Lâm Thù Văn ở trong tiểu viện trồng một ít rau, nhưng đất không đủ tốt, quản sự cùng cậu lên núi mang vài sọt đất về.
Đất trồng rau được cọc tre bao quanh, bên trên có một tấm lưới che, lúc mưa nhỏ thì không sao, nếu mưa lớn thì có thể che lại bất cứ lúc nào, tránh cho đất bị ngập úng.
Đang là rét tháng ba, không thích hợp để trồng rau, chỉ có thể chuẩn bị trước, đến khi thích hợp thì sẽ trồng thêm một ít rau thơm và hương thảo.
Quản sự sợ Lâm Thù Văn ở ngoài phòng quá lâu, thúc giục: "Công tử vào phòng đi."
Nếu không phải Tần Nguyên nói cứ nằm suốt lúc bị bệnh cũng không tốt cho cơ thể, quản sự cũng chẳng muốn để Lâm Thù Văn ra ngoài.
Lâm Thù Văn sờ mũ nỉ trên đầu, áo khoác bọc kín mít, giày bông cũng được lót thêm một lớp vải dày, vòng eo, cánh tay, còn có cẳng chân đều bị lớp áo bông làm cho tròn trịa hẳn ra.
Cậu ngửa đầu nhìn trời, chỉ cần gió hơi nổi lên một chút thì sẽ không tiếp tục xới đất trồng rau nữa, nghe lời đi vào phòng.
Dưới hành lang, một bóng dáng màu vàng nâu lao đến, là mèo gấm với bộ lông dính nước vừa từ bên ngoài về. Lúc thấy Lâm Thù Văn, nó sẽ thân thiết hơn nhiều so với trước đây, không còn ngồi xổm trong góc hoặc trên tường nữa, mà sẽ cọ cơ thể vào chân Lâm Thù Văn một cái, Lâm Thù Văn vào trong thì nó cũng đi theo.
Quản sự vội nói: "Nó mới từ bên ngoài về, trên người dơ."
Lâm Thù Văn để mèo gấm theo mình vào sảnh ngoài, cười tủm tỉm, xua tay: "Không sao đâu."
Rồi giải thích: "Nó chỉ bị ướt lông thôi, thật ra không có dơ."
Mèo gấm thường dùng lưỡi để tự chải lông, lão đại phu trước đây tới trị thương cho nó có nói cho cậu biết, mèo giỏi tắm sạch cơ thể hơn cả con người, vô cùng chú trọng.
Cậu hỏi quản sự: "Có thể lấy cho ta một cái khăn sạch không?"
Một lúc lâu sau, quản sự cầm một tấm vải sạch bước vào, Lâm Thù Văn ngồi xổm xuống đất, duỗi tay sờ nhẹ vào cơ thể mèo gấm, thấy nó không cắn mình, bèn dùng vải nhẹ nhàng lau đi chút nước dính trên cơ thể nó, rồi gãi cằm nó.
Mèo gấm phát ra tiếng rừ rừ, biết nó bắt đầu hưởng thụ, thế là Lâm Thù Văn bắt đầu lau trán cho nó.
Quản sự ngạc nhiên nói: "Con mèo gấm này hiểu tính người hơn mấy con mèo mà nhà khác mua, còn biết nghe lời."
Vài người xuất thân từ gia đình quyền quý, giàu có, thường thích nuôi mấy con thú hoang bắt được trong núi, để thuần phục thì gần như dùng mọi cách, có thể nói là vừa đấm vừa xoa, nhưng không thể khiến chúng khuất phục và nghe lời dễ dàng như vậy.
Mèo gấm lười biếng nhịp nhịp đuôi, Lâm Thù Văn lau sạch những chỗ lông bị ướt của nó, bốn chân nó đứng dậy, run run, rồi ngồi xổm xuống vươn lưỡi ra li.ếm lông.
Thấy thế, Lâm Thù Văn cũng không làm phiền mèo gấm nữa, sau khi rửa tay thì đến trước bàn sách, lấy một chồng giấy ra, sửa lại tranh vẽ, mỗi tờ giấy đều được trải ra, rồi gọi quản sự đến chọn, cuối cùng sửa lại kiểu dáng của mấy cây trâm, sau khi quyết định xong thì đi nhà kho chọn chút vật liệu gỗ.
