quá sơ sài, thật là thiệt thòi cho nàng, lần đó coi như là không tính.
Lòng hắn tràn ngập những mơ tưởng và kỳ vọng vô bờ, nghĩ gì nói nấy, thật là một khoảnh khắc hiếm có để hắn được tự do phóng khoáng như vậy.
“Đại ca, huynh đợi đệ, đệ nhất định sẽ dẫn theo quân Bắc Cương và Lũng Sơn Vệ đoạt lại Vân Châu.”
“Đại ca, sau này huynh muốn ở lại Bắc Cương hay về kinh? Hay là chúng ta đến Giang Nam, ở đó yên bình, có thể ngắm thủy triều, uống trà Long Tỉnh, nghe nói hương trầm ở chùa trên núi cũng rất tuyệt nữa…”
…
“Đại ca, huynh nhìn xem, đó là tường thành của Sóc Châu, huynh cố gắng thêm một chút nữa thôi… Cửu Lang cuối cùng cũng đưa huynh về nhà rồi…”
Vừa dứt lời, nụ cười rạng rỡ trên mặt Cố Tích Triều dần tắt. Từng giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống cổ hắn, b*n r* những vệt máu, hòa lẫn với dòng mưa nhòe nhoẹt. Cuối cùng, Cố Tích Triều khựng lại, cánh tay run rẩy giữa cơn mưa.
Hắn vừa dừng lại, quân Đại Ngụy phía sau cũng lập tức dừng lại, quỳ xuống đất như sóng lớn, hoàn toàn im lặng.
Bên tai vang lên tiếng thở dài khe khẽ của Cố Từ Sơn. Hắn cố gắng mở mắt, nhìn sâu vào cổng thành Sóc Châu ngay trước mặt, nơi những người lính cũ của Lũng Sơn Vệ đã xếp hàng chờ đón hắn trở về.
“Đại Ngụy, đại ca không thể quay về được nữa rồi.”
Bạch cây đàn hương hòa với sắc dục và rượu đã lặng lẽ cướp đi mạng sống.
Đây là cách chết mà Cố Từ Sơn đã từng nghĩ ra cho Khả Hãn của Bắc Địch cũng là kết quả mà hắn đã chuẩn bị cho thê tử của mình và cũng là kết thúc hắn tự chọn cho bản thân.
Từ khi Thiết Lặc Diên nắm quyền chỉ huy quân đội, nàng ta luôn tỉnh táo và rất ít khi uống rượu. Chỉ khi ở bên người yêu, vui vẻ hết mực, muốn làm hắn vui, hai người mới thỉnh thoảng cùng nhau uống một chút rượu đào Đào Sơn.
Hôm qua, khi sắp lên ngôi Khả Hãn, nàng ta vốn không muốn uống rượu.
Ngụm rượu đó, hắn đã ôm nàng ta vào lòng và tự tay đút cho nàng ta uống.
Đó là ý định giết người nhưng cũng là lời chia tay dịu dàng, để kết thúc mối tình yêu hận suốt mười lăm năm.
Trước đó, hắn đã mượn tay Thiết Lặc Diên để loại bỏ hết các thế lực khác. Thiết Lặc Diên chết, Bắc Địch sẽ không có người đứng đầu và chắc chắn sẽ lại chia rẽ.
Đây là kế hoạch cuối cùng hắn dành cho Đại Ngụy và cho em trai mình.
Con trai cả Cố gia nổi tiếng khắp kinh thành, mưu trí tuyệt vời, một người có thể sánh ngang cả ngàn quân.
Hắn đã tính cả cái chết của bản thân vào kế hoạch.
Môi Cố Từ Sơn khẽ động sau đó nôn ra một ngụm máu đen đặc nói: “Cửu Lang, đây là kế cuối cùng mà ta dạy đệ– người tài giỏi giúp nước phải tự mình tham gia vào ván cờ.”
