Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 72

Không trì hoãn lộ trình mà tiếp tục đi trong đêm, Nghiêm Dung Chi khẽ nâng cằm, lộ ra chút râu.

Ban đầu, Lâm Thù Văn còn yên lặng, ngoan ngoãn để người kia ôm, còn cọ lỗ tai vào cổ hắn, nhưng lúc sau, cậu thật sự không nhịn được nữa, khẽ bật cười, không ngừng cựa quậy trên đùi đối phương.

Nghiêm Dung Chi đặt cằm lên đỉ.nh đầu cậu, nhẹ nhàng cọ dọc theo vầng trán: "Sao vậy em?"

Lâm Thù Văn nhăn mũi, vươn đầu ngón tay ra, vuốt nhẹ lên gò má của Nghiêm Dung Chi: "Mọc râu rồi."

Nghiêm Dung Chi cũng sờ một cái, rồi giải thích với cậu: "Trên đường đi vội quá, không kịp xử lý."

Lâm Thù Văn nói: "Lần sau đừng lên đường vội như vậy nữa, đường vào ban đêm tối lắm, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?"

Nghiêm Dung Chi vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Đừng lo."

Sau khi thân mật trò chuyện một lát, Lâm Thù Văn đứng thẳng dậy từ trên đùi nam nhân: "Ta đi xem sau bếp đã chuẩn bị đồ ăn khuya chưa."

Vừa mới mở cửa đã thấy quản sự nghiêng người vào.

Cậu thốt lên một tiếng: "Ôi", rồi hỏi: "Quản sự, sao lại không lên tiếng vậy?"

Quản sự bưng khay, thầm nghĩ còn không phải là vì cố ý đi chậm để tránh quấy rầy sao.

Lâm Thù Văn giơ tay lên, chủ động nhận lấy khay: "Chuyện trong phòng cứ để ta, ông chủ Nghiêm vừa mới về, tàu xe mệt nhọc, đi chuẩn bị nước nóng ở phòng tắm đi, sau khi ăn xong sẽ dùng ngay."

Quản sự đáp: "Vâng."

Lâm Thù Văn bưng khay vào phòng, thoáng thấy nam nhân đang ngồi trên ghế chuẩn bị đứng dậy, vội vàng ngăn cản: "Nghiêm Dung Chi, chàng đừng nhúc nhích."

Cậu nhẹ nhàng khép cửa lại, đặt khay lên bàn.

Cậu vừa chia thức ăn vừa nhìn chằm chằm Nghiêm Dung Chi: "Trước giờ luôn là chàng chăm sóc ta, lần này cứ để ta hầu hạ chàng."

Nghiêm Dung Chi: "Thù Văn mới vừa hết bệnh cách đây không lâu."

Lâm Thù Văn nhanh tay lẹ mắt xoay người, giơ tay ngăn Nghiêm Dung Chi lại. Nghiêm Dung Chi bị phản ứng bỗng nhiên lanh lẹ của thiếu niên chọc cười, dứt khoát thuận theo ý cậu một lần.

"Đều nghe lời cục cưng."

Gương mặt nhỏ của Lâm Thù Văn đỏ lên, cậu duỗi thẳng vòng eo mảnh mai dưới lớp áo ngủ.

Bữa ăn khuya khá thanh đạm, có cơm có canh, ba món chưng xào đơn giản, sau khi dọn xong đồ ăn, Lâm Thù Văn đặt chén cơm trước mặt Nghiêm Dung Chi, rồi cầm chén canh múc canh.

Cậu đặt chén canh cạnh chén cơm: "Uống nửa chén canh trước cho ấm người."

Trong canh có bỏ thêm lát gừng, có tác dụng nhanh chóng xua đi cái lạnh.

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu không chớp mắt, Lâm Thù Văn thẹn thùng, khẽ đẩy chén canh, nhẹ giọng nói: "Chén canh ở đây mà, chàng nhìn ta làm gì..."

Bên tai phải vang lên tiếng cười trầm ấm, Lâm Thù Văn ngơ ngác nhìn lông mi cùng bên môi của nam nhân đều vương ý cười, bản thân cũng nhếch môi cười theo.

Cậu chống tay lên cằm, giọng nói lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.

"Ta kêu quản sự chuẩn bị nước ấm, ăn xong thì nghỉ một lát rồi đi tắm."

Nghiêm Dung Chi cười đáp lại: "Được, nghe trân quý của ta sắp xếp."

