Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch, lấy năng lực của y làm sao có thể không làm được, là không chịu đúng không? Nam nhân này vẫn lãnh khốc bạc tình như vậy.
Nhưng chỉ có nam nhân như vậy mới có thể bước lên vị trí đó, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nàng cắn răng quỳ trước Mộc Vãn Tình, "Tam muội muội, cầu ngươi thả ta một con đường sống."
Mộc Vãn Tinh nhìn đối phương đã đổi sang kiểu búi tóc phụ nhân, hơi nhíu mày, "Mộc Cẩm Dao, ngươi tự nguyện phản bội gia tộc, tư bôn với người khác sao?"
"Ta không có phản bội. . ." Mộc Cẩm Dao theo bản năng phản bác.
Mộc Vãn Tình giơ tay phải lên, "Ngươi chỉ cần trả lời ta, phải, hay không?"
Đây chính là phản bội gia tộc, Mộc Cẩm Dao muốn biện giải, lại phát hiện không cách nào phản bác, "Đúng vậy."
Mộc Vãn Tình lạnh lùng hỏi, "Vậy ngươi đã suy nghĩ qua hậu quả chưa? Còn gia đình của ngươi thì sao? Có nghĩ tới việc tin tức lộ ra, Mộc thị nhất tộc sẽ gặp phải đả kích hủy diệt gì hay không?"
Phạm nhân lưu đày bỏ trốn là trọng tội, người có liên quan đều phải bị trừng phạt.
Mộc Cẩm Dao không cần suy nghĩ liền mở miệng, "Mộc thị nhất tộc có ngươi ở đây, ta tin tưởng sẽ bình yên vô sự. Về phần gia đình ta sẽ không được ngươi tha, ta sẽ mang theo cùng."
Nàng cảm thấy đây là phương án vẹn cả đôi đường, Mộc Vãn Tình lại lạnh lùng nở nụ cười, "Ngươi nghĩ rất hay, nhưng, ta không đồng ý."
"Các ngươi dám chạy, ta liền cáo trạng các ngươi, miễn cho các ngươi lại một lần nữa liên lụy cả gia tộc."
Mặt Mộc Cẩm Dao lúc xanh lúc trắng, có chút tức giận, có chút phẫn nộ, nhưng đa phần là bất lực.
Chỉ một Mộc Vãn Tình đã có thể áp chế nàng gắt gao, đại phòng bọn họ không có cách nào tiếp tục ở lại trong tộc, nếu không chỉ còn một con đường chết.
"Công tử, xin ngài thương xót."
Nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng thương của nàng, thế tử Tấn vương nghĩ đến khung cảnh lửa nóng tối hôm qua, tâm niệm khẽ động, "Nàng đã là nữ nhân của ta, ra giá đi."
Mộc Vãn Tình cười ha hả, "Mộc Cẩm Dao, ngươi nghe thấy không? Ngươi chỉ là hàng hóa được niêm yết giá, ngươi có chắc muốn đi theo một người như vậy hay không?"
Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch dọa người, nhưng một đôi mắt mỹ lệ liếc mắt đưa tình, "Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu, ngay cả bị vứt bỏ cũng không oán không hối."
Mộc Vãn Tình âm thầm thở dài, nàng cũng quá liều mạng.
"Được rồi, ta thành toàn cho các ngươi, không trả giá, mười vạn lượng bạc." Đây là phí bịt miệng.
Bầu không khí đại sảnh trong nháy mắt ngưng đọng, gã mặt trắng nổi trận lôi đình, "Ngươi điên rồi sao? Sao ngươi không cướp luôn đi? Một nữ nhân mà có thể có giá này sao?"
Mộc Vãn Tình cười phá lệ xấu xa, "Đáng giá hay không, do chủ tử ngươi định đoạt, nội thị nhà ngươi thì làm sao hiểu được tình cảm nam nữ chứ."
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Nội thị tức tới phát run, hắn bị kỳ thị!!!
Mộc Cẩm Dao ngơ ngác nhìn về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình nháy mắt với nàng, chỉ có thể giúp nàng đến đây.
Giá trị của sứ nát và sứ quý không giống nhau, đãi ngộ tất nhiên cũng không giống nhau.
Cái trước có thể dễ dàng vứt bỏ, cái sau thì sẽ càng được trân trọng.
Về phần Mộc Cẩm Dao liệu có thổi gió bên gối* hay không, Mộc Vãn Tình cũng không chút lo lắng, thế tử Tấn vương cũng không chiếm được lợi gì từ trong tay nàng nha.
(*): Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
Thế tử Tấn vương không thiếu chút tiền này, nhưng cảm giác bị rơi vào thế hạ phong khiến cho hắn không thoải mái, "Được, nhưng ngươi phải phụ trách giải quyết hậu quả, nếu tiết lộ tin tức, ta tìm ngươi tính sổ."
Mộc Vãn Tình liên tục lắc đầu, "Không không không, ta chỉ quan tâm chuyện thu tiền, những thứ khác ta mặc kệ."
"Ta chỉ là một tiểu nhân vật bình thường, nào có bản lĩnh kia? Thế tử Tấn vương, ngươi đừng làm khó ta nha."
Mẹ nó, tiểu nhân vật bình thường nào dám hố thế tử Tấn vương như thế?
Nghe đi, nàng nói chuyện ma quỷ gì vậy? Chỉ thu tiền, chuyện gì cũng mặc kệ! Chưa gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy!