Bạch Thành Nghiệp nhìn Kỳ Vũ Thu, trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Ông không tin con trai mình lại có thể gây ra chuyện gì tày trời như vậy. Dù có đắc tội ai đi nữa, nếu người ta thật sự muốn trả thù, chắc đã ra tay thẳng với ông rồi, chứ đâu cần vòng vo hại đến con trai ông.
Ông hỏi Kỳ Vũ Thu:
“Tôi thật sự không biết thằng bé rốt cuộc đã đắc tội với ai. Nó mất tích không mục đích như vậy, chúng ta biết tìm ở đâu bây giờ?”
Nếu người bắt con trai ông vì tiền bạc hay thù oán, lẽ ra đã gọi đến đòi chuộc rồi. Thời gian dài như thế mà chẳng có chút tin tức nào — chẳng lẽ là có kẻ cố tình trả thù nhà họ Bạch?
Giờ không tìm được tung tích linh hồn con trai, mà cũng chẳng biết ai đã ra tay, ông thấy lòng mình rối như tơ vò.
Kỳ Vũ Thu ngồi xuống ghế sofa, giọng trầm ổn:
“Tôi có cách tìm ra nó. Nhưng nếu con trai ông thật sự làm chuyện khiến người khác hận thấu xương, ông định xử lý thế nào?”
Bạch Thành Nghiệp nghe hiểu ẩn ý trong lời nói, cắn răng đáp:
“Ngài chỉ cần giúp tôi tìm được nó. Nếu thật sự nó làm chuyện sai trái, tôi nhất định sẽ dạy dỗ tử tế. Còn nếu vi phạm pháp luật, tôi sẽ đích thân giao cho cảnh sát.”
Ông dằn mạnh giọng:
“Nhà họ Bạch tuy chỉ có một đứa con trai, nhưng tuyệt đối không bao che!”
Kỳ Vũ Thu gật đầu:
“Được, lời này do ông nói, nhớ kỹ nhé. Đi thôi, tôi muốn đến nhà ông xem thử.”
Bạch Thành Nghiệp lập tức dẫn đường, đưa mọi người về nhà.
Vừa mở cửa vào, ông đã nghe trong sân ồn ào lộn xộn — tiếng phụ nữ la hét xen lẫn tiếng chó sủa inh ỏi.
Cảnh tượng khiến ông thoáng đỏ mặt vì xấu hổ.
Trong vườn, một thanh niên thân trần, chỉ mặc độc cái quần đùi, đang quỳ rạp xuống đất. Hai tay cào cỏ, miệng gầm gừ như thú dữ, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm phía trước. Bên cạnh cậu ta là hai người đàn ông lực lưỡng, còn phía đối diện là một người phụ nữ đang khóc nức nở.
“Hưng Đằng à, nghe lời mẹ, lại đây ăn chút cơm đi con. Con cả ngày chưa ăn gì rồi!” – người phụ nữ vừa khóc vừa khẩn cầu.
Cậu thanh niên gầm lên vài tiếng như chó, định lao tới nhưng e dè hai người đàn ông đang giữ bên cạnh, chỉ cúi rạp xuống đất, rít khẽ trong cổ họng như tìm thời cơ tấn công.
Bạch Thành Nghiệp thở dài:
“Ngài thấy rồi đấy, tình hình bây giờ là như vậy. Lúc tôi đi, đã bảo buộc nó lại trên giường. Có lẽ mẹ nó không đành lòng, nên lại thả ra.”
Nghe tiếng chồng, người phụ nữ vội lao đến, vừa khóc vừa nói:
“Thành Nghiệp, anh xem con mình đi, nó còn cứu được không?”
Ông gằn giọng:
“Tôi đã nói là đừng thả nó ra, sao em không nghe! Giờ làm ầm lên thế này, hàng xóm nhìn vào lại chê cười!”
Bà nghẹn ngào:
“Nhưng đó là con của chúng ta! Nó bị trói cả ngày, không ăn không uống, thân thể bầm tím hết cả, anh sao có thể nhẫn tâm đến vậy!”
Kỳ Vũ Thu không để tâm tới tranh cãi của hai vợ chồng. Anh bước thẳng về phía thanh niên kia.
Hai người đàn ông vội đưa tay chặn lại:
“Ngài đừng tới gần! Cậu ta thật sự cắn người đấy!”
Họ giơ cánh tay ra, lộ rõ hai hàng dấu răng sâu hoắm vẫn đang rỉ máu.
