Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 61

Bên ngoài trời mưa lớn như trút nước, che khuất cả bầu trời và ánh trăng.

Mưa xuân vậy mà cũng có thể ào ạt đến thế. Những sợi mưa mềm mại như tơ từ mái hiên rớt xuống, tiếng nước róc rách du dương.

Trong trướng tĩnh mịch vô biên ẩn hiện tiếng thở nhẹ nhàng.

Cố Tích Triều giam nàng giữa lồng ngực hắn và vách trướng, hai bàn tay to lớn nâng cằm nàng lên.

Nàng bị buộc phải ngửa đầu, chịu đựng nụ hôn mạnh mẽ gần như hung bạo này.

Mái tóc đen dài xõa tung phủ kín vạt áo và bờ vai hờ hững, trong ánh nến lay động, ánh lên vẻ trắng ngần.

Trong ánh nến mờ ảo như giấc mơ, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, trong mắt chỉ có nàng rực rỡ như ngọn nến đang cháy.

Ban đầu, hắn chỉ hết lần này đến lần khác hôn xuống, không hiểu quy tắc, sau đó tự mình học được chỉ muốn không ngừng đòi hỏi, tham lam vô độ.

Dường như chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu được những yêu hận cuộn trào bao năm, những oán giận vì cầu mà không được.

Môi răng quấn quýt, giao triền. Dù chỉ là hồn phách lạnh lẽo, không có hơi thở của người sống, nhưng cũng đủ để đốt cháy hoang mạc trong lòng hắn.

Cho đến khi hắn nếm được một vị mặn chát.

Là nước mắt.

Cố Tích Triều sững lại rời khỏi môi nàng.

Ngực Thẩm Kim Loan khẽ phập phồng, dương khí của người đàn ông rót vào, hồn phách nàng đã khôi phục được vài phần ánh sáng.

Nàng hoàn hồn từ cơn kinh ngạc, sắc mặt ửng hồng, cả hồn phách đều run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run theo:

“Cố Tích Triều, ngươi hàng động như vậy liệu có xứng với người trong lòng ngươi không?”

Đêm nay nàng đã nhẫn nhịn rất lâu, giờ phút này cuối cùng cũng không nhịn được mà thốt ra câu này.

Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, thờ ơ nói:

“Nàng đã chết rồi.”

Ánh mắt Thẩm Kim Loan tối sầm lại.

Đa số đàn ông trên đời này, cho dù thê tử qua đời cũng chỉ khóc lóc một trận rồi chôn cất, quay đầu lại cưới vợ sinh con nạp thiếp, không hề chậm trễ.

Nguyên Hoằng không thực sự yêu thích những người phụ nữ thế gia đưa vào cung, cũng không cản trở hắn ngủ lại trong cung của những phi tần đó.

Yêu và dục, đối với đàn ông mà nói là hai chuyện khác nhau.

“Vậy tại sao lại là ta?” Môi nàng run rẩy khẽ hỏi.

Bắc Cương có biết bao nhiêu cô gái, với nhan sắc, thủ đoạn, địa vị và quyền thế của Cố Tích Triều, cho dù có sa sút đến mức này cũng luôn có những cô gái xinh đẹp nguyện ý tự dâng mình đến cửa.

Người đàn ông giơ ngón tay, lau đi giọt lệ đọng nơi đuôi mắt nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, hai tay nâng khuôn mặt nàng lên, hết lần này đến lần khác hôn đi những vệt nước mắt.

Khóe môi hắn vương chút vị mặn chát của nước mắt, nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:

“Ta lưu lạc Bắc Cương, không vợ không con, đa tạ kế kim đao của nương nương cao minh đến vậy. Năm đó nếu như người đã có thể dùng thân dụ ta trong bụi gai, hôm nay lại làm thê tử ta, có gì không thể?”

Thẩm Kim Loan chợt hiểu ra.

Hắn đang trả thù.

Ban đầu nàng dùng thân mình làm mồi, dùng kế kim đao một mũi tên trúng hai đích, vừa vu oan cho hắn, vừa làm nhục đại ca hắn. Hôm nay hắn đến để trả thù.

Nhưng nàng liếc mắt, nhìn thấy trong bóng tối mà ánh nến không soi tới, vạt váy của nàng xõa ra, bên trong chỉ toàn hư vô.

Mười năm đã qua, nàng đã là quỷ rồi.

Bắc Cương cũng là do hắn tự mình muốn đến để tìm Cố Từ Sơn, kế kim đao của nàng đối với hắn chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền. Vậy mà hắn vẫn còn nhớ thù đến vậy.

Nàng lau nước mắt, vừa tủi thân vừa bất bình nói:

“Nhưng ta đã chết rồi!”

