Người dân ở nông thôn suốt một thời gian dài đều thu hoạch lúa, phơi khô hạt thóc rồi xay xát, tách vỏ để lộ hạt gạo bên trong, những hạt gạo trắng bóng, trong suốt và no đủ được cất vào túi vải, giữ lại một phần đủ để gia đình ăn cho cả năm sau, còn lại đều đem bán cho cửa hàng gạo.
Thu xong hạt kê, rau củ cùng dưa ngoài ruộng cũng đã thu hoạch hết, Lâm Thù Văn cũng đi cùng mọi người đem lương thực về tòa nhà.
Việc trồng trọt hầu như chỉ diễn ra một lần trong năm, mấy tháng còn lại dùng để dưỡng lại đất đai, đợi đến đầu xuân năm sau lại tiếp tục gieo trồng.
Lâm Thù Văn giữ lại một ít rau xanh được mang về, phần còn lại thì rửa sạch sẽ, chuẩn bị dùng để làm dưa muối và dưa chua.
Sau bếp sai người nấu vài nồi nước ấm, đem lá cải đã được rửa sạch bỏ vào nước đảo qua một lần rồi vớt ra ngay.
Lá cải vừa mới luộc xong liền được cho vào nước lạnh, thêm muối trắng rồi trộn đều, cuối cùng bỏ lá cải đã ướp vào trong bình gốm, nén chặt rồi đổ nước muối lạnh vào, sau đó đậy kín bình lại.
Đây chính là cách làm dưa chua, ước chừng mười ngày là có thể ăn được, lúc muốn ăn chỉ cần lấy ra một ít, phần còn lại có thể tiếp tục để trong bình, có thể bảo quản được rất lâu.
Không chỉ có cải bẹ xanh, mà các loại rau củ khác như đậu que, măng đều có thể ướp theo cách này, sau bếp bận rộn nửa ngày, Lâm Thù Văn cũng đi theo giúp đỡ, tổng cộng làm được hơn bốn mươi vại rau muối.
Phùng bá chuyên môn phụ trách sau bếp nhìn thấy Lâm Thù Văn ngồi trên ghế đánh số lên những cái bình đã niêm phong, không khỏi cười.
Lâm Thù Văn còn ở trong viện sau bếp rửa củ cải, củ cải sau khi rửa sạch sẽ được gọt vỏ, chia ra cắt thành miếng nhỏ và khối lớn, cắt thành khối thì lấy đi hầm canh.
Cắt thành miếng thì dùng làm rau trộn, thêm chút ớt cay, ăn vào sẽ hơi tê tê, lúc không có khẩu vị ăn uống gì thì có thể ăn vài miếng, giúp kí.ch th.ích vị giác.
Củ cải chua cay nhanh chóng làm xong, Lâm Thù Văn ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, trước mặt là một mâm củ cải, cậu dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, rồi liên tục ăn thêm vài miếng.
Lúc Nghiêm Dung Chi đến đây, cậu vẫy tay về phía đối phương.
Lâm Thù Văn dùng một đôi đũa trúc khác gắp một miếng củ cải chua cay, đưa đến bên miệng Nghiêm Dung Chi.
Nghiêm Dung Chi cúi đầu ăn, hỏi: "Hôm nay đều ở sau bếp làm cái này sao?"
Lâm Thù Văn lên tiếng: "Ừm."
Lại nói: "Lương thực mang về được 47 vại lận, có thể ăn đến năm sau mà không hết."
Lời nói như thể đang tranh công của thiếu niên làm Nghiêm Dung Chi buồn cười, nhưng cả cánh đồng kia đều do một mình cậu cố gắng thu hoạch được, lúc mới gặp chỉ là một đứa nhỏ gầy yếu, gặp ai cũng muốn tránh né, không giống như bây giờ, đôi mắt sáng ngời, khóe môi mang theo nụ cười khoe về thành quả thu hoạch của cậu trong suốt một năm qua.
Nghiêm Dung Chi tán thưởng: "Thù Văn giỏi quá."
Ý cười cùng vẻ ngượng ngùng trên mặt Lâm Thù Văn càng sâu thêm, cậu đẩy cả mâm củ cải chua cay cho đối phương.
Nghiêm Dung Chi nói: "Trước khi ăn cơm chỉ có thể ăn một chút thôi, cẩn thận bị đau răng."