Kỳ Vũ Thu mỉm cười:
“Không sao, cậu ta sẽ không cắn tôi đâu.”
Bạch Thành Nghiệp nhìn cảnh ấy mà lòng thắt lại. Ông hiểu con trai mình phát điên đến mức nào — y hệt một con chó dại, chẳng còn biết ai là ai.
Trước ánh mắt lo lắng của mọi người, Kỳ Vũ Thu chậm rãi tiến lại gần. Hai người đàn ông căng người sẵn sàng lao tới ứng cứu.
Nhưng chuyện không ngờ đã xảy ra: vừa nãy còn nhe nanh gầm gừ, giờ Bạch Hưng Đằng lại co rúm người, sợ hãi lùi về sau. Cậu run rẩy, rồi quỳ rạp xuống đất, ánh mắt đầy hoảng loạn, cuối cùng thì bất động.
Kỳ Vũ Thu ngồi xuống cạnh cậu. Bạch Hưng Đằng khẽ ngẩng đầu, dụi đầu vào ống quần anh, như con chó nhỏ nịnh chủ.
Vợ chồng Bạch Thành Nghiệp sững người — chuyện quái quỷ gì thế này? Từ sáng đến giờ chẳng ai khống chế nổi nó, kể cả thầy cúng mà họ mời đến cũng bó tay.
Kỳ Vũ Thu chạm nhẹ ngón tay vào trán Bạch Hưng Đằng. Cậu nhăn mặt như bị chích đau, rồi rên khẽ, áp cằm lên cánh tay, mắt len lén nhìn anh, trông như đứa trẻ biết lỗi.
Anh đứng dậy, nói gọn:
“Còn cứu được. Đưa cậu ta vào trong nhà.”
Bạch Thành Nghiệp thở phào nhẹ nhõm. Vị “đạo sĩ” trẻ này quả thật có bản lĩnh hơn hẳn những người trước.
Ông ra hiệu cho hai người giúp việc đỡ con trai dậy. Họ do dự, nhưng rồi cắn răng bước tới.
Vừa đến gần, Bạch Hưng Đằng lại nhe răng gầm gừ.
Kỳ Vũ Thu khẽ đá một cú:
“Yên nào!”
Cậu ta lập tức im bặt, ngoan ngoãn để mặc họ dìu vào phòng.
Đặt lên giường xong, Hưng Đằng lại bò chui tọt vào khe tường và tủ áo, cuộn người như muốn trốn.
Kỳ Vũ Thu bảo:
“Tìm dây thừng, trói lại đi.”
Cả ba người đàn ông vất vả một hồi mới trói được cậu. Sau đó, anh lấy một chiếc gối, nhét vào miệng Hưng Đằng để cậu khỏi kêu la. Căn phòng lập tức yên tĩnh.
“Đại sư, tiếp theo phải làm sao?” – Bạch Thành Nghiệp dè dặt hỏi.
Kỳ Vũ Thu đáp:
“Bắt đầu tìm người.”
Anh bảo Thường Tiên Kiến mang túi đồ nghề lại, rồi lần lượt bày ra nào là bùa, vải vàng, la bàn, tơ hồng và hai ngọn đèn đồng.
Anh cắt một nhúm tóc của Bạch Hưng Đằng, lấy máu ở trán và tứ chi cho vào hộp nhỏ chứa dầu đèn. Sau đó, anh bảo vợ chồng Bạch Thành Nghiệp cũng nhỏ máu vào.
Anh đổ hỗn hợp ấy vào hai ngọn đèn đồng, rồi quay sang dặn:
“Ông nằm xuống. Một lát nữa hãy tập trung tinh thần. Nhớ kỹ, thấy gì thì nói lại đúng như vậy.”
Mạc Quân, người đi theo Kỳ Vũ Thu, lúc này mới hiểu ra.
Không thể tìm được linh hồn của Bạch Hưng Đằng, thì chỉ có cách dùng liên kết huyết thống để cha mẹ cậu đi tìm.
Nhưng phương pháp này cực kỳ nguy hiểm — gọi là “sinh hồn ly thể”, tức là tạm tách hồn khỏi xác. Nếu chẳng may gặp tà khí hay bị vong theo, có thể sẽ không quay về được nữa.
Anh thầm nghĩ: “Quả thật gan to bằng trời, chỉ có người bản lĩnh mới dám làm vậy.”
Bạch Thành Nghiệp nằm xuống, lo lắng hỏi:
“Đại sư, vậy... tôi có nguy hiểm gì không?”