Hắn vừa là đại ca, vừa như cha, vừa như thầy, vừa như bạn đã dạy em trai của hắn rất nhiều điều, tiếc là sau này không thể dạy thêm gì nữa.
“Cô nương Thẩm gia – ta đã hứa rồi. Ta biết nàng muốn đoạt lại Vân Châu, hai người thành thân, ta còn gửi một phần quà mừng, với tài trí của nàng chắc chắn sẽ phát hiện ra…”
“Ta xuống dưới đó nhất định phải đòi Đình Xuyên một chén rượu mừng… Cũng may, ta không phụ lòng Cố gia, không phụ lòng Thẩm gia cũng không phụ lòng quốc gia.”
Cố Tích Triều lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời cho đến khi nghe thấy đại ca tàn nhẫn, cầu xin nói:
“Đại ca đã là người tàn phế, sống tiếp đối với ta mà nói, chính là cực hình.”
“Cửu Lang đệ hãy dùng chiêu đao nhanh mà ta đã dạy đệ ngày xưa, cho ta một cái chết dứt khoát thanh thản đi”
Cố Tích Triều đứng sững trong mưa lớn, nghẹn ngào không thành tiếng, há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, tất cả cảm xúc đều bị tiếng mưa lớn nhấn chìm.
Đôi mắt hắn trống rỗng, cuối cùng vẫn chậm rãi rút ra thanh kim đao chạm hình rồng quấn cán.
Đao pháp Cố gia xuất đao nhanh như điện xẹt, nhanh đến nỗi người trúng đao còn chưa kịp nhận ra đã chết một cách vô cùng thanh thản.
Cũng như mười lăm năm trước, Cố gia đại lang nén đau thương chém giết bạn thân, hôm nay, Cố gia cửu lang tự tay kết liễu huynh trưởng ruột thịt.
Lưỡi đao đỏ tươi rũ xuống, máu nhỏ giọt xuống đất.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lớn, cùng với cơn mưa xuân tầm tã rơi xuống nền đất bùn trước cổng thành Sóc Châu.
Tiếng sấm gầm vang khắp trời, mưa rơi như trút nước, Cố Tích Triều quỳ gối dập đầu lạy tạ, tiễn đưa huynh trưởng.
“Cố gia cửu lang Cố Tích Triều, cung nghênh Lũng Sơn Vệ Phiêu Kỵ Tướng Quân khải hoàn!”
“Lũng Sơn Vệ mười ba doanh, cung nghênh Phiêu Kỵ Tướng Quân trở về cố thổ!”
“Lũng Sơn Vệ đệ nhị cung tiễn doanh, cung nghênh Phiêu Kỵ Tướng Quân hồi quốc!”
Binh khí kêu gào bi thươn tiếng vang mạnh mẽ dội vào trong màn mưa xối xả, hết đợt này đến đợt khác, chấn động cả đất trời.
Cố Từ Sơn ngửa đầu nhìn trời, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Hắn nghẹn ngào cất tiếng, hát lên bài hát cũ ngày xưa:
“Ta vốn là người đất Hàm Đan, chịu khổ chết bên bờ sông. Không được người nhà khóc thương, làm cho quân lính đi đường thêm buồn…”
Trong tiếng hát mênh mang, Cố gia Đại Lang Cố Từ Sơn, vị tướng quân Phiêu Kỵ đã mất, chậm rãi nhắm mắt.
Những việc đã qua đều kết thúc, cuối cùng cũng huynh hắn cũng đã được giải thoát.
……
Cố Tích Triều đứng dậy lau đi vết máu, nước mắt cùng với tất cả nước mưa còn đọng lại trên mặt, vẻ mặt hắn trở lại lạnh lùng như vốn có.
Di ngôn của đại ca, những điều khác hắn có thể làm theo, chỉ có một câu hắn không thể đáp ứng.
Chỉ có thể trái ý.
