Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 68

Sau giờ Dậu (17h-19h), xe ngựa xuất phát từ Nghiêm trạch đi vào thành.

Lâm Thù Văn dựa trên đệm, vừa mới tỉnh ngủ không lâu, hãy còn ngây người ra, chỉ chốc lát sau lại dựa từ đệm sang bả vai nam nhân.

Nghiêm Dung Chi ôm cậu ngồi vững, một tay khác mở hộp đồ ăn ra, lấy một miếng bánh mỏng đưa đến bên miệng cậu.

"Ăn một chút lót bụng."

Lâm Thù Văn nói: "Không đói."

Nhưng Nghiêm Dung Chi đưa đồ đến miệng, cậu vẫn ăn.

Vào trong thành, Nghiêm Dung Chi dẫn Lâm Thù Văn tìm một tửu lầu để ăn cơm trước.

Những gia đình có tiền một chút, vào dịp Tết sẽ dìu già dắt trẻ ra tiệm ăn, cho nên tửu lầu thêm vào không ít món ăn chiêu bài mới, còn thêm cả canh, bánh gạo và mấy món ăn nhẹ, giá cả tự nhiên cũng tăng lên một chút.

Nghiêm Dung Chi chọn ghế lô trên lầu, không gọi mấy món mỡ lợn thịt heo, chỉ gọi mấy món ăn bình thường với gia vị nhẹ, vừa phải, dầu mỡ hay có mùi Lâm Thù Văn ăn không quen, nhạt quá thì lại không thỏa mãn.

Ăn no khoảng năm sáu phần, Lâm Thù Văn buông chén đũa, nâng nửa chén canh gà nấm trong tầm tay lên, từ từ uống.

Nghiêm Dung Chi dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cậu, Lâm Thù Văn nói: "No rồi."

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.

Mấy ngày Tết đều không cấm việc đi lại vào ban đêm, phố lớn ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt, người bán hàng rong la hét mời chào, còn có người biểu diễn xiếc, ảo thuật. Hoa đăng được thắp lên khắp nơi, từng nhà đều sáng đèn, người đi đường tụ tập cùng nhau tham quan, có người dừng lại ven đường, cũng có người đi về phía hội đèn lồng.

Lâm Thù Văn theo Nghiêm Dung Chi ra khỏi tửu lầu, xung quanh người đến người đi, có lẽ lo bị lạc nhau trong đám đông, cổ tay dưới tay áo vẫn luôn bị đối phương nắm trong lòng bàn tay dắt đi.

Đi ngang qua sạp bán mặt nạ, Nghiêm Dung Chi dừng lại mua một cái mặt nạ tai mèo, đeo lên cho Lâm Thù Văn, sẵn tiện hỏi chủ quán hội đèn lồng năm mới được tổ chức ở con phố nào.

Chủ quán nhiệt tình chỉ đường cho hai người, Lâm Thù Văn sờ tai mèo trên mũ, Nghiêm Dung Chi bảo vệ cậu ở ven đường, vừa đi vừa mỉm cười khen ngợi: "Đẹp lắm."

Mấy đứa nhỏ đi ngang qua, nhìn thấy tai mèo trên đầu Lâm Thù Văn, không nhịn được mà nhìn với ánh mắt hâm mộ.

Cậu cuống quít cúi đầu, vùi mặt vào bả vai nam nhân, lặng lẽ hỏi: "Tóc ta bị rối sao?"

Nghiêm Dung Chi duỗi tay, vuốt nhẹ mái tóc sau lưng cậu: "Không rối."

Thiếu niên rất chú trọng hình tượng bên ngoài lúc này mới ngẩng mặt lên, đôi mắt lấp láng sánh ngời, vừa thẹn thùng vừa pha lẫn chút hưng phấn.

Nghiêm Dung Chi nhìn dáng vẻ lanh lợi đáng yêu của cậu, lòng bàn tay nắm lấy cổ tay càng thêm chặt.