Ngồi dưới bóng cây hóng gió, nói chuyện một lát, Phùng bá sau bếp đi ra vừa thấy, nói: "Gia cũng tới đây sao, vừa đúng lúc."
Lâm Thù Văn thích ăn ngọt, vụ mùa năm nay bội thu, trong viện có không ít cây đậu, Phùng bá liền làm thành đậu hoa (*), còn bỏ thêm đậu đỏ, bột củ sen và bánh trôi, thêm vào một lượng đường vừa phải, rồi dùng khối băng đông lạnh một chút, vào những ngày khô ráo của mùa thu uống một chén, cả người đều thoải mái.
(*) Tào phớ hay còn gọi là đậu hoa, đậu pha, tàu hũ/đậu hũ nước đường (chữ Hán: 豆腐花 - đậu phụ hoa; 豆花 - đậu hoa)
Phùng bá bưng hai chén đậu hoa ra tới: "Gia cùng công tử nếm thử đi."
Lâm Thù Văn đã từng ăn tào phớ, thấy thế, gấp không chờ nỗi mà cầm lấy cái muỗng múc một muỗng đưa vào miệng.
Đôi mắt thiếu niên cong lên, tán thưởng nói: "Ngon quá."
Chén tào phớ trước mặt Nghiêm Dung Chi có vị ngọt vừa phải, hắn nếm thử mấy miếng, chậm rãi cùng Lâm Thù Văn uống hết.
Uống xong tào phớ, Lâm Thù Văn sờ sờ bụng có hơi no của mình, không dám nhìn vào mắt nam nhân, hổ thẹn nói: "Lúc phụ giúp sau bếp ăn vặt có hơi nhiều."
Nghiêm Dung Chi khẽ cười một tiếng: "Chúng ta ra sau núi đi dạo một chút."
Trước khi ra cửa, Nghiêm Dung Chi cố ý cầm theo một túi trần bì, có khi đút cho thiếu niên một miếng, tựa như đang cho mèo ăn, không có cho nhiều.
Hai con ngỗng trắng đang vui vẻ bơi lội trong hồ nước sau núi, thấy Lâm Thù Văn đến liền ngẩng cái cổ dài lên kêu vài tiếng, sôi nổi bơi đến bên bờ, vẫy nước.
Hai con ngỗng này của Lâm Thù Văn, thấy ai cũng tỏ ra bướng bỉnh, chỉ có ở trước mặt Nghiêm Dung Chi mới ngoan ngoãn hơn một chút.
Bọn họ đi dạo một vòng quanh hồ nước, ngỗng trắng đi theo, không lâu sau đó, La Văn tìm đến, nói: "Công tử, có một vị thương hộ ở trong thành tới, muốn gặp ngươi."
Lâm Thù Văn nghĩ một chút: "Có lẽ là người lần trước tìm ta phục hồi lại khối gỗ điêu khắc."
Ánh mắt cậu mang theo nét chần chừ, lưỡng lự, cuối cùng vẫn không biết nên tự mình ra gặp đối phương, hay là nhờ Nghiêm Dung Chi ra mặt giúp cậu.
Nghiêm Dung Chi dường như nhìn ra cậu đang phân vân, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu: "Đây là cơ hội làm việc đầu tiên em nhận được, nếu đã chuẩn bị, không ngại thử xem."
Lâm Thù Văn không xác định hỏi: "Liệu ta có làm được không?"
Nghiêm Dung Chi cúi đầu hôn lên giữa mày cậu: "Người ta chỉ tên nói họ tìm em, tất nhiên là tán thành tài năng của em."
Lâm Thù Văn vuốt nhẹ lên chỗ bị hôn: "Ừm..."
Nghiêm Dung Chi lại dặn: "Nếu vẫn còn lưỡng lự, thì cứ đến nói với ta."
Thiếu niên nở nụ cười, khuôn mặt trắng như tuyết sáng lên trong khoảnh khắc, cậu dùng sức gật đầu, rồi cùng La Văn đi ra ngoài gặp đối phương.
Gia chủ thương hộ quả thật là tìm Lâm Thù Văn phục hồi lại khối gỗ điêu khắc như cũ, còn mang theo nguyên mẫu đến đây.
Trên khối gỗ đàn đó khắc một phần tiểu cảnh đồng ruộng ở nông thôn.
