Thuật hoàn hồn kết thúc đã là nửa đêm, cơn mưa đã tạnh hẳn, giữa những dãy núi xa xa lấp ló ánh bình minh.
Sân trước đọng nước, vũng nước trên mặt đất trong veo như gương.
Trên đường trở về, Thẩm Kim Loan bước qua hết vũng nước này đến vũng nước khác, nhưng khôngmột vũng nào phản chiếu hình bóng nàng.
Nơi nàng đi qua, mặt nước vẫn phẳng lặng như tờ.
Nghi ngờ trong lòng nàng giống như đốm lửa nhỏ trong hoang mạc, chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể bùng lên thành đám cháy lớn.
Đi được hơn chục bước, Thẩm Kim Loan cuối cùng không nhịn được nữa, quay sang nhìn Cố Tích Triều đang đi bên cạnh đột nhiên hỏi:
“Cố Tích Triều, lúc nãy ngươi có nhìn thấy hồn phách của Tần Chiêu không?”
Nàng hỏi có chút bất ngờ, người đàn ông nhíu mày, dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn nàng.
“Đương nhiên là thấy.”
Cố Tích Triều bình tĩnh nói.
Thẩm Kim Loan căng thẳng, nghe hắn chậm rãi nói:
“Lúc đó ta cầm nến sừng tê giác, hồn ma quỷ quái nào cũng có thể nhìn thấy.”
Nửa đêm đã qua, cây nến trong tay người đàn ông chỉ còn lại một mẩu nhỏ, ngọn lửa lay động trong ánh sáng mờ ảo của bình minh.
Thẩm Kim Loan nhíu mày.
Chỉ vì nến sừng tê giác có thể soi thấy hồn ma sao?
Trong lòng nàng như có một màn sương mù dày đặc, mọi thứ trong sương mù đều không rõ ràng, có những nơi nàng không dám chạm vào.
Vừa về đến quân doanh, Lạc Hùng đã tiến lên báo cáo với Cố Tích Triều:
“Thứ sử Đại Châu và Vệ tướng quân Hoàn Châu đã đến cổng thành.”
Cố Tích Triều khẽ gật đầu, Lạc Hùng cáo lui đi xuống sắp xếp.
Thẩm Kim Loan khẽ động lòng.
Hai người này là mệnh quan triều đình, đại quan một phương, vậy mà nhanh như vậy đã bị hắn triệu đến Sóc Châu. Cố Tích Triều vẫn dùng thủ đoạn sấm sét năm xưa, khí thế áp đảo người khác.
Nàng đang suy nghĩ thì bên tai đột nhiên nóng lên.
“Nương nương đừng quên chuyện đã hứa tối qua.”
Người đàn ông lay động tàn lửa trên nến sừng tê giác thì thầm vào tai nàng:
“Sau khi trời tối, xin nương nương hiện thân gặp mặt cố nhân.”
Hơi thở nóng rực chạm vào rồi rời đi, Thẩm Kim Loan ngước mắt đón nhận ánh mắt nhàn nhạt của hắn.
Ban đêm, hắn truyền dương khí cho nàng, ở trên giường có hành động vượt quá giới hạn, điên cuồng như ma quỷ. Nhưng ban ngày, hắn vẫn giữ lễ độ, ngay cả ánh mắt cũng chỉ dừng lại một chút.
Nàng luôn cảm thấy, từ sau khi Cố Từ Sơn chết, Cố Tích Triều quá kỳ lạ, lời nói việc làm trở nên vô cùng khác thường, phóng túng không kiềm chế.
Giống như một tử tù bị giam cầm nhiều năm, vào đêm trước khi hành hình.
Nàng rất chắc chắn, Cố Tích Triều nhất định có chuyện giấu nàng.
Nhưng dù là Thẩm gia thập nhất nương thông minh nhạy bén cũng không thể nhìn thấu hắn.
