Hội đèn lồng kéo dài đến tận khuya, du khách đều lục tục trở về nghỉ ngơi, những người còn lại cũng tụm năm tụm ba tìm quán trà ngồi xuống nghỉ chân, uống mấy ngụm trà nóng, hoặc tiếp tục đến tửu quán uống đến sáng.
Lâm Thù Văn dựa đầu vào vai Nghiêm Dung Chi ngủ gật, hai mắt không tài nào mở nỗi.
Trong phút mơ màng định mở miệng hỏi đối phương khi nào mới về đến nhà, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm nói một câu "Qua bên kia", vì thế, xe ngựa đổi hướng, không ra khỏi cửa thành, mà đi sâu vào trong thành.
Nghiêm Dung Chi đỡ thiếu niên đã không chịu nỗi nữa mà nhắm mắt ngủ mất trong lòng ng.ực mình, tháo mặt nạ tai mèo của cậu xuống, đảm bảo chiếc mũ nỉ sẽ không đè nặng đầu cậu, rồi mới ôm thiếu niên lại vào lòng mình, dặn dò xa phu cố gắng chú ý xe cùng chó trên đường chút.
Trong thành có một tòa nhà mới mua dưới danh nghĩa Nghiêm gia, Nghiêm Dung Chi tạm thời dẫn Lâm Thù Văn sang bên đấy nghỉ ngơi cả đêm.
Có khi đi bàn chuyện làm ăn cần phải cho người vào thành chuẩn bị trước, ở khách điếm thì lại cảm thấy bất tiện, vì thế, hắn dặn quản gia cho người quan sát xung quanh, tìm được tòa nhà này, cảm thấy thích hợp, năm trước đã mua ngay, thủ tục xử lý rất nhanh, chỉ trong vài ngày đã thu dọn sạch sẽ, người phía dưới có ra ngoài làm việc cũng có nơi để nghỉ chân.
Tòa nhà chiếm diện tích không nhỏ, tuy Nghiêm Dung Chi hiếm khi ở lại đây, nhưng sân chủ nhân đều có người định kỳ đến quét tước, đồ vật đầy đủ.
Lâm Thù Văn mơ ngủ cảm giác có ai đó bế mình lên, nâng mi mắt lên, cằm tựa vào bả vai Nghiêm Dung Chi, mơ màng đánh giá xung quanh, nhẹ giọng hỏi: "Đây là đâu thế, không về nhà sao?"
Lòng bàn tay Nghiêm Dung Chi đỡ sau cổ cậu, nói: "Trời đã khuya rồi, chúng ta ngủ lại một đêm trong thành."
Lâm Thù Văn chậm chạp phản ứng lại: "Tòa nhà này của chúng ta sao?"
Nghiêm Dung Chi: "Ừ."
Đi xuyên qua hai cái viện trung tâm thì đến phòng ngủ của chủ nhân.
Nghiêm Dung Chi đẩy cửa, bước vào phòng, xa phu phía sau vội mang đèn lồng vào, nhanh tay nhanh chân thắp sáng đèn trên bàn.
Xa phu đặt chiếc đèn ngôi sao lên bàn tròn, chà xát tay, hỏi: "Gia, ta lui xuống trước?"
Nghiêm Dung Chi: "Ra ngoài đi."
Trong sân có người của Nghiêm gia canh giữ, không lâu sau đó, một chậu nước ấm và một lò than được mang đến.
Lâm Thù Văn đứng trước giường cởi bỏ mũ nỉ cùng áo khoác, thò mặt ra ngoài bình phong nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nghiêm Dung Chi cầm khăn mềm thấm nước, đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
Lâm Thù Văn nhận lấy khăn ướt, nói: "Để ta tự lau."
Lại qua một lúc, ngoài cửa có người mang vào hai chậu nước và một thau nước ấm.
Nghiêm Dung Chi đặt hai chậu nước lên giá, chờ Lâm Thù Văn lau mặt và cánh tay xong, lại bảo cậu dùng nước ấm rửa chân, sau khi thiếu niên tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới thoải mái xong, mới dùng chậu nước còn lại để rửa mặt.
