Sau lần Lâm Thù Văn ngoài ý muốn bị Vương Dũng bắt cóc, khóa cửa ở nhà cũ đã được đổi, còn cho người định kì đến dọn dẹp.
Bước vào tiểu viện, Lâm Thù Văn ngồi trên ghế ở nhà chính, không nói một lời.
Nhớ tới khu đất trồng rau nhỏ của mình, cậu đi ra ngoài cửa xem, cỏ hoang đã được nhổ sạch, mầm tỏi non tươi xanh mơn mởn tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, Lâm Thù Văn tới gần, duỗi tay khảy nhẹ mấy ngọn lá tỏi.
Một bóng dáng khác xuất hiện phía sau, Nghiêm Dung Chi nửa ngồi xổm bên cạnh thiếu niên.
"Có tâm sự sao?"
Thường ngày Lâm Thù Văn nghĩ gì đều rất dễ nhìn ra từ trong ánh mắt, buồn, vui, hờn, giận đều như được viết trên tờ giấy trắng.
Nghe Nghiêm Dung Chi hỏi vậy, cậu cũng không do dự lâu, gật đầu thừa nhận.
Nghiêm Dung Chi cứu những lá tỏi sắp bị Lâm Thù Văn làm hư, đồng thời nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu.
"Có thể nói cho ta biết không?"
Lâm Thù Văn vẫn nhìn chằm chằm lá cây hoa tỏi non, nhẹ giọng mở miệng: "Nghiêm Dung Chi, hóa ra ta rất ít khi nghĩ về cha mẹ, cho dù họ đã sinh ra ta, nhưng những ký ức từ khi sinh ra đến nay của ta đều liên quan đến Lâm gia kia."
"Thế nên, dù biết cha mẹ ruột của ta là bọn họ, nhưng ta hiếm khi nghĩ đến họ, cũng không nhớ rõ họ trông ra sao, tính tình như thế nào."
"Ta như vậy... có phải không tốt không?"
Lâm Thù Văn khẽ thở dài, đôi mắt sáng trong vương chút ưu sầu.
"Ban nãy thấy cả gia đình người ta xuống đồng trồng trọt, những ý nghĩ mơ hồ ban đầu dần trở nên sâu sắc hơn. Nghiêm Dung Chi, chàng nói xem, có phải mỗi năm, ngay cả việc cúng tế, cũng không có ai làm cho họ không?"
"Ta, mộ phần của họ ở đâu ta cũng không biết..."
Nói đến đây, sắc mặt lo lắng của thiếu niên mang theo chút mờ mịt: "Nghiêm Dung Chi, chàng nói ta nên đi đâu để cúng tế bọn họ đây?"
Theo từng lời cậu nói, một mảng lá cây hoa tỏi non đều bị phá hủy trong tay cậu, Lâm Thù Văn nhìn chằm chằm lá cây chẳng nói gì, lặng lẽ dùng ngón tay đào ra một cái hố nhỏ ở đống đất bên cạnh, rồi đặt lá tỏi đã bị tách ra vào trong hố nhỏ.
Hành hạ lá cây tỏi một hồi, Lâm Thù Văn chuyển mục tiêu sang bùn trên đất trồng rau, ngón tay lướt qua lớp bùn ướt át.
Nghiêm Dung Chi nắm lấy tay cậu, kiên nhẫn phủi bùn đất dính trên đầu ngón tay đi.
"Nếu Thù Văn muốn, ta sẽ phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức của bọn họ."
Trên đời này, trừ phi cố tình giấu giếm, muốn tìm tung tích của một người không phải việc gì khó.
Nghĩ kỹ một hồi, Nghiêm Dung Chi nói tiếp: "Ta đã từng cho người để ý, đại khái biết được chỗ ở của họ, nhưng mấy ngày nay chưa nghe em nhắc tới, nên không tìm tiếp."
Sau khi Lâm Thù Văn được sinh ra, đã bị đánh tráo và đưa vào nhà Lâm Quảng Lương, chưa từng gặp mặt cha mẹ thân sinh, sau đó lại trải qua một kiếp người, từ những hành động cố ý hoặc vô tình của cậu là có thể nhìn ra Lâm Thù Văn không yêu quý bản thân mình, cậu thường theo bản năng lảng tránh những chuyện quá khứ khiến cậu đau khổ.
Đương nhiên, khi ấy cậu mới được sinh ra, một đứa trẻ mới chào đời sao có thể đưa ra lựa chọn? Sau này, dù có nghĩ về thân nhân như thế nào hay hoàn toàn không nghĩ đến, đều không trách cậu được.
Nhưng rốt cuộc, huyết thống cũng là điều ăn sâu vào trong xương tủy, cảm xúc thay đổi chỉ trong một ý nghĩ, Lâm Thù Văn có suy nghĩ như vậy, âu cũng là chuyện bình thường của con người.
Lâm Thù Văn nói: "Trước đây ta không có lựa chọn, bây giờ muốn tìm bọn họ, nhìn một lần, dù chỉ đứng trước mộ họ nói vài lời thôi, để họ thấy được bộ dạng của ta là ta đã thấy mãn nguyện."
Nghiêm Dung Chi nhẹ nhàng nói: "Được."
Sau khi đồng ý với Lâm Thù Văn sẽ tìm cha mẹ ruột của cậu, hắn dắt cậu đến cạnh giếng, múc nước rửa tay.
Nghiêm Dung Chi cúi đầu, nâng mặt thiếu niên lên, nhẹ nhàng hôn một cái, rồi vu.ốt ve đôi mày vẫn hơi nhíu lại: "Đừng buồn, ta sẽ tìm được mộ của họ."
"..." Lâm Thù Văn cụp mắt, nhỏ giọng thì thầm.
"Cục cưng nói gì?"
Lâm Thù Văn nói: "Chuyện này lại làm phiền chàng."
Nghiêm Dung Chi nhướng mi mỉm cười: "Việc này đơn giản," rồi chuyển đề tài, "Hơn nữa, chúng ta đã thành thân, đêm qua cục cưng còn hầu hạ ta tắm rửa, ta thay trân quý của ta làm chút chuyện trong khả năng đều là cam tâm tình nguyện."
Vừa dứt lời, khuôn mặt của Lâm Thù Văn nháy mắt đỏ thẫm.
Cậu cúi đầu, cọ nhẹ vào cổ Nghiêm Dung Chi, giọng nói ngập ngừng, đầy mơ hồ: "Ban ngày ban mặt, ta không nói mấy chuyện đó đâu, ngại lắm..."
Nghiêm Dung Chi nói thế cũng chỉ để giúp cậu nhẹ lòng hơn một chút, dời đi sự chú ý của cậu, thấy cậu biết thẹn thùng, tự nhiên không nhắc đến nữa.
Hai người ở lại nhà cũ một lát, đến trưa thì về tòa nhà.
Lâm Thù Văn chẳng ăn uống gì vào bữa trưa, cháo trong chén bị cậu dùng muỗng gỗ khuấy vài lần, tuy sắc mặt không lộ vẻ gì khác thường, nhưng những suy nghĩ đè nặng trong lòng mãi chẳng thể buông xuống.
Thấy thế, Nghiêm Dung Chi vào bếp lấy hai đĩa dưa muối và dưa chua ra, đều là do Lâm Thù Văn làm trước đây, cho thêm chút ớt khô xào, để ăn cùng cháo trắng.
Lâm Thù Văn nhìn dưa muối do chính mình ướp, cuối cùng cũng có chút khẩu vị, gắp một ít rau ngâm, ăn cùng một ngụm cháo, còn gắp mấy miếng dưa muối bỏ vào chén trước mặt Nghiêm Dung Chi, khóe miệng miễn cưỡng có thêm chút ý cười.
"Ăn khá ngon, chàng nếm thử xem."
Nghiêm Dung Chi ăn không ít rau ngâm, thứ nhất là do chính tay Lâm Thù Văn làm, thứ hai là lúc sáng sớm ăn cháo trắng thanh đạm với dưa muối, quả thực rất k.ích th.ích vị giác.
"Đúng rồi..." Lâm Thù Văn chủ động mở miệng, rõ ràng là có chuyện muốn hỏi.
Nghiêm Dung Chi nghe cậu nói liền buông chén đũa, hỏi: "Chuyện gì?"
Chịu nói chuyện là tốt, Nghiêm Dung Chi không muốn thấy dáng vẻ u sầu, ủ rũ của thiếu niên.
Lâm Thù Văn nhún vai, cố tỏ ra thoải mái: "Còn chưa hỏi chàng ra ngoài bàn chuyện làm ăn thế nào rồi, trở về chỉ lo chăm sóc ta, nhưng ta lại chưa từng chủ động quan tâm đến chuyện của chàng."
Cuộc sống sau khi thành thân không thể chỉ có một bên nhận mãi, nâng đỡ, quan tâm nhau thì mới có thể đi được dài lâu.
Đây là đạo lý mà Lâm Thù Văn hiểu ra sau khi đọc sách, kết hợp với những gì thấy được từ Mạc thẩm và Mạc thúc.
Tuy người dân quê chẳng biết nhiều về đạo lý, nhưng cuộc sống của họ lại khiến Lâm Thù Văn ngưỡng mộ vô cùng.