Ở buổi tiệc rượu, nghe Dương Hàng Sơn đường hoàng nói về cách buôn bán, Lâm Thù Văn đại khái hiểu được một chút.
Mấy ngày trước, cậu đã nhờ quản sự đi chợ mua mười mấy món trang sức cùng lược gỗ thịnh hành trong nửa năm qua, hộp son phấn cũng chọn vài cái, có tham khảo đối chiếu, rồi điều chỉnh, sửa đổi theo ý mình.
Trang sức muốn bán với giá cao, vật liệu gỗ không thể dùng loại thường thấy được, khách hàng khác nhau, nhu cầu về chất liệu cũng khác.
Ngoại trừ những vật liệu gỗ phải chuyển ra ngoài, số còn lại trong kho đều để cho cậu dùng, hoặc làm quà tặng cho những người thích gỗ tốt.
Gỗ đàn quý giá, trong nhà kho có vài khối tử đàn và hắc đàn. Nếu không phải khách quý yêu cầu, Lâm Thù Văn cũng không định dùng tới.
Cậu dời ánh mắt sang gỗ trầm hương. Giá của gỗ trầm hương cũng không phải rẻ, nhưng thiên kim cùng công tử có xuất thân không tồi đều tương đối yêu thích gỗ trầm hương, ngoài việc dùng gỗ trầm hương để chế tạo trang sức, làm lược cũng là một lựa chọn tốt.
Không những thế, còn có vài loại gỗ nhạt màu, hoa văn tinh tế, dùng để làm trang sức nhỏ như cây trâm đều rất xinh đẹp.
Lâm Thù Văn hỏi: "Ta có thể lấy không?"
Quản sự liên tục gật đầu: "Đương nhiên là được, công tử muốn lấy cái gì cũng được."
Lâm Thù Văn nói: "Ghi chi phí của mấy vật liệu gỗ này ra giấy rồi giao cho ta."
Muốn kinh doanh phải kiểm soát chi phí và tối đa hóa lợi nhuận, Lâm Thù Văn muốn dùng chi phí thấp nhất để thu được lợi nhuận lớn nhất, từng đồng từng cắc đều phải tính toán rõ ràng, còn phải lên kế hoạch sử dụng hợp lý.
Quản sự nghe theo, lúc ra khỏi cửa bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.
Ông ta lẩm bẩm tự nhủ: "Công tử vừa rồi... có chút giống chủ tử."
******
Đến đêm, sau khi Lâm Thù Văn uống thuốc xong thì nằm xuống nghỉ ngơi sớm, nhưng nằm trên gối trằn trọc, lăn qua lộn lại rất lâu vẫn không thể ngủ được. Cậu buông tiếng thở dài, mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chỗ bên cạnh không có một ai, duỗi tay sờ sờ, rồi dịch người sang chỗ thường ngày Nghiêm Dung Chi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thù Văn uể oải ngồi trên sập khắc gỗ, mãi đến khi mắt mỏi mới buông dao khắc ra.
Rảnh rỗi khoảng nửa khắc, cậu vẫn vì không thấy được Nghiêm Dung Chi mà có vẻ uể oải, ỉu xìu.
Quản sự thấy cậu rầu rĩ không vui, bèn hỏi: "Công tử muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Lâm Thù Văn nghi hoặc.
Mấy ngày gần đây trời lạnh, hơn nữa cậu còn đang bệnh. Hôm qua, lúc ra vườn rau còn phải đợi gió ngừng thì quản sự mới yên tâm cho cậu ra khỏi phòng.
Quản sự nói: "Lúc nào công tử cũng ở trong phòng thì sẽ dễ cảm thấy mệt mỏi, buồn bực, ra ngoài một chút vẫn tốt hơn. Tuy nhiên, vì sức khỏe của mình, tốt nhất vẫn nên hạn chế ra ngoài."
Rồi nói thêm: "Sư phụ trong thôn gần đây giúp vài nhà thiến gà, vừa hay đám gà sau bếp cũng tới lúc cần thiến rồi."
Đôi mắt Lâm Thù Văn sáng lên, hứng thú nói: "Mấy con ta nuôi có cần thiến không?"
Quản sự cười, giải thích: "Gà mái không cần thiến."
Vì thế, Lâm Thù Văn nhanh chóng chạy ra sân sau bếp xem sư phụ thiến gà.
Sau bếp nuôi bốn mươi mấy con gà, cho dù vị sư phụ này có kinh nghiệm dày dặn trong việc thiến gà, thì cũng chẳng thể thiến xong trong chốc lát.
Lúc sau quản sự tới xem, hỏi: "Chỉ có mình ngươi thôi sao? Có cần kêu thêm vài người nữa tới giúp không?"
Sư phụ không định chia sẻ công việc làm ăn này cho người khác, xua tay nói: "Không cần, một mình ta cũng có thể làm xong, trong phạm vi mấy thôn quanh đây, tay nghề thiến gà của ta là tốt nhất, bảo đảm nhanh gọn!"
Lâm Thù Văn xách một cái ghế từ trong góc ra, ngồi bên cạnh xem, sư phụ thấy vị công tử trắng nõn xinh đẹp như vậy tò mò nhìn mình, không khỏi cười.
"Vị tiểu thiếu gia này là?"
Quản sự nói: "Công tử nhà ta."
Sư phụ rất ít khi tới thôn Bát Bảo, chưa từng gặp Lâm Thù Văn.
Nhưng chuyện thiếu gia thật – giả của Lâm gia bị tráo đổi đã lan truyền sang mấy cái thôn, ngày thường ông ta bận vào thành thiến gà cho nhà giàu, chỉ nghe loáng thoáng chuyện này, vẫn không biết tiểu công tử Nghiêm gia trước mắt mình chính là "công tử giả" được nhắc tới của Lâm gia.
Tiểu công tử ở bên cạnh xem, vốn sự phụ có chút câu nệ, không thể ra tay thoải mái. Nhưng khi Lâm Thù Văn hỏi ông ta vài câu về chuyện thiến gà, sư phụ dần thả lỏng, nhiệt tình chia sẻ cách thiến gà của mình cho đối phương.
Đổi lại là người khác, sư phụ nhất định sẽ không tiết lộ bí quyết thiến gà cho người ngoài, nhưng vừa nhìn Lâm Thù Văn là biết ngay cậu là thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, chẳng thể nào giành việc làm ăn với ông ta. Hơn nữa, cậu cũng không giống kiểu người nhiều chuyện, cái gì cũng nói cho người ngoài, dung mạo khiến người ta thích, nói chuyện cũng ngoan ngoãn, hiền lành, vì thế, sư phụ cũng không giữ khoảng cách.
Lâm Thù Văn chăm chú nhìn sư phụ lấy tinh hoàn gà ra, đôi mắt thong thả chớp chớp.
Sư phụ chỉnh lại con gà trong tay, rồi bỏ nó vào lồng trúc, cười hỏi: "Công tử không sợ sao?"
Có lẽ do tay nghề thiến gà của sư phụ quá tốt, động tác vừa nhẹ nhàng vừa nhanh, gà trống trên tay ông ta cũng không giãy giụa, chẳng mấy chốc đã thiến xong một con, cũng không có cảnh tượng đẫm máu như trong tưởng tượng.
Thế nên Lâm Thù Văn lắc đầu.
Nếu không phải thiến gà cần phải có kinh nghiệm dày dặn, Lâm Thù Văn cũng muốn thử một lần.
Sư phụ nói: "Gà trống sau khi thiến tính tình sẽ hiền lành hơn nhiều, đỡ cho chúng nó đánh nhau mỗi ngày, thịt sẽ mềm và chắc hơn, lớn lên cũng nhanh."
Lâm Thù Văn sờ một con gà trống đã được thiến xong, rồi quay lại ghế ngồi, tiếp tục chuyên tâm xem con gà đang chuẩn bị thiến trong tay sư phụ.
Khoảng chừng một canh giờ sau, sư phụ thiến xong hết toàn bộ số gà.
Lâm Thù Văn dẫn ông ta đến phòng thu chi nhận tiền công, sư phụ chưa từng thấy công tử có tính tình như vậy bao giờ, bước lên, nói: "Nếu trong nhà công tử còn cần thiến gà, nhất định phải tìm ta nữa nhé."
Lâm Thù Văn đồng ý, nhìn theo đối phương đi xa.