Hai người chạm vai nhau đi theo đám đông phía trước, trước mắt dần xuất hiện hoa đăng rực rỡ không thể nhìn thấy điểm cuối. Đèn lồng đủ loại kiểu dáng, đủ mọi màu sắc trải dài hai bên đường, tựa như một biển ánh sáng.

Hoa đăng xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, Lâm Thù Văn cũng xem hoa đăng đến hoa cả mắt.

Bị đám đông đẩy đi sâu vào phố đèn lồng, đám đông cách đó không xa liên tục reo hò, là hoạt động đoán đố đèn, đám người vây xem nóng lòng muốn thử.

Lâm Thù Văn đứng phía sau, không thấy rõ bên trong, đột nhiên cảm thấy eo căng lên, bị Nghiêm Dung Chi nhẹ nhàng bế lên.

Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm: "Thấy không?"

Cậu đỏ mặt: "Ừm..."

May mà đám người xung quanh đều đang xem náo nhiệt, không chú ý đến chuyện xảy ra trong góc.

Đoán trúng đố đèn thì chủ quán sẽ tặng đồ, có mặt nạ xinh đẹp cùng hoa đăng, còn có bánh táo và táo đường, nếu đoán được nhiều, thậm chí có thể nhận gà và vịt bị trói ở bên cạnh.

Lâm Thù Văn đã có mặt nạ tai mèo Nghiêm Dung Chi mua cho, thế là sinh ra hứng thú với hoa đăng. Đặc biệt là cái đèn hình ngôi sao, theo quy tắc phải đoán trúng ba câu đố đèn mới lấy được.

Nghiêm Dung Chi nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, hỏi: "Muốn cái đèn kia sao?"

Lâm Thù Văn gật đầu, rồi nói: "Để ta thử."

Người khác nghe được cuộc đối thoại của hai người, không đợi bọn họ lên tiếng đã hô to: "Ở đây có vị công tử muốn đoán đố đèn!"

Ánh mắt đám người liên tục hướng về phía Lâm Thù Văn, họ sôi nổi cảm thán: "Tiểu công tử thật tuấn tú."

Dáng vẻ cùng khí chất của Lâm Thù Văn và Nghiêm Dung Chi rất xuất chúng, quần áo lại đẹp, người qua đường đứng phía trước đều tự động tránh sang một bên để họ đi.

Chủ quán nhìn thấy ánh mắt chăm chú của người chuẩn bị đoán đố đèn, bèn đi tới rồi nói: "Vị gia cùng công tử này, mời đi theo ta."

Hai người lên đài, cô nương xung quanh lần lượt dừng lại, người vây quanh hoa đăng càng ngày càng nhiều, thứ chủ quán muốn chính là hiệu quả này, cười đến mức đôi mắt híp lại thành một đường.

Ông ta hỏi: "Công tử muốn cái gì?"

Lâm Thù Văn chỉ vào cái đèn ngôi sao: "Ta muốn cái đèn lồng này."

Chủ quán giơ ba ngón tay lên: "Vậy công tử phải đáp đúng ba câu đố đèn, đây là quy tắc đoán đố đèn của chúng ta. Nếu công tử đoán đúng lần đầu tiên, mới có thể đoán câu tiếp theo. Nếu lần đầu đáp sai mà muốn đáp lại, thì phải đưa hai văn tiền. Cứ tính theo thứ tự này, đáp sai muốn đáp lại thì đưa hai văn. Nếu sai liên tục năm lần, thì có thể nhận một chiếc đèn cát tường, được không?"

Lâm Thù Văn gật đầu.

Chủ quán cười ha hả rồi hỏi: "Công tử đoán đề hay là vị gia bên cạnh?"

Lâm Thù Văn giơ tay: "Để ta..."

Chủ quán bày thẻ tre được treo trên kẹp ra cho Lâm Thù Văn: "Mời công tử chọn, nếu đoán trúng, có thể tiếp tục chọn câu thứ hai."

Lâm Thù Văn chỉ một cái thẻ tre bên trái, chủ quán giúp cậu mở ra.

Câu đố đèn bên trên viết: Đừng vội mất mặt xấu hổ.

