Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178.

Chương 178. - Chương 178. -

Lần đề cử vị trí tộc trưởng trước đó, người đại phòng tam phòng đều đứng ở phe đối lập với nàng, Mộc Cẩm Dao cũng không ngoại lệ.

Không đúng, Mộc Dung Tuyết công khai đào tẩu.

"Nhưng, ngươi đánh mất đạo nghĩa, đánh mất lòng người."

Mộc Cẩm Dao che chở người nhà của mình vô điều kiện dù bọn họ có phạm sai lầm hay không, đây chính là khác biệt lớn nhất của hai người.

Nói thật, Mộc Vãn Tình cũng là loại người này, vào thời khắc mấu chốt, mặc kệ ra sao cứ giúp trước rồi nói sau, nhưng có một điểm không giống, nàng làm việc có nguyên tắc.

Kế tiếp nên phạt sẽ phạt, cũng sẽ không giảm nhẹ.

Mộc Cẩm Dao tự hỏi mình không làm gì sai, phụ mẫu cùng người nhà cho nàng mười mấy năm sủng ái cùng tôn vinh, cho nàng sự hạnh phúc vô ưu, mà hồi báo của nàng chính là giúp cho phụ mẫu mình bình an, an hưởng tuổi già.

Chỉ là, trong lòng tràn ngập buồn bã không thể nói được. "Ta nghĩ chúng ta có thể cùng chung sống hòa bình."

Nàng cho rằng có thể tự lập, tự thân trở nên cường đại, nhưng cuối cùng vẫn đi trên con đường cũ của kiếp trước, lấy sắc thờ người.

Nhưng lần này đây, nàng gặp được thế tử Tấn vương ở thời điểm vẫn còn trong trắng, chứ không phải đã trằn trọc trong lòng các nam nhân khác.

Nàng tin tưởng, có kinh nghiệm cùng bài học của kiếp trước, nàng sẽ tránh được hố sâu, một đường nghịch tập.

Nếu nàng đã lựa chọn, còn tỏ vẻ đạo đức giả làm cái gì? Mộc Vãn Tình không thể hiểu được, nếu như nàng đã quyết định, sao còn cố ý chạy tới đây nói những lời vô dụng.

"Đại phòng cùng nhị phòng trời sinh đối nghịch, trừ phi nhị phòng chúng ta nguyện ý trở về quá khứ, để cho đại phòng giẫm lên đầu chúng ta diễu võ dương oai, ăn máu uống thịt của chúng ta, lấy chúng ta làm bàn đạp, nếu không sẽ không có giải pháp."

"Nhưng, dựa vào cái gì chứ? Chỉ bằng các ngươi là dòng chính? Vương khanh hầu tướng vừa sinh liền cao quý sao."

Từ nhỏ Mộc Cẩm Dao đã tiếp nhận tư tưởng dòng chính là trời, thứ xuất là đất, đích thứ phân biệt rõ ràng, nàng chưa bao giờ quan tâm tới nhị phòng.

Nàng và các ca ca cùng mẹ sinh ra tình cảm sâu đậm, nhưng đối với đệ muội thứ xuất lại tương đối lãnh đạm, một là vì Mộc đại phu nhân cố ý ngăn cách bọn họ, thứ hai, nàng không để thứ xuất ở trong lòng.

Cho nên, nàng không cảm thấy quá khứ có cái gì không đúng, hiện tại bị thứ xuất đè đầu, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

"Ta vô cùng thất vọng với kết quả như vậy, nhưng, ta nhớ rõ ngươi từng vươn tay giúp đỡ ta, tương lai mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ giữ ngươi một mạng, bảo vệ ngươi bình an."

Nàng nghĩ đây là ân điển lớn, là nể mặt tình cảm.

Mộc Vãn Tình không khỏi cảm thấy nực cười, chắc chắn nàng sẽ gặp xui xẻo tới vậy sao? "Khẩu khí thật lớn, ai cho ngươi tự tin này? Vị Tấn. . . Công tử kia?"

Trong lòng nàng khẽ động, trong đầu hiện lên một ý niệm.

Mộc Cẩm Dao khẽ lắc đầu thở dài, "Tam muội muội, khuyết điểm lớn nhất của muội chính là quá sắc bén, không tha cho ai, nhưng ta khuyên ngươi một câu, phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai biết chuyện ngày mai? Để lại vài con đường lui, đừng làm mọi chuyệt quá quyết tuyệt."

Trong lời nói của nàng lộ ra một cỗ cao cao tại thượng, chỉ là, chính nàng cũng không có nhận ra.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình híp lại, cố ý thăm dò nói, "Ngươi biếta."

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao biến đổi vài lần, "Ngươi. . . Ý ngươi là sao?"

Chẳng lẽ chuyện nàng sống lại bị Mộc Vãn Tình phát giác???

Mộc Vãn Tình nhìn thấy toàn bộ, lại phảng phất như không biết, "Chẳng phải ngươi biết thân phận Tấn công tử sao? Hắn ta hẳn là một vị đại nhân, có thể che chở cho ngươi, sao nào? Ta nói sai ở đâu sao?"

Mộc Cẩm Dao hít sâu một hơi, để cho mình trấn định lại, làm sao Mộc Vãn Tình có thể biết những thứ này, nếu chẩng phải nàng tự mình trải qua, ai sẽ tin chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy?

Lúc nàng vừa mới sống lại, mơ mơ hồ hồ rất lâu, nhất thời không phân biệt được là mơ hay là bị bệnh.

Bình Luận (0)
Comment