Lâm Thù Văn ngồi trên ghế, cầm chén trà rót hai ly nước ấm, tự mình uống một chén, thấy Nghiêm Dung Chi còn chưa tắm xong, bèn xoay người về giường, trải chăn đệm ra.
Sau khi trải xong đệm giường, Nghiêm Dung Chi uống xong ly nước ấm rồi đi đến.
Ngày xuân ở Nam thành, trời lạnh ẩm, dù trong thành đặt chậu than, nhưng khi chui vào đệm giường vẫn có thể cảm thấy chút lạnh lẽo ẩm ướt.
Nghiêm Dung Chi duỗi tay sờ đệm giường, nắm chặt một cánh tay của thiếu niên.
"Ngồi dậy trước đã, ấm áp chút rồi nằm."
Lâm Thù Văn cố tình không nghe, đôi mắt đen nhánh cười híp lại, toàn bộ cơ thể đều nằm vào chỗ sâu trong đệm chăn.
Cậu hơi run rẩy, hồi lâu sau, cậu nâng tay lên cho Nghiêm Dung Chi thấy đệm giường đã được cậu làm ấm.
"Chàng vào ngủ đi."
Trong lòng Nghiêm Dung Chi mềm nhũn, sau khi nằm xuống thì dang tay ra, Lâm Thù Văn ngoan ngoãn gối lên.
Cậu nhẹ giọng nói: "Còn ba canh giờ nữa là trời sáng rồi."
Nghiêm Dung Chi vỗ nhẹ lên lưng cậu: "Ngủ đi em."
Cả đêm dạo hội hoa đăng, thiếu niên gần như đã kiệt sức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Hôm sau, hai người ở trong phòng dùng bữa sáng nóng hổi.
Bữa sáng là bánh bao và cháo mua từ một quán ven đường, Lâm Thù Văn ăn một cái bánh bao rồi uống một chén cháo, cảm thấy có hơi no, bèn chống khuỷu tay nhìn Nghiêm Dung Chi ăn hết phần còn lại.
Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Buổi trưa sẽ về thôn, lát nữa chúng ta ra ngoài gặp vài người."
Công việc làm ăn dưới danh nghĩa Nghiêm gia trải rộng khắp các nơi, xung quanh có một số thương hộ có quan hệ chặt chẽ với Nghiêm gia muốn nhân cơ hội này gặp Nghiêm Dung Chi một lần, đúng lúc hắn cũng có chút việc muốn nói, nên đã đồng ý.
Lâm Thù Văn gật đầu, lại hỏi: "Ta không biết gì hết, đi theo có sao không?"
Nghiêm Dung Chi: "Không sao."
Nghiêm gia có rất nhiều mối làm ăn, người muốn kết giao chỉ có nhiều chứ không ít, thương hộ muốn bàn công việc làm ăn không phải muốn gặp Nghiêm Dung Chi là có thể gặp được, nếu đến cửa thăm hỏi, còn phải xem bọn họ có bao nhiêu thành ý và tâm trạng của chủ nhân ra sao.
Nghiêm Dung Chi phải xử lý các mối quan hệ một cách khéo léo, có phần nghiêng về phía những người thuộc quan trường hơn.
Thế nên, dù mấy nhà thương hộ lần này đứng ra mời Nghiêm Dung Chi, nhưng người chủ yếu nói chuyện vẫn là hắn, người khác cùng lắm chỉ tìm cơ hội để nhìn ánh mắt hắn mà làm việc.
******
Trời âm u, gió thổi mang theo ý lạnh cắt da cắt thịt.
Trước khi ra ngoài, Lâm Thù Văn đã được Nghiêm Dung Chi nhét cái lò sưởi tay vào trong ng.ực, sáng sớm hôm nay, ngón tay của cậu ngứa vô cùng, lại không chú ý khiến da tay dễ dàng nứt nẻ.
Cậu gãi gãi ngón tay, động tác nhỏ này bị nam nhân liếc mắt nhìn thấy, lập tức nắm lấy tay cậu, lắc đầu.
"Buổi tối trở về bôi chút thuốc mỡ, tạm thời chịu đựng chút đã."
