Công việc làm ăn dưới danh nghĩa Nghiêm gia rất nhiều, chỉ riêng nhà kho chứa đồ chuyên dùng để cho vay trong nhà đã có hai gian, Lâm Thù Văn chẳng thể xem hết trong vòng mười ngày nửa tháng.
Nghiêm Dung Chi kiểm soát thời gian xem sổ sách mỗi ngày của cậu, trời còn chưa tối đã dắt người từ thư phòng về phòng ngủ, không cho Lâm Thù Văn tiếp tục xem sổ sách dưới ánh đèn.
Hai người ở nhà ăn ăn canh, thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó, Nghiêm Dung Chi nghiêng tai tới gần, nghe thấy đối phương đang đọc mấy con số trong sổ sách, không khỏi bật cười lắc đầu, đưa muỗng đến bên môi cậu.
Lâm Thù Văn đột nhiên không kịp đề phòng bị đút cho mấy ngụm canh, đôi mắt đen nhánh không rõ nguyên do chớp chớp, ngoan ngoãn nuốt hết canh trong miệng.
"Ăn cơm cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, còn đọc nữa, chẳng lẽ muốn tẩu hỏa nhập ma à?" Nghiêm Dung Chi liếc nhìn dầu mỡ dính bên môi thiếu niên, "Uống xong chén này rồi đi nghỉ ngơi."
Lâm Thù Văn nhếch môi: "Ò."
Một lúc lâu sau lại nghe cậu nói: "Nghiêm Dung Chi, ta có thể hỏi chàng chuyện này không?"
Vừa nghe thấy có liên quan đến việc kinh doanh của Nghiêm gia, Nghiêm Dung Chi đỡ trán, dắt thiếu niên ra khỏi nhà ăn, rồi đi dọc hành lang để tiêu thực, cuối cùng dắt người vào trong phòng, nói: "Ngâm nước ấm một chút rồi nghỉ ngơi."
Lâm Thù Văn: "Không nói hả?"
Nghiêm Dung Chi hỏi: "Mắt em không mỏi à?"
Rồi nói tiếp: "Mấy ngày nay ta đều thấy em dụi mắt, ngày mai kêu Tần Nguyên đến khám."
"Không sao mà..."
Lâm Thù Văn muốn nói lại thôi, còn muốn hỏi lại.
Nghiêm Dung Chi nói: "Nếu ta cứ để trân quý của ta xem sổ sách như vậy, không cần tới hai năm, đôi mắt chắc chắn sẽ hỏng mất."
Lâm Thù Văn ậm ừ: "Làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy."
Nghiêm Dung Chi: "Cục cưng có thấy qua tình trạng của những thư sinh chưa? Không phân biệt ngày đêm chong đèn đọc sách, còn trẻ mà đã không nhìn rõ được đồ vật."
Lâm Thù Văn khẽ lắc đầu.
Hàng năm cậu ở trong phủ, bạn bè cùng tuổi vô cùng ít ỏi, sau khi đến thôn Bát Bảo mới thân thiết hơn với Mạc Bố.
Hóa ra, khi còn ở trong thành, Lạc Tinh Hoài đã vài lần dẫn cậu đi gặp con nhà giàu, nhưng không quá thân thiết. Huống chi bọn họ còn là thiếu gia trong nhà, không cần vất vả học hành, đa số đều đã sớm đi theo gia đình tiếp xúc với công việc kinh doanh, chỉ cần sai bảo người bên dưới làm việc là được.
Nghiêm Dung Chi nói: "Một khi đôi mắt hỏng rồi, nhìn bất cứ thứ gì cũng sẽ trở nên mờ mịt, không rõ ràng, ngay cả đại phu cũng không có cách nào trị khỏi. Chẳng lẽ trân quý muốn ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa, ngay cả khi ta vào cũng không thể phân biệt được sao?"
Lâm Thù Văn hỏi lại: "Nghiêm trọng vậy sao?"
"Tất nhiên." Nghiêm Dung Chi không có nói quá.
Lâm Thù Văn: "Vậy... Những thư sinh bị hư mắt phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ cả đời này đều không thể nhìn rõ được sao?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Có một món đồ gọi là "mắt kính", nhưng thứ đó không phải là thứ người bình thường có thể mua được dễ dàng."
Với thủ đoạn của Nghiêm gia, nếu đôi mắt của Lâm Thù Văn bị hỏng, thì việc tìm người làm một cặp mắt kính cũng không phải chuyện gì khó, nhưng Nghiêm Dung Chi không hi vọng đôi mắt đen lay láy xinh đẹp của thiếu niên mắc phải một căn bệnh nào.
Nghiêm Dung Chi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt thiếu niên: "Chuyện này cứ nghe ta."
Một lúc lâu sau, Lâm Thù Văn ngoan ngoãn đồng ý, đồng thời có hơi lo lắng.