Cố Tích Triều nhìn đôi mắt nàng ngấn lệ, im lặng rất lâu mới cất giọng:

“Chỉ cần ta đốt nến sừng tê giác, nương nương sẽ…”

Nàng sẽ giống như người sống.

Thẩm Kim Loan cạn lời, đôi mắt hạnh đen láy lạnh lùng cùng lúc chứa đựng cả giận dữ và bi thương nói:

“Nhưng ta vẫn là quỷ.”

Cô hồn được nến sừng tê giác chiếu rọi không phải là người sống, chẳng qua chỉ là đốt đèn kéo dài ban ngày, vô ích mà thôi.

Cố Tích Triều dường như khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo mà quyến rũ:

“Nương nương đã nói ta là ác quỷ, vậy thì, ác quỷ như ta chỉ có thể kết làm phu thê với quỷ hồn như nương nương đây.”

Hắn viện vào lời nàng để phản bác nàng.

Thẩm Kim Loan vạn lần không ngờ đến dù nàng đã chết làm quỷ rồi, hắn cũng không buông tha cho nàng, giam cầm một quỷ hồn như nàng. Nàng ngoài việc chịu đựng tủi nhục còn cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Đây là chiêu trò quỷ quái gì của hắn, đánh địch một ngàn nhưng lại tự hại tám trăm.

Bao nhiêu người sống ấm áp mềm mại không cần, nhất định phải trả thù một quỷ hồn đã chết mười năm như nàng.

“Ngươi điên rồi.” Nàng không biết nói gì chỉ có thể lẩm bẩm một câu.

“Nương nương cứ để ta điên một lần.”

Vẻ mặt Cố Tích Triều vô cùng bình thản, khóe môi còn vương chút ý cười, dường như hoàn toàn khác với người đàn ông điên cuồng vừa rồi.

“Nương nương không thích sao?”

Hắn không chút động đậy, trán tựa trán nàng, khóe môi mỏng như lưỡi dao khẽ cong lên, lạnh lùng và chế giễu:

“Không thích, vậy tại sao lại như vậy?”

Thẩm Kim Loan không khỏi thuận theo ánh mắt cụp xuống của hắn mà nhìn theo.

Hai cánh tay nàng trong lúc vô thức đã vòng qua cổ hắn, kéo hắn xuống tựa như cũng đang đòi hỏi hắn.

Rốt cuộc vẫn là nữ quỷ, là nữ quỷ thì tham dương khí của người sống, căn bản không thể kiềm chế được.

Thẩm Kim Loan sởn gai ốc lập tức rụt tay về, còn mạnh tay đẩy người đàn ông một cái, vội vàng bỏ chạy.

Cố Tích Triều bị nàng đánh trúng vết thương, khẽ rên một tiếng, lông mày cũng không nhíu lại:

“Rất tốt. Lần này mạnh hơn trước nhiều.”

“Dương khí của thần quả nhiên hiệu quả.”

“Ngươi!…” Thẩm Kim Loan quay mặt đi, siết chặt lòng bàn tay, ngẩng cao cằm nói:

“Ta căn bản không cần dương khí của ngươi, ta có ân nhân cúng bái hương hỏa là đủ rồi.”

Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng, nhìn nàng nói:

“Hương hỏa đã cứu không được người nữa rồi, Hoàng hậu nương nương.”

Thẩm Kim Loan thực ra trong lòng hiểu rõ.

Trước đây có một chút hương hỏa cúng bái có thể khiến hồn phách nàng thoát khỏi hình nhân giấy, miễn cưỡng duy trì hồn phách không diệt.

Chỉ sợ, cho đến khi hồn phách nàng tan biến, nàng cũng không biết người đã cúng bái hương hỏa mười năm đó rốt cuộc là ai.

Lần này nàng mấy lần ra vào nha trướng, hao tổn không ít, nàng có thể cảm nhận được hồn phách ngày càng suy yếu.

Vừa rồi bị hắn trêu đùa một phen, Thẩm Kim Loan tuy đã có thêm chút sức lực nhưng đôi môi vẫn còn nóng rực, cắn môi một cái, khẽ nói:

“Cho dù ta có hồn phi phách tán, cũng tuyệt đối không cần dương khí của ngươi.”

“Nương nương không cần cũng phải cần.” Cố Tích Triều thản nhiên nói, “Thần xuất chinh Vân Châu, nương nương đối với thần còn rất hữu dụng.”

Thẩm Kim Loan hừ lạnh một tiếng đầy khó chịu, ánh mắt như chứa băng sương, phẫn hận nói:

“Ta chỉ là một hồn phách, ngươi còn muốn lợi dụng thế nào?”

Cố Tích Triều trên bản đồ bố trí quân phòng Thứ Kinh Lĩnh đã trải ra lại trải thêm một tấm bản đồ Đại Ngụy Bắc Cương. Ngón tay nổi rõ gân xanh chỉ từ Sóc Châu, chậm rãi di chuyển đến hai châu lân cận, Đại Châu, Hoàn Châu, lần lượt điểm nhẹ.