Quản sự vội vàng chạy tới, thấy cậu đã tiễn sư phụ thiến gà đi rồi, lắc đầu bật cười.
Tính tình của công tử quá tốt, bình thường lá gan cũng không lớn, không ngờ hôm nay lại xem cảnh thiến gà say mê như vậy, còn có thể trò chuyện tự nhiên với sư phụ, đúng là kỳ lạ.
Sau khi Lâm Thù Văn về phòng thì đọc sách, rồi lại khắc gỗ.
Mắt thấy trời đã dần tối, rốt cuộc cậu cũng không nhịn được mà hỏi quản sự: "Nghiêm Dung Chi không về sao?"
Quản sự nói: "Nói không chừng là vậy."
Lâm Thù Văn lẩm bẩm: "Ồ..."
Thế là cậu bắt đầu dùng cơm, tắm gội, rồi thay một bộ đồ mới.
Thẳng đến khi đến giờ ngủ, ngoài viện mới có chút động tĩnh mơ hồ.
Lâm Thù Văn không ngủ được đứng dậy, mở hé một cánh cửa, nhờ vào ánh sáng dưới hiên cửa, thấy một bóng người đi tới cổng sân, cậu còn chưa kịp khoác áo ngoài đã chạy về phía đối phương.
Nghiêm Dung Chi đón lấy cậu, rồi cởi áo choàng ra quấn quanh người cậu.
"Sao chưa mặc áo khoác đã chạy ra rồi?"
Lâm Thù Văn cười ha hả: "Thấy chàng nên vui, muộn rồi mà chàng còn quay về."
Trước khi ra ngoài, Nghiêm Dung Chi có nói với cậu, nếu đêm nay hắn không về, thì cậu không cần chờ nữa. Nào ngờ lại ngủ thiếp đi, còn có thể chờ được người về.
Sau khi về phòng, Nghiêm Dung Chi ôm cơ thể ấm áp trong lòng ng.ực đặt lên đùi mình, hỏi: "Cứ vậy mà không ngủ sao?"
Lâm Thù Văn gật đầu: "Chàng không có ở đây, ngủ không ngon."
Rồi giải thích: "Đã ăn cơm, uống thuốc đúng giờ, còn về phòng nghỉ ngơi sớm hơn nửa canh giờ so với mọi khi."
Phát hiện khuôn mặt nam nhân hơi lạnh, cậu duỗi tay ôm lấy, cơ thể cũng dựa gần đối phương hơn.
Nghiêm Dung Chi ôm chặt cậu: "Không lạnh."
Lâm Thù Văn nhẹ giọng nói: "Đi trên đường lâu như vậy vào ban đêm, sao lại không lạnh được chứ?"
Vốn định rót ly trà nóng, nhưng nước trà để lâu vậy đã nguội lạnh rồi.
Cậu đứng dậy từ trên đùi nam nhân, định đi lấy một ấm trà nóng, còn chưa kịp đi đã bị cái tay trên eo ôm lấy, kéo về.
Nghiêm Dung Chi nói: "Không ngờ lại để em chờ lâu vậy."
Nói xong cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai Lâm Thù Văn: "Thơm quá."
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con muốn luyện tay nghề thiến gà... dù sao cũng đều là cầm đao.
Editor có lời muốn nói:
Gỗ tử đàn: loại gỗ được khai thác chủ yếu từ vùng rừng nguyên sinh của Ấn Độ, đặc trưng với màu đỏ và vân gỗ đẹp mắt.
Gỗ hắc đàn: tên gọi chung của các loại gỗ thuộc nhóm đàn hương có màu đen.
Gỗ trầm hương: phần gỗ mục thơm hình thành trên thân cây dó bầu – loại cây mọc nhiều ở các khu rừng già Nam Bộ nước ta. Trong quá trình hình thành cho đến lúc sinh trưởng và phát triển thì không thể tránh khỏi những vết thương, dầu trong cây từ đó mà tụ lại để kháng cự sự nhiễm bệnh cũng như sửa chữa lại vết bị thương đó. Sau một thời gian dài, dần dần cùng với sự kết hợp của độ ẩm, nấm và vi khuẩn, phần gỗ bị thương đó biến tính thành trầm – phần gỗ chứa tinh dầu đặc biệt.