Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180.

Chương 180. - Chương 180. -

Sáng sớm Tằng đại nhân đã bị kéo tới, thông tri rằng muốn mang phạm nhân lưu đày đi, đây không phải là làm khó hắn sao?

"Ngươi muốn mang người của Mộc gia đi, dù sao cũng phải được Tộc trưởng Mộc thị đồng ý."

Thế tử Tấn vương lại một lần nữa khiếp sợ, "Tộc trưởng Mộc thị? Nàng ta? Ngươi đang đùa giỡn cái gì, Mộc thị không có nam nhân sao?"

Kỳ thật hắn đã hỏi thăm qua, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin, thật không thể tưởng tượng nổi.

Mộc Vãn Tình tùy ý chắp tay, "Ta là Tộc trưởng thứ 35 của Mộc thị nhất tộc Mộc Vãn Tình, công tử, ngươi muốn người của Mộc gia sao? Vậy không được, Mộc thị nhất tộc chúng ta là phạm nhân lưu đày đã đăng ký trong danh sách."

Lại là tư thái hợp tình hợp lý, giống như lời nàng nói mới đúng.

Trong lòng thế tử Tấn vương thầm tức giận, "Nếu ta nhất định phải mang đi thì sao?"

Đối mặt với áp lực, Mộc Vãn Tình cũng không có chút gì là bị ảnh hưởng, chắp tay về phía kinh thành, "Vậy ta đành phải nghĩ biện pháp viết một phong thư cáo tội gửi đến kinh thành, thỉnh tội với Hoàng Thượng."

Thế tử Tấn vương cảm thấy nàng ngây thơ tới mức buồn cười, nàng rốt cuộc đã ngồi lên vị trí tộc trưởng này bằng cách nào chứ? Giống như tiểu hài tử nhà bên, người Mộc gia đều có bệnh.

"Ngươi cho rằng thư của ngươi có thể đưa vào hoàng cung sao?"

Mộc Vãn Tình kéo một cái ghế dựa tới, ngồi đối diện hắn, đặc biệt thong dong. "Thủ tục nên làm thì vẫn phải làm, ta đưa là việc của ta, có nhận hay không là chuyện của bọn họ, đến lúc đó ta sẽ đem thư cáo tội dán lên cửa các tường thành, để cho dân chúng toàn thành biết là xong việc."

Thế tử Tấn vương trợn mắt há hốc mồm, được rồi, chủ ý này quá biến thái. "Ngươi có biết, ngươi đang nói chuyện với ai hay không?"

Mộc Vãn Tình vểnh chân lên, "Ta còn có thể đưa một phần thư vào phủ Ngũ hoàng tử, liền nói, người mà hắn tâm tâm niệm niệm đã rơi vào trong tay thế tử Tấn vương, ngài cảm thấy thế nào?"

Nàng vốn không muốn xé rách, nhưng nếu chuyện đã đến nước này rồi thì không còn cách nào tốt hơn.

Đắc tội một người cùng với đắc tội hai người, cũng không quá khác nhau.

Lời nàng nói bâng quơ, nhưng lại như ném một quả bom hạng nặng ra ngoài.

Toàn trường yên tĩnh tới kỳ lạ, hơn mười đôi con mắt đều nhìn vào Mộc Vãn Tình, không khí cổ quái đến cực điểm.

Làm sao nàng đoán được thân phận thế tử Tấn vương?

Biết rõ là quý nhân, nàng còn dám lớn mật làm càn như thế.

Trên khuôn mặt trắng nõn của thế tử Tấn vương hiện lên một tia kinh ngạc, hắn híp mắt lại, tiểu cô nương này không đơn giản.

"Ngươi cảm thấy, ngươi có thể gửi đi được?"

Bàn chân nhỏ bé của Mộc Vãn Tình vểnh lên, nụ cười phá lệ rực rỡ, "Ngài để thủ hạ của mình đi hỏi thăm thứ, tối hôm qua có thư đi ra ngoài không?"

Thế tử Tấn vương liếc mắt một cái, thủ hạ lập tức đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền trở về, nhẹ giọng bẩm nói, "Quả thật có, phát liên tục năm phần, đến đâu thì không rõ."

Ánh mắt mọi người nhìn Mộc Vãn Tình đều thay đổi, đây là phòng ngừa trước, tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại kín đáo đáng sợ như vậy.

Đáng sợ hơn là, không ai biết được nàng đã viết gì trong thư và đã gửi cho ai.

Thế tử Tấn vương cắn răng, "Ngươi khá lắm."

Mộc Vãn Tình cười đáng yêu, "Ta vẫn rất khá, đa tạ khen ngợi."

Thế tử Tấn vương lạnh lùng nhìn nàng nửa ngày, Mộc Vãn Tình đều đang cười, thế tử Tấn vương bùng lên lửa giận, không biết xấu hổ!

"Mang Mộc Cẩm Dao đến."

Mộc Cẩm Dao vẫn mặc một bộ quần áo tối hôm qua, nhưng khí chất cả người đều đã thay đổi, như đóa hoa kiều diễm từ từ nở rộ, giơ tay nhấc chân đều có hương vị nữ nhân hơn, càng mỹ lệ.

Vẻ mặt nàng ẩn tình, ẩn chứa xuân sắc, dịu dàng cúi đầu, "Cẩm Dao gặp qua công tử."

Thế tử Tấn vương chỉ vào Mộc Vãn Tình, "Chuyện ta đáp ứng ngươi khả năng không làm được, Tộc trưởng Mộc thị các ngươi không chịu thả người."

Bình Luận (0)
Comment