“Thu phục Vân Châu, ta còn cần binh mã của Đại, Hoàn hai châu.”

“Còn phải xin nương nương vì thần mà mượn binh.”

Thẩm Kim Loan lười biếng đứng dậy, ánh mắt khẽ nâng lên, trong làn sương mỏng mang theo vẻ sắc bén.

Ánh nến lay động, đôi mắt người đàn ông trong ánh nến cũng chao đảo theo, hàng mày sắc lạnh, giọng nói trầm đục:

“Thần nhớ, Thứ sử Đại Châu Yến Hạc Hành là bộ tướng của tổ phụ người, đám tá tướng bên dưới cũng từng là môn sinh của Thẩm gia. Mà Vệ tướng quân Bàng Thiệp nắm giữ binh quyền Hoàn Châu, năm xưa vốn là người của phe cánh người, chỉ nghe theo lệnh người.”

“Ta đã mời hai vị đến Sóc Châu bàn chuyện, nương nương chỉ cần xuất hiện, hai người nhất định sẽ vì người mà tận tâm tận lực.”

“Như vậy, binh mã ba châu cùng nhau đoạt lại Vân Châu mới có thể nắm chắc phần thắng.”

Lợi dụng chút giá trị cuối cùng của nàng để thu phục binh mã của hai châu còn lại, tính toán này, thật là khéo léo thâm sâu.

Thẩm Kim Loan nhìn khuôn mặt nghiêng như tạc tượng của người đàn ông, thản nhiên nói:

“Nếu ta không chịu thì sao?”

“Trận chiến Vân Châu này bày binh bố trận đều nằm trong một ý niệm của thần. Giống như nương nương từng nói, Bắc Cương quân có thể sống có thể chết. Chỉ cần phái bọn họ đều làm quân tiên phong, nàng chỉ có thể nhìn bọn họ xông pha trận mạc rồi từng người từng người chết dưới vó ngựa của người Bắc Địch…”

Trong ánh mắt Thẩm Kim Loan từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, Cố Tích Triều không nhanh không chậm nói:

“Hơn nữa, cho dù chết rồi cũng là chết không có chứng cứ.”

Không ai sẽ để ý đến một đội quân đã toàn quân bị diệt mười lăm năm trước.

“Tướng quân đây đang là uy h**p ta.” Thẩm Kim Loan bình tĩnh nói.

Bóng hắn bao phủ lấy đường nét của nàng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng khẽ nói:

“Nương nương ở trên đường đã uy h**p thần bao nhiêu lần, thần chỉ có một lần này thôi, không tính là vượt quá giới hạn.”

“Không ngờ, chiến thần Đại Ngụy Cố tướng quân cũng có lúc lực bất tòng tâm lại cần phải uy h**p ta để mượn binh.” Thẩm Kim Loan lạnh lùng chế giễu.

Cố Tích Triều nhìn nàng, không cho là đúng nói:

“Nương nương đã rời khỏi nhân thế mười năm, biển xanh hóa nương dâu, thiên hạ đã sớm thay đổi.”

Sau trận thảm bại mười lăm năm trước, cục diện thiên hạ, trong lúc nàng không biết đã thay đổi long trời lở đất. Giờ đây, Thẩm gia, Cố gia gần như đều đã không còn.

Người nắm giữ đại quyền, trên đời này chỉ có một người ở trên điện Minh Đường kia.

Cằm góc cạnh của Cố Tích Triều rơi vào mép ánh nến, như ngọn lửa âm ỉ cháy, ấm áp mà nguy hiểm nói:

“Ngày mai Yến Hạc Hành và Bàng Thiệp sẽ đến Sóc Châu. Phu thê chúng ta là một thể, nương nương đừng để thần thất vọng.”

Trong ánh mắt sâu thẳm như muốn nhấn chìm người của người đàn ông, Thẩm Kim Loan khẽ nheo mắt, đầu óc xoay chuyển lại bắt đầu tính toán.

Cố Tích Triều trở mặt, không còn muốn minh oan cho Thẩm gia nhưng nàng thân là hậu duệ Thẩm gia, sao có thể nhẫn tâm nhìn cha anh chịu oan khuất.

Cho dù Cố Từ Sơn đã chết, nàng tạm thời không có nhân chứng sống, nhất định còn có cách khác.

Minh oan vẫn là chuyện cần phải làm.

Đại Châu Hoàn Châu, người lĩnh binh quả thực đều từng là người của Thẩm gia.

Nàng lần này đi vừa hay có thể chiêu mộ lại thuộc hạ cũ, vì nàng mà sử dụng.

Thời cơ này đến thật đúng lúc.

Không sợ Cố Tích Triều muốn lợi dụng nàng.

Chỉ sợ hắn giăng ra một cái lồng giam, giống như Nguyên Hoằng năm xưa giam cầm nàng trong cung, nàng không có chỗ thi triển, nhiều năm như vậy ngay cả hài cốt cha anh cũng không tìm được.

Dưới ánh nến, hồn phách lay động, da thịt nhìn như đầy đặn thực ra bên dưới chỉ là bộ xương trắng rỗng.

Kỳ hạn mười ngày mà Triệu Tiện nói, giờ chỉ còn chín ngày. Nếu chín ngày sau hồn phách vẫn suy yếu như vậy, nàng không chỉ không thể vãng sinh mà còn tan thành mây khói.

Nếu muốn tiếp tục minh oan cho Thẩm gia, nàng vẫn phải khôi phục sức mạnh hồn phách, không thể cứ suy yếu như vậy được.

Thẩm Kim Loan cụp mắt xuống, buồn bã rồi lại nhẹ nhõm cười.

Nàng không cam tâm muốn minh oan, Cố Tích Triều thì muốn mãi mãi chôn vùi nỗi nhục của đại ca hắn.

Hắn và nàng nhất định lại phải đi ngược đường nhau.

Không thể nương tựa lẫn nhau, cũng không thể quên nhau ở sông hồ. Hai con cá mắc cạn, chỉ có thể vừa dây dưa không dứt vừa lợi dụng lẫn nhau, tính kế lẫn nhau.

Nàng nghĩ thông suốt rồi ngửa cổ lên, cánh tay thon gầy vòng ra sau gáy người đàn ông kéo xuống, đôi môi run rẩy áp lên.

Một dòng nhiệt lưu chảy qua khắp hồn phách nàng, ấm áp và mạnh mẽ.

Dương khí dồi dào của người đàn ông, nàng muốn kháng cự nhưng lại không tự chủ được.

Thấy nàng tự mình dâng lên, ánh mắt Cố Tích Triều tối sầm lại, đưa tay ôm lấy, những ngón tay thon dài luồn sâu vào mái tóc nàng. Giọng nói lạnh lẽo pha lẫn hơi thở nóng rực:

“Nương nương nghĩ thông suốt rồi sao.”

“Ta và tướng quân, thù địch đã làm, làm phu thê thì có gì là không thể chứ.” Giọng nói từ trong lòng truyền đến mềm mại uyển chuyển.

Cả đời này, cả hai vừa là thù địch vừa là chỗ dựa.

Từng chút từng chút, dày đặc chằng chịt. Những nụ hôn liên tục rơi xuống trán và thái dương nàng.

Nàng dường như xấu hổ, luôn vùi mặt vào ngực hắn, mặc hắn ôm hôn.

Tình động khó kìm, cánh tay rắn chắc quanh thân nàng không ngừng siết chặt, giọng hắn trầm thấp lướt qua tai nàng:

“Đã là phu thê, Triệu Tiện từng nói còn một cách trực tiếp và nhanh chóng hơn để khôi phục hồn phách.”

Thấy ánh mắt hờ hững của hắn lướt từ khuôn mặt nàng xuống phía dưới thân thể, ngón tay thon dài khẽ khêu, dây áo trong lại nới lỏng thêm vài phần.

Bóng đen khổng lồ cùng với hơi thở nóng rực bao trùm xuống, Thẩm Kim Loan không phải là thiếu nữ ngây thơ, lúc này phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch nhưng trên môi vẫn nở nụ cười:

“Tướng quân muốn được voi đòi tiên?”

Hắn thật sự điên rồi.

Giọng nàng thản nhiên nhưng thân thể vô thức căng thẳng, ngón chân co lại, cánh tay hơi cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi và hoảng hốt giống như chim sợ ná.

Cố Tích Triều chậm rãi buông tay.

Là hắn quá tham lam, cuối cùng vẫn không đành lòng.

Thế là, hắn chỉ tiếp tục ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen nhánh rủ xuống lưng nàng, mềm mại như tơ lụa.

Đã gần nửa đêm, tiếng mưa nhỏ dần biến thành tiếng nước tí tách.

Trong tiếng mưa rả rích, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân.

Tuy rất khẽ, nhưng Cố Tích Triều là người từng trải chinh chiến nhiều năm, cảnh giác nhận ra, đột nhiên đứng dậy đi ra.

“Sao vậy?” Thẩm Kim Loan thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, trên người chợt dâng lên sát khí.

Hắn dừng lại một khắc, đáp:

“Trong quân ta vẫn luôn có tai mắt.”

“Quý nhân, tướng quân, đã chuẩn bị xong rồi…”

Hóa ra là Triệu Tiện.