Lâm Thù Văn nghĩ một chút, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, dự đoán trước: "Câu đố đèn này đơn giản quá."

Cậu không cần nghĩ ngợi mà nói với chủ quán: "Đáp án là tương tự."

Chủ quán giơ đáp án trên thẻ tre lên cho mọi người xem, nói: "Công tử đoán đúng rồi, xin mời chọn đề tiếp theo."

Lâm Thù Văn: "Thẻ tre thứ ba bên phải."

Thẻ tre mở ra, là câu đố chữ.

Chủ quán đọc cho mọi người nghe: "Người nhỏ sức không nhỏ, đoàn kết lại cần cù. Có khi tha lương thực, lúc lại đào hang sâu."

Lâm Thù Văn nhanh chóng tiếp lời của chủ quán.

Cậu đáp: "Con kiến."

Chủ quán giơ đáp án lên: "Công tử lại đoán đúng rồi."

Lâm Thù Văn chọn thẻ tre chính giữa là câu đố thứ ba.

Trên thẻ tre chỉ viết một từ: Nước mắt.

Chủ quán đọc xong câu đố, xung quanh dần vang lên tiếng xầm xì.

"Đây là câu đố gì thế, chỉ có một từ?"

"Ngày thường kêu ngươi đọc nhiều sách, ngươi lại chạy tới trà lâu nghe kể chuyện xưa."

"Hay là lấy nước mắt làm thơ?"

Lâm Thù Văn khẽ nhíu mày, chợt nói: "Ta hiểu rồi."

Nghiêm Dung Chi cúi đầu nhìn cậu, Lâm Thù Văn mỉm cười: "Không sai đâu."

Cậu đáp: "Lộn xộn."

Chủ quán nhìn đáp án, vừa cười vừa thán phục, mở thẻ tre ra.

"Công tử thông tuệ, cái đèn kia thuộc về công tử."

Lâm Thù Văn lấy được đèn ngôi sao yêu thích, ánh sáng chiếu vào làm lộ ra nụ cười trên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt lấp lánh hơn cả ánh sao trời.

Trong lòng Nghiêm Dung Chi rung động, cười khen ngợi: "Thù Văn lợi hại quá."

Lâm Thù Văn cụp mắt: "Cũng tạm thôi."

Đứa nhóc bên cạnh hô to: "Đèn ngôi sao đẹp quá, ca ca có thể đoán đố đèn lấy một cái giúp ta không?"

Chủ quán xua tay: "Không được, nếu ai cũng nhờ công tử đoán đố đèn giùm thì ta còn làm ăn gì được nữa?"

Nghe vậy, Lâm Thù Văn cười tươi hơn.

Cậu nhìn đèn ngôi sao mà mình thắng được, đang chuẩn bị đưa cho đứa nhỏ, cánh tay bỗng bị nam nhân bên cạnh nắm lấy.

Nghiêm Dung Chi lắc đầu, lấy túi tiền từ trong ngực ra, mua một cái đèn của chủ quán, cái đèn này đương nhiên là cho đứa nhỏ.

Lâm Thù Văn tròn mắt, Nghiêm Dung Chi dắt cậu xuống đài: "Hiếm khi được vui vẻ, cứ giữ cái đèn này lại mang về làm kỷ niệm."

Cậu nhẹ giọng đáp: "Được."

Vừa xuống khỏi đài đố đèn, chưa đi được bao xa, phía sau có người gọi: "Công tử, công tử chờ chút đã ——"

Giọng nói rất quen, Lâm Thù Văn quay đầu, ngạc nhiên phát hiện: "Chu chưởng quầy."

Chu chưởng quầy là ông chủ của cửa hàng trang sức.

Chu chưởng quầy nói: "Từ xa nhìn thấy bóng dáng trên đài đố đèn đã cảm thấy giống công tử, không ngờ đúng thật, đúng là có duyên mà."

Chu chưởng quầy nhìn Lâm Thù Văn, rồi nhìn nam nhân bên cạnh Lâm Thù Văn, lập tức nhìn ra ai là người có tiếng nói hơn.

