Mưa xuân nhẹ nhàng liên tục không ngừng, Lâm Thù Văn ở trong phòng hơn mười ngày, hao tâm tổn sức điêu khắc xong Quan Âm Tống Tử.
Cậu ngày ngày dâng hương tắm gội, thành tâm điêu khắc, không chỉ để điêu khắc gỗ tử đàn, mà toàn thân cậu đều nhiễm một mùi hương Phật, tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều so với trước đây.
Quan Âm Tống Tử sau khi được khắc xong, được Nghiêm Dung Chi sắp xếp người đưa đến phủ Đô úy trong thành, rồi thu dọn nhà cửa, ra sau bếp lấy một chén canh, sau đó tiến vào phòng, ngồi cạnh thiếu niên bên bàn sách.
"Uống chút canh đi em."
Lâm Thù Văn buông sổ sách trong tay, ngoan ngoãn cầm lấy chén, liên tục múc mấy muỗng canh đưa vào miệng.
Nửa tháng qua cậu bận đến mức không có thời gian ngơi tay, nhưng canh bổ mỗi ngày đưa tới cậu đều nhanh chóng uống hết, hơn nữa còn ít vận động, không chỉ sắc mặt hồng hào, ngay cả cằm của cậu cũng có thể nhìn ra một lớp thịt mềm mại.
Cậu nâng chén lên, uống hết canh, ánh mắt lướt qua phía sau cửa sổ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sân.
Mấy ngày nay, trời đổ cơn mưa xuân dễ chịu, đình viện tràn ngập sức sống mới, ngay cả khu đất nhỏ mà cậu khai hoang không lâu trước đây cũng đã mọc lên rất nhiều chồi non lớn bằng ngón tay.
Nghiêm Dung Chi đang định lấy sổ sách đi, để Lâm Thù Văn nghỉ ngơi một lát, lại thấy thiếu niên đứng dậy, đến bên cạnh cửa sổ nhìn một lát, lúc xoay người lại, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi.
Sau lưng là cảnh xuân tươi đẹp, đôi mắt cười của thiếu niên còn quyến rũ hơn cả sắc xuân.
"Nghiêm Dung Chi, chúng ta trồng hoa trong viện được không?"
Ngày xuân ẩm ướt, cây cối sinh sôi, chờ đến mùa hè, những bông hoa được gieo trồng chắc chắn sẽ nở rộ khắp nơi.
Lâm Thù Văn muốn tạo một bức tường hoa trong sân, còn trồng thêm vài cây nho. Cậu nói ý tưởng này cho Nghiêm Dung Chi, không lâu sau, Nghiêm Dung Chi gọi quản sự tới, bảo đối phương đi mua một ít mầm hoa và hạt giống nho.
Sau chính ngọ, quản sự ngồi xe ngựa đi hỏi mua ở mấy thôn xung quanh, quả thật đã mua được không ít mầm hoa mang về tòa nhà.
Lâm Thù Văn ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, vừa nghe thấy động tĩnh, đã vội vàng chạy ra tiền viện ở tòa đầu tiên, ánh mắt lập tức nhìn về phía mấy sọt mầm hoa phía sau xe ngựa.
Quản sự cười nói: "Công tử vẫn nên tránh ra chút kẻo đụng vào người, ta lập tức gọi người dọn mấy sọt mầm hoa này vào bên trong."
Lâm Thù Văn muốn phụ một chút, nào ngờ sọt tre chứa đầy bùn nặng quá, cậu nhấc lên không nỗi, lúc này bước lên cũng chỉ làm phiền chứ không giúp được gì, bèn chạy nhanh vào nhà, chờ trước trong sân.
Nghiêm Dung Chi đứng im ở thư phòng, cách cửa sổ nhìn chăm chú thiếu niên từ trong viện chạy ra tiền viện, rồi lại từ tiền viện gấp gáp chạy về nội viện, hắn buồn cười, không còn tâm tư xem sổ sách nữa, khép cửa thư phòng lại rồi cũng theo ra ngoài.
Vào ngày xuân, sau giờ ngọ trời cũng ấm áp hơn, Lâm Thù Văn chạy hai vòng quanh sân, vầng trán trơn bóng bắt đầu chảy ra chút mồ hôi.
Nửa tháng nay, Lâm Thù Văn đều ở trong phòng điêu khắc, thấy cậu hiếm khi vận động, Nghiêm Dung Chi cũng không ngăn cản.
Hắn cầm khăn, nhẹ nhàng lau trán thiếu niên, nói: "Không cần sốt ruột."
Lâm Thù Văn tràn đầy sức sống, ánh mắt nhìn trái nhìn phải.
Đứng yên một hồi, để Nghiêm Dung Chi lau mặt, nghe đối phương nói xong mấy câu, lại cảm thấy không chịu được nữa, chạy tới phòng đựng vật dụng, xách cuốc và xẻng ra ngoài.
Cậu cầm cuốc và xẻng đứng ở hòn đá bên cạnh, đi tới đi lui quanh chỗ đất trống.
"Nghiêm Dung Chi, chàng thấy trồng hoa dây leo ở miếng đất kia có được không?"
"Chỗ này đi." Nghiêm Dung Chi chọn một khu đất đối diện cửa sổ thư phòng, "Trồng hoa dây leo xong, qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ để một cái xích đu bên cạnh bụi hoa, em có thể ngồi đọc sách dưới rừng hoa."
"Xích đu giống ở nhà cũ hả?"
Nghiêm Dung Chi đặt một chiếc xích đu ở nhà cũ, cậu còn chưa ngồi được mấy lần, sau khi thành thân thì chuyển nhà, còn tu sửa sân vườn, chiếc xích đu cứ để vậy chẳng có ai dùng.
Nghiêm Dung Chi hỏi: "Vẫn thích chiếc xích đu đó à?"
Lâm Thù Văn liên tục gật đầu: "Thích."
Nói chuyện phiếm một hồi, quản sự mang hai bó trúc vào, Lâm Thù Văn tháo dây buộc, xách hai cây trúc, Nghiêm Dung Chi lập tức tới gần dọn nửa bó, rồi đặt giá treo dây leo lên vị trí đã chọn.
Nét mặt Lâm Thù Văn vui sướng: "Chàng muốn giúp ta sao?"
Nghiêm Dung Chi dùng sức nhẹ nhàng bẻ gãy nửa cây trúc, thoáng nhìn thiếu niên tay chân vụng về, muốn giúp đỡ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, khẽ cười nói: "Cục cưng, em dọn mầm hoa trước đi, lát nữa ta lắp giá xong rồi có thể trực tiếp treo lên đây."
Lâm Thù Văn "ừm" một tiếng, khom lưng ngồi xổm xuống, cẩn thận lấy từng mầm hoa trong sọt tre ra, sắp xếp ngay ngắn trên mặt đất. Ngồi xổm lâu khiến chân cẳng tê mỏi, bèn quay về phòng lấy hai băng ghế dài ra, mình ngồi một cái, còn cái kia thì đặt bên cạnh, cách Nghiêm Dung Chi không xa.
Giẫm lên bùn đất, bận rộn suốt nửa ngày trời, hai người cũng chẳng thấy bẩn hay mệt mỏi.
Sau khi treo hết mầm hoa lên giàn trúc, cuối cùng trồng nốt vài cây nho còn lại vào chỗ đã chừa sẵn.
Giày Lâm Thù Văn dính đầy bùn, bước đi loạng choạng, đi vòng quanh tường hoa vài vòng, đến khi cảm giác vui sướng khi trồng hoa qua đi, cậu mới nhận ra eo và cánh tay đã mỏi nhừ, từng đợt tê dại ập tới không báo trước.
Cậu cúi đầu, cụp mắt, thấy đế giày của Nghiêm Dung Chi cũng giống mình, ngón tay cũng toàn là bùn đất, không khỏi bật cười thành tiếng, nắm lấy bàn tay to dính đầy bùn của đối phương, nói: "Chúng ta đi rửa tay."
Đến khi hai người rửa sạch tay chân, thay quần áo mới, màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, nhà ăn cũng chuẩn bị xong cơm canh nóng hổi.
Tâm tư của Lâm Thù Văn vẫn đặt trên bức tường hoa vừa trồng, dùng cơm chiều xong, nói Nghiêm Dung Chi một tiếng, rồi lập tức cầm đèn lồng ra xem từng mầm hoa thưa thớt trên tường, đồng thời mong ngóng mùa hè năm nay đến nhanh hơn.
******
Nghỉ ngơi nửa tháng, có tin tức truyền về Nghiêm trạch.
Phu nhân của Đô úy Dịch Thành rất thích Quan Âm Tống Tử do Lâm Thù Văn khắc, Đô úy thậm chí còn đặc biệt mời Nghiêm Dung Chi đến nói chuyện riêng.
Quyết định xong thời gian ra ngoài, xe ngựa chờ bên ngoài đại trạch.
Lâm Thù Văn tiễn Nghiêm Dung Chi đến cửa lớn, đầu ngón tay hơi siết lại, theo bản năng níu lấy tay áo của đối phương, không muốn buông ra.
Nghiêm Dung Chi nâng cái tay không bị nắm lấy lên, xoa nhẹ vài cái sau gáy Lâm Thù Văn, đồng thời hôn nhẹ lên vầng trán trắng nõn của thiếu niên.
"Được rồi, ta nên đi rồi."
Rồi nói tiếp: "Đã qua nhiều ngày, hẳn là sẽ có tin tức từ Lâm gia truyền về. Nếu có kế hoạch nào khác, chờ ta trở về rồi chúng ta sẽ bàn bạc xem nên làm thế nào, được không em?"
Lâm Thù Văn cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Được."
Cậu hỏi: "Thật sự phải hai ngày nữa mới về sao?"
Nghiêm Dung Chi đáp: "Nếu chuyện được giải quyết sớm, ta sẽ về sớm."
Đôi mắt Lâm Thù Văn trông mong nhìn theo xe ngựa càng ngày càng xa, người vừa đi, tinh thần miễn cưỡng vui vẻ của cậu nháy mắt tan biến.
Quản sự thấy cậu rầu rĩ không vui, cười hỏi: "Công tử lưu luyến chủ tử đến thế sao?"
Lâm Thù Văn dài giọng: "Ừm."
Cậu thở dài, quay về sân, dừng lại trước giàn hoa nhìn một chút, sau đó mới đi thư phòng khắc trâm.
Sau giờ ngọ, Chu chưởng quầy sai người tới tòa nhà, Lâm Thù Văn mời vào phòng, lấy một cái hộp gỗ ra, bên trong đựng trâm mấy ngày nay cậu đã làm.
"Tháng trước bận, chỉ có từng này thôi."
Nói rồi, cậu xoay người lấy một cây lược gỗ khác ra, đuôi lược được khắc hình lông vũ, kiểu dáng khác biệt so với những cây lược bình thường, vừa độc đáo vừa tinh xảo.
"Phiền ngươi giao cây lược này cho Chu chưởng quầy, giá cả để Chu chưởng quầy tính, lần sau tới đây mang tiền cho ta là được."
Đối phương đồng ý, cất lược gỗ vào hộp.
Lâm Thù Văn chiêu đãi thanh niên trong chốc lát, sau đó tiễn người đi, thu lại tiền của mình, cho vào một cái hộp sứ hình bán nguyệt, để vào trong ngăn kéo Nghiêm Dung Chi thường cất, khóa lại.
******
Ban đêm ngủ không ngon, hôm sau, Lâm Thù Văn ôm sách, ngủ gật trong phòng.
Nằm trên bàn sách nghỉ ngơi một lát, mơ hồ nghe được tiếng quản sự tranh chấp với người khác. Cậu mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, để sách trong lòng ng.ực xuống, ra khỏi thư phòng.
Cảnh xuân tươi đẹp, quản sự đứng dưới bóng cây, trước mặt ông ta là một nam tử mặc quần áo vải màu nâu, vóc dáng cường tráng.
Lâm Thù Văn có chút ấn tượng với người đàn ông, người này là thợ thủ công trong xưởng gỗ trên núi, thuộc nhóm công nhân chủ chốt.
Nét mặt nam tử nôn nóng, xen lẫn với tức giận.
Lâm Thù Văn đến gần, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản sự: "Công tử, đánh thức người sao?"
Rồi giải thích: "Có chút chuyện xảy ra ở xưởng gỗ, vừa phái người đi xử lý."
Lâm Thù Văn quan sát nam tử, thấy sắc mặt người này vẫn cứ nặng nề, bèn hỏi: "Có chuyện gì thế, có thể nói cho ta nghe không?"
Nam tử cứng rắn đáp: "Ngươi là ai, có thể quyết định cái gì?"
Lâm Thù Văn: "Mấy ngày trước ta cùng ông chủ Nghiêm lên núi, ở ngoài xa nhìn xưởng gỗ một lát, có thấy ngươi."
Quản sự: "Công tử không cần lo lắng, chuyện này cứ để ta giải quyết là được."
Lâm Thù Văn nghi hoặc: "Nhưng ta thấy sắc mặt hắn vẫn chưa thả lỏng, nói với ta đi."
Nghiêm Dung Chi không dưới một lần nói với cậu, cậu có thể quyết định chuyện trong nhà.
Cậu nhìn nam tử, nghiêm túc nói: "Ta là một vị chủ nhân khác của tòa nhà này, ngươi cho rằng ta có thể quyết định được không?"
Quản sự hoảng hốt, nét mặt Lâm Thù Văn nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ căng ra, khích lệ nam tử lên tiếng.
Nam tử sửng sốt, sau đó nói: "Trong xưởng gỗ có công nhân bị thương khi làm việc, tuy đã mời đại phu tới chữa trị, cũng đã bồi thường tiền, nhưng người nhà của họ không hài lòng, sáng sớm hôm nay đã đến gây rối."
Quản sự nói: "Dựa theo quy định, sau khi công nhân bị thương, căn cứ theo kết luận của đại phu để bồi thường."
Lâm Thù Văn nghĩ kỹ một hồi: "Ta lên núi xem sao."
Quản sự ngăn cản: "Công tử, chút chuyện nhỏ này cần gì phải tự mình đi, bọn họ làm loạn là vì cảm thấy tiền bồi thường không đủ, bảo phòng thu chi cho họ thêm chút tiền là được."
Lâm Thù Văn nhíu mày: "Lỡ đâu công nhân bị thương rất nghiêm trọng thì sao? Nếu ta là người thân của công nhân bị thương, người ngoài bồi thường bao nhiêu tiền ta cũng không quan tâm, ta chỉ hi vọng người nhà được bình an vô sự."
"Dù có ra sao, để ta tự mình qua đó xem tình hình, hỏi ý của họ, thái độ chính trực của chúng ta mới là quan trọng nhất."
Nghiêm Dung Chi đã dạy cậu, nếu muốn làm ăn buôn bán lâu dài, trước tiên phải học cách làm người.
Kinh doanh chính là làm người, biết cách làm người thì sẽ biết cách kiếm tiền.
Quản sự cứng họng.
Lâm Thù Văn giao phó: "Lập tức lên núi."
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con chậm rãi học cách làm đương gia.