Hắn không dám gõ cửa, càng không dám vào trong, đứng ngoài cửa cách vài bước nhỏ giọng gọi.

Thẩm Kim Loan liếc nhìn sắc trời, nửa đêm canh ba, âm khí nặng nhất.

Đã đến giờ hồn phách Tần Chiêu hoàn dương.

Nàng chỉnh lại y phục đứng dậy, nhìn về phía Cố Tích Triều đột nhiên đi vào phía trong, cười lạnh nói:

“Tướng quân nếu sợ thì không cần đi.”

“Không kịp đốt áo cho nàng rồi.” Cố Tích Triều dừng bước, quay đầu nhìn nàng chỉ mặc một bộ đồ lót, lắc đầu nói, “Nương nương như vậy không ổn.”

Quỷ hồn còn phải để ý cái gì, nữ quỷ trong sách chẳng phải đều mặc áo trắng bay phấp phới sao. Trừ hắn ra lại chẳng có ai nhìn thấy nàng. Ánh nến vừa tắt, nàng chính là một mảnh hư vô.

Thẩm Kim Loan trong lòng khẽ cười khẩy.

Mà Cố Tích Triều đã mở tủ trong phòng, chọn một bộ y phục của mình khoác lên người nàng.

Y phục đã được giặt sạch nhưng đã rất cũ rồi, vốn là hoa văn quý phái nhưng viền đã bạc màu, chắc là từ kinh đô mang đến Bắc Cương. Còn có một chút hơi thở thoang thoảng.

Thẩm Kim Loan không khỏi gật đầu, hít hà.

Chóp mũi lướt qua vạt áo, là một mùi hương lan xạ.

Đại ca hắn là một cao thủ về hương liệu, Cố Tích Triều từ nhỏ đã quen tai quen mắt cũng sẽ xông hương cho khăn tay và y phục.

Thuở thiếu thời, nàng và hắn thân thiết, Cố gia cửu lang cũng từng tự tay dạy nàng điều chế hương.

Do đó, nàng biết lan xạ là một phương thuốc hương liệu kết hợp giữa chi lan và xạ hương hươu đực, là loại hương hắn quen dùng nhất.

Hương lan xạ không mất đi vẻ thanh khổ, lạnh lẽo mà lại trầm uất. Rất phù hợp với tính cách của hắn. Lúc đó nàng đã âm thầm ghi nhớ.

Cố Tích Triều từ khi đến Bắc Cương hẳn là đã bỏ thói quen xông hương.

Ví dụ như mùi hương lan xạ trên bộ y phục nàng đang mặc đã rất nhạt rồi, chỉ là vì năm xưa đã xông quá nhiều lần đã hoàn toàn hòa quyện vào từng sợi vải.

Đến nỗi nhiều năm sau, vẫn còn ẩn hiện một chút hương thơm năm xưa.

Cố Tích Triều nhìn thấy động tác khẽ ngửi của nàng, lông mày không thể nhận ra khẽ nhếch lên một chút.

“Khi trả lại, xin nương nương xông hương cho y phục của ta.”

Xông hương cho y phục của phu quân là phận sự của người làm vợ.

Thời tiền triều, nàng đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy vị đại thần áo tía nào đó khoe khoang với thuộc hạ:

“Hôm nay phu nhân ta xông cho ta là hương li lạc, mùi hương gỗ vải kia là từ Lĩnh Nam đến đấy…”

Khi nàng còn là hoàng hậu, chưa từng xông hương cho Nguyên Hoằng, hắn vốn thích long diên, nàng lại chỉ cảm thấy mùi đó quá nồng và nặng.

Mà gu thưởng hương của nàng lại bắt nguồn từ hai vị lang quân Cố gia liền không thể thay đổi được nữa.

Vừa rồi nghe hắn nói, muốn cùng nàng làm phu thê chín ngày. Cố Tích Triều vậy mà thật sự muốn nàng thực hiện chức trách của người vợ sao?

Trong lòng Thẩm Kim Loan dâng lên một cảm xúc khó tả, còn chưa kịp trả lời chỉ thấy người đàn ông đã tự mình mở cửa.

Cố Tích Triều một tay cầm nến, một tay chống một chiếc ô giấy dầu, đi ra ngoài trời mưa.

Nàng chỉ đành thu gọn y phục của hắn, nhanh chân đi theo.

Mưa đêm thưa thớt, đã dần nhỏ giọt.

Thẩm Kim Loan đi đến dưới ô của hắn, những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống mép áo bào.

Người đàn ông cầm ô, sánh vai cùng nàng, hơi lùi về phía sau cố ý bước chậm hơn một chút, chờ nàng theo kịp.

“Nửa đêm nửa hôm giơ cái nến âm khí này làm gì? Ta còn chưa đủ đáng sợ sao? Sợ người khác không nhìn thấy ta?” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

Huống chi, Tần Chiêu hoàn hồn, Hạ Vân Nương nhất định sẽ có mặt.