Cố Tích Triều gặp mặt các quan lớn của Đại Châu và Hoàn Châu. Sau khi mọi người rời đi, hồn phách của Thẩm Kim Loan chui ra khỏi bộ quần áo phồng phềnh của hắn, mặt áo lập tức xẹp xuống.
Trong phòng không có một tia sáng, rèm cửa yên tĩnh.
Nàng nằm trên quần áo lại ngửi thấy mùi hương lan xạ thoang thoảng, nhẹ như gió, nhạt như sương nhưng luôn vương vấn trong lòng nàng.
Sự nghi ngờ vừa nhen nhóm ở nơi làm lễ vẫn còn lơ lửng trong gió, chưa hoàn toàn biến mất.
Nàng không thể trực tiếp hỏi Triệu Tiện về nguồn gốc hương khói.
Triệu Tiện là người của Cố Tích Triều. Nàng hỏi hắn, hắn nhất định sẽ quay sang nói với Cố Tích Triều.
Thẩm Kim Loan lắc đầu mạnh mẽ, nếu đoán sai, nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của hắn sau khi biết chuyện.
Không thể là hắn. Nàng tự nhủ với mình.
Mười năm trước, hắn đã bị nàng dùng độc kế đuổi khỏi kinh thành, lưu lạc đến Bắc Cương.
Lúc nàng chết, có lẽ là lúc Cố Tích Triều hận nàng nhất.
Mà ân nhân của nàng đã đốt hương khói cho nàng mười năm.
“Bịch——”
Đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Thẩm Kim Loan quay người, bay qua xem.
Một tờ giấy rơi xuống từ khe cửa sổ.
Thẩm Kim Loan vung tay áo dùng gió mở ra, thấy trên đó viết bốn chữ:
“Không lâu nữa sẽ đến.”
Là chữ viết của Hạ Nghị.
Lúc đầu nàng muốn áp giải Cố Từ Sơn vào kinh chịu thẩm vấn, hắn đã điều động người của Hạ gia ở kinh thành cho nàng.
Xem ra tờ giấy này là nói không lâu nữa sẽ có người đến tiếp ứng họ vào kinh.
Thẩm Kim Loan xoa trán, trầm ngâm một lát.
Cố Tích Triều để tránh liên lụy đến đại ca mình trong vụ án cũ, đã phái binh lính canh giữ nghiêm ngặt người của nàng nên Hạ Tam Lang mới gửi mật thư như vậy.
Vụ án oan của Thẩm gia năm xưa liên lụy rất rộng. Lúc hợp quân ở Thứ Kinh Lĩnh, Hạ Tam Lang đã nói với nàng, mấy vị cô mẫu của hắn vì là nữ tử đã gả đi nên mới thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng họ mang tiếng xấu của gia tộc, mười lăm năm qua chưa bao giờ quên vụ án oan đó.
Binh lính cũ của Bắc Cương Thẩm gia cũng chưa bao giờ từ bỏ, luôn tìm cách liên lạc với những người cũ, muốn lật lại vụ án.
Vậy thì nàng càng không thể dừng tay.
Nếu không gây ra chuyện động trời, những người thân tộc Hạ gia đã bị liên lụy, dù là mẫu tộc hay nữ tử đã gả đi của Hạ gia đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Sẽ có nhiều người vô tội hơn nữa vì vụ án cũ này mà rơi vào vực sâu.
Tên đã lên dây, không thể không bắn.
Đây là món nợ của nàng, thân là người Thẩm gia, nợ họ một sự trong sạch, nợ họ cuộc sống bình thường mà họ đáng được hưởng.
Nàng vẫn phải quay trở lại kinh thành, đối mặt với người mà nàng không muốn gặp nhất.
Trong bóng tối, Thẩm gia thập nhất nương luôn bị vận mệnh cuốn đi đẩy về phía trước.
Trong tiếng chuông ngân nga xa xăm, Thẩm Kim Loan ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng vó ngựa của cố nhân từ cổng thành vọng đến, vang vọng khắp đất trời.
Vụ án cũ của Thẩm gia, hàng nghìn người chịu oan khuất. Mười lăm năm bụi trần tích tụ lại tạo thành một ngọn núi cao nặng nề.