Lâm Thù Văn mím môi: "Được."
Xe ngựa dừng lại trước cánh cổng của một dinh thự được tu sửa khang trang, Nghiêm Dung Chi dẫn Lâm Thù Văn xuống xe, trước cửa là người lần này đứng ra mời khách, tự mình ra đón.
Nam tử mặc áo gấm hòa nhã chào hỏi, Nghiêm Dung Chi trò chuyện một chút với đối phương, Lâm Thù Văn ôm lò sưởi tay đi theo bên cạnh, bước đi chậm rãi, Nghiêm Dung Chi nghiêng người đợi chờ.
Ánh mắt của nam tử áo gấm sắc bén, hỏi: "Đây là?"
Nghiêm Dung Chi không nhanh không chậm giới thiệu: "Người đầu gối tay ấp."
Nam nhân mặc áo gấm bừng tỉnh, bọn họ không biết đương gia (*) của nhà họ Nghiêm đã thành thân, thậm chí còn dẫn người theo.
(*) người làm chủ cơ nghiệp gia đình
Bàn chuyện làm ăn lại mang người đầu gối tay ấp với mình theo, có thể thấy được mức độ coi trọng, mặt khác, điều này cũng cho thấy Nghiêm Dung Chi đang cho bọn họ một cơ hội.
Tiệc được tổ chức trong đại sảnh, ban đầu có mời ca cơ và vũ công đến góp vui, nhưng giờ phút này đều tạm thời hủy bỏ.
Mấy tên thương hộ ở đại sảnh đều mặc hoa phục rực rỡ, sôi nổi bước đến tiếp đón, cười nói: "Không ngờ lần này lại có cơ hội gặp mặt Nghiêm đương gia, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy!"
Nói xong lại chuyển ánh mắt sang thiếu niên thanh tú, xinh đẹp bên cạnh, lời khen không ngớt như dòng sông chảy xiết, liên tục không ngừng.
Lâm Thù Văn có hơi không được tự nhiên, chỉ đáp lại một cách miễn cưỡng, rồi nhanh chóng được Nghiêm Dung Chi sắp xếp ngồi trên ghế.
Nghiêm Dung Chi dặn cậu: "Muốn ăn gì thì cứ tự nhiên, không cần bận tâm đến những chuyện khác."
Rồi sờ lò sưởi tay trong lòng ng.ực cậu, thấy vẫn còn ấm nên không sai người đổi cái khác.
Thương hộ ngồi xuống ghế bên cạnh không ngừng cảm thán: "Nghiêm đương gia đúng là chu đáo vô cùng."
Nghiêm Dung Chi ngồi xuống, nói: "Tính tình em ấy trầm lặng, thường ngày thích mài giũa vài món đồ khắc gỗ để tiêu khiển."
Vừa nghe vậy, Dương Hàng Sơn ngồi bên cạnh lập tức cảm thấy cơ hội đã tới, Dương gia vừa hay kinh doanh đồ gỗ, từ đồ gia dụng, trang sức, đến đồ gỗ điêu khắc, mấy việc làm ăn này ở phương Nam đều phát triển rất tốt.
Nhân cơ hội này, Dương Hàng Sơn bắt đầu trò chuyện về gỗ điêu khắc, nói về những thứ khách hàng thường yêu thích, Lâm Thù Văn chuyên tâm lắng nghe, phát hiện hình như mình hiểu được một ít.
Trong bữa tiệc, Nghiêm Dung Chi ngẫu nhiên trò chuyện với thương hộ, nghe họ nói về tình hình kinh doanh của từng người, uống hai ba ly rượu, cảm thấy ánh mắt của thiếu niên nhìn mình, chỉ lặng lẽ cười, sai người đổi rượu thành nước trà.
Lâm Thù Văn không hiểu chuyện làm ăn buôn bán, lúc tàn tiệc thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cậu rời đi theo Nghiêm Dung Chi, lên xe rồi dựa vào lòng ng.ực đối phương chợp mắt một lát, bỗng nhiên nói: "Chờ sau này kiếm được tiền, ta cũng muốn mở một cửa hàng buôn bán trong thành."