Tiểu cô nương nhát gan, lần trước ở nha trướng thấy nàng hiện thân đã sợ hãi không ít, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.

Bây giờ nàng có bộ dạng nửa tàn nửa phế này, sợ là lại dọa nàng sợ nữa rồi.

Cố Tích Triều liếc nhìn nàng, chỉ thấy thân hình nhỏ bé của nàng bọc trong chiếc áo bào rộng lớn của hắn, như muốn bay lên.

Hắn chăm chú nhìn nàng trước mặt, thản nhiên nói:

“Ta nhìn thê tử ta, liên quan gì đến người khác?”

Đôi mắt ngậm ý cười kia, dường như thật sự đang nhìn người yêu dấu.

Mặt Thẩm Kim Loan bất giác nóng lên, không khỏi bước nhanh hơn. Trên đường đi, nàng nhìn trái ngó phải mãi vẫn không thấy bóng dáng Hạ Nghị, hỏi:

“Sao không gọi Tam Lang cùng đi?”

Tần Chiêu Hạ Nghị là anh em gắn bó nhiều năm, chuyện quan trọng như vậy, sao có thể vắng mặt.

Cố Tích Triều lấy tay che miệng, khẽ ho một tiếng:

“Hắn vẫn còn đang dưỡng thương.”

Thẩm Kim Loan giả bộ kinh ngạc nói:

“Vết thương của hắn vẫn chưa lành sao?”

Cố Tích Triều “ừ” một tiếng.

Ngày hôm đó ở Thích Kinh Lĩnh, hắn ra tay hơi nặng. Ngày hôm đó qua đi, thằng nhóc kia vẫn không thể rời giường, luôn được y quan chăm sóc.

“Dương khí của hắn yếu, vốn nên tránh xa âm khí.”

Hắn thản nhiên nói, lời nói mang ý khác, đi về phía nơi Triệu Tiện làm lễ gọi hồn.

Nơi làm lễ được đặt trong một ngôi miếu cũ nát bỏ hoang ở trong thành Sóc Châu.

Vài lá cờ kinh đã phai màu rách tả tơi và đứt gãy nằm trên mặt đất. Tượng Bồ Tát trên bệ thờ bị kẻ trộm lấy đi đôi mắt làm bằng ngọc lưu ly, chỉ còn lại hai hốc mắt trống rỗng nhìn xuống chúng sinh.

Một chiếc bàn vuông dài được đặt ngay chính giữa. Thi thể của Tần Chiêu nằm thẳng trên đó, nhiều ngày không phân hủy. Xung quanh thi thể dày đặc dán đầy những dải lụa xanh tím có vẽ bùa chú.

Khắp nơi trên mặt đất đều là hương nến đang cháy, vô số đốm lửa như những con đom đóm bên bờ sông mùa hè bay lượn trong làn khói.

Hạ Vân Nương mặc bộ đồ vải thô trắng quỳ lạy trước bàn thờ, hai tay chắp lại, nhắm mắt đốt hương cầu nguyện.

Bên cạnh bàn thờ, Triệu Tiện mặc đạo bào màu tím vàng đã chuẩn bị xong, tay cầm kiếm gỗ đào phun một ngụm nước bùa, miệng lẩm bẩm bắt đầu thi pháp.

Trời vận hành theo quy luật, sinh tử đều có duyên phận.

Người sau khi chết trong vòng bảy ngày, nếu thi thể và hồn phách còn nguyên vẹn có thể được phán quan địa phủ gạch tên khỏi sổ sinh tử, sống lại.

Tổ tiên của Triệu Tiện từng kết giao với một vị phán quan địa phủ, vị phán quan này chính là người nắm giữ sổ sinh tử của Thập Điện Diêm La.

Chỉ cần ông ta gạch một nét trên sổ sinh tử là có thể xóa tên Tần Chiêu khỏi sổ, hắn sẽ có thể hoàn hồn.

Tần Chiêu cũng không phải là người tội ác tày trời, cả đời tuân thủ quy tắc, trọng ân nghĩa, phán quan địa phủ thương cảm cho cảnh ngộ của hắn sẽ không giam giữ hắn ở địa phủ chịu tội.

Thuật hoàn dương bảy ngày phải trong vòng bảy ngày sau khi chết, triệu hồi hồn phách, trở về thân xác thì mới có thể hoàn dương.

Ngoại trừ những vong hồn đã chết bị hồn phi phách tán, không thể hoàn dương. Thi thể và hồn phách của Tần Chiêu đều còn, hôm nay lại là ngày đầu thất, lẽ ra mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Chỉ thấy Triệu Tiện múa kiếm gỗ đào, những lá cờ phướn tàn tạ trong điện lay động, hương khói bay lơ lửng, hắc khí u ám hiện ra.