Vì vậy, đối mặt với Nguyên Hoằng, nàng không phải là không có phần thắng.
…
Cổng thành Sóc Châu, thứ sử Đại Châu Yến Hạc Hành và Vệ tướng quân Hoàn Châu Bàng Thiệp cùng vào thành, xe ngựa gặp nhau.
Hai người cũng nhiều năm không gặp, cùng cưỡi ngựa song song hàn huyên.
Bàng Thiệp tình cờ gặp lại bạn cũ, ngạc nhiên nói:
“Sao, ông cũng bị Cố tướng quân triệu đến Sóc Châu?”
Yến Hạc Hành mặc quan phục màu đỏ tươi, vuốt bộ râu dài trắng xóa được tỉa tót gọn gàng, lắc đầu nói:
“Cố đại tướng quân triệu tập, sao dám không đến…”
“Hắn muốn làm gì, chúng ta chẳng lẽ còn không biết sao… chỉ là vị kia…” Bàng Thiệp không kiêng nể gì, hiểu rõ trong lòng, ánh mắt chỉ về hướng kinh thành.
Yến Hạc Hành là người thận trọng, kéo ông lại hạ giọng:
“Ông nhỏ tiếng thôi, Bắc Cương cũng là dưới chân thiên tử, khắp nơi đều có tai mắt.”
Vào đến quân doanh, ngựa được người dắt đi, hộ vệ cũng bị giữ lại bên ngoài.
Hai người chỉnh trang dung mạo, từ xa đã nhìn thấy Cố Tích Triều đang ngồi trong sảnh nghị sự, cách nhau một hàng binh lính cầm đao.
Dù nhiều năm không gặp, ký ức sắc bén về việc đối đầu với người Cố gia năm xưa vẫn còn nguyên vẹn.
Nhiều năm ở Bắc Cương, Cố đại tướng quân năm xưa đã thu liễm bớt sự sắc bén, dáng vẻ anh tuấn lạnh lùng vẫn không hề thay đổi.
Chỉ nhìn từ xa, cũng có một luồng khí lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
Chuyện cũ đã qua. Hoàng hậu Thẩm gia kia đã qua đời, Cố đại tướng quân lưu lạc đến Bắc Cương, mặt đầy bụi trần, tóc mai như sương, chẳng lẽ nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn muốn tìm họ báo thù sao?
Hai người không dám suy nghĩ sâu xa, đành phải cứng đầu bước vào sảnh.
Trong sự tĩnh lặng, thân vệ bên cạnh đại tướng quân bước lên một bước, chỉ vào hai người nói:
“Nửa tháng nay, chúng ta liên tiếp phát lệnh điều binh đến Đại Châu và Hoàn Châu nhưng không thấy hai vị phái binh đến Thứ Kinh Lĩnh, cùng nhau đánh chiếm Vân Châu. Tội danh làm lỡ thời cơ chiến trận, hai vị đại nhân có gánh nổi không?”
Yến Hạc Hành rùng mình, cố gắng trấn tĩnh nói một cách khiêm tốn:
“Ngươi là ai, dám cả gan vu cáo mệnh quan triều đình?”
Thứ sử và đám thuộc hạ tiến lên bảo vệ, Lạc Hùng và những người khác cũng không chịu yếu thế, xông lên đối đầu. Bầu không khí nhất thời căng thẳng như dây cung.
“Yến Thứ sử, Bàng tướng quân.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, tiếng ồn ào lập tức im bặt, cả sảnh im lặng như tờ.
“Các ngươi trấn giữ biên cương cho Đại Ngụy, ta rất kính phục. Nhưng Vân Châu đời đời cũng là đất đai của Đại Ngụy ta. Các tướng sĩ dưới trướng các ngươi vì nước chinh chiến, bảo vệ bờ cõi, chẳng lẽ không phải là lẽ đương nhiên?”