Ông ta nói: "Vị gia này, ta là Chu Tương, chưởng quầy của cửa hàng trang sức trong thành, có chuyện muốn nói với công tử bên cạnh ngài, có được không?"

Xung quanh nhiều người, ánh mắt hỗn tạp, lại ồn ào náo nhiệt, Nghiêm Dung Chi ôm Lâm Thù Văn đi về phía ven đường: "Tìm chỗ yên tĩnh rồi nói."

Chu chưởng quầy quay đầu lại bảo thê tử dẫn mấy đứa nhỏ chờ một lát, rồi vội vàng đi theo hai người.

******

Mục đích chưởng quầy tìm Lâm Thù Văn rất đơn giản, trâm cậu làm bán rất tốt, hóa ra có vài vị khách quay lại muốn mua tiếp, nhưng Lâm Thù Văn đã khá lâu rồi chưa vào thành, chưởng quầy đương nhiên không có hàng để bán.

Tối nay dẫn vợ con đi dạo phố đèn lồng, tình cờ gặp được Lâm Thù Văn đã mấy ngày chẳng thấy đâu, bèn tiến tới dò hỏi.

Làm ăn buôn bán chú trọng da mặt dày, thấy Lâm Thù Văn cùng nam nhân bên cạnh có quan hệ thân mật, vốn không nên làm phiền lúc đang đi dạo hội hoa đăng, nhưng chưởng quầy sợ bỏ lỡ tối nay thì sẽ khó gặp lại.

Lâm Thù Văn nói: "Đương nhiên ta vẫn sẽ làm trâm, chỉ là vài ngày trước mắc bệnh nên phải tĩnh dưỡng, chờ năm sau làm xong, ta sẽ mang đến cửa hàng ngay."

Chu chưởng quầy cười nói: "Được, được."

Ông ta thấy quần áo của Lâm Thù Văn cùng nam nhân bên cạnh có chất liệu không tầm thường, tuy rằng không biết vì sao thiếu niên vẫn phải làm trâm bán, nhưng việc buôn bán ở ngay trước mắt, nên dứt khoát không tìm lý do từ chối.

"Nếu công tử cảm thấy phiền, ta có thể sai người đến cửa lấy, tiền sẽ thanh toán trực tiếp."

Lâm Thù Văn cho rằng biện pháp này không tệ, vui vẻ đồng ý.

Cậu thỏa thuận xong với chưởng quầy, nếu số lượng trâm cài trong tay đã đủ, thì chỉ cần gửi một bức thư vào trong thành, sau khi nhận được tin, sẽ sai người đến tận cửa lấy hàng, vậy là xong.

Bàn xong việc mua bán, Lâm Thù Văn không nhịn được mà cười, quay sang người bên cạnh khoe.

"Nghiêm Dung Chi, ta cũng có thể kiếm tiền, sau này tiền kiếm được sẽ cho chàng quản lý."

Nghiêm Dung Chi bật cười, nói: "Xem ra chuyện quản lý tiền bạc cũng nên giao cho trân quý của ta lo liệu."

Lâm Thù Văn bị dọa giật mình, cánh tay cầm đèn ngôi sao run run, cặp mắt xinh đẹp bên dưới tai mèo không ngừng lay động.

"Chàng, sao chàng lại nói mấy lời này trên phố..."

Rồi đỏ mặt cự tuyệt: "Ta không quản lý tiền bạc đâu, càng không biết xem sổ sách, để chàng lo liệu thì tốt hơn."

Bọn họ đứng trong góc, Nghiêm Dung Chi nâng tay áo rộng lên, trực tiếp che người trong lòng mình lại.

Nghiêm Dung Chi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt mềm mại phớt hồng của thiếu niên.

"Nghe cục cưng hết."

Editor có lời muốn nói:

Ba câu đố đèn, trừ câu thứ hai ra, mình không hiểu câu nào hết nên không có giải thích (╥﹏╥), mọi người hoan hỉ nha.

Bình Luận (0)
Comment