“Chiêu lang!”

Hạ Vân Nương liếc mắt đã thấy hồn phách của Tần Chiêu.

Từ trước đến nay nàng vốn là một tiểu nương tử rất sợ ma nhưng khi nhìn thấy lang quân ngày đêm mong nhớ ở ngay trước mắt, nàng đầu tiên là ngây người tại chỗ sau đó không kìm được mà bước về phía hắn.

Tần Chiêu nhìn thấy tiểu nương tử mà mình luôn thương nhớ, hồn phách vốn đang ngây dại dường như rung động, cũng vội vã chạy tới muốn ôm lấy nàng, nhưng khi cả hai vừa chạm vào nhau đều chỉ là một khoảng không.

Chỉ có gió từ tay áo phất qua làm ngọn hương lay động một chút.

“Vân Nương, ta sẽ quay lại ngay thôi, đợi ta.”

Tần Chiêu giơ bàn tay trong suốt lên, lau đi vẻ tiều tụy trên khuôn mặt nàng, sau đó trèo lên bàn thờ, nằm vào thi thể của mình, cho đến khi hoàn toàn hòa làm một.

Những câu chú mà Triệu Tiện niệm trong miệng càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng lớn. Thanh kiếm gỗ đào trong tay cũng run lên càng lúc càng dữ dội.

Thẩm Kim Loan căng thẳng, các ngón tay không ngừng siết chặt rồi bị bàn tay của người đàn ông bên cạnh nắm lấy.

Cố Tích Triều vén tay áo nắm tay nàng, cùng nhau che chắn ngọn nến đang lay động trong tay.

Gió âm thổi mạnh khắp điện, cờ kinh bay loạn xạ.

Khoảnh khắc sau, tất cả hương nến đồng loạt tắt ngúm.

“Thành công rồi!” Triệu Tiện thở phào nhẹ nhõm, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Chỉ thấy Tần Chiêu trên bàn thờ từ từ ngồi dậy một cách cứng đờ, mở đôi mắt đang nhắm nghiền, trong mắt ngơ ngác, không biết làm sao.

Hạ Vân Nương  sợ hãi ngã xuống đất, ngây người ra, sau đó nghe thấy một tiếng gọi khẽ quen thuộc vô cùng:

“Vân Nương.”

Nàng hoàn hồn, nước mắt lập tức tuôn rơi như suối bất chấp tất cả lao vào vòng tay hắn.

Người đàn ông vừa sống lại thân thể còn rất cứng nhắc nhưng đôi cánh tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

“Đi đâu mà liều mạng như vậy!” Nàng vừa khóc vừa cười, trách yêu nói.

“Vừa đi một chuyến qua quỷ môn quan. Nghe thấy nương tử gọi liền quay về.” Tần Chiêu ngây ngô cười nói, “Sẽ không bao giờ rời xa nương tử nữa.”

Hạ Vân Nương đã đưa cho Tần Chiêu một bộ quần áo sạch sẽ.

Khi nhận lấy bộ quần áo bẩn từ bãi tha ma mà hắn vừa thay ra, nàng không khỏi “a” một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Đợi đôi phu thê trẻ đoàn tụ hồi lâu, Thẩm Kim Loan và Cố Tích Triều mới từ ngoài điện đi vào.

“Tần Chiêu, huynh còn nhớ bản đồ bố phòng Thích Kinh Lĩnh mà ngày đó ta bảo huynh ghi lại không?”

Nay Thiết Lặc Diên đã chết, nha trướng đại loạn chính là thời cơ tốt để đoạt lại Vân Châu.

“Huynh đệ đã vất vả lập công, ta không dám quên!” Tần Chiêu chắp tay hành lễ với Thẩm gia thập nhất nương.

Rồi bắt đầu vẽ lên tờ da dê đã chuẩn bị sẵn bản đồ bố phòng Thích Kinh Lĩnh mà ngày đó hắn đã cùng các hồn ma của quân Bắc Cương trinh sát được.

Vừa vẽ được chưa đến nửa tấm bản đồ, Tần Chiêu không viết tiếp được nữa, bực bội vỗ vỗ trán, nói:

“Đầu óc ta sao vậy? Sao… sao lại không nhớ ra?”

Triệu Tiện vuốt chòm râu bạc, lắc đầu nói:

“Sau khi hoàn hồn, ký ức lúc còn sống đôi khi bị thiếu sót, đó là chuyện bất đắc dĩ.”

“Không được. Bao nhiêu công sức của huynh đệ, ta không thể để mọi người phí hoài tâm huyết.”

Tần Chiêu vẫn không cam lòng, tiếp tục cầm bút chợt nghe thấy tiếng kêu khẽ của Hạ Vân Nương.