Tính khí nóng nảy của Bàng Thiệp nổi lên, hừ lạnh một tiếng nói thẳng:
“Vân Châu đương nhiên phải thu phục. Nhưng, muốn ta bị Cố gia sai khiến, đúng là vọng tưởng!”
Yên Hạc Hành cười lạnh:
“Cố tướng quân nói đoạt Vân Châu là đoạt, có chiếu chỉ của thiên tử không? Nay khác xưa rồi, chúng ta chỉ nghe lệnh thiên tử. Cố tướng quân dù là chiến thần tái thế, sao có thể vượt quyền?”
Ngày nay, không còn là thời thế chia hai thiên hạ nữa. Quân đội ở Bắc Cương đều nghe theo Thẩm gia, mười chín vệ quân ở kinh đô do các thế gia thống lĩnh, đứng đầu là Cố gia.
Thiên tử trẻ tuổi đã nắm chắc cả quân biên phòng và cấm quân trong tay.
Bọn họ tuy là môn sinh của Thẩm gia cũng chỉ có thể dựa vào người nắm giữ quyền lực tối cao thiên hạ kia.
Dường như đã đoán trước bọn họ sẽ trả lời như vậy, Cố Tích Triều nhẹ nhàng v**t v* chuôi đao bên hông, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Nụ cười này khiến hai người đồng thời rùng mình, không thể kiềm chế mà nhớ lại Cố đại tướng quân năm xưa đáng sợ đến nhường nào.
Giờ khắc này hắn có thể tươi cười nói chuyện với ngươi, giây sau đã có thể vung đao chém đầu, máu bắn tung tóe.
“Ta không sai khiến được hai vị, tự có người sai khiến được.” Cố Tích Triều cũng không giận, khóe môi cong lên vừa lạnh lùng lại có vài phần đắc ý.
“Đã vậy, khó khăn lắm mới đến Sóc Châu, ta lẽ ra phải chiêu đãi tử tế. Trời đã muộn, hai vị đường xa mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngoài dự đoán, Cố Tích Triều chỉ nhàn nhạt dặn dò người hầu dẫn bọn họ về.
Người hầu nhận lệnh, đang định dẫn người đến phòng khách nghỉ ngơi. Hia người nào dám lảng vảng trước mặt hắn nữa, đêm đến bị người ta giết cũng không biết. Lấy cớ thoái thác, vội vàng từ chối cáo lui, tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi trong thành.
…
Thứ sử Đại Châu Yến Hạc Hành và Vệ tướng quân Hoàn Châu Bàng Thiệp, một người nghỉ tại khách đ**m lớn nhất nội thành, một người nghỉ tại trạm dịch của Sóc Châu, đêm đó lại cùng mơ thấy một chuyện kỳ lạ.
Người xưa vào mộng.
Vị hoàng hậu nương nương đã qua đời nhiều năm hiện ra trước mặt bọn họ, mời bọn họ xuất binh tương trợ cùng nhau đoạt lại Vân Châu.
Yến Hạc Hành mơ thấy, là Thẩm gia thập nhất nương thời còn thiếu nữ, mặc y phục trắng đơn sơ, tay áo dính máu, cười nói dịu dàng nhưng giữa đôi mày lại luôn có nỗi buồn không tan.
Ánh nến lay lắt, dung mạo và nụ cười của người xưa vẫn như ngày nào, nàng nói với ông:
“Yến bá phụ, năm xưa tổ phụ ta vì cứu bá phụ trong trận mà trúng tên, nằm liệt giường cả tháng trời mới khỏi. Bá phụ còn nhớ không?”
Khi đó, vết thương trên chân ông chính là cô bé chưa đầy ba tuổi đến quân doanh cùng phụ thân và ca ca thăm tổ phụ, tự tay dán thuốc cho ông.
Yến Hạc Hành – người mấy chục năm lăn lộn trên quan trường, khéo léo ứng phó, vui buồn không lộ ra ngoài, khi gặp lại người bạn nhỏ năm xưa vậy mà nước mắt lại như mưa, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói:
“Thần suốt đời không quên.”
