Trong lòng Mộc tam gia đồng thời xuất hiện trăm mối cảm xúc đan xen, hắn há miệng một cái, "Ngươi. . . Ngươi mang theo Hồng di nương cùng đệ đệ ngươi đi."
Hắn có thể làm sao chứ? Bên phía địch mạnh hơn, bọn họ thua, chỉ có thể cân nhắc đường lui.
Vốn tưởng rằng không có Mộc Vãn Tình thì nhị phòng sẽ không chịu nổi một kích, ai có thể ngờ tới nàng lại bỗng nhiên xuất hiện.
Mộc đại gia tức giận rống lên một tiếng, "Lão Tam."
Trong lòng Mộc Dung Tuyết không biết là cảm giác gì, "Ta chỉ quản đệ đệ, di nương phải ở lại hầu hạ người, người bị thương thành như vậy, nàng làm sao có thể chạy?"
Hồng di nương nước mắt lưng tròng cầu khẩn, "Tiểu thư, để ta qua đó chiếu cố hài tử đi."
"Không được." Mộc Dung Tuyết phiền nhất mấy di nương này, bình thường như bôi thuốc vào mắt, nàng đã chịu không ít thiệt thòi trong tay mấy người này. "Gặp phải chuyện liền muốn trốn, đây chính là tình thâm tựa biển mà ngươi vẫn hay nói sao? Trách nhiệm của di nương là hầu hạ nam nhân, theo quy cũ thì hài tử phải giao cho chủ mẫu chăm sóc, ngươi cũng không cần quan tâm."
Hồng di nương làm bộ đáng thương cầu xin Mộc Tam gia giúp đỡ, nàng là thiếp thất tam phòng, không có Mộc Tam gia cho phép, nàng không chạy thoát.
Mộc Tam gia nhìn thoáng qua sủng thiếp điềm đạm đáng yêu, lại nhìn nữ nhi thần sắc lãnh đạm, dứt khoát nhắm mắt lại, chuyện gì cũng không quản.
Mộc Vãn Tình cầm một cây gậy trên đất, kéo cây gậy đi tới trước mặt Mộc đại gia.
"Mộc Trọng Đức, mới vừa rồi ngươi muốn xử lý nhị ca ta như thế nào? Loạn côn đánh chết đúng không?"
Mộc Trọng Đức nhìn cây gậy trong tay nàng, không khỏi kinh sợ, "Ta... Chẳng qua chỉ hù dọa một chút, cũng không có ý khác."
Lời này không ai tin, Mộc Vãn Tình tất nhiên cũng sẽ không tin.
"Ta là người nhân hậu rộng lượng, sẽ không để tay dính máu tanh, như vậy đi, Mộc Trọng Đức, Mộc Trọng Văn, các ngươi là chủ mưu, liền cắt gân tay gân chân làm phế nhân đi, ta cam đoan sẽ không để các ngươi chết đói."
Đứng cũng không vững, ăn uống đều cần người phục dịch, còn có tinh lực gì làm chuyện gì?
Mộc Trọng Đức vừa nghĩ đến Giang thị vệ cả người bốc mùi không thể động đậy, không khỏi bị dọa cho trắng mặt, "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là đại bá của ngươi."
Trong mắt Mộc Vãn Tinh hiện lên một tia cười trào phúng, không phải mới vừa rồi còn rất oai phong sao? "Nhị ca ta cũng là cháu ruột của ngươi, để cho ngươi còn sống đã là nhân từ lớn nhất của ta rồi."
Nhưng bọn họ rất nhanh sẽ hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết, dứt khoát chết đi ngược lại là một chuyện tốt.
Tằng đại nhân đi tới, chủ động xin được giết giặc, "Tiểu thư, để ta làm."
"Làm phiền ngươi." Mộc Vãn Tình sẽ không nói hai lời.
Chủy thủ trong tay Tằng đại nhân tung bay, máu tươi bắn tung tóe, Mộc đại gia cùng Mộc Tam gia phát ra tiếng kêu tê tâm phế liệt thảm thiết.
Hốc mắt Mộc đại gia đỏ bừng, giống như ác quỷ lệ khí ngất trời, "Mộc Vãn Tình, tiện nhân ngươi, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi."
Xong rồi, hắn đã thành một tên phế vật, đời này không cầm được bút, không đi được đường, nửa đời sau toàn bị hủy.
Cho dù sau này có được triều đình đại xá, hắn cũng không khả năng xoay người.
"Muốn chết tới vậy sao?" Mộc Vãn Tinh hoàn toàn không sợ, còn cười híp mắt nhìn chằm chằm hắn, "Ta có thể thành toàn cho ngươi, ngươi còn sống cũng không đấu lại ta, chết càng không cần phải nói."
Mặc dù nàng cười, thế nhưng dạng vẻ không sợ trời không sợ đất cùng sát ý kia, khiến cho Mộc đại gia nhịn không được rùng mình một cái, lời vừa tới miệng cũng nuốt trở vào.
Về phần Mộc tam gia, hắn đã ngất đi, gà yếu không chịu được.
Mộc Vãn Tình kéo cây gậy đi tới trước mặt Mộc lão thái thái, lão thái bà này quả thật biết làm yêu.
Mộc lão thái thái hoảng sợ lui về phía sau, không phải cũng cắt bỏ gân tay gân chân của bà luôn chứ?