Mọi người vội vàng cùng nhau đi tới, chỉ thấy Hạ Vân Nương đang thu dọn những tàn hương nến trên mặt đất, run rẩy đưa lên một chiếc áo lót mới tinh.

“Đây… đây không phải là y phục của Chiêu lang…”

Ánh mắt Cố Tích Triều khẽ động, vươn tay nhận lấy xem.

Chỉ thấy trên chiếc áo lót trắng trơn kia, vẽ núi non thung lũng sông ngòi, giữa đó vô số cờ xí tụ tập thành từng cụm, nhiều ít khác nhau đóng quân ở bên trong.

“Đây là bản đồ bố phòng Thích Kinh Lĩnh.” Cố Tích Triều nói.

Xem kỹ bức vẽ, nét bút tỉ mỉ, miêu tả tinh xảo, dù là họa sư giỏi nhất kinh thành cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngón tay run rẩy của Cố Tích Triều nâng một góc áo lót lên khẽ ngửi.

Một mùi đàn hương trắng nhàn nhạt xộc vào mũi. Vĩnh cửu bất diệt.

“Đại ca biết đệ muốn đoạt lại Vân Châu, đại ca không giúp được gì nhiều, chỉ có thể giúp đệ lần cuối này.”

“Hai người cuối cùng cũng thành thân, đại ca không có gì đặc biệt, nhất định phải gửi một món quà lớn, chúc mừng tân hôn của hai người.” Bên tai vang lên giọng nói ấm áp của Cố Từ Sơn trước khi chết.

Món quà lớn của hắn chính là tấm bản đồ bố phòng mà hắn đã hao tổn nhiều năm để vẽ ra.

Tần Chiêu vỗ đầu nhớ ra, kinh ngạc nói:

“Ngày đó khi ta ám sát Cố Từ Sơn, hắn đã nói với ta ba chữ chính là Thích Kinh Lĩnh.”

Lúc đó, Cố Từ Sơn đã tính toán kỹ lưỡng, lợi dụng thi thể của Tần Chiêu để gửi bản đồ bố phòng Thích Kinh Lĩnh ra khỏi nha trướng, vứt ở bãi tha ma.

Hắn biết rõ, một nghĩa sĩ như vậy nhất định sẽ có người đến nhặt xác.

Hắn tính toán quả thực không sai một ly.

Ngay cả sau khi chết vẫn âm thầm giúp đỡ người đệ đệ mà hắn yêu thương nhất.

Cố Tích Triều trải hết chiếc áo lót ra, Tần Chiêu đối chiếu cẩn thận chiếc áo lót với nửa tấm bản đồ bố phòng vừa vẽ được.

Vừa vặn có thể ghép thành một tấm bản đồ bố phòng Thích Kinh Lĩnh hoàn chỉnh.

Thẩm Kim Loan nhìn người đàn ông đang nghiên cứu bản đồ bố phòng Thích Kinh Lĩnh trước bàn thờ, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Nàng quay đầu lại không khỏi hỏi:

“Vân Nương, vừa nãy trước khi Tần Chiêu hoàn hồn, sao cô lại có thể nhìn thấy hồn phách của huynh ấy?”

Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc nhưng nàng chắc chắn, Vân Nương đã nhìn thấy hồn ma của Tần Chiêu.

Hạ Vân Nương thu dọn những tàn hương nến còn sót lại trên mặt đất, cười nói:

“Bởi vì, mấy ngày nay ta vẫn luôn thắp hương cho huynh ấy mà.”

“Đạo trưởng nói, ta phải liên tục thắp hương cho Chiêu lang thì mới có thể đảm bảo hồn phách của huynh ấy sung túc mạnh mẽ, không bị quỷ sai hoặc những con quỷ hoang khác bắt đi. Ta đã thắp hương cho huynh ấy, đương nhiên có thể nhìn thấy.”

Vân Nương tốt bụng nhìn nàng như vậy, vô cùng đau lòng nói:

“Thập nhất nương, trông cô yếu quá.”

“Để ta cúng cho cô nương một chút hương khói nhé. Sau này, ta cũng có thể nhìn thấy cô nương.”

Lá cờ phướn kinh trên đỉnh đầu khẽ lay động, giọng nói quan tâm của Hạ Vân Nương bên tai hóa thành một tràng ong ong.

Thẩm Kim Loan đứng ngây người tại chỗ, rất lâu không nhúc nhích.

Tại sao Cố Tích Triều ngay từ đầu đã có thể nhìn thấy hồn phách của nàng?

【Lời tác giả】

Viết về sự thèm khát và vẻ mặt ngượng ngùng không kiềm chế được của Tiểu Cố đối với quỷ hồn, thực ra cũng khá chua xót.

Bình Luận (0)
Comment