Mặc dù ban nãy Lâm Thù Văn không hiểu rõ về việc làm ăn, nhưng Dương gia đã giúp cậu hiểu thêm một chút.
Nhớ lại bản thân có tay nghề, cũng đã qua một thời gian dài, học được nhiều thứ hơn, nên muốn mở một cửa hàng trong thành. Sau này, thành phẩm không cần phải giao cho Chu chưởng quầy nữa, chênh lệch giá cả giữa khách hàng và cửa hàng đều sẽ không để Chu chưởng quầy can thiệp.
Trên đường, Lâm Thù Văn nằm lên đùi Nghiêm Dung Chi ngủ, trở về nhà, còn được ôm về phòng ngủ lúc nào cậu cũng không biết, lúc tỉnh lại thì trời đã tối.
Cậu mặc áo khoác treo trên khung giường vào, khom lưng xỏ giày, đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn về phía thư phòng, thấy cửa mở, bèn nhanh chóng chạy từ dưới hành lang lên.
Nghiêm Dung Chi vừa xem xong mấy quyển sổ sách, nhẹ nhàng xoa trán, thoáng nhìn thấy bóng dáng lắc lư ngoài cửa, khóe miệng mang theo ý cười nhạt: "Sao không vào thế?"
Lâm Thù Văn đẩy cửa ra, bước vào thư phòng: "Sợ làm phiền chàng."
Cậu tự giác đi đến trước bàn sách, nhanh chóng bị đối phương ôm lên đùi ngồi.
Lâm Thù Văn nhìn chồng sổ sách vẫn chưa xem xong bên cạnh, thầm nghĩ sau khi vào xuân, Nghiêm Dung Chi phải xem nhiều sổ sách quá, từng quyển từng quyển đưa vào phòng, căn bản không thể xem hết.
Nghiêm Dung Chi im lặng ôm một lát, nhìn theo ánh mắt cậu, hỏi: "Có hứng thú với sổ sách sao?"
Lâm Thù Văn nói: "Tuy là ta biết chữ, nhưng không biết xem sổ sách."
Nghĩ kỹ một hồi rồi hỏi: "Nghiêm Dung Chi, chàng... chàng có thể dạy ta xem không? Nếu ta cũng biết xem sổ sách, thì có thể san sẻ một chút công việc với chàng."
Nếu Lâm Thù Văn không muốn tiếp xúc với công việc làm ăn, Nghiêm Dung Chi sẽ không ép buộc. Nhưng nếu cậu muốn học, Nghiêm Dung Chi không những không ngăn cản, còn sẽ tự mình dạy cậu.
Mọi chuyện cứ thế được quyết định, vì muốn học làm quen với công việc kinh doanh của Nghiêm gia, vừa sang năm mới không lâu, Lâm Thù Văn dần trở nên vô cùng bận rộn.
Buổi sáng, cậu sẽ ở trong phòng mình điêu khắc một ít gỗ, ăn trưa xong rồi ngủ một giấc, sau đó sẽ đến thư phòng nghe Nghiêm Dung Chi giới thiệu về việc làm ăn và tình hình kinh doanh dưới danh nghĩa Nghiêm gia.
Chuyện phải nói có quá nhiều, nếu không phải sợ cậu mệt mỏi, Nghiêm Dung Chi muốn nói những thứ này thì mười ngày nửa tháng cũng không nói hết.
Ngoài việc phải nhớ kỹ những chuyện này, Lâm Thù Văn còn muốn học cách xem sổ sách, so với lúc đọc sách thì siêng năng, chăm chỉ hơn, một lòng muốn học càng nhiều thêm, như thế mới san sẻ được với Nghiêm Dung Chi.
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên từ sổ sách, nhẹ nhàng xoa hai mắt, không nhịn được mà cảm thán.
Mình xem mấy sổ sách này đến hoa cả mắt, Nghiêm Dung Chi mỗi ngày phải xem rất nhiều quyển, làm đương gia quả thật không đơn giản.
Tác giả có lời muốn nói:
Bé cưng có chí tiến thủ ~