Trước đây, lúc cậu đọc sách hay điêu khắc, mỗi khi mắt mỏi hoặc nhìn đồ vật thấy mờ, cậu luôn thích dùng tay không ngừng xoa mắt.
Giờ phút này nghĩ lại, vì cậu vô ý, thiếu hiểu biết, suýt nữa làm hỏng cả hai mắt.
Lâm Thù Văn ôm lấy cổ nam nhân, vừa thân mật vừa tự nhiên cọ cánh môi mềm mại lên khóe miệng ở đối diện, đây là hành động vô thức thể hiện sự ỷ lại với Nghiêm Dung Chi, ngay cả bản thân cậu cũng chưa từng nhận ra.
Mãi đến khi đôi môi bị hôn đến ướt át, gương mặt Lâm Thù Văn đỏ bừng, vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, cánh mũi hơi phập phồng, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Lòng bàn tay của Nghiêm Dung Chi đặt ở sau gáy và lưng cậu, không ngừng vu.ốt ve.
Một lát sau, hai cơ thể kề sát nhau hơi tách ra, dưới ánh nến mờ ảo, Nghiêm Dung Chi cầm lòng không đặng mà hôn dọc theo gương mặt mềm mại, ửng hồng của thiếu niên.
Hắn hỏi: "Còn muốn ngủ không?"
Lâm Thù Văn ôm lấy cổ Nghiêm Dung Chi, lắc đầu không nói, rồi bỗng nhiên giống bé thỏ con buồn bực cắn người, đôi môi ửng hồng thấm ướt hé mở, vừa lúng túng vừa rụt rè, còn mang theo chút tinh nghịch, nhẹ nhàng cắn vào cằm nam nhân, sau đó vươn đầu lưỡi hồng mềm mại ra, li.ếm một cái.
Tuy rằng hai người đã bái đường thành thân, nhưng mỗi lần quấn lấy nhau, đều là Nghiêm Dung Chi dựa vào phản ứng của Lâm Thù Văn mà chậm rãi làm, chưa bao giờ khiến cậu đau dù chỉ một chút.
Lâm Thù Văn vẫn luôn là người bị động tiếp nhận và để người kia dẫn dắt, học theo hắn trước đây, dùng đầu lưỡi nhỏ nhắn, mềm mại khẽ li.ếm, dù lúng túng, vụng về, nhưng vẫn kiên trì ôm chặt lấy Nghiêm Dung Chi.
Ánh nến trên chụp đèn bỗng nhiên bị Nghiêm Dung Chi thổi tắt, phòng ngủ chìm vào bóng tối, chỉ có thể thấy da thịt trắng như tuyết đầu mùa trên lớp đệm chăn.
Nghiêm Dung Chi vén mái tóc đen mềm mại của thiếu niên ra sau lưng, rồi điều chỉnh lại tư thế, một tay mạnh mẽ nắm lấy hai tay của thiếu niên đặt bên gối, trầm giọng tán thưởng: "Cục cưng ngoan."
Nghe vậy, hô hấp của Lâm Thù Văn càng thêm dồn dập, cậu xấu hổ không dám phát ra chút âm thanh nào, chiếc răng nhỏ nhắn, trắng tinh nhẹ nhàng cắn môi.
Tối nay Nghiêm Dung Chi mất khống chế hơn so với thường ngày, cánh tay vòng sau cổ thấm đẫm mồ hôi, ướt át mượt mà.
Mãi đến khi cánh tay Lâm Thù Văn vì kiệt sức mà trượt xuống, Nghiêm Dung Chi lại nắm lấy, vòng lên cổ mình thêm lần nữa.
******
Hôm sau, lúc Lâm Thù Văn tỉnh lại, trong phòng đã chẳng còn ai, quản sự mang nước vào, cậu vừa rửa mặt vừa mơ màng hỏi thăm, thế mới biết giờ đã gần đến trưa.
Cậu vừa ra khỏi cửa phòng, đúng lúc gặp được nam nhân đến đây dẫn cậu đến nhà ăn dùng cơm trưa.
Nghiêm Dung Chi kéo áo choàng lại cho cậu: "Gió hôm nay lớn."
Thấy cậu không mang theo lò sưởi tay, hắn quay về phòng lấy, Lâm Thù Văn nghe lời ôm lò sưởi tay vào trong ngực.
Trời âm u, thời tiết dần ấm lên nhưng vẫn có hơi lạnh. Qua cái rét tháng ba, chờ trời mưa nhiều một chút, đồng ruộng sẽ có nước, ấy cũng là lúc ngày mùa bắt đầu.
Lâm Thù Văn định chờ mấy ngày nữa hết mưa, sau khi nước tưới qua đồng ruộng thì sẽ ra thăm đồng, lương thực trồng trong vụ đầu xuân năm nay không khác nhiều so với năm ngoái, cũng không thể bỏ hoang cánh đồng trong tay được.