Nàng nhìn ông, giọng nói trầm ổn:
“Vân Châu là nơi Thẩm gia ta đời đời trấn giữ, nếu biết Vân Châu có biến, tổ phụ ta dưới suối vàng làm sao yên lòng?”
Yến Hạc Hành rơi lệ, ánh mắt sáng rực.
Những năm này dựa vào việc làm kẻ rụt đầu trong triều mới có được quyền thế địa vị ngày hôm nay. Nhưng mỗi khi đêm về, nhớ đến Vân Châu rơi vào tay địch, sao có thể không phẫn hận khó nhịn, đến mức không thể ngủ được.
Dù tóc đã hoa râm, xương cốt tuổi trẻ đã mục nát nhưng khí huyết tuổi trẻ vẫn còn sót lại một chút.
Đêm nay, trong giấc mộng gặp lại người xưa, một lần nữa gọi về chấp niệm sâu kín trong tận xương tủy:
“Thần thề sống chết đi theo Thẩm gia đoạt lại cố thổ Vân Châu!”
Mà trong mắt Vệ tướng quân Bàng Thiệp, người đến là hoàng hậu nương nương Thẩm Kim Loan cao quý đoan trang.
Năm xưa, ông vốn chỉ là một tên lính quèn vô danh dưới trướng Thẩm gia, năm xưa được Thẩm Đình Xuyên chọn làm hộ vệ, hộ tống Thẩm gia thập nhất nương vào kinh, chứng kiến nàng phong hậu rồi qua đời, cũng từ một hộ vệ trở thành Hiệu úy Kinh Vệ, làm quan đến tứ phẩm.
Nàng đối với ông, có ân tri ngộ.
Kinh đô phồn hoa như mây khói thoáng qua, sau này ông kiên quyết trở về Bắc Cương trấn thủ một phương, không biết bao nhiêu là vì tưởng nhớ người xưa.
Nay, trong mộng hoàng hậu nương nương tươi cười như trước, nói với ông:
“Bàng tướng quân, ông biết tâm nguyện khi còn sống của ta, cả đời này chỉ vì Thẩm gia. Nhưng Vân Châu cũng là xương máu của Thẩm gia, mất Vân Châu, làm sao có Thẩm gia, nếu không có Thẩm gia, cũng không có Vân Châu.”
“Sau khi phụ thân và huynh trưởng ta chết, ông từng thề trung thành với ta. Chẳng lẽ sau khi ta chết, lời thề này không còn giá trị nữa sao?”
Bàng Thiệp, một người đàn ông sắt đá cũng phải mềm lòng lau vội giọt lệ nói:
“Thần có chí này, mười lăm năm chưa từng dám quên.”
Ông dừng một chút rồi lại do dự, nói:
“Nhưng đó là Cố Tích Triều…”
Là kẻ thù mà hoàng hậu nương nương hận nhất.Sao ông có thể xuất binh giúp đỡ kẻ thù.
Hoàng hậu lặng lẽ nhìn ông, dường như thất vọng lắc đầu nói:
“Thiên hạ là một nhà, Cố gia Thẩm gia có gì khác biệt? Bách tính Vân Châu không quan tâm là Cố gia hay Thẩm gia, họ chỉ mong an cư lạc nghiệp. Nếu vì thù hận cá nhân mà làm mất đi hạnh phúc của dân chúng, Thẩm gia cũng là tội đồ thiên cổ.”
Bàng Thiệp bừng tỉnh, dập đầu lạy lớn:
“Thần cả đời này, nguyện vì hoàng hậu nương nương mà gan óc đồ địa.”
Bởi vậy, nhận lời ủy thác của cô hồn người xưa, các quan chỉ huy binh mã của hai châu Đại và Hoàn sau khi trở về bắt đầu điều động binh lính, quyết tâm cùng nhau tiến về Vân Châu.
Binh mã ba châu ở Bắc Cương, một lần nữa trái với thánh dụ. Khi không có chiếu chỉ của thiên tử, chọn ngày xuất binh đến Thứ Kinh Lĩnh, mũi kiếm chỉ thẳng vào Vân Châu.