Lâm Thù Văn tự cảm thấy mình có thể chăm sóc tốt cho Nghiêm Dung Chi, càng thêm hài lòng. Sau khi nhìn Nghiêm Dung Chi ăn cơm một lúc, cậu đứng dậy, chạy vào trong phòng, lấy một cái hộp từ tầng thứ tư trên quầy gỗ đỏ, bên trong đựng dao cạo mà Nghiêm Dung Chi dùng để cạo râu.

Cậu cầm dao cạo đến phòng tắm cách vách, thấy quản sự đã chuẩn bị xong nước ấm, bèn tới gần bồn tắm thử nhiệt độ nước, hơi nước bốc lên khiến mặt cậu càng ngày càng hồng.

Lâm Thù Văn còn tự mình chuẩn bị quần áo mới cho Nghiêm Dung Chi, áo ngủ đen tuyền mềm mại, thoải mái và ấm áp, cánh tay cầm lấy bộ quần áo của người kia run rẩy, cổ họng theo bản năng nuốt vài cái.

Mãi đến khi Nghiêm Dung Chi cơm nước xong bước đến đây, Lâm Thù Văn mới xoay người từ sau tấm bình phong treo quần áo, giấu đầu lòi đuôi giải thích: "Nước trong bồn nóng quá."

Nghiêm Dung Chi hơi nhướng mày, lúc sắp sửa cởi bỏ áo ngoài, liếc mắt thấy bóng dáng bên cạnh vẫn không rời đi.

Cả người ngẩn ngơ, không biết suy nghĩ bay đi đâu mà mặt lại hồng vô cùng.

Hắn thấp giọng gọi: "Thù Văn."

Thiếu niên đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy đi đóng cửa lại, nhưng bản thân lại không ra ngoài.

Nghiêm Dung Chi cũng không làm hành động đuổi người, dở khóc dở cười hỏi: "Muốn ở lại à?"

Lâm Thù Văn nhẹ nhàng đáp "ừm", còn giải thích: "Đã nói muốn hầu hạ chàng mà."

Cách một tầng hơi nước, khuôn mặt của thiếu niên thoạt nhìn càng thêm giống một quả hồng chín mềm, ướt át.

Chẳng ai nói gì, cứ mãi nhìn nhau, khiến đáy lòng Nghiêm Dung Chi vừa mềm nhũn vừa rung động.

"Vậy vất vả cho Thù Văn rồi."

Trước đây, Nghiêm Dung Chi cũng từng hầu hạ Lâm Thù Văn tắm gội, đặc biệt là sau khi hai người thân mật, dù cho cả hai tuy hai mà một, nhưng hắn chưa bao giờ để đối phương chăm sóc mình như thế.

Lâm Thù Văn rõ ràng muốn giúp hắn tắm một chút.

Nhìn thấu ý đồ của cậu, hắn cũng không nghĩ nhiều, nếu thiếu niên muốn làm, vậy thì chẳng có lý do gì để từ chối.

Nghiêm Dung Chi mỉm cười nhẹ nhàng, làm động tác cởi áo.

Lâm Thù Văn bước tới gần, thanh âm run rẩy, chậm rì rì nói: "Để ta cởi áo cho chàng..."

Nghiêm Dung Chi giơ tay, liếc mắt thấy ngón tay trắng nõn, thon dài vòng từ sau lưng ra trước eo, tháo đai lưng, cởi bỏ quần áo, một lát sau tiếp tục mở miệng, giọng nói bé xíu xiu, yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

"Còn lớp áo cuối cùng chàng tự cởi đi."

"Được."

Câu trả lời thản nhiên và bình tĩnh của hắn ngay lập tức làm tâm tình thẹn thùng cùng lúng túng của Lâm Thù Văn tan biến đi mất.

Lâm Thù Văn cầm ghế dài, ngồi bên cạnh thau tắm, cẩn thận gỡ cây trâm gỗ của Nghiêm Dung Chi xuống, nhẹ nhàng xối nước ấm lên bờ vai và tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của hắn.

Cậu cầm lấy di tử (*), thoa đều lên lòng bàn tay, rồi xoa lên tóc Nghiêm Dung Chi.

(*) một loại xà phòng thời xưa, giải thích chi tiết ở cuối chương

"Cào như vậy có đau không?"