Những công việc đồng áng nặng nhọc thông thường đều do nam nhân làm, nhưng mỗi ngày Mạc thẩm đều ở nhà nấu cơm rồi mang ra đồng, năm dài tháng rộng, mặc cho gió thổi mưa rơi. Mùa đông năm ngoái, Mạc thúc đã lăn xuống triền núi sau khi lên núi thu hoạch, còn đổ bệnh một thời gian, cũng chính Mạc thẩm đã tận tình chăm sóc, không rời nửa bước.
Cuộc sống nào có nhiều chuyện lớn lao, hầu hết chỉ là những việc vặt vãnh như củi, gạo, mắm, muối, qua lâu rồi có lẽ sẽ trở nên khô khan. Nhưng dù Mạc thẩm và Mạc thúc đã thành thân nhiều năm, họ vẫn là người bạn thân thiết nhất của nhau, những việc vụn vặt, bình thường lại làm cho họ càng quan tâm, chăm sóc lẫn nhau hơn, đã là người đầu gối tay ấp, cũng là người thân chẳng thể chia lìa.
Lâm Thù Văn quyết định bản thân cũng muốn trưởng thành và chín chắn hơn một chút, để khi Nghiêm Dung Chi cần, cậu có thể giúp đối phương một tay.
"Quả thật có chuyện khiến ta đau đầu." Nghiêm Dung Chi nhìn đôi mắt sáng lên của thiếu niên, khẽ lắc đầu, rồi bỗng bật cười.
Quan trường thay đổi thất thường, người làm ăn muốn dự đoán và giữ vững người trong đó không phải chuyện dễ dàng.
Năm nay Nghiêm gia tổ chức tiệc chiêu đãi, nhưng đô úy Dịch Thành không thẳng thắn đồng ý ngay lập tức như năm trước, Nghiêm Dung Chi lại không muốn nói tiếp, để tránh làm mất lòng người ta.
Đô úy Dịch Thành và phu nhân có tình cảm đậm sâu, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên thì thuận theo tự nhiên đính hôn rồi thành hôn.
Nhưng mấy năm sau khi kết hôn, trong nhà vẫn chưa có con, đại phu đã khám qua, uống không ít thuốc, cũng thường xuyên đến miếu Bồ Tát cầu khấn, nhưng mà không có bất kỳ tác dụng nào.
Nghiêm Dung Chi nói: "Hôm đó ta thấy Đô úy lòng đầy tâm sự, nên không nhắc đến bất kỳ chuyện gì, bữa tiệc cứ thế kết thúc."
Chỉ là thuận miệng nhắc đến, nhưng khi Lâm Thù Văn xem sổ sách sau giờ ngọ vẫn để những lời ấy ở trong lòng.
Cậu uống trà trong tay, xoa nhẹ lên cổ, rồi nằm lên bàn sách nghỉ ngơi.
Lò hương trên bàn lượn lờ khói, hương gỗ có tác dụng an thần, giảm bớt căng thẳng, lúc gặp phải chuyện không vui, chỉ cần thắp một cây hương rồi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, buồn phiền gì cũng tan biến đi.
Lâm Thù Văn duỗi tay chọc vào bao hương gỗ, trong đầu bỗng hiện lên một tia sáng.
Cậu vội vàng chạy đến một thư phòng khác, núp sau tấm bình phong thủy mặc, nhẹ giọng gọi: "Nghiêm Dung Chi."
Rồi nói: "Ta có cách, nhưng không biết có hiệu quả không."
Nghiêm Dung Chi cười, kéo thiếu niên nép người sau tấm bình phong ngồi vào lòng mình, vòng tay ôm lấy: "Sao bỗng nhiên lại thần thần bí bí thế?"
Lâm Thù Văn hỏi: "Chàng... Chàng làm ăn buôn bán, lúc chiêu đãi quan lớn thì sẽ tặng lễ sao?"
Nghiêm Dung Chi nhướng mày: "Đương nhiên."
Lâm Thù Văn nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy chúng ta gãi đúng chỗ ngứa thì sao?"
"Nếu phu nhân Đô úy thường xuyên đến miếu cầu Bồ Tát, vậy chúng ta tặng một bức tượng Quan Âm Tống Tử (*), điêu khắc bằng gỗ tử đàn tốt nhất trong nhà kho."
(*) một vị Bồ Tát có thể ban phước cho những gia đình hiếm muộn hoặc mong muốn có con trai.
Gỗ tử đàn có rất nhiều công dụng tốt cho sức khỏe, không chỉ có thể an thần, mà còn giúp tâm trí bình tĩnh, dễ dàng vào trạng thái thiền định, phu nhân Đô úy thành kính thờ phật, nói không chừng có thể giảm bớt lo âu.
Nghiêm Dung Chi ôm chặt eo thiếu niên: "Xin được chỉ giáo."
Lâm Thù Văn cụp mắt, bỗng trở nên ậm ừ.