Trời cao đất rộng, trong đêm tối một con chim bồ câu đưa thư bay về phía kinh đô xa xôi.
Kinh đô mưa phùn, chim bồ câu vượt qua hết lớp tường thành này đến lớp tường thành khác, từ ngoại quách thành đến nội hoàng thành rồi đến cấm cung. Nước mưa trên cánh đã khô từ lâu, lông cánh bóng loáng.
Trong noãn các của hoàng cung, lò hương lưu vân mạ vàng tỏa khói lượn lờ.
Thái giám ngự tiền Trần Đốc đứng đợi ngoài điện, hai tay nâng con chim bồ câu, tiếng vỗ cánh vang vọng trong đại điện vắng lặng.
Hắn mở tờ giấy mà chim bồ câu mang theo, sắc mặt biến đổi bẩm báo:
“Bệ hạ, thám tử Đại Châu báo, Thứ sử Đại Châu Yến Hạc Hành đã xuất binh đi về phía Sóc Châu.”
Từ Hoàn Châu không có chiếu chỉ mà xuất binh, không ngờ Đại Châu cũng theo sát sau đó, cùng nhau đi về Vân Châu.
Vừa nghĩ đến cơn thịnh nộ của thiên tử, tay thái giám cầm tờ giấy run lên, cúi người dâng tờ giấy lên ngự án.
Một ống tay áo thêu hình năm móng vuốt rồng vàng giơ lên, nhận lấy tờ giấy hắn đưa chậm rãi mở ra.
Chữ viết trên tờ giấy nhòe đi vì ẩm ướt, khô cứng.
Một lát sau, tờ giấy bị vò nát, ném vào lò hương hóa thành một mùi long diên hương nồng nặc hơn.
Trong lò hương, đã có vô số giấy vụn chưa cháy hết, có từ thám tử Bắc Cương cũng có từ các thế gia ở kinh đô, nhiều nhất là từ các viện của Phó gia và Vương gia, nơi người Hạ gia ở.
Từ khi tân đế lên ngôi, hơn mười năm khổ tâm đã sớm thông qua mật báo, giăng một tấm lưới trời dưới triều đình.
Sau một tiếng ho nhẹ, ngự bút chu sa trong tay thiên tử trẻ tuổi dừng lại, ống tay áo chuyển sang phía núi tấu chương đè lên quyển mật tấu nằm dưới cùng.
“Mấy ngày trước, Đại tướng quân đã dâng tấu, muốn vì trẫm mà đoạt lấy Vân Châu…”
Sắc mặt thái giám căng thẳng, trong triều có vô số tướng quân nhưng “Đại tướng quân” chỉ có một. Hắn cúi đầu thấp hơn, hai tay nắm chặt trong tay áo toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt người đàn ông trên ngự án khẽ nâng lên, ánh sáng chợt lóe:
“Hắn còn nói với trẫm một điều kiện mà trẫm không thể từ chối, liên quan đến vụ án cũ của Thẩm gia năm xưa.”
“Mười năm trôi qua, Đại tướng quân của trẫm vẫn ngu xuẩn như vậy, cho rằng chỉ dựa vào một mình hắn có thể cứu được tất cả mọi người.”
Giọng nói từ ngự án truyền đến dường như có chút không vui, còn có một chút ý châm biếm khó nói. Lời nói đột nhiên chuyển hướng nói:
“Từ kinh đô đến Bắc Cương đều có người muốn minh oan cho vụ án cũ… Nhưng, Trần Đốc, ngươi không thấy mọi chuyện này quá trùng hợp sao?”
Thái giám Trần Đốc, người nắm giữ tin tức mật của các đại thần trong triều, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lúc này mới phản ứng lại, hận không thể lập tức tát mình mấy cái.
Sao hắn lại không nghĩ đến, các quan lại triều đình ở kinh đô và Bắc Cương, dù phe phái, chức quan khác nhau, trong mối quan hệ chằng chịt, tất cả đều chỉ về người đó.