Nghiêm Dung Chi nâng hai tay đặt lên thành thau tắm, nét mặt thả lỏng, cảm nhận lòng bàn tay non mềm của thiếu niên luồn vào tóc, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu mình.

"Thoải mái lắm."

Hơi nước cuồn cuộn không ngừng bốc lên, xung quanh mờ mịt sương trắng, ban đầu Lâm Thù Văn còn có thể giữ bình tĩnh gội đầu cho nam nhân, mãi đến khi đôi mắt dần thích nghi với không gian phòng tắm, hơi nước trước mắt như thể dần tan ra.

Nghiêm Dung Chi cầm lấy chiếc khăn tắm đặt sẵn trước người, nhẹ nhàng chà lau, Lâm Thù Văn ngồi trên băng ghế ở phía sau, tầm nhìn chuẩn xác dừng ở vị trí chiếc khăn vừa che phủ khi nãy, không lệch đi đâu.

Tay cậu run lên, cơn nóng trong lòng nháy mắt vọt thẳng lên cổ họng.

Tuy trước mắt Nghiêm Dung Chi thoạt nhìn vẫn rất điềm tĩnh, nhưng...

Lòng bàn tay cậu nắm lấy mái tóc người kia, miên man suy nghĩ một lát, kinh ngạc phát hiện ra, dưới ánh nhìn chăm chú của mình, chỗ nào đó càng ngày càng dữ dội hơn.

Lâm Thù Văn nghẹn giọng, hơi thở gấp gáp: "Nghiêm, Nghiêm Dung Chi, sao chàng lại như vậy..."

Nghiêm Dung Chi bỏ khăn xuống lần nữa, bất đắc dĩ nói: "Cục cưng, ai bảo em cứ nhìn chằm chằm như vậy."

Lâm Thù Văn ấp a ấp úng: "Chàng nói bậy."

Giọng nói vừa dứt, ngón tay còn hơi dùng sức nắm lấy lọn tóc của đối phương.

Nghiêm Dung Chi khẽ hít vào một hơi, ánh mắt thoáng trầm xuống, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười: "Ừ, là ta nói bậy."

Lâm Thù Văn vội vàng buông tay, nhẹ giọng hỏi: "Làm chàng đau sao?"

Nghiêm Dung Chi thở ra: "Không sao."

Lâm Thù Văn lại theo bản năng nhìn về phía chỗ khăn tắm đang che, tiếng kêu vì kinh ngạc vội vàng bị cậu nuốt xuống bụng.

Cậu xấu hổ nhìn cái chỗ được khăn tắm che lại thay đổi kinh ngạc trong nháy mắt, ấp úng nói: "Ta, ta về phòng trước, còn lại chàng tự tắm đi."

Nhìn bóng dáng Lâm Thù Văn vội vã chạy trốn, Nghiêm Dung Chi lắc đầu, mặc kệ chỗ đang được khăn tắm che.

Ngoại trừ Lâm Thù Văn, hắn chẳng cần gì cả.

******

Hai người vẫn luôn ở trong viện trong suốt những ngày rét tháng ba, mãi đến khi sắc xuân tràn về, xung quanh từ từ ấm lên, đất đai hấp thụ đủ nước trong suốt mùa đông không dùng đến, mùa vụ mới cũng tới rồi.

Lâm Thù Văn ăn sáng xong ở nhà ăn, sau đó đi xem hạt giống cậu đã chuẩn bị trong viện, ngoài hạt giống, cậu còn định mua một ít mầm cây của nhà Mạc Bố.

Gió xuân thổi tới mang theo hơi nước ẩm ướt, Lâm Thù Văn bèn mặc áo tơi (**) vào.

Cậu sửa sang lại nón cói, không lâu sau đó, thoáng thấy Nghiêm Dung Chi đến gần.

Nghiêm Dung Chi nửa ngồi xổm xuống, sờ ống quần của cậu.

Lâm Thù Văn thành thật nói: "Quần được lót nhiều thêm một lớp bông, không lạnh đâu."

Rồi chần chờ hỏi: "Chàng cũng đi sao?"

Nghiêm Dung Chi: "Đi nửa ngày."

Lâm Thù Văn hỏi: "Vậy sổ sách..."

Nghiêm Dung Chi: "Sau giờ ngọ ta về rồi xem tiếp."

Lâm Thù Văn đưa một cái áo tơi khác to hơn cho đối phương, khóe môi không nhịn được cong lên.

