Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai

Chương 47

 
Hồ Cửu Hà dẫn mọi người vào trong nhà chính, bảo Hàn Tường mang các nguyên vật liệu đã chuẩn bị sẵn ra, rồi nói: "Các cậu nhìn cho kỹ, tôi chỉ hướng dẫn một lần thôi."

Nói đoạn, ông ta cầm thanh nan tre lên và bắt đầu thực hiện mẫu.

Động tác của ông ta vô cùng nhanh, miệng chỉ nói đơn giản vài điểm mấu chốt. Chỉ trong vài phút, một khung xương hình con thỏ nhỏ đã thành hình. Tiếp theo, ông ta bắt đầu dán giấy lên khung.

Lâm Diệc và Trình Tư Vân hoàn toàn không dám lên tiếng, cứ dán mắt vào tay ông ta. Xem xong, họ vẫn thấy hoa cả mắt, chẳng nhớ được gì.

Hồ Cửu Hà đặt con thỏ nhỏ đã làm xong lên bàn. Tuy có vẻ hoa mỹ nhưng thần thái lại cực kỳ chân thực. Trình Tư Vân nhẹ giọng thốt lên kinh ngạc: "Oa, giống thật quá!"

Hàn Tường bên cạnh ánh lên vẻ tự mãn trong mắt: "Đương nhiên rồi, tay nghề sư phụ tôi là tốt nhất ở thị trấn Thanh Khê này đấy."

"Giỏi quá! Vậy chắc anh Hàn cũng giỏi lắm đúng không? Anh có thể dạy bọn em được không?" Trình Tư Vân chắp tay trước mặt hỏi.

Ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái xinh đẹp khiến Hàn Tường cảm thấy hơi lâng lâng. Hắn liếc nhìn sư phụ, thấy ông ta không phản ứng, liền nháy mắt với Trình Tư Vân.

Lâm Diệc ngồi xổm xuống, quan sát kỹ con thỏ nói: "Anh Kỳ này, anh xem con thỏ này, bộ lông cứ như thật ấy. Nếu không phải tận mắt thấy nó được dán giấy lên, tôi còn tưởng là lông thỏ thật dán vào cơ."

"Đúng rồi," Trình Tư Vân cũng cúi xuống nhìn con thỏ, "Con phượng hoàng chúng ta thấy ban nãy cũng siêu chân thật luôn, lông vũ trên người nó y như được dán từng mảnh lên vậy."

"Phượng hoàng gì?" Hồ Cửu Hà nghe thấy lời họ nói, liền lên tiếng hỏi.

Kỳ Vũ Thu nhìn ông, nhướng mày: "Lúc chúng tôi đi ngang qua một ngôi nhà cũ, thấy người trong sân khiêng ra một con phượng hoàng giấy trắng, sống động như thật."

Hàn Tường vốn đã không ưa Kỳ Vũ Thu, hắn hừ lạnh một tiếng, châm chọc: "Dù có sống động đến mấy, thì làm sao bằng được tác phẩm của sư phụ tôi? Chắc là bị lé rồi chứ gì?"

"Hàn Tường, câm miệng!" Hồ Cửu Hà quát hắn.

Hàn Tường lập tức ngậm miệng, rồi lườm Kỳ Vũ Thu một cái rõ ghét.

Kỳ Vũ Thu cảm thấy hơi khó hiểu, tên này tự mình nói linh tinh rồi bị mắng, vậy mà lại đổ lỗi lên đầu cậu.

Hồ Cửu Hà hít sâu một hơi, sắc mặt có vẻ không tốt. Ông ta bước ra khỏi nhà chính, vẫy tay gọi vào trong sân. Lập tức có một thanh niên chạy đến. Ông ta nói nhỏ vài câu, rồi thanh niên đó chạy ra ngoài cổng.

Sau khi Hồ Cửu Hà đi ra, Kỳ Vũ Thu đưa tay định cầm con thỏ trên bàn lên. Hàn Tường vội vàng che lại, gằn giọng với Kỳ Vũ Thu: "Cậu làm gì đấy?"

Kỳ Vũ Thu dang tay: "Không làm gì cả, chỉ muốn xem kỹ hơn thôi. Sao, đồ này không được nhìn à?"