Kỳ Vũ Thu khẽ chạm trán ông, cắm một cây kim bạc giữa mày, bình thản nói:
“Không sao đâu. Có chuyện gì, tôi biết tìm ai đòi tiền.”
Câu nói nửa đùa nửa thật khiến Bạch Thành Nghiệp yên tâm hơn. Ông hít sâu:
“Được, làm đi, đại sư!”
Kỳ Vũ Thu mỉm cười, lấy thêm một cây kim, c*m v** huyệt giữa mày, rồi rung nhẹ chiếc chuông “Tam Thanh linh”.
Tiếng chuông vang lên mơ hồ, ngân dài. Ông Bạch dần cảm thấy đầu óc lâng lâng, cảnh vật xung quanh nhòe dần, âm thanh xa xăm… rồi chìm vào giấc ngủ.
Kỳ Vũ Thu thắp hai ngọn đèn đồng, buộc chúng vào sợi tơ hồng nối với tay mình. Anh lại gấp một chiếc đèn giấy nhỏ, viết lên đó ngày sinh và bát tự của Bạch Thành Nghiệp, đốt thành tro, hòa cùng lá bùa.
Mạc Quân tò mò hỏi:
“Kỳ tiên sinh, đèn giấy này dùng để làm gì?”
Anh mỉm cười:
“Hồn rời xác rất dễ bị vong theo. Cái này là bùa hộ thân.”
Nói rồi anh bóp tay niệm chú, tiếng chuông ngân lan khắp phòng.
“Đi!”
Ngay khi tiếng lệnh vang lên, ánh lửa từ vai Bạch Thành Nghiệp bùng sáng, rồi hóa thành những đốm sáng nhỏ bay vào tro đèn giấy.
Một luồng gió lạ khẽ thoảng qua. Bạch phu nhân sợ hãi ngồi nép vào góc, mặt trắng bệch.
Kỳ Vũ Thu nhắm mắt, tiếp tục lắc chuông. Tiếng ngân trầm đục, kéo dài vô tận.
Trong cõi mờ ảo, Bạch Thành Nghiệp mở mắt.
Ông thấy mình đang đứng giữa con phố xa lạ, trong tay cầm một chiếc đèn nhỏ.
Giọng nói của Kỳ Vũ Thu vang vọng đâu đó:
“Cứ đi theo sợi tơ đỏ, nhớ kỹ, đừng làm rơi đèn.”
Ông cúi xuống, thấy sợi tơ đỏ nối từ vai mình kéo dài vô tận phía trước. Ông nắm chặt đèn, cẩn thận bước đi.
Trời vẫn sớm, nhưng đường vắng tanh, không một bóng người. Không khí lạnh lẽo khiến ông thấy bất an.
Rẽ qua một con phố, cuối cùng ông cũng thấy vài bóng người lác đác. Ông thở phào, định hỏi thăm thì bất ngờ, một người ngẩng đầu lên — trên trán có một lỗ thủng đang rỉ máu, khuôn mặt trắng bệch, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
“A—!!”
Bạch Thành Nghiệp hoảng hốt lùi lại, vấp phải bồn cây rồi ngã ngồi xuống đất.
Tiếng hét của ông khiến mọi người xung quanh quay đầu nhìn. Nhưng lúc này ông mới nhận ra — tất cả bọn họ đều có gương mặt xanh trắng, trống rỗng, chẳng còn hơi người nào!
Toàn thân ông run rẩy, cố bò dậy, cúi đầu đi nhanh. Nhưng đi được hai bước, trước mặt lại bị chặn. Người đàn ông với cái đầu thủng lúc nãy đứng chặn ngay trước mặt.
Bạch Thành Nghiệp run rẩy, giơ cao đèn.
“Đừng... đừng lại gần!”
Những “người” kia lại chậm rãi tiến tới, ánh mắt đầy thèm khát.
Ông liều mạng giơ chiếc đèn giấy lên.
Ánh sáng mờ mịt của nó chẳng khác gì đèn cầy nhỏ, nhưng lũ quỷ kia lại rú lên đau đớn, lấy tay che mặt, vội vàng lùi lại — như thể ông đang cầm trong tay thứ ánh sáng chói rực.
Nhân cơ hội ấy, Bạch Thành Nghiệp vội chạy theo sợi tơ đỏ, vượt qua con phố.
Đến khi quay đầu nhìn lại, con phố phía sau đã trở lại bình thường — sáng đèn, đông người qua lại, chẳng còn dấu vết nào của “bọn chúng”.