Cậu vừa ăn cơm vừa nói tính toán của mình cho Nghiêm Dung Chi nghe, không lâu sau, Tần Nguyên xách theo hòm thuốc tới khám cho đôi mắt của Lâm Thù Văn.
Cơ thể của Lâm Thù Văn ốm yếu, nhưng may mắn trong quá trình thay đổi chỗ ở cũng không gặp phải khó khăn gì, Tần Nguyên hỏi gì, cậu đều trả lời theo đúng tình hình thực tế.
Đến khi nói lúc đôi mắt thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi và hơi mờ, sẽ không ngừng dùng tay dụi, Lâm Thù Văn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của nam nhân bên cạnh trầm xuống.
Tần Nguyên kê xong đơn thuốc giúp giảm mỏi mắt, thấy vậy, che miệng cười ngượng ngùng, đi trước thì tốt hơn.
Lâm Thù Văn cẩn thận dịch người lại gần hơn: "Nghiêm Dung Chi, chàng giận sao?"
Nghiêm Dung Chi nhíu mày, hỏi: "Vì sao không nói với ta việc này?"
Hắn chưa bao giờ biết.
Lâm Thù Văn cúi đầu, chủ động nhận sai.
"Trước đây ta cho rằng không phải chuyện gì quan trọng, đêm qua mới biết không nên coi thường..."
Đặc biệt là sau khi thành thân, không thể chỉ lo cho bản thân, mà còn phải chăm sóc người bên cạnh. Nếu cứ thờ ơ và qua loa như trước đây, đến lúc đổ bệnh khó chịu thì cũng chỉ có mỗi mình chịu đựng.
Lâm Thù Văn nhỏ giọng nói: "Chàng phạt ta đi."
Làm sao Nghiêm Dung Chi có thể nhẫn tâm trách móc cậu nặng nề dù là nửa câu, hắn ôm thiếu niên ngồi lên đùi mình, sờ nhẹ lên tai trái của cậu, rồi chăm chú nhìn vào hai mắt.
Sau giờ ngọ, Lâm Thù Văn mới xem sổ sách được nửa canh giờ đã bị Nghiêm Dung Chi ép nghỉ ngơi, uống thuốc xong, cảm giác buồn ngủ ập tới, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng sấm mùa xuân vang lên.
Tối hôm đó, trời lạnh hơn nhiều, cái rét tháng ba kéo dài liên tục mấy ngày khiến Lâm Thù Văn cảm thấy không được thoải mái.
Cho dù bốn phía quanh nhà đều đặt bồn lửa, lò sưởi tay không rời cơ thể, nhưng cơ thể mẫn cảm của cậu không chịu được thời tiết thay đổi, không những nhiễm phong hàn còn phát sốt, dù đã uống thuốc đúng giờ, bệnh cũng không nặng, nhưng cứ kéo dài mãi không thấy tốt lên.
So với cậu, Nghiêm Dung Chi còn mệt hơn, nam nhân gần như không rời khỏi cậu nửa bước, sổ sách cũng mang vào phòng xem, thỉnh thoảng đưa tay vào chăn, nhẹ nhàng vuốt tay và chân cậu, sợ cậu nhiễm lạnh.
Lâm Thù Văn nằm lên đùi Nghiêm Dung Chi, xem sổ sách cùng đối phương. Cậu bỗng vươn tay lên từ đệm giường, ôm lấy vòng eo cường tráng của nam nhân.
Nghiêm Dung Chi kéo chăn lên đắp cho cậu: "Sao vậy em?"
Lâm Thù Văn hỏi: "Có phải ngày mai chàng phải ra ngoài không?"
Theo như cậu biết, vào lúc này mỗi năm, Nghiêm gia thường tổ chức một vài buổi tiệc rượu, mục đích là để củng cố mối quan hệ với mấy người trong quan trường.
Nghiêm Dung Chi: "Việc này em không cần bận lòng."
Lâm Thù Văn nói: "Chuyện cần làm thì cứ làm đi, nếu chỉ vì ta bị chút bệnh vặt mà trì hoãn, khiến người khác không vui thì không tốt."
Nếu là thương hộ liên quan đến việc kinh doanh, Nghiêm Dung Chi có thể giao cho người bên cạnh xử lý, nhưng đối với người ở trong quan trường, hắn phải tự mình ra mặt mới được.
Lâm Thù Văn biết mức độ nặng nhẹ của sự việc, hôm sau lại thúc giục Nghiêm Dung Chi ra ngoài làm việc.
Dù chỉ tách ra vài giờ, biết rõ tối nay đối phương sẽ không về nhà, nhưng Lâm Thù Văn vẫn cảm thấy lần chia xa ngắn ngủi này mang lại sự dày vò.