"Cậu đừng có động tay vào. Đồ mã này không thể tùy tiện chạm vào. Chưa hỏi một tiếng nào, lỡ gây ra chuyện gì, lại đổ cho chúng tôi chịu phiền phức," Hàn Tường cười khẩy: "Người ngoại đạo thì nên biết điều một chút."

Trình Tư Vân thấy không khí có vẻ căng thẳng, vội vàng nói với Hàn Tường: "Sẽ gây ra rắc rối gì vậy ạ? Em cứ nhìn chằm chằm vào nó thì có sao không?"

Sắc mặt Hàn Tường dịu lại, nói khẽ: "Không sao, có tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Nói xong, hắn lại liếc xéo Kỳ Vũ Thu một cái: "Đây là thứ thông âm dương, là thứ có thể tùy tiện dùng tay sờ vào sao?"

Kỳ Vũ Thu chỉ thấy tên này lúc hù dọa người khác, với cái kiểu giật mình thon thót của hắn, trông cũng khá thú vị.

Lâm Diệc đứng bên cạnh nhìn Kỳ Vũ Thu rồi lại nhìn Hàn Tường, thầm nghĩ Hàn Tường này thật sự có vấn đề. Cậu ta chữa cháy: "Nếu anh không nói, tôi cũng đã muốn sờ thử rồi. Con thỏ này dễ thương quá, trông còn thật hơn cả thú nhồi bông."

Hàn Tường hừ một tiếng, đắc ý: "Đương nhiên rồi. Đây là tay nghề cổ truyền được kế thừa qua mấy trăm năm, làm sao mấy thứ sản xuất dây chuyền kia có thể so sánh được."

Những người khác có mặt đều cười phụ họa theo.

"Được rồi, sư phụ tôi không rảnh, tôi sẽ làm mẫu cho các cậu xem thêm vài lần nữa. Phải nhìn cho kỹ đấy." Hàn Tường ngồi xuống bàn, liếc nhìn mấy người họ.

Trình Tư Vân và Lâm Diệc cũng cầm những thanh nan tre đã được quấn giấy da lên, bắt chước động tác của Hàn Tường, bắt đầu làm khung xương.

Kỳ Vũ Thu thì nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Hồ Cửu Hà đang đi đi lại lại với vẻ mặt lạnh lùng và căng thẳng.

"Các anh có làm được phượng hoàng giấy không?" Kỳ Vũ Thu cất lời hỏi.

Hàn Tường bực bội liếc cậu: "Còn chưa học được bò đã muốn bay rồi à? Cậu mau bắt tay vào làm đi, lát nữa tôi không rảnh mà dạy riêng cậu đâu."

"Vậy là, anh không biết làm?" Kỳ Vũ Thu ngước nhìn hắn: "Sư phụ anh cũng chưa từng làm phượng hoàng bao giờ đúng không?"

"Cậu có ý gì?" Hàn Tường nổi đóa, đập bàn đứng dậy: "Sư phụ tôi không làm là không muốn làm, không thích phượng hoàng, chúng tôi chỉ thích rồng, thì sao nào? Tôi thấy cậu đến đây không phải để học làm đồ mã, mà là để gây sự!"

Đào Giang thấy hai người lại sắp cãi nhau, vội vàng tiến lên can Hàn Tường, đồng thời nháy mắt với Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu cười nhẹ nói: "Anh căng thẳng gì chứ? Tôi chỉ tò mò thôi. Kể từ khi vào Thanh Khê, đồ mã 'sống' duy nhất tôi từng thấy, chính là con phượng hoàng kia. Sư phụ anh là không biết tay nghề đó, hay là cố ý không truyền lại cho các anh?"

"Thần kinh!" Hàn Tường khạc một tiếng: "Cậu tưởng mình đang xem Liêu Trai Chí Dị à, đồ mã 'sống'? Nếu cậu làm cho nó sống lại được, tôi gọi cậu bằng ông!"

Kỳ Vũ Thu nhướng mày: "Lời anh nói đấy nhé. Không đi xin ý kiến sư phụ anh sao? Dù gì thoáng cái tôi đã cao hơn ông ấy một bậc, cũng hơi ngượng."

"Cậu!" Hàn Tường không ngờ Kỳ Vũ Thu lại mặt dày đến thế, đón lời hắn. Hắn tức đến đỏ cả mắt.