Cho dù, vì điều đó mà đánh mất mối nhân duyên duy nhất mà hắn từng cầu xin trong đời.
Đời này, rốt cuộc chưa bao giờ do hắn tự quyết định.
Mưa to gió lớn, Cố Tích Triều dẫn quân tiến vào thành Sóc Châu.
Tuy nhiên, vừa bước vào phòng, quyết tâm vừa rồi của hắn lại dao động.
Dưới ánh nến vàng ấm áp, nữ tử yếu đuối đang quay lưng lại, trốn sâu trong màn trướng.
Vẫn giống như Thẩm gia thập nhất nương ngày trước, cứ đến đêm mưa bão là lại sợ hãi cuộn tròn lại thành một cục.
Chuyến đi này nàng đã trải qua bao gian khổ ở nha trướng, y phục cũng rách rưới hơn, hắn lại đang ở Thích Kinh Lĩnh nên căn bản không kịp đốt quần áo cho nàng.
Lúc này, nàng chỉ mặc một chiếc áo lót, tấm lưng trắng ngần lộ ra đôi xương bướm tuyệt đẹp, cánh bướm như muốn bay lên không trung.
Mái tóc đen óng ả như tơ lụa xõa xuống che phủ chiếc áo lót trắng nhợt nhạt, vạt áo không che hết đôi bàn chân đang căng cứng, trắng đến chói mắt lấp lánh dưới ánh đèn.
Sợi chỉ đỏ trên cổ tay hơi nhăn lại, rủ xuống giữa làn da trắng như tuyết, càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng quyến rũ.
Nàng chỉ cần lặng lẽ ở đó thôi cũng đủ khơi gợi d*c v*ng sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
Sự phẫn uất và bất lực bị số phận trói buộc, khi nhìn thấy nàng đã dịu bớt đi phần nào.
Sự mềm mại ẩm ướt này tựa như cơn mưa xuân tuyệt vọng, thấm đẫm trái tim khô cằn của hắn bấy lâu.
Mối hận thù giữa hai nhà Thẩm Cố đã tan biến. Đại ca của hắn, đại ca của nàng đều đã hứa gả nàng cho hắn.
Hắn đối với nàng, lương tâm không hổ thẹn.
Vậy thì, trước khi bước vào số phận tàn khốc nhất, hắn có thể buông thả một lần cuối cùng không?
Cố Tích Triều bước tới, đi về phía thê tử mà hắn đã bỏ lỡ mười lăm năm.
【Lời tác giả】
Lửa hận tình thù, tiktok
Đây thực sự là cuốn sách hay nhất mà tôi viết về ân oán tình thù.
【Chú thích】
“Trinh tiết của người phụ nữ, không nằm ở dưới lớp váy.” Trích từ “Tess xứ d’Urberville”
“Ta vốn người Hàm Đan…” Câu thơ này trích từ “Quỹ Tạ Thi” của Hà Mi Quỷ đời Đường
Cái chết của Cố Từ Sơn và Thiết Lặc Diên đã được quyết định trước rồi. Tình yêu và sự căm ghét lẫn lộn, chẳng phải đó cũng là một cách (gần như b**n th**) để ở bên nhau cả đời sao?
Câu chuyện về cặp đôi này muốn nói đến những truyện mà một người mạnh hơn ép buộc người yếu hơn. Tại sao trong những câu chuyện đó, người có quyền lực luôn là đàn ông?
Khi tôi còn đi học, tôi đã học về phụ nữ. Tôi nhận ra rằng, phụ nữ không chỉ là một giới tính mà còn là một vị trí, một hoàn cảnh sống đặc biệt trong xã hội.
Tôi muốn làm điều ngược lại. Tôi đặt cái hoàn cảnh đó lên một người đàn ông. Tôi coi đây là một cách suy nghĩ và thử nghiệm khi viết truyện của mình, cũng là một cách để tôi nói lên suy nghĩ của mình, dù nó có nhỏ bé.