Hắn lập tức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước long bào, liên tục dập đầu bẩm báo:
“Nô tài không dám giấu bệ hạ! Chỉ là những thám tử này báo lên, thực sự là chuyện vô căn cứ!”
Uy áp từ ngự án trực tiếp ập đến, thái giám dập đầu đến trán chảy máu nói:
“Thám tử quả thật còn báo… Vệ tướng quân Hoàn Châu Bàng Thiệp hôm trước sau khi say rượu, nói rằng đã gặp lại người xưa… Còn nữa, Thứ sử Đại Châu Yến Hạc Hành cùng ngày thức trắng đêm, viết một bài điếu văn tưởng nhớ người xưa, khóc đến gan ruột đứt đoạn… Ngày hôm sau cả hai đều hạ lệnh, lệnh cho những thuộc h* th*n tín nhất xuất binh đi về Vân Châu, hội quân với Lũng Sơn Vệ của Cố gia…”
Hắn không dám nói rõ người xưa là ai, chỉ vì người đó, tên của nàng là điều cấm kỵ lớn nhất trước mặt vua.
Một người đã chết mười năm, làm sao có thể xuất hiện ở Sóc Châu?
Vì vậy, hắn tuyệt đối không dám báo lên, tự rước họa vào thân.
Từ ngự án truyền đến một giọng nói trầm thấp hơn, gần như chất vấn:
“Còn nữa.”
Thái giám Trần Đốc kinh hồn bạt vía, chỉ đành nhắm mắt đưa chân tiếp tục bẩm báo:
“Còn… còn một thám tử cuối cùng của chúng ta ở Sóc Châu trước khi chết đã báo về, nói bên cạnh Đại tướng quân gần đây có một nữ tử đi theo… Nữ tử đó dung mạo giống… giống…”
Thái giám trán dán chặt vào gạch cung điện, răng đánh cầm cập, ba chữ “Tiên hoàng hậu” rõ ràng đã ở đầu lưỡi nhưng làm thế nào cũng không dám thốt ra.
Rất lâu sau, từ ngự án truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng:
“Giống nàng.”
Tiếng thở dài trầm tĩnh này gần như mang theo một ảo giác dịu dàng, dường như vượt qua núi sông hồ biển thiên hạ, gió bụi vạn dặm ở Bắc Cương cũng có thể che giấu sự âm độc vô tận bên trong.
Thái giám đương nhiên hiểu “nàng” này chính là người đó. Hắn thấy điều cấm kỵ lớn đã bị nhắc đến, sợ đến hồn vía lên mây, giọng nói run rẩy:
“Bệ hạ bớt giận, chắc chắn là đám người kia hoa mắt, bị quỷ ám rồi. Người đã chết, chết rồi sao có thể sống lại được!”
“Nàng chưa chết!”
Những tấu chương chất như núi trên ngự án ầm ầm đổ xuống.
Người đàn ông gầy gò đã đứng dậy từ ngự án, vạt áo triều phục thêu rồng vàng kéo lê trên đất, phất lên một làn hương long diên lướt qua tên thái giám đang run rẩy không ngừng trên mặt đất, từng bước một đi xuống bậc thềm ngọc.
Mồ hôi lạnh của thái giám rơi lã chã thấm ướt những viên gạch trước mặt, chỉ thấy từ ống tay áo thò ra bàn tay xương xẩu với những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng v**t v* đôi cánh chim bồ câu còn ẩm ướt. Chim bồ câu bị bàn tay người đàn ông bóp nghẹt cổ họng, vùng vẫy đập cánh.
“Trẫm sẽ tìm A Loan về.”
Bậc cửu ngũ chí tôn, thiên hạ cộng chủ, khẽ thì thầm.
Sấm rền vang vọng trong hoàng thành dưới mưa, vọng khắp trong ngoài cung tường.
【Lời tác giả】
Chó hoàng đế xuất hiện 【giữ mạng chó】