Ngôi nhà lượn lờ khói bếp, bờ sông uốn lượn, tiểu hài tử ở trên bờ thả vịt, còn có người phụ nữ ngồi dệt vải bên cửa sổ, nam nhân trồng trọt ngoài đồng.
Chỉ là cảnh của một gia đình nhỏ tầm thường ở nông thôn, tuy kỹ thuật của người điêu khắc không phải là lão luyện, nhưng lại thắng ở chỗ chứa đầy linh khí, dù chỉ là một nhà nông dân bình thường nhưng lại có thể thấy được những tình cảm tha thiết, chân thành cùng tâm huyết trong từng đường dao của người thợ.
Khối gỗ đàn bị mài mòn mất một góc, chỗ bị hư chính là bờ sông nơi đàn vịt tụ tập.
Gia chủ thương hộ nói: "Lúc mới gặp trâm gỗ công tử làm, kẻ hèn liền nhớ tới tâm huyết lúc đầu khi khắc khối gỗ đàn này, nếu công tử nguyện ý, có thể giúp kẻ hèn hoàn thành phần tiếc nuối này không?"
Lời nói miệng còn chưa tính, ngay cả khế ước mua bán cũng đã được chuẩn bị sẵn, Lâm Thù Văn có thể xem qua ngay tại chỗ, nếu cảm thấy hài lòng, đặt bút ký tên xong sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Lâm Thù Văn chưa bàn chuyện làm ăn bao giờ, nên không hiểu rõ nội dung trên khế ước mua bán. Cậu không có tùy tiện đồng ý ngay, mà cầm khế ước đưa cho Nghiêm Dung Chi, để hắn xem giúp cậu.
Đối phương xem xong, nói có thể nhận công việc làm ăn này, Lâm Thù Văn nghĩ kỹ một hồi, ngày hôm đó liền ký tên đồng ý luôn.
Tiền thù lao là tám mươi lượng bạc, nếu giao dịch thành công, Lâm Thù Văn vẫn là lần đầu tiên nhận được một số tiền lớn như vậy.
Tiễn thương hộ đi rồi, màn đêm cũng dần buông xuống.
Gió đêm sau thu khô ráo, Lâm Thù Văn liế.m đôi môi khô khốc, trên mặt không hiểu sao lại có hơi ngứa.
Ban đêm, lúc dùng cơm cùng Nghiêm Dung Chi, Lâm Thù Văn không nhịn được gãi vài cái lên mặt, Nghiêm Dung Chi nhìn thấy thì buông đũa trúc, giữ chặt tay cậu: "Ngứa lắm sao?"
Lâm Thù Văn nói: "Không sao đâu, mỗi năm lúc vào thu đều sẽ như thế."
Đến khi trở về phòng, Nghiêm Dung Chi chờ Lâm Thù Văn tắm xong liền nắm tay cậu dắt đến mép giường rồi ngồi xuống, từ trong tủ lấy ra một lọ sứ.
Lâm Thù Văn hỏi: "Đây là?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Thoa một ít lên da, có thể làm dịu da, cũng có thể giảm ngứa."
Lâm Thù Văn ngoan ngoãn ngửa mặt để nam nhân bôi cho cậu, đến khi cổ áo bị kéo xuống, cậu nghe thấy đối phương hỏi: "Eo thật sự không đau, không mỏi à?"
Nhẹ gật đầu một cái, cổ tay đã bị nam nhân đè xuống gối.
Lâm Thù Văn trợn tròn hai mắt, vạt áo lỏng lẻo bị kéo ra một khoảng.
Nghiêm Dung Chi hôn lên mảng da thịt lộ ra bên ngoài, lòng bàn tay cách lớp vải dệt mềm mại chậm rãi vu.ốt ve, trấn an cơ thể run nhè nhẹ trong lòng.
"Nghiêm Dung Chi... chàng, chàng muốn..."
Lâm Thù Văn còn chưa dứt lời, đã cắn môi nuốt thanh âm sắp phát ra xuống.
Nghiêm Dung Chi hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: "Lần này không đau cũng không mỏi, chúng ta thử lại."
Cảm giác ướt át dính nhớp, cánh tay Lâm Thù Văn run rẩy, ôm chặt lấy bả vai người đàn ông.
"Ừm..."