"Ta, lúc ta thả ngỗng ở bờ sông, thường hay nghe phụ nữ trong thôn nói chuyện phiếm. Năm kia, nhị tẩu của Tôn gia đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, bà ấy cũng giống phu nhân Đô úy, mời đại phu chẩn trị, uống thuốc, còn thường xuyên vào miếu cầu nguyện, nhưng vẫn không có hiệu quả."
"Kết quả sang năm sinh song thai."
"Nghe nói Tôn nhị thúc dẫn nhị tẩu vào thành thăm người thân một thời gian, sau khi nhị tẩu quay về thì tươi cười nhiều hơn, ngủ cũng ngon hơn, cả người đều thả lỏng, không giống như trước đây, suốt ngày lo âu, buồn rầu vì không sinh được con, sau đó... sau đó liền có con."
Trước khi trời tối, Nghiêm Dung Chi tìm Tần Nguyên hỏi chuyện, Tần Nguyên nghĩ một hồi rồi nói: "Lúc hành phòng mà căng thẳng và bất an quá, quả thật sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả."
Rồi suy đoán, hỏi: "Chủ tử, ngài muốn cùng công tử sinh..."
Nghiêm Dung Chi lắc đầu, Tần Nguyên lập tức ngậm chặt miệng.
******
Lâm Thù Văn chủ động kiến nghị, hơn nữa còn đưa ra ý tưởng, vậy Quan Âm Tống Tử tặng cho phủ Đô úy đương nhiên cũng sẽ do cậu tự mình mài giũa.
Đây là việc đầu tiên mà cậu có thể làm để giúp Nghiêm Dung Chi, thế nên vô cùng nghiêm túc. Từ sáng đến tối, cậu đều ôm khối gỗ tử đàn quý giá, đi đâu cũng không rời tay, trước khi điêu khắc còn phải dâng hương tắm gội, vẻ mặt thành kính.
Nghiêm Dung Chi đút cho cậu chén nước, Lâm Thù Văn uống một hơi xong mới nói: "Chàng đi xem sổ sách đi, ở cạnh làm ta không tĩnh tâm được."
Nếu tâm không tĩnh, Quan Âm Tống Tử sẽ không thể cảm nhận được thành ý của cậu.
Nghiêm Dung Chi nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt của thiếu niên, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành phải làm theo ý của cậu.
Nam nhân không ở bên cạnh làm phiền nữa mà đi đến bàn sách, mở sổ sách ra, bỗng trong đầu xuất hiện vài ý nghĩ không đâu.
Nhìn Lâm Thù Văn thành kính và chuyên tâm điêu khắc như vậy, ngay cả hắn cũng cảm nhận được tấm lòng thành của cậu, Quan Âm Tống Tử chắc chắn sẽ phù hộ cho cậu.
Nhưng việc này cuối cùng vẫn do cậu làm, chớ nói tới việc sẽ đem Quan Âm Tống Tử tặng cho phủ Đô úy, không biết trong quá trình điêu khắc, Quan Âm có thể nghe thấy tiếng lòng của Lâm Thù Văn mà phù hộ trước cho cậu không?
Nếu phù hộ cho cậu trước...
Nghiêm Dung Chi bị dự đoán bất ngờ nhảy ra làm cho giật mình, nhìn thiếu niên đang khắc gỗ ở bàn thờ bên cạnh, tầm mắt dừng lại ở vòng eo mảnh khảnh của đối phương.
Thành thân với Lâm Thù Văn, hai người không thể thiếu những chuyện thân mật bên gối, hắn không kiêng dè, lúc người trong lòng ng.ực chủ động thì càng không từ chối.
Sau khi quấn lấy nhau, Nghiêm Dung Chi cũng không nghĩ tới chuyện Lâm Thù Văn có thể mang thai hay không, hoặc là sau này có thể có con không, đối với hắn mà nói, Lâm Thù Văn đã là cục cưng của hắn.
Trong lúc đó, hắn chưa bao giờ lảng tránh, có khi vuốt nhẹ cái bụng phồng lên của người trong lòng, chỉ khi sợ làm đối phương khó chịu mới rời đi.
Nghĩ như thế, tỷ lệ mang thai thật ra cũng không nhỏ.
Có lẽ do ánh mắt của Nghiêm Dung Chi quá thẳng thắn, Lâm Thù Văn cảm thấy khác thường, ôm gỗ tử đàn quay đầu lại.
Thoáng nhìn nam nhân hiếm khi xuất thần, không khỏi tò mò hỏi: "Nghiêm Dung Chi, chàng sao thế?"
Nghiêm Dung Chi nhìn bụng của cậu, khẽ lắc đầu.
"Không có gì đâu."
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con cầu thần linh, cầu tới nhà mình luôn!
Quan Âm Tống Tử vô cùng hiển linh ~ sẽ viết ở ngoại truyện, chính văn không viết ~