Hoàng đế không đồng ý chuyện hôn sự giữa Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là vì Giai Ninh quận chúa là quận chúa trực hệ Hoàng thất hàng thật giá thật, hơn nữa thế tử Đoan thân vương là đệ đệ ruột của nàng ấy.
Cho dù đất phong của phủ Đoan thân vương ở xa, ở Thượng Kinh không có quyền thế, nhưng tài lực và địa vị vẫn rất cao. Hoàng đế bây giờ không muốn phủ Định Quốc Công có thêm một sự chút trợ giúp nào.
Cho nên khi nghe tin Tiêu Ngọc Thần muốn định thân với Giai Ninh quận chúa, y lập tức gọi Đoan thân vương đến, muốn Đoan thân vương từ chối mối hôn sự này. Nhưng y là một minh quân, tất nhiên không thể làm ra chuyện phá huỷ nhân duyên của người khác. Còn Đoan thân vương là một kẻ hồ đồ, lão công tử bột, lại là phụ thân của Giai Ninh, nếu hắn ta từ chối mối hôn sự này mới là phù hợp nhất.
Nhưng điều y không ngờ tới chính là, Đoan thân vương thế mà từ chối, còn nói người làm mối là Thái phi. Dưới tình huống thế này, không còn cách nào phá huỷ mối hôn sự này. Nếu như đã như vậy, không bằng y làm người tốt, ban hôn cho Giai Ninh quận chúa và Tiêu Ngọc Thần.
Bây giờ y không còn lựa chọn nào khác, cũng không thể trở mặt với Tiêu Hoài.
Sau khi đuổi Đoan thân vương đi, Hoàng đế phái người đi soạn thánh chỉ, sau đó bảo Tiêu Khang Thịnh đến phủ Định Quốc Công và phủ Đoan thân vương để truyền chỉ. Tiêu Khang Thịnh ôm hai phần thánh chỉ ra khỏi Hoàng cung, vừa đi vừa thở dài trong lòng, vị Hoàng thượng này hành sự thật là đủ vặn vẹo.
Không muốn phủ Định Quốc Công và phủ Đoan thân vương kết hôn, trực tiếp hạ thánh chỉ ngăn cản là được rồi, cứ khăng khăng gọi Đoan thân vương đến, bắt Đoan thân vương ngăn cản. Mắt thấy việc không thành được, lại vặn vẹo hạ thánh chỉ ban hôn. Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu thay y.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần từ phủ Đoan thân vương trở về, vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị kể lại quá trình cầu thân cho Đường Thư Nghi nghe. Nhưng vừa mở miệng, Triệu quản gia đã chạy đến nói: "Quốc Công gia, phu nhân, có thánh chỉ."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe vậy đều cau mày lại, bàn tay của Tiêu Ngọc Thần cũng siết chặt vào nhau, khuôn mặt của Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng bị mây đen mịt mờ. Hoàng đế hạ thánh chỉ vào lúc này, không phải là vì y muốn cản trở hôn sự chứ.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liếc mắt nhìn nhau rồi đứng lên, nếu Hoàng đế thật sự hạ lệnh ngăn cản hôn sự, bọn họ cũng tận lực đấu tranh. Nghĩ như vậy, hai người cùng nhau đi ra ngoài, ba huynh muội vội vàng đi theo.
Đến sảnh đường ở tiền viện, thấy Tiêu Khang Thịnh đang ngồi trong sảnh đường uống trà. Nhìn thấy bọn họ, hắn vội vàng đứng dậy mỉm cười nói: "Thỉnh an Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy thái độ của hắn như vậy, yên tâm hơn một chút. Tiêu Hoài xua tay, "Công công miễn lễ đi."
Tiêu Khang Thịnh duỗi thẳng thắt lưng, sau đó mỉm cười nói: "Chúc mừng Quốc Công gia, Quốc Công phu nhân và Tiêu thế tử, Hoàng thượng bảo nô tài đến truyền chỉ."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe lời hắn nói, mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn yên tâm. Trái tim nâng cao của Tiêu Ngọc Thần cũng buông lỏng xuống. Cả nhà quỳ xuống đất, Tiêu Khang Thịnh bắt đầu đọc thánh chỉ, sau đó lại bắt đầu chúc mừng. Đường Thư Nghi bọn họ coi như hoàn toàn yên lòng.
Tiêu Khang Thịnh còn phải đến phủ Đoan thân vương truyền chỉ, lại hàn huyên thêm vài câu với Tiêu Hoài liền rời đi, chỉ còn lại người một nhà nhìn nhau. Tiêu Ngọc Minh nói: "Hoàng đế muốn đổi tính nết sao?"
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, "Hẳn là cảm thấy không thể ngăn cản mối hôn sự này, ngược lại không bằng thuận nước đẩy thuyền làm người tốt."
Ba huynh muội nghe nàng nói xong, biểu tình trên mặt đều là một lời khó nói hết. Vị Hoàng đế hiện tại làm việc đúng là đủ rườm rà.