Lâm Diệc cũng ngây người, vội vàng kéo Kỳ Vũ Thu, ra hiệu cho cậu biết ở đây còn có camera đang quay.

Kỳ Vũ Thu cười vẫy tay với cậu ta: "Cậu yên tâm, những gì đang quay lúc này, chưa chắc đã được phát sóng đâu. Tôi thấy anh ta học làm đồ mã đến giờ mà chưa từng thấy một đồ mã 'sống' thực sự, nên muốn cho anh ta mở mang tầm mắt thôi."

Nói rồi, cậu cầm nan tre và sợi giấy trên bàn lên, động tác có hơi cứng nhắc quấn lại.

Hàn Tường nhìn động tác của cậu, hừ lạnh một tiếng, cười khinh miệt: "Tôi thấy cậu đúng là bị thần kinh. Sai hết cả bước rồi, còn bày đặt khoe khoang trước mặt tôi."

Thanh Khê nổi tiếng về đồ mã không phải là tự xưng, mà là được mọi người công nhận. Trong trấn, dù không phải ai cũng sống bằng nghề này, nhưng thợ ở bất kỳ cửa hàng đồ mã nào cũng có thể làm ra vài món để khoe tài.

Một người ngoại đạo chạy đến Thanh Khê để chế giễu tay nghề của họ, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, tự mình chà đạp danh dự xuống đất.

Tay của Kỳ Vũ Thu từ cứng nhắc dần trở nên thuần thục, động tác cũng ngày càng nhanh. Nan tre bay lượn giữa các ngón tay cậu, hoàn toàn khác với động tác của Hồ Cửu Hà ban nãy.

Mặc dù các bước không giống nhau và còn hơi thô kệch, nhưng những người xung quanh đã dần nhận ra, vật cậu đang làm cũng là một chú thỏ nhỏ, và thần thái cùng tư thế của nó gần như y hệt con của Hồ Cửu Hà.

Hàn Tường hơi mở to mắt, vẻ mặt khó coi, tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Vũ Thu.

Hắn không ngờ, Kỳ Vũ Thu lại là người giả vờ ngây thơ để đánh lừa người khác. Cố ý vờ như không biết gì trước, đợi hắn mắng mỏ xong, rồi mới ra tay vả mặt hắn. Người này, thật đáng ghét!

Thanh nan tre cuối cùng được quấn xong, khung xương hình con thỏ đã hoàn thành. So với con thỏ của Hồ Cửu Hà trước khi dán giấy, khung xương Kỳ Vũ Thu làm ra chặt chẽ hơn, dường như còn được thêm vài thanh tre hoàn toàn không cần thiết vào giữa.

Cậu lại cầm thêm một thanh tre, c*m v** phần đầu con thỏ. Ngón tay lật một cái, rút thanh tre ra khỏi mắt con thỏ, rồi ngước nhìn Hàn Tường: "Đây là bước quan trọng nhất, nhớ kỹ chưa?"

Hàn Tường đỏ mặt, gằn giọng: "Bước này hoàn toàn thừa thãi, vô dụng. Tôi thừa nhận cậu có vài ngón nghề, nhưng không cần thiết phải làm màu vô cớ như vậy."

Kỳ Vũ Thu cười nhẹ, quấn gọn thanh tre, làm phẳng rồi bắt đầu dán giấy. Cậu dùng màu nước trên bàn để vẽ những màu sắc khác lên người con thỏ: chóp mũi, môi chẻ ba, và cuối cùng là con mắt đen.

Trình Tư Vân và Lâm Diệc sững sờ nhìn những động tác trôi chảy của cậu. Họ không thể ngờ, một ngôi sao lưu lượng như Kỳ Vũ Thu lại có thể liên quan đến một kỹ năng kỳ lạ như làm đồ mã, chưa kể những thứ cậu làm ra gần như sánh ngang với những nghệ nhân lão làng đã làm nghề mấy chục năm.

"Anh Kỳ, anh giỏi thật đấy," Lâm Diệc thật lòng cảm thán.

Trình Tư Vân mơ màng gật đầu theo, ánh mắt thất thần.

Vẽ xong, Kỳ Vũ Thu đặt con thỏ trước mặt Hàn Tường: "Có gì khác với cái của sư phụ anh không?"