Ngoài đồng đã sớm trở nên náo nhiệt, ngoài ruộng có nước, thôn dân đã sớm xách mầm cây ra đồng để trồng, nam nhân nữ nhân đều làm việc, ngay cả trẻ con cũng không rảnh rỗi.

Cỏ dại trên mảnh đất của Lâm Thù Văn đã cao đến nửa đầu gối, cậu và Nghiêm Dung Chi dự định nhổ cỏ trước.

Mạc Bố xách theo cái giỏ tre đựng không ít mầm cây tới đây, thấy hai người nhổ cỏ, cũng đi xuống giúp.

Mùa đông lạnh lẽo đã qua, thôn dân sau mấy tháng ở trong nhà sưởi ấm đều vội vàng đi gặp nhau khi xuân về.

Mạc Bố nhéo nhéo lớp thịt có thể nặn ra trên mặt mình, nhớ tới sáng sớm gặp mấy đứa bạn cùng tuổi, không khỏi cảm khái: "Thù Văn, năm mới đến, mọi người đều béo lên, sao ngươi lại không thay đổi gì vậy..."

Dù họ ở trong nhà làm gì cũng không che giấu được, trên eo và trên mặt đều tăng thêm một lớp mỡ.

Lâm Thù Văn thì ngược lại, làn da vừa trắng vừa mịn, sắc mặt cũng tốt lên không ít, cho dù mặc áo bông mùa xuân dày cũng không hề có cảm giác nặng nề, vẫn có thể nhìn thấy vóc dáng nhẹ nhàng, mảnh mai, đầy uyển chuyển của thiếu niên như trước kia.

Không chỉ Mạc Bố mang mầm cây đến, Từ ca nhi và Trịnh ca nhi, mỗi người cũng xách hai rổ mầm tới, từ xa hô lên: "Tiên sinh, đây là mầm cây mẹ ta dặn đưa tới."

Thấy Lâm Thù Văn đang làm ruộng, hai ca nhi cũng giống Mạc Bố, xuống ruộng bắt tay làm việc.

Có thêm vài người hỗ trợ, cỏ hoang trên ruộng nhanh chóng được cuốc sạch sẽ, trước buổi trưa đã gieo xong nhóm mầm cây đầu tiên trong rổ.

Lâm Thù Văn bày tỏ lòng biết ơn với Mạc Bố cùng hai ca nhi, đang muốn đưa chút tiền thì bọn họ lắc đầu: "Chút mầm này không đáng bao nhiêu, yên tâm giữ lấy."

Đặc biệt là Mạc Bố, năm trước nhà nó nhận được vải bông, giày bông, và lò sưởi tay từ Lâm Thù Văn. Khi khí hậu càng lạnh mới càng cảm nhận rõ giá trị của mấy món đồ đó, cha và mẹ của nó nhắc đi nhắc lại suốt mấy tháng, chỉ chút mầm cây này còn không so được với số tiền mua lò sưởi tay.

Sau khi rửa tay sạch sẽ ở bờ sông, cậu nhìn theo nhóm Mạc Bố chạy về đồng ruộng của từng người, tiếp tục làm việc.

Lâm Thù Văn bỗng nắm lấy Nghiêm Dung Chi: "Ta muốn về nhìn nhà cũ một chút."

Cậu nhìn thung lũng xung quanh, thấy cảnh từng nhà tấp nập ra đồng làm việc, bỗng có chút mất mát.

"Hóa ra dù nghe nói cha mẹ đã mất ở bên ngoài, nhưng ngay cả mộ bọn họ ở đâu cũng không biết."

Editor có lời muốn nói:

(*) QT chỗ này là "lá lách", nhưng mà sau khi search thì mình xin phép đổi thành "di tử". Trước thời nhà Tống, sản phẩm phổ biến dùng để tắm gội là "đậu tắm". Đậu tắm là một loại bột khô, được nén thành khối từ bột đậu nành và một số dược liệu. "Di tử" là một sự đổi mới dựa trên đậu tắm, rất giống với xà phòng ngày nay. Người ta trộn mỡ lấy từ lá lách lợn, đường, hương liệu... theo tỷ lệ rồi xay nhuyễn với nhau, sau đó đun nóng để tạo hình thành "Di tử".

(**) Áo tơi (Hán tự: Soa y 蓑衣) hay áo lá: là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa.

Bình Luận (0)
Comment