Hàn Tường nhìn thành phẩm. Nó kém tinh xảo hơn của sư phụ hắn khá nhiều, trong lòng hắn mới thở phào. Hắn hừ lạnh một tiếng gượng gạo: "Thô hơn cái của sư phụ tôi. Sư phụ tôi đã làm mấy chục năm, tay nghề của cậu còn non lắm."

"Vậy à?" Kỳ Vũ Thu cầm con thỏ lay động trước mặt hắn: "Anh nhìn kỹ lại đi, không lẽ sự khác biệt lớn thế này mà anh cũng không nhìn ra? Mắt có vấn đề thì không làm được nghề này đâu."

Hàn Tường tức đến nghiến răng, chăm chú nhìn chằm chằm vào con thỏ trong tay Kỳ Vũ Thu. Lúc này, hắn mới thấy mắt con thỏ này hơi lõm vào trong, trông thật hơn nhiều so với việc chỉ vẽ phẳng ra.

Hắn nhớ lại thanh nan tre mà Kỳ Vũ Thu siết ngang qua mắt con thỏ ban nãy, trong lòng khó chịu. Hắn cứng giọng nói: "Có gì to tát đâu! Sư phụ tôi chỉ không muốn để ý đến các cậu nên mới làm một cái đơn giản nhất. Có thời gian đó, thà đi làm con rồng của ông ấy còn hơn."

Kỳ Vũ Thu chỉ vào đầu rồng đang quay mặt ra cửa nhà chính: "Nhưng mắt con rồng đó cũng phẳng mà. Mắt của tất cả người và vật bằng đồ mã ở Thanh Khê các anh đều trông đờ đẫn cả."

"Tôi nhớ, hồi thị trấn Thanh Khê còn chưa có tên này, trong trấn luôn có một hoặc hai cửa hàng làm đồ mã, có thể làm ra những tác phẩm hoàn hảo. Những người kế thừa của những tiệm đó luôn là người dẫn đầu trong nghề. Chẳng lẽ tay nghề này đã bị đứt đoạn truyền thừa rồi sao? Đáng tiếc thật."

Kỳ Vũ Thu vừa nói, một tay cầm con thỏ giấy, tay kia móc ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo và mở ra.

Bên trong hộp nhỏ là chu sa màu đỏ tươi. Cậu rắc một chút chu sa ra, đổ vào màu nước trên bàn, rồi nhúng bút vào.

"Nhưng đã gặp được thì là duyên phận, tôi sẽ cho anh xem tay nghề này. Sau khi đồ mã thành hình, còn một bước nữa, đó là chấm mắt (điểm nhãn)."

"Chỉ khi chấm mắt, nó mới thực sự thông âm dương, nếu không thì chỉ là một đống giấy đẹp mã mà thôi." Cậu nói, ngón tay cầm bút một cách kỳ lạ, chấm mực màu có pha chu sa, chấm lên mắt con thỏ nhỏ.

Mũi bút chạm vào con mắt màu đen đã vẽ sẵn. Cậu vẽ một vòng kỳ quái, rồi đặt một chấm nhỏ như ngôi sao lên mắt con thỏ.

Sau khi vẽ xong hai mắt, thoáng chốc, những người có mặt tưởng như hoa mắt, họ thấy tròng mắt con thỏ đang chuyển động. Nhưng khi họ dụi mắt rồi nhìn kỹ lại, cảm giác ban nãy đã biến mất.

Ảo giác chăng?

Tất cả mọi người đều thầm hỏi bản thân. Chuyện như thế làm sao có thể xảy ra.

Hàn Tường nhìn con thỏ trên tay Kỳ Vũ Thu, rồi nhìn con thỏ trên bàn. Rõ ràng con của sư phụ hắn tinh xảo hơn, nhưng con của Kỳ Vũ Thu lại có thêm một chút... sinh khí?

Đùa à? Một thứ được làm từ tre và giấy, sinh khí ở đâu ra?

"Nhìn xem, nó có đẹp hơn không?" Kỳ Vũ Thu đặt con thỏ xuống bàn, đặt cạnh nhau với con thỏ kia.

Hai con thỏ kề sát, càng dễ nhận thấy: con của Kỳ Vũ Thu tuy thô hơn, nhưng so với vẻ chân thực có phần cứng nhắc của Hồ Cửu Hà, nó quả thực linh động hơn hẳn.

Trình Tư Vân nắn cằm quan sát chúng, rồi đột nhiên vỗ tay: "Oa! Em nhớ ra rồi! Con của anh Kỳ này cho em cảm giác rất giống con phượng hoàng chúng ta thấy bên ngoài ban nãy!"

Lâm Diệc cũng gật đầu theo.

Hàn Tường đã không nói nên lời. Sư phụ hắn là người được công nhận là số một trong nghề làm đồ mã, nghệ thuật đồ mã Thanh Khê là di sản văn hóa phi vật thể, làm sao có thể bị một ngôi sao nhỏ chỉ dựa vào khuôn mặt mà vượt mặt được?

Chẳng lẽ sư phụ hắn thực sự giấu nghề? Không, không thể nào. Sư phụ hắn không con cái, không người thân, dành cả đời nghiên cứu nghề đồ mã, giấu nghề để làm gì? Để đứt đoạn truyền thừa sao?

Đúng lúc này, Hồ Cửu Hà bước vào. Thấy các đệ tử và mấy người đến học nghề đứng yên quanh bàn, ông ta cau mày, bước nhanh tới quát: "Các cậu đang làm gì đấy? Không mau bắt tay vào làm, chẳng lẽ cứ nhìn chằm chằm là học được à?"

Hàn Tường hơi quay đầu, vẻ mặt khó xử.

Kỳ Vũ Thu mỉm cười quay lại, để lộ hai con thỏ trên bàn.

"Sư phụ, họ biết làm! Cậu ta đến đây để gây chiến!" Hàn Tường nghiến răng nói. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra, đây chính là đến gây chuyện mà.

Nhưng mà, sư phụ hắn, Hồ Cửu Hà, dường như không nghe thấy lời hắn nói. Ông ta chỉ chăm chú nhìn con thỏ trên bàn, sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại.

Ngay sau đó, ông bước nhanh đến bàn, vung tay đập bẹp con thỏ của Kỳ Vũ Thu. Thanh tre bên trong cắt vào lòng bàn tay ông ta, máu rỏ xuống bàn.

"Sư phụ!" Hàn Tường kinh hoàng. Hắn biết rõ Hồ Cửu Hà quý trọng đôi tay mình đến mức nào, sao đột nhiên lại phát điên như vậy!

Hồ Cửu Hà mím chặt môi, lấy bật lửa ra và nhanh chóng đốt hết đống đồ trên bàn. Những người xung quanh vội vàng tránh ra. Có người hét lên cứu hỏa, chạy ra ngoài tìm nước. Đoàn làm phim thì mù tịt, không hiểu sao lại chọc giận vị tiền bối này.

Kể cả Kỳ Vũ Thu có hơi quá đáng, làm mất mặt họ, thì cũng không đến mức phải phát điên đốt cháy tác phẩm của người ta như thế chứ?

"Sư phụ, tay người có sao không?!" Hàn Tường vội vàng đến bên Hồ Cửu Hà, nâng tay ông ta lên.

Hồ Cửu Hà nhìn đống đồ trên bàn bị thiêu rụi hết, rồi mới quay đầu nhìn Kỳ Vũ Thu, ánh mắt âm trầm.

"Cậu tên gì?"

Kỳ Vũ Thu chưa kịp nói, Đào Giang bên cạnh đã vội vàng chen vào, sợ Kỳ Vũ Thu lại mở miệng gây chuyện: "Cậu ấy là Kỳ Vũ Thu, cậu Kỳ."

"Họ Kỳ? Không phải, không phải cậu." Hồ Cửu Hà lẩm bẩm: "Không phải là cậu."

Bên ngoài sân vang lên tiếng chiêng trống. Đội rước lễ đã đi đến gần. Từ trên tường rào, có thể lờ mờ nhìn thấy các loại đồ mã hình động vật được giơ cao, trong đó có một con rồng đang uốn lượn bay xa dần.

Lúc này, cửa sân mở ra. Thanh niên vừa chạy ra ngoài th* d*c, trên người dính đầy giấy màu. Anh ta chạy vào nhà, nói với Hồ Cửu Hà: "Cái nhà đó không có ai, nhưng cửa mở toang. Ở cổng có treo một con phượng hoàng trắng."

Chiếc bật lửa trên tay Hồ Cửu Hà rơi xuống đất một tiếng cạch, sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt.
 